Chương 7: Xuân xanh còn đây, vạn xuân khó tàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Xuân xanh còn đây, vạn xuân khó tàn.

Tin tức Hoa Phi Phi - đại cầm nữ của Vạn Xuân lầu - bất ngờ bất tỉnh nhân sự khi đang đi dạo trong hoa viên đã lan ra khắp kinh thành, rất nhiều công tử, tú tài, quan nha say mê tiếng đàn của nàng đều hết sức lo lắng, từ sáng sớm đã đi làm ầm làm ĩ ở trước cửa Vạn Xuân lầu chờ ngóng tin tức.

Khỏi phải nói, cô nương Hoa Phi Phi kia có sức hút đến nhường nào.

Hiện tại, vị cầm nữ được muôn người mong ngóng kia đang u sầu chống tay lên bàn, vẻ trang trọng, kiêu kì thường ngày đã biến mất tự bao giờ. Nàng thơ thơ thẩn thẩn nhìn về phía xa, đôi mắt tròn, dường như đang đọng lại một làn sương mỏng xung quanh đầy mờ ảo khẽ chớp nhẹ, cánh môi hồng đào không kìm được mà chu lên. Nàng ngồi thế hồi lâu, thấy thân thể hơi cứng liền chậm rãi thay đổi tư thế, chuyển sang nằm bò ra bàn.

Thực ra, nàng đang nghĩ về một chuyện rất quan trọng.

Mấy hôm trước, lại có một vị công tử tự xưng Cát Nhĩ đến Vạn Xuân lầu tìm Hoa Phi Phi nàng. Chuyện này với nàng vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường. Quan nha, tú tài, phú hộ, lái buôn, làm ăn thành đạt, quyền chức cao vọng trọng với nàng không quan trọng. Đối với Hoa Phi Phi trước nay chỉ có một nguyên tắc duy nhất: nàng có thể là cầm nữ chốn lầu xanh, nhưng không bao giờ rời xa hai chữ "cầm nữ" ấy. Nàng bán 'cầm', chứ không bán 'thân', bán rẻ lương tâm.

Những người say mê tiếng đàn của nàng từ trước tới nay đều có ý tặng nàng nhiều của cải, trân châu, dị thảo mong được gặp gỡ nàng, nói chuyện với nàng. Nàng cũng phải phép, một mực từ chối những món lễ vật không phải của mình, nhờ Vạn Xuân nương chuyển lời lại giúp.

Tính tình của nàng như thế, cả Vạn Xuân lầu này đều biết. Những người lắm tiền nhiều của, chức cao vọng trọng đến từ nơi khác mà chưa biết về nguyên tắc của nàng thì hết sức phật ý, có kẻ không biết điều còn đặt điều nói xấu hòng hạ thanh danh của Vạn Xuân lầu xuống.

Hoa Phi Phi nàng vẫn một mực theo quy tắc. Những chuyện này nàng không cần nhúng tay vào đã có người khác giải quyết thay. Vạn Xuân lầu là chỗ nào chứ! Đến đây tìm mĩ nữ, mĩ tửu, đắm chìm trong mĩ sắc, mĩ cầm, không phải chỉ một hai người, không phải chỉ có phú hộ, quan nha, mà các vị công tử con nhà gia giáo, tú tài có tiếng hay cả Hoàng thân quốc thích cũng hay lui tới Vạn Xuân lầu này. E là chưa kịp có động tĩnh gì đã bị khách quen của Vạn Xuân lầu dọa chạy té tát rồi.

Thế nhưng, vị công tử này không mang theo của cải hay bất cứ thứ gì, chỉ mỗi ngày đều đặn, ba bữa một ngày đến bảo Vạn Xuân nương cho gặp Hoa Phi Phi.

Lại nói hôm trước, y còn tự ý đột nhập vào hoa viên của Vạn Xuân lầu, vừa hay lúc Hoa Phi Phi nàng đang đi dạo thơ thẩn cùng mấy nha hoàn, liền bị dọa cho chết khiếp, vừa vô tình, vừa hữu ý mà ngất lịm.

Vô tình hữu ý ở đây, chính là việc nàng vừa ngay lập tức lăn xuống đất ngay trước mặt vị công tử Cát Nhĩ giả ngất, đập vào mắt chính là một cái đuôi đang ngoe nguẩy khuất sau lớp y phục trắng của y. Cái này... e là chỉ có người đang ở trong tư thế thuận lợi như Hoa Phi Phi nàng mới có thể biết...

Thật tiện lợi, muốn ngất lại ngất ngay được...

Hoa Phi Phi sau khi tỉnh lại tuy sắc mặt đã hồng hào phần nào, trong thâm tâm vẫn thấy sợ sệt.

Cái đuôi đấy, không phải của yêu quái mới có thôi sao?

Hoa Phi Phi nàng không ngờ nhan sắc không chỉ có thể câu dụ ong bướm, ngay cả yêu quái cũng mê sắc, cũng bị sắc hoặc mà tìm đến nàng...

Nghĩ đến đây, Hoa Phi Phi lặng lẽ day hai thái dương đầy mệt mỏi, cất giọng uể oải gọi Vạn Xuân nương.

Ngay lập tức, một bóng người trung tuần ngúng nguẩy váy áo đi tới. Các vị cô nương của Vạn Xuân lầu khi thấy bóng người ấy xuất hiện, liền lập tức cười tươi như hoa, giọng nói cũng dịu nhẹ đi nhiều, lại mang thêm phần kính nể mà nũng nịu:

- Ma ma! Đến tìm Hoa cô nương đó sao?

Vạn Xuân nương cười giả lả đáp lại mấy cô nương ong bướm kia, giọng điệu hào sảng, đầy thoải mái. Quả nhiên là có khí chất của một tú bà, đứng đầu cả một Vạn Xuân lầu toàn mĩ sắc.

Bà mắng yêu, đuôi mắt cong lên có vẻ vui vẻ trong lòng:

- Khỏi lắm điều! Các cô coi mà tiếp đãi các quan gia đi!

Rồi bước chân lại nhanh nhanh chóng chóng về phía căn phòng to nhất cuối lầu hai.

Ở Vạn Xuân lầu đứng tên của bà, các vị cô nương khác, các nha hoàn, nô bậc vừa cung kính vừa yêu quý mà gọi bà một tiếng "ma ma", tuy nhiên, chỉ có duy nhất ba người trong chốn này là được gọi bà một cách thân thiết là "nương", đó là Hoa Phi Phi, Ngọc Liên Hoa, và Lục Mẫn.

Cả ba vị cô nương này đều là những mĩ nữ nổi tiếng nhất của Vạn Xuân lầu, Hoa Phi Phi có tài đánh đàn, Ngọc Liên Hoa và Lục Mẫn là song bích, có tài múa xuất thần, vạn người mê. Không chỉ thế, cả ba đều là được Vạn Xuân nương nuôi nấng từ bé, yêu thương chăm chút như con ruột. Vậy nên, dưới trướng của Vạn Xuân nương, ba vị cô nương này là có tiếng nói nhất.

Người ta bảo, chốn lầu xanh là nơi xa đọa, là chốn dung tục, rất nhiều cô nương vì khó khăn nên mới bị lừa, trở thành kĩ nữ. Thế nhưng, những ai từng biết đến Vạn Xuân lầu đều không khỏi suy nghĩ lại.

Rằng, làm gì có lầu xanh nào mà các vị cô nương đều là những đứa bé bị bỏ rơi từ nhỏ, được Vạn Xuân nương đem về nuôi nấng, rèn giũa?

Người ta nói lầu xanh là nơi mà hai chữ "trinh tiết" bị bỏ xa hàng vạn dặm, nhưng Vạn Xuân lầu không phải là lầu xanh bình thường. Các cô nương có thể chiều lòng quan khách, cũng có thể tùy ý mà từ chối. Muốn bước chân vào Vạn Xuân lầu, không phải kẻ hào phú lắm của thì lại là người thơ văn lai láng. Các vị cô nương đều xinh đẹp như hoa, tài nghệ mỗi người một vẻ, văn chương không biết thì đến cầm kì thi họa, có thể nói là có tài nghệ nào bù thiếu sót ấy. Những cô nương trong Vạn Xuân lầu đều có thể ví là những đóa hoa hương sắc trong ngự hoa viên.

Vạn Xuân nương yêu quý họ như con gái, người muốn vào Vạn Xuân lầu cũng phải qua được rất nhiều ải mới được gặp gỡ các vị cô nương. Nói một cách thực tế, Vạn Xuân lầu không quá khác một thanh lâu, nói sâu sắc, thâm thúy hơn, lại chính là nơi tuyển chọn phu quân cho ái nữ. Các vị cô nương nếu ưng ý vị quan khách nào, có thể đồng ý họ ngay từ đầu, còn nếu vẫn còn nhiều nghi hoặc, có thể thử thách họ thêm nhiều ải. Rất nhiều đôi phu thê đã nên duyên từ đó. Tiền chuộc thân cho các cô nương, nhìn có vẻ như các thanh lâu bình thường, suy nghĩ cao hơn, lại chính là của hồi môn để gả ái nữ về gia.

Người trong thiên hạ đồn vui với nhau rằng, nếu có lỡ thì , chỉ cần đến Vạn Xuân lầu, nhất định sẽ có tương lai sáng lạng.

Vạn Xuân nương là tú bà giỏi nhất, yêu thương các cô nương nhất, lại có máu mặt làm ăn. Mỗi năm, bà cho tổ chức các cuộc thi nhan sắc cho các cô nương, lại tổ chức thêm các đặc cách cho các cô nương khác muốn vào Vạn Xuân lầu.

Con gái của gia đình quyền quý thì không nói, con gái phú nông gia đình nghèo khó thì lại càng mong muốn họ có thể đổi đời. Mặc dù mục đích vẫn là tuyển chọn tú nữ vào, thế mà qua lời thiên hạ đồn thổi, lại lập tức trở thành cuộc thi tìm mĩ nữ mới. Vạn Xuân nương lại là người thông minh, nhanh nhạy, ngay lập tức nhờ vào tiếng tăm của Vạn Xuân lầu, mỗi năm tổ chức cuộc thi mĩ nữ một lần, mỗi lần lại chỉ chọn một người duy nhất. Lâu dần, các khách quen của Vạn Xuân lầu cũng tham gia góp vui, còn giành phần thưởng hậu hĩnh cho cô nương xinh đẹp nhất.

Một giải thưởng lớn, cô nương nào lại chẳng muốn mình được chú ý, cứ thế mà đăng ký tham gia. Danh tiếng của Vạn Xuân lầu do một tay Vạn Xuân nương gây dựng, nay đã vang danh khắp chốn. Các cô nương dưới trướng bà tuy chẳng xuất hiện trong cuộc thi nào bà tổ chức nhưng vẫn có danh tiếng riêng.

Đối với thiên hạ, Hoa Phi Phi là cô nương vừa có sắc vừa có tài, lại vô cùng bí hiểm, lai lịch còn nhiều điều ẩn giấu, còn với Vạn Xuân nương, Hoa Phi Phi chính là con gái ruột yêu quý của bà. Mà thật ra, Hoa cô nương chính xác lại là con ruột của Vạn Xuân nương.

Chuyện này trong thiên hạ chẳng mấy ai biết, các cô nương trong Vạn Xuân lầu đều hầu hết đều là người mới, số người biết đến cũng chưa đếm hết bàn tay.

Đối với con gái ruột, Vạn Xuân nương bao giờ cũng yêu quý cưng chiều hết mực, thế nên, vừa mới nghe Hoa Phi Phi gọi một tiếng, bà đã ngay lập tức xúng xính tiến về khuê phòng của nàng.

Vạn Xuân nương mở cửa "rầm" một cái, ồn ào hỏi thăm Hoa Phi Phi:

- Phi Phi của ta, con gọi có việc gì sao?

Giọng của bà như được phóng đại, chẳng mấy chốc đã vang vang khắp lầu. Hoa Phi Phi gương mặt rầu rĩ, âm thầm đưa tay xoa thái dương. Vạn Xuân nương thấy thế lại tưởng nhầm, cuống quýt hết lên, nào là đòi đưa nàng đi nghỉ ngơi, rồi lại kêu thầy thuốc đến...

Hoa Phi Phi hết cách, khẩn thiết nhìn bà:

- Nương, người có thể đóng cửa vào phòng ngồi ghế đàng hoàng rồi hai ta nói chuyện được không?

Vạn Xuân nương đang ngân ngấn nước mắt, cúi đầu biết ý ra khép cửa, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh Hoa Phi Phi, nhỏ giọng thủ thỉ:

- Phi Phi, nương nói thế này đủ nhỏ chưa?

Bà âu yếm đầy cưng chiều nhìn con gái. Khi ở riêng hai người, Phi Phi với bà thường xưng "nương" với "con", đó cũng là ý của Hoa Phi Phi, nàng không muốn có quá nhiều người đồn thổi. Âu cũng là vì Vạn Xuân nương trước đây từng là một cô nương nổi tiếng xinh đẹp, hồi còn trẻ, danh tiếng của bà cũng được nhiều người biết đến. Bà từng quen biết với nhiều quan lại quý tộc, thế nhưng lại chẳng vừa ý ai, về sau lại đột nhiên mang thai, sinh ra đại cầm nữ Hoa Phi Phi nổi danh thiên hạ này. Hiếm lại không có kẻ "thấy người sang bắt quàng làm họ".

Hoa Phi Phi lấy bình ngọc trên bàn rót vào chén, hương trà Long Tỉnh thoang thoảng tỏa ra khắp phòng, càng dễ khiến đầu óc ta mụ mị đi chốc lát, tâm hồn thư thái.

Đặt chén trà trước mặt Vạn Xuân nương, Hoa Phi Phi mỉm cười ngọt ngào:

- Nương, người uống chén trà này trước đã.

Chờ bà đưa lên uống không ngần ngại rồi, Phi Phi mới gột bỏ vẻ ngoài vừa nãy, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía cửa lớn:

- Nương, con muốn tìm người trừ yêu.

"Phụt."

Vạn Xuân nương vừa mới nhấp được một ngụm lớn, không kìm được bất ngờ phun hết ra. Bà vội vã lau lau nước trà nóng trên áo, thấy bàn tay thon trắng của Hoa Phi Phi cũng đang đưa tới giúp bà, liền nghi hoặc ngẩng lên, lo lắng nhìn ánh mắt kiên định của con gái:

- Phi Phi, chẳng lẽ, con đang bị con yêu quái nào trêu ghẹo sao?

- Nương! - Nàng trừng mắt nhìn Vạn Xuân nương, giọng điệu có vẻ không vừa ý - Người hôm trước đến, tên là Cát Nhĩ ấy, hắn là yêu quái!

"Phụt."

Vạn Xuân nương vừa bình tĩnh được một chút, mới uống thêm được một ngụm, nay lại bị con gái yêu làm cho phụt hết ra. Nước trà nóng hổi vương vãi tung tóe trên váy bà, thấm vào người ran rát.

Bà hết sức bi phẫn nhìn về con gái, suýt chút nữa không kìm được mà oang oang giọng:

- Phi Phi! Con nói... Cát Nhĩ công tử đó, là yêu quái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net