Chương 14 : SINH NHẬT CỦA NỮ VƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngày càng thích em hơn.” Diệp tam thiếu thản nhiên, “Cả đời này, em không chạy thoát khỏi anh đâu.”

“A, tỏ tình kìa, bây giờ mà có thêm bó hoa hồng thì lại càng hợp cảnh hơn.” Dưới ánh trăng, mày mắt Trình An Nhã toát lên niềm hân hoan, như một tinh linh nghịch ngợm.

Hai người cùng nhìn về phía các sạp hàng trên mặt đất ở cách đó không xa, có khoảng năm sáu sạp, bên cạnh chủ sạp hoặc là các túi lớn hoặc là xe đẩy, đây là hàng hóa mà các chủ sạp bán trốn thuế, các con phố lớn nhỏ trong thành phố, ở đâu cũng có thể nhìn thấy các sạp hàng như vậy.

Trình An Nhã tinh mắt phát hiện ra một xe hàng bán hoa hồng, “Anh yêu, em muốn có hoa hồng.”

Hoa hồng, đại diện cho tình yêu, cô gái nào cũng không ngoại lệ.

Mắt Diệp tam thiếu lại lần nữa co giật, xiết eo Trình An Nhã, “Em lại muốn gây khó dễ cho anh à?”

“Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò mà, thông thường chẳng phải sẽ tặng một bó hoa hồng sao? Diệp tam thiếu, con trai tặng con gái hoa hồng, kèm theo lời tỏ tình vừa rồi của anh, người ta sẽ càng cảm động hơn đấy.” Cô cười tươi như hoa, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.

Mười tệ chẳng mua nổi mấy bông hoa hồng, Diệp tam thiếu thầm nghĩ, lẽ nào lại dùng mỹ nhân kế và sến súa kế. Chủ hàng là một bác trung niên, lưng hùm eo báo, hoàn toàn không giống với cô gái khi nãy, Diệp tam thiếu vừa nghĩ đến phải dùng mỹ nhân kế, da đầu liền tê dần.

Rùng mình dữ dội.

“Tiểu An Nhã, làm nhiều điều thất đức sớm muộn sẽ bị quả báo.” Diệp tam thiếu dằn ra một câu rất giang hồ, khiến Trình An Nhã cười nh nắc nẻ.

Cô liền đứng khoanh tay xem anh làm thế nào để lấy được bó hoa hồng này.

Diệp tam thiếu trợn mắt nhìn cô, tối nay anh đã mất mặt vô cùng rồi, mất mặt thêm một lần nữa cũng chẳng sao, anh cười mà như không nhìn về phía sau, đột nhiên hoảng hốt hét to: “Mọi người chạy mau, quản lý đô thị đến kìa.”

Trình An Nhã sững người, ngoảnh về phía sau, cách đó không xa quả nhiên có một người đàn ông mặc đồng phục đi đến, xa quá nhìn không rõ ràng cho lắm. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một trận binh hoang mã loạn, các chủ hàng rong rất thuần thục đóng gói hàng hóa, xách túi chạy, đẩy xe chạy, chưa đầy một phút đã không thấy bóng dáng đâu…

Trình An Nhã, “…”

Diệp tam thiếu nhẹ nhàng đi đến chỗ sạp hoa vừa nãy, nhặt bốn bó hoa hồng rơi trên mặt đất, anh tách ra, ghép lại thành một bó hoa hồng lớn đỏ rực, nở một nụ cười hết sức vô lại, dịu dàng đi về phía Trình An Nhã.

Ánh trăng tạo cho cảnh này một bối cảnh rất mê hồn, các tòa cao ốc trong thành phố đều im lìm, ánh đèn neon rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, tăng thêm cho khung cảnh vẻ lung linh huyền ảo. Ánh trăng rải những tia dịu dàng trên gương mặt anh, cánh tay anh ôm bó hoa hồng, gương mặt nỏ nụ cười rất nhẹ. Nhìn anh thật sự rất phong độ, tựa như một hoàng tử bước ra từ trong cổ tích vậy.

Diệp tam thiếu, anh còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?

Hoa hồng này có được chẳng mất tí công sức nào. Cô cuối cùng cũng bị không khí anh tạo ra mê hoặc rồi.

Lần đầu tiên cô hiểu được rằng, đây chính là lãng mạn.

“Dâng cho em, nữ hoàng của anh.” Diệp tam thiếu cười nhẹ, ánh mắt như ngọc.

Trong khoảnh khắc đó, Trình An Nhã cảm nhận rất rõ ràng, hoàng tử của cô đã đến bên cô, đánh thức tình yêu ngủ say trong cô. Cô nhận lấy bó hoa hồng, nở một nụ cươi thật rạng rỡ.

“Diệp Sâm, anh thật đúng là…”

Điển phạm của vô sỉ.

Cũng là điển phạm của lãng mạn.

Ánh mắt Diệp Sâm rất dịu dàng, “Nếu như lúc này cầu hô, em có nhận lời không?”

Trình An Nhã hơi do dự, lắc đầu, “Nghe nói đàn ông trước và sau khi kết hôn hoàn toàn khác nhau, em còn muốn tận hưởng thời gian yêu đương nhiều hơn một chút.

“Giả bộ.”

Trình An Nhã mỉm cười, chủ động ôm anh, nói không cảm động chỉ là nói dối mà thôi.

Diệp tam thiếu cũng ôm lấy cô, nhả ra mấy chữ cứng đơ: “Lần này thỏa mãn rồi chứ?”

“Diệp Sâm, đây là sinh nhật vui nhất trong đời em.”

“Đây cũng là ngày mất mặt nhất trong cuộc đời anh.”

“Chưa chắc đâu, không chừng sau này còn có ngày càng mất mặt hơn ấy.”

“Vậy không biết chừng ngày vui nhất trong cuộc đời em cũng chưa hẳn là ngày hôm nay.”

Cuộc đời vẫn chưa đi hết, ai biết ngày nào là ngày vui nhất, mất mặt nhất.

Anh cúi xuống hôn lên đôi môi đang rạng ngời hạnh phúc của cô, không giống trước đây bá đạo và vội vã, lần này anh cực kỳ dịu dàng và quấn quýt, hai người giống như muốn hôn đến thiên hoàng địa lão.

Trình An Nhã cảm thấy, đây là ánh trăng đẹp nhất mà cô từng thấy.

Tâm cam tình nguyện, vì anh mà sa lầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net