Chương 23: Trốn Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy, kể cả Tiểu Trí hay Chiêu Đệ đều không còn tâm trạng nào mà tiếp tục ngủ nữa. Tiểu Trí ngồi trước đàn dương cầm thật lâu cũng không có cách nào tĩnh tâm lại. Dù Chiêu Đệ đã nói cô không muốn rời xa anh, ở bên anh mới là hạnh phúc của cô, nhưng mà anh vẫn còn rất lo lắng, bởi vì ba của Chiêu Đệ không thích anh. Lý Tư đã từng nói, nếu như ba của Chiêu Đệ biết cô gả ột người như anh thì hẳn là sẽ tức chết.
Mặc dù anh vừa mới nghe được lời Chiêu Đệ khuyên nhủ ba cô nhưng anh cũng nghe ra, ba Chiêu Đệ còn chưa phải thích anh, cho nên Chiêu Đẹ mới rơi vào tình trạng khổ não như vậy.
Nghĩ tới đây, anh lại lén lút đi xem Chiêu Đệ, chỉ thấy Chiêu Đệ lấy tay phải chống cằm, nhìn chằm chằm vào máy vi tính nhưng ánh mắt lại bất định, tay trái của cô thì lúc có lúc không nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
Tiểu Trí không biết phải nói gì với Chiêu Đệ. Anh không nghĩ ra biện pháp gì có vẻ hữu dụng. Anh chỉ biết, Chiêu Đệ đã nói, bất kể gặp phải chuyện gì, anh đều phải dũng cảm kiên cường chờ cô quay lại, phải tin tưởng rằng cô nhất định sẽ quay trở về.
Đây là cam kết của anh với cô, vậy nên nhất định anh phải làm đến cùng.
Trong cuộc điện thoại buổi sáng, cô luôn miệng thề thốt với ba rằng Tiểu Trí rất tốt nhưng trong lòng Chiêu Đệ hiểu rõ trong lòng ba mình sợ rằng đối với Tiểu Trí luôn lấy ấn tượng từ trước làm chủ, đây chắc hẳn có một phần “công lao” không thể thiếu của Lý Tư. Muốn thay đổi được tình huống này, không phải chỉ dựa vào vài ba lời nói có cô mà có thể khuyên nhủ thành công được. Nếu muốn ba thật sự thay đổi cái nhìn đối với Tiểu Trí, chuyện cô đưa Tiểu Trí về thôn họ Mã một chuyến hẳn là không tránh được.
Mặc dù thôn họ Mã dân phong thuần phác, nếu có ai gặp khó khăn gì, tất cả mọi người sẽ nhiệt tình giúp đỡ trong phạm vi có thể, nhưng mặt khác, một khi có điều gì gièm pha, tốc độ truyền tin cũng thực sự rất nhanh. Mỗi người chuyển lời lại thêm một chút tưởng tượng của mình nên thường thường đến cuối cùng, lời đồn đại có thể cách xa chân tướng sự thật đến cả vạn dặm. Hơn nữa thôn dân bọn họ cũng không phải người hàm súc, thậm chí có lúc còn đứng ngay trước mặt người trong cuộc để chỉ chỏ, nói chuyện, nước miếng văng đầy trời. Nếu như cô đưa Tiểu Trí về thôn họ Mã, anh có thể chịu đựng được sự chỉ trích, theo dõi của mọi người sao? Hoàn cảnh như vậy có thể khiến Tiểu Trí chịu bao nhiêu tổn thương chứ? Cô thực sự không muốn làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Đúng rồi, Chiêu Đệ dùng sức vỗ đầu một cái, thầm buồn bực cho suy nghĩ một chiều của mình. Tiểu Trí không thích hợp về thôn họ Mã thì cô gọi ba mẹ mình tới thành phố W cũng được mà. Chỉ cần để bọn họ có cơ hội tiếp xúc với Tiểu Trí, ai đến chỗ của người nào thì có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, hiện giờ ba cô đi làm trong xưởng của ba chồng, không giống ngày xưa chỉ dựa vào mấy mẫu đất cằn để sống qua ngày, muốn đi khỏi thôn họ Mã cũng khó, giờ chỉ cần có thể bố trí, sắp xếp công việc, việc rút ra một chút thời gian hẳn là đơn giản.
