Chương 3: Oán Khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân trước mặt vẫn bất động. Bạch Nhược nóng lòng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào mặt người này mà nói:

- Ta đang hỏi người đấy! Tại sao ta lại ở đây?

- Này! Đừng làm phiền Đế... à không, là thượng... thượng tiên.

Đùng một cái, một tiểu nha đầu tầm chín, mười tuổi xinh đẹp mĩ hoặc, tóc buông xõa nhẹ từ đâu chui ra, tay lăng xăng cầm chổi quét nhà, miệng luyến thoắng:

- Thượng tiên bình thường khi đọc sách là không ai được làm phiền. Vừa nãy người trả lời ngươi một câu, coi như đã nể mặt ngươi hơn người bình thường rồi đấy.

- Ngươi là...

Bạch Nhược nhìn kĩ một lượt nhóc con này, bỗng nhận thấy một điểm rất kì lạ. Trên đầu nhóc này có hai cái tai, hơn nữa, phía quần vải cũng có một cái đuôi đang ngoe nguẩy. Khoan đã, nhóc con này là...

- Ngươi là... yêu quái?

Nàng phản ứng nhanh hơn nói, bất giác lùi về phía sau thủ thế. Tiểu nha đầu kia có phần phật ý. Nó phụng phịu mặt, nhanh như cắt đã đến gần Bạch Nhược, lấy bàn tay nhỏ nhưng có móng vuốt dài nhọn của mình nắm chặt lấy cằm nàng, bóp mạnh:

- Nha đầu ngươi mới chính là yêu quái!

Trong nháy mắt, tiểu nha đầu kia bỗng biến lớn, cả gương mặt lẫn thân hình đều lớn, ngay cả giới tính cũng thay đổi, lập tức trở thành một nam nhân hung hãn.

Bạch Nhược vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, mặt cắt không một chút máu, nghẹn ứ cổ họng không thể nói gì.

Đến lúc này, thượng tiên nào đó (cuối cùng cũng chịu) nhíu mày, tuy nhiên, mắt vẫn không chịu rời khỏi trang sách.

- Ba Lạp Cát Nhĩ.

- Thượng tiên...

Đôi mắt phượng khẽ đảo theo từng nét mực thanh mảnh.

- Được rồi!

Ba Lạp Cát Nhĩ trước khí thế áp đảo của chủ nhân, bèn biến lại thành hình một tiểu nha đầu, phụng phịu quét nhà.

Bạch Nhược vẫn chưa hết hoảng hốt, hai mắt hoa hoa. Thượng tiên mà Ba Lạp Cát Nhĩ kia gọi, cũng rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn nha đầu kia một lúc rồi quay sang trấn an Bạch Nhược:

- Ngươi không cần sợ. Ba Lạp Cát Nhĩ không tùy tiện hại người.

- Nhưng nó là yêu quái, hơn nữa còn là yêu quái ở Tây Vực. Giới tính cũng kì lạ...

Bạch Nhược nheo mắt khó hiểu. Nàng không được ra ngoài, không phải là không hiểu biết. Yêu quái bình thường trà trộn vào nhân giới có tốt có xấu, nhưng nếu yêu quái ở Tây Vực, nhất định sẽ khiến người ngoài không khỏi hoài nghi. Nhóc con này tên là Ba Lạp Cát Nhĩ, dĩ nhiên là 1 cái tên của Tây Vực, hơn nữa, cái họ Ba Lạp này, không phải là họ của Cựu Ma chủ Ma Giới Tiền nhiệm Ba Lạp Cát Tư hay sao?

Tiểu nha đầu kia nghe thấy có người nói xấu mình, liền lập tức nổi nóng, đập phịch cái chổi xuống sàn, chống nạnh, chỉ thẳng vào mặt Bạch Nhược:

- Hừ. Bổn gia là yêu quái thì sao chứ! Chính ngươi cũng làm khăn cổ của ta chuyển màu đen...

- Ba Lạp Cát Nhĩ. - Đôi mắt phượng sắc bén nào đấy trong giây lát ánh lên nộ khí.

- Thần biết rồi...

Ba Lạp Cát Nhĩ lại phụng phịu lần nữa, ngúng nguẩy cầm chổi biến mất.

