Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12.

Nếu để cho Tiêu Chiến lên một kế hoạch hoàn mỹ từ đầu đến cuối, anh nhất định sẽ sắp xếp cho đêm đầu tiên của mình và Vương Nhất Bác vào cuối tuần, như vậy thì anh sẽ có đủ thời gian nằm liệt trên giường nghỉ ngơi, mặc kệ không cần để ý đến mấy công việc ngổn ngang khiến người ta nhức đầu.

Đáng tiếc mọi việc rất khó để thập toàn thập mỹ.

Buổi sáng lúc thức dậy bước xuống giường hai chân anh đều phát run, Vương Nhất Bác hỏi anh có cần xin phép nghỉ một ngày hay không, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Công việc của hôm nay rất quan trọng, dù có thế nào anh cũng không thể vắng mặt.

Lúc mặc quần áo anh phải tốn rất nhiều sức, cuối cùng Vương Nhất Bác không nhìn nổi nữa, chủ động giúp anh kéo quần lên, thuận tay giúp anh kéo khóa còn nói thêm một câu nữa: "Chân anh nhỏ thế này mà mông lại vểnh thật đấy."

Anh lập tức hỏi ngược lại: "Em không thích à?"

Vương Nhất Bác cười một tiếng, không trả lời, đưa tay vỗ một cái lên mông anh.

"Mau thu dọn rồi đi trả phòng thôi, đừng lề mề, chậm thêm tí nữa là sẽ muộn làm đấy."

Tiêu Chiến nghe lời tăng nhanh tốc độ.

Vương Nhất Bác lái xe đưa anh đến chỗ làm, mắt thấy thời gian đã sắp không kịp, Tiêu Chiến phải bắt kịp giờ để check in trước 9h30, nhưng cứ trực tiếp chia tay như vậy anh thực sự có hơi không cam lòng, luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người sau buổi tối hôm qua vẫn chưa có được sự xác nhận mà anh mong muốn.

"Làm sao thế? Anh quên đồ gì à?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

"À không, chỉ là anh hơi có chút không xác định được." Anh xoay người nhìn Vương Nhất Bác, nghiêm túc hỏi, "Quan hệ giữa chúng ta không tính là tình một đêm chỉ ngẫu nhiên làm một nháy đấy chứ?"

Vương Nhất Bác mỉm cười hỏi ngược lại anh: "Anh hy vọng chúng ta sẽ là quan hệ như thế nào?"

Anh luôn cảm thấy Vương Nhất Bác lúc này nhìn đặc biệt dịu dàng.

Cũng không biết có liên quan gì đến việc "người tình trong mắt hóa Tây Thi" hay không.

"Anh hy vọng quan hệ giữa chúng ta thế nào thì chúng ta sẽ là quan hệ như thế đó sao?"

Anh ném lại vấn đề này cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười. Cậu tháo dây đai an toàn ở ghế lái xuống, sau đó nghiêng người về phía Tiêu Chiến, cũng giúp anh tháo dây ra.

Tiêu Chiến lập tức đưa tay ôm lấy Vương Nhất Bác, mỉm cười hướng về phía cậu tựa như chú mèo vừa ăn vụng được đồ ăn.

"Tối hôm qua vốn là em muốn quay lại công ty làm thêm giờ, nhưng bởi vì một con sâu rượu quá mức xấu tính đã hại em nên ngay cả điện thoại của sếp cũng không nhận, hôm nay khẳng định sẽ phải tăng ca đến rất khuya." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh, "Em sẽ không tới đón anh tan làm được, anh về sớm một chút ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa."

Tiêu Chiến vẫn còn muốn tiếp tục truy hỏi vấn đề vừa rồi, Vương Nhất Bác đã như có thần giao cách cảm mà đưa tay che kín miệng anh.

"Em chỉ lên giường với đối tượng của mình mà thôi."

Cách xưng hô "đối tượng" này thật quê mùa, nhưng sau khi nghe được Tiêu Chiến vẫn vui vẻ đến mức hai mắt cong cong.

Vương Nhất Bác tựa hồ cũng rất thích dáng vẻ tươi cười rực rỡ của anh như vậy, trước khi tạm biệt còn kéo anh lại hôn hai lần, đến tận khi thời gian thật sự không còn kịp nữa, cậu mới vội vàng thúc giục anh xuống xe.

Tiêu Chiến nghĩ thầm trong đầu, nếu có thể lập tức sống chung với nhau thì tốt rồi.

Bất luận là tăng ca đến mấy giờ, sau khi trở về đều có thể ôm lấy nhau ngủ thật ngon.

Anh đoán chắc hẳn Vương Nhất Bác vẫn chưa có suy nghĩ như vậy, đối với một người đàn ông lần đầu tiên yêu đương với người đồng tính mà nói, làm được đến bước này đã coi như mức độ tiếp nhận rất cao rồi. Tuy nói rằng Tiêu Chiến có sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ không quá vi phạm nguyên tắc, nhưng nói thế nào thì cậu cũng đã tình nguyện mắc câu.

Công việc hôm nay quả thực quá bận rộn, sau khi vào giờ làm rồi, ngay cả thời gian để gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác Tiêu Chiến cũng chỉ có rất ít, xem ra Vương Nhất Bác cũng có rất nhiều việc, phải rất lâu sau mới trả lời lại anh.

Dù là vậy, anh vẫn nhìn ra được Vương Nhất Bác bắt đầu dành rất nhiều tâm tư trong từng tin nhắn gửi đến.

Giữa những con chữ không có bất kỳ sự qua loa lấy lệ nào cả.

Vương Nhất Bác sẽ thêm vào phía sau "Buồn ngủ thì tìm cách ngủ gật chút đi" một câu "Nhớ đắp thêm quần áo đừng để bị lạnh", ở đằng sau "Em làm việc tiếp đây" còn chèn thêm ba cái icon mặt cười nữa, những chi tiết này khiến Tiêu Chiến rất hưởng thụ, tâm lý rõ ràng ổn định hơn so với trước kia.

Buổi tối không có sắp xếp gì khác, Tiêu Chiến ở lại công ty tăng ca một lúc, khi trời sắp tối thì gọi xe về nhà.

Anh chống chọi cả một ngày, thời điểm tan làm cảm giác như toàn bộ nửa người dưới không còn là của mình nữa.

Anh dứt khoát bảo tài xế lái xe vào tận bên trong tiểu khu, ngay cả đoạn đường từ cổng tiểu khu đến cửa đơn nguyên kia anh cũng không muốn tự đi nữa.

Sau khi về đến nhà, anh nhìn thấy Tạ Tinh Vũ mặc một chiếc váy hai dây màu tím ngồi trên sô pha vừa ăn mì gói vừa xem ti vi.

"Chiến Chiến bảo bối, rốt cuộc anh cũng về rồi!" Tạ Tinh Vũ vừa nhìn thấy anh liền lập tức buông bát mì trong tay xuống, trực tiếp để chân trần chạy về phía anh, "Nhanh chóng thành thật khai báo, tối hôm qua đi đu đưa ở chỗ nào? Từ trước tới nay anh chưa từng không nói tiếng nào đã đi thâu đêm suốt sáng như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đẩy cô qua một bên, chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống, hỏi cô: "Em còn nhiều mì gói không?"

Anh quả thực không muốn xuống bếp nấu cơm, nếu không phải do đói bụng thì anh còn định trực tiếp về phòng đi ngủ luôn.

Tạ Tinh Vũ hỏa nhãn kim tinh, ngồi xuống cạnh anh cười ranh mãnh: "Đừng có lừa em, em thấy tư thế đi bộ của anh không đúng cho lắm, Chiến Chiến, có phải anh đã cho người ta bóc tem rồi không hả? Là cái người anh thích anh từng nhắc đến đấy sao?"

Tiêu Chiến nhìn cô, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

"Ôi đệt, đỉnh thế!" Tạ Tinh Vũ cảm thán từ tận đáy lòng, "Không hổ là Chiến Chiến bảo bối mà em luôn vô cùng coi trọng, nhanh như vậy đã bắt được người vào tay rồi! Sao hả? Em thấy anh như này hẳn là rất hài lòng đúng không? Người đó lợi hại lắm hả? Lại có thể làm anh đến mức đi đường cũng không vững thế này."

Nhắc tới chuyện này, mặt Tiêu Chiến lập tức đỏ lên.

