Chương 34: Sau Cơn Mưa Trời Lại Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Tĩnh nghe xong lời giãi bày của Hạ Cầm thì mất một lúc lâu cũng không nói được thành lời. Cô đã từng gặp rất nhiều người vì ích kỉ mà làm tổn thương lẫn nhau, nhưng bây giờ, ở trước mắt cô đây lại là những người vì yêu vừa lương thiện mà dẫn đến tổn thương.
Trong việc này, rất khó để nói chính xác lỗi lầm thuộc về ai nhưng sự thực là trong chuyện này, mỗi cá nhân đều đã góp một vai để đưa tới kết quả đau lòng này.
Có lẽ mấy người Hạ Cầm sẽ cảm thấy chuyện này căn bản xuất phát từ việc Diệu Tổ bỏ nhà đi. Nhưng đứng từ góc độ của cô mà nói, ban đầu lúc Chiêu Đệ lừa gạt người nhà để gả cho Tiểu Trí, đổi lấy tương lai cho nhà họ Lâm thì cũng chính là lúc gieo xuống mầm tai họa.
Tình cảm là một thứ rất khó nói rõ, bạn muốn gánh vác cũng không phải là dễ dàng. Tỷ như Chiêu Đệ đối với Diệu Tổ, với cả nhà họ Lâm là sự yêu thương và hy sinh. Cô ấy càng hy sinh bản thân để bảo vệ người nhà nhiều bao nhiêu thì càng khiến cho trong lòng của những người nhà họ Lâm cảm thấy nặng nề bấy nhiêu. Đến một thời điểm, khi mà gánh nặng trên lưng bọn họ quá lớn, “giọt nước tràn ly”, làm ra những chuyện không lý trí là có thể lý giải được. Mà ví dụ rõ ràng nhất chính là việc Diệu Tổ kích động bỏ đi lần này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng đều là bất đắc dĩ. Chiêu Đệ không thể vì sự áy náy của người nhà mà yêu họ ít đi một chút. Bởi cô ấy không làm được. Hơn nữa, nếu không suy tính cho người nhà, không hy sinh vì người nhà, không thương yêu người nhà, Chiêu Đệ còn có thể là Chiêu Đệ như bây giờ hay sao? Hẳn nhiên là không. Chiêu Đệ mà thiếu đi những phẩm chất như vậy thì cô ấy nào có thể toát lên được những điểm chói mắt như bây giờ, thậm chí sẽ chỉ còn là một cô gái nông thôn bình bình thường thường mà thôi. Vận mệnh của cô ấy sẽ trở thành thế nào, không ai biết được nhưng vẫn có thể đoán được rằng sẽ không thể tốt hơn so với hiện tại được.
Mà Lâm Diệu Tổ thì sao? Trong chuyện này, cậu ấy dường như chỉ đóng vai là một người gây họa. Mặc dù thương thế của chị cậu không phải do cậu cố ý gây ra, nhưng đứng trên góc độ của Diệu Tổ mà nói, hẳn là có thể hiểu được sự kích động của cậu, quyết định của cậu. Đây mới chỉ là một đứa bé chưa tới 16 tuổi nhưng đã phải gò lưng khuôn vác những gánh nặng về tình cảm và áp lực vượt xa những gì mà cậu có thể chịu được. Có thể đoán được ba mẹ Chiêu Đệ thường xuyên ở bên tai cậu thầm thì, lẩm bẩm rằng chị gái cậu đã vì cậu mà hy sinh nhiều như thế nào, cậu phải làm thế nào mới có thể không phụ lòng của chị gái.
Ngày qua ngày, năm qua năm, cậu bé có muốn yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng tốt của Chiêu Đệ cũng không được. Những lời thầm thì này đã hòa tan vào trong máu của cậu, khắc sâu vào trong xương của cậu. Vậy nên, khi cậu nghe được lời khích bác có chủ ý của Lý Tư, nghe được tin tức Chiêu Đê gả ột thằng ngu thì cậu liền mất đi tỉnh táo và lý trí phán đoán cần có.
