Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







"Lúc ban đầu, tôi đã áng chừng khả năng cậu ấy yêu tôi, chỉ có 5%."

1.

Khi thang máy lên đến tầng 16, Tiêu Chiến phải mất rất nhiều sức lực mới có thể chuyển đống đồ mà công ty phát cho từ trong thang máy ra ngoài.

Tổng công ty quả nhiên là tổng công ty, phúc lợi đãi ngộ so với chi nhánh mà anh từng làm trước kia thật không giống nhau.

Một ngày lễ truyền thống như Tết Đoan ngọ thế này, trước kia anh được nhận phúc lợi chỉ là bánh ú hộp quà này nọ, gặp đúng dịp công ty đạt được năng suất cao thì có thể được tặng thêm một hai phiếu mua sắm hạn mức không quá lớn ở siêu thị. Lần này trước Tết Đoan ngọ anh được thuyên chuyển từ vùng khác đến tổng công ty ở thủ đô, ngày hôm nay được lĩnh về ngoại trừ bánh ú hộp quà, còn có một thùng dầu ăn, hai bao gạo Ngũ Thường cùng với phiếu mua sắm 500 tệ ở trung tâm thương mại.

Nếu như vẫn còn ở quê nhà, chắc chắn sau khi tan làm anh sẽ không chút nghĩ ngợi mà tặng lại những thứ này cho cha mẹ, nhưng mà hôm nay...

Những thứ này không biết phải ăn đến khi nào đây.

Anh bấm mật mã mở khóa cửa, đặt đồ xuống bên cạnh tủ giày ở huyền quan.

Bên cạnh đôi giày cao gót màu đỏ anh rất quen thuộc là một đôi giày da công sở xa lạ.

Anh bất đắc dĩ thở dài, nhìn về phía phòng ngủ chính đang đóng chặt cửa, cố gắng nhẹ động tác hết sức dọn đồ mình mang về vào phòng bếp.

Chờ đến lúc từ trong bếp đi ra, anh mới ý thức được mình cẩn thận từng li từng tí như vậy vốn là không cần thiết.

Người ở trong phòng không nghe được động tĩnh bên ngoài.

Căn hộ này còn rất mới, lúc chủ nhà lắp đặt thiết bị cũng tốn không ít công sức, hiệu quả cách âm tốt cực kỳ. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn có thể nghe được âm thanh nào đó không thích hợp với trẻ nhỏ từ phòng ngủ chính truyền ra.

Cũng may anh không phải thiếu nhi, cũng may khoảng thời gian này anh đã tập thành thói quen hơn nữa cũng đã chai lì rồi.

Bạn cùng phòng của anh là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hai người quen nhau ở trên mạng cũng đã sắp được 10 năm.

Ở thời đại đa phần học sinh đều mê mẩn nói chuyện trên QQ, anh tiện tay tìm một số QQ hỏi một câu "gg hay mm"*, hai người liền cứ thế duy trì tình hữu nghị qua mạng như vậy suốt 10 năm trời.

*Viết tắt của "ca ca hay muội muội"

Lần này anh được điều động từ quê nhà lên tổng công ty, bởi vì biết người bạn qua mạng này là người lớn lên ở thủ đô nên đã thuận tiện nhờ đối phương giúp đỡ tìm một căn nhà thích hợp, kết quả đối phương nói một câu "Anh trực tiếp dọn tới chỗ em luôn đi, đúng lúc em có phòng trống cần cho thuê", anh liền không do dự mà dọn vào.

Theo lý thuyết cô nam quả nữ sống chung nhà sẽ có rất nhiều bất tiện, nhưng bọn họ đều không lo lắng nhiều đến thế.

Bởi vì bọn họ, một người giới tính nữ, thích nam; một người giới tính nam, cũng thích nam.

Thuê chung nhà với người quen so với ở cùng người xa lạ sẽ tốt hơn, Tiêu Chiến vốn cho là như vậy, nhưng sau khi anh dọn đến đây rồi mới phát hiện, có lẽ ở chung với người xa lạ sẽ tốt hơn chút.

