chương 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mặt đẹp của Chu Kỳ để hấp dẫn lão sắc lang Triệu tổng, bị Chu Kỳ biết, Chu Kỳ đau lòng, biết diện mạo thật của cô ta, cho nên liền……” Cố Tiêu không nói thêm, bởi vì thấy được Chu Kỳ càng ngày càng cúi thấp đầu. Cảm thấy nói như vậy đối với tiểu cô nương cũng không dễ dàng, suy nghĩ chính là đơn thuần cho nên mới bị người lợi dụng, điều này cũng khó trách. Cảm thấy không nên nói nữa, đưa tay vuốt vuốt nhìn Lộc Hàm, ý nói: em hiểu được!

Lộc Hàm đã hiểu, nhìn Chu Kỳ. Cậu không ngờ Lý Lệ vì đạt được mục đích của mình, thậm chí ngay cả Chu Kỳ cũng lợi dụng. Cũng thật may không có chuyện gì. Nhìn động tác của Chu Kỳ và Cố Tiêu vừa rồi, đoán chừng còn có chuyện khác. Lộc Hàm cũng không hỏi nhiều, vừa định đưa tay kéo Chu Kỳ, lúc này mới chú ý bàn tay Ngô Thế Huân trực tiếp nhốt chặt thân thể mình. Tay không thể động, Lộc Hàm trừng mắt: “Đi xuống.”

Ngô Thế Huân biết mình không thể làm gì nữa, liền ngoan ngoãn đi xuống. Nhìn Cố Tiêu vẫn ngồi trong phòng, Ngô Thế Huân nhướng mày. Đang chuẩn bị bước đi liền quay lại, cẩn thận đắp kín chăn cho Lộc Hàm, xác định không lộ chút gì, lúc này mới lôi Cố Tiêu đi ra ngoài.

Cố Tiêu trong lòng không vui, hắn mới vừa rồi bỏ nhiều công sức, hiện tại rất mệt mỏi, tại sao lại không thể để cho hắn nghỉ ngơi một chút?

“Ai ai ai, Ngô đại gia, mình rất mệt, để cho mình nghỉ một chút có được không?”

Ngô Thế Huân trực tiếp mở miệng cười nói, mang theo sát khí: “Được, cậu muốn nằm như thế nào?”

Sau đó Cố Tiêu liền ngoan ngoãn mặc cho Ngô Thế Huân đẩy hắn đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Cố Tiêu lập tức khôi phục bộ dạng ban đầu, vẻ mặt Ngô Thế Huân cũng nhàn nhạt. Bộ dáng kia của Cố Tiêu là cố ý, muốn không khí hòa hoãn chút mà thôi.

Ngô Thế Huân cau mày nhìn bên trong một cái: “Chuyện gì xảy ra?’

Cố Tiêu suy nghĩ một chút, lên tiếng giễu cợt: “Cậu nói người đàn bà Lý Lệ kia một chút, thật đúng là quá độc ác. Người nào có thể cô ta liền lợi dụng. Nhưng cô ta cũng ngu, dùng người cũng không biết người ta có giá trị bao nhiêu, trực tiếp tiện tay lấy ra dùng, mình thực sự quá phục cô ta.”

Vẻ mặt Ngô Thế Huân vẫn là thờ ơ, đối với những người râu ria, anh không cần quan tâm, chỉ cần biết là tốt rồi. Chỉ là, nghe lời của Cố Tiêu,……khóe miệng Ngô Thế Huân chậm rãi nâng lên: “Thế nào? Đã nghĩ đến phương án phản kích?”

Cố Tiêu nghe vậy khóe mắt cong lên, làm vẻ cao thâm, cười cười: “Cậu cứ chờ xem, chuyện này, có lẽ chúng ta sắp có việc vui.”

Ngô Thế Huân trực tiếp cười lớn, bốn người bọn họ không có ý đồ gì tốt. Người bên trong vẫn còn đang khóc chết đi sống lại, bọn họ đang ở bên ngoài tìm thú vui, đây thật là……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net