Về phần ba mẹ của Chiêu Đệ, mặc dù trong tâm tưởng của bọn họ còn có rất nhiều ngu muội, thậm chí có nhiều chuyện đều suy tính không chu toàn, nhưng những điều này đều không thể phủ định bản tính thiện lương của bọn họ. Bởi vì áy náy với Chiêu Đệ, bọn họ luôn luôn hi vọng đứa con trai duy nhất của cả nhà có thể sớm ngày thành công, có thể sớm ngày thay thế bọn họ báo đáp lại đứa con gái số khổ này, cho nên mới có thể thường nói bên tai Diệu Tổ, hi vọng cậu bé không nên quên những gì Chiêu Đệ đã hy sinh cho cậu.
Bên trong bệnh viện, ông Lâm quyết định sai lầm cũng là vì quan tâm đến tương lai sau này của Chiêu Đệ. Thêm nữa là sự áy náy đối với nhà họ Trần vì ông đã không để ý đến Diệu Tổ, sau lại càng thêm áy náy vì đã khiến Chiêu Đệ bị sảy thai, đến lúc biết được mình đã hiểu lầm Tiểu Trí thì sự áy náy này càng bị thăng cấp.
Một người nông dân bình thường, đang hoàng cũng sẽ suy nghĩ cho người khác trước rồi cuối cùng mới nghĩ đến bản thân mình. Có thể lấy một ví dụ đơn giản là nếu như bọn họ muốn đem cây nông nghiệp trong ruộng đi bán, bất kể giá tiền như thế nào, bọn họ đều chọn những thứ tốt nhất để đem đi bán, còn những đồ không tốt thì lưu lại cho nhà ăn. Ông ấy khuyên Chiêu Đệ nếu còn tiếp tục làm dâu nhà họ Trần thì phải tìm cách giúp Tiểu Trí tìm một người phụ nữ khác để sinh con. Đây chính là biểu hiện tập trung của loại tính cách này.
Mà Chiêu Đệ cùng Tiểu Trí, bọn họ vì yêu mà làm ra những chuyện hành hạ lẫn nhau.
Chiêu Đệ vì trải qua thời gian dài ở thôn họ Mã, được hun đúc quan điểm về chuyện sinh con đẻ cái nên mưa dầm thấm đất, cái nhìn về chuyện con cái cũng rất nặng nề. Cho nên, khi biết chuyện mình mất đi khả năng sinh đẻ thì cho là mình đã mất đi tư cách để làm vợ. Hơn thế nữa, cô ấy còn đặc biệt đau lòng cho Tiểu Trí. Ở vào hoàn cảnh của Tiểu Trí, cô ấy rất hy vọng có thể để cho Tiểu Trí có được một gia đình bình thường, hoàn chỉnh, để Tiểu Trí lưu lại cho nhân thế một phần huyết mạch của mình.
Cô ấy hy vọng cuộc sống của người yêu sẽ luôn được tốt đẹp cũng là đúng, nhưng cô ấy lại có chút quá tự ình là đúng, không hề hỏi ý kiến của Tiểu Trí mà đã tự tiện cho rằng quyết định của mình là tốt nhất.

Mà Tiểu Trí thì sao? Có lẽ trong khoảng thời gian này, sống chung cùng với Chiêu Đệ, Tiểu Trí đã tìm thấy được rất nhiềusự tự tin và vui vẻ nhưng ở trong xương của anh nhất định vẫn còn nhớ rõ sự đối xử bất công và kỳ thị từ khi còn bé. Đối với việc có thể vĩnh viễn bảo vệ Chiêu Đệ, làm cho Chiêu Đệ vui vẻ hay không, anh còn chưa thực sự tự tin. Đặc biệt là bây giờ, khi Chiêu Đệ không muốn gặp anh, không muốn tiếp điện thoại của anh thì sự lo âu của anh lại càng tản ra nhiều hơn.
Nhưng anh lại đen tất cả tình cảm của bản thân mình phong bế lại. Anh không có cách nào để biểu đạt sự lo lắng của bản thân mìnhcho nên mới có thể bị đau bụng, mới có thể bị mất ngủ.
Nhưng có một điểm đáng mừng là, Tiểu Trí mặc dù lo được lo mất như vậy, bàng hoàng như vậy, nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng Chiêu Đệ, lựa chọn an tĩnh chờ đợi.