Sau khi nghĩ ra phương pháp giải quyết, tâm tình Chiêu Đệ từ sầu khổ thảm thương lúc ban đầu trong nháy mắt liền xua tan màn đêm để nhìn thấy ánh sáng rồi. Hôm nay ba chồng có thể trở lại, đến lúc đó cô đem chuyện thương lượng với ba mẹ một chút, tìm ra một đối sách thật tốt, mọi chuyện hẳn là có thể được giải quyết một cách dễ dàng.
Trần Chung hẳn đúng như Chiêu Đệ đón, xế chiều hôm đó hơn năm giờ thì trở về nhà. Đi công tác mấy ngày nay thật khiến ông
bận túi bụi. Cũng may cuối cùng cũng có kết quả. Lúc trước ông vẫn mãi không mở rộng được thị trường Nam Bộ, lần này cuối cùng cũng đã có được một khởi đầu tốt đẹp. Công ty hiện tại chủ yếu buôn bán ở Bắc Bộ, phương Nam cạnh tranh áp lực rất lớn, hơn nữa trước đây công ty chỉ cố gắng tập trung đi theo con đường truyền thống mà rất nhiều thành thị phía Nam lại nghiêng nặng theo mua bán qua mạng nên vẫn chậm chạp không tiến triển gì. Lần này may mà có phúc của Chiêu Đệ, trong khoảng thời gian này tạo ra được thương hiệu của công ty trên thị trường Internet nên trở thành một lợi thế cực lớn trong cuộc đàm phán lần này.
Vì lần này trở lại thành phố W đã tương đối trễ nên ông cũng không quay về công ty mà chỉ đơn giản báo lại với nhân viên đi theo về tài liệu cần phải chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai rồi lập tức trở về nhà.
Trần Chung vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tràn ngập cả phòng. Mới bước qua cửa trước đã nghe được tiếng cười vui từ phòng bếp truyền tới, ông liền tiện tay đặt ngay cặp công văn xuống ghế salon rồi đi tới cửa phòng bếp, muốn xem cho rõ ràng, rốt cuộc đã có chuyện gì mà có thể chọc cho bọn họ cười vui vẻ đến vậy.
Mới vừa đi tới cửa bếp, không kịp đề phòng, Trần Chung thiếu chút nữa thì đụng phải bà Hạ Cầm đang bưng một đĩa đầy cá bước nhanh ra ngoài. May mà ông phản ứng nhanh nên mới không thành trò cười ở trước mặt tụi nhỏ.
“Ông Trần, ông trở về lúc nào vậy, sao về mà cũng không gõ cửa chứ?” Hạ Cầm vừa ngẩng đầu liền thiếu chút nữa đụng phải ông chồng đã đi công tác chừng mấy ngày của mình liền mở miệng nói chuyện với nụ cười như hoa.

“Có gõ mà, nhưng không có ai thèm ra mở cửa cho tôi, tôi không thể làm gì khác đành tự mình mở cửa đi vào. Sao nào? Có chuyện gì để ấy mẹ con bà vui vẻ như vậy?”
“Nói đến đấy. Ông mau lại đây mà nhìn, cái bộ dáng hiện tại của con chúng ta bây giờ là cái kiểu gì? Có thấy giống vai hề trong kinh kịch không?”
Trần Chung nghe vậy liền nhìn về phía sau bà, chỉ thấy trong phòng bếp một khoảng bừa bãi, khắp nơi đều là bột mì, Tiểu Trí đang đứng cạnh Chiêu Đệ cười cười lấy lòng, vẻ mặt xin lỗi, giữa sống mũi anh còn là một mảng trắng lớn, thật giống mặt chú hề.
“Tiểu Trí, con ở đây làm gì thế? Thế nào mà lại đem mặt mình biến thành như vậy?”