Không phải bởi vì tiền thuê đắt, cũng không phải vì căn nhà này có chỗ nào không ổn, mà là vì cô gái này, so với những gì anh nghĩ thật chẳng giống nhau.

Cô nói có thể cô sẽ thường xuyên dẫn bạn về nhà, Tiêu Chiến cảm thấy không sao cả, dù sao đây cũng là nhà của cô, cô được tự do dẫn bạn bè về. Vả lại công việc của anh khá bề bộn, thời gian ở công ty nhiều, những lúc tăng ca cũng không ít, đối với anh mà nói, nhà chẳng qua chỉ là nơi để ngủ.

Nhưng mà "bạn" trong lời của cô cũng không phải là kiểu bạn mà Tiêu Chiến đang nghĩ.

Một tuần bảy ngày, ít nhất sẽ có hai ngày cô dẫn theo những người đàn ông khác nhau quay về, lúc ban đầu còn tận lực tránh những lúc Tiêu Chiến ở nhà, về sau có lẽ do mọi chuyện cũng đã lỡ như thế, lúc cô mang người về còn tiện đường mang cho Tiêu Chiến một ly trà sữa hoặc cà phê, mặc dù phần lớn thời gian Tiêu Chiến đều không uống.

Cô gọi hành động này là "Sưu tập tem", nói mình hưởng thụ tình ái không phải chuyện gì đáng xấu hổ cả, thỉnh thoảng còn trò chuyện một chút với Tiêu Chiến kiểu đàn ông nào ở trên giường sẽ thích thú hơn.

Tiêu Chiến đeo tai nghe bluetooth lên, vừa nấu cơm vừa suy tính xem kỳ nghỉ Tết Đoan ngọ này phải giết thời gian như thế nào, đợi đến sau khi anh ngồi vào bàn ăn hết một đĩa cơm chiên Dương Châu, cửa của phòng ngủ chính mới mở ra.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước ra khỏi phòng, thời điểm nhìn thấy Tiêu Chiến rõ ràng có sửng sốt một chút.

"Chào cậu, cậu là bạn cùng phòng của Sunny sao?"

Sunny?

Nha đầu kia lại bịa ra tên giả đi lừa gạt người ta.

Tiêu Chiến đeo tai nghe, danh chính ngôn thuận làm như không nghe thấy gì, bê đĩa không đi thẳng vào nhà bếp, không cho người nọ bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.

Sau khi người đàn ông kia rời đi, khoảng 10 phút sau, chủ nhà bước ra ngoài.

"Anh làm cơm rang à?" Cô vừa lau tóc vừa bước ra, "Mới vừa rồi em ngửi thấy mùi, thèm đến mức làm em cứ phải thúc giục hắn ta nhanh nhanh lên cho xong chuyện."

Tiêu Chiến ở trong phòng bếp lại xúc một đĩa cơm rang đi ra đặt lên bàn: "Sao vậy? Kỹ thuật kém đến thế à?"

"Cũng tạm, chỉ là lực tay lớn quá, bóp chân em đau."

Nói xóng, cô kéo ghế ra ngồi xuống ăn cơm chiên.

"Tạ Tinh Vũ, mấy ngày Tết Đoan ngọ này em có kế hoạch gì chưa? Nếu em dẫn người về đây thì anh sẽ tìm vài đoàn du lịch ở phụ cận đi chơi hai ngày, còn nếu em phải về nhà bố mẹ, vậy anh sẽ không đi đâu nữa."

Tạ Tinh Vũ mặt đầy bất mãn nói: "Trước kia còn gọi em là lông vũ nhỏ, bây giờ sao lại gọi cả họ cả tên thế này? Thật là lạnh nhạt, chẳng có tí tình cảm nào cả."

