Chương 7: Loại mầm hạt đậu khô khan như cô, tôi không có hứng thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc An Tiểu Ngu nhìn thấy khuôn mặt như đã từng quen biết kia, trong nháy mắt ký ức thu hồi.
"Ôn thần?" Sao lại là anh ta chứ?
"Cô nói cái gì?" Thẩm Ngự Phong nheo mắt lại, ánh mắt bén nhọn lộ ra một cổ hàn ý.
Ôn thần? Đây chính là ấn tượng......anh lưu lại trong lòng cô?
An Tiểu Ngu không để ý đến lời của anh, ánh mắt rơi vào trên người của Thẩm Ngự Phong. Dung mạo của người đàn ông này, thật sự là có thể nói là cực phẩm, khuôn mặt lớn lên cực kỳ câu người cũng thôi đi, mấu chốt là vóc người của người đàn ông này, cực kỳ tốt a!
Cơ bắp của anh rất lưu loát, vô cùng mỹ cảm, cũng không phải là kiểu luyện ra từ trong phòng tập thể thao, mà là thật sự rất tuyệt, tuyệt đối là cực phẩm! Còn có một đôi chân thon dài, bụng dưới không có một vết sẹo, cơ bụng bền chắc......
Mà hiện tại.......Anh cứ như vậy nằm ở trên giường.......Đây quả thực chính là tú sắc khả xan (秀色可餐) a!
秀色可餐: tú sắc khả xan: hình dung xinh đẹp tuyệt trần khác thường. Có hai ý nghĩa: một là chỉ sắc đẹp của phụ nữ xinh đẹp mê người, hai là hình dung cảnh sắc xinh đẹp tự nhiên.
Nhưng là, chờ đã, đây không phải là trọng điểm mình nên chú ý.
An Tiểu Ngu nhìn chính mình, trên người mặc đồ ngủ......Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều khóc tang lên.
"Này, anh......anh sao lại xuất hiện ở nhà của tôi, còn ngủ ở trên giường của tôi? Còn có, anh đã làm gì với tôi?"
Cô hung hăng chất vấn, khiến tâm tình của Thẩm Ngự Phong trong nháy mắt không tốt đẹp rồi. Người phụ nữ này.......
Anh ưu nhã đứng dậy, hai chân thon dài cất bước từng bước một đi tới trước mặt An Tiểu Ngu.
"Dừng!"

Lúc anh cách cô còn có một bước ngắn, An Tiểu Ngu đưa ngón tay ra để ở trước ngực của anh, nhưng ở trong nháy mắt đó chạm vào da thịt ấm áp bền chắc của anh, cô như là bị điện giật, vội vã đem tay rút về.
"Anh đứng ở chỗ này là tốt rồi, không cần dựa gần như vậy! Tôi không có quen!"
Thẩm Ngự Phong thấy cô có biểu tình hơi xấu hổ, tâm tình trong nháy mắt đã khá nhiều.
"Tối hôm qua, xe của tôi ở trên đường chạy, nhưng là có một quỷ say rượu lại không biết sống chết đến đây người giả bị đụng (碰瓷), nể mặt đã từng quen biết một trận......Tôi chỉ có thể cố gắng đưa cô về nhà. Cô nên vui mừng tối hôm qua đụng phải là tôi, nếu không, hiện tại cô không phải ở cục cảnh sát, thì là ở bệnh viện!"
碰瓷: người giả bị đụng: vốn thuộc về tiếng địa phương Bắc Kinh, nói về một chút hành vi đầu cơ trục lợi, xảo trá vơ vét tài sản. Ví dụ cố ý và chạy máy xe cộ chạm vào nhau, lừa gạt bồi thường.
An Tiểu Ngu nháy nháy mắt, căn bản không tin tưởng lời của anh.
"Người giả bị đụng?" Cô chỉ mũi của mình, "Tôi? Nói giỡn sao!"
Làm ơn, cô nhưng là từ nhỏ đã bị giáo dục làm một học sinh tốt ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美), cho nên người giả bị đụng chuyện như vậy căn bản không khả năng xảy ra ở trên người cô.
五讲四美: ngũ giảng tứ mỹ: ngũ giảng tức nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, nói đạo đức; tứ mỹ chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp.
"Trên xe của tôi có ghi chép lại lái xe, cô có muốn tận mắt nhìn hay không?"
An Tiểu Ngu vội vàng khoát tay.
Tối hôm qua, cô say đến rối tinh rối mù, uống không ngừng.......
Bỏ đi bỏ đi, coi như là cô sau khi say rượu nổi thú tính đại phát được rồi......
"Được rồi, coi như là như vậy. Vậy sau khi anh đưa tôi đến nhà, vì sao lại không đi?"
"Rời khỏi? Người nào đó nôn lên người tôi, không áo để thay, tôi làm sao ra cửa? Cứ như vậy.......Trần truồng rời khỏi?"
"......" Lại là lỗi của cô?
"Còn có, còn về tôi vì sao lại ngủ trên giường cô......" Thẩm Ngự Phong ý vị thâm trường nhìn cô một cái, "Đó là vì sô pha nhà cô quá nhỏ rồi, căn bản ngủ không được. Tôi lần này có thể tính là làm chuyện tốt, không thể ủy khuất chính mình!"
"Vậy quần áo của tôi......" An Tiểu Ngu 囧 rồi, chẳng lẽ thật sự là người đàn ông này giúp cô thay?
Thẩm Ngự Phong liếc cô một cái, lạnh giọng nói: "Quần áo của cô dơ rồi, tôi chỉ là giúp cô đổi. Bất quá cô yên tâm......Loại mầm hạt đậu khô khan như cô, tôi không có hứng thú!"
"Anh!"
An Tiểu Ngu xù lông rồi.
"Anh mới là mầm hạt đậu khô khan đó! Tôi là 34C đó, 34C!"
Lời vừa ra khỏi miệng, An Tiểu Ngu trong nháy mắt muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Đây là đang làm gì? Cô vì cái gì muốn cùng một người đàn ông xa lạ nói những thứ riêng tư này?
Càng ghê tởm hơn chính là người đàn ông kia, lại dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi và xem xét từ trước ngực của cô lướt qua.
"Không được nhìn!"
Cô ném đèn bàn xuống, hai tay ngăn cản ở trước ngực của mình.
"Được, không nhìn." Thẩm Ngự Phong rất bình tĩnh mà một lần nữa nằm lại trên giường, "Hiện tại, tôi cũng đã giải thích rõ ràng, xin hỏi, có thể ngủ được chưa?"
An Tiểu Ngu lại một lần nữa trợn mắt hốc mồm.
Da mặt của người đàn ông này có cần dày như vậy hay không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net