Tiểu Trí tự biết bộ dáng mình bây giờ rất tức cười, bị Trần Chung hỏi như vậy, vẫn chỉ cúi đầu cười cười, đồng thời còn ý vị liếc trộm Chiêu Đệ qua khoé mắt, muốn để cô trả lời thay, tiện thể lên án đầu sỏ gây ra chuyện.
Chiêu Đệ sau khi nhận được ánh mắt nói chuyện của Tiểu Trí, buồn cười liếc Hạ Cầm đang đứng kia hả hê vì đánh lén thành công rồi mới lên tiếng giải đáp thắc mắc của Trần Chung.
“Ba, buổi tối Tiểu Trí bỗng nhiên muốn ăn mì nhưng thím Phúc nấu cơm xong đã về mất rồi nên mẹ liền đề nghị tự làm. Mới vừa rồi lúc vẩy bột, mẹ chợt vung tay lên, bôi bột lên trên mặt Tiểu Trí. Lúc ba vừa tiến vào, chúng con đang nhắm vào mẹ báo thù đấy ạ.”
Say khi nghe xong Chiêu Đệ kể lại rõ ràng mạch lạc ngọn nguồn, Trần Chung vô cùng chính nghĩa gia nhập vào nhóm Tiểu Trí, trong nháy mắt giúp Tiểu Trí đòi lại công đạo. Ông thừa djip có ưu thế ‘địa lợi’, tiện tay bốc lấy một ít bột ở đằng trước mặt, nhanh chóng bôi lên mặt Hạ Cầm, làm cho Hạ Cầm không kịp phản ứng mà đứng ngốc lăng tại chỗ. Tiểu Trí và Chiêu Đệ thì vui vẻ cười to.
Đây mới là một nhà chứ! Đã bao nhiêu năm rồi, Trần Chung vẫn cho rằng ông và bạn già cùng với con trai sẽ luôn sống trong không khí trầm lặng, không ngờ chỉ một chuyến đi không ôm nhiều hy vọng đến thôn họ Mã lại hoàn toàn thay đổi được số mạng của nhà họ Trần. Trời cao vẫn đối xử rất tử tế với bọn họ, không phải sao?
Một nhà bốn người cùng ăn tối trong không khí đấy ắp tiếng cười. Trần Chung còn kể lại những chuyện đã gặp được trên đường đi công tác ọi người cùng nghe. Tiểu Trí nghe mà mắt sáng rực lên. Bây giờ cuộc sống của anh không còn bị phong bế trong không gian nhỏ hẹp nữa. Trước đây, vì sợ anh bị tổn thương nên số lần Trần Chung và Hạ Cầm đưa anh ra khỏi cửa càng ngày càng ít. Sau này, khi Chiêu Đệ tới, cũng chỉ dẫn anh đến những hoàn cảnh tương đối an toàn đơn điệu. Cho nên, những chuyện thú vị như vậy, anh chưa từng gặp qua bao giờ.
Bây giờ để anh ra cửa, anh vẫn sẽ không còn cảm thấy có chút không thích ứng nhưng nghe Trần Chung miêu tả, lần đầu tiên anh có một loại kích động muốn được đi ra bên ngoài. Nếu như anh cùng Chiêu Đệ đi đến những chỗ vui chơi mà ba đã kể, Chiêu Đệ có phải sẽ cảm thấy vui sướng, khoái hoạt, hạnh phúc hơn không?
Chương 23.2:
Sau bữa cơm chiều, Chiêu Đệ liền ngồi kể lại vô cùng chi tiết toàn bộ mọi chuyện với Lý Tư cho Trần Chung nghe. Mặc dù Trần Chung hơi kinh ngạc với tâm tư của Lý Tư dành cho Chiêu Đệ nhưng lại chẳng hề kinh ngạc chút nào với hành động của hắn. Cho đến nay, ông cũng biết Lý Tư là một kẻ có dã tâm. Nhiều năm như vậy, ông quả thật cũng đã mắt nhắm mắt mở đối với dã tâm của hắn. Dù sao thì lúc mới đầu ông thực có ý muốn đem công ty Trần thị giao lại vào tay Lý Tư vì một người không có chút dã tâm nào khẳng định không thể dẫn dắt tốt một công ty được, nhưng vì lòng riêng, ông đành để mặc dã tâm ấy, đồng thời cũng phải khống chế tốc độ nó phát triển.
