Chương 8: Gặp lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh Vu Quốc trước giờ chỉ là một đất nước nhỏ, thuộc quyền cai trị cao nhất của Đại Lan Quốc, tuy nhiên, đây lại là một vương quốc trù phú, có nhiều danh thắng đẹp như tiên cảnh, các thành buôn bán sầm uất, người dân chăm chỉ làm ăn, an ninh cũng không đến nỗi nào. 

Chỉ có điều mấy tháng nay trong các thành lân cận thường hay xảy ra những vụ án mạng liên tiếp đầy dã man: những nạn nhân bị hung thủ tấn công chớp nhoáng và chính xác, bị moi tim, thậm chí kẻ sát nhân đó nhanh đến nỗi, các thi thể được tìm thấy đều mở to mắt, có vẻ như chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã phải uổng mạng.

Chuyện nhanh chóng được quan phủ điều tra kỹ càng, nhưng cũng nhanh chóng bị đưa vào các đại kỳ án, quan phủ bất đắc dĩ, không có manh mối nào về hung thủ, ngay cả mối liên hệ giữa các nạn nhân, động cơ của hung thủ cũng mù mịt.

Người dân mỗi ngày trôi qua đều hết sức lo sợ, lúc nào cũng nơm nớp vì lo mình sẽ bị tên hung thủ dã man kia để mắt đến. An ninh được thắt chặt, thế nhưng cứ mỗi tháng ở các thành lại xảy ra một vụ án mạng dã man như thế. Người dân đồn ra đồn vào, triều đình cũng đang hết sức đau đầu. 

Hiện tại, bọn họ chỉ biết rằng cứ mỗi tháng, vào ngày trăng tròn, hung thủ sẽ đi hại một người. Có vẻ như đó là một lịch trình khá cố định của hung thủ, vì chỉ có một vài tháng hắn ta đi sát hại nhiều hơn con số một người. Các nạn nhân ngoài việc đều là đàn ông ra, không hề có manh mối liên kết nào.

Vừa hay bây giờ là gần đến đêm trăng tròn. Các thành được điều động lính về, thắt chặt mọi cửa nẻo ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt tất cả những ai có dáng vẻ khả nghi. Người dân được cảnh báo không ra ngoài vào nửa đêm, vì hầu hết các vụ án mạng xảy ra đều vào ban đêm. Nhưng nói đi nói lại, có khi không cần nhắc, bọn họ cũng đều nhát vía mà đóng hết cửa đắp chăn kín ngồi trong nhà.


Vạn Xuân nương tranh thủ lúc vắng khách ngồi tán dóc linh tinh với các cô nương khác. Tất nhiên, vấn đề được quan tâm nhất bây giờ là vụ án mạng moi tim kia lại được mấy cái miệng chụm vào bàn tán. Các vị cô nương nói với nhau, nghe đâu lần này là đến lượt thành Thang Lãn nơi bọn họ ở, có vẻ như tên hung thủ sẽ ra tay tại đây. 

Vạn Xuân nương chăm chú nghe ngóng, miệng nhom nhóp nhai lạc, lúc lúc lại gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Một lúc sau thì cẩn trọng nói với các cô nương nên cẩn thận trong những ngày này, vì ngày trăng tròn đã sắp đến, chỉ còn hai ngày nữa thôi. 

Chuyện tán dóc kéo dài hồi lâu, các cô nương chụm lại nói chuyện. Chỉ có mỗi Hoa Phi Phi, Lục Mẫn là rảnh rỗi cũng chẳng thèm bày mấy trò bà tám ra. Ngọc Liên Hoa cũng đang đi chợ hoa chơi với Thương Mạn - con trai của Thượng Thư đại nhân Thương Thù. 

Hoa Phi Phi rất kém khoản tán dóc, nhưng chuyện trốn đi chơi, nghịch ngợm thì rất khoái. Nhân lúc Vạn Xuân nương không để ý, nàng cùng Lục Mẫn đã cười khúc khích, giả trang nam nhi đi ra ngoài phố xem chợ hoa Huỳnh Phiên nổi tiếng.

