Chương 24: Bị Theo Đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt đối mặt, Bối Mễ chỉ khẽ liếc nhìn, sau đó liền mỉm cười rồi gật đầu lên tiếng chào hỏi, dáng vẻ này vừa lạnh nhạt vừa xa cách, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì cả, thái độ này làm cho Trình Trình không hiểu, cô không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ việc đã lâu như vậy rồi, có lẽ Bối đã thật sự thông suốt rồi.

Lúc Bối Mễ đi vào phòng, Dương Thanh liền nắm tay nắm cửa thật chặt, cửa phòng được đóng lại, bên trong ánh sáng cũng mờ mờ, cũng đóng lại luôn những ánh mắt dò xét. Có lẽ là màn kịch hay đã không thể trình diễn, cho nên mọi người cũng đều hăng hái nói chuyện, bắt đầu nhớ lại kỉ niệm thời đại học.

Nói xong mọi người liền đem đề tài chuyển qua Trình Trình cùng với Trì Mặc: "Tôi nói này Trình đại mỹ nữ, chừng nào thì cô mới để cho tình yêu marathon của Trì Mặc được tốt nghiệp đây, Trì Mặc đẹp trai của chúng ta chạy lên chạy xuống cũng vất vả lắm rồi, e là bây giờ đã chạy không nổi nữa."

"Đúng vậy, đúng vậy."

Trình Trình đang tập trung ăn bỗng nhiên nghe thấy tên mình được xướng lên, cô bèn nhìn sang Trì Mặc, liền thấy được ánh mắt thâm thúy của anh đang nhìn mình, cô liền cười nói: "Các người đem chuyện này ra đùa đã nhiều năm như vậy rồi còn không chán sao?"

"Trì Mặc, huynh đệ à tôi không giúp được cậu rồi, Trình đại mỹ nữ của chúng ta không phải là người chậm chạp bình thường rồi, nhiều năm như vậy mà cô ấy còn tưởng là chuyện đùa, trái tim ơi....Một dòng sông xuân chảy về biển đông....."

Trì Mặc liền sờ mũi một cái, mỉm cười không nói lời nào, Bối Mễ liền huých Trình Trình một cái: "Chị đã nói rồi, tiểu tử kia là nghiêm túc đó, người ngu ngốc cũng biết, em không thích thì phải sớm từ chối một chút, chớ lãng phí tuổi thanh xuân của người ta....Cái này không tốt đâu."

"Nhưng...em..anh ấy..." Trong tay Trình Trình còn đang cầm một cái chân gà, ánh mắt của mọi người đang hướng về cô, dường như đang chờ đợi câu trả lời, cô liền tức giận: "Nhưng em đã có con rồi."

"Đã nhiều năm rồi cô dùng lý do này để cự tuyệt cậu ấy, một chút sáng tạo cũng không có, cô luôn nói con trai cô đã 5, 6 tuổi rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy đó." Không biết ai lại ồn ào lên.

Trì Mặc đã đợi Trình Trình nhiều năm như vậy, lúc trước khi gặp lại cô, anh mới biết mình đối với cô vẫn nhớ mãi không quên, cho nên anh thấy rằng sự chậm rãi của mình đối với cô là không có tác dụng, anh đã sắp đặt cuộc họp lớp này, chính là để nhìn thấy cô một lần nữa, nói rõ ràng với cô, nếu không nói trực tiếp, sợ rằng cô gái nhỏ này sẽ vĩnh viễn không biết được thành ý của mình, bên trong ánh đèn sáng lóa, Trì Mặc không biết lấy từ đâu ra một đóa hoa hồng rất to, một chân quỳ trước mặt Trình Trình: "Trình Trình em đồng ý làm bạn gái của anh không?"

"Đồng ý đi....Nhận lời anh ấy đi...Chấp nhận đi."

Bên tai cô là tiếng kêu vang dội ầm ĩ chấn động của màng nhĩ, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, chuyện xảy ra quá đột ngột, một chút chuẩn bị cô cũng không có, sau một chút sững sờ là sự khó xử, nhưng trước mặt nhiều bạn học như vậy cô không muốn làm anh bị mất mặt, nhưng cô lại làm không được, đang lúc cô không biết phải làm sao, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

"Thật là náo nhiệt, tôi có đang quấy rầy mọi người không nhỉ?" Lúc Thanh Á miệng đang cười cợt đứng ngoài cửa, Trình Trình không biết là mình may mắn hay là sợ hãi, Thanh Á ở đây làm cho cô nghĩ đến một chuyện, đó chính là Nguyệt Độc Nhất nhất định cũng đang ở đây.