Hoàng Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy vấn đề mấu chốt nằm ở trên người Chiêu Đệ. Hiện tại chủ yếu là vì ý chí của Chiêu Đệ trở nên sa sút, mới có thể dẫn tới việc cả hai người ai cũng khổ sở, ai cũng nhẫn nại. Chỉ cần để cho Chiêu Đệ biết được tình trạng bây giờ của Tiểu Trí, biết Tiểu Trí không có cô thì ngay cả sống cũng là một loại hành hạ, biết sự tồn tại của cô trong nhà họ Trần không phải để sinh con sinh cháu mà là để Tiểu Trí có thể có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Chỉ cần cô biết những điều này, cố gắng khiến bản thân mình nhanh chóng bình phục, trở lại bên cạnh Tiểu Trí, vậy tất cả những lo lắng cùng sự không tự tin của Tiểu Trí sẽ biến mất hoàn toàn.
Tiểu Trí so với những người mắc chứng tự bế thực sự tốt hơn rất nhiều, nhưng dù sao anh cũng vẫn không phải là người bình thường, muốn để anh đi nói đạo lý, thuyết phục Chiêu Đệ hiển nhiên là chuyện không thể. Hơn nữa, Tiểu Trí chưa chắc có thể biểu đạt rõ ràng được. Coi như Tiểu Trí thực sự có thể thuyết phục được Chiêu Đệ thì hành trình từ đây đến thôn họ Mã xa xôi như vậy, theo như tình trạng cơ thể bây giờ của Tiểu Trí chưa chắc đã chịu được.
“Bác ạ, nếu như bác tin tưởng vào lời nói của cháu thì hãy giao chuyện này cho cháu giải quyết được không ạ. Đây là CD ghi chép lại cuộc đối thoại của Tiểu Trí và Diệu Tổ trong phòng đánh đàn ngày đó. Chỉ cần để cho Chiêu Đệ xem, cháu tin rằng cô ấy sẽ suy nghĩ lại. Mấy cái khác chính là video một tuần nay Tiểu Trí ở trong phòng đánh đàn, có luyện đàn, cũng có cả những đoạn ngắn anh ấy tự mình lẩm bẩm làu bàu. Tất cả đều mang đến cho Chiêu Đệ xem. Hẳn là sẽ có chút tác dụng ngoài ý muốn đấy ạ.”
Hoàng Tĩnh nói xong những lời này thì hơi dừng lại một chút, hiển nhiên đang suy tính xem cô còn có thể làm gì nữa: “Đúng rồi, bác ạ, tâm kết của Chiêu Đệ chủ yếu chính là ở việc bản thân khó có thể mang thai lần nữa, về sau chúng ta sẽ cố gắng giúp Chiêu Đệ mang thai lần nữa, điều này cũng nói sau đi. Việc cấp bách bây giờ là muốn cô ấy hiểu được, mọi người không để ý việc cô ấy khó có khả năng sinh con, bất kể là cô ấy có thể sinh con hay không thì cô ấy đều là con dâu nhà họ Trần.”
Được Hoàng Tĩnh nhắc nhở như vậy, Hạ Cầm chợt nghĩ đến một chuyện. Ban đầu khi Chiêu Đệ quyết định cùng Tiểu Trí đăng kí kết hôn, bà và ông Trần đã ở trong phòng làm việc thương lượng cả một buổi chiều, sau đó có tìm luật sư để công chứng một số giấy tờ. Lúc ấy chỉ cảm thấy không cần thiết phải cho đứa nhỏ này xem những thứ giấy tờ này sớm quá, cho nên vẫn không đề cập tới. Nhưng bây giờ, những giấy tờ công chứng kia cũng có thể nói rõ một số vấn đề. Coi như Chiêu Đệ nhất thời nghĩ không thông, nó cũng sẽ trở thành một công cụ thuyết phục. Tin rằng đứa nhỏ Chiêu Đệ này sẽ biết suy nghĩ về vấn đề này.