Nàng vấn tóc đều trên đầu, buộc dải lụa trắng cố định búi tóc. Toàn thân nàng là màu trắng đầy nho nhã, chất liệu cũng vô cùng đặc biệt, nhẹ nhàng, mát mẻ, rất thích hợp với việc trốn cửa sau đi chơi của nàng. Chuẩn bị xong xuôi, nàng nhìn bản thân trong gương, tự mỉm cười với bản thân một cái. Quả nhiên là rất hợp. Hoa Phi Phi nàng cũng không ngờ, nàng cải nam trang có thể hợp thế này. Gương mặt này, rất hợp với các công tử nho nhã, học văn, làm thơ.

Trước đây Hoa Phi Phi không bao giờ cải nam trang ra ngoài cả. Vì bình thường nàng rất ít ra ngoài, thỉnh thoảng có đi đâu đều phải đi cùng Vạn Xuân nương. Mà Vạn Xuân nương thì rất ồn ào, tính khí hào sảng nhưng nói rất nhiều, lại hay khoe khoang. Mỗi lần nàng có ý định ra ngoài đều phải trốn đi. Chẳng qua hôm rồi Lục Mẫn có dở chứng khoe được tuyệt chiêu của Ngọc Liên Hoa khi muốn trốn ra ngoài. Hai người bọn nàng lập mưu mãi, hôm nay mới dám trốn đi.

Hoa Phi Phi xóa bỏ lớp phấn trên mặt, xóa bỏ lớp son đỏ, bỏ hết lớp trang điểm ra. Nàng muốn khi cải nam trang, gương mặt tự nhiên nhất có thể.

Một lát sau, Lục Mẫn một thân áo thanh thiên hấp tấp chạy sang. Vừa mở cửa ra, ngay lập tức đập vào mắt nàng là một chàng trai tuấn tú, trắng trẻo, nhỏ nhắn, tư chất sáng ngời, vừa nhìn đã đoán ngay ra là người đọc sách. Nàng ta ngây người hồi lâu, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng đóng sầm cửa lại, kiềm chế bản thân mãi mới hỏi được câu:

- Phi Phi, muội đấy phải không?

Hoa Phi Phi vừa mới xóa trang điểm ra, giật mình với biểu hiện của Lục Mẫn mà nhéo nhẹ tay nàng ta một cái:

- Mẫn Tỷ! Tỷ đóng cửa như thế nương biết thì sao!

Mặc kệ Hoa Phi Phi đang càu nhàu, Lục Mẫn ngồi xuống ghế gỗ, cười hề hề nói:

- Phi Phi, muội xem, muội giả nam đẹp như thế, ta nhìn còn mê nữa là...

Nàng nhìn lướt qua Lục Mẫn một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, chớp mắt nghi hoặc hỏi lại nàng ta:

- Thế tỷ thì sao? Sao không thay quần áo, cải nam trang đi!

Lục Mẫn bi thương nhìn Hoa Phi Phi, cuối cùng đau đớn trả lời:

- Muội muội yêu dấu, không phải tỷ đang cải nam trang sao?

- ... Tỷ nghĩ, chỉ cần gắn cái râu giả lên như thế là được sao?


Một lát sau. 

Lục Mẫn cùng Hoa Phi Phi bắt đầu xuống phố một cách trót lọt. Cũng may là Hoa Phi Phi tinh ý, lột sạch lớp trang điểm, bỏ cái bộ râu mép quái đản mà Lục Mẫn mượn được sang một bên, vất cho nàng ta một bộ y phục màu thanh thiên ít hoa văn khác của nam nhi. 

Cuối cùng, Lục Mẫn cũng có thể giống nam tử một chút. Tuy nhiên, càng nhìn càng cảm thấy, khí chất có không ổn. Thực ra, có đôi chút giống mấy tên công tử nhà giàu hay khi trêu hoa ghẹo nguyệt hơn. Nên gọi là gì nhỉ? Chính là bộ mặt "thấy hoa ghẹo hoa, thấy nguyệt ghẹo nguyệt".

Lục Mẫn mặc kệ, hùng hổ kéo tay Hoa Phi Phi đi vòng vèo qua cửa sau của Vạn Xuân lầu. Cả hai người tuy khí chất có đôi chút khác nhau, người dáng điệu ong bướm, người nho nhã hiền lành, thế nhưng vẫn là kẻ tám lạng người nửa cân, phong thái tuấn tú lại điển trai, y phục đơn giản nhưng thanh nhã, vừa nhìn đã đoán ngay ra là công tử nhà giàu.

Trên phố tầm này xuất hiện không ít giai nhân, kẻ xúng xính váy áo, người phấn son điểm đậm, tất cả đều bị cả hai người thu hút. Lục Mẫn cùng Hoa Phi Phi đi dạo qua mấy con phố ẩm thực rồi phấn son, lần nào đỗ lại xem cũng đều bị đám cô nương bất nhã kia bâu lại, hết dùng lời hoa trêu ghẹo lại dùng đôi mắt to tròn chớp chớp đưa tình. 

Lục Mẫn ban đầu có ứng đối lại mấy câu, sau cũng vì đau nhức đầu óc mà tuyệt khẩu ngay tại chỗ. Vẫn là Hoa Phi Phi thần thái khác người, vừa mới khe khẽ liếc qua, đám cô nương kia bất giác lạnh sống lưng mà dạt hết ra một bên. Lục Mẫn - lúc này là Lục Bân công tử - thích chí nhìn bộ dạng bị dọa chết của đám nữ nhân đó, cười hề hề, xoay quạt bước đi.

Lục Bân sau khi thoát khỏi đám nữ nhân cuồng sắc kia mới khẽ vuốt tim một cái. Thật là đáng sợ quá đi. Nữ nhân bây giờ còn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt nam nhân giữa đường giữa cái thế này sao?

Y gấp quạt lại, vỗ vai với Hoa Phi Phi - hiện tại là Hoa Nhạc công tử, nói:

- Hoa Nhạc, muội, ấy... đệ xem đằng kia có con phố, có nên vào xem không?

Suýt nữa thì nhỡ miệng, Lục Bân lại xoa tim một cái trấn an tinh thần, cố giữ vững phong thái chỉ về con phố trước mặt.

Hoa Nhạc trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng:

- Đấy là phố Thư Pháp, có lẽ sẽ có rất ít nữ nhân. Được rồi, đi thôi.

Nói thật, lúc ở Vạn Xuân lầu, thứ mà Hoa Phi Phi luôn thích mà không bao giờ có thể đến, chính là phố Thư Pháp. Vạn Xuân nương tính khí ồn ào, không thích hợp với thứ nho nhã, ngồi hàng giờ ngâm thơ đố vịnh thế nên lúc đi dạo phố, nhất định sẽ dẫn nàng lướt qua chỗ này không chút suy nghĩ. Nay có thể cải nam trang thành Hoa Nhạc, lại có thể đến con phố nổi tiếng nhất nhì thành Thanh Lãn này, coi như cũng đã thỏa lòng. Chỉ có điều, Lục Bân bên cạnh lại giãy nảy, lắc đầu:

- Ấy, nếu là phố Thư pháp thì huynh không vào. Mấy cái câu chữ dài ngoằng khó hiểu, nói đi nói lại cũng chẳng để làm gì. Không vào không vào.

Lục Bân xua tay, đang định rời đi thì bị Hoa Nhạc bên cạnh lườm đến cháy da mặt. Khỏi phải nói, y cũng là một bản sao giống y đúc của Vạn Xuân nương, tính tình tuy hào sảng khỏi chê, nhưng ồn ào cũng không kém, lại còn là người ưa tự do, không thích gò bó, chỉ sợ mới nhìn thấy mấy câu thư pháp đã hoa mắt mòng mòng, không biết đường nào đường nào.

Thấy Hoa Nhạc một mực tiến vào, Lục Bân bên cạnh la oái không nguôi, tạo thành cảnh tượng xấu hổ hiếm thấy: hai vị công tử tuấn tú kẻ la ó, người mặt đằm đằm sát khí kéo đi. Một mặt, Lục Bân vẫn luôn miệng với chứng bệnh "sợ chữ" của mình, một mặt, Hoa Nhạc nghiến răng nghiến lợi dùng sức bình sinh kéo y vào.

Cảnh tượng diễn ra hồi lâu, cuối cùng Lục Bân cũng bị kéo vào con phố Thư Pháp. Chỉ là không khí bên trong quá khác biệt, nếu kêu lớn sẽ gây tiếng động, y chỉnh trang lại tà áo, mở cây quạt ra, sẵn sàng điệu bộ trưng hoa ghẹo nguyệt.

Hoa Nhạc bên cạnh từ lúc bước chân vào cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến Lục Bân nữa. Y một tâm thanh tịnh, đôi mắt chăm chú liếc qua một cách thận trọng các tấm thư pháp, những câu đố, bài thơ hay. 

Đi một hồi, mặc kệ Lục Bân bên cạnh theo không kịp la oái khắp một chặng đường đuổi theo, Hoa Nhạc bần thần, như bị thứ gì đó thu hút, đứng ngay lại một sạp thư pháp đơn sơ nhỏ lẻ nơi cuối phố. Y ngây một hồi, mới chợt nhận ra một bài thơ được treo ngay trước sạp, nét bút vừa uyển chuyển vừa rắn rỏi, chỗ đậm chỗ nhạt. Hoa Nhạc có nhận ra, đây là một đoạn thơ nhỏ trong thơ Phật, nói đến thơ Phật, nàng là một lòng hướng Phật, từ nhỏ đã lén đọc thuộc tất cả những quyển thơ như thế.

Hoa Nhạc bị thu hút, miệng lẩm nhẩm từng câu thơ:

Kiếp luân hồi có sinh có diệt

Đời vô thường giả tạm hư không

Ngũ uẩn: "Sắc bất dị không"

An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.


Lục Bân bên cạnh thấy tiếng nói khe khẽ cũng tự động nhìn vào bài thơ, tấm tắc gật gù:

- Cũng đúng, an nhiên tự tại vẫn là tốt nhất.

Lục Bân có khẽ liếc qua Hoa Nhạc, thấy mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào bài thơ, đôi môi hồng đào lại mấp máy như đang nói gì đó. Lục Bân có huơ tay mấy lần, Hoa Nhạc cũng không chút động đậy, chỉ thấy y như đang bị thôi miên, cứ nhìn vào bài thơ không dừng.

- Phi Phi!

Lục Bân hét lớn vào tai Hoa Nhạc một cái, bản thân Hoa Nhạc cũng nảy lên, có thể thấy vừa nãy rất chăm chú mà chẳng hề để tâm đến ai cả. Sau khi hoàn thành đưa Hoa Nhạc quay về, Lục Bân phẩy tay, trong lòng băn khoăn trào lên tận cổ:

- Làm gì mà chăm chú thế không biết!

Hai người đối qua đối lại mấy câu, bên trong sạp thư pháp nhỏ kia xuất hiện một bóng người cao cao gầy gầy, vạt áo xám phất phơ qua mấy bức thư pháp. Người trước mặt một tay ve vẩy chiếc quạt, một tay lại nắm chặt thanh kiếm trông có vẻ cổ quái, cất giọng không mấy thiện ý:

- Hai vị công tử này... có thể hỏi qua là muốn mua tranh, hay mua thư pháp?

Lục Bân nhìn lướt qua người này một hồi, hai mắt sáng lên, không kịp nghĩ gì chạy lại cười tươi rói với hắn, rồi quay qua nói với Hoa Nhạc:

- Ấy, m... Không, đệ xem, đây còn không phải là cái tên Cát Nhĩ đó sao?

Hoa Nhạc nghe thấy hai từ "Cát Nhĩ", lông mày nhíu lại, trong lòng hiện rõ sự cảnh giác. Y kéo Lục Bân lại, ghé tai nói nhỏ gì đó, Lục Bân nảy lên che miệng, coi như suýt chút nữa thì đã "hố" miệng.

Cát Nhĩ cười nửa môi, không rõ trong lòng đang nghĩ gì, hắn thả lỏng tay cầm kiếm, mở quạt ra phe phẩy mấy cái rồi gập lại, giọng điệu có chút ngang tàn:

- Hai người... có quen biết tại hạ sao?

Lục Bân nép sau lưng Hoa Nhạc, chuyện còn lại mặc cho Hoa Nhạc lo. Hoa Nhạc cười khẽ, đôi mắt từ từ thăm dò người trước mặt:

- Không có. Vị huynh đài vừa rồi rất hay đi qua sạp thư pháp của huynh, chỉ là đem lòng mến mộ rồi biết tên thôi...

Cát Nhĩ liếc đôi mắt sắc lẹm về phía bàn tay đang run lên của Hoa Nhạc. Hoa Nhạc mặt không biến sắc, kín đáo che lại. Lục Bân biết điều, bèn kẻ tung người hứng, gật đầu lia lịa đầy bất chấp. Nghe thì có vẻ thuyết phục, chỉ là người nhìn qua thấy thế. Cát Nhĩ cười thầm trong bụng, nói dối cũng vừa phải đi, diễn xuất cũng thật tốt. 

Bỗng bên trong có tiếng loạt xoạt giấy viết, từ đó đi ra một nam nhân áo trắng thanh nhã, một tay cầm nghiên mực với bút lông, tay còn lại nắm trọn mấy cuộn giấy. Người đó phong thái có phần khác người, vừa thu hút, vừa khó gần. Đôi mắt phượng sắc bén, nét mày nở nang, đôi môi mỏng, sống mũi thẳng cao, tổng thể hợp lại có vẻ cân đối, hài hòa. Nhìn qua có thể thấy là một nam nhân thanh tú, nhìn kỹ hơn mới nhận ra, khí chất hoàn toàn không tầm thường.

Lục Bân mê mẩn hồi lâu, hai mắt sáng rực lên không hề chớp nhìn nam nhân vừa đi ra. Hoa Nhạc đánh giá hắn một hồi, trong lòng căng thẳng nhiều phần, hai tay nắm chặt lại đầy cảnh giác. 

- Cát Nhĩ, không được dọa khách.

Người đó dường như còn không cả thèm liếc qua Hoa Nhạc lẫn Lục Bân, lạnh lùng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn trước sạp. Cát Nhĩ phẩy tay, thanh kiếm bên hông thả lỏng đi hẳn. Hắn cười giả lả:

- Hai vị, thất lễ rồi.

Lục Bân dường như vẫn bị khí chất thoát tục của người mới ra làm cho bần thần ngây người tại chỗ. Hoa Nhạc nhận ra, vội nhéo khẽ cánh tay Lục Bân một cái. Y liếc khéo sang vị chủ sạp, lại liếc qua Cát Nhĩ. Hắn ta biết ý, cổ quái nở một nụ cười thật tươi, lộ ra chiếc răng nanh sáng bóng.

Hoa Nhạc cúi đầu đầy nho nhã:

- Thứ lỗi vì sự đường đột của tại hạ, tại hạ có việc gấp, sau này sẽ trở lại. Còn nữa... bài thơ Phật kia rất hay, nét chữ của vị huynh đài... rất đẹp...

Y nói xong, tự bản thân thấy hơi bất tiện, bèn kéo Lục Bân đang ngơ ngác bước nhanh đi. Cát Nhĩ khoanh tay lại, người dựa vào cửa gỗ của ngôi nhà, mặt đăm chiêu có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Hắn trầm ngâm rồi nói với chủ sạp:

- Đế quân, cố nhân thì không phải rồi, vậy còn tên giả nam trang còn lại?

Người đang viết chữ kia bỗng dừng lại, ánh mắt mang mác dừng ở chữ "Luân" thanh mảnh, uyển chuyển trên trang giấy. Cánh môi mỏng không do dự mà trả lời:

- Đều không phải. Chỉ là, trên người cả hai bọn họ, đều có chút yêu khí còn sót lại. Có vẻ như hắn đã trà trộn vào Vạn Xuân lầu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net