Có lẽ lông mi giả khiến mắt cô không thoải mái, cô dứt khoát thẳng tay kéo lông mi xuống luôn, sau đó hướng về phía Tiêu Chiến lấy lòng cười nói: "Thật sự là anh không thể đi, ngày mai anh phải giúp em một chuyện, giúp được rồi sau này anh muốn làm gì thì làm cái đó, muốn đi đâu thì đi, nếu anh không thích em đưa người về, trong vòng một tuần em sẽ không dẫn ai về nữa."

Tốt như vậy?

Tiêu Chiến hỏi: "Giúp chuyện gì?"

"Không phải em đã từng nói với anh em có một người bạn trai rồi sao? Lần trước em nói với anh ấy chuyện em và anh thuê chung nhà, nhưng con người này ấy mà, có hơi bảo thủ, luôn cảm thấy em ở chung với con trai không ổn lắm, tình huống của anh em cũng nhắc đến với anh ấy rồi, anh ấy không tin, nói là ngày mai muốn tự mình đến nhìn tận mắt một chút mới yên tâm được."

"Em thật sự có bạn trai? Anh tưởng là em nói chơi thế thôi." Tiêu Chiến cảm thấy rất kinh ngạc.

"Đương nhiên là thật, lừa anh làm gì?"

"Đến thì đến thôi, anh giúp gì được cho em?"

Tạ Tinh Vũ chột dạ nhìn anh: "Nói với anh như nào đây nhỉ? Như này đi, em quen anh ấy gần một năm, hẹn hò cũng sắp nửa năm rồi, anh ấy vẫn cho rằng cho tới bây giờ em chưa từng yêu ai cả, em với anh ấy ngay cả miệng cũng chưa từng hôn, cực kỳ trong sáng, ngày mai sau khi anh ấy đến đây anh hãy giúp em bảo vệ hình tượng cho thật tốt, ngàn vạn đừng lỡ miệng nói ra chuyện gì."

Tiêu Chiến đang uống nước, nghe như vậy thiếu chút nữa thì sặc.

Tạ Tinh Vũ nói tiếp: "Em nói với anh ấy anh là anh họ của một người bạn của em, không nói là bạn trên mạng, sợ anh ấy không chấp nhận được."

"Bạn trai em cổ hủ như vậy sao?"

Tiêu Chiến nghĩ thầm trong đầu, vậy thì chênh lệch giữa hai người cũng quá lớn, hai thái cực như vậy, chắc chắn có thể trải qua bên nhau hay sao?

"Làm ơn mà!" Tạ Tinh Vũ chắp hai tay.

Tiêu Chiến không nhịn được nói: "Nếu coi trọng cậu ta như vậy, sao em còn..."

Anh không nói hết câu, nhưng Tạ Tinh Vũ là một người thông minh, lập tức hiểu ý.

"Thích anh ấy là một chuyện, không mâu thuẫn gì với việc em sưu tập tem, thân thể em là của em, trái tim em dành cho anh ấy là được rồi còn gì?" Tạ Tinh Vũ nói rất nghiêm túc, "Em thật sự có ý định sau này sẽ kết hôn với anh ấy, ở trước mặt anh ấy em là một đóa hoa trắng đơn thuần đáng yêu là đủ rồi, những mặt khác không cần để anh ấy biết."

Tiêu Chiến hỏi cô: "Vậy em kết hôn với cậu ta rồi có thể kiểm soát được bản thân không?"

Tạ Tinh Vũ nói: "Anh ấy là một thân cây, nhưng thỉnh thoảng em cũng phải chạy nhảy trên thảo nguyên một chuyến chứ."

Tiêu Chiến đột nhiên vô cùng tò mò người anh em đỉnh đầu là một thảo nguyên xanh mượt này rốt cuộc là kiểu người gì.

Giữa trưa ngày thứ hai, anh theo ý nguyện gặp được người đó.

Trước mắt anh đột nhiên có bốn chữ bay qua: Phí phạm của trời.

Trước kia khi anh tụ họp với bạn bè trong giới hoặc lúc đi bar vẫn hay nghe được có người nhắc tới người này người nọ quả thật là cực phẩm, có thể hẹn hò với nhau là phúc ba đời, coi như không thể yêu, vậy ngủ một đêm thôi cũng đủ để khoe khoang mấy năm.

