Chương 12: Thương Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Linh
Khi một người cố gắng tìm hiểu người và sự vật xung quanh, thường thường sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Chiêu Đệ ngồi ở trong xe, nhìn người đi đường ngoài cửa sổ so sánh với một tháng trước lúc cô mới đến đây, rõ ràng phải mặc nhiều quần áo, trong lòng cảm thán một phen. Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, mà toàn bộ quần áo của Từ Lan ở nhà họ Trần đều là trang phục hè, nếu thời tiết lại chuyển lạnh hơn một chút nữa, Chiêu Đệ liền không có quần áo thích hợp để mặc. Cho nên sáng sớm Hạ Cầm đã kéo Chiêu Đệ nói muốn dẫn cô đến bách hóa mua quần áo. Muốn nói sau khi tới đây việc mà Chiêu Đệ không quen nhất là gì, có lẽ chính là Trần Chung và Hạ Cầm không ngừng tặng đồ. Cô có thói quen dùng hai tay của mình đi kiếm này nọ mà mình mong muốn, đối loại trạng thái không làm mà hưởng thật sự là có chút khó nhận lấy. Khoảng thời gian này cô đã vắt hết óc suy nghĩ, có biện pháp nào giúp cô vừa chăm sóc được Tiểu Trí, vừa có năng lực nuôi sống bản thân. Đây không phải nói cô muốn cùng người nhà họ Trần phân rõ anh tôi, mà là làm một người trẻ tuổi có tay chân, tứ chi kiện toàn, cô cần phải có năng lực gánh vác bản thân, mà không phải chỉ biết ỷ vào ba mẹ trưởng bối. Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Chiêu Đệ ra ngoài đúng nghĩa, trừ lần đó ngồi xe ra ngoài lấy giấy chứng nhận kết hôn, thời gian khác trên cơ bản cô đều chỉ đi loanh quanh gần nhà. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì Tiểu Trí không thích bên ngoài, anh thích sinh hoạt trong hoàn cảnh quen thuộc, kinh nghiệm hồi nhỏ có lẽ thật sự tạo thành ám ảnh rất lớn với anh. Chiêu Đệ nghĩ dù sao cô và Tiểu Trí còn có thời gian cả đời, không cần lập tức để anh đi ra ngoài. Nhưng là có kế hoạch gia tăng số lần Tiểu Trí tản bộ trong tiểu khu, một tháng này cũng có chút hiệu quả. Ngay từ đầu bọn họ lựa chọn đi ra ngoài tản bộ vào lúc sáng sớm và sau bữa cơm chiều không có người. Sau này mỗi ngày cô đều dẫn anh ra ngoài vào lúc sẩm tối, như vậy anh cũng sẽ chậm rãi nhìn thấy nhiều người hơn, tiếp nhận cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Bây giờ ngẫu nhiên vào lúc trước giờ cơm chiều quãng thời gian có nhiều người nhất, cô cũng sẽ dẫn anh đến cung  thiếu nhi của tiểu khu, để anh nhìn đứa nhỏ chơi đùa, nghe tiếng cười ngây thơ trong sáng của bọn nhỏ. Hôm nay lúc Hạ Cầm nói muốn dẫn cô đi bách hóa mua quần áo, cô vốn không định đi, nếu các cô đi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn hai người thím Phúc và Tiểu Trí. Không phải nói cô lo lắng thím Phúc, thật sự là bởi vì một tháng qua cô và Tiểu Trí như hình với bóng, cô sợ Tiểu Trí bỗng chốc không có thói quen.
Cũng không nghĩ đến, Tiểu Trí vừa nghe Hạ Cầm đề nghị, liền kéo góc áo cô, chờ cô ghé sát vào hỏi chuyện gì, anh thế nhưng nhỏ giọng nói:
“Tiểu Trí và em đi mua quần áo, Chiêu Đệ không quần áo, sẽ lạnh.”
Chiêu Đệ lập tức sửng sốt, trong lòng cũng đang khó hiểu, chẳng lẽ Tiểu Trí không biết trong bách hóa toàn là người sao? Nhưng trên ti vi cũng chiếu cảnh tượng trong bách hóa, Tiểu Trí xem qua rồi mà.
“Tiểu Trí, trong bách hóa nơi nơi đều là người, anh không sợ sao?”
Hạ Cầm hiển nhiên cũng có nghi vấn giống vậy, sau khi nghe thấy lời của Tiểu Trí, dùng giọng ôn hòa hỏi anh. Có lẽ một tháng trước bà hỏi như vậy, có lẽ sẽ không nhận được đáp án gì, bởi vì Tiểu Trí không thích nói chuyện, nhưng một tháng qua, anh đã bắt đầu đáp lại lời của bọn họ, tuy rằng vẫn nói rất ít, nhưng ít nhất vẫn đáp lời.
