45. Vệ sĩ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     - Bích Ngọc em ra đây cho tôi !!

Nghe hắn nói lớn, Minh Khang tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Cố gắng bình tĩnh, cười cười nói :

     - Lão đại đùa hoài.!! Chị dâu sao mà ở đây cho được.

  Hắn liếc Minh Khang một cái tên đó liền ngậm miệng.

    - Bích Ngọc em không ra đúng không ? - hắn tức giận

    Bích Ngọc đứng lẫn trong đám người cao to nên bị che khuất. Do không ai biết thân phận của Bích Ngọc nên cứ tưởng cô là người tập bình thường vì thế chẳng ai để ý cô.

Chỉ có hai tên vừa đánh với cô mới biết. Cô dùng thân phận này để bắt hai tên đó ngậm miệng. Nhưng nghe thấy tiếng Hàn Phong bắt đầu tức giận, Bích Ngọc vừa không dám bước ra vừa không dám trốn tiếp.

Hít sâu thở ra, Bích Ngọc chậm rãi bước từ trong đám người đó ra. Lòng chán nản, mới bữa đầu tiên đã bị phát hiện. Haizzz. Nhưng không dám nghĩ về chuyện này mà nhanh chóng nghĩ cách làm sao giải quyết chuyện này.

Thấy một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong đám đông bước ra. Hắn nhìn cô tức giận, vì cô dám giấu hắn mà đến đây. Mà lúc này cô đang có thai.! Nghĩ đến đây mặc hắn Diêm La Vương.

Cảm nhận được ánh mắt của ai đó bắn đến mình cô không rét mà run. Liền bay đến nhào vào lòng hắn làm nũng :

    - Ông xã ~~~ đừng giận mà. Huhu em sai rồi.
 
    - Em..... - lúc này hắn cũng chả biết nói gì. Chỉ biết thở dài, nhìn vật nhỏ còn đang trong lòng hắn. Do hắn cung chiều cô quá.

   - Về nhà. - hắn bảo

  - Ơ....vậy việc cần bàn đâu ? - Minh Khang hỏi

  - Đưa hết thẻ tín dụng đây. - hắn nhìn Minh Khang nói.

  - Chi vậy ? - Bé Khang nhà ta vẫn con chưa thấm .

  - Tịch thu.

  - wtf. Lão đại!!!! - Minh Khang oan ức nhìn Bích Ngọc như muốn nói dùm.

  - Ông xã~~ Do hắn rủ em qua đây chơi đó !!! Nãy em đi mua đồ rồi hắn rủ rê em chứ bộ. - cô hất hết nước bẩn lên người Minh Khang .

  - Cô....cô.... - Minh Khang như muốn nhào đến xé xác Bích Ngọc ra.

Bích Ngọc cũng nhìn Minh Khang như muốn nói, tôi bất đắc dĩ mới làm thế.

Thế là Bé Khang oan ức bị tịch thu hết thử tín dụng. Lúc này lòng Minh Khang chỉ có một chữ để hình dung " Hận".

Cô cùng hắn bước ra xe, tưởng mọi chuyện đã êm xuôi. Thế mà vừa về đến nhà....năm sáu tên vệ sĩ đi đến được hắn giao nhiệm vụ là bảo vệ cô.

Cứ nghĩ đến cái cảnh mà đi đâu cũng có mấy cái xác đi theo thì muốn từ bỏ chuyện đi ra ngoài. Liền nhanh chóng cầu xin Hàn Phong :

    - Ông xã à ~ em không cần vệ sĩ đâu mà |~|~~~~

   - Không .

   - Chồng ơi ~~~

  - Miễn xin xỏ. - hắn cự tuyệt.

  - Huhu .

Hắn mệt mỏi nhéo mi tâm. Dỗ dành :

   - Ngoan nào! Nghe lời anh.

  - Hay là em đi làm lại đi. Phụ anh kiếm tiền.

  - Làm thư ký riêng. - hắn thấy đi làm cũng tốt trong tầm giám sát của hắn để cô khỏi đi làm loạn thế giới.

- Lấy tiền của anh thì có gì vui !! Em muốn qua công ty khác cơ!! - cô mè nheo.

  - Không làm thư ký riêng cũng được........ vậy cứ ngoan ngoan làm Hàn phu nhân đi. - Nghe hắn nói nửa câu đầu cô bất giác vui mừng, nghe xong vế tiếp theo cứ như bị dội nguyên gáo nước lạnh.......

💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙💙

❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net