Khi đó anh luôn cảm thấy những lời này quá khoa trương, nhưng hôm nay, trong nháy mắt nhìn thấy bạn trai của Tạ Tinh Vũ ấy, anh thật sự đã nghĩ đến hai chữ "cực phẩm".

Khó trách Tạ Tinh Vũ đã từng trải qua với vô số người lại nảy sinh suy nghĩ muốn kết hôn với cậu ta.

Tạ Tinh Vũ kéo tay cậu lại cười cười giới thiệu với Tiêu Chiến: "Đây là người em từng nhắc đến với anh, bạn trai em, Vương Nhất Bác. Nhất Bác, đây là Tiêu Chiến, anh trai của bạn em, hiện giờ là bạn cùng phòng."

Tạ Tinh Vũ bình thường luôn trang điểm đậm mặc đồ gợi cảm hôm nay lại thay đổi so với bình thường, để mặt mộc lại còn mặc một chiếc váy liền thân màu sắc già dặn bảo thủ, điều này khiến Tiêu Chiến quả thực không quen.

Vương Nhất Bác lịch sự mà hờ hững chào hỏi với anh: "Xin chào, làm phiền rồi."

Kiểu đàn ông cả tướng mạo lẫn vóc người đều là cực phẩm như này lại là trai thẳng, nha đầu Tạ Tinh Vũ này cũng được hời quá rồi, Tiêu Chiến nghĩ thầm, nếu như người này là bạn trai anh, đại khái anh cũng sẽ không nỡ buông ra cho người khác nhìn thấy, tìm một nơi khóa lại, khóa ở đâu cũng được, tốt nhất là ở trên giường.

Tiêu Chiến vào trong bếp gọt hoa quả, mơ hồ có thể nghe được giọng nói của hai người kia ngoài phòng khách.

"Sao nào? Em nói rồi mà, anh ấy thật sự là người đồng tính, em với anh ấy ở cạnh nhau rất an toàn. Hơn nữa em là con gái, nếu gặp phải nguy hiểm gì, anh ấy là đàn ông còn có thể bảo vệ em nữa."

"Nhìn bằng mắt thì vẫn chưa nhìn ra được gì." Là giọng nói của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến phát hiện lúc nói chuyện với Tạ Tinh Vũ thanh âm Vương Nhất Bác sẽ hạ thấp xuống một ít.

"Anh nhìn anh ấy xem, rất đẹp có đúng không?"

"Cũng được."

"Anh nhìn thật? Em còn tưởng anh sẽ không để ý chứ, có phải anh cảm thấy anh ấy đẹp hơn so với em đúng không?"

"Anh ta có đẹp hay không cũng đâu có liên quan gì đến anh? Em so bì với một người đàn ông làm gì?"

Tiêu Chiến bưng đĩa trái cây đã cắt xong ra ngoài, Tạ Tinh Vũ và Vương Nhất Bác không tiếp tục đề tài ban nãy nữa.

Ba người vừa xem ti vi vừa ăn trái cây, bởi vì lúc này không còn chủ đề để nói chuyện, bầu không khí có hơi lúng túng. Tiêu Chiến theo tiềm thức mở lớn âm lượng ti vi hơn chút, liếc mắt thấy lúc Vương Nhất Bác ăn trái cây có chút nước rơi xuống quần cậu, anh lấy ra hộp giấy ăn ở bàn trà nhỏ phía dưới đưa đến.

"Cảm ơn."

Lúc Vương Nhất Bác nhận hộp giấy, ngón tay cậu vô tình chạm vào ngón tay Tiêu Chiến.

Nhịp tim Tiêu Chiến đột nhiên tăng nhanh.

Anh quay đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái, phát hiện đối phương đang cầm khăn giấy lau tay cho Tạ Tinh Vũ, sau đó mới lấy tờ khác lau đi vết nước đọng trên quần mình.