“Sợ, Chiêu Đệ cũng sợ, phải bảo vệ cô ấy.”
Tiểu Trí dùng giọng kiên định hơn bình thường nói ra những lời này, lời tuy đơn giản, lại sinh sôi chấn trụ Hạ Cầm. Khi nào thì đứa con trai luôn tránh phía sau bọn họ cần người bội phần cẩn thận che chở trở thành người đàn ông có đảm đương như bây giờ, cho dù bản thân sợ hãi cũng muốn bảo vệ vợ rồi?
“Tiểu Trí, làm sao con biết Chiêu Đệ sợ hãi?”
Tuy Hạ Cầm kinh ngạc với sự chuyển biến của con trai, lại có chút không tin lời anh. Tuy Chiêu Đệ từ nông thôn tới, có lẽ chưa thấy qua mấy mặt của xã hội, nhưng phẩm tính và tính cách lại quyết định phương pháp cư xử của cô, bà không tin Chiêu Đệ sợ hãi nơi nhiều người như bách hóa.
“Chiêu Đệ nhỏ hơn Tiểu Trí, Tiểu Trí sợ hãi, Chiêu Đệ càng sợ hãi hơn Tiểu Trí.”
Tuy rằng không đối mắt, nhưng Hạ Cầm nghe ra chắc chắn trong lời nói của Tiểu Trí, còn có vẻ mặt nghiêm túc, thật sự có chút dở khóc dở cười, sao anh lại cho rằng Chiêu Đệ còn yếu đuối hơn anh đây?
“Mẹ, mẹ để Tiểu Trí đi cùng chúng ta đi, để xem anh ấy có thể thích ứng trong hoàn cảnh đó hay không.” Chiêu Đệ vốn còn muốn cự tuyệt nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Tiểu Trí liền thay đổi chủ ý. Chuyện này đối với Tiểu Trí là một tiến bộ rất lớn, có lẽ từ không nỡ với cô, Tiểu Trí thật sự có thể từng bước bước ra khỏi thế giới của bản thân cũng không biết chừng. Vì thế, liền có tình cảnh hiện tại. Hạ Cầm lái xe đưa hai người bọn họ đến bách hóa, bởi vì bãi đỗ xe trước cửa bách hóa đã có nhiều xe, bọn họ vòng vo mãi mới tìm thấy một chỗ không đỗ xe. Nhìn thời gian, từ nhà đến khi bọn họ dừng xe thế nhưng mất một giờ đồng hồ. Lúc ra khỏi cửa đã sắp mười giờ, như vậy, tiếp qua hơn một giờ nữa sẽ là thời gian ăn cơm, Hạ Cầm liền dứt khoát gọi về nhà bảo thím Phúc không cần chuẩn bị cơm cho bọn họ, bọn họ ăn ở bên ngoài. Sau khi xuống xe, Tiểu Trí và Chiêu Đệ theo sau Hạ Cầm vào bách hóa.
Vừa đến chỗ thang cuốn ở giữa bách hóa, Tiểu Trí liền đứng lại không động, Chiêu Đệ muốn dẫn anh đi lên bậc thang, nhưng Tiểu Trí nhìn bậc thang không ngừng chuyển động, thân thể càng ngày càng cứng ngắc, khó khó khi không chịu theo sức Chiêu Đệ kéo đi lên bậc thang.

“Xem mẹ này, lâu lắm không ra ngoài đều đã quên, Chiêu Đệ à, còn cùng Tiểu Trí trước đứng ở chỗ này một lát, mẹ đi tìm xem lối an toàn ở đâu, xem có thể từ chỗ đó lên lầu được không. Hồi nhỏ Tiểu Trí đã từng ở trên cầu thang không cẩn thận giẫm hụt giữa hai bậc thang, hung hăng ngã qua, từ đó về sau nó rất sợ loại thang cuốn này.”
Hạ Cầm đứng trên bậc thềm, không sai biệt lắm đến tầng hai mới phát hiện phía sau thế nhưng không có ai theo kịp. Bà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu Trí và Chiêu Đệ đang đứng bên cạnh thang cuốn, mà Chiêu Đệ đang nhẫn nại cùng Tiểu Trí nói gì đó. Tiểu Trí lại bướng bỉnh luôn mãi lắc đầu, bà lập tức ý thức được xảy ra chuyện gì. Sau khi lên tầng hai lại bước sang thang cuốn xuống dưới trở lại bên cạnh Chiêu Đệ, cũng kịp thời mở miệng giải thích rõ nguyên nhân.
“Mẹ, vậy người mau đi tìm đi, con và Tiểu Trí đứng ở đây chờ mẹ.”
Dưới sự giải thích của Hạ Cầm, Chiêu Đệ rốt cục biết nguyên nhân, vội vàng kéo Tiểu Trí sang một bên, để tránh gây trở ngại đến người phía sau lên thang máy. Vừa rồi lúc cô khuyên Tiểu Trí lên thang máy, phía sau đã có mấy người đứng chờ, thậm chí đã có chút không kiên nhẫn bắt đầu xì xào bàn tán. Hạ Cầm hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống chung quanh, vội vàng cười hướng nhận sai với khách hàng đang không kiên nhẫn kia.
“Ngượng ngùng, các vị, đứa nhỏ sợ thang cuốn, cho nên chậm trễ thời gian của mọi người, bây giờ đã tránh ra, các vị đi trước đi.”
Nói xong lời này, Hạ Cầm lại nở nụ cười xin lỗi mọi người, xong mới đi ra chỗ có lẽ có lối an toàn. Bách hóa này mới khai trương hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên bà đến, thật đúng là không biết lối an toàn nằm ở đâu, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây đi tìm. Mà bên chỗ thang cuốn, cho dù đại đa số mọi ngườ nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Trí, cũng biết đại khái là tình huống gì, đã lý giải. Nhưng vẫn có một hai người dù là lên thang cuốn vẫn không ngừng quay đầu nhìn Tiểu Trí, sau khi xem xong còn ghé vào tai người bên cạnh thì thầm, sau đó hai người đều quay đầu đưa mắt nhìn Tiểu Trí và Chiêu Đệ, quay đầu lại liền che miệng cười to. Chiêu Đệ đứng ở một bên thu hết tất cả tình huống vào trong mắt, lúc nhìn thấy mấy người số ít kia che miệng cười to, tay không tự giác nắm chặt, thẳng đến khi Tiểu Trí bị cô dắt bởi vì đau đớn hơi hơi giãy dụa, cô mới ý thức đến hành động này của bản thân. Vội vàng quay đầu nhìn Tiểu Trí, chỉ thấy anh khẽ cau mày, lo lắng nhìn cô, Chiêu Đệ từ trong biểu tình của anh có thể đọc ra ý của anh, anh là đang lo lắng cô sẽ bởi vì anh không đồng ý lên thang cuốn mà tức giận. Chiêu Đệ không biết cùng Tiểu Trí giải thích thế nào, cô tức giận không phải là nhằm vào anh, mà là nhằm vào người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá anh. Thấy anh ánh mắt đơn thuần, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy trong lòng chua sót vô cùng, trong lồng ngực tràn đầy đều là tiếc nuối cho anh. Nhưng cô lại không cách nào làm thay anh bất cứ cái gì, chỉ có thể tận lực nở nụ cười, để cho anh không phải lo lắng. Hai người đứng tại chỗ chờ một lúc lâu vẫn không thấy Hạ Cầm trở về, Chiêu Đệ không khỏi có chút lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hay không. Nghĩ cô cũng không đi xa, chỉ đi ra vài bước nhìn xem ở vị trí hiện tại có nhín thấy bóng dáng Hạ Cầm hay không. Cho nên chỉ đơn giản dặn dò Tiểu trí đứng yên tại chỗ không nên động, liền buông lỏng tay anh ra đi về phía bên cạnh một đoạn ngắn. Nhưng mới đi được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau vang lên một tiếng ‘choang’, cô vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Trí sững sờ đứng tại chỗ, mà trước người anh có một cái lọ thủy tinh bị vỡ nát, chất lỏng tùy theo lọ vỡ chảy ra, còn có một mùi hương nồng đậm đến khiến mũi của người ta khó chịu.
Chiêu Đệ sợ Tiểu Trí bị miếng thủy tinh vỡ đâm bị thương, vội vàng về tới bên cạnh anh, dắt tay anh muốn đi dịch về phía bên cạnh một chút. Còn chưa đợi cô có hành động, đã bị một nhân viên trông quầy khẽ gọi lại.
“Các người đánh vỡ lọ nước hoa đắt tiền như vậy còn muốn chạy, không có cửa đâu, mau đứng lại cho tôi.”
Tiểu Trí hiển nhiên là bị giọng nói bén nhọn này làm phát hoảng, tay được Chiêu Đệ dắt rõ ràng run lên một chút.
“Chúng tôi không muốn chạy, sợ miếng thủy tinh đâm bị thương người, cho nên tránh ra mấy bước mà thôi. Hơn nữa bây giờ chuyện còn chưa làm rõ ràng, chúng tôi cũng không cần chạy.”
Chiêu Đệ đối nhân viên quầy hàng mặt đầy son phấn, vênh váo tự đắc trước mắt không có một chút ấn tượng tốt nào. Thầy Lý mù trong thôn bọn họ nói qua, loại người có bộ dạng như vậy trên cơ bản đều chanh chua, không dễ chọc. Tuy rằng nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nhưng cô ta vừa lên đã nói khó nghe như vậy, chỉ sợ thật sự ứng với bộ dạng này rồi.
“Cái gì gọi là chuyện chưa làm rõ ràng, đây rõ ràng chính là thằng ngốc này đánh vỡ lọ nước hoa, cô còn muốn đổ thừa không thành. Tôi nghe khẩu âm của cô, không phải người ở đây đúng không, người bên ngoài chính là không lên được mặt bàn, làm chuyện xấu còn muốn đổ thừa.”
Nhân viên quầy hàng môi tô đầy son đỏ mọng giương cao khi đóng khi mở, mỗi một câu đều vô cùng chua ngoa. Nói xong cô ta còn cảm thấy không đủ, quay đầu lại gọi một nhân viên quầy hàng khác,
“Tiểu Lý, Tiểu Lâm, hai người đều lại đây, đứng để hai người này chạy, một lo nước hoa này vài ngàn đấy, chúng ta sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
“Cô này, cô nói chuyện khách khí chút, nói thế nào chúng tôi cũng là khách hàng, cho dù chúng tôi sai, cô cũng không cần nói chuyện khó nghe như vậy, huống chi bây giờ cái gì cũng chưa rõ ràng đâu.”
Chiêu Đệ vừa nghe người nọ gọi Tiểu Trí là thằng ngốc, một ngọn lửa không tên nổi bừng lên. Cô có thể không so đo người khác nói cô đồ nhà quê, trên thực tế cô thật sự từ thung lũng tới, quả thật là không có kiến thức, bị người nói vài câu cũng không sao. Nhưng Tiểu Trí không phải ngu ngốc, anh săn sóc đáng yêu như vậy, người này sao có thể nhẫn tâm nói anh như thế.
“Khó nghe thì sao, càng khó nghe hơn tôi còn chưa nói ra đâu, vừa rồi tôi đã chú ý đến các người, thằng ngốc ngay cả thang cuốn cũng không dám lên, cô dẫn anh ta ra ngoài làm gì, bây giờ gặp rắc rối, cô thế nhưng còn không chịu nhận.”
Nhân viên quầy hàng đang nói hăng say còn muốn tiếp tục chửi rủa đã bị nhân viên trẻ tuổi Tiểu Lý vừa gọi kéo ống tay áo. 
“Chị Tạ, thôi, em nghĩ anh ta cũng không phải cố ý, để anh ta bồi tiền là được, chị cùng quản lý nói rõ tình huống, em nghĩ quản lý sẽ không trách chị. Chúng ta cũng đừng ở trong này mắng, ảnh hưởng không tốt.”
Lúc nói lời này, Tiểu Lý còn thoáng nhìn trộm Chiêu Đệ và Tiểu Trí ở đối diện, trước một giây chống lại tầm mắt nguy hiểm của Chiêu Đệ đã cúi thấp đầu xuống. Chiêu Đệ mắt sắc thấy được biểu cảm chột dạ của Tiểu Lý, trực giác nói cho cô, trong chuyện này có khó hiểu. Cô không để ý tới ‘chị Tạ’ vẫn không thuận theo như cũ ở đối diện, xoay người bám vào Tiểu Trí cả người cứng ngắc, mềm nhẹ vỗ về bờ vai anh, muốn làm anh thoải mái hơn.
“Tiểu Trí, có thể nói cho Chiêu Đệ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không? Chúng ta không sợ, Chiêu Đệ còn cần Tiểu Trí bảo vệ đấy, Tiểu Trí nói qua phải bảo vệ Chiêu Đệ, sợ sẽ không bảo vệ được, Tiểu Trí muốn làm người nói chuyện không giữ lời sao?”
“Không, không làm người nói chuyện không giữ lời,”
Cho dù giọng nói còn có chút run run, Tiểu Trí vẫn nỗ lực dùng giọng to hết cỡ trả lời Chiêu Đệ.
“Tiểu Trí không biết, vừa rồi cái lọ đột nhiên rơi xuống đất, liền vỡ, Tiểu Trí cái gì cũng không động, Chiêu Đệ nói qua, không nên động.”