"Sao anh lại ở đây?" Trình Trình liền hỏi.

"Thiếu chủ nghe nói cô và bạn học tổ chức gặp mặt, cho nên bảo tôi tới chuẩn bị." Thanh Á liền tránh đường, để cho người phụ vụ đem vào những món ăn đặc sắc đặt trên bàn của bọn họ, "Đây đều là những món ăn đặc sắc của nơi này, là những món chỉ có hoàng gia mới có thể dùng, Thiếu chủ đã thanh toán cả rồi, mọi người cứ từ từ hưởng thụ đi."

Thanh Á liền giả bộ vô ý rời đi, giống như nhớ ra điều gì liền quay đầu lại hướng về phía Trình Trình: "Đúng rồi, Trình Trình tiểu thư, Thiếu chủ còn nói hy vọng cô sẽ chơi vui vẻ."

Trình Trình đột nhiên giật mình, mở miệng theo bản năng: "Thanh Á!"

"Trình Trình tiểu thư có chuyện gì cần sai bảo?"

Trình Trình !!!, Thanh Á à anh diễn quá mức rồi, "Anh ra ngoài đợi tôi một chút."

"Được."

Thanh Á đi rồi, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm một bàn đầy món ngon, không biết mở miệng như thế nào, ngồi ở đây đa số là người cũng có chút sự nghiệp, còn có mấy Phú Nhị Đại, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua những món như vậy, những món ăn hoàng gia này đều có chi phí rất cao, bọn họ vẫn còn đang đoán Trình Trình đang nói gì với người đàn ông kia, liền nghe được Trình Trình nói với Trì Mặc: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Trình Trình liền đi trước, Trì Mặc theo phía sau, ra đến cửa, Trình Trình liền tìm nơi vắng vẻ, cô liền im lặng, nghĩ làm thế nào mới có thể đem tổn thương giảm đến thấp nhất, không ngờ Trì Mặc lại mở miệng trước: "Cậu thật sự đã có con rồi sao?"

"Ừ, ở đại học tôi nghỉ một năm."

Thì ra là vậy, anh biết Trình Trình sẽ không nói dối, nhưng chuyện này là rất lớn, anh vẫn cho là cô chỉ lấy cớ để từ chối anh thôi, nhưng mà suy nghĩ một chút thì muốn từ chối cũng không cần lấy lý do như vậy: "Khi đó thầy chủ nhiệm nói là cậu ra nước ngoài du học."

"Trì Mặc...Tôi...."

"Chúng ta vẫn là bạn tốt đúng không?" Hai tay của Trì Mặc để ở túi quần, mỉm cười nhìn cô.

Trình Trình liền thở phào nhẹ nhõm, dùng sức gật đầu một cái: "Ừ."

"Mau đi đi, người đó chờ cậu lâu lắm rồi." Trì Mặc liền nhìn về phía Thanh Á.

"Vậy thì cậu..."

"Một lát nữa tôi sẽ vào sau..."

Trình Trình do dự chạy về phía Thanh Á nhưng mắt vẫn nhìn về phía Trì Mặc, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói xin lỗi thôi. Cùng góc độ với Trì Mặc là Bối cùng Dương Thanh, cô có chút lo lắng.

Thanh Á thấy Trình Trình đi quá chậm, lại thấy cô nhìn về phía Trì Mặc, lại thấy dáng vẻ lo lắng của cô, anh không nhịn được mà nhắc nhở: "Trình Trình tiểu thư nên lo lắng cho chính mình đi."

"Tôi có gì mà lo lắng."

"Chuyện lúc nãy Thiếu chủ đều thấy được toàn bộ. Từ camera theo dõi phía trong."

"Toàn bộ sao?"

"Vâng, bao gồm cả chuyện một người đàn ông khác cầm bó hoa quỳ gối trước mặt cô."

"Thanh Á."

"Hả?"

"Thật ra thì anh không cần phải cường điệu đâu."

Thanh Á liền suy nghĩ một chút: "Được rồi, đúng là tôi đã cường điệu."

