Chương 5: Chuyến "viếng thăm" bất ngờ (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba Lạp Cát Nhĩ - hiện tại đang trong lốt một con chuột nhỏ màu trắng, khẽ dùng thân thể bé nhỏ của mình luồn ra. Đột nhiên, toàn thân hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn khác chặn lại, nắm chặt.

Bạch Nhược mơ màng tỉnh dậy, chưa kịp để ý đến đám người ở cửa phòng thì  đập vào mắt ngay đầu tiên chính là bộ dạng bé nhỏ đầy đáng yêu của Ba Lạp Cát Nhĩ khi hóa về nguyên hình. Nàng cười khúc khích, nắm chặt lấy hắn không để hắn đi đâu hết.

Ngay lập tức, nụ cười vô cùng tự nhiên ấy lọt vào tầm mắt của nam tử áo xanh trước mặt, chợt thấy trời đất trong phút giây đột nhiên chao đảo lạ thường.

Trái tim của nam tử đột nhiên rung động khác lạ, trong phút chốc, nụ cười ấy thật ngây thơ, trong sáng.

Trong lúc Ba Lạp Cát Nhĩ đang cuống cuồng thoát khỏi vòng tay của Bạch Nhược, Ngữ Khái Lai tâm địa độc ác kia đã thấy đến lượt mình trút dầu vào lửa, bèn cười nham hiểm báo lại với vương:

- Vương! Đây chính là cơ hội... Con yêu quái kia!

Hắn hét lớn nói với Bạch Nhược. Bạch Nhược giật mình, nàng ta trước giờ chỉ quen nhìn bốn bức tường mà sống, chưa từng gặp người nào hung tợn như thế, liền ngay lập tức ôm Ba Lạp Cát Nhĩ vào ngực, lấy hết sức lực bình sinh lùi lại phía sau.

Ánh mắt kiên định, nữ nhân trước mặt dường như không để lộ bất kì sự run rẩy nào cả. Nàng dẹt mắt nhìn hai nam nhân trước mặt - một hung tợn, một tuấn tú:

- Ta không phải yêu quái, ta cũng không có tiền! Các ngươi... các ngươi muốn gì?

Ngữ Khái Lai có vẻ không vừa ý với thái độ của nàng cho lắm, trước giờ những đứa trẻ trong tuổi nha đầu này gặp mặt hắn đều phải run sợ khép nép, thế mà bây giờ một đứa con nít cũng có thể kiên định nhìn hắn như thế, mặt mũi bao nhiêu năm hành tẩu giang hồ của hắn biết vứt đi đâu?

Hắn nghiến răng ken két đầy đáng sợ, lăm lăm tiến về phía trước. Bạch Nhược lại sợ hãi một phen, lùi về phía sau.

Một cánh tay đưa ra, chặn đứng bước tiến của Ngữ Khái Lai. Là nam tử áo xanh!

- Vương!

Ngữ Khái Lai giãy nảy, tên cáo non choẹt ngu si này lại muốn làm gì? Muốn phá kế hoạch của hắn sao?

Nam tử áo xanh mỉm cười đầy ôn nhu, tiến lại gần Bạch Nhược vẫn còn đang nghi ngờ. Hắn nói dịu dàng:

- Đừng sợ. Ta không hại muội.

"Nói dối! Nói dối! Con người kia! Đừng nghe lời hắn nói, hắn chỉ muốn âm khí mà ngươi có thôi, hắn sẽ lợi dụng để giết ngươi ngay đấy!" 

Ba Lạp Cát Nhĩ không biết từ lúc nào đã trở thành một con chuột lắm lời, tuy nhiên, lời nói của hắn hoàn toàn không đến tai Bạch Nhược, mà thay vào đó là tiếng "chít chít" quen thuộc của lũ chuột.

Ở đằng trước Ba Lạp, một ánh mắt sắc bén, thứ khiến Ba Lạp không thể nói ra tiếng được, dường như chính là nam tử áo xanh, vương của tộc yêu hồ kia.

Kì lạ thay, hắn đối xử với Bạch Nhược lại trái ngược, dịu dàng ôn nhu.

Nữ nhân này, hắn tại sao lại có một cảm giác rất đỗi thân quen với nàng đến vậy?

Bạch Nhược đã hết sợ đôi chút. Nói thế nào thì, Bạch Nhược vẫn chỉ là một tiểu cô nương mới đến tuổi trăng rằm, một độ tuổi ngây thơ, trong sáng, lại chưa từng tiếp xúc người ngoài, hoàn toàn không biết tốt xấu trên đời thường lẫn lộn, nàng ngay lập tức đã có chút cảm tình với nam tử áo xanh dịu dàng kia, nhưng lại không loại bỏ được sự hoài nghi vốn có.

- Người là ai? Hắn là ai? Đây là rừng U Minh, các người không nên... khụ khụ... vào đây. Khụ...

