Chương 9: Bức họa ở rừng trúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối ở phố Thư Pháp thực sự rất yên tĩnh. Bên trong toàn các thi sĩ hoặc các nam thanh nữ tú nho nhã có hứng thú thi vị ngồi ngâm thơ đối chữ, cùng nhau tản mạn qua các trang giấy. Có lẽ vì không khí khác hẳn, người bên ngoài không am hiểu văn thơ không ai dám vào, chỉ nô đùa dạo bước trên các con phố khác. 

Canh hai vừa điểm. Bên ngoài, cuộc vui hội cũng vừa đến lúc đông vui náo nhiệt nhất. Người người đi xem hội hoa, nhà nhà đi dạo phố, trò chuyện. Bên trong con phố, một vài người đã ra về, chỉ còn lại một số nhỏ lẻ vẫn đang ở lại. Đến giữa canh hai, đường phố khác đều đã vãn người, con phố Thư Pháp cũng chìm vào trong vắng lặng.

Các cửa sạp đều đã dọn hàng sớm, đóng cửa kín mít. Dạo gần đây tên sát thủ kia hoành hành quấy nhiễu làm lòng dân bất ổn, không còn ai đủ gan để bước ra ngoài đường vào buổi đêm nữa.


Ở một nơi nào đó tại phố Thư Pháp.

- Phi Phi, chúng ta về thôi, làm như thế này có hơi không đứng đắn...

- ...

- Này, nghe tỷ một lần đi, về thôi!

- Suỵt...

Người kia có vẻ không nghe, chỉ chăm chú nhìn vào khe hở duy nhất mình đang nhìn. Bên trong khe hở bé tí đó, có hai nam nhân, người mài mực, người viết chữ. Phi Phi có vẻ không vừa ý, khẽ hừ một cái:

- Sao vẫn chưa có động tĩnh nhỉ?

Bóng đen lo lắng kia khẽ thở dài nặng nhọc. Nhìn lại Hoa Phi Phi bên cạnh, rõ ràng là không có ý định muốn về. Mà cũng lạ thật, hai nam nhân bình thường như thế, có việc gì mà khiến Phi Phi phải lo lắng đến mức lén la lén lút canh hai canh ba đi dòm ngó người khác như thế chứ? Đường đường là nữ nhi chưa thành thân, lại đi nhìn lén nam nhân... Ai da... Khẩu vị không nặng đâu nhưng mặt thì quá dày rồi, chuyện này mà để mọi người biết thì mặt mũi của tam đại mĩ nhân Vạn Xuân lầu phải tính sao?

Bóng đen lại lắc đầu, ái ngại nhìn Hoa Phi Phi vẫn đang tiếp tục làm mấy điệu bộ đáng ngờ trước mặt. Cuối cùng không chịu được, tính tò mò lại trỗi dậy mãnh liệt, người đó hỏi:

- Phi Phi, rốt cuộc hai người đó có gì lạ sao? Nếu có lạ thì chính là tên Cát Nhĩ đó đến tìm muội mà không mang theo đồ gì cả, còn không thì chính là người chủ sạp đó, thực sự quá tiêu sái rồi...

Bóng đen bất chợt tặc lưỡi. Lại nhớ đến gương mặt chủ sạp, quả nhiên là khí khái hơn người, các đường nét đều sắc cạnh, cuốn hút. Người tuấn tú phong thái khác thường như thế trong thiên hạ e là không nhiều đâu.

- Mẫn tỷ... 

Hoa Phi Phi huơ tay trước mặt Lục Mẫn, có vẻ lo lắng khi nhìn thấy gương mặt nàng ta thất thần không rõ lý do. Nàng nhéo cánh tay nàng ta một cái, hắng giọng:

- Tỷ đang nghĩ đi đâu đấy?

Lục Mẫn đang mải mê nghĩ về vị chủ sạp anh minh thần dũng nào đấy, nước miếng sắp nhỏ đến cằm rồi cũng bị Hoa Phi Phi kéo về thế giới thực. Nàng ta nảy lên một cái, có vẻ suýt nữa vì quá xúc động mà định hét to lên, song cuối cùng lại kìm được câu nói xuống bụng, lườm lườm Hoa Phi Phi muốn rách mặt.

- Hừ, lúc ta gọi thì muội không nghe, lúc người ta đang suy nghĩ thì muội lại gọi...

Hoa Phi Phi chẳng buồn tìm hiểu xem Lục Mẫn vì sao lại thơ thẩn như thế. Nàng ta kéo tay Lục Mẫn, bước nhẹ nhàng sao cho không gây ra tiếng động về phía trước. Đi được mấy bước thì dừng lại ngay trước cửa chính, lại dùng cây trâm nhỏ của mình chọc vào giấy, tạo thành một lỗ hổng đủ nhìn. Hai nam nhân kia vẫn tiếp tục công việc thư pháp nhàn rỗi, Hoa Phi Phi dù mỏi chân lắm cũng vẫn gắng nhìn, nhưng Lục Mẫn thì lại không đủ kiên nhẫn nữa. Nàng ta tách ra hẳn, ngồi xụp xuống, xoa xoa bóp bóp bắp chân đang tê nhừ.

Hoa Phi Phi nhìn nàng ta mà bỗng dưng thấy hơi buồn cười. Lục Mẫn từ khi còn nhỏ luôn rất chiều nàng, việc gì cũng nghe nàng. Nàng ta tuy nhiều lúc hơi mạnh miệng nhưng vẫn rất tốt bụng, là kiểu to miệng nhưng chân thành. Nàng yêu quý nàng ta cũng vì thế.

Hoa Phi Phi hơi mím môi, bước đến vỗ vai nàng ta:

- Tỷ, mệt rồi sao?

Lục Mẫn dẩu môi, nói:

- Chứ còn sao. Muội mau nói đi, có chuyện gì điều tra...

- Suỵt... - Hoa Phi Phi đặt tay ra dấu im lặng.

Tai nàng rất thính, đã nghe rõ bên trong có động, liền ngay lập tức rón rén lại gần để nhìn qua lỗ hổng nhỏ. Hai người bên trong đang chuẩn bị đồ đạc linh tinh chuẩn bị đi đâu đó. Tên Cát Nhĩ đáng ngờ còn cầm theo cây kiếm.

Hoa Phi Phi không chần chừ mà kéo Lục Mẫn chạy thẳng về phía góc tường căn nhà bên cạnh, không quên rón rén nhìn ra. Thấy hai bóng nam nhân đã khuất xa, nàng mới từ tốn bước đi nhưng vẫn không tránh được sự cẩn trọng. 

- Phi Phi, về đi!

Lục Mẫn mặt nhăn lại như bánh bao bị nhúng nước lâu giờ, liên tục léo nhéo reo gọi phía sau. Mặc kệ tỷ ấy, Hoa Phi Phi vẫn tiến về phía trước mà không hề do dự. Tính nàng một khi đã quyết là chắc chắn phải thực hiện. Chuyện Cát Nhĩ hôm trước cũng đã nói qua với nương rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển. Âu cũng là do danh tiếng của Vạn Xuân lầu là không nhỏ, việc mời một thầy trừ yêu đến thật là quá gây chú ý. Hơn nữa cũng có thể là Hoa Phi Phi nàng nhìn nhầm nên mới nghĩ như vậy, sự việc vẫn chưa có kiểm chứng rõ ràng này làm Vạn Xuân nương thấy còn nhiều uẩn khúc nên vẫn còn chần chừ. 

Hôm nay đụng nhau, coi như là vừa đúng dịp, nàng nhất định phải làm rõ việc này. Giờ thì người đã đi xa, không thể cứ chạy theo được, nàng với Lục Mẫn đều không biết võ công, chẳng thể đuổi theo hai nam nhân từ nơi này đến nơi kia mà không bị phát hiện. Cách duy nhất và an toàn nhất cho hai người chính là điều tra trước nơi họ ở.

Không quan tâm đến Lục Mẫn phía sau vẫn chần chừ, Hoa Phi Phi đã tiến trước một bước, kiểm tra cửa chính đã được khóa lại cẩn thận, cuối cùng bèn tiến đến cửa sổ. Cũng may cửa sổ không bị khóa, nàng trót lọt vào trong. 

Lục Mẫn nhìn bóng người đang loay hoay trèo cửa sổ nhà người ta vào, gương mặt lại càng nhàu nhĩ hơn nữa. Bà cô Hoa Phi Phi của tôi ơi, khi không nửa đêm canh ba học tập các bổ khoái trèo cửa sổ điều tra án làm gì vậy! Càng nghĩ càng không hiểu, tự dưng bà cô trẻ này kiếm đâu ra lắm máu nghĩa hiệp đi điều tra án thế không biết!

Hoa Phi Phi tuy vẫn có chút hoài nghi vì mọi việc diễn ra có đôi chút thuận lợi quá so với dự tính của nàng nhưng cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, ưu tiên trước nhất của nàng bây giờ chính là phải tìm ra được thứ để chứng minh Cát Nhĩ kia là yêu quái đã. 

Bên trong phòng chỉ có vài đồ đạc đơn sơ, như kiểu chỉ để trưng bày cho có. Hoa Phi Phi nhìn quanh nhìn quất nhưng vẫn không thấy có gì khác thường, nhưng vẫn còn nhiều điểm nghi vấn. Bọn họ đã ở một căn nhà khá lớn, nhưng lại không để nhiều đồ, đồ đạc linh tinh lộm cộm không có, như kiểu chỉ định ở lại đây một thời gian ngắn rồi sẽ đi. Giường ở trong chỉ có một cái, lại không rộng, vậy một người khác sẽ ngủ ở đâu? 

Cái này, Hoa Phi Phi đưa tay lên cắn nhẹ đầu ngón tay suy nghĩ, cuối cùng chỉ có một suy đoán...

Lục Mẫn chán nản đi theo, nhìn mấy món đồ lặt vặt rồi loanh quanh nghịch ngợm. Trước đây nàng nghe Vạn Xuân nương nói mấy cái giá sách thường hay có chỗ giấu nút mở lối vào mật thất, bèn tiến lại gần giá sách gỗ cao hơn đầu người. Xung quanh đều là sách, là giấy linh tinh, Lục Mẫn lại không dám lật giở ra lung tung để tránh lộn xộn. Nàng ta nhìn qua rồi đi sang bên phải giá sách này, nơi đang treo một bài thơ. 

Ai da, ai mà biết trước Lục Mẫn mắc chứng sợ chữ để treo cái này ở đây vậy? Lục Mẫn tặc lưỡi, thôi thì để hôm nay bà đây xem mi có gì mà khiến Hoa Phi Phi phát điên như thế...


- Tỷ...

Hoa Phi Phi sau khi nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng đoán được phần nào mọi sự liền quay qua tìm Lục Mẫn. Thế nhưng nàng ta bây giờ đã biến đi đâu mất hút, chỗ góc tường nơi có một bức thơ đang rung lên. Hoa Phi Phi hơi căng thẳng, thận trọng tiến lại gần, không quên thủ thế theo mấy chiêu thức cứu nguy của Vạn Xuân nương dạy. 

Thế nhưng từ trong chỗ tường đó lại chẳng hề có tên yêu quái nào hay là người lạ mặt nào mà chính là Lục Mẫn mặt mũi tối sầm lại, mồ hôi nhễ nhại, đồng tử mở to như ngạc nhiên cực độ. Nàng ta bước ra từ bức tường xoay, làm Hoa Phi Phi suýt chút nữa thì giật thót. Đây là một mật thất...

Nàng đánh giá nó một hồi, cuối cùng mới nhận thấy vẻ mặt của Lục Mẫn. Trông như... nàng ta vừa trải qua một chuyện gì đó...

- Phi Phi... Muội... Trong đó... 

Hoa Phi Phi có hỏi về cái mật thất có chứa gì mà khiến nàng ta sợ hãi đến thế, cuối cùng chỉ nhận được những câu ngấp ngứ và điệu bộ ngập ngừng, chần chừ của Lục Mẫn. Nàng liên tục phải xuống nước:

- Tỷ, cứ từ từ kể.

Cuối cùng Lục Mẫn bất lực quá, thở hắt một hơi, chỉ tay về phía bức tường xoay, trầm giọng nói:

- Muội vào xem sẽ tốt hơn ta nói đấy.

Hoa Phi Phi lại càng căng thẳng. Lục Mẫn trước giờ vô ưu vô lo, thực sự chưa từng thấy nàng ta có biểu hiện như thế này.

Nàng còn chần chừ đôi chút nhưng ngay lập tức bị trí tò mò đánh bại. Nhìn về phía bài thơ Phật nàng từng đọc qua, nàng hít một hơi lạnh, tiến lại.

Vừa mới xoay bức tường, một hương thơm vừa lạ vừa quen đã ngay lập tức ùa vào sống mũi nàng. Một thứ mùi gì đó. Hương thơm tinh khiết, thoang thoảng nhưng lại làm nao nức lòng người. Một thứ màu mát lành trong ngọt.

Cây trúc!

Hoa Phi Phi hơi nghẹn ở cổ, như có cái gì đó đang kéo tâm trạng nàng chùng xuống. Như một lực đẩy vô hình kéo nàng xuống vực thẳm bóng tối. Nàng chỉ còn biết đi theo con đường mòn hai bên đầy những cây trúc. Ánh nắng ở nơi sau bức tường này chan hòa khắp chốn, nó ấm áp bao phủ toàn bộ bề mặt, hòa cùng những cây trúc xanh, gió khẽ thổi qua, xào xạc xào xạc.

Cuối con đường là một căn nhà làm bằng trúc còn mới. Nàng đưa chân bước lên từng bậc một cách vô thức. Dường như có cái gì đó đang thôi thúc nàng, nó đang bắt nàng - nhất định phải mở cánh cửa cuối cùng của căn nhà ra. Mở nó ra...

Hoa Phi Phi bấy giờ lại một lần nữa không hiểu ra vấn đề. Lúc trước nàng nghĩ, chắc chắn là hai người Cát Nhĩ đến đây để làm một việc gì đó trong một thời gian ngắn, và việc đó có liên quan đến Vạn Xuân lầu, nhưng sau khi bước vào căn phòng cuối cùng này, nàng mới chợt hiểu, hình như có gì đó không đúng ở đây...

Trong căn phòng treo rất nhiều bức tranh. Mỗi bức tranh được treo trên một giá gỗ, đều được vẽ rất tỉ mỉ, nữ nhân bên trong tranh rất có hồn, lúc thì ngây thơ xinh xắn, lúc lại nhẹ nhàng đằm thắm, lúc lại mạnh mẽ thông minh... Nhưng, cho dù là bao nhiêu vẻ mặt đi chăng nữa, những nữ nhân trong tranh vẫn là một. Cho dù bộ y phục họ mặc khác nhau, lúc thì bị vò nát rách rưới, lúc thì cầu kỳ trang nhã, lúc lại đơn giản thoải mái..., cái khí chất họ toát ra vẫn là một.

Hoa Phi Phi mải ngắm nhìn những bức họa. Nàng có cảm giác, những bức họa này với nàng có một cái gì đó nó rất gần gũi, như là chị em, như là... quen thân từ rất lâu...

- Dao Nhi, vấp ngã thì phải biết đứng dậy.

Nàng ôm đầu đau đớn. Giọng nói đó như xé nát tâm can nàng, làm nàng thấy như bị hàng vạn con dao găm đâm vào đầu, đâm vào tim. Hình như hồi còn bé, nàng cũng có đôi lần nghe thấy những giọng nói và giấc mơ kỳ quái, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên nàng thấy đau đến như thế.

Nàng còn chẳng biết Lục Mẫn đã đến từ bao giờ, nàng ta thấy nàng khuỵu chân xuống ôm đầu liền ngay lập tức chạy đến dìu nàng. Lục Mẫn nhìn về phía mấy bức họa đầy ái ngại rồi cùng nàng đi.

Hoa Phi Phi đầu óc mơ hồ tựa sương đông. Những bức họa này là vẽ nàng, hay có người giống y hệt nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net