Tạ Tinh Vũ mở to mắt: "Thật sự mãnh liệt như vậy?"

Tiêu Chiến ngầm thừa nhận: "Anh cũng không ngờ đến."

"Đù đù đù!"

Tạ Tinh Vũ hưng phấn nhích tới nhích lui trên ghế sô pha, cũng không biết là thật sự vui mừng cho anh hay chỉ thuần túy là cảm thấy tò mò về những chuyện anh đã trải qua tối hôm qua nữa.

Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến nhìn cô một cái, tưởng là tối nay cô lại gọi người đến đây.

"Chắc là bên giao hàng." Tạ Tinh Vũ đứng lên, "Anh ngồi yên ở đó đừng động đậy, đợi em ra lấy đồ quay lại, chúng ta sẽ tiếp tục nói về anh và người đàn ông của anh!"

Năm chữ "người đàn ông của anh" khiến trong lòng Tiêu Chiến có chút ngứa ngáy.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ầm ĩ, Tạ Tinh Vũ hét lên hai tiếng rồi chạy như điên vào trong nhà, sát theo sau là một người phụ nữ trung niên mặc đồ hàng hiệu và bốn tên đàn ông cao to vạm vỡ.

Tạ Tinh Vũ ướt sũng từ đầu đến chân, nhìn vô cùng thảm hại.

Tiêu Chiến thầm nghĩ không ổn, vội vàng bảo vệ Tạ Tinh Vũ ở sau lưng, hướng về phía mấy người tự tiện xông vào nhà mà hét lớn: "Mấy người là ai? Đến đây làm gì? Có biết tự tiện xông vào nhà dân là phạm pháp hay không?"

"Biết thì làm sao?" Người phụ nữ trung niên cầm đầu vênh váo nhìn bọn họ, "Quản lý cho tốt bạn gái của mày, đừng để con ả suốt ngày ở bên ngoài làm hồ ly tinh đi câu dẫn đàn ông, nếu như còn có lần sau, tao sẽ không tùy tiện bỏ qua cho nó như vậy nữa đâu!"

Nói xong, bà ta nháy mắt với những người khác, bốn tên đàn ông kia thấy vậy liền bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà.

Bọn họ thấy cái gì liền đập cái đó, không chút nể nang, cũng chẳng quan tâm món đồ đó có đắt tiền hay không.

Tạ Tinh Vũ bị dọa sợ hét lên chói tai, Tiêu Chiến tự biết không ngăn được bọn họ, chỉ có thể để mặc cho họ đập phá đồ trong nhà, việc anh có thể làm chỉ có bảo vệ cho bản thân và Tạ Tinh Vũ thật tốt mà thôi.

Nếu những người này muốn làm ra hành động khủng bố hơn, anh sẽ lập tức cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà để tự vệ.

Sau một trận tàn phá, tựa hồ người đàn bà trung niên đã hả giận, nói với Tạ Tinh Vũ một câu "Tự mà thu xếp đi" rồi cầm túi dẫn người đi mất, chỉ để lại một đống bừa bộn trên nền nhà.

Vận khí Tiêu Chiến không tốt, máy tính xách tay anh vừa mới mang về nhà để trên bàn cũng bị những người đó lấy ra khỏi túi đập cho nát bét, trong đó vẫn còn lưu file làm việc anh mới viết được một nửa lúc tăng ca hôm nay.

Tạ Tinh Vũ run rẩy khiếp sợ hỏi: "Có phải em bị hủy dung rồi không? Thứ vừa nãy bà ta hắt lên mặt em là axit sunfuric à?"

Tiêu Chiến nhìn cô một cái, nói: "Không có, chắc là nước, để dọa em thôi."

Những người đó biết Tạ Tinh Vũ sẽ không dám báo cảnh sát việc này cho nên mới không chút kiêng dè mà phá phách, bọn họ sẽ không thật sự tấn công người, chỉ là để trút giận mà thôi.

Không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tạ Tinh Vũ đã trêu chọc phải một người không nên trêu chọc.

Trong lúc nhất thời Tiêu Chiến cũng không biết nên quan tâm cô hay nên trách cứ cô thì tốt hơn.

Cửa phòng ngủ của hai người đều mở, bên trong bên ngoài đều không tránh được tai nạn lần này.