Thanh Á liền đẩy ra một cánh cửa khác, Trình Trình nhắm mắt đi vào, cô liền thấy Nguyệt Độc Nhất đang nhìn chằm chằm vào màn hình rất to không nói một lời, màn hình bị phân thành nhiều màn hình nhỏ, mỗi màn hình đều giám sát một góc của nhà hàng, mà anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ bên góc phải. Thủy Bách Thiên và Huyền Dịch đang đứng sau lưng anh, thấy cô đi vào, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ mỉm cười chào hỏi, nửa ngày cũng không thấy Nguyệt Độc Nhất có động tĩnh gì, trái tim đang lơ lửng của Trình Trình liền được để xuống, cô cũng nhìn vào màn hình kia, trên màn hình đang tiến hành cuộc đánh bạc, mà người đàn ông ngồi đối diện thì cô không biết, nhưng mà người phụ nữ đang xoay lưng lại chính là Chu Nhan.

Đối với bài bạc Trình Trình một chữ cũng không biết, cô chỉ thấy trên màn hình là người đàn ông lúc cười thì lộ ra hàm răng vàng còn chói hơn cả đống tiền để trong ngực mình cũng biết là hắn thắng. Nhưng Chu Nhan vẫn rất nhàn nhã, bốn người đàn ông đang xem cuộc chiến này cũng rất bình tĩnh tự nhiên, cô nghĩ bọn họ cũng đã có chiến thuật gì để chiến thắng rồi.

Qua một thời gian khá lâu, Trình Trình đã nằm trên sô pha chợp mắt được một lát, cô liền mở mắt ra, đã thấy giữa màn hình lớn là một đống tiền thật to, còn có các loại giấy tờ về vũ khí, hai bên đầu của người đàn ông kia bị chĩa súng vào, Trình Trình nhìn cũng đã quen nên không có ý kiến.

"Thật ra thì Kim gia à, không phải cái gì cũng mua được bằng tiền đâu, chỉ cần ông nói ra tung tích của Toàn Đông thì những thứ này liền trả về nguyên vẹn cho ông, ông cũng biết là Nặc luôn nói một không nói hai, chỉ cần ông nói ra, thì việc bảo vệ tính mạng của ông là không thành vấn đề, nhưng nếu ông không nói mà giúp đỡ Toàn Đông thì ông là kẻ địch của chúng tôi, đến lúc đó ông nói xem bang Tàn Lang còn có thể che chở cho ông như đã che chở cho Toàn Đông hay không?" Môi đỏ mọng của Chu Nhan lúc mở lúc đúng, cùng hắn ta kiên nhẫn giải thích.

Người đàn ông được gọi là Kim gia liền suy nghĩ một chút rồi cắn răng mở miệng: "Hắn đang ở nước Mỹ, Las Vegas, ngoài ra tôi còn một tin tức nữa, phải 50 triệu."

"Vậy phải xem tin tức của Kim gia có đáng với số tiền đó hay không?"

"Toàn Đông có thể trốn được không chỉ vì được mình bang Tàn Lang che chở, điểm mấu chốt là trong Nặc có nội gián. Cụ thể là chuyện của nội bộ các người, tôi cũng chỉ biết như vậy."

Trình trình liền theo sau Nguyệt Độc Nhất, nhưng bước chân của cô quá ngắn, nên theo không kịp, sau hai ba lần xoay người, Nguyệt Độc Nhất liền ôm lấy thắt lưng của cô rồi rời đi.

Một đám bạn học sau khi ăn xong vẫn còn chưa giải tán mà đang tụ tập trước cửa, nhìn thấy Trình Trình được một nhóm người bảo vệ xung quanh rồi ngồi vào chiếc xe hơi màu đen, không hẹn mà nhìn về phía Trì Mặc, Trì Mặc chỉ nhún vai cười cười mà không lên tiếng.

"Hoa khôi của trường chúng ta quả là khác biệt, chỉ dựa vào mặt mà ăn cơm, chúng ta không làm được vậy đâu." Tôn Tiểu Huệ liền bĩu môi, đây chính là sự hâm mộ và ghen tỵ, mới vừa rồi Bối Mễ cũng được đón bằng một chiếc xe ôtô hạng sang, người đàn ông kia hình như là được tạp chí Fashion Magazine bầu chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim Thẩm Tử Hằng. Mặc dù người đàn ông bên cạnh Trình Trình là ai, nhưng anh ta cũng có khí chất vô cùng lớn, vừa xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, tất cả mọi chuyện tốt đều bị người ta giành hết rồi.

Mấy người đàn ông bên cạnh đều biết Tôn Tiểu Huệ đang nghĩ gì, bọn họ đều thích đùa giỡn nhưng đối với hành động trơ trẽn ban đầu của Lâm Tây và Dương Thanh, gì, nên tất cả liền giải tán.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net