Không ngờ sau khi Chiêu Đệ tới lại làm nảy sinh cảm giác nguy cơ của Lý Tư khiến hắn đưa ra sự lựa chọn như vậy. Mặc dù nói Trần thị là do ông sáng lập ra, ông muốn xử trí như thế nào thì người khác cũng không có quyền hỏi tới, nhưng Lý Tư dù sao cũng là người do ông một tay bồi dưỡng nên, ông thực sự không muốn tự mình đuổi hắn ra khỏi Trần thị.
Dựa theo Chiêu Đệ miêu tả, Lý Tư nếu đã có thể đem chuyện cô gả cho Tiểu Trí truyền đến nhà họ Lâm thì tức là đã nói rõ hắn ôm quyết tâm “cá chết lưới rách”, trực tiếp đối mặt với ông. Tiếp đó, tất nhiên Lý Tư sẽ ở trong công ty động tay động chân. Vậy nên bây giờ không phải là lúc để ông mềm lòng, ông nên ra mặt xử lý một chút chuyện.
“Ba, ba cảm thấy tiếp theo Lý Tư sẽ làm gì?” Chiêu Đệ cũng hiểu Lý Tư sẽ không từ bỏ ý đồ ngay như vậy. Nếu hắn đã vạch mặt ra như vậy thì tất nhiên sẽ muốn có một kết quả. Chỉ là cô vẫn không hiểu rõ Lý Tư cho lắm nên không thể phỏng đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
“Hắn còn có thể làm gì được chứ? Hắn đã làm nhiều thứ như vậy thì mục đích đơn giản chỉ là muốn có được Trần thị hoặc là một số tiền bồi thường tương ứng mà thôi. Chuyện như vậy, ta và mẹ con sẽ xử lý, con đừng lo. Trong khoảng thời gian này, con tốt nhất nên trấn an cha mẹ con một chút. Chuyện hôn sự của con nhất định khiến cho bọn họ cảm thấy rất đau lòng. Nếu có thể, con xem hay là khuyên bố mẹ con tới nhà chúng ta chơi một chút, có những vấn đề khi đối mặt để giải quyết có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. Về phần em trai con, nó sắp phải thi cấp ba rồi, tới thành phố W chỉ sợ sẽ làm trễ nải việc học tập của nó. Nếu như ba mẹ con đồng ý tới thành phố W, ba sẽ lập tức đi sắp xếp người chăm sóc cuộc sống và học tập cho nó.”
Trần Chung đầu tiên dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Chiêu Đệ vẫn đang an tĩnh ngồi cạnh Tiểu Trí rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Cầm rồi mới lên tiếng nói ra một biện pháp khác.
“Hoặc là, Chiêu Đệ, con mang theo Tiểu Trí về thôn họ Mã một chuyến. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Trí so với trước kia đã sáng sủa lên nhiều lắm. Có con đi cùng với nó, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng nhiều. Ta và mẹ con tạm thời không tiện ra mặt để đi gặp bố mẹ con, tránh cho họ cảm thấy khó xử.”
Chiêu Đệ rất cảm kích sự tin tưởng của Trần Chung và Hạ Cầm. Họ đã tin tưởng cô như vậy, đến mức nguyện ý để cô một mình dẫn Tiểu Trí đi đến một nơi xa xôi, đối mặt với một hoàn cảnh xa lạ. Nhưng cô lại không muốn đưa Tiểu Trí đi mạo hiểm như vậy. Vì chỉ có cô rõ ràng nhất, Tiểu Trí đã phải chịu bao nhiêu khổ cực để có thể từng bước, từng bước đi được tới ngày hôm nay. Anh đã phải miễn cưỡng mình bao nhiêu lần, mới có thể mỉm cười trong sáng được như bây giờ. Cô không muốn làm cô Tiểu Trí thật vất vả mới ngẩng được đầu lên lại phải cúi đầu một lần nữa, cũng không muốn Tiểu Trí thật vất vả mới có thể đi được đến bước này lại phải lùi về không gian khép kín một lần nữa.