"Giờ thế này thì tối nay khẳng định không thể ngủ được, ngày mai tìm người đến dọn dẹp một chút đi." Tiêu Chiến đỡ lấy bả vai cô rồi hỏi, "Hay là tối nay chúng ta đến khách sạn ngủ tạm?"

Tạ Tinh Vũ khóc lóc sướt mướt lắc đầu, nhìn có vẻ đã thật sự bị dọa cho sợ hãi.

"Bọn họ biết em ở đây, vậy thì tùy lúc đều có thể tới, em sao dám ngủ ở chỗ này được nữa chứ? Em phải đến chỗ của bố mẹ em, đợi giải quyết triệt để chuyện này rồi quay về sau." Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, "Anh có muốn đi cùng em luôn không? Một mình anh ở đây em cũng không thể yên tâm được, nhà ở bên kia to lắm, chỉ là hơi xa chỗ anh đi làm thôi."

"Xe của anh vẫn đang đỗ ở quán bar, anh giúp em gọi xe vậy." Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy điện thoại ra, "Em không cần lo cho anh, người bọn họ tìm đến không phải anh, anh ở đây rất an toàn."

Tạ Tinh Vũ không đồng ý: "Không được, em không yên tâm."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Anh đến ở nhà bạn trai anh, như vậy đã được chưa?"

"Vậy được." Tạ Tinh Vũ cuối cùng cũng an tâm, "Em thu dọn một chút."

Tiêu Chiến giúp cô dọn ra một rương hành lý, lại gọi giúp cô một chiếc taxi, đến tận khi đã đưa cô lên xe mới một lần nữa quay lại nhà.

Trong nhà loạn thành một đống, anh vốn định dọn qua một chút, nhưng suy nghĩ một hồi lại quyết định từ bỏ.

Anh lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh gửi cho Vương Nhất Bác.

Cả ngày hôm nay Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn rất chậm, thế nhưng lần này rất nhanh đã gọi điện thoại tới.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Ảnh anh chụp là sao?" Cách một chiếc điện thoại cũng có thể nghe ra được sự lo lắng và sốt ruột trong giọng nói của cậu, "Đây là chỗ anh đang ở đấy à? Là nhà Tạ Tinh Vũ sao? Rốt cuộc là sao vậy?"

Tiêu Chiến cố gắng hết sức bình tĩnh nói, "Ban nãy khi anh vừa về nhà thì một đám người đột nhiên xông tới, đập phá loạn xạ cả lên, Tạ Tinh Vũ về nhà bố mẹ cô ấy rồi. Cụ thể đã xảy ra chuyện gì anh cũng không rõ lắm, hình như cô ấy đã đắc tội ai đó thì phải, đối phương nhìn có vẻ rất lợi hại, cô ấy về nhà bố mẹ có thể yên tâm hơn một chút."

"Vậy anh thì sao? Anh ở đó có an toàn không? Không bị thương đấy chứ?"

"Không bị thương."

Tiêu Chiến nhìn xung quanh rồi nói sang chuyện khác, "Trong nhà bừa bộn quá, giờ muộn lắm rồi cũng không tìm được nhân viên dọn dẹp, anh chỉ có thể tự mình dọn qua một chút vậy. Anh vừa mới nhìn thử, ngay cả trên giường cũng có mảnh vụn thủy tinh, chắc là phải phủi đi thật kỹ mới có thể ngủ. Mệt thật đó, cả ngày hôm nay anh đã rất buồn ngủ rồi, hông đau chân đau, thu dọn xong chắc cũng phải đến 2 3 giờ sáng mất."

Vương Nhất Bác ở đầu kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát.

Tiêu Chiến đoán là có thể cậu đang đưa ra quyết định gì đó.

"Anh tạm thời đừng dọn, bây giờ em tan làm, lái xe đến đó chắc mất nửa tiếng, đến nơi rồi sẽ gọi cho anh."

Tiêu Chiến giật mình hỏi: "Đã trễ thế rồi em còn tới làm gì? Một mình anh làm là được, em tan làm thì về sớm một chút rồi nghỉ ngơi đi, tối hôm qua cũng chẳng ngủ được mấy."

"Tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống đừng cử động, đợi em một lát." Vương Nhất Bác nói.

Lần đầu tiên nghe được cậu