Chương 13: Bị Bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đầu có chút đau, thân thể cô lại mềm yếu vô lực, trên cánh tay lại là ống tiêm truyền dịch đâm vào da đau nhói khiến Trình Trình mơ màng mở mắt ra liền thấy trong ống tiêm là chất lỏng màu đỏ đẹp đẽ, bên cửa sổ có một người đang đứng, cả người mặc một chiếc quần tây màu đen cùng chiếc áo sơmi đen đơn giản, tóc dài tới eo được cột ở sau lưng, trong nháy mắt, anh ta xoay người lại liền được bao phủ bởi những tia sáng nhạt, lại còn có một dung nhan hoàn mỹ không có khuyết điểm, làm cho Trình Trình cảm thấy đây là một sứ giả bị rơi vào bóng tối.

Cô không có sức lực để phản kháng nữa: "Các người đã làm gì tôi?" Lời nói của cô cũng chẳng có hơi sức

"Độc dược do tổ chức mới sáng tạo ra, chưa được thử nghiệm." Người đàn ông mở miệng, đến gần cô và thay cô nâng cao gối đầu, giúp cô dễ dàng ngồi dậy, hành động thân thiết giống như hai người là bạn thân lâu năm vậy, giọng nói hời hợt đó giống như anh ta chỉ tiêm cho cô một liều thuốc bổ chứ không phải thuốc độc.

Âm thanh này: "Cha xứ William?" Trình Trình cũng không chắc lắm.

"Ha ha, thính lực của cô rất tốt." Người đàn ông nhẹ nhàng cười một tiếng, làm Trình Trình ngây ngẩn cả người, "Nhưng tôi không phải cha xứ William đâu, xin chào, tên tôi là Bắc Đường Quyết."

Bắc Đường Quyết sao? Cái tên rất quen thuộc: "Bắc Đường Quyết của bang Tàn Lang ư?" Mặc dù cả người đều vô lực nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đọc nhấn từng chữ.

"Rất vinh dự khi được tiểu thư xinh đẹp biết tên."

"Này, cha xứ William đâu rồi?"

"Tôi nghĩ lúc này ông ta đang rất vui, vì ông ta có thể chân chính đến bên cạnh thần rồi, trở thành thánh đồ của Chúa." Bắc Đường Quyết đựng dậy rót ly nước rồi hỏi Trình Trình: "Cô có muốn uống nước không?"

Cô nghe rõ lời của anh ta, mặc dù vẫn biết họ chưa bao giờ coi mạng sống của người khác là quan trọng, nhưng người coi thường mạng sống của người khác kia lại có khuôn mặt rất thuần khiết, nhưng cô cũng không để bản thân mình bị mê hoặc: "Anh đã tiêm thuốc gì cho tôi?"

"Trí nhớ của Trình Trình tiểu thư hình như không được tốt lắm nhỉ, tôi đã nói rồi mà, là độc dược mà tổ chức vừa chế tạo."

"Tôi sẽ chết ư?"

"Việc này...Ha ha, còn chưa chắc, có lẽ là, có lẽ tôi cũng không biết."

"Tại sao? Tại sao các người lại tùy tiện giết người vô tội?"

"Vô tội?" Bắc Đường Quyết nhíu mày, "Một năm qua tôi cực khổ hao phí hơn cả 10 tỷ để đầu tư vào vũ khí sinh học vậy mà chỉ còn một bước cuối cùng là sẽ hoàn thành, vì cô mà thuốc của tôi không thấy đâu nữa, hơn nữa vì cô còn là người phụ nữ của Nguyệt Độc Nhất."

"Tôi chưa từng thấy thuốc gì hết!" Cả ngày hôm nay cô chỉ đi dạo phố, không hề tiếp xúc với người lạ, nếu có thì chỉ ở nhà sách...nhà sách!

"Cô đã nhớ lại rồi sao?"

Cô không phải cố ý, cho dù là vậy... "Được rồi, cho dù là vậy đi nữa, thì cha xứ William đâu rồi, ông ấy đâu có làm gì sai, tại sao anh lại có thể làm như vậy!" Trong lòng Trình Trình rất đau, nếu không phải tại cô vô ý đi vào nhà thờ đó, ông ấy sẽ không bị cô hại chết.