“Cha, mẹ, con sẽ cố gắng khuyên nhủ cha mẹ con đi tới thành phố W này. Nếu như bọn họ không thể đến đây thì con sẽ một mình trở về trước, giải thích rõ với họ rồi sau đó lại tìm cơ hội đưa Tiểu Trí về cũng như vậy thôi. Hiện giờ thời cơ còn chưa phải thật chín muồi, con lo nếu cứ đưa Tiểu Trí đi như vậy, nhỡ đâu gặp phải tình huống gì đột ngột phát sinh sẽ khiến cho Tiểu Trí cảm thấy khó chịu.”
Chỉ là lần này Chiêu Đệ tính toán vẫn chưa thật hoàn hảo, Trần Chung và Hạ Cầm còn chưa có tỏ thái độ gì thì điện thoại di động của cô liền vang lên. Chiêu Đệ lấy điện thoại di động ra nhìn, vừa thấy số gọi đến liền vội vàng nói với Trần Chung một tiếng, “Là ba con.” thì lập tức nhấn phím call. Lúc này ba cô chủ động gọi điện cho cô, nhất định là có chuyện khẩn cấp. Chẳng lẽ ba cô đổi ý, không muốn gặp Tiểu Trí nữa?
Mang theo lòng đầy nghi vấn, Chiêu Đệ vừa mới định mở miệng hỏi thăm thì đầu kia điện thoại đã truyền đến thanh âm mẹ cô khóc nức nở.
“Chiêu Đệ, làm sao bây giờ? Thằng nhỏ Diệu Tổ này không biết nghe được ở đâu nói con vì để có tiền cho nó đi chọ tiếp mà phải bán mình cho thằng ngu. Giờ cũng tối rồi mà nó còn chạy đi. Lúc nãy mới vừa mưa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con nói, ba mẹ phải sống làm sao đây?”
Nghe được lời mẹ nói, Diệu Tổ đêm khuya chạy ra ngoài, trong lòng Chiêu Đệ liền rơi lộp bộp. Có lẽ cõi đời này không còn ai có thể hiểu rõ thằng em trai này hơn cô. Em trai cô từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, không muốn thiếu ai cái gì. Trước vì chuyện đi học, cậu đã náo ra như vậy rồi, giờ lại nghe được chuyện phiến diện cô vì việc học của cậu mà gả ột người trí lực không bình thường, còn không biết nó sẽ làm ra chuyện gì nữa.
“Cái bà già này, tôi bảo bà không nên gọi, không được gọi, bà lại còn giấu tôi gọi điện thoại cho Chiêu Đệ. Con gái đã vì cái nhà này mà thành ra như vậy, bà còn đem chuyện trong nhà ra mà làm phiền lòng nó nữa. Bà là ngại mình hại nó chưa đủ thảm hay sao?”
Bên này Chiêu Đệ còn đang tâm hoảng ý loạn nghĩ xem Diệu Tổ sẽ đi nơi nào thì bên kia lại vang lên tiếng ba cô mắng to. Hẳn là do mẹ cô giấu ba gọi điện thoại cho cô.
Chiêu Đệ sợ ba mình giận quá sẽ làm ra chuyện gì đả thương tới mẹ cô, cũng không cần biết mình nói chuyện ba có nghe được không, chỉ lớn tiếng kêu vào trong điện thoại: “Ba, ba, đừng trách mẹ, tất cả đều là lỗi của con.” Sau khi gào lên mấy lần, Chiêu Đệ mới ý thức được chuyện như vậy không ổn, liền nói vào trong điện thoại: “Mẹ, mẹ còn ở đó không? Còn ở đó thì đem điện thoại cho ba nghe đi, con muốn nói chuyện với ba.”
Hiển nhiên, điện thoại lúc này vẫn còn đang trên tay mẹ cô, vì Chiêu Đệ thấy tiếng khóc vốn gần bên tai lại đang càng ngày càng xa, thay vào đó là tiếng ba cô tức giận, há mồm thở dốc.
“Ba, đừng trách mẹ, em trai trốn đi là trách nhiệm của con. Là con không nên gạt mọi người đi làm những chuyện này, là con đã không nghĩ đến tâm tình của mọi người. Ba đừng trách mẹ nữa được không ạ?”
Ông Lâm nghe được Chiêu Đệ lo lắng khuyên lơn ở trong loa điện thoại thì những nghẹn ngào vẫn đè nén tại cổ họng kể từ khi biết đứa con gái khéo léo thông minh của mình gả ột kẻ ngu, bây giờ rốt cuộc cũng không đè nén nổi nữa, bật thốt ra ngoài.
Chiêu Đệ nghe tiếng ông Lâm khóc dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn đứt quãng truyền đến tai thì trong lòng bi thương như bị người ta dùng dao khoét lấy một lỗ. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy cơ chứ?
Lúc đầu cô cũng biết chuyện mình len lén lập gia đình mà bị lộ ra thì ba mẹ sẽ rất khó có thể tiếp nhận được nhưng lại ỷ vào việc họ là những người đàng hoàng thật thà nên vẫn làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Chỉ là cô thật sự không ngờ tới em trai mình sẽ có loại phản ứng kịch liệt như vậy, lại có thể ở loại thời điểm như thế này rời nhà bỏ đi, mà lại còn vào lúc trời tối lại vừa mưa xong nữa chứ. Cô vốn cho rằng em trai mình cùng lắm thì chính là sẽ như trước đây, ở nhà náo loạn muốn nghỉ học gì đó. Giờ mà ngộ nhỡ em trai cô gặp phải chuyện gì thì cô chính là đã làm phụ lòng cha mẹ. Nhà bọn họ chính là chỉ có độc đinh một mình cậu chàng thôi đó.
Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên Chiêu Đệ hoài nghi chính bản thân mình có phải đã đưa ra một quyết định không chính xác hay không? Đúng là tất cả những nguyện ước ban đầu của cô đều là vì muốn tốt cho cả nhà, muốn tốt cho em trai nhưng cô lại chưa từng nghĩ qua, bọn họ có muốn tiếp nhận sự ‘hy sinh’ mà cô tự cho là đúng này hay không? Cô làm như vậy không biết đã gây ra bao nhiêu áp lực cho em trai. Cô có phải thực sự đã làm sai rồi không?
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt Chiêu Đệ ngày càng nóng lên.
Lúc Chiêu Đệ vừa nhận điện thoại Trần Chung đã phát giác ra có chuyện không ổn. Bây giờ nhìn lại những phản ứng này của Chiêu Đệ, ông thực sự cảm thấy bất an trong lòng. Lâm Diệu Tổ bỏ nhà đi, là bởi vì nghe tin Chiêu Đệ gả cho Tiểu Trí sao?
Ông nhìn sang bà Hạ Cầm ở bên cạnh, chỉ thấy Hạ Cầm cũng đang khoá chặt chân mày, gương mặt như có điều suỹ nghĩ.
Tiểu Trí ngồi bên cạnh Chiêu Đệ nên anh có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc bất ổn của Chiêu Đệ. Nhìn hốc mắt Chiêu Đệ từ từ đỏ lên, còn cánh tay để bên người cũng đang run rẩy không ngừng, anh thật không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến em trai Chiêu Đệ bỏ đi, cũng không biết tại sao Chiêu Đệ lại nói chuyện này là lỗi của cô, nhưng anh lại có một loại cảm giác rất không tốt, giống như thế Chiêu Đệ tuỳ thời đều có thể biến mất không thấy đâu nữa, mà nguyên nhân chính là do chiếc điện thoại di động cô đang giữ trên tay lúc này.
Anh chậm rãi vươn tay, dùng đôi tay ấm áp của mình nắm thật chặt tay trái đang phát run của Chiêu Đệ, cho đến khi Chiêu Đệ cảm nhận được động tác của anh, quay đầu lại nhìn anh, anh mới tràn ra một chút tươi cười, nhẹ nhàng nói với cô: “Chiêu Đệ đừng sợ, Tiểu Trí ở ngay bên cạnh em, Tiểu Trí bảo vệ em, Tiểu Trí giúp em.”
Chiêu Đệ nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Trí, chưa bao giờ cô thấy qua ánh mắt như vậy của Tiểu Trí. Cô vươn tay dùng sức lau khô nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ, dùng sức cầm ngược bàn tay Tiểu Trí, lúc này mới lên tinh thần dặn dò ông Lâm phía bên kia điện thoại.
“Ba, bây giờ con sẽ lập tức quay về, ba mẹ nhanh đi tìm thôn trưởng nhờ ông ấy giúp một tay cùng mọi người đi tìm em trai một chút. Nếu như qua tối nay còn không tìm thấy, ba mẹ hãy lập tức báo cảnh sát để bọn họ ra mặt tìm giúp.” Dặn dò xong những thứ này, Chiêu Đệ liền cúp điện thoại.
Khi cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Chung và Hạ Cầm, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì hai người bọn họ đã khẽ gật đầu với cô, bày tỏ đồng ý.
“Chiêu Đệ, con nhanh nhanh thu thập chút hành lý đi, ta sẽ giúp con bố trí xe cộ. Trễ thế này rồi, máy bay chưa chắc đã có, mà từ thôn họ Mã đến sân bay cũng còn một đoạn đường rất dài. Tính toán thời gian một chút, có lẽ đi xe ô tô còn nhanh hơn, ba sẽ bảo ông Trương và ông Lưu trong công ty đi cùng với con, để bọn họ thay phiên nhau lái xe, như vậy tinh thần có thể tập trung hơn, lái xe nhanh hơn một chút cũng không phải lo lắng gì.” Nói xong những thứ này, Trần Chung liền đứng dậy tới phòng sách giúp Chiêu Đệ bố trí mọi chuyện.
Hạ Cầm đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Chiêu Đệ, kéo bên tay phải vẫn còn đang cầm điện thoại di động của Chiêu Đệ, “Chiêu Đệ à, sau khi trở về tim em trai con, phải làm tốt công tác tư tưởng cho nó. Nếu như có điều gì cần đến chúng ta giúp đỡ một tay thì nhất định phải gọi điện thoại về đây. Bây giờ nhà con chắc đang rất loạn, Tiểu Trí đi có lẽ không giúp được gì mà ngược lại con còn phải phân tâm đi chăm sóc nó nên hãy để nó ở nhà đi, mẹ sẽ chăm sóc cho nó thật tốt, con cứ yên tâm.”
Hạ Cầm nói những lời này tuyệt đối không có chút lòng riêng nào. Dĩ nhiên bà sẽ lo lắng cho Tiểu Trí ở trong tình huống này mà đi gặp cha mẹ và em trai Chiêu Đệ thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra, nhưng vào lúc này bà chủ yếu vẫn muốn đem đến cho Chiêu Đệ một hoàn cảnh thuận tiện hơn một chút. Dù sao, tình huống của Tiểu Trí cũng đã đặt ra như vậy rồi, coi như nó có muốn quan tâm, suy nghĩ giúp Chiêu Đệ một tay thì nó cũng là có tâm mà vô lực.
Chiêu Đệ dĩ nhiên hiểu được dụng tâm của Hạ Cầm, nhưng cô còn chưa kịp biểu đạt lòng cảm kích đối với Hạ Cầm thì Tiểu Trí ở một bên đã nói lời phản đối.
“Tiểu Trí không cần ở nhà một mình, Tiểu Trí cùng đi với Chiêu Đệ, Chiêu Đệ hiện tại rất khổ sở, sẽ xảy ra chuyện, Tiểu Trí nhất định phải bảo vện Chiêu Đệ.”
Mặc dù tới bây giờ, Chiêu Đệ đều hiểu Tiểu Trí luôn đối với cô có dụng tâm, nhưng kể từ ngày nghe được những lời nói của Lý Tư, dù Tiểu Trí có đối tốt với cô đến đâu, cô cũng luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net