Chương 20: Lý Tư Theo Đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy biểu hiện trước khi đi của Hoàng Tĩnh, một lần nhân nhượng khiến Chiêu Đệ cảm thấy chuyện ký hợp đồng của Tiểu Trí đã hết hy vọng, cô cũng không nói được cảm giác bây giờ của mình là gì, một mặt là tiếc thay Tiểu Trí mất đi cơ hội là người đi giao lưu âm nhạc, mặt khác lại hơi cảm thấy may mắn vì Tiểu Trí không cần phải đi đối mặt với những chuyện đời phức tạp. Anh chỉ cần thật vui vẻ mà làm điều mình có thể là được.
Nhưng mà không nghĩ tới, sau khi trải qua một chuỗi ngày bình yên, cô lại nhận được cuộc gọi của Hoàng Tĩnh, truyền thông Bồ Đào Nha lại có thể đồng ý đáp ứng tất cả điều kiện của bọn họ, cũng nhận lời trước khi Tiểu Trí đồng ý xuất hiện trước mặt công chúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không công khai hình ảnh của Tiểu Trí, sẽ không tạo bất kỳ áp lực nào cho Tiểu Trí.
Lúc đầu, Chiêu Đệ, Hạ Cầm và Trần Chung cũng nghi ngờ tại sao trên đời này lại có thể có chuyện dễ dàng như vậy, thuyền thông Bồ Đào Nha sẽ không mưu đồ gì không thể cho ai biết chứ, nhưng sau khi phân tích cẩn thận lại phát hiện, những điều khoản trong hợp đồng họ mang tới đều được viết rất rõ ràng, cũng không tồn tại cái gọi là lỗ hổng luật pháp. Hơn nữa tính khả năng xấu nhất, cho dù sau này có điều gì không tốt thì cùng lắm bọn họ chỉ cần bồi thường tiền hủy hợp đồng là được, khoản tiền hủy hợp đồng này bọn họ vẫn trả được, coi như là mua hi vọng giúp cho Tiểu Trí mở rộng phạm vi giao tiếp đi. Cho nên sau vài ngày cân nhắc, Chiêu Đệ cầm hợp đồng đến cho Tiểu Trí ký tên.
Sau khi ký hợp đồng xong, cuộc sống của Tiểu Trí cũng không có thay đổi gì lớn, chẳng qua là ở trong phòng để đàn dựng lên thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, sợ lúc Tiểu Trí đàn mà xuất hiện người lạ lại cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí truyền thông Bồ Đào Nha còn sử dụng máy chụp hình không có người điều khiển tiên tiến nhất, mặc dù như thế, lúc vừa mới bắt đầu, đối với việc đột nhiên xuất hiện mô hình quái dị màu đen tâm tình Tiểu Trí vẫn có mâu thuẫn, sau khi được Chiêu Đệ cố gắng giải thích một lúc lâu mới bắt đầu đón nhận tự tồn tại của nó.
Trong thời gian này, Chiêu Đệ đưa ra một số tin tức để tiêu thụ ở trên mạng, cuối cùng cũng có câu trả lời, mặc dù số lượng không lớn, nhưng mỗi ngày luôn có một ít đơn đặt hàng lẻ tẻ, cô cũng không ngại số lượng đặt hàng ít mà nơi giao hàng lại quá xa, toàn bộ những câu trả lời đều là phản hồi tốt đẹp, cũng kịp thời tiến hành việc khai thông với nhân viên tiêu thụ của công ty Trần Chung, sau khi bán hàng cũng sẽ theo sau phục vụ tỉ mỉ. Dần dần cũng tích lũy được một chút danh tiếng tốt ở trên mạng, đơn đặt cũng có xu hướng ngày càng nhiều hơn.
Trước kia Trần Chung cũng đã sớm biết về sau khoản mục Internet Marketing (quảng cáo trên mạng) sẽ là mạch máu chủ yếu của doanh nghiệp, bởi vì không xuất hiện người nào có khả năng giao phó hoàn toàn sự tín nhiệm, giao cho Lý Tư lại lo lắng anh ta nảy sinh dã tâm, cho nên tới bây giờ vẫn không chế sự phát tiển của Internet Marketing ở trong công ty, bây giờ có Chiêu Đệ phụ trách khoản mục này, ông cũng dần dần mở rộng khoản mục này trong công ty, nhớ lại có lẽ thật sự có một ngày như thế, công ty có thể giao cho Chiêu Đệ, tiếp tục phát triển lớn mạnh hơn, mà không cần bị ép sửa họ, lại tính đến cuối cùng Chiêu Đệ cũng không thể phụ trách một mặt công việc một mình thì ít nhất cô sẽ hiểu được một việc trên thương trường, về sau lúc công ty được phân lợi luận có thể biết được những lợi nhuận này đến từ đâu, tính toán như thế nào, mà sẽ không bị người khác lừa gạt, bảo sao nghe vậy.
Lý Tư xây dựng nhà máy và làm thêm công việc hậu kỳ ở thung lũng nhà họ Mã, các phương diện về vận chuyển đều đã được bố trí ổn thỏa sau đó cũng vể tới Thành Phố W, vừa vào công ty anh ta đã nhạy cảm cũng cảm giác được có điều gì đó thay đổi, mà sự thay đổi này cũng không làm anh ta vui vẻ gì, lúc trước bị Trần Chung lấy công ty để phát triển quy mô nên cũng không mở rộng quá nhanh, yêu cầu về sản phẩm tương đối cao, internet cũng không phù hợp để định vị sản phẩm cùng với việc lấy đủ loại lý do để loại bỏ dự án internet marketing, bây giờ lại phát triển nó trong yên lặng không một tiếng động nào.
Mặc dù nói bây giờ quy mô còn rất nhỏ, hơn nữa có vẻ như công ty không bỏ vốn quá nhiều vào sức người sức của, giống như rất không coi trọng, nhưng anh ta vừa lên mạng tìm kiếm, lại thấy trên mỗi đài tiêu thụ lớn đều có thể tìm thấy sản phẩm của Trần Thị, vô cùng phổ biến ở các khu vực. Thấy những lần tiêu thụ này đều được ghi lại trên mạng, mặc dù số lượng không lớn, nhưng sau khi khách hàng mua lại đánh giá rất cao, trong thời gian ngắn không tới một tháng, lại có thể tích lũy được lượng uy tín tương đối khả quan.
Lý Tư rất rõ ràng, tiêu thụ trên internet lúc ban đầu, không phải là thành tích quan trọng nhất, mà là tiêu thụ về uy tín, thường thường uy tín tốt đẹp có thể mà đặt nền móng vững chắc không thể phá vỡ được cho sự phát triển sau đó. Anh ta giống như không để ý mấy lần dò xét ý tứ của Trần Chung.Thật ra Trần Chung cũng không giấu giếm, về chuyện nghi ngờ lại có ý tránh nặng tìm nhẹ, ông ta nói, chuyện đó chỉ là để Chiêu Đệ tiêu hao chút thời gian nhàm chán, đứa bé tùy tiện đừa giỡn một chút, không ngờ lại thật sự có chút thành tích, cho nên sẽ để cho cô tiếp tục làm.
Mặc dù Trần Chung nói như thế nhưng Lý Tư cũng sẽ không tin như vậy, chẳng qua là anh ta quá rõ ràng Trần Chương coi trọng Trần Thị bao nhiêu, ông ta chắc chắn sẽ không giao sản phẩm của công ty cho người khác giết thời gian, tùy tiện đùa giỡn một chút. Bởi vì Trần Trí không thể tiếp nhận Trần thị, mặc dù Trần Chung cũng không xác định rõ sẽ hứa hẹn cho anh ta điều gì, nhưng lại loáng thoáng để lộ một số tin tức, về sau Trần Thị sẽ giao lại cho anh ta, cho nên trải qua nhiều năm như vậy anh ta dốc sức làm cho Trần thị đều là xuất phát từ thật lòng, nhưng nếu như bây giờ Trần Chung có tính toán khác, vậy tự nhiên anh ta cũng phải vì tiền đồ của mình mà tranh đấu một trận.
Đầu tiên, anh ta muốn tìm cơ hội gặp mặt người tên Chiêu Đệ này trước, nhìn xem rốt cuộc cô ta có khả năng gì, lại có thể khiến Trần Chung tin tưởng cô ta như thế.Trong ấn tượng của anh ta, mấy tháng trước Chiêu Đệ còn ở trong nhóm mấy cô gái nhỏ gầy yếu ở thung lũng nhà họ Mã đó, giản dị, hiền lành, không có tâm kế, anh ta rất khó tưởng tượng được, một cô gái kinh nhiệm sống không nhiều như vậy làm sao để Trần Chung coi trọng như thế, không phải là cô ta được Trần Chung nhìn trúng đến bảo vệ Trần Trí sao? Tại sao đột nhiên lại nhúng tay vào chuyện của Trần Thị?
Mà rất nhanh, cơ hội này đã đến rồi, sáng sớm anh ta đến công ty lúc đi qua quầy lễ tân, đã bị một cô gái ở quầy lễ tân gọi lại, sau khi nghe đối phương đỏ mặt ấp úng nói xong, anh ta chỉ nhẹ nhàng hạ khóe miệng, ngay sau đó anh ta nhận lấy từ đối phương một cái bọc, trước khi xoay người rời đi còn lễ phép nói cám ơn với đối phương, lúc xoay người đi vào chờ thang máy, anh ta có thể nhìn thấy người vừa nói chuyện với anh ta trước quầy lễ tân kia đang bị mấy người phụ nữ đồng nghiệp cùng làm việc một chỗ với cô ta vây quanh.Mặc dù không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng thấy gương mặt của cô gái kia đỏ bừng cùng gương mặt mập mờ của mấy cô bạn đồng nghiệp kia, anh ta gần như có thể đoán được mười trên mười chuyện bọn họ đang nói đến.
Từ trước đến giờ anh ta vô cùng hiểu mình có lực hút với những cô gái chưa có chồng trong công ty, anh ta xuất thân từ gia đình bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì nộp đơn đến công ty này, dựa vào năng lực của mình, từ một nhân viên bình thường đến một quản lý bộ phận tiêu thụ như bây giờ, được Trần Chung khen ngợi trọng dụng, mặc dù Trần Chung coi trọng nhưng đồng thời cũng phòng bị anh ta, những người không rõ chân tướng có lẽ nhìn thấy ánh sáng gì đó ở bên ngoài mà thôi. Cộng thêm bề ngoài của anh ta vốn xuất sắc, cho tới nay điều tốt đẹp nhất chính là phẩm hạnh, điều đó vô cùng quý hiếm trong công ty, cho nên không hấp dẫn ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp nữ gần như là chuyện không có khả năng.
Anh ta nhìn chằm chằm cái bọc trong tay, trên cái bọc cũng chỉ có một chữ, anh ta vô cùng quen thuộc với nét chữ đó, đó là chữ của Lâm Diệu Tổ, mặc dù không thể nói rất đẹp nhưng kiểu chữ vô cùng có lực, bởi vì ông Lâm không biết chữ, cho nên trên cơ bản đơn mua hàng trong nhà máy đều do Lâm Diệu Tổ viết hộ, ông Lâm lại là người vô cùng cẩn thận, ngoại trừ đơn mua hàng ở bên ngoài, ông ta còn viết đánh dấu mỗi hạng khoản mục mua sắm nữa. Đương nhiên những thứ này cũng là do Lâm Diệu Tổ phụ trách sao chép toàn hộ, mặc dù không hợp quy tắc nhưng sổ sách vô cùng chi tiết, thỉnh thoảng anh ta sẽ xem mỗi bản một lần cho nên tự nhiên sẽ không xa lạ với chữ của Lâm Diệu Tổ.
Phía trên viết tên người nhận là Lâm Chiêu Đệ, có lẽ là người nhà họ Lâm gửi cho Chiêu Đệ một chút đặc sản, chuyện Chiêu Đệ ở nhà họ Trần vẫn luôn là chuyện bảo mật, mặc dù thật sự là Trần Chung làm nhưng không nói với anh ta, chỉ giao phó không thể nhắc chuyện Chiêu Đệ ở nhà họ Trần trước mặt người nhà họ Lâm, nhưng anh ta vẫn mơ hồ biết rõ nguyên nhân.

Tình trạng hiện giờ của Trần Trí, muốn lấy vợ là một chuyện tương đối khó khăn, càng không cần nói đến chuyện muốn tìm một người vợ thật lòng đối xử với cậu ta, lúc Trần Chung muốn dẫn Lâm Chiêu Đệ trở về thành phố W, anh ta lập tức đoán được ý đồ của Trần Chung, chỉ là lâu như vậy rồi vẫn không nghe được tin tức kết hôn của Trần Trí, có lẽ Trần Chung còn chưa áp dụng kế hoạch, cũng đúng thôi, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, thời gian mấy tháng thì quả thật cũng quá nhanh, hơn nữa Trần Trí là người rất sợ người lạ, chưa chắc đã có thể tiếp nhận Lâm Chiêu Đệ.
Mặc dù đoán được đầu đuôi cả câu chuyện, nhưng bất kể anh ta suy xét từ phương diện nào cũng không có cách nào để không phối hợp với ý Trần Chung, theo ý anh ta, đó là cuộc giao dịch anh tình tôi nguyện, không có gì đúng hay sai.
Nhà họ Lâm vẫn cho rằng Chiêu Đệ chỉ đi làm ở Trần thị, lúc trước ở thung lũng nhà họ Mã, anh ta cũng từng thấy ông Lâm gửi đặc sản quê nhà tới công ty cho Chiêu Đệ, xem ra trước kia đều là do Trần Chung đi lấy, sau đó sẽ mang thẳng về nhà cho Lâm Chiêu Đệ, chỉ là trong khoảng thời gian này Trần Chung vẫn đi công tác ở bên ngoài, quầy lễ tân không có cách nào giao đồ cho ông ta, mà có lẽ sẽ được bọc trong này là một chút đồ ăn gì đó, bây giờ dần dần cũng có mùi hương bay ra, phỏng chừng các cô ấy sợ là nếu để lâu quá đồ bên trong sẽ hỏng mất, lại nghĩ đến trước kia anh ta đã từng đi công tác khá lâu ở thung lũng nhà họ Mã, có thể biết người tên Lâm Chiêu Đệ này, cho nên lập tức nhờ anh ta chuyển hộ. Lúc lý Tư đến gần nhà họ Trần, đúng lúc đến giờ ăn cơm, anh ta biết bởi vì Trần Trí cho nên người nhà họ Trần luôn luôn ngủ sớm, anh muốn tới sớm một chút để nhìn thấy người, thời gian tan tầm cũng chính là lúc này, cho nên cũng không quan tâm tới chuyện có thể bị người khác nói tới ăn chực hay không, chỉ có thể chọn đến đây và thời gian này thôi. Người ra mở cửa là thím Phúc, là người anh ta đã gặp nhiều lần, làm việc ở Trần thị thời gian dài như vậy, Trần Chung lại là người cố gắng đào tạo cấp dưới, cho nên việc cấp trên mời anh ta đến nhà ăn cơm cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là số lần không nhiều mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ để anh ta hiểu rõ về những thành viên tạo thành nhà họ Trần cùng tình huống cơ bản ở nhà này.
Anh ta cười, đưa chiếc túi trong tay lên. “Thím phúc, con đến làm nhân viên chuyển phát nhanh, Lâm Chiêu Đệ có nhà không ạ?”
Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lý Tư của thím Phúc là ngẩn ra, sau đó mới khách sáo mời anh ta vào nhà.
Lúc Lý Tư theo thím Phúc vào phòng ăn, đúng lúc thấy Trần Trí gắp rau vào bát một cô gái trẻ, cô gái đó bởi vì đang nghiêng đầu nhìn Trần Trí cho nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy cô buộc tóc đuôi ngựa sau đầu thôi, còn có chiếc cổ dài trắng nõn của cô, mà anh ta cho rằng vị trí này là nơi gợi cảm nhất của một người phụ nữ, phía sau gáy của người con gái này đối với anh ta mà nói thì chính là hoàn toàn phù hợp với tất cả yêu cầu của một chiếc cổ hoàn mỹ.
Cho nên lúc đường cong nõn nà duyên dáng sau gáy tiến công vào trong mắt anh ta thì lập tức hô hấp của anh ta nhanh lên một nhịp. Mãi cho đến khi anh ta nghe thấy âm thanh của Hạ Cầm mới quay đầu lại. Khi anh ta thấy khuôn mặt giống như đã từng quen biết kia còn đẹp hơn trước đó nhiều thì mới ý thức được, người này lại có thể là người mặc quần áo vá, buộc tóc hai bên, mặc dù cười rộ lên vô cùng đáng yêu nhưng lại càng lộ vẻ thật thà phúc hậu trong ký ức của anh ta, Lâm Chiêu Đệ.
"Tiểu Lý, cháu thật sự là khách ít đến nha, tại sao hôm nay lại đến đây? Ăn cơm chưa? Mặc kệ đã ăn chưa, cùng ăn thêm một chút đi." Hạ Cầm thấy ánh mắt đánh giá Chiêu Đệ của Lý Tư, lại vừa thấy sắc mặt rõ ràng đã vô cùng thối của Tiểu Trí, khấn trương cười gọi Lý Tư ngồi xuống bên cạnh bà, vị trí bên cạnh bà này không dễ dàng nhìn thấy Chiêu Đệ, hy vọng nếu làm như vậy, sắc mặt Tiểu Trí có thể tốt hơn một chút, thật là, có cần độc tài như vậy không? Chỉ cần nhìn vợ nó vài lần mà nó đã tiếc rẻ như vậy rồi.
"Bác gái, vậy thì con đây sẽ không khách khí, ở trong văn phòng một ngày, đúng là rất đói bụng." Trước khi đi đến bên cạnh Hạ Cầm thì Lý Tư vòng qua người Chiêu Đệ trước, đưa bọc trên tay cho cô.
"Cầm lấy, cô là Chiêu Đệ đúng không, lâu rồi không gặp, tôi đã không nhận ra cô nữa rồi, đây là đồ cha cô gửi cho cô, để ở quầy lễ tân mấy ngày rồi, Tổng giám đốc Trần cũng chưa quay về, cô ấy biết tôi đã từng ở Thung lũng nhà họ Mã một thời gian, suy đoán rằng tôi biết cô, nên để tôi giao nó cho cô, cô mau mở ra đi, ngửi mùi hình như là đồ ăn, để lâu như vậy, không biết có bị hỏng không."
Chiêu Đệ vừa ngửi mùi từ xong bọc tỏa ra lập tức biết nó là cái gì, đây là củ cải nhà muối, trước kia trong nhà không có tiền mua thịt, nhưng mà loại củ cải này thì có rất nhiều, có lúc bán không hết mà ăn cũng không hết, mẹ lại muối những cây củ cải này lên, loại củ cải này dùng để ăn với cơm.
"Giám đốc Lý, để cho anh từ xa mang tới đây, đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh." Bởi vì nhận được đồ từ nhà nên rất vui vẻ, Chiêu Đệ nở nụ cười đặc biệt chân thành về phía Lý Tư.
Nhưng Tiểu Trí nhìn thấy Chiêu Đệ cười với người đàn ông khác, lại còn cười vui vẻ như thế, khóe miệng lập tức xụ xuống, hơn nữa cái người tên Lý Tư này vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, điều này làm anh cảm thấy rất không thoải mái, ánh mắt anh ta nhìn Chiêu Đệ và ánh mắt cha mẹ nhìn Chiêu Đệ là không giống nhau, ý tứ bên trong anh không hiểu, nhưng anh biết nội dung bên trong rất phức tạp, anh rất không thích.
Chiêu Đệ mở hai ba lớp bọc bên ngoài ra, lấy bình nhỏ bằng gốm từ bên trong ra, vừa mở ra thì có mùi vị cay ê ẩm xông thẳng ra, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy nước miếng trong khoang miệng nhanh chóng tiết ra, không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Lúc thím phúc vừa thấy Chiêu Đệ mở cái bình ra, đã vô cùng tự giác đi vào phòng bếp cầm đĩa và một đôi đũa ra, đúng lúc đưa nó vào tay Chiêu Đệ, Chiêu Đệ cười cảm ơn thím Phúc, lúc này mới dùng chiếc đũa gắp một ít củ cải màu trắng, bên trên nó còn có một vài chỗ màu đỏ của ớt cùng với tỏi được giã nát đặt vào trong mâm, cứ như vậy một đĩa củ cải đơn giản được bày ra, làm cảm giác thèm ăn của mọi người tăng lên gấp bội.
"Giám đốc Lý, mẹ, Tiểu Trí, mọi người nếm thử một chút, xem tay nghề của mẹ con như thế nào."
Sau khi Lý Tư và Hạ Cầm nghe Chiêu Đệ nói cũng cầm đũa lên gắp một ít sợi củ cải cho vào trong miệng, khẽ cắn xuống chỉ cảm thấy trong miệng có vị cay ê ẩm, rất ngon miệng, sau khi ăn thử càng thay phiên nhau khen ngợi tay nghề của mẹ Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ nhìn thấy Tiểu Trí không động đũa, còn tưởng anh vì Lý Tư ở đây mà cảm thấy xấu hổ, cho nên gặp một miếng củ cải khô đặt vào chiếc đĩa nhỏ trước mặt anh.
"Tiểu Trí, anh nếm thử một chút, đây là củ cải muốn mà Chiêu Đệ thích ăn nhất, Tiểu Trí nếm thử xem có thích không, nếu như thích thì sau này Chiêu Đệ sẽ làm cho anh ăn, được không?"
Tiểu Trí nâng mắt nhìn vẻ mặt dịu dàng của Chiêu Đệ một chút, cuối cùng thì cảm giác buồn bực bởi vì cô mời Lý Tư trước cũng tản đi một chút, anh lại liếc mắt sang Lý Tư đang chăm chú nhìn bọn họ, lúc này mới ngẩng đầu nhếch miệng cười với Chiêu Đệ một tiếng.
"Chiêu Đệ, Tiểu Trí muốn em cho ăn cơ, Chiêu Đệ cho ăn thì sẽ ăn nhiều hơn một chút."
Chiêu Đệ bị yêu cầu của Tiểu Trí làm cho sửng sốt, sau đó mới cảm thấy xấu hổ, thằng nhóc Tiểu Trí này làm sao vậy, anh chưa bao giờ đề xuất ra loại yêu cầu này nha, với lại bình thường anh rất tự lập, chuyện mình có thể làm thì chưa bao giờ yêu cầu người khác giúp mình làm, hơn nữa bây giờ còn có người ngoài ở đây.
"Tiểu Trí, Chiêu Đệ còn phải ăn cơm nữa chứ, nếu như còn cho con ăn, Chiêu Đệ sẽ bị đói nha." Hạ Cầm nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Chiêu Đệ, vệt hồng trên mặt cũng càng có xu hướng đậm thêm, vội vàng mở miệng giải vây giúp cô.
"Vậy...Chiêu Đệ ăn trước, Tiểu Trí chờ em, chờ em ăn xong sẽ cho Tiểu Trí ăn." Tiểu Trí hơi cúi đầu xuống suy nghĩ lời nói của Hạ Cầm, Chiêu Đệ không thể bị đói, vậy anh chờ một chút là tốt rồi, sau khi nói xong những lời này, anh lại lặng lẽ nhìn trộm phản ứng của Lý Tư, lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đang nhìn qua đây của Lý Tư, nếu theo thói quen trong quá khứ, nhất định là anh sẽ lập tức cúi đầu tránh tiếp xúc với ánh mắt của người khác, nhưng lúc này anh không những không muốn tránh mà còn dùng sức trừng mắt với anh ta, sau đó mới quay đầu lại nhìn Chiêu Đệ.
"Chiêu Đệ, em mau ăn đi, mau ăn đi, ăn no sau đó sẽ để cho Tiểu Trí nếm thử một chút củ cải muối."
Mặc dù lúc mới đầu Chiêu Đệ không hiểu ý nghĩa sâu xa phía sau những hành động này của Tiểu Trí là gì, nhưng sau khi nhìn thấy anh trừng mắt nhìn Lý Tư một cái, lập tức hiểu ý nghĩa phía sau những hành động đó, đây là ghen phải không? Bởi vì Lý Tư nhìn cô nhiều hơn một chút sao? Hay là do cô cười với Lý Tư? Hay là lúc mời ăn củ cải cũng là mời Lý Tư trước? Cho nên Tiểu Trí mới chịu biểu hiện công khai chủ quyền trước mặt Lý Tư sao?
Sau khi nghĩ thông suốt, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy buồn cười, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Trí đang mở to hai mắt nhìn mình, lúc tự cho là người khác không chú ý, dáng vẻ nhìn cây củ cải sau đó nuốt nước miếng, chỉ muốn bước lên xoa xoa khuôn mặt ngày càng phát triển của anh, người này, có cần phải đáng yêu như vậy không.
Chiêu Đệ thấy Tiểu Trí như vậy, trong lòng làm sao có thể để anh chịu đựng như vậy, chỉ có thể đỏ mặt cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng củ cải đưa đến miệng Tiểu Trí, nhìn anh nheo mắt lại nhai nhai, rõ ràng là bị chua, nhưng lại sợ nếu nhổ ra bị cô nhìn thấy thì cô sẽ khó chịu, nên buộc mình nuốt xuống, sau đó lập tức cúi đầu vào trong, há miệng cẩn thận hà hơi, e là bắt đầu cảm thấy cay rồi.
"Cầm lấy, Tiểu Trí, uống hớp nước để trôi đi mùi vị đó nào." Chiêu Đệ thấy vẻ mặt kia của Tiểu Trí nên khẩn trương đưa chén nước cho anh, để anh uống nước xong thì trong miệng sẽ dễ chịu hơn một chút, cô rất vui khi nhận được đặc sản mẹ gửi cho nên trong giây lát cũng không nhớ tới Tiểu Trí không có thói quen ăn thứ chua cay như vậy, đồ anh ăn vẫn luôn thanh đạm, đối với Tiểu Trí mà nói, lại có chút khó có thể tiếp nhận được.
"Củ cải...củ cải muốn ăn rất ngon." Mặc dù mùi vị chua cay này khiến Tiểu Trí không có chút kháng cự nào, nhưng anh cảm thấy ăn rất ngon, cho nên miệng đã cay đến mức hồng hồng rồi nhưng vẫn lắp bắp phát biểu cảm giác sau khi ăn của mình.
"Tiểu Trí thích sao? Tiểu Trí không cảm thấy quá chua và cay sao?" Chiêu Đệ nghe Tiểu Trí nói như vậy không tránh được cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng là chua đến nhíu mày, cay đến hít hà, tại sao lại nói là ăn rất ngon chứ?
"Ừ, cay ê ẩm ăn rất ngon, Tiểu Trí thích." Tiểu Trí vừa nói chuyện vừa kéo tay Chiêu Đệ, để cô lại gắp cho anh ăn.
Chiêu Đệ nhìn vẻ mặt không giống như đang nói những lời nói dối thiện ý của Tiểu Trí, vậy thì thật tốt, nhưng nhìn trán đã hơi đổ mồ hôi của anh, lại không dám để anh ăn nhiều. "Tiểu Trí, ăn thêm một miếng nữa rồi chúng ta sẽ không ăn nữa, để ăn sau được không? Loại dưa muối này nếu ăn nhiều sẽ không tốt cho cơ thể."
"Ừ, nghe Chiêu Đệ, Chiêu Đệ là vợ, Tiểu Trí nghe vợ nha." Tiểu Trí nghe lời gật đầu một cái,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net