Nếu như đối phương không phải trai thẳng, anh suýt nữa thì nghi ngờ sự đụng chạm vừa rồi không phải là vô tình.

Anh cảm thấy bản thân có chút buồn cười, lại đi tơ tưởng bạn trai của người khác.

Vương Nhất Bác trả lại hộp khăn giấy vào chỗ cũ, bởi vì bàn trà phía dưới đúng lúc nằm ở chỗ khuất tầm mắt, cậu vô tình làm rơi thứ khác ra, đồ rơi xuống bên chân Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến theo bản năng nhìn theo, ánh mắt tối lại.

Đó là một hộp BCS đã được mở ra.

Tạ Tinh Vũ cũng nhìn thấy.

Cô lập tức quay về phía Tiêu Chiến nháy nháy mắt, sau đó nhặt hộp BCS lên nhét vào tay Tiêu Chiến, nói: "Không phải đã nói với anh mấy thứ như này đừng để lung tung hay sao?"

Tiêu Chiến sững sờ trong giây lát, sau đó siết chặt thứ đồ trong tay mình.

Cũng đúng thôi, vốn dĩ anh đã đồng ý với Tạ Tinh Vũ phải bao che cho cô ở trước mặt bạn trai, không để bạn trai cô nhìn ra bất kỳ chuyện gì bất thường. Anh và Vương Nhất Bác chẳng qua là người xa lạ có duyên gặp mặt một lần, đại khái sau này sẽ không qua lại nữa, cứ coi như bị hiểu lầm, thì thật ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy trong đầu Vương Nhất Bác lúc này đã bắt đầu suy nghĩ miên man bất định rồi.

Loại cảm giác này khiến anh rất bất an.

Sau đó Tiêu Chiến mượn cớ quay về phòng, anh nghe thấy Vương Nhất Bác đề nghị với Tạ Tinh Vũ để cô mượn cớ đuổi Tiêu Chiến đi, nói rằng dù có đền cho anh một tháng tiền phòng cũng không có vấn đề gì cả.

Tạ Tinh Vũ do dự không chắc chắn nói: "Không được, em đã đồng ý với bạn em rồi, hơn nữa anh ấy cũng đã thanh toán cho em tiền phòng nửa năm, sau khi hết nửa năm em sẽ nói với anh ấy phòng này không cho thuê nữa nhé?"

Vương Nhất Bác nói: "Em cho anh ta thuê cả nhà, chuyển đến chỗ anh ở đi."

Ấn đường Tiêu Chiến giật giật.

Tạ Tinh Vũ lắp ba lắp bắp: "Chuyển... chuyển đến chỗ... chỗ anh á?"

Vương Nhất Bác nói: "Đúng vậy, chỗ anh bên kia cũng là căn hộ hai phòng, phòng ngủ chính nhường cho em, anh sẽ ngủ ở phòng cho khách."

"Ngu xuẩn." Tiêu Chiến nhỏ giọng mắng một câu.

Tạ Tinh Vũ vẫn còn đang tìm đủ các loại kiếm cớ để không đáp ứng đề nghị của Vương Nhất Bác.

Ở trong mắt Vương Nhất Bác, hơn phân nửa là cô đang xấu hổ và lo âu, sợ rằng đến ở nhà bạn trai tức là đang sống chung, quan hệ giữa hai người sẽ phát sinh biến hóa về bản chất, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Chỉ có Tiêu Chiến là rõ ràng, cô không muốn là bởi vì sao.

Mùi vị của việc bị đối xử lạnh nhạt bị hiểu lầm, thật ra tối hôm qua anh đã đoán trước được có thể sẽ có, nhưng đến hôm nay khi đã chân chính trải qua rồi mới phát hiện hóa ra không chỉ có thế.

Cảm giác này thật kinh khủng.

Anh gửi wechat cho một người bạn, hỏi người đó: "Cậu nói xem trai thẳng sẽ thích kiểu gì? Thanh thuần đáng thương khôn khéo vô tội?"

Người bạn trả lời lại: "Trai thẳng? Đương nhiên là thích con gái rồi."


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic