Chương 31: Coi như là bị chó cắn, không được sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Kéo tôi!"
Sở Mộ Thành nói, nâng lên một cánh tay.
An Tiểu Ngu thấy thế, có chút bất đắc dĩ.
Tên này, ngay cả sức lực bò dậy cũng không có sao? Bỏ đi, không thể cùng người uống say vậy tính toán, cho nên, cô tiến lên một bước, chuẩn bị kéo anh.
Vừa mới cầm tay anh, đột nhiên tay anh bỗng nhiên dùng sức, An Tiểu Ngu còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy cả người hướng trên ghế sofa nhào tới.
Cô không kịp đề phòng, đè ở trên người Sở Mộ Thành, mà anh ôm cô xoay người một cái, thì cô bị anh đè lại ở phía dưới.
Đầu của An Tiểu Ngu đụng vào trên ghế sofa mặc dù là sofa mềm hàng thật, nhưng cô hoàn toàn không có phòng bị, vẫn là choáng đến thất điên bát đảo.
"Sở Mộ Thành, đại gia anh!"
Lần này, An Tiểu Ngu thực sự nổi giận.
Nhưng là, Sở Mộ Thành lại không để ý đến phẫn nộ của An Tiểu Ngu, anh nhìn kỹ người con gái trong ngực, ôm cô, giống như là ôm một cái gối, phảng phất giờ này khắc này, thân thể mềm mại này là vật trong tay của mình.

Sở Mộ Thành đưa tay sờ đầu cô, lại gần bên tai cô.
"Tôi biết mà, cô sẽ không bỏ lại tôi không lo!"
Mùi rượu trên người anh dày đặc, men say nồng nặc phảng phất vượt qua lý trí của anh, tựa hồ là dựa vào loại sức lực thô bạo, đem cô giam cầm lại.
Có lẽ là sự thúc giục rượu cồn, Sở Mộ Thành lúc này trở nên so với quá khứ muốn chiếm làm của riêng càng mạnh.
Giờ khắc này, An Tiểu Ngu đang ở dưới thân của anh, trong nháy mắt đó, dục vọng trong lòng kiềm chế đã lâu nhanh chóng ngẩng đầu, anh không tiếc hết thảy nắm cằm của cô, nhìn vào môi của cô.
An Tiểu Ngu kinh ngạc không thôi.
Sở Mộ Thành sau khi say rượu sức lực lớn như vậy, cô căn bản không tránh thoát được, đang vào lúc cô hoảng loạn luống cuống, tựa hồ là muốn nhận mệnh mà nhắm mắt lại. Đột nhiên, đầu của Sở Mộ Thành nghiêng, môi của anh lướt qua gò má của cô rơi xuống, tiếp theo thì cúi gục xuống.
An Tiểu Ngu mở mắt, thấy được mặt của yêu nghiệt kia.
Vậy mà lại......là Thẩm Ngự Phong.
Tên này cư nhiên theo phía sau cô cùng nhau đi vào rồi?
Nhìn lại Sở Mộ Thành trên người đang nằm, An Tiểu Ngu hiểu rồi, vừa rồi là Thẩm Ngự Phong dùng tay đánh ngất Sở Mộ Thành.
Đáy mắt của Thẩm Ngự Phong chuyển động ngọn lửa nóng rực, bất quá, An Tiểu Ngu nhìn ra được, anh tựa hồ là......Tức giận rồi.
"Thật là vô dụng!"
Thẩm Ngự Phong nói rồi, lạnh hừ một tiếng, đem Sở Mộ Thành từ trên người An Tiểu Ngu nắm lấy, ném ở một bên.
An Tiểu Ngu lấy được tự do, hít sâu một hơi, cô trở mình một cái đứng lên, vỗ vỗ bả vai của Thẩm Ngự Phong.
"Cảm ơn!"
Sắc mặt của Thẩm Ngự Phong lại âm trầm vài phần.
"An Tiểu Ngu, nếu là hôm nay tôi không qua đây, cô ngay cả mình chết ra cũng không biết!"
An Tiểu Ngu có chút chột dạ, bất quá, loại thái độ chúa cứu thế của Thẩm Ngự Phong kia vẫn là có một chút thương tổn tới tự tôn của cô.
Một màn lúng túng kia bị Thẩm Ngự Phong thấy được, cô vốn là cảm thấy có chút mất mặt, nhưng là tên này.......Còn chê cười cô......
An Tiểu Ngu mặt mũi có chút không nén được giận, nhưng vẫn là cậy mạnh nói: "Cùng lắm là bị hôn một cái, coi như là bị chó cắn, không được sao?"
"Cô......"
Nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của cô, tựa hồ trong nháy mắt, anh bỗng dưng đem An Tiểu Ngu kéo vào trong lòng, bỗng nhiên hôn lên môi của cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net