Chương 27: Mưu ma chước quỷ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm của sáu tháng trước, một ngày trời xanh mây, trong veo cao vút. 

Nàng lặng lẽ bước đi, đôi mắt vô hồn mông lung nhìn về phía trước. Bỗng dừng lại, hàng mi dày rung nhẹ, một thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ thẫm lăn xuống từ trên má. 

Hỏa Tịch đứng đấy, tà áo tung bay. Đồng tử sáng rực. 


Nhà họ Lý sống dưới chân núi từ rất nhiều đời tổ tiên trước. Lý lão ông làm nghề đốn củi, Lý lão bà tuổi già sức yếu hơn, ngày trước thì còn làm vườn tược đỡ đần chút ít, bây giờ thì yếu đến mức chỉ có thể nằm một chỗ. Đôi phu phụ lớn tuổi không có lấy một mụn con, lại thêm quanh năm nghèo khổ, cuộc sống hết sức túng thiếu. Tuy vậy, Lý lão vẫn kiên quyết không rời khỏi căn nhà lụp xụp rách nát này. Tổ tiên từ bao đời trước đã dặn dò, con cháu đời sau phải nhớ lấy lời sấm truyền: Nhất định không được rời khỏi  căn nhà này, nếu không hậu quả hết sức không lường. 

Nghe được câu chuyện li kì lại đầy bí ẩn này từ chính Lý lão, Phụ Thần khẽ mím môi lấy lệ chứ thực ra nội tâm không hề để ý đến nó cho lắm. Ngược lại thì Mễ Nhi ở bên cạnh có vẻ rất quan tâm, thậm chí còn cứ bám riết hỏi Lý lão mãi không thôi. Người nhọc lòng kéo nàng ta lại, nhẹ nhàng nhắc: 

- Không được hành sự lỗ mãng.

Mễ Nhi thôi không làm càn nữa, ngoan ngoãn lùi về phía sau. 

Những ngày sau ở lại nhà họ Lý, Lý lão cứ lẳng lặng dọn cơm nước cho hai người ăn, mà Phụ Thần cũng không đả động gì đến lí do tại sao bọn họ đến đây. Chỉ có duy nhất một người lúc nào cũng bồn chồn không yên, chính là Mễ Nhi. Khí thế trong căn nhà này khiến nàng thấy rất khó chịu, trong khi đôi phu phụ kia hoàn toàn chỉ là người bình thường, rõ ràng không có khả năng tạo ra khí lực áp chế nàng đến vậy. Nàng hay lấy cớ muốn giúp đỡ Lý thúc, thường xuyên trốn khỏi căn nhà. Nhưng khi vào trong núi rồi, nàng mới chợt hiểu ra tại sao ngôi nhà lụp xụp kia lại mang khí thế áp đảo đến vậy. 

Ngọn núi này vô cùng yên tĩnh, nhìn thì không có gì khác thường, nhưng càng bình thường lại càng bất thường. Trong rừng ngoài đại thụ, cổ thụ ra thì không còn sinh linh nào khác, ngay cả thú rừng cũng rất ít. Trên đỉnh ngọn núi, Mễ Nhi nhận ra được một lớp kết giới trùng điệp bao phủ toàn bộ khu rừng, đâu đó trong không gian, nàng cảm nhận hơi thở đến từ một sinh vật rất mạnh mẽ. Nó gầm gừ, tiếng răng nanh cọ xát vào nhau ken két.

Đến ngày thứ năm, khi nàng vừa mới tỉnh dậy, ngay lập tức đã gặp cảnh tượng ghê rợn đến chết lặng. Lý thúc đang xì xụp húp một đống thịt mỡ bầy nhầy trên giường đối diện. Máu me dính bê bết hết lớp vải thô sờn, đôi chỗ còn lộ ra xương trắng. Nàng không kìm được khẽ chớp mắt, Lý lão rất nhanh chóng đã quay mặt sang, đôi mắt trắng dã trợn ngược nhìn thẳng mặt nàng, khóe miệng còn dính ít thịt máu tươi chưa nhai hết. 

Không đợi chết, Mễ Nhi nhảy khỏi giường, lộn vài vòng tránh khỏi sự truy đuổi của lão ông. Điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là, sư phụ đang ở đâu? Khí thế áp đảo trong ngôi nhà này cũng nhạt bớt dần khiến nàng càng thêm lo lắng. Ngay vị trí của căn nhà lá này là nơi đặt phong ấn của kết giới, nó ngăn không cho yêu ma tiến vào trong ngọn núi. Mấy ngày trước, phong ấn vốn rất chặt chẽ, hiện giờ lại lỏng lẻo đến mức khiến nàng cảm thấy bồn chồn, không ổn.

Chưa chạy được ra khỏi cửa, cổ chân nàng bỗng nhiên bị kéo lại, cả người bổ nhào xuống đất, đau đớn không ít. Lý lão vươn cánh tay dài ngoằng đã rách hết ống tay áo, cái miệng máu me ghê tởm nhỏ từng giọt nước dãi nhìn nàng càng ngày càng bị kéo lại gần. Mễ Nhi không hiểu, rõ ràng mấy ngày trước chỉ là một lão ông bình thường, bây giờ lại hiện nguyên hình là một con ngạ quỷ. Là do nàng trước giờ không chuyên tâm rèn luyện, hay là do có kẻ đứng sau âm thầm chờ nàng lọt bẫy?

Một ánh sáng trắng sắc bén lao vút qua, cắt theo một sợi tóc mai của nàng cùng cánh tay của Lý lão. Mễ Nhi hai mắt sáng lên, ngay lập tức chạy lại phía người ấy. Phụ Thần đứng hiên ngang như ngày ấy từng đứng trước Suy Vưu thế đông lực mạnh, chỉ có điều, khóe miệng của người khẽ rỉ máu, trên tay cũng không phải là thanh Thương Tuyền. Mễ Nhi cảm nhận được, tiên lực của người đang bị hư tổn mạnh mẽ. Nàng cố gắng tỏ ra không nhận thấy được sự chuyển biến của người, giọng điệu sợ hãi nói:

- Sư phụ, Lý lão... Ông ấy...

- Đứng phía sau ta. - Phụ Thần lãnh đạm nói, cánh tay vươn ra đẩy nàng về đằng sau lưng.

Cùng lúc ấy, Lý lão điên cuồng đem cánh tay lủng lẳng chạy lại, máu đen từ cánh tay bị chặt đứt bắn tung tóe sang bốn phía. Phụ Thần dồn tiên lực về đầu ngón tay rồi giải phóng trong chớp mắt. Ánh sáng trắng quét dọc qua người lão, đôi chân lão vẫn còn bước thêm được hai bước rồi toàn thân bị tách đôi ra. Mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, bóng dáng phiêu dật của Phụ Thần vẫn còn đấy, mặc cho máu đen bắn vào gò má, lăn dài xuống yết hầu. 

Không gian tỏa ra một thứ mùi hương kì quái, Mễ Nhi cảm nhận nhịp thở gấp của sư phụ, cánh tay đang giữ cổ tay nàng đột nhiên siết chặt. Nàng thầm than, có gì đó không ổn... 

Ngay lúc này, nàng mới chợt hiểu ra, tại sao từng ấy năm, chỉ có Phụ Thần một mình sống ở Không Tang Giới.

Người từng nói với nàng, khi hai người bọn nàng đang băng qua một ngọn đồi xanh: 

- Mễ Nhi, ngươi nghĩ ta là gì? 

Nàng chạy về phía trước, ngặt vội một ngọn bích thảo, mỉm cười:

- Sư phụ, người nói gì vậy? Chẳng phải người là Phụ Thần sao?

- Phụ Thần ư...? - Người cười nhạt đáp lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn đi xa xăm - Thế gian đều nói ta là Phụ Thần. Cũng đúng. Chẳng ai đủ sống lâu, đủ khả năng để cảm được thứ ta cảm, thấy được thứ ta thấy. Hạt bụi phong trần nhiều năm, ăn sự sống, sự tồn tại của kẻ khác mà vặn mình, lại trở thành một đấng thánh thần cao cao tại thượng...

Ngày ấy nàng còn chưa hiểu, nhưng giờ thì đã đoán được vài phần. Ai cũng bảo Phụ Thần từ đá sinh ra, nhưng lại không biết thực hư ra sao. Chỉ có nàng ở lâu bên người mới cảm nhận được, bản thân người thực chất mâu thuẫn như thế nào. Kẻ từ đá sinh ra bẩm sinh đã mang thiên tính của đá, vốn dĩ không thể giống như Phụ Thần. Ở người luôn luôn có hai mặt đối lập. Trong thiên giới ngày trước, người có tâm trong sạch nhất là người, mà tâm ma lớn nhất cũng là người.

Phụ Thần sống càng lâu, bụi nhân sinh phủ quanh tiên thân càng dày, người trở thành thượng thần vạn người tôn quý, cũng đồng nghĩa với việc tâm ma ngày một lớn hơn. Mà Phụ Thần như cái hố đen nuốt chửng tâm ma của nhân sinh, dùng nó chuyển hóa thành lương tính, cũng chuyển nó thành tâm ma bên trong mình. Không Tang Giới tại sao lại ở nơi không ai có thể đến, lí do vì ở đó có một vị thượng thần thanh cao nhất, cũng là một tiềm ẩn đại ma vương mạnh nhất. Mà một khi thời khắc tâm ma nhân sinh đạt cảnh giới cao nhất, cũng là lúc thiên địa đại loạn. 

Thì ra là như thế... Nàng cười không ra cười, khóc không ra khóc nhìn sư phụ đang xoay lưng đối diện với mình. Tại sao lại vừa thương, lại vừa giận chàng đến thế? Thế gian bao nhiêu sinh mệnh, tại sao lại chỉ có chàng phải gánh sứ mệnh này? Vốn dĩ chàng có thể chỉ là một vị thượng thần nhàn nhã, tại sao cứ nhất quyết phải hi sinh bản thân mình? Nhân sinh cũng vì một chữ tình, một chữ si mà sinh ra tâm ma, cớ sao người phải chịu hết mọi hậu quả lại là chàng? 

Thiên địa Hồng hoang không thời không sinh, bất tử bất diệt, tạo ra một mảnh tâm thức, một sinh mệnh hoàn hảo như Phụ Thần, qua ngàn năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, hơi thở của sinh linh vạn vật mà tạo được thân thể. 

Người là vạn vật, người là tinh hoa. Người là bụi nhân sinh, người là thần sáng thế.

Đồng thời, người cũng là tâm ma, là tham, sân, si phàm tục. Ma vương tiềm ẩn là người, là Phụ Thần người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net