Phần 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh và Tần Mặc, cùng với Bách Thần sẽ đi vào bên trong khách sạn" - Hậu Trì nói, anh lao xuống bên dưới mặt đường và ung dung bước đi. Cải trang bằng một lớp áo vest bên ngoài trông khá bảnh bao, anh nói thêm qua chiếc tai nghe - "Bạch Vương và Tử Ngôn, các em hãy chờ bên ngoài, khi anh nói vào thì cả hai hãy xông lên tòa nhà bằng đường cầu thang bên cạnh"

(Bạch Vương là tên giả của Giang Trần)

"Rõ..." - Cả hai người nói cùng lúc, ngay lập tức Giang Trần cùng với Tử Ngôn chạm mặt nhau khi vừa nhảy xuống một con hẻm đối diện khách sạn. Tử Ngôn bước lại gần Giang Trần, cậu hỏi:

"Kế hoạch này ổn chứ? Bạch Vương?"

"Có Tần Mặc nên tỷ lệ thành công khá cao đó" - Giang Trần nhẹ nhàng đáp, cậu vẫn treo cây thương dài sau lưng nhưng nó đã được bọc qua một lớp vỏ thường dùng để bọc cần câu.

"Tớ không lo về lụ Hắc bang nhưng đội vệ sĩ trong khách sạn thì có đấy" - Tử Ngôn nói, cậu ngồi xuống bên cạnh một ống nước cạnh đó - "Tớ từng làm thuê ở đây, dù chỉ vài ngày thôi nhưng ông chủ của tòa khách sạn này không vừa đâu, hình như là ma kiếm sư cấp 41 đó"

"Nếu... cậu từng làm trong đó thì cậu có biết nhiều về địa hình trong đó không?" - Giang Trần ngạc nhiên hỏi

"Tớ chỉ luẩn quẩn ở tầng 1 và dọn dẹp thôi, tớ không thể lên những tầng trên cao" - Tử Ngôn đáp

Roẹt roẹt... là tai nghe, Hậu Trì đang gọi, Giang Trần bật lại chiếc tai nghe lên.

"Nhớ nhé, nhiệm vụ lần này chỉ là thu nhập thông tin, nếu không cần thiết hay có gì nguy hiểm phát sinh thì chúng ta không được phép đánh rắn động cỏ" - Im lặng một hồi, Hậu Trì nói tiếp - "Hai đứa xông lên đi, ở đây anh đã lo xong rồi, bọn anh đã đặt một phòng ở tầng 15,... số phòng là 1507"

"Bọn em sẽ lên theo đường thoát hiểm, nhưng còn tụi vệ sĩ?" - Giang Trần đứng dậy, cậu hỏi

"Camera và những máy đo năng lượng đã bị anh gây nhiễu, còn tụi vệ sĩ gần đó thì Tần Mặc đã dọn bọn chúng luôn rồi"

"Vâng, bọn em xông lên ngay đây"

... ... ...

Vài phút trước, Hậu Trì, Tần Mặc và Bách Thần đang cải trang và bước đi vào bên trong khách sạn, cánh cổng khá lớn và được làm từ kính cường lực, hai bên còn có một vài vệ sĩ là kiếm sư mặc vest đen trông khá lịch sự. Cả ba bước vào bên trong, sàn gạch trắng và trang trí xung quanh trông cũng khá tinh tế và thư giãn, còn những chậu cây xung quanh cũng khá đẹp mắt nữa, đâu ai ngờ ở đây lại còn có một vụ buôn lậu sắp xảy ra. Hậu Trì vẫn chưa biết là ông chủ của tòa khách sạn này có thật sự là người bảo kê cho vụ buôn lậu hay không, anh ấy vẫn cần phải điều tra về chuyện này. Một lính tình báo cao cấp không thể suy nghĩ nông cạn, việc tiêu diệt cả một khách sạn có thể gây náo động giới báo chí của thành phố này dẫn tới hậu quả không tốt cho sự uy tín của quân đội.

"Anh sẽ lại đặt phòng, hai đứa đứng đây đi,... trong lúc đó, hãy quan sát xung quanh nhưng đừng nhìn vào tụi vệ sĩ" - Hậu Trì thì thầm với Tần Mặc và Bách Thần, anh ra vẻ đang nói gì đó khá hài hước để đánh lạc hướng vì một trong số những tên vệ sĩ đứng gần đó có một tên đang nhìn về phía ba người.

"Anh à, đặt phòng lẹ lên, em buồn ngủ lắm rồi đó" - Bách Thần như hiểu ra cái gì, cậu cười. Tần Mặc thì đứng yên không nói gì cả, vẻ mặt trầm lặng của cậu đã bị một tên vệ sĩ cấp cao đứng trên lầu nhìn thấy. Tầng 1 và tầng 2 không có khoảng lầu chắn cách nhau, vì tầng 2 có một dãy kính có thể nhìn xuống bên dưới tầng 1. Tên vệ sĩ đứng trên tầng 2 đó chính là chỉ huy của đội vệ sĩ của cả khách sạn, hắn quay qua một tên vệ sĩ khác đứng cạnh:

"Thông báo cho bên an ninh, một nhóm ba người không có gì đáng nghi, hai tên khách có vẻ giàu có, còn cấp độ thì khoảng từ 20 đến 35, vẫn lo liệu được. Trong đó có một tên vệ sĩ, không rõ cấp độ có thể gây nguy hiểm, cần chú ý" - Tên chỉ huy đội vệ sĩ nói, hắn nghĩ Tần Mặc chính là người đi theo bảo vệ Bách Thần và Hậu Trì vì sau khi quan sát khuôn mặt trầm lặng của cậu, hắn nghĩ thế.

"Rõ thưa sếp, tôi sẽ cho người để ý họ" - Tên vệ sĩ đứng cạnh nói, hắn quay đi và bước nhanh về phía cuối hành lang, nơi có một căn phòng trống. Tầng 2 cũng chính là tầng quan trọng nhất của khách sạn này, theo tình báo trước đó mà Hậu Trì nắm được, tầng 2 không hề có phòng để thuê. Tầng 1 chỉ có phòng ăn, bếp và những căn phòng thường dùng cho họp mặt và lễ tiệc, nhưng ở tầng 2 lại chính là khu an ninh của cả tòa khách sạn, cũng là đầu não của cả tòa nhà. Khu camera an ninh cũng được đặt ở đây, và phòng của Boss, chủ tịch và là nguời đứng đầu tòa nhà cũng ở tầng 2. Nghe bảo là khi xảy ra khủng bố ở những tầng trên cao, tầng 1 có thể được di tản an toàn nhưng tầng 2 sẽ được niêm phong lại và chúng bắt đầu cho những đội vệ sĩ đột kích lên phía trên, chiếc thang thoát hiểm và những hệ thống thoát hiểm hay thang máy cũng đều sẽ bị dừng lại.

Không phải Hậu Trì cho Giang Trần và Tử Ngôn ở bên ngoài mà không có lí do, anh muốn khi bước vào khách sạn chỉ có 3 người và 2 người kia sẽ bí mật xông vô trong mà không để tên vệ sĩ nào biết. Cũng vì anh muốn nhiệm vụ không bị phát hiện, cả 3 người cũng sẽ thuận tiện hành động hơn nếu như lũ vệ sĩ không biết về sự có mặt của Giang Trần và Tử Ngôn.

Uỵch uỵch ụych... Cả hai người đang leo rất nhẹ nhàng theo chiếc cầu thang thoát hiểm duy nhất của khách sạn này, Giang Trần nhìn thấy những hệ thống gập để khóa chiếc thang lại, cậu nhìn Tử Ngôn:

"Nếu bị bao vây, chúng ta sẽ không có đường thoát đâu"

"Trừ khi chúng ta có thể nhảy xuống dưới từ tầng sáu đổ lại, tầm tầng cỡ đó thì chúng ta sẽ an toàn" - Tử Ngôn cười

"Nhảy thì được đó nhưng bọn chúng có thể đuổi theo và bắt chúng ta lại, đã thế lúc nhảy xuống lại còn rất nguy hiểm nữa" - Giang Trần nói, oạch... cậu vừa bị trượt chân, mém nữa là té xuống bên dưới rồi. Cả hai đang leo đã lao tới tầng 8, đã cách mặt đất vô cùng cao, bây giờ mà té thì ít nhất cũng bị gãy hai chân hoặc trọng thương luôn đấy nên phải cẩn thận.