Bạch Nhược nới lỏng tay đang giữ Ba Lạp Cát Nhĩ, cúi đầu ho một tràng, dường như đây chính là hệ quả của luồng oán khí vừa nãy, nàng đưa tay lên miệng, một thứ chất lỏng màu đỏ đặc, tanh tràn xuống tay. Nam tử áo xanh vội vàng cầm lấy tay nàng, khi nhìn thấy máu, bấy giờ mới  để ý kĩ.

Nữ nhân này toàn thân hư nhược, lại thổ huyết, sắc mặt nhợt nhạt, không giống với người có thể có luồng chướng khí mạnh vừa nãy được. Vậy thì, luồng chướng khí đấy là của ai?

Ngữ Khái Lai dẹt mắt bước lên trước một bước, cẩn trọng xem xét tình hình rồi nói:

- Vương! Chúng ta không thể chậm trễ thêm được. Ta nghe nói, ngôi nhà trúc này có một con linh thú hộ vệ, nếu không nhanh đưa tiểu nha đầu này về, e rằng không kịp.

Yêu Hồ Vương dùng hàn khí liếc mắt nhìn hắn - Không cần ngươi phải nhắc! - Rồi ôn nhu nhìn Bạch Nhược sắc mặt ngày càng trầm trọng:

- Tiểu muội muội, muội có vẻ không khỏe. Muội tên gì?

- Ta... ta vẫn chưa biết ngươi có phải người xấu hay không... Thứ lỗi, ta không thể cho ngươi biết danh tính được...

Bạch Nhược yếu ớt trả lời, rõ ràng đã gần đạt đến giới hạn của cơ thể. Nàng nghe tiếng "ầm" trong tâm, đầu óc choáng váng, không kiểm soát được mà khuỵu người. Nam tử áo xanh nhanh như cắt đỡ lấy thân thể bé nhỏ của nàng, bây giờ mới chợt hiểu ra, khuôn mặt của nữ nhân này, cảm giác thân thuộc ấm áp mà nàng ta đem lại, rất giống một người mà hắn từng biết.

Người ấy, có lẽ là người đẹp nhất trên đời này mà hắn từng thấy, mái tóc dài đen nhánh mềm mại, chỉ một chiếc trâm ngọc nhỏ cài ngang đầu cũng đã tỏa lên được tiên khí, từ cơ thể tỏa ra một hương thơm thuần túy, khí khái lại mạnh mẽ, cương quyết như loài Bạch Hổ. Trong đôi mắt to tròn dường như còn đọng lại một làn sương mỏng, tỏa lên chút gì đó cô quạnh, hiu hắt.

Nam tử giật mình, chẳng lẽ lại là người đó? Là nữ nhân xuất hiện ở đại bi kịch thảm sát tộc yêu hồ năm đó? Có thể sao? Chẳng phải, cả tộc Bạch Hổ gần như đã bị tàn sát khi đó, ngay cả con gái của Bạch Hổ lẫn ông ta đều bị đánh đến không toàn mạng, bị Ngọc Hoàng Đại Đế giáng xuống mười tám tầng địa ngục chịu quỷ sai hành hạ hay sao? Nếu đã là như thế, tại sao con gái cưng của Bạch Hổ, Bạch Dao lại xuất hiện ở nhân thế, lại còn trong hình hài của một tiểu cô nương mười bốn mười năm tuổi?

Sự tình năm xưa, nạn thảm sát toàn tộc yêu hồ với thân thế và sự việc xảy ra với cô nương này có liên quan gì đến nhau?

Nữ nhân trước mặt hắn đã vì thổ huyết mà ngất đi, hắn đỡ nàng ta xuống, đắp chăn ngay ngắn rồi khẽ hừ giọng:

- Con chuột thối tha, còn không mau hiện hình?

Ngữ Khái Lai nghe vậy thì giật mình nhìn quanh, con chuột, chỗ nào có chuột?

- Quả nhiên là vương của tộc yêu hồ! Mới nhìn qua đã biết bổn đại gia ta trốn trong chăn.

Tên Ngữ Khái Lai hoàn toàn bị kích động, hắn giật mình theo phản xạ đưa người về thủ thế, nhưng Ba Lạp Cát Nhĩ vẫn là thân thủ nhanh nhẹn, chẳng biết từ bao giờ đã lén đứng sau hắn, bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn đang kề trên cổ hắn.

Ngữ Khái Lai, tên bất chính này quả nhiên là chỉ được cái bình phong, thân thủ yếu kém, phản xạ lẫn trực giác đều chậm chạp lề mề, không xứng là đối thủ của Ba Lạp Cát Nhĩ.

Vương tộc Yêu Hồ chỉ cười nhạt. Hắn vốn đã biết trước có  con chuột nhắt trốn trong chăn, có lẽ là vì Bạch Nhược mà lại lưỡng lự không muốn ra tay, suy cho cùng, nàng ta có liên quan đến thảm sát của tộc hắn năm xưa hay không, trong lòng hắn, nàng ta mãi là tiên nữ giáng trần.

Xoạt.