Bạch Nhược vốn đã rất khó hiểu, giờ lại mới để ý đến câu nói của Ba Lạp. Quả thật, chiếc khăn của nhóc ta lúc đầu xuất hiện có màu trắng ngà, thế mà một lát sau đã chuyển thành màu đen. Câu nói của nhóc ta rốt cuộc có ý gì... Bảo nàng là yêu quái sao?

- Ngươi đừng để tâm đến lời nó nói. Nó là một Bạch Thử (Chuột Trắng), vừa mới sinh ra đã có mệnh số khác người, có thể hoán đổi hai giới tính lẫn nhau. Tính cách nó bình thường khá hung hãn vậy thôi nhưng chưa bao giờ hại ai.

Thượng tiên kia lặng lẽ rót trà. Mùi hương hoa sen thoang thoảng tinh khiết làm đầu óc Bạch Nhược tỉnh táo hẳn lên. Bấy giờ, nàng mới để ý đến nhiều đồ đạc trong phòng đều bị xô lệch hết cả. Ngay cả bàn tay của thượng tiên cũng bị băng bó lại.

- Người là tiên nhân?

- Vừa phải, lại không phải. Ta là Mạnh Lãn - một đạo sĩ sống ẩn dật nơi rừng núi. Người vừa nãy là Ba Lạp Cát Nhĩ. Ta nhặt được nó gần phong ấn Tây Vực nên mang về nuôi, đặt tên theo tờ giấy người khác để lại trên người nó... Ngươi còn muốn hỏi vì sao ngươi lại ở đây không? - Mạnh Lãn đặt ly trà sen ngát hương thơm xuống trước mặt Bạch Nhược.

Nếu không có chàng ta nhắc, chắc chắn Bạch Nhược sẽ quên mất. Nàng vội vã gật đầu, gương mặt chăm chú chờ câu trả lời.

- Ta vừa đi hái thuốc về, trên đường rừng núi thấy ngươi một thân nữ nhi ngất xỉu giữa rừng nên mang ngươi về trị thương... Ngươi thắc mắc về chỗ đồ lộn xộn đó? Đừng bận tâm, Ba Lạp Cát Nhĩ vừa nghịch ngợm thôi.

"Thật sao...?" Bạch Nhược vẫn thấy kì lạ vô cùng. Nàng im lặng nhìn xung quanh, có vẻ đang tìm cái gì đó. Mạnh Lãn dường như không hề nhập tâm chút nào, vẫn an nhàn thưởng thức hương sen tinh khiết.

- Ngươi tìm Ba Lạp Cát Nhĩ?

"Mạnh Lãn chân nhân à, người cũng biết dùng thuật đọc nội tâm nhỉ?" Bạch Nhược chớp chớp mắt nghi hoặc nhìn vị đạo sĩ kia. Nàng nuốt nước bọt, suy nghĩ một chút thì mở lời:

- Tên đó, à không... nha đầu đó, mà không... - Bạch Nhược đột nhiên lúng túng, thực không biết nên dùng từ gì để nói đến Ba Lạp Cát Nhĩ. - Ba Lạp Cát Nhĩ đó vừa bảo khăn cổ chuyển màu đen... Tiểu nữ không hiểu cho lắm... Ý là nói tiểu nữ là yêu...

- Là thời tiết. - Mạnh Lãn chân nhân phủi vạt áo chuẩn bị rời đi - Khăn cổ của Ba Lạp Cát Nhĩ khi chuyển sang màu đen tức là thời tiết sẽ có giông bão lớn. Nó lại hay suy nghĩ lung tung, thấy ngươi xuất hiện đột ngột nên nghĩ ngươi là người mang thiên tai tới. Ta sẽ bảo nó không làm phiền ngươi. Đồ đạc kia... Cứ để đấy, ta vào rừng một lát rồi về dọn. Ngươi nghỉ ngơi đi. Cơ thể ngươi rất yếu, ta sẽ đi sắc một ít thuốc bổ cho ngươi.

Nói rồi người nhanh chóng đứng dậy, bước từng bước dứt khoát về phía cửa.

- Mạnh Lãn chân nhân.

Bước chân nam nhân có phần khựng lại.

- Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa? Tại sao ta lại cảm thấy người rất quen thuộc?

Mạnh Lãn trầm ngâm một thoáng rồi khẽ mỉm cười ôn nhu, nói:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi. Ban đêm ở rừng U Minh này sẽ có rất nhiều yêu quái, ngươi nên ở yên trong nhà. Chí ít, Ba Lạp Cát Nhĩ cũng là yêu quái tốt.

Nói xong, bóng người áo đỏ nhanh chóng biến mất khỏi cửa.

Bạch Nhược phía sau khẽ thở dài, tự phạt bản thân bằng cách cốc một cái thật đau vào đầu. Nàng cũng thật tình, không suy nghĩ trước sau mà đã hỏi. Thế mà tự nhiên nàng lại quên mất, bản thân trước nay chỉ quen làm bạn với bốn vách tường, làm bạn với cây cỏ hoa lá, những khuôn mặt quen thuộc mà nàng nhớ cũng chỉ chưa đến mười người. Huống chi Mạnh Lãn lại là một đạo sĩ sống ẩn dật, có lẽ cũng chưa đến An Nhiên gia trang bao giờ. Chỉ là tự dưng bản thân có gì đó thôi thúc khiến nàng nhất định phải hỏi cho bằng được. Thực ra, nàng cũng không hiểu...


Bạch Nhược một mình ở lại trong căn phòng rộng. Nàng vẫn còn đôi chút băn khoăn, bản thân thực sự không hề có cảm giác đến đây, và cũng không biết nàng đến bằng cách nào. Như là đó không phải nàng mà là một người khác dùng thân thể nàng đi đến khu rừng này. Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là cảm thấy bản thân có chút may mắn, khi bị ngất ít ra còn được cứu và đưa về, nếu không có khi hiện tại nàng đã thành mồi ngon cho bọn thú hoang hay là yêu quái rồi. Tuy nhiên Bạch Nhược vẫn chưa thể an tâm hoàn toàn vì hiện tại ở cùng nàng vẫn còn Ba Lạp Cát Nhĩ kia, vẻ mặt của hắn lúc bóp cằm nàng thật sự rất đáng sợ. Mong rằng chủ nhân không cho phép thì hắn cũng nên nghe lời mà không đến càn quấy nàng.

Đang định loay hoay cầm ly trà lên thì toàn thân bỗng khựng lại, ly trà rơi bộp xuống sàn.

Từ cơ thể toát ra luồng khí vô cùng lạnh, ánh mắt cũng thay đổi. Tròng mắt nâu biến thành màu đỏ, trong nháy mắt, gần như đã biến thành người khác.

Vẫn mái tóc dài mượt được buông xõa, chỉ khẽ điểm một vài trang sức nhỏ trên tóc, khuôn mặt vẫn thế, nhưng không còn sự giản dị, có chút gì đó dịu dàng nữa, mà thay vào là khuôn mặt mị hoặc, chứa đầy ma khí.

Bạch Nhược - hiện giờ chẳng còn là Bạch Nhược - khẽ mỉm cười đầy cay nghiệt:

- Rừng U Minh có nhiều yêu quái? Không phải chàng sợ ta đi quá nhiều ở nơi này sẽ nhớ ra tất cả...

Rồi nàng đứng dậy, bước từng bước về phía cửa, dường như không hề có chút bệnh tật nào.

Hàng tre xanh cao vẫn im lìm.

Bạch Nhược nhìn về phía xa.

Giông bão đang đến, mây đen che kín mảng trời.

Nhưng chỉ ở đằng xa, còn ở bên trong khu rừng này, trời vẫn trong, vẫn cao vời vợi.

Bạch Nhược nheo mắt, bất giác theo thói quen đưa bàn tay lên về phía trời.

- Con người kia, ngươi định làm gì?

Ba Lạp Cát Nhĩ từ đâu xuất hiện với hình dạng nam nhân, hung hãn giật tay nàng về phía sau.

Bạch Nhược không những không bị giật mình, mà còn khéo léo luồn tay, thoát khỏi bàn tay của Ba Lạp Cát Nhĩ.

Nàng giương đôi mắt màu đỏ, kiêu ngạo nhìn Ba Lạp Cát Nhĩ, trong đáy mắt chỉ còn lại oán khí ngút trời.

Ba Lạp Cát Nhĩ có đôi chút ngạc nhiên, hai mắt nheo lại:

- Ngươi... không phải con người kia?

