Chương 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




11.

Phòng tắm không phải kiểu nửa trong suốt.

Lúc Tiêu Chiến tắm ở bên trong, trong đầu anh toàn là "Vương Nhất Bác ngàn vạn lần đừng có nhân lúc này mà chạy mất". Nhưng đây là lần đầu tiên của hai người, anh không muốn bắt đầu qua loa, mà là hy vọng có thể lưu lại trong trí nhớ Vương Nhất Bác một dấu ấn sâu đậm, liên quan đến sau này của bọn họ, Vương Nhất Bác cảm thấy đêm nay có tốt đẹp hay không vô cùng trọng yếu.

Anh tắm rất kỹ càng, tốn rất nhiều thời gian tự khuếch trương cho bản thân, việc này vốn dĩ nên để phần cho Vương Nhất Bác.

Để lần sau vậy, anh nghĩ, lần sau sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy nữa.

Khuếch trương không tốt rất dễ bị thương, cũng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của bọn họ, Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy nơi đó của Vương Nhất Bác to lớn thế nào, thỉnh thoảng nằm trên giường hồi tưởng lại, phía dưới của anh lại cứng đến phát đau.

Anh nuốt nước bọt một cái, dựa theo cách thức mình từng tìm kiếm trên mạng, hết sức nghiêm túc làm xong công đoạn khuếch trương.

Thời điểm anh tắm xong bước ra, Vương Nhất Bác đang ngồi bên mép giường nghịch điện thoại.

Tiêu Chiến đi tới ngồi xuống bên người cậu, ánh mắt làm như lơ đãng liếc một cái, nhìn thấy trên điện thoại là giao diện nhắn tin của wechat.

"Giờ này còn nói chuyện với người khác sao?" Anh có vẻ hơi oán trách nói.

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, không nói gì cả mà trực tiếp giơ điện thoại ra trước mặt anh.

Tiêu Chiến nhìn được rõ nội dung ở phía trên.

"Trải qua quãng thời gian ở cạnh nhau, tôi cảm thấy chúng ta càng thích hợp để làm bạn hơn, cũng chúc cô có thể tìm được người thật sự phù hợp với mình. Cô nói không sai, quả thật trong lòng tôi có người không thể buông xuống được, cho nên lúc ở bên cô vẫn luôn không được tập trung, tôi nghĩ hẳn là tôi nên chính thức nhận lỗi với cô, thật sự xin lỗi."

À... hóa ra là gửi cho đối tượng xem mắt đó.

Trước khi lên giường với anh giải quyết dứt điểm những mỗi quan hệ mập mờ đang dang dở, thẳng thắn đưa cho anh xem mà không hề lảng tránh, thật đúng là tác phong của Vương Nhất Bác, có nguyên tắc đến mức khiến người ta bội phục.

Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên đầu anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng đi tắm."

Tiêu Chiến hơi nheo mắt: "Vậy em nhanh lên một chút nhé."

"Em lại không nhìn ra anh gấp như vậy đấy, bảo là đi tắm mà vào đấy cũng gần được một tiếng rồi, anh mà còn không chịu ra là em sẽ cho rằng anh ngủ luôn ở trong đấy rồi ấy."

"Chờ lát nữa em sẽ biết tại sao anh lại tắm lâu như vậy." Tiêu Chiến cười tít mắt, "Biết trước thì anh đã không đi ra rồi, đợi em đi vào tìm anh."

Vương Nhất Bác đứng lên, hướng về phía phòng tắm vừa đi vừa nói: "Em sẽ không đi vào tìm anh, em sẽ tranh thủ thời gian mà chạy mất."

Khẩu thị tâm phi.

Càng ngày Tiêu Chiến càng cảm thấy Vương Nhất Bác là một người thú vị, diện mạo đứng đắn nghiêm túc kia của cậu quả nhiên đều là giả dối, cũng không biết cởi quần áo ra rồi liệu có lại biến thành một người khác hay không.

Anh hết sức mong đợi.

Vương Nhất Bác tắm rất nhanh, có lẽ là thật sự lo Tiêu Chiến nóng lòng chờ đợi, cũng có thể là không muốn cho bản thân thêm thời gian để cân nhắc, lúc cậu đi ra chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông, vị trí vô cùng thấp, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ bụng và đường nhân ngư khiến người ta tưởng tượng xa vời kia.