Tiễn Hoàng Tĩnh về, Hạ Cầm lập tức gọi điện thoại cho Trần Chung, nói cho ông biết kế hoạch của bà. Trần Chung sau khi nghe xong chỉ hơi trầm tư một chút liền đồng ý với đề nghị này.
Không kịp chờ đến hôm sau gọi chuyển phát nhanh, Hạ Cầm gọi luôn ông Trương mấy ngày trước mới trở về từ thôn họ Mã, giao cho ông mấy cái CD mà Hoàng Tĩnh vừa đưa cho bà, cái máy tính mà trước đây Chiêu Đệ dùng cùng với một túi giấy dai, để cho ông ấy lái xe cả đêm đến bệnh viện huyện Anh Sơn.
Chạy đường dài cả đêm, lại thêm đã lớn tuổi nên sau khi giao mấy thứ trên tay lại cho Trần Chung, ông Trương cũng chẳng còn tinh thần mà vào trong nhìn qua Chiêu Đệ đã lộn lại trong xe, ngả ghế ra rồi nằm ngủ mất.
Trần Chung từ trước đến giờ không hay làm phiền đến nhân viên nhưng mấy ngày nay lại nhiều lần khiến ông Trương phải chạy tới chạy lui như vậy, trong lòng ông cũng thực sự hơi băn khoăn. Nhưng bây giờ là thời khắc cực kì quan trọng, ông cũng không tiện nói thêm gì mà chỉ dự tính trong lòng, đợi ọi chuyện bên này xong xuôi, trở về sẽ cho ông Trương được tăng lương và nghỉ phép.
Chiêu Đệ thấy Trần Chung vừa mới đi ra đã lại đi vào, trên tay còn cầm nhiều đồ như vậy, thậm chí còn có cả cái máy vi tính mà cô đã quen thuộc đến không thể quen hơn thì khuôn mặt vốn không biểu hiện gì một thời gian dài cũng có chút kinh ngạc.
“Đây là những thứ mà mẹ con đã sắp xếp đưa cho ông Trương đi cả đêm tới đây để giao cho con. Những cái CD này là hình ảnh của Tiểu Trí thời gian gần đây được ghi lại ở trong phòng đánh đàn. Còn có cái túi giấy dai này có cát một số tài liệu, là những thứ mà trước khi con và TIểu Trí đi đăng kí kết hôn, ba và mẹ con đã tìm luật sư để kí. Có muốn xem hay không, tất cả đều là quyền lợi của con. Chiêu Đệ, ba sẽ cho con thời gian một đêm để suy tính. Nếu như sáng sớm ngày mai con vẫn còn kiên trì muốn ly hôn với Tiểu Trí, ba sẽ không miễn cưỡng con nữa. Ba và mẹ con đều luôn tôn trọng quyết định của con. Về phần Tiểu Trí… Con cũng đừng lo lắng quá. Người đều có mệnh của mình, chúng ta đã cố hết sức rồi, tất cả những thứ khác đều phải nghe theo sự sắp đặt của ông Trời già vậy.”
Lúc Trần Chung đặt tất cả mọi thứ trên tay xuống tủ đầu giường, vững vàng nói ra những lời này. Câu cuối cùng của ông chính là có ý muốn thử thăm dò thái độ của Chiêu Đệ. Quả nhiên đúng như ông dự liệu, khi ông nói đến việc ai cũng có số phận riêng của mình, chỉ cần làm hết khả năng của mình còn đều phải nghe theo lời của Tạo Hóa thì ánh mắt của Chiêu đệ lập tức nhìn về phía CD đặt trên tủ giường. Lúc này nhất định là cô cũng đang rất lo lắng và thắc mắc về tình trạng bây giờ của Tiểu Trí.
Bắt được phản ứng này của Chiêu Đệ, lúc Trần Chung bước ra khỏi phòng bềnh thì khóe miệng có hơi nhếch lên. Đây là lần đầu tiên trong tuần này chân mày ông đã giãn ra, khóe miệng treo lên chút tươi cười.
Chiêu Đệ đợi sau khi Trần Chung đi ra khỏi phòng một lúc lâu mới thò hai cánh tay kín lỗ kim của mình ra khỏi chăn. Tuần này, cô cứ ăn cái gì thì lại ói ra cái đó, cơ bản là không thể nào ăn cơm bình thường đươc, cho nên vì duy trì dinh dưỡng cho cơ thể, mỗi ngày cô đều buộc phải truyền vài bình nước biển.
Vốn Trần Chung đề nghị cô cắm kim truyền cố định để có thể bớt đi một chút nỗi đau da thịt, nhưng Chiêu Đệ lại cự tuyệt. Chiêu Đệ cảm thấy cái cảm giác đau nhói mỗi lần kim tiêm ghim vào trong da thịt có thể phần nào làm giảm đi một chút sự buồn bực đau thương trong long cô. Trần Chung lúc ấy chỉ nhìn Chiêu Đệ một cái, cũng không nói them gì nữa. Loại cảm giác này của Chiêu Đệ, ông có thể hiểu được.
Cuộc đời ông từ một người tay trắng, gia đình nghèo khó phấn đấu hết mình để có sự nghiệp, từ một thằng nhóc chưa ráo máu đầu đến một ông già đã trên năm mươi như bây giờ, đã có biết bao nỗi đau nào mà ông còn chưa trải qua chứ? Ông biết hiện tại Chiêu đệ khổ sở đến sống không bằng chết. Cùng Tiểu Trí sinh ly lại cùng đứa bé tử biệt, nếu như chỉ cần chút đau xót về thân thể này có thể hóa giải được nỗi đau trong lòng cô thì ông tội gì phải đi ngăn cản chứ?
Đầu tiên, Chiêu Đệ đưa tay ra lấy máy vi tính. Câu nói sau cùng của Trần Chung trước khi đi vẫn cứ tua đi phát lại trong đầu cô. Ba không phải một người ăn không nói có. Ông tuyệt đối sẽ không chỉ vì để cô lo lắng mà nói ra một lời nói dối như vậy, hơn nữa lại còn là về Tiểu Trí. Ông nói như vậy, chỉ có thể chứng tỏ rằng tình trạng Tiểu Trí thực sự không tốt, hơn thế nữa đã kéo dài trong một thời gian không hề ngắn.
Chiêu Đệ nhìn chăm chăm vào màn hình máy vi tính đã được mở ra, đang được đặt ở trên bàn. Bàn tay cô đặt trên bàn cũng bắt đầu hơi hơi rung động. Tiểu Trí, Tiểu Trí trogn hình đang cầm trong tay đôi cánh thiên sứ nho nhỏ mua được ở sạp hàng ngày đó, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô, nở nụ cười ấm áp. Mà cô thì sao? Cả khuôn mặt lẫn ánh mắt đều bộc lộ rõ sự yêu thích của cô dành cho Tiểu Trí.
Chiêu Đệ nhìn vào cánh tay gầy như que củi của mình cùng với khuôn mặt thon gầy loáng thoáng xuất hiện trong màn hình. Cô của ngày hôm nay làm sao có thể đi gặp Tiểu Trí, làm sao có thể có đủ tự tin đem đến vui vẻ và hạnh phúc cho Tiểu Trí đây?
Cô nhắm thật chặt hai mắt lại, đem nước mắt càng ngày càng dây đầy hốc mắt đẩy ngược trở về trái tim mình. Mất một lúc lâu để lấy lại tỉnh táo, cô mới đưa tay ra với mấy cái CD đặt trên bàn máy, bỏ đĩa vào ổ đọc.
Chỉ cách một khoảng rất nhỏ rất nhỏ từ ổ đọc đĩa đến màn hình máy tính mà cô cũng không dám dời ánh mắt lên trên đó. Cô sợ từ trong cái khe hở nhỏ hẹp ấy nhìn thấy tấm hình kia, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng của Tiểu Trí trong bức hình. Cái ánh mắt ấy, vào giờ khắc này, khiến cô không chịu nổi.
Lúc Chiêu Đệ nghe được một vài âm thanh phát ra từ trong clip, cô mới dám dời tầm mắt lên phía trên, nhanh tay phóng đại video trên màn hình.
Nhưng mới xem được một lát, nước mắt mà cô mới đè nén xuống lại bắt đầu không khống chế nổi mà tràn ra ngoài. Cô đưa tay mạnh mẽ lau đi nhưng nước mắt cứ rơi lại rơi, làm tầm mắt cô cũng hóa thành mơ hồ.
Trong clip kia thực sự là Tiểu Trí sao? Mới có bao nhiêu ngày không thấy, làm sao anh có thể gầy đến vậy? Làm sao lại có thể thành ra thế này?
Trong clip, từ lúc Tiểu Trí bước vào phòng đánh đàn vẫn luôn yên lặng. Đầu tiên, anh đi tới mặt tường phía trước mặt treo đầy ảnh, kéo ống tay áo của mình, cẩn thận tỉ mỉ từng chút từng chút lấy ống tay áo lau chùi những khung ảnh lồng kính. Mỗi một lần ống tay áo của anh chạm phải bóng dáng Chiêu Đệ trong ảnh là một lần khóe miệng anh khẽ nhếch.
Bởi vì camera ẩn đặt ở phía sau đàn Piano nên cảnh quay về phía bên này cũng chỉ có thể nhìn được một sườn mặt của Tiểu Trí. Chiêu Đệ có thể thấy rõ lông mi thật dài bên mắt phải của Tiểu Trí, còn có khóe mắt khẽ nhếch lên của anh. Chiêu Đệ không phải là không biết ngũ quan Tiểu Trí khắc sâu như thế nào. Sống mũi à biết bao sớm tinh mơ khi vừa tỉnh lại, cô đều dùng ngón tay để nhẹ nhàng vuốt qua, dùng chút cảm giác tê tê này để đánh thức anh dậy.
Nhưng bây giờ, bởi vì gầy gò hơn mà nguyên bản sống mũi đã cao nay lại còn cao hơn rất nhiều. Bên dưới mũi là đôi môi trong ấn tượng của cô là mềm mại đỏ thắm thì giờ lại tái nhợt đến đáng sợ.
Làm sao, làm sao mà khí sắc của Tiểu Trí lại kém đến vậy? Ba rõ ràng đã đồng ý với cô, chuyện cô nằm viện sẽ không nói cho Tiểu Trí biết, sẽ không để cho anh lo lắng khổ sở. Vậy mà cớ gì Tiểu Trí lại biến thành cái dạng này?
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí nghe lời em, mỗi bữa cơm đều ăn thật nhiều, tám giờ tối sẽ lên giường đi ngủ. Tiểu Trí đã đồng ý với em, Tiểu Trí sẽ không gầy đi nhưng mà buổi sáng tỉnh dậy, lúc soi gương, Tiểu Trí thấy mình gầy, thật gầy quá. Tiểu Trí không phải là cố ý đâu. Sau đó ăn cơm, Tiểu Trí sẽ ăn đầy ba bát, Tiểu Trí nhất định sẽ nói lời giữ lời.”
Tiểu Trí thấy khung hình đã được anh lau vô cùng sạch sẽ thì mới thu tay về nhưng ánh mắt lại thủy chung nhìn chăm chú vào bóng hình Chiêu Đệ trong ảnh. “Chiêu Đệ, mấy ngày trước Tiểu Trí hỏi mẹ, hỏi bà có phải Tiểu Trí gầy đi rồi không. Mẹ bảo là, Tiểu Trí vẫn tốt lắm nhưng mà sau đó Tiểu Trí đi cân thì biết là mẹ nói dối. Nói dỗi là không tốt phải không? Chiêu Đệ đừng như mẹ được không? Chiêu Đệ sẽ nói lời giữ lời, sớm quay trở lại đúng không?”
Nói xong lời này, Tiểu Trí xoay người lại, ngồi vào phía trước đàn dương cầm. Ngón tay anh đặt trên phím đàn nhưng lại thật lâu vẫn không hề cử động. Thật vất vả mới bắt đầu đánh đàn nhưng tiếng đàn phát ra lại làm người ta cảm thấy bi thương tuyệt vọng. Hiển nhiên, bản thân Tiểu Trí cũng không hề thích tiếng đàn như vậy. Trong chốc lát, anh dừng lại động tác trên tay, sững sờ nhìn ngón tay mình mà ngẩn người.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí muốn em được vui vẻ, muốn đánh ra những bài hát khiến em vui vẻ, nhưng mà… Tiểu Trí rất đần có đúng không?” Tiểu Trí nhìn ngón tay một lúc lâu mới nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nhìn Tiểu Trí, nghe những lời của Tiểu Trí như vậy, Chiêu Đệ cũng chẳng thể nhịn nổi nghẹn ngào đã trào đến cổ họng. Cô ôm thật chặt máy vi tính giống như có thể ôm lấy Tiểu Trí ở bên trong. Từ sau khi sảy thai đến giờ, lần đầu tiên cô để mặc bản thân mình, lần đầu tiên mang tất cả những áy náy khổ sở trong lòng trôi ra ngoài theo tiếng khóc.
“Tiểu Trí, thật xin lỗi. Tiểu Trí, là Chiêu Đệ không tốt, là Chiêu Đệ nói không giữ lời, là Chiêu Đệ hại anh khổ sở. Tiểu Trí…” Chiêu Đệ kêu một tiếng Tiểu Trí đến khàn cả giọng. Vào giờ phút này, cô có thể tưởng tượng ra cảnh Tiểu Trí đang ngay bên cạnh mình, ôm cô thật chặt, vỗ vỗ phía sau lưng cô mà an ủi, nói cho cô biết: ”Chiêu Đệ, đừng khóc, Tiểu Trí ở ngay bên cạnh em, Tiểu Trí sẽ luôn luôn ở ngay bên cạnh em.”
Trần Chung đứng ngoài phòng bệnh, nghe tiếng khóc phát ra từ bên trong mà ê ẩm chóp mũi. Ông lấy ngón tay kẹp chặt lấy hai cánh mũi, tự nói với bản thân, Chiêu Đệ có thể khóc ra như vậy, buông thả được tâm tình của bản thân là chuyện tốt, ông còn khóc cái gì? Lớn tuổi như vậy rồi, còn không biết xấu hổ hay sao?
Chiêu Đệ khóc lớn như vậy hơn 10’, cho đến khi tiếng khóc bắt đầu khàn khàn mới từ từ dừng lại.
Chiêu Đệ đỏ mắt, thay một cái CD khác vào trong ổ đọc đĩa. Trong clip này Tiểu Trí so với lúc cô vừa đi còn chưa có nhiều khác biệt. Đây là cảnh anh gọi Diệu Tổ vào phòng đánh đàn để nói chuyện. Tiểu Trí đã nói rất nhiều lời để khuyên giải Diệu Tổ. Có lẽ chỉ có Chiêu Đệ hiểu rõ, để nói được nhiều lời như vậy Tiểu Trí đã phải cố gắng biết bao nhiêu.
Những lời nói của anh lọt vào lỗ tai Chiêu Đệ lúc này làm sao nghe lại giống như đang khuyên nhủ cô vậy? Xem xong đoạn clip này, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy những lo lắng bất an trong suốt thời gian qua lại đột nhiên không tiếng động mà biến mất.
Câu nói kia của Tiểu Trí đã khiến cô thông suốt được nhiều điều. Những lời này Tiểu Trí trước kia cũng đã từng nói qua với cô. Đó là khi cô do dự không biết có nên nói với Trần Chung về việc xây dựng nghiệp vụ kinh doanh qua Internet hay không. Lúc ấy, Tiểu Trí đã nói, là người một nhà thì không có gì là không thích hợp cả.
Mà bây giờ, lần nữa nghe được Tiểu Trí nói, bởi vì là người một nhà cho nên dù mình có nhiều chỗ chưa tốt, bản thân có rất nhiều khuyết điểm thì cũng không phải là gánh nặng của người nhà. Nếu như không có mình, người nhà sẽ đau lòng. Vậy nên nếu thực sự yêu người nhà thì không được để cho bọn họ đau lòng.
Đúng vậy, người nhà. Người nhà không phải chính là như vậy hay sao?
Dù trong mắt người ngoài anh có thể chẳng đáng giá một đồng nhưng trong mắt người nhà anh chính là bảo vật trân quý nhất thế gian.
Tỉnh táo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net