Bạch Nhược không nói gì, đôi môi hồng đào khẽ nhếch lên, từ phía lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu sét màu đen, càng để lâu càng khuếch đại lên, càng khuếch đại lên, từ trong đó lại càng nghe rõ hơn những âm thanh gào thét đến từ thế giới khác.

Ba Lạp Cát Nhĩ nhíu mày. Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng hắn đã chắc chắn được rằng, bằng một cách nào đó, người trước mặt không còn là nữ nhân vừa nãy nữa, và lại ngạc nhiên hơn, người này không phải là một con người. Luồng khí tiên bị áp chế, chuyển hóa thành dòng nội lực âm cực, những âm thanh không hề được phóng đại, mà dường như đến từ chính con người đang đứng trước mặt hắn.

Ba Lạp Cát Nhĩ lui về ba bước, răng nanh cùng đuôi lộ ra.

Mặc dù nội lực vẫn còn chưa bộc phát hết, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của người này.

Điều khiến hắn băn khoăn nhất, chính là nội khí của người này, thực rất giống một thứ đáng sợ mà hắn không hề muốn nghĩ tới...

Bạch Nhược dường như không hề có ý định nương tay. Tuy nhiên, quả cầu sét chưa đánh đến người Ba Lạp Cát Nhĩ thì đã đột ngột biến mất.

Nàng trừng mắt nhìn lòng bàn tay trống không của mình, trái tim như bị bóp nghẹn. Bao oán hận, thù hằn hiện rõ trên đôi mắt. Nàng nắm chặt lòng bàn tay, tiếng hét vang vang, xé trọn màn đêm tĩnh mịch.

- Chu Tước! Ta hận chàng, ta hận chàng!

"Ta hận chàng! Ta hận chàng!"

"Ta hận chàng! Ta hận chàng!"

"Ta hận chàng! Ta hận chàng!"

Tiếng hét xé lòng của Bạch Nhược như dồn hết oán giận vào đó.

Trên trời đằng xa, sấm sét đang hoành hành, mưa giăng khắp nơi, mây đen khắp trời.

Nàng ngất đi ngay sau đó, lúc ngất đi, dường như những oán khí cũng mất theo.

Ba Lạp Cát Nhĩ nhanh chân đỡ lấy người Bạch Nhược, đưa nàng vào phòng rồi bước trở ra.

Vừa lúc đặt nàng ta xuống nệm, đã có bắt mạch qua. Vẫn là mạch tượng cực yếu, không hề có một chút nội lực nào, dường như luồng oán khí vừa nãy chỉ là ảo giác.

Ba Lạp Cát Nhĩ ngoài khả năng hoán đổi giới tính, còn có thể phát hiện yêu ma nhân tiên bằng chiếc khăn làm bằng loại lông đặc biệt.

Nữ nhân này nhất định không phải người thường, chờ đến khi thượng tiên về, nhất định Ba Lạp Cát Nhĩ hắn phải hỏi cho ra nhẽ.



Tru Tiên Các tọa lạc ở nơi cao nhất của Cửu Trùng Thiên, phong cảnh hữu tình, độc nhất vô nhị, là nơi mà chỉ các thượng tiên mới có thể đặt chân đến.

Hiện tại, hai vị thượng tiên nào đó đang ngồi uống trà trên Các.

Một vị dung mạo, tướng tá đều ôn nhu, mềm mại, lại có nét mĩ miều, nữ tính.

Một vị ánh mắt, phong thái đều hờ hững, lạnh nhạt, nhưng vô cùng cứng rắn.

Vị thượng tiên có dung nhan mĩ nam kia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nói bằng giọng ung dung:

- Chu huynh, à không, bây giờ e là phải gọi là Mạnh Lãn huynh. Có đại sự gì mà đến tìm bổn tiên sao?

- Viện Hành, đừng đùa nữa. - Vị còn lại khẽ nhíu mày khó chịu.

Viện Hành thượng tiên biết ý liền thu lại nụ cười:

- Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, mà làm cho Đế quân của Lăng Hỏa Đế Quốc lại đến đây với bàn tay đang băng bó vậy? Ồ, vết thương này rất khó lành, là ai đã làm huynh ra nông nỗi này? Trên mấy cõi này không có mấy người có thể tạo ra được vết thương nặng thế này cho huynh... Hẳn cũng không phải tầm thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net