"Thu hồi cái gọi là lòng thương hại của cô lại đi, cái người mà cô gọi là cha xứ William đó ở địa bàn của tôi mà dám buôn bán thuốc phiện, lần này chỉ là thuận tay mà thôi." Bắc Đường Quyết liền cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại nhếch miệng, "Sắp tới giờ rồi, được nói chuyện với cô đúng là rất vui."

Bắc Đường Quyết liền hạ xuống trán của Trình Trình một nụ hôn rất nhẹ, Trình Trình lại bắt đầu hôn mê rồi, trước khi hôn mê hoàn toàn cô nghe thấy được một giọng nói mơ hồ: "Hy vọng lần sau còn có thể gặp lại cô."

Nguyệt Độc Nhất chỉ dùng một cước liền đá văng cửa phòng, theo sau anh là Thủy Bách Thiên và Huyền Dịch, họ chỉ thấy Trình Trình đang hôn mê nằm ngủ trên giường, cửa sổ ban công lầu hai bị mở ra, tấm màn trắng bị gió thổi qua, ngoài ra không còn gì khác.

Reng reng reng....Điện thoại trong phòng vang lên, Nguyệt Độc Nhất liền đi tới đầu giường để nhận điện thoại.

"Tới nhanh hơn so với dự tính của tao đấy."

Nguyệt Độc Nhất nắm chặt điện thoại: "Mày đã làm gì cô ấy?"

"Ha ha, mày gấp gáp gì chứ."

"Đừng quên thuốc của mày đang ở trên tay tao."

"Này, hai liều thuốc đó xem như quà ra mắt tao tặng cho Trình Trình tiểu thư, sau này còn gặp lại, đúng rồi, quên nói cho mày biết, trong phòng có gài bom, mày còn ba mươi giây để chạy."

Tút tút tút.............

Huyền Dịch và Thủy Bách Thiên không lên tiếng, nhìn thấy tâm trạng rất tệ của Nguyệt Độc Nhất, anh liền vứt điện thoại xuống, rồi ôm lấy Trình Trình còn đang hôn mê bất tỉnh xông ra ngoài: "Trong nhà có bom!"

Huyền Dịch và Thủy Bách Thiên lập tức hành động không do dự, liền che chở cho Nguyệt Độc Nhất và cùng chạy ra ngoài, trong lòng Nguyệt Độc Nhất liền tính toán thời gian, vừa nhảy ra khỏi cửa sổ thì trong nháy mắt, phía sau vang lên một tiếng nổ cực lớn, anh không suy nghĩ nhiều, liền nhào tới ôm Trình Trình vào lòng. Lửa bốc lên ngùn ngụt, trong lòng Huyền Dịch vẫn còn đang sợ hãi, anh xoay người nhìn ngôi nhà cổ chìm dần trong biển lửa, Bắc Đường Quyết đúng là xuống tay không hề lưu tình mà. Nguyệt Độc Nhất đang ôm Trình Trình, anh liền xoay người lại, từ đáy mắt của anh toát ra một tia lửa, thì ra xe cứu hỏa và xe cảnh sát đã đã tới trước mặt.

"Đứng im, các người đã bị bao vây!"

Ba người theo bản năng xoay người lại, liền thấy hai mươi mấy cảnh sát đang bao vây xung quanh bọn họ, hai mươi mấy khẩu súng đang chĩa thẳng vào họ, vị cảnh sát chỉ huy đến trước mặt họ và nói: "Chúng tôi nhận được tin báo rằng nơi này có phần tử phạm pháp dám đặt bom và có con tin bên trong, các người đã bị bao vây, hãy nhanh chóng đầu hàng và theo chúng tôi về cục để hỗ trợ điều tra."

"Tên khốn Bắc Đường Quyết." Thủy Bách Thiên hừ một tiếng.

Ba người lên xe cảnh sát, Trình Trình thì bị cảnh sát mang đi, sau khi họ đã bị nhốt một giờ đồng hồ, liền có người đến thẩm vấn: "Anh tên là gì, làm sao lại có mặt tại hiện trường vụ án? Bom có phải là do anh đặt không? Tại sao anh lại bắt giữ con tin?"

Nguyệt Độc Nhất ngồi bắt chéo hai chân, đôi tay anh đặt trên đùi: "Tôi muốn gọi điện thoại."

Người cảnh sát thẩm vấn liền gật đầu: "Được, anh có quyền gọi luật sư tới, không tới cũng được, nhân chứng vật chứng đều đang ở đây."

