Chương 6: Chớp mắt một cái, đã qua mấy xuân rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Bạch cô nương, tại hạ chỉ có thể tiễn đến đây.

Đôi mắt phượng trầm ngâm nhìn tiểu nữ tử đang được Ba Lạp Cát Nhĩ dìu đi phía trước, chậm rãi lên tiếng.

Hai bên lối mòn, hàng trúc xanh cao đứng im lìm, gió không dám nhích qua, không khí lại có phần tang thương bi tróc.

Ba Lạp Cát Nhĩ dìu Bạch Nhược một cách đầy thận trọng, gương mặt thanh tú của một tiểu mĩ nam có phần gượng gạo hẳn, lại có phần lo lắng trước sức khỏe ngày một yếu của nữ tử đi bên cạnh.

Bạch Nhược chẳng biết từ lúc nào, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, sắc mặt xanh xao, ốm yếu. Nàng ta nghe thấy Mạnh Lãn chân nhân kia nói vậy, miệng chỉ thốt ra được mấy từ duy nhất:

- Đa... tạ...

Rồi lại tiếp tục được Ba Lạp Cát Nhĩ dìu đi về phía lối mòn.

Rõ ràng nàng còn rất nhiều câu muốn hỏi, rõ ràng, nàng muốn biết rõ hơn về người đầu tiên nói chuyện với nàng ngoài phụ mẫu, hai vị ca ca, gia nhân của gia trang, rõ ràng, nàng có một cảm giác rất lạ với vị chân nhân này, một cảm giác dường như đã quen thuộc từ rất lâu.

Thế nhưng, nàng biết cơ thể mình không cho phép. Từ lúc tỉnh lại, gặp Diệp Chính, vết máu ở tay khi ho đã cho nàng hiểu, thời gian với nàng không còn nhiều nữa.

Bạch Nhược lơ đãng, chẳng lẽ những người khi chuẩn bị ra đi đều có ý nghĩ như thế? Ý nghĩ mà, cho dù là lần cuối cùng cũng vẫn phải nhìn thấy được người thân?

Nàng biết hết chứ, nàng sinh ra bẩm sinh bệnh lạ, phụ thân nàng vì nàng đã phải tốn mất bao nhiêu tiền của, công sức, mẫu thân cũng vì nàng, khi mới sinh nàng ra thì đột nhiên bị mất tiếng, đến giờ vẫn chưa chữa được, hai vị ca ca của nàng cũng thế, vì nàng, cả hai đã không quản đường xá vạn dặm, mấy năm nay liên tục đi tìm thần y chữa bệnh cho nàng.

Thế nhưng, nàng cũng biết, bệnh của nàng e là đã hết thuốc chữa rồi. Khi nghe phụ thân nói về việc sẽ đưa nàng lên núi Trọng Sinh tìm Bồ Tát, nàng e là cũng vui, nhưng lại cảm thấy đau khổ muôn phần. Đường lên núi gian lao chập chùng, nguy hiểm rình rập, yêu quái luôn chờ trực ở hai bên, thời gian của nàng lại đâu còn nhiều nữa. Nàng chỉ sợ, e là chưa lên đến đỉnh Trọng Sinh được thì mọi người đã cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền mất rồi...

Lúc này, chỉ còn mong Bồ Tát hiển linh, sẽ nghe được lời thỉnh cầu của Bạch Nhược nàng. Cả đời nàng sống trên dương thế chưa thọ đến đôi mươi, nhưng cũng chưa từng làm việc ác, chưa từng có suy nghĩ bất chính, luôn một lòng hướng về Phật Tổ, về Bồ Tát. Nàng không mong mình sống, cho dù nàng chết đi vì bệnh, nàng cũng không mong phụ mẫu, ca ca phải đau khổ vì mình.

Bồ Tát có linh, nhất định sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu của nàng...

- Nhược Nhi! Nhược Nhi!

Tiếng phụ thân vọng lại từ phía xa làm Bạch Nhược như bừng tỉnh. Nàng luống cuống, vụng về rời khỏi vòng tay của Ba Lạp Cát Nhĩ, muốn chạy thật nhanh về phía phát ra âm thanh kia nhưng lại bị Ba Lạp Cát Nhĩ giữ lại, một mực muốn đưa nàng đi tiếp.