"Dù sao nhiệm vụ này cũng xong trong đêm nay, cậu không cần lo lắng đâu" - Tử Ngôn đỡ Giang Trần, cả hai bắt đầu leo nhanh, đã sắp tới gần tầng 15 rồi. Tong... tong, một vài giọt nước rơi vào mặt Giang Trần,... không phải chứ.

"Là mưa, chết thật" - Giang Trần hốt hoảng nói - "Tớ không biết hôm nay sẽ có một trận mưa"

Ầm ầm ầm,... ầm ầm... ầm ầm... những đòn sấm sét lớn vang lên xé toạc màn trời đêm, cơn mưa khiến lại còn khiến bầu trời thêm đáng sợ.

"Đùa sao...lại còn cả... sấm sét nữa" - Tử Ngôn thì thầm, cả hai cố gắng leo nhanh hơn nữa, mưa bắt đầu khiến thang trơn trượt, còn khiến Giang Trần bị hụt tay mấy lần. Tới tầng 15 rồi, cả hai luồn vào bên trong một chiếc cửa sổ kính, nhưng nó lại bị khóa từ bên trong. Giang Trần nhìn nó, cậu giơ ngón tay vào ổ khóa và sử dụng kiếm khí của mình, Xoạch... chém nhẹ một cái làm cả ổ khóa đứt đôi, rơi ra cả những bộ phận bên trong, may mắn ở trên sàn có trải một lớp thảm mềm nên nó không gây ra những động tĩnh lớn.

Cạch... Tử Ngôn bước vào bên trong cùng với Giang Trần, cả hai đang đang đi vào một hành lang, hai bên là những dãy phòng có số. Cả hành lang lót gạch màu đen còn có trải thảm, gạch thì có hoạ tiết rồng màu vàng xung quanh, trông cũng khá đắt tiền nhưng thứ bắt mắt nhất chính là những bức ảnh treo quanh tường. Những bức ảnh thật sự không có gì ngoài màu đen, có những bức mang màu trắng giống như một loại mật mã, lại còn sắp xếp không theo thứ tự nào, trông như chúng được ngẫu hứng đặt lên.

"Một loại mật mã ư?" - Tử Ngôn hỏi, cậu ngơ ngác hỏi

"Trắng, đen, đen, trắng, đen, trắng, đen, đen, trắng, trắng..." - Giang Trần lẩm bẩm, cậu nhìn về phía Tử Ngôn - "Tớ nhớ hết mã rồi, có thể nó vô dụng nhưng mặc kệ đi, chúng ta không thể phí thời gian ở đây nữa"

"Haha... người nói gì cơ..." - Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng của người đàn ông nào đó

"Chết tiệt" - Giang Trần nhỏ tiếng thốt lên, phía bên trái hành lang là hai tên vệ sĩ, sau lưng có đeo kiếm. Không thể đánh động chúng, cả hai cần lùi bước. Một tên vệ sĩ cảm thấy gì đó khá đáng nghi, hắn lao thật nhanh về phía hành lang trước mặt, tay rút sẵn thanh kiếm cấp 4 dài và cầm chắc trên tay. Tên đi sau cũng nhanh chóng đi theo, tay cầm sẵn một loại bộ đàm.

Huỵch huỵch, tên vệ sĩ đi đầu trượt ngang qua hành lang, với tốc độ vô cùng nhanh,... không có ai cả, hắn đứng yên đó và đảo mắt nhìn quanh, nhìn cả lên trên. Cũng không có ai cả, có thể do cảm nhận nhầm lẫn gì đó, hắn quay đi và bước về dãy hành lang cũ. Còn tên theo sau lúc nãy thì đi ra phía cửa sổ trước mặt, hắn đã nhìn thấy chiếc ổ khóa bị chém làm đôi trên sàn, khuôn mặt hắn tối sầm lại.

"Thông báo cho bộ an ninh, có kẻ đột nhập,... là hai con chuột vừa mới lẻn vào..." - Hắn nói chuyện qua bộ đàm của mình, vừa tắt đi thì ngay lập tức hắn quay về phía sau, đỡ không kịp,... Xoạc, một nhát chém mạnh mẽ làm đứt đôi đầu của hắn, nhanh đến mức tên vệ sĩ còn không kịp phản kháng hay dù chỉ dùng Ki cường hóa cái cổ của hắn để đỡ đòn .Chính là Tử Ngôn đã giết chết hắn từ phía sau, cậu và Giang Trần đã trốn vào một phòng trống gần đó, may mắn là nó không bị khóa nên cả hai đã an toàn. Cái đầu bị chém đứt nằm lăn lóc trên đường, cái xác cũng tự động ngồi gục xuống, máu trào ra rất nhiều nhưng nhờ vào thủy thuật khá thành thạo của mình, Tử Ngôn đã thành công dọn cái xác và vứt luôn nó xuống bên dưới cửa sổ khi vừa bọc bằng tấm vải đen trong căn phòng lúc nãy cậu và Giang Trần trốn vào.

"Phòng 1507 ở gần đây thôi, Tử Ngôn, nhanh nào" - Giang Trần đứng ở ngã rẽ hành lang nói với Tử Ngôn qua chiếc tai nghe để giảm âm thanh xuống hết cỡ, còn một tên vệ sĩ ở rất gần. Chỗ mà cả hai đang ở toàn những phòng 1525 đến 1535 nên phòng số 7 có lẽ cũng không gần mấy đâu.

Roẹt roẹt..., Hậu Trì gọi tới cả hai:

"Cả hai xông lên chưa, bọn anh đang đợi đó"

"Tử Ngôn và em vừa mới bị phát hiện, và đã giết chết một tên rồi anh à"

"... Không sao đâu, hai đứa nhanh chóng tới phòng của tụi anh đi, chiến dịch sắp bắt đầu rồi" - Hậu Trì nói, anh ấy nhấn mạnh - "Quân đội, trụ sở và cảnh sát cần phải nhanh chóng dừng cuộc giao dịch lại, vì phía trụ sở đã bị đánh cắp một vũ khí cấp 8"

"Gì cơ,... cấp 8 cơ á, nó là một loại vũ khí tầm quốc gia đó" - Giang Trần ngạc nhiên

"Đúng vậy, nên chiến dịch sắp bắt đầu rồi. Anh đã gửi thành công một số thông tin cho phía tấn công rồi, họ sẽ xông thẳng từ tầng 1 lên còn tụi anh và các em sẽ rút lui nhưng trước đó..." - Bỗng nhiên tín hiệu từ tai nghe của Hậu Trì bị nhiễu

"Trước đó,... ạ... có chuyện gì thế anh" - Giang Trần hỏi

"Đoàng *tiếng súng nổ lên từ đâu đó*... Tín hiệu... nhiễu rồi,... hai đứa... nhanh lên... nhé" - Chiếc tai nghe bỗng nhiên tắt cụp, Giang Trần không còn nghe được gì nữa, cũng không gọi hay liên lạc cho Bách Thần cũng như Tần Mặc được luôn. Tử Ngôn chạm vai Giang Trần, hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

"Tín hiệu bị nhiễu rồi, tớ còn nghe thấy cả tiếng súng" - Giang Trần nói - "Có thể chúng đã phát hiện ra ta, nhanh nào"

Cả hai bắt đầu nhẹ nhàng lao ra khỏi khu hành lang đó và nhanh chóng tìm kiếm phòng 1507. Kia rồi, cuối hành lang chính là căn phòng mà cả hai cần tìm, Tần Mặc đã hé cửa ở gần đó. Giang Trần và Tử Ngôn xông vào trong, thở hổn hễn.