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Nguyệt Độc Nhất không mở miệng nói gì cả, viên cảnh sát thẩm vấn thì cứ đi tới đi lui xung quanh cái bàn, trong lòng đã hết kiên nhẫn, nhưng ông ta vẫn ngồi chờ cùng anh, liền cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, cho dù là luật sư tới cũng không làm gì được đâu.

Một lúc sau có người ở ngoài kêu lên: "Sếp, sếp có điện thoại."

Viên cảnh sát liếc nhìn Nguyệt Độc Nhất, rồi nghi ngờ đi ra ngoài, sau khi trở lại, liền nhìn anh: "Anh có thể đi được rồi."

Nguyệt Độc Nhất vừa đứng dậy, vóc người của anh thì cao và gầy, vừa đứng lên đã khiến cho phòng thẩm vấn bị thu hẹp lại, viên cảnh sát thấy khí thế bức người của Nguyệt Độc Nhất liền không tự giác mà lui về sau một bước, anh vừa đi tới đại sảnh liền thấy Thủy Bách Thiên và Huyền Dịch đang ôm Trình Trình đang chờ ở đó.

Một chiếc xe ôtô màu đen dừng lại ở trước cửa, cửa xe liền được mở ra, Nguyệt Độc Nhất nhanh chóng ngồi vào xe, cửa sổ xe còn chưa kịp quay lên, viên cảnh sát lúc nãy nhìn thấy người trong xe là một người mặc quân trang màu xanh lá, trên vai là quân hàm thượng tá. Trong lòng ông ta thở phào một hơi, nhớ lại vừa rồi may mà mình không có làm cái gì quá phận, cũng may cái mạng còn giữ được.

Thượng tá vừa nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất đã mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh lại bị bắt đến cục cảnh sát?"

Nguyệt Độc Nhất liền nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói: "Không có gì, tôi bị người khác gài bẫy."

Thượng tá liền gật đầu một cái: "Nguyệt đương gia, làm ơn từ nay về sau muốn đánh nhau thì chọn chỗ khác, đừng đến nước tôi gây chuyện, có nhiều chuyện tôi không tiện can thiệp được, hôm nay nơi này nổ tung, ngày mai nơi đó bắn nhau, làm cho lòng dân cả nước lo sợ, người ta cứ nghĩ là bị phần tử khủng bố tấn công, cả Cục An Toàn Quốc Gia cũng đang lo lắng."

"Thượng tá, chúng tôi biết ông sẽ có biện pháp để giải quyết chuyện này." Thủy Bách Thiên khẽ mỉm cười, thần kinh của Thượng tá liền chùng xuống.

"Chuyện lần này còn chưa kết thúc, tôi hy vọng cấp dưới của ông sẽ không điều tra chuyện này." Ân oán cá nhân phải tự mình giải quyết, Nguyệt Độc Nhất mở miệng.

Thượng tá gật đầu một cái: "Tôi biết, chuyện này tôi sẽ xử lí."

"Sau này chúng tôi vẫn còn chuyện phải làm ở đây, thỉnh thoảng cũng được trải nghiệm ngồi tù một chút, nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt quá." Câu nói của Thủy Bách Thiên còn chứa hàm ý khác, Thượng tá biết Thủy Bách Thiên bị thua thiệt, làm sao dễ dừng tay như vậy được.

"Tôi sẽ điều người chỉ huy lần này đi, cũng coi như cho Nguyệt đương gia một công đạo."

Nguyệt Độc Nhất gật đầu: "Gần đây các ông có mua vũ khí sinh học của người khác không?"

"Không có, Nguyệt đương gia anh cũng biết rồi đó, tất cả vũ khí của chúng tôi đều là đến tổ chức Nặc để mua, hơn nữa chúng tôi cũng không nghĩ tới sẽ dùng đến vũ khí sinh học, sao Nguyệt đương gia lại nói vậy?"

"Không sao." Nguyệt Độc Nhất lại cau mày.

Xe hơi dừng lại trước cửa lớn của tổ chức Nặc, Thượng ta thấy đã đến lúc hỏi, mới mở miệng: "Nguyệt đương gia, lô hàng kế tiếp..."

"Về sau chúng tôi sẽ cung cấp cho Ý lô hàng 0.7 như nhau"

Xe ôtô vừa mới rời đi, Nguyệt Độc Nhất liền ôm Trình Trình đi vào nhà.

Huyền Dịch không lên tiếng nhìn Thủy Bách Thiên, Thiếu chủ tức giận sao?

Thủy Bách Thiên, rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net