Quả đúng là cực phẩm, Tiêu Chiến khen ngợi ở trong lòng.

"Cần tắt đèn không?" Anh hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe được câu hỏi của anh cảm thấy có chút buồn cười: "Sao vậy? Giờ anh sợ rồi à?"

Nào có phải thế.

Là sợ em mới chỉ cong về mặt tâm lý chứ thân thể vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nếu lát nữa không thể cứng nổi với cơ thể trần truồng của một người đàn ông, vậy không phải là sẽ rất khó xử hay sao?

Những lời này Tiêu Chiến không nói ra miệng, anh lại nói: "Vậy tắt đèn lớn đi, mở đèn nhỏ trên tường là được rồi."

Vương Nhất Bác làm theo lời anh, trước khi lên giường điều chỉnh ánh sáng trong phòng đến mức thấp nhất.

Lúc bị cậu đè ở dưới thân cởi ra dây lưng của áo choàng tắm, Tiêu Chiến hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, anh vẫn sợ sẽ bắt gặp ánh mắt đột nhiên rét lạnh của Vương Nhất Bác. Nếu như đến bước này rồi mà vẫn không được, vậy thì bọn họ quả thật không còn khả năng nào cả, vẫn phải cần đến rất nhiều dũng khí để đối mặt với tình cảnh có thể xảy ra kiểu này.

Dũng khí của anh đã sắp dùng hết rồi.

"Sao lại cau mày?" Vương Nhất Bác hỏi anh, "Làm với đàn ông... em thực sự không hiểu rõ lắm, chỉ biết đại khái một chút mà thôi, nếu anh không hướng dẫn cẩn thận cho em, anh có thể sẽ bị thương đấy."

Tiêu Chiến lập tức vươn cánh tay ôm lấy cậu: "Được, anh dạy em."

Tay anh trượt dần xuống theo tay Vương Nhất Bác, nắm lấy bàn tay vẫn chưa biết nên đặt đâu mới tốt kia của cậu, dẫn dắt tay cậu chạm tới vị trí bí ẩn phía dưới của mình.

Dưới sự hướng dẫn của anh, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng sờ vào chỗ đó một cái.

"Trơn thật đó, anh bôi cái gì vậy?"

"Một thứ có thể khiến em tiến vào nhanh hơn chút." Tiêu Chiến bị cậu sờ lập tức có cảm giác, "Em có thể dùng tay thử trước một chút, cảm thấy được rồi thì trực tiếp đi vào là được."

Vương Nhất Bác dựa theo lời anh nói bắt đầu động tác, ngón tay từng chút từng chút chen vào trong.

Bởi vì anh đã khuếch trương từ trước, lại bôi thêm rất nhiều bôi trơn, ngón tay đi vào không tốn chút sức nào hết.

Tiêu Chiến theo động tác trên tay cậu thoải mái rên rỉ hai tiếng, từ từ mở rộng chân mình để cho cậu có thể tiến công mà không gặp trở ngại. Anh kéo chiếc khăn tắm lỏng lẻo đang vắt trên hông Vương Nhất Bác xuống, đặt tay lên địa phương mình đã từng sờ qua kia. Chỗ đó vẫn còn đang mềm, nhìn hơi không có tinh thần.

Trong lòng anh dâng lên một tia thất vọng.

Vương Nhất Bác lại tăng thêm hai ngón tay vào bên trong, mông anh đã bị nhét đến đầy ứ. Theo động tác rút ra cắm vào của ngón tay, trong phòng vang vọng thứ âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt.

Vương Nhất Bác dịu dàng nói bên tai anh: "Là thế này phải không?"

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Anh đặt tay lên bụng dưới Vương Nhất Bác, nắm lấy dương vật dù đang ở trạng thái mềm nhưng kích thước vẫn đáng kinh ngạc của cậu, dốc hết sức dùng tay để lấy lòng nó, muốn để nó nhanh chóng đạt đến trạng thái giống như lần trước. Chỉ tiếc lần này cũng không có thuận lợi như vậy, không biết là bởi vì nguyên nhân gì, nơi đó từ đầu đến cuối đều không cứng lên.