Không đợi Chiêu Đệ nói gì, “chị Tạ’ kia đã nhảy dựng lên, vài bước đi đến trước mặt hai người Chiêu Đệ, ngón tay đều sắp chọc vào trán Tiểu Trí, Chiêu Đệ vừa thấy tình huống này, vội vàng dùng sức đánh vào tay cô ta. ‘Chị Tạ’ hiển nhiên không ngờ Chiêu Đệ sẽ có hành động này, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức dùng sức lớn hơn đẩy Chiêu Đệ một phen, trực tiếp làm Chiêu Đệ lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
“Ha ~~ thằng ngốc này không nhận nợ, đồ nhà quê như cô còn có lý, thế nhưng dám động tay đánh tôi!?”
Tiểu Trí vừa thấy Chiêu Đệ bị đánh, cũng không quan tâm sợ hãi đối người phụ nữ luôn mắng anh thằng ngốc. Bản năng dùng tay đẩy cô ta, cho dù Tiểu Trí rất gầy, nhưng cũng là một người đàn ông trưởng thành hai mươi ba tuổi, sức trên tay không phải một phụ nữ bình thường có thể nhận, huống chi anh vốn không biết thế nào là xuống tay đúng mực.
“Ai ôi ~~ thằng ngốc này muốn mạng người, mọi người phân xử với ~~ đây là đánh vỡ đồ của người ta không bồi thường còn muốn đánh người này ~~”.
‘Chị Tạ’ bị Tiểu Trí đẩy một cái ngã nhào xuống đất dứt khoát ngồi dưới đất không đứng dây, khoa tay múa chân bắt đầu gào khóc. Vừa rồi cũng đã có rất nhiều người vây xem, bây giờ càng thêm chặt như nêm. Tiểu Trí nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, còn có bộ dáng mọi người chỉ trỏ anh, lại liếc mắt nhìn ‘chị Tạ’ bởi vì không ngừng mắng anh mà cái miệng màu đỏ luôn khép khép mở mở. Cả người bắt đầu không chịu khống chế phát run, lúc anh cúi đầu thấy đôi tay Chiêu Đệ nắm lấy tay anh, liền lại cắn chặt răng khắc chế xúc động muốn ôm đầu ngồi xổm góc tường của mình. Cho dù Chiêu Đệ biết chuyện có kỳ quái, nhưng dù sao đến bây giờ cô chưa từng xử lý qua tình huống như vậy. Hơn một tháng này thông qua ti vi cô được biết thêm rất nhiều kiến thức, nhưng đây đều chỉ là một ít lý luận suông mà thôi, thật sự gặp chuyện, cô một chút kinh nghiệm xử lý cũng không có. Tất cả trấn định lúc trước dưới tình cảnh bị nhiều người vây xem như vậy cũng đang từng chút từng chút biến mất. Bây giờ cô cái gì cũng không biết, chỉ biết là phải bảo vệ Tiểu Trí, cô không thể tiếp tục để người này mắng Tiểu Trí ngu ngốc, cô muốn tiến lên che miệng người nọ. Nhưng vừa muốn tiến lên, lại cảm giác được tay bị Tiểu Trí nắm lấy sít sao, làm cô không thể động đậy. Cô quay đầu nhìn Tiểu Trí, thế này mới phát hiện tình trạng của Tiểu Trí không tốt, trên mặt anh đầy mồ hôi lạnh, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, thậm chí đã có tia máu. Nhưng cho dù anh đã chật vật như vậy, anh vẫn kiên định nắm tay cô, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu giấu cô ra phía sau anh. Sau khi Chiêu Đệ nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Trí, nước mắt lập tức rơi xuống, cô sít sao ôm chặt Tiểu trí, ở bên tai anh không ngừng nói:
“Tiểu Trí, đừng sợ, Chiêu Đệ ở đây, Chiêu Đệ không sợ, cho nên Tiểu Trí cũng đừng sợ.”
Nói nói, bản thân Chiêu Đệ cũng không biết cô đang nói những gì, là đang bảo Tiểu Trí không phải sợ, vẫn là bảo anh không cần lo lắng cô sợ hãi. Ngay lúc Chiêu Đệ nói xong những lời hỗn loạn này lần hai, Chiêu Đệ phát hiện Tiểu Trí cũng đang ôm ngược lại cô, học cô ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Trí không sợ, Chiêu Đệ cũng không sợ.”
Hai người trong đám người, trước mắt bao người ôm lẫn nhau, an ủi lẫn nhau, từ từ cảm giác thanh âm chửi rủa càng ngày càng xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net