Ba Lạp Cát Nhĩ thuận nước đẩy thuyền, điểm huyệt Ngữ Khái Lai rồi tiến bước đầy mờ ám về phía nam tử áo xanh.

- Nghe danh vương của tộc Yêu Hồ đã lâu! Diệp Chính đại vương, không biết có thể tí thí cùng ngài một trận?

Khuôn mặt của Ba Lạp lúc này, chỉ còn lại toàn sát khí lạnh người, vẻ mặt như muốn thách thức. Nói đến tính tình hiếu thắng, Ba Lạp Cát Nhĩ hẳn phải đạt thứ hạng cao của cao.

Hắn không biết từ lúc nào đã giải tỏa nội lực, từ toàn thân tỏa ra thứ khí hàn băng giá lạnh, bàn tay với móng vuốt sắc nhọn lao tới. Diệp Chính thu người, dùng tốc độ kinh hoàng luồn một cách khéo léo qua người Ba Lạp Cát Nhĩ, lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc quạt giấy nhỏ mỏng manh đầy tinh tế, phẩy hai cái, không gian như đọng lại trên quạt, từ đó rơi ra những chiếc phi tiêu tẩm độc thanh mảnh như chiếc kim, nhưng một khi đã dính vào cơ thể thì đến Hạc Đỉnh Hồng cũng không thể sánh bằng.

Diệp Chính cười mỉa, giải huyệt cho Ngữ Khái Lai rồi lạnh mặt nhìn Ba Lạp Cát Nhĩ:

- Quả là cao thủ độc dược! Hôm nay bổn vương quả nhiên là được mở rộng tầm mắt!

Ba Lạp Cát Nhĩ thu móng vuốt lại, lấy tay còn lại rút ra một chiếc roi dài, phủ một lớp da rắn hổ mang, bên trên tẩm đầy chất độc y như ở phi tiêu kia, cười sẽ:

- Nếu đã nhìn ra mánh khóe của bổn đại gia, e là ta không thể chơi đùa nữa rồi.

"Thiên Xà Mãnh!" 

Diệp Chính mặt lạnh băng, khóe môi mấp máy điều gì đó rồi lại nở một nụ cười khó hiểu. Thiên Xà Mãnh là vũ khí độc môn của Ma Giáo ở Tây Vực, tên này nếu Diệp Chính hắn không nhầm, chính là hậu duệ của cựu Giáo Chủ Ba Lạp Cát Tư, người mà mẫu thân hắn thà chết cũng phải đem đi giấu khi gặp phải nạn sát thân.

Diệp Chính mi mắt khẽ giật, khóe miệng cong lên:

- E là ta không thể chơi với ngươi được rồi.

Hắn túm lấy cổ Ngữ Khái Lai còn đang ngơ ngác không hiểu gì, từng bước nhanh như gió ra ngoài. La liệt ở hành lang, đám thủ hạ của hắn đều đã bị ai đó đánh cho lăn lộn dưới sàn, một số kẻ đã sắp ngắc ngoải. Diệp Chính nhìn sang bên, một bóng người áo đỏ đứng đơn độc, dựa lưng vào cánh cửa trúc. Hắn khẽ nhắm nghiền mắt lại, rồi bất chợt mở ra, nhìn thẳng vào mặt Diệp Chính, toàn thân toát lên một thứ khí khó chịu, hoàn toàn áp đảo hắn ta.

Diệp Chính buông một câu chửi tục, ra lệnh những người còn sức thì dìu những người đã gục về tộc, Ngữ Khái Lai gãi đầu gãi tay nhỏ nhẻ thưa:

- Vương, chúng ta cứ về thế này sao?

- Về!

Diệp Chính lườm hắn ta. Trước khi đi còn không quên nhìn một cách đầy oán hận về phía bóng người áo đỏ kia, nhưng rồi lại bất lực quay đi. Hắn nghiến chặt răng:

- Hắn là Lăng Hỏa Đế Quân, Chu Tước!

Mẹ kiếp, một kẻ phụ bạc như hắn sao còn xuất hiện ở đây, hắn lại muốn làm gì Bạch Dao?



- Dao... Mà không, cô nương này sao rồi?

Bóng người áo đỏ vẫn đứng dựa lưng vào cánh cửa, vọng hỏi vào bên trong.

Ba Lạp Cát Nhĩ lấy một chiếc khăn bông lau mặt cho Bạch Nhược, giọng đầy tiếc nuối, có lẽ là vẫn chưa thỏa mãn được sự hiếu thắng vì bị chen ngang giữa trận đấu ban nãy:

- Đế Quân, ngài quan tâm đến cô nương ấy như thế thì vào đây tự xem đi!

Mạnh Lãn thở hắt, xoay người, chốc lát đã đứng bên Bạch Nhược. Bóng dáng lẻ loi đứng hắt trên sàn, trùm lên thân thể bé nhỏ của nàng.

Ba Lạp Cát Nhĩ dừng tay, ánh mắt tò mò lẫn nghi hoặc:

- Nàng ta có quan hệ gì với ngài?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net