Cảm giác được anh mất tinh thần, Vương Nhất Bác tiến tới hôn bên tai anh, nói: "Đừng để tâm, chỉ là em có hơi căng thẳng thôi."

Hóa ra là như vậy.

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là không phải thật sự không có cảm giác với anh.

"Anh dùng miệng giúp em."

Anh lật người lại, đè Vương Nhất Bác xuống giường, khom lưng há miệng ngậm vào phần đỉnh.

Anh vốn định học theo trong phim điện ảnh ngậm vào toàn bộ của Vương Nhất Bác, nhưng anh phát hiện dương vật của Vương Nhất Bác so với trong trí nhớ của anh còn lớn hơn, anh há miệng hết cỡ cũng rất khó mà ngậm được. Anh chỉ có thể buông tha cho suy nghĩ này, giống như ăn kem mà liếm từng chút từ gốc đi lên, lại dùng sức hút vào hai túi trứng căng phồng phía dưới, cuối cùng dùng lưỡi đảo quanh phần chóp, lại một lần nữa há miệng ngậm quy đầu vào mồm.

Dưới sự khiêu khích của anh như vậy, dương vật Vương Nhất Bác rất nhanh liền cương lên.

Tiêu Chiến dùng miệng bắt chước động tác giao hợp nhả ra nuốt vào chóp đỉnh, Vương Nhất Bác nâng eo lên bắt đầu va chạm, một lần lại một lần, Tiêu Chiến bị buộc phải ngậm vào sâu hơn.

Miệng của anh bị kéo căng đến mức khó chịu, cổ họng cũng phải chịu đựng sự va chạm không ngừng.

Vương Nhất Bác giống như đã mất khống chế vậy, càng đâm càng ác liệt, đâm đến mức Tiêu Chiến phải chảy nước mắt.

Qua một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới phát hiện dáng vẻ thảm thương của Tiêu Chiến, cậu vội vàng dừng lại động tác trên eo, kéo Tiêu Chiến từ phía dưới lên, hai tay xoa nắn mặt anh giúp anh giảm bớt khó chịu.

"Em xin lỗi."

"Không sao đâu."

Hai người gần như là lên tiếng cùng một lúc.

Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, cảm thấy cậu lúc này quả thật là dịu dàng đến mức làm người ta nghẹt thở. Anh chẳng quan tâm gì nữa trực tiếp hôn lên môi cậu, lần này Vương Nhất Bác không hề có bất kỳ sự do dự nào hết, lập tức hóa thành chủ động cậy mở hàm răng của anh, cùng anh triền miên hôn môi, thậm chí còn ngậm lấy đầu lưỡi của anh dùng sức mút vào.

Có chất lỏng chảy xuống từ khóe miệng Tiêu Chiến, nhưng anh không để ý tới những thứ này, anh đưa tay cầm lấy dương vật của hai người, nhấc chân lên móc vào eo Vương Nhất Bác.

Miệng Vương Nhất Bác dần dần đi xuống, nuốt lấy chất lỏng chảy ra từ miệng xuống cổ của Tiêu Chiến, há miệng mút vào chỗ nhô ra trước ngực anh.

Cậu dùng sức mút lấy, mút vào toàn bộ quầng vú.

Tiêu Chiến đột nhiên thẳng người, cũng không đoái hoài đến những thứ khác, khó nhịn mà kêu lên thành tiếng.

Vương Nhất Bác lấy được khích lệ lại càng táo tợn hơn, cắn lấy ngực Tiêu Chiến vừa đau vừa thoải mái, tay cũng thuận thế đi xuống, một lần nữa cắm ngón tay vào trong thân thể Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thoải mái đến mức không thể nhịn được, trong miệng ưm ưm a a kêu loạn lên.

Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, đỡ lấy thứ đồ kích thước kinh người dưới thân mình thử dò xét ma sát một chút ở nơi ngón tay vừa cắm vào kia, Tiêu Chiến lập tức căng cứng cả người.

Cậu tiến vào rất chậm, nhưng đủ cương quyết.

Tiêu Chiến cắn răng kiên trì, nhưng chưa được bao lâu liền chịu không nổi nữa hít vào một hơi thật sâu.

"Đau lắm à?"

Vương Nhất Bác dừng lại động tác.

"Ưm... Có chút chút..."

