Chương 43: Quyết Định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà rồi, Từ Lan chỉ nói với Hạ Cầm rằng mình mệt chết đi được, muốn lên tầng nghỉ ngơi một lát thì liền trực tiếp đi về phía cầu thang lên tầng. Hạ Cầm biết bây giờ không phải là thời điểm để hỏi con bé có muốn lưu lại đứa nhỏ hay không. Hiện tại trong lòng Từ Lan khẳng định cũng đang rất loạn, hỏi rồi con bé cũng không thể đưa ra một quyết định chắc chắn, còn chẳng bằng cứ để cho con bé đi nghỉ ngơi trước một lát. Nhưng bây giờ biết con bé mang thai, bất kể là con bé quyết định như thế nào thì thân thể của nó vẫn là quan trọng nhất. Vì vậy bà liền vội vàng chạy đến phòng bếp, đun nóng lại chút cháo trắng buổi sáng, chỉ cho vào chút gia vị rồi bưng lên tầng, gọi Từ Lan dậy ăn rồi mới ngủ.
Bên kia Hạ Cầm đang vội vàng chăm sóc cho Từ Lan ăn cơm thì bên này Tiểu Trí đã yên lặng trở lại phòng đàn. Anh ngồi ngơ ngác trước đàn dương cầm, không hề giống với quá khứ cứ vừa ngồi lên ghế thì sẽ có một tiếng đàn đẹp đẽ chảy ra.
Chiêu Đệ thấy bộ dạng này của Tiểu Trí thì biết anh bây giờ còn chưa thông suốt được. Cô cũng không muốn khuyên nhiều, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh anh, giơ một ngón tay ra ngẫu nhiên vuốt nhẹ lên mấy phím đàn.
Qua một lúc lâu, Tiểu Trí mới phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bảo bảo của cô nàng lười là vô tội. Cô ấy nên sinh ra mới phải.”
“Nhưng mà, nếu như Từ Lan và ba của bảo bảo đã không còn tình cảm, sẽ không thể ở cùng nhau thì bảo bảo sinh ra sẽ không thể có một gia đình hoàn chỉnh được. Về sau bảo bảo trưởng thành, người khác sẽ cười nhạo nó là một đứa trẻ không có ba. Tiểu Trí có nghĩ tới chưa? Đến lúc đó đứa nhỏ sẽ chịu tổn thương đến thế nào?”
Tiểu Trí nghe được lời của Chiêu Đệ nói thì liền cúi đầu, học động tác vừa rồi của Chiêu Đệ, nhấn lung tung vài cái trên mấy phím đàn, sau đó mới chậm rãi mở miệng lần nữa.
“Tiểu Trí biết, Tiểu Trí khi còn bé bị những người bạn nhỏ khác mắng là ngu ngốc cũng đã rất khó chịu, cũng đã từng nghĩ nếu như Tiểu Trí không được sinh ra thì tốt rồi. Nhưng mà hiện tại Tiểu Trí không nghĩ như vậy. Coi như khi còn bé không hiểu chuyện sẽ cảm thấy rất vất vả, rất khổ sở nhưng ai có thể nói rằng sau khi trưởng thành mình sẽ gặp phải điều gì. Có lẽ bảo bảo cũng sẽ giống như Tiểu Trí vậy, gặp được một người vợ rất tốt, rất tốt, bảo bảo sẽ rất thương vợ của nó, vợ của nó cũng sẽ rất thích nó, bọn họ cũng sẽ giống như Tiểu Trí và Chiêu Đệ vậy, sống thật hạnh phúc.”
Tiểu Trí ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, đôi mắt trong suốt không chút tạp chất: “Nhưng nếu như hiện tại cô nàng lười không cần bảo bảo thì kể cả một cơ hội bảo bảo cũng sẽ không có. Về sau cô nàng lười nhớ tới bảo bảo này còn chưa được đến nhân thế đã biến mất thì cũng sẽ rất khó chịu.”
Chiêu Đệ nghe được lời nói của Tiểu Trí vào trong tai, nhìn thấy sự nghiêm túc của Tiểu Trí ở trong mắt. Cô thật không ngờ Tiểu Trí lại có thể nói ra lời nói thành thục đến như vậy, chẳng những rõ ràng, logic mà còn bao hàm triết lý cuộc đời sâu sắc đến vậy.
Điều này làm cho cô nhớ tới trước kia khi xem phim Hàn thường nghe được từ miệng một số người già có câu “Người sống lâu, chuyện gì tốt cũng có thể gặp được.” Những lời nói này thật ra đảo lại cũng có thể hiểu thành, người muốn gặp được những chuyện tốt thì trước hết phải sống được thật lâu. Tiểu Trí đây là đang muốn nói, bất kể một người có gặp bao nhiêu khổ nạn thì dù sao vẫn sẽ gặp được những việc làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mặc kệ là gặp được chuyện hạnh phúc hay đau khổ thì điều kiện đầu tiên chính là phải còn sống. Mà về phần có muốn kết thúc sinh mạng hay không, chuyện này chỉ có thể để cho bản thân đưa ra quyết định, những người khác đều không có quyền thay thế người ta đưa ra quyết định sống chết cho bản thân, mà trong những người khác này cũng bao gồm cả cha mẹ nữa.
“Tiểu Trí, làm sao anh biết bảo bảo trong bụng cô nàng lười là bé trai chứ? Hiện tại đã nghĩ được đến lúc nó cưới vợ rồi. Vậy nếu như là một bé gái thì sao?” Hiểu được ý tứ mà Tiểu Trí muốn biểu đạt rồi, Chiêu Đệ cũng không vội vã phát biểu ý kiến của bản thân, mà chỉ hỏi ngược lại một câu như vậy, chủ yếu vẫn là muốn điều chỉnh không khí trước đã.
“Vậy… Nếu như là một đứa bé gái, về sau nó trưởng thành giống như Chiêu Đệ vậy, sẽ gả ột người chồng tốt như Tiểu Trí ấy. Nó nhất định cũng sẽ rất hạnh phúc.” Tiểu Trí bị câu hỏi bất chợt của Chiêu Đệ làm cho ngẩn ra một chút, nhưng lập tức đã kịp phản ứng lại. Lúc nói ra lời này, trong mắt anh lập lòe ánh sáng, giống như đang nói… Chiêu Đệ, mau khen ngợi Tiểu Trí đi, Tiểu Trí chính là một người chồng tốt đó. (Moe không đỡ đc >_<)
Bộ dạng hài lòng lên mặt giống như một con gà trống nhỏ vậy, thật đúng là khiến Chiêu Đệ có chút buồn cười.
“Tiểu Trí, như vậy đi, chúng ta bây giờ, trước tiên cái gì cũng không nói, để cho Từ Lan tự mình suy nghĩ rõ ràng. Có lẽ sau khi suy tính kỹ rồi cô ấy sẽ chấp nhận đứa bé này thì sao? Vậy nên nếu như Từ Lan đến hỏi ý kiến của chúng ta, chúng ta lại nói lại với cô ấy lời nói vừa rồi để cho cô ấy suy nghĩ cho thật kĩ, thật tốt.” Chiêu Đệ cười cười, vuốt mũi Tiểu Trí một cái rồi mới chỉnh lại giọng điệu của mình một chút, nghiêm túc thương lượng với Tiểu Trí.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ đã thay đổi thái độ ban đầu muốn để Từ Lan toàn quyền quyết định thì liền buông lỏng ra đôi môi đã mím chặt cả buổi sáng.

Sau khi Từ Lan tỉnh lại lần nữa thì đã sắp đến trưa rồi. Cô vừa mới ra khỏi cửa phòng thì liền nghe được âm thanh của Tiểu Trí và Chiêu Đệ phát ra từ phía phòng bếp tầng dưới. Lúc cô theo âm thanh đi đến cửa phòng bếp thì vừa lúc nghe được đoạn đối thoại của Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, canh này Tiểu Trí nấu có ngon không? Em nói, bảo bảo của cô nàng lười sẽ thích chứ?”
“Ừ, Tiểu Trí đã dụng tâm nấu canh như vậy, bảo bảo nhất định sẽ thích. Nhưng mà Tiểu Trí, anh phải nhớ buổi sáng đã hứa với em rồi đó, không nên động tí lại ở trước mặt Từ Lan nói chuyện của bảo bảo. Chúng ta phải để cho cô ấy tự mình quyết định có giữ lại bảo bảo hay không. Bảo bảo lớn lên ở trong bụng của Từ Lan, bọn họ là mẹ con, là người thân cùng chung huyết mạch. Anh phải tin tưởng Từ Lan sẽ không ra quyết định gì làm tổn thương đến bảo bảo. Hiện giờ trong lòng cô ấy khẳng định vẫn còn rất loạn, chúng ta không nên làm cho cô ấy cảm thấy áp lực, biết không?”
“Tiểu Trí biết, Tiểu Trí sau này cái gì cũng không nói. Tiểu Trí tin tưởng cô nàng lười, cô nàng lười sẽ là một người mẹ tốt.”
Tiếng nói tới đây thì đứt đoạn. Từ Lan vốn định thừa dịp hai người còn chưa phát hiện ra xoay người bỏ đi chỗ khác nhưng cô vừa mới xoay người thì đã nghe được ở sau lưng có âm thanh cửa phòng bếp bị kéo ra.
Ba người họ đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người. Chiêu Đệ và Tiểu Trí là bởi vì không nghĩ đến Từ Lan sẽ đứng đây, mới vừa rồi bọn họ nói chuyện chắc hẳn cô ấy đã nghe thấy hết rồi. Mà Từ Lan có lẽ vì nghe lén bị bắt quả tang nên có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Chiêu Đệ phải lên tiếng chào hỏi Từ Lan, phá vỡ không khí có chút lúng túng này.
Buổi trưa Hạ Cầm có một cuộc hẹn không thể không đi nên đã ra ngoài, không ăn cơm ở nhà. Nhưng trước khi đi ra khỏi nhà, bà vẫn có chút không yên lòng chuyện Từ Lan, dặn dò Chiêu Đệ nhất định phải chú ý thật kỹ đến phản ứng của con bé, ngàn vạn lần đừng làm ra việc gì ngốc nghếch. Mặc dù Chiêu Đệ cảm thấy Hạ Cầm có chút lo lắng thừa nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Chiêu Đệ cảm thấy với cá tính của Từ Lan, dù có chịu nhiều tổn thương sâu sắc hơn nữa thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tự sát. Kể cả nếu ban đầu cô ấy thực sự có ý nghĩ này thì bây giờ trong bụng cô ấy còn có đứa nhỏ, dù cô ấy bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ giữ lại đứa bé hay không thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ lấy sinh mạng của đứa nhỏ ra để đùa.
Sau khi ăn cơm xong, Chiêu Đệ ở trong bếp dọn dẹp bát đũa, Tiểu Trí vốn định giúp một tay nhưng Chiêu Đệ lại nhìn về phía phòng khách chép miệng, ý bảo rằng ở đây cô có thể tự mình làm được, anh nên đi sang đó để nói chuyện với Từ Lan thì hơn.
Tiểu Trí quay đầu nhìn Chiêu Đệ một chút lại nhìn Từ Lan một chút, cuối cùng cũng cảm thấy đi ra với Từ Lan thì tốt hơn. Nghĩ đến đó, anh mới cất bước, đi về phía phòng khách, đén bên cạnh Từ Lan. Anh không nói chuyện gì cả, chỉ ngồi lẳng lặng ở đó, cúi đầu ra vẻ chuyên tâm nghịch ngón tay.
“Tiểu Trí, anh cảm thấy em nên sinh đứa bé này ra không khi mà đứa bé này vừa sinh ra đã không có ba, không có một mái nhà hoàn chỉnh?” Do dự liên tục, Từ Lan vẫn phải cất lời nói lên tình thế khó xử của mình. Chỉ là cô cũng không nhìn về phía Tiểu Trí mà chỉ cúi đầu xuống, giống như câu hỏi vừa rồi vốn không phải là do cô hỏi vậy.
“Ừ, muốn sinh. Bảo bảo còn có mẹ nó, ông ngoại bà ngoại, ông cậu, bà cậu và cậu họ nó thương nó.” Tiểu Trí tìm kiếm tất cả những người có thể nghĩ tới ở trong đầu để liệt kê ra, nghĩ được ai thì nói ra người đó, vậy mà một hơi liền có cả mười mấy người.
“Nhưng… Tiểu Trí, em còn đang đi học, em còn chưa kết hôn. Em chia tay với ba của bảo bảo rồi. Nếu như ba mẹ em biết em đang mang thai, bọn họ sẽ đánh chết em mất, làm sao còn có thể yêu thương đứa bé này được. Em sinh đứa bé này ra, đối với nó sẽ chẳng có gì là tốt đẹp hết.”
“Cô nàng lười làm sao biết bảo bảo nghĩ thế nào, làm sao biết cô dượng sẽ không yêu bảo bảo chứ?”
Tiểu Trí nghe xong lời Từ Lan nói thì gần như không hề do dự gì mà hỏi ra vấn đề này.
Từ Lan bị Tiểu Trí hỏi như vậy thì chợt khựng lại, không biết phải trả lời ra sao. Cô không phải là bảo bảo, cũng không phải là ba mẹ, làm sao cô có thể biết được bọn họ nghĩ gì chứ. Nhưng… nhưng nếu thật sự sinh đứa bé này ra, cô thật không biết về sau sẽ phải đối mặt với những chuyện gì? Bất kể là phải đối mặt với những điều gì thì đều sẽ rất khổ cực phải không?
Khi ý nghĩ này chui vào trong đầu của Từ Lan thì cô chợt giật mình, ngẩn ngơ. Thì ra là, cô không phải sợ sẽ làm khổ đứa nhỏ, không phải sợ sẽ làm cha mẹ đau lòng mà cô đang sợ điều này. Cô sợ sau này đường đời của mình sẽ khó đi. Điều cô thực sự đang lo lắng chính Chương 43: Quyết định
Về đến nhà rồi, Từ Lan chỉ nói với Hạ Cầm rằng mình mệt chết đi được, muốn lên tầng nghỉ ngơi một lát thì liền trực tiếp đi về phía cầu thang lên tầng. Hạ Cầm biết bây giờ không phải là thời điểm để hỏi con bé có muốn lưu lại đứa nhỏ hay không. Hiện tại trong lòng Từ Lan khẳng định cũng đang rất loạn, hỏi rồi con bé cũng không thể đưa ra một quyết định chắc chắn, còn chẳng bằng cứ để cho con bé đi nghỉ ngơi trước một lát. Nhưng bây giờ biết con bé mang thai, bất kể là con bé quyết định như thế nào thì thân thể của nó vẫn là quan trọng nhất. Vì vậy bà liền vội vàng chạy đến phòng bếp, đun nóng lại chút cháo trắng buổi sáng, chỉ cho vào chút gia vị rồi bưng lên tầng, gọi Từ Lan dậy ăn rồi mới ngủ.
Bên kia Hạ Cầm đang vội vàng chăm sóc cho Từ Lan ăn cơm thì bên này Tiểu Trí đã yên lặng trở lại phòng đàn. Anh ngồi ngơ ngác trước đàn dương cầm, không hề giống với quá khứ cứ vừa ngồi lên ghế thì sẽ có một tiếng đàn đẹp đẽ chảy ra.
Chiêu Đệ thấy bộ dạng này của Tiểu Trí thì biết anh bây giờ còn chưa thông suốt được. Cô cũng không muốn khuyên nhiều, chỉ an tĩnh ngồi bên cạnh anh, giơ một ngón tay ra ngẫu nhiên vuốt nhẹ lên mấy phím đàn.
Qua một lúc lâu, Tiểu Trí mới phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bảo bảo của cô nàng lười là vô tội. Cô ấy nên sinh ra mới phải.”
“Nhưng mà, nếu như Từ Lan và ba của bảo bảo đã không còn tình cảm, sẽ không thể ở cùng nhau thì bảo bảo sinh ra sẽ không thể có một gia đình hoàn chỉnh được. Về sau bảo bảo trưởng thành, người khác sẽ cười nhạo nó là một đứa trẻ không có ba. Tiểu Trí có nghĩ tới chưa? Đến lúc đó đứa nhỏ sẽ chịu tổn thương đến thế nào?”
Tiểu Trí nghe được lời của Chiêu Đệ nói thì liền cúi đầu, học động tác vừa rồi của Chiêu Đệ, nhấn lung tung vài cái trên mấy phím đàn, sau đó mới chậm rãi mở miệng lần nữa.
“Tiểu Trí biết, Tiểu Trí khi còn bé bị những người bạn nhỏ khác mắng là ngu ngốc cũng đã rất khó chịu, cũng đã từng nghĩ nếu như Tiểu Trí không được sinh ra thì tốt rồi. Nhưng mà hiện tại Tiểu Trí không nghĩ như vậy. Coi như khi còn bé không hiểu chuyện sẽ cảm thấy rất vất vả, rất khổ sở nhưng ai có thể nói rằng sau khi trưởng thành mình sẽ gặp phải điều gì. Có lẽ bảo bảo cũng sẽ giống như Tiểu Trí vậy, gặp được một người vợ rất tốt, rất tốt, bảo bảo sẽ rất thương vợ của nó, vợ của nó cũng sẽ rất thích nó, bọn họ cũng sẽ giống như Tiểu Trí và Chiêu Đệ vậy, sống thật hạnh phúc.”
Tiểu Trí ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, đôi mắt trong suốt không chút tạp chất: “Nhưng nếu như hiện tại cô nàng lười không cần bảo bảo thì kể cả một cơ hội bảo bảo cũng sẽ không có. Về sau cô nàng lười nhớ tới bảo bảo này còn chưa được đến nhân thế đã biến mất thì cũng sẽ rất khó chịu.”
Chiêu Đệ nghe được lời nói của Tiểu Trí vào trong tai, nhìn thấy sự nghiêm túc của Tiểu Trí ở trong mắt. Cô thật không ngờ Tiểu Trí lại có thể nói ra lời nói thành thục đến như vậy, chẳng những rõ ràng, logic mà còn bao hàm triết lý cuộc đời sâu sắc đến vậy.
Điều này làm cho cô nhớ tới trước kia khi xem phim Hàn thường nghe được từ miệng một số người già có câu “Người sống lâu, chuyện gì tốt cũng có thể gặp được.” Những lời nói này thật ra đảo lại cũng có thể hiểu thành, người muốn gặp được những chuyện tốt thì trước hết phải sống được thật lâu. Tiểu Trí đây là đang muốn nói, bất kể một người có gặp bao nhiêu khổ nạn thì dù sao vẫn sẽ gặp được những việc làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mặc kệ là gặp được chuyện hạnh phúc hay đau khổ thì điều kiện đầu tiên chính là phải còn sống. Mà về phần có muốn kết thúc sinh mạng hay không, chuyện này chỉ có thể để cho bản thân đưa ra quyết định, những người khác đều không có quyền thay thế người ta đưa ra quyết định sống chết cho bản thân, mà trong những người khác này cũng bao gồm cả cha mẹ nữa.
“Tiểu Trí, làm sao anh biết bảo bảo trong bụng cô nàng lười là bé trai chứ? Hiện tại đã nghĩ được đến lúc nó cưới vợ rồi. Vậy nếu như là một bé gái thì sao?” Hiểu được ý tứ mà Tiểu Trí muốn biểu đạt rồi, Chiêu Đệ cũng không vội vã phát biểu ý kiến của bản thân, mà chỉ hỏi ngược lại một câu như vậy, chủ yếu vẫn là muốn điều chỉnh không khí trước đã.
“Vậy… Nếu như là một đứa bé gái, về sau nó trưởng thành giống như Chiêu Đệ vậy, sẽ gả ột người chồng tốt như Tiểu Trí ấy. Nó nhất định cũng sẽ rất hạnh phúc.” Tiểu Trí bị câu hỏi bất chợt của Chiêu Đệ làm cho ngẩn ra một chút, nhưng lập tức đã kịp phản ứng lại. Lúc nói ra lời này, trong mắt anh lập lòe ánh sáng, giống như đang nói… Chiêu Đệ, mau khen ngợi Tiểu Trí đi, Tiểu Trí chính là một người chồng tốt đó. (Moe không đỡ đc >_<)
Bộ dạng hài lòng lên mặt giống như một con gà trống nhỏ vậy, thật đúng là khiến Chiêu Đệ có chút buồn cười.
“Tiểu Trí, như vậy đi, chúng ta bây giờ, trước tiên cái gì cũng không nói, để cho Từ Lan tự mình suy nghĩ rõ ràng. Có lẽ sau khi suy tính kỹ rồi cô ấy sẽ chấp nhận đứa bé này thì sao? Vậy nên nếu như Từ Lan đến hỏi ý kiến của chúng ta, chúng ta lại nói lại với cô ấy lời nói vừa rồi để cho cô ấy suy nghĩ cho thật kĩ, thật tốt.” Chiêu Đệ cười cười, vuốt mũi Tiểu Trí một cái rồi mới chỉnh lại giọng điệu của mình một chút, nghiêm túc thương lượng với Tiểu Trí.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ đã thay đổi thái độ ban đầu muốn để Từ Lan toàn quyền quyết định thì liền buông lỏng ra đôi môi đã mím chặt cả buổi sáng.
Sau khi Từ Lan tỉnh lại lần nữa thì đã sắp đến trưa rồi. Cô vừa mới ra khỏi cửa phòng thì liền nghe được âm thanh của Tiểu Trí và Chiêu Đệ phát ra từ phía phòng bếp tầng dưới. Lúc cô theo âm thanh đi đến cửa phòng bếp thì vừa lúc nghe được đoạn đối thoại của Tiểu Trí và Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, canh này Tiểu Trí nấu có ngon không? Em nói, bảo bảo của cô nàng lười sẽ thích chứ?”
“Ừ, Tiểu Trí đã dụng tâm nấu canh như vậy, bảo bảo nhất định sẽ thích. Nhưng mà Tiểu Trí, anh phải nhớ buổi sáng đã hứa với em rồi đó, không nên động tí lại ở trước mặt Từ Lan nói chuyện của bảo bảo. Chúng ta phải để cho cô ấy tự mình quyết định có giữ lại bảo bảo hay không. Bảo bảo lớn lên ở trong bụng của Từ Lan, bọn họ là mẹ con, là người thân cùng chung huyết mạch. Anh phải tin tưởng Từ Lan sẽ không ra quyết định gì làm tổn thương đến bảo bảo. Hiện giờ trong lòng cô ấy khẳng định vẫn còn rất loạn, chúng ta không nên làm cho cô ấy cảm thấy áp lực, biết không?”
“Tiểu Trí biết, Tiểu Trí sau này cái gì cũng không nói. Tiểu Trí tin tưởng cô nàng lười, cô nàng lười sẽ là một người mẹ tốt.”
Tiếng nói tới đây thì đứt đoạn. Từ Lan vốn định thừa dịp hai người còn chưa phát hiện ra xoay người bỏ đi chỗ khác nhưng cô vừa mới xoay người thì đã nghe được ở sau lưng có âm thanh cửa phòng bếp bị kéo ra.
Ba người họ đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người. Chiêu Đệ và Tiểu Trí là bởi vì không nghĩ đến Từ Lan sẽ đứng đây, mới vừa rồi bọn họ nói chuyện chắc hẳn cô ấy đã nghe thấy hết rồi. Mà Từ Lan có lẽ vì nghe lén bị bắt quả tang nên có chút xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là Chiêu Đệ phải lên tiếng chào hỏi Từ Lan, phá vỡ không khí có chút lúng túng này.
Buổi trưa Hạ Cầm có một cuộc hẹn không thể không đi nên đã ra ngoài, không ăn cơm ở nhà. Nhưng trước khi đi ra khỏi nhà, bà vẫn có chút không yên lòng chuyện Từ Lan, dặn dò Chiêu Đệ nhất định phải chú ý thật kỹ đến phản ứng của con bé, ngàn vạn lần đừng làm ra việc gì ngốc nghếch. Mặc dù Chiêu Đệ cảm thấy Hạ Cầm có chút lo lắng thừa nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Chiêu Đệ cảm thấy với cá tính của Từ Lan, dù có chịu nhiều tổn thương sâu sắc hơn nữa thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tự sát. Kể cả nếu ban đầu cô ấy thực sự có ý nghĩ này thì bây giờ trong bụng cô ấy còn có đứa nhỏ, dù cô ấy bây giờ vẫn chưa quyết định được sẽ giữ lại đứa bé hay không thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ lấy sinh mạng của đứa nhỏ ra để đùa.
Sau khi ăn cơm xong, Chiêu Đệ ở trong bếp dọn dẹp bát đũa, Tiểu Trí vốn định giúp một tay nhưng Chiêu Đệ lại nhìn về phía phòng khách chép miệng, ý bảo rằng ở đây cô có thể tự mình làm được, anh nên đi sang đó để nói chuyện với Từ Lan thì hơn.
Tiểu Trí quay đầu nhìn Chiêu Đệ một chút lại nhìn Từ Lan một chút, cuối cùng cũng cảm thấy đi ra với Từ Lan thì tốt hơn. Nghĩ đến đó, anh mới cất bước, đi về phía phòng khách, đén bên cạnh Từ Lan. Anh không nói chuyện gì cả, chỉ ngồi lẳng lặng ở đó, cúi đầu ra vẻ chuyên tâm nghịch ngón tay.
“Tiểu Trí, anh cảm thấy em nên sinh đứa bé này ra không khi mà đứa bé này vừa sinh ra đã không có ba, không có một mái nhà hoàn chỉnh?” Do dự liên tục, Từ Lan vẫn phải cất lời nói lên tình thế khó xử của mình. Chỉ là cô cũng không nhìn về phía Tiểu Trí mà chỉ cúi đầu xuống, giống như câu hỏi vừa rồi vốn không phải là do cô hỏi vậy.
“Ừ, muốn sinh. Bảo bảo còn có mẹ nó, ông ngoại bà ngoại, ông cậu, bà cậu và cậu họ nó thương nó.” Tiểu Trí tìm kiếm tất cả những người có thể nghĩ tới ở trong đầu để liệt kê ra, nghĩ được ai thì nói ra người đó, vậy mà một hơi liền có cả mười mấy người.
“Nhưng… Tiểu Trí, em còn đang đi học, em còn chưa kết hôn. Em chia tay với ba của bảo bảo rồi. Nếu như ba mẹ em biết em đang mang thai, bọn họ sẽ đánh chết em mất, làm sao còn có thể yêu thương đứa bé này được. Em sinh đứa bé này ra, đối với nó sẽ chẳng có gì là tốt đẹp hết.”
“Cô nàng lười làm sao biết bảo bảo nghĩ thế nào, làm sao biết cô dượng sẽ không yêu bảo bảo chứ?”
Tiểu Trí nghe xong lời Từ Lan nói thì gần như không hề do dự gì mà hỏi ra vấn đề này.
Từ Lan bị Tiểu Trí hỏi như vậy thì chợt khựng lại, không biết phải trả lời ra sao. Cô không phải là bảo bảo, cũng không phải là ba mẹ, làm sao cô có thể biết được bọn họ nghĩ gì chứ. Nhưng… nhưng nếu thật sự sinh đứa bé này ra, cô thật không biết về sau sẽ phải đối mặt với những chuyện gì? Bất kể là phải đối mặt với những điều gì thì đều sẽ rất khổ cực phải không?
Khi ý nghĩ này chui vào trong đầu của Từ Lan thì cô chợt giật mình, ngẩn ngơ. Thì ra là, cô không phải sợ sẽ làm khổ đứa nhỏ, không phải sợ sẽ làm cha mẹ đau lòng mà cô đang sợ điều này. Cô sợ sau này đường đời của mình sẽ khó đi. Điều cô thực sự đang lo lắng chính là bản thân mình. Tất cả những băn khoăn và sợ hãi của cô bây giờ chỉ là bởi vì bản thân cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net