"Làm tốt lắm" - Bách Thần cười, cậu đã rút sẵn thanh đao cong cầm trên tay, đứng cạnh chiếc giường. Còn Tần Mặc thì treo sau lưng thanh huyết kiếm bự chà bá mà hắn ta đã dùng cả ma pháp không gian để tuồn vũ khí đưa vào đây, nó cũng khiến anh Hậu Trì bất ngờ, những người thức tỉnh không gian hệ vô cùng hiếm có. Nhưng bây giờ Hậu Trì lại không có trong phòng, Giang Trần hỏi Tần Mặc:

"Anh ấy đâu rồi?"

"Thưa ngài, anh ấy đã đi ra bên ngoài theo lối cửa sổ, chỉ bảo chúng ta hãy ở yên đây"

"Ra bên ngoài ư?... để làm gì kia chứ" - Tử Ngôn ngơ ngác hỏi

"Chúng ta không biết đâu, chờ anh ấy quay về xem sao" - Bách Thần bước ra phía cửa sổ

Một lúc khá lâu, cả đám đang trong phòng yên lặng thì đột nhiên một tràng những tiếng súng bắt đầu nổ lên, vang trong một khoảng thời gian dài. Ầm,... còn có cả tiếng lựu đạn cầm tay và âm thanh tường vỡ,... có một trận chiến quy mô lớn ở dưới tầng. Tường phòng đã được cách âm nhưng tiếng súng và bom vẫn vang lên liên hồi, với cả những giác quan của người luyện cấp khá mạnh mẽ.

Khách sạn này đã tới ngày tàn, vệ sĩ cũng đã được huy động toàn bộ, khách thuê phòng... bị giết hại không thương tiếc. Tại sao lại thế,... một khách sạn giao dịch hàng cấm thì chỉ cần làm trong bí mật, và kháng cự lại người tấn công thôi, sao lại phải giết cả những người vô tội. Hậu Trì tức giận tự hỏi, anh đang cố gắng né tránh những làn đạn sau khi bị phát hiện khi đang đột nhập vào cả phòng hệ thống của tầng 2. Lúc nãy tín hiệu nhiễu không phải là do bị lũ người ở đây làm mà trong lúc Hậu Trì đột nhập vào phòng, không có ai bên trong. Anh đang cẩn thận kiểm tra những cặp máy và những thiết bị phát sóng ở đây thì đột nhiên một thằng nào đó bước vào. Hậu Trì nhanh chóng cầm vũ khí và trảm một nhát vào cổ hắn nhưng tên đó lại kịp thời rút súng ra và nả đạn. Hậu Trì né được hết nhưng viên đạn đã trượt đi và làm nổ tung luôn bộ máy phát sóng của cả tòa nhà khiến nó bị hỏng, lại còn tạo ra loại sóng gây nhiễu đường liên lạc trước khi hỏng hoàn toàn.

Coi như cũng là một chuyện tốt, sóng gây nhiễu có thể khiến bọn địch không thể liên lạc ra bên ngoài, cũng như nếu có tiếp viện thì chúng cũng không thể tới kịp được. Vụ nổ và tiếng súng đã đánh động ra phía tấn công bên ngoài đó, một vị tướng chủ trì đứng trên một nóc nhà cách đó không xa đang nhìn qua phía khách sạn. Cùng với bộ áo đỏ đen quen thuộc của những vị tướng có số sao cao, và những thanh linh kiếm được triệu hồi (Một loại năng lực của chính thần linh ban cho), không ai khác, đó chính là Huỳnh Vương. Nhưng vừa mới bị trọng thương, hôm sau lại có chiến dịch quân sự mới nên bây giờ Huỳnh Vương khá yếu ớt, hắn chỉ ra đây để quan sát thôi. Quân đội sẽ cho vài nhóm dùng vũ khí nóng xông vào trước, vì đối với nhân loại, vũ khí nóng chính là loại vũ khí chí mạng nhất, những người có chức nghiệp và dùng khí thì chỉ đi đánh với ma thú và ma tộc thôi. Nhưng vẫn có một số người dùng khí đánh nhau, nếu cấp cao thì vũ khí nóng cũng trở nên vô dụng với họ, và những trận đánh đó gây thiệt hại rất lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net