Chương 20: Ảo ảnh đổ vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Người ở Vạn Xuân lầu, đặc biệt thay là không ai bình thường. Sau sự việc nhiều tuần chung sống với cửu vĩ, tất thảy chỉ kinh hãi bàn tán một hai ngày đầu, nhưng rồi tự xếp nó vào một góc, chỉ nói chuyện và tự xét thấy nó là kinh nghiệm phòng trừ cho bản thân. Vạn Xuân nương có lẽ là người tất bật nhất trong truyện này, khi các cô nương của bà sao cứ thản nhiên quá, bà phải mang thiên trách cao cả, là cảnh giác các cô nương mỗi ngày.

Quan phủ vừa sợ vừa nhẹ nhõm trước tin tức hung thủ là cửu vĩ hồ đã bị bắt. Triều đình cũng đã có bước đi đầu với vụ kì án này là mời thật nhiều đại chân nhân, tiểu chân nhân, các vị chân sĩ tu tiên khắp tứ phương truy lùng cửu vĩ hồ đang trốn thoát, và đại quốc sư - kẻ thân tín mà tân hoàng đế mới đăng cơ ngợi ca là người tài ba giỏi pháp thuật nhất nhì Tĩnh Vu quốc - dĩ nhiên cũng tham gia vào cuộc truy lùng này.

Lục Mẫn dường như chẳng nhớ gì cả, nàng ta vẫn có thể thản nhiên vô tư như thường ngày, vì khi được tìm thấy, nàng ta đang ngủ li bì trong một ngôi miếu hoang ngoại thành Thang Lãn, cách Lục Bình ngục nơi tìm thấy Hoa Phi Phi những hai dặm. Nàng ta thỉnh thoảng có thuật lại với Hoa Phi Phi, lúc ấy vừa mới giải quyết xong chuyện cần làm thì thấy Ngọc Liên Hoa xuất hiện trước cửa nhà hố, lại thấy toàn thân rã rời, trước mắt tối đen. Vạn Xuân nương có nói, chuyện lần này xảy ra kinh thiên động địa đến vậy, chắc chỉ có duy nhất Lục Mẫn - một người liên quan mà vẫn cười tươi như chẳng có gì.

Chỉ riêng với Hoa Phi Phi, sau cơn đau nhức đến thấu tâm can khi tỉnh dậy, nàng chỉ kịp nhìn thấy sự thảng thốt riêng trên mặt mỗi người sau bốn ngày trời, rồi lại lịm đi mất. Phải mất một tuần, sức khỏe của nàng mới trở lại bình thường. Còn tâm trí của nàng thì có gì đó ngay cả nàng cũng không hiểu nổi.

Nàng cảm thấy như bản thân có gì đó rất khác, đặc biệt là nàng hay thấy lòng mình trống rỗng. Như chính khúc "Tương tư tức cảnh" ở Hoa đình, thực chất chẳng phải nàng tức cảnh gảy đàn, mà là bản thân muốn gảy một khúc "Thủy sinh thường" trong sáng nhẹ nhàng, nhưng tay không hiểu sao lại dạo lên những nhịp chua chát, sầu khốc.


Dạo này nàng cáo nghỉ với Vạn Xuân nương, cũng vì phần bản thân mông lung mất phương hướng.

Nàng mơ hồ rằng bản thân quên mất chuyện nào đó, và tự nhiên xuất hiện chuyện nào đó. Giả như chiếc vòng từ sợi chỉ màu đỏ có gắn một viên ngọc mã não tròn như hạt nhãn không biết từ đâu xuất hiện trên cánh tay nàng. Sâu trong tâm của viên ngọc, là một ánh sáng đỏ lóe lên dưới ánh mặt trời.

Hoa Phi Phi giơ viên ngọc lên trước những ánh dương cuối cùng của buổi chiều tàn, đôi mắt đen láy dõi theo từng chuyển động nhỏ nhoi của một thứ chất lỏng sóng sánh bên trong mã não. Thứ phát ra ánh sáng đỏ mà nàng vẫn thắc mắc không phải là một viên đá bên trong một viên ngọc.

Nàng vẫn đeo chiếc vòng ấy trên tay, có thứ gì đó linh tính mách bảo nàng không được cởi nó ra. Nhưng phút chốc, đầu óc nàng mụ mị, chẳng suy nghĩ gì đã cởi vòng ngọc ra khỏi tay.

Choang

Tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên liên tiếp, dồn dập trong đầu Hoa Phi Phi. Nhưng nó chẳng hề xảy ra ở hiện thực, mà như đang đổ từng đợt sóng vỡ trong tâm trí nàng. Bên ngoài, ánh hoàng hôn chầm chậm tắt, gió se se của đêm tối vi vu vút qua hai khóm đào bích trước cửa sổ xào xạc xào xạc. Bên trong phòng, Hoa Phi Phi một tay ôm ngực trái, một tay ôm chặt đầu, thần trí rối loạn, lúc này, trong đầu nàng chỉ còn lại sự đau đớn tột cùng và thanh âm đổ vỡ vang dồn.

Nhưng rồi tất cả lại lặng im. Trước mắt nàng không phải khung cửa sổ trong phòng, bằng một sự thần bí mà nàng không thể hiểu được, nàng đang đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ. Hình ảnh này chân thực đến nỗi, dường như nàng còn ngửi thoang thoảng đâu đây mùi nhựa mới.

- Tỷ không muốn vào nhà sao?

Hoa Phi Phi suýt chút nữa đã hét toáng lên, vì bên cạnh nàng là một tiểu cô nương không biết đã xuất hiện từ bao giờ. Cô bé nhìn nàng với đôi mắt to tròn long lanh cảm giác hơi ậng nước, đôi môi nhỏ màu hồng đào mím chặt lại, hai dải lụa đỏ buộc hai búi tóc bé bé xinh xinh trên đầu bay nhẹ. Mà lạ thay, nàng ngẩn người, làm gì có gió đâu?

- Đi thôi, muội dẫn tỷ vào.

Tiểu cô nương đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng và kéo đi. Cái cảm giác đột nhiên có thứ gì đó mát lạnh bé nhỏ chạm vào da thịt mình khiến Hoa Phi Phi thoáng rợn người. Nàng hơi giật mình, để mặc cho cô bé ấy kéo mình theo. Sự lạnh lẽo từ bàn tay ấy khiến nàng có chút mềm nhũn người đi, như bị một sức mạnh kì bí nào đó điều khiển.

Nhưng nàng không vào được. Mặc dù từng câu nói của tiểu cô nương như thôi miên nàng, mặc dù bàn tay có phần lạnh lẽo ấy làm hai chân nàng nhũn đi, nhưng nàng vẫn không thể động đậy, cả người như bị dán chặt xuống nền đất.

Tiểu cô nương ở phía trước thôi không kéo nàng nữa. Hoa Phi Phi cảm nhận thấy hai mắt cô bé như tối sầm lại, nhưng vẫn long lanh ánh nước như trước. Cô bé nhìn thẳng vào mắt nàng, gương mặt có chút lãnh đạm vô hồn, cái miệng nhỏ xinh mấp máy chuyển động:

- Sao tỷ lại không vào?

Hoa Phi Phi khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi chợt túa ra trên trán nàng, đằng sau lưng, phục y dần ướt đẫm. Nàng lúng túng như bị bắt quả tang, vội vàng xua tay, thế nhưng cơ miệng lại cứng đờ, không biết nên nói gì:

- Tỷ... Tỷ... Thực ra...

Tiểu cô nương dường như không quan tâm cho lắm. Hai búi tóc nhỏ khẽ rung rung, hai dải lụa đỏ vẫn phất phới dù chẳng hề có gió. Cô bé đứng đằng trước Hoa Phi Phi, mắt chăm chú nhìn về phía căn nhà gỗ, giọng nói phát ra mang đầy khí lạnh, giọng điệu lúc cao lúc thấp:

- Sao chứ, không phải tỷ từng rất gắn bó với nó hay sao? Tỷ không muốn vào sao? Tại sao lại không muốn vào cơ chứ? Chẳng phải cũng là nơi từng ở, từng gắn bó với bản thân. Thật lạnh nhạt... Thật lạnh nhạt... Nhân sinh đều như vậy... Thần tiên cũng như vậy... Lạnh nhạt, tàn nhẫn, chỉ quan tâm đến lợi ích của bọn họ mà không quan tâm đến người khác. Nhân sinh ỷ bản thân là tạo hóa thành công của Đất Mẫu , bọn chúng tự cho mình cái quyền phán xét các sinh linh khác, chỉ biết đến bản thân một cách nhu nhược! Thần tiên ỷ vào sự nhu nhược của nhân sinh, lúc nào cũng khoác cái vẻ hoa mĩ, đại từ đại bi! Yêu ma còn tốt hơn bọn chúng rất nhiều lần! Vậy tại sao chàng còn bảo vệ chúng? Không, ta không sai, là nhân sinh sai! Là nhân sinh nợ ta, là chàng nợ ta!

Hoa Phi Phi chân nhũn ra, cảm giác không cả đủ sức để đứng, cảnh vật xung quanh dần vỡ vụn theo từng câu, từng lời tiểu cô nương kia nói. Nhưng không đúng, có gì đó khác thường mà ngay từ đầu nàng không thể hiểu được. Giọng cô bé như bị bóp méo lại, khàn đục, từng chút một dội vào tiềm thức của nàng. Không đúng, nàng chưa từng sống ở đây, tại sao nàng lại thấy nó thân quen đến vậy. Không đúng, nàng không biết gì về căn nhà này, tại sao nàng lại chần chừ khi bước vào nó. Cô bé này là ai? "Chàng" là ai? Nhân sinh, thần tiên, yêu ma là thế nào?

Không, nàng không nhớ gì cả. Tại sao nàng không nhớ chứ?

Phải là nàng không biết. Đúng, phải là nàng không biết.

Nàng là Hoa Phi Phi! Nàng là Hoa Phi Phi mà!


- Ngươi tưởng ngươi thật sự là Hoa Phi Phi sao?

Nàng ngồi sụp xuống, vội lấy tay bịt chặt tai lại, đầu lắc nguầy nguậy:

- Im đi, ta là Hoa Phi Phi! Ta là Hoa Phi Phi, Hoa Phi Phi là ta! Ta không phải là Bạch Dao công chúa gì đó! Ta không biết gì về căn nhà gỗ đó!

Ảo ảnh đổ vỡ. Không gian biến mất. Xung quanh bốn bên chỉ còn lại bóng đêm tĩnh mịch và một vài tiếng nước róc rách. Không còn tiểu cô nương vừa nãy, không còn căn nhà gỗ. Trước mặt nàng bây giờ là một thân ảnh đầy ma mị, tóc dài đen nhánh buông xõa xuống tận  chân, hàng lông mi dài cong mềm rủ, hai tai hơi nhọn, giữa trán còn xuất hiện ấn kí đọa tiên.

Thần tiên giữ chấp niệm quá sâu mà không dứt bỏ được, sẽ trở thành đọa tiên. Nàng ta là một đọa tiên, ấn kí nơi giữa hai hàng mày ngài đậm màu huyết, ánh mắt toát lên sự mị hoặc, lại nhuốm màu sát khí. Trùm lên thân hình là huyết y đỏ thẫm, trong một màn đen tuyền lại lóe ra những tia sáng màu máu.

Nàng ta từng bước từng bước uyển chuyển lại gần Hoa Phi Phi, mỗi lần bước chân nàng ta đặt xuống lại có một đóa huyết liên mọc lên, từng đóa từng đóa, nở rộ. Thu người, lạnh nhạt đặt bàn tay đỡ lấy cằm nàng, nàng ta gằn mạnh từng câu chữ:

- Ngươi nghĩ, ngươi mà được là Bạch Dao sao? Không, ngươi không phải là Bạch Dao, cũng không phải Hoa Phi Phi, ngươi không phải Bạch Nhược, cũng chẳng phải Đoản Ngọc... Ba mươi sáu kiếp trôi qua, là ngươi vay mượn. Một kiếp thân sinh, là ngươi cướp của ta. Ngươi nói xem, cuộc đời ngươi chỉ toàn là nương nhờ thể xác của người khác. Vậy ngươi là ai?

- Ta... là... ai...?

Nàng không phải Hoa Phi Phi... cũng không phải Bạch Dao...

Nàng và hắn, đều là hai kẻ đáng thương đi vay mượn thân xác.

Nhưng nàng là ai? Mà hắn là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net