Bạch Nhược chỉ e ngại nhìn hắn, nhỏ nhẹ rằng:

- Ta với ngươi tuy yêu nhân khác nhau, ta không quan tâm. Nhưng mà chỉ e là, mọi người lại không thấy thế.

Ba Lạp Cát Nhĩ có đôi chút ngừng lại, đôi mắt ngang ngạnh nhìn vào tiểu nữ tử trước mặt. Thế rồi hắn vẫn khẽ thở dài trả lời:

- Một chút thôi là ra khỏi U Minh rồi, trên đường đi nhiều yêu quái, e là để ta giúp ngươi thì tốt hơn.

Rồi lại dìu Bạch Nhược đi. Nàng ta cũng thôi không phản kháng, vì đường ra đã dần lộ rõ, phía trước đã xuất hiện một toán người đang hô hoán tìm nàng, đoán chắc chắn là người của An Nhiên gia trang.

Ba Lạp Cát Nhĩ đã lủi đi thật nhanh, trước khi đi còn nhẹ nhàng khuyên nàng nên giữ sức. Phía xa, một nha hoàn vừa vặn nhìn thấy nàng gương mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi xuất hiện, liền ngay lập tức hô hào mọi người đưa nàng về. Phụ mẫu nàng dường như vui lắm, họ liên tục ôm lấy nàng vừa cười mà khóc. Bảo rằng nàng mất tích đã hai ngày trời, ai cũng lo lắng, tìm kiếm các nơi gần đây mà nàng có thể đi đến, cuối cùng, chỉ còn sót lại rừng U Minh - tử lãnh. Đúng sáng sớm, đoàn người An Nhiên gia trang đã đứng hết ở lối ra, nhưng không ai dám vào trong, vì ai cũng biết, vào bên trong khu rừng này không những chẳng tìm được Bạch Nhược mà tất cả đều phải vong mạng, Bạch trang chủ và phu nhân còn đang định xông vào thì Bạch Nhược nàng lại xuất hiện.

Bạch trang chủ nhất độ vui mừng, kêu người đưa nàng về quán trọ trước, chăm sóc nàng tận tình rồi tiếp tục lộ trình không chậm trễ.

Bạch Nhược từ khi về cũng không nói không rằng, nàng chỉ chậm rãi đưa đôi mắt nâu đượm buồn nhìn mọi người tấp nập chuẩn bị đến núi Trọng Sinh.

Nếu nói nàng vô vị, thì nàng hoàn toàn không thể chối cãi, vì nàng biết, cơ thể mình đã yếu đi rất nhiều, yếu đến mức, thời gian đang báo động tất cả.

Trên xe ngựa, tại sao nàng không còn thấy vui khi được nhìn thấy cảnh một đoàn xiếc mãi võ mà nàng chưa từng xem trước đây, tại sao nàng không thích thú ăn hồ lô đường mà lúc trước nàng vẫn muốn? Tại sao, cơ thể nàng lại ngày càng nặng thế này. Nặng đến mức, thở không ra hơi, đầu óc trống rỗng?

Nàng với tay với nha hoàn theo sát, kêu tất cả dừng lại. Phụ mẫu nàng cùng nhũ mẫu lo lắng chạy tới hỏi han tận tình, nàng lại chỉ lắc đầu, một cách yếu nhợt.

Đôi môi trắng bệch của nàng mấp máy điều gì đấy. Trình nhũ mẫu giật nảy, vội vàng đưa tay ra bắt mạch cho nàng, rồi không kìm được, đôi mắt đục ngầu của bà hằn lên tia máu, dường như không tin vào việc mình vừa biết mà thốt lên:

- Hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Cơ thể con...

Bạch phu nhân trợn tròn mắt, như nghe được tin sét đánh bên tai, nàng lắc đầu quầy quậy, khóe môi mấp máy, cổ họng phát ra thứ tiếng không rõ. Bạch trang chủ cắn chặt răng, quay đầu bước đi.

Bạch Nhược nằm bất động, chỉ có bàn tay đang nặng nề đưa lên, gạt đi nước mắt trên khuôn mặt ướt đẫm của mẫu thân.

Nặng quá.

Tay của nàng cũng rất nặng.

Nàng muốn buông xuống.

Lại muốn ngủ một giấc nữa.



"Bạch Dao. Con còn ba mươi năm kiếp luân hồi nữa. Phật Tổ từ bi, việc làm trái với Thiên Quy, đây chính là kết cục mà con phải nhận, cũng là số kiếp, duyên mệnh mà con phải trải qua. Con hãy nhớ, Phật trong tâm, tâm hướng Phật. Kiếp nạn này, con và người đó phải tự mình vượt qua."

Ánh sáng huyền ảo đó mất đi rồi, ta như chơi vơi, mất phương hướng. Cây cầu này dường như quá trơn trượt, hai bên toàn một tiếng quen thuộc, gào khóc, giận dữ, ai oán, liệu còn có gì khác ở phía đầu bên kia?

Sao ta đột nhiên thấy sợ hãi, sợ chính bản thân mình, sợ cái tôi của bản thân đang bị thứ gì đó bao trọn lấy, nó cào xé trong tim ta, nó khiến trái tim ta rướm máu.

Phải làm thế nào mới thoát được bóng đêm hoang tàn với thứ tiếng thê lương kia?

Cho ta một lối thoát.

Ai cũng được.

Nhưng, tà áo đỏ đó xuất hiện, tại sao trái tim ta lại càng đau hơn.

Chẳng phải là ai cũng được hay sao?

Nhưng, ta lại không muốn là người đó.

Ta không muốn,

vạn kiếp bất phục.




Trong bóng đêm hoa bỉ ngạn nở.

Vì yêu mà sinh hận, có đáng hay không?

Vì yêu mà vạn kiếp bất phục, có đáng hay không?

Hoa bỉ ngạn trả lời ai oán

Ba mươi sáu kiếp luân hồi chẳng xa

Duyên phận đợi bao xuân qua cũng chẳng tàn.

Yêu rồi hận

Chẳng phải vẫn là yêu hay sao?

Chi bằng quên hết muộn phiền

Uống canh Mạnh Bà bắt đầu một ngày xuân khác.



" Nếu biết yêu chàng đau đến thế này, thà rằng tuyệt tình tuyệt ái, chứ nhất định không yêu thêm lần nữa."



Tĩnh Vu Quốc,

Vạn Xuân lầu.

"Bạch Dao, mau tỉnh dậy."  

Tiếng nói đó vang lên. Đôi mắt đang nhắm nghiền cũng dần dần hé mở, làn sương quanh mắt rung động lên một chút, rồi lại nhòa đi.

Cô nương bên cạnh mừng rỡ reo lên:

- Hoa Phi Phi... Tỉnh... tỉnh rồi! Ma ma, người đâu, mau gọi ma ma đến đây!!

Vạn Xuân lầu - chốn kĩ viện bậc nhất kinh thành Tĩnh Vu quốc - là nơi mà bình thường đã rất náo nhiệt, bây giờ lại càng ồn ào hơn khi ba chữ 'Hoa Phi Phi' vang lên.

Từ hành lang lầu hai, một vị tú bà đã trạc tuổi trung tuần, mặt mũi trắng bệch, đoán chắc đã trét hàng tá phấn lên mặt nhưng vẫn không che hết được dấu hiệu tuổi tác đang dần hiện rõ, hớt hải, váy áo đỏ đỏ xanh xanh khoác trên thân hình có phần ục ịch vội vã chạy tới một căn phòng lớn ở cuối lầu.

Bên trong phòng, một cô nương tóc vấn nhẹ trên đầu được cố định bằng cách cài một chiếc trâm hoa mai, thân ảnh tím nhạt, trên tay là một bát thuốc, đang ân cần bón cho một cô nương khác nằm trên giường.

Tú bà hớt hải hết sức, xô cánh cửa mở rầm một cái, chạy lại bên giường, không kìm được lo lắng mà thốt lên:

- Phi Phi! Con không sao chứ?

Vị cô nương tên Hoa Phi Phi đang nằm trên giường bệnh khe khẽ lắc đầu. Gương mặt nàng mặc dù nhợt nhạt phần nhiều vì vừa mới tỉnh dậy nhưng vẫn ánh lên nét trang trọng khác thường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net