Nước mắt từ khóe mắt Tiêu Chiến trượt vào mái tóc, mặc dù anh cau mày nhưng khóe miệng vẫn cong lên, nhìn vào vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Giống như rất sợ Vương Nhất Bác đứt gánh giữa đường, anh dùng hai chân chặt chẽ quấn quanh hông Vương Nhất Bác, không để cho cậu lùi một tí nào lại đằng sau.

"Một lát nữa là ổn rồi, em đừng chịu đựng."

Mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác chuyển sang chóp mũi Tiêu Chiến, cậu cảm thấy Tiêu Chiến như vậy nhìn cực kỳ tội nghiệp, nhưng kiểu tội nghiệp như này sẽ không khiến người ta buông tha cho suy nghĩ bắt nạt anh, ngược lại lại càng muốn khiến anh trở nên đáng thương hơn nữa, muốn tiếp tục bắt nạt anh càng mạnh bạo hơn.

Cậu ưỡn thẳng eo, trực tiếp cắm vào chỗ sâu nhất.

Tiêu Chiến quả nhiên mất khống chế kêu to lên.

Mặc dù đau, nhưng khoái cảm về mặt tâm lý lại càng nhiều hơn một bậc. Khó trách người ta hay nói kết hợp cả về thể xác và tinh thần là chuyện tốt đẹp nhất, anh chỉ mới mở chân ra để Vương Nhất Bác tiến vào như bây giờ thôi đã cảm thấy hạnh phúc đến sắp điên rồi, dù rằng động tác ra vào không ngừng của Vương Nhất Bác khiến anh thấy đau đớn, nhưng anh vẫn không hề do dự ngẩng đầu lên đòi hôn.

Vương Nhất Bác lúc hôn anh hết sức ôn nhu, lúc làm anh lại ác liệt đến đáng sợ.

Rất nhiều lần Tiêu Chiến đều sắp va phải thành giường, sau đó lại có cảm giác được hai bàn tay kéo mình trở lại chính giữa.

Dần dần, anh rốt cuộc cũng tìm được khoái cảm, không còn chỉ cảm thấy mỗi đau đớn như lúc ban đầu nữa. Nhất là khi Vương Nhất Bác đâm tới một điểm nào đó, hai chân anh cũng run rẩy theo.

Vương Nhất Bác cũng phát hiện điểm này, vì vậy càng thêm ra sức hung ác đâm vào nơi đó.

Tiêu Chiến mơ hồ cảm giác được trong chuyện làm tình này, có lẽ anh không phải đối thủ của Vương Nhất Bác, rõ ràng vừa mới bắt đầu còn bày ra dáng vẻ người hiền lành nói "Em thực sự không hiểu rõ lắm", kết quả sau đó lại chẳng chừa lại cho anh chút quyền chủ động nào, ăn anh sạch sẽ từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, trong ngoài bất nhất khiến người ta phát sợ.

Càng làm Tiêu Chiến sợ hãi chính là, thật ra chính anh cũng rất hưởng thụ cảm giác như vậy.

Vương Nhất Bác mất khống chế, anh cũng mất khống chế theo, về sau lúc đổi sang tư thế quỳ gối, ngay cả quỳ anh cũng không thể quỳ cho vững vàng nữa rồi.

Cho dù như vậy, Vương Nhất Bác vẫn cứ đánh lên eo anh ra sức mà làm, chẳng chịu cho anh một cơ hội để thở dốc nào hết.

Anh tưởng là bọn họ có thể làm xong một lần cũng đã coi như viên mãn rồi, kết quả Vương Nhất Bác đã ăn quen mùi liền kéo lấy anh làm tận ba hiệp, càng về sau khi anh đã choáng đầu hoa mắt cảm giác như mình thiếu mất dưỡng khí, Vương Nhất Bác vẫn còn dùng sức đánh lên mông anh để cho anh đừng có kẹp chặt cậu như vậy.

Đến lần thứ ba, ngay cả mắt anh cũng không thể mở ra được nữa, chỉ có thể khàn giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Tại sao em vẫn còn chưa bắn vậy?"

Vương Nhất Bác nâng mặt anh lên hôn một cái, nói: "Ngoan."

Lúc hôn anh thì dịu dàng không chịu nổi, lúc làm anh thì chẳng còn giống người.

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng biết được Vương Nhất Bác chân thật ẩn giấu dưới lớp vỏ kia là gì rồi, dự cảm của anh không chỉ chính xác, mà anh còn đánh giá thấp Vương Nhất Bác.

Sau khi xong chuyện ngay cả sức đi tắm anh cũng chẳng còn nữa, vẫn là Vương Nhất Bác giúp anh lau chùi cơ thể.

Trước khi bọn họ lên giường, anh vẫn luôn nghĩ muốn cho Vương Nhất Bác trải nghiệm một lần hoan ái hoàn hảo, cho nên từ khâu chuẩn bị đến khâu dọn dẹp về sau anh đã định sẽ tự mình làm, anh sợ Vương Nhất Bác cảm thấy làm tình với người cùng phái là một chuyện rườm rà quá mức. Kết quả anh hoàn toàn không nhớ nổi những thứ này, cũng không đoái hoài lo lắng gì tới chuyện Vương Nhất Bác giúp anh lau dọn liệu có cảm thấy phiền toái và khó chịu hay không.

Một đêm này Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi, nhưng giấc ngủ cũng vô cùng trằn trọc.

Anh mơ thấy anh và Vương Nhất Bác bị Tạ Tinh Vũ bắt gian tại trận, Tạ Tinh Vũ chỉ vào mặt anh nói anh không biết xấu hổ, nói anh dùng trăm phương ngàn kế để phá hoại tình cảm của bọn họ rồi thừa dịp chen chân vào, Tạ Tinh Vũ còn nói cô vẫn đang nói dối, cô và Vương Nhất Bác đã sớm lăn giường với nhau.

Anh đổ mồ hôi đầy đầu tỉnh lại, quay đầu nhìn vẫn thấy Vương Nhất Bác đang ngủ ở cạnh bên liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Giấc mộng kia thật là hoang đường.

Cho dù ở trong mộng anh cũng có thể cảm giác được chắc có lẽ mình đang nằm mơ, nhưng anh ở trong giấc mơ đó, khi đối mặt với chỉ trích của Tạ Tinh Vũ vẫn không nhịn được mà cảm thấy chột dạ.

Vương Nhất Bác hôn một cái lên vai anh, hỏi: "Sao thế?"

"Đánh thức em à?'

Tiêu Chiến đáp lại cậu bằng một nụ hôn thật dài, thân mật mà khoác chân lên đùi cậu, nói, "Không có gì, mơ thấy ác mộng thôi."

"Ác mộng gì thế?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Mơ thấy trời đã sáng."

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười: "Trời đã sáng mà là ác mộng gì chứ?"

"Mơ thấy trời đã sáng, em mặc xong quần áo đứng ở mép giường, mặt lạnh như băng bảo anh hãy quên chuyện tối hôm qua đi, em nói chẳng qua là nhất thời đầu óc mê muội mới có thể cùng anh lên giường, em đã có bạn gái, hai người dự định sẽ kết hôn, bảo anh hãy mau mau chóng chóng rời khỏi cuộc sống của em đi."

"Nói linh ta linh tinh."

Vương Nhất Bác cười cấu lên eo anh, anh nhạy cảm lập tức co người lại rúc vào trong ngực Vương Nhất Bác.

Một đêm này qua đi, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Bọn họ đều tự hiểu trong lòng mà chẳng nói ra khỏi miệng.

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Vậy ngày mai anh có thể gặp em không?"

Vương Nhất Bác nói: "Anh ngủ dậy là có thể gặp được."

Tiêu Chiến lại hỏi: "Ngày kia thì sao? Còn ngày kìa? Chỉ cần muốn gặp là có thể gặp hả? Hay em lại bảo em muốn yên tĩnh một chút, bảo anh tạm thời đừng liên lạc với em, đợi em suy nghĩ rõ ràng rồi tìm anh sau?"

"Anh đang ám chỉ chuyện gì?"

Vương Nhất Bác hôn lên vị trí huyệt Thái dương của anh, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mau ngủ đi, em cũng không phải trẻ con vài ba tuổi mà cả ngày cứ đổi tới đổi lui như thế."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng an tâm.


-tbc-


Chị Đường hỏi các bạn có vui hơm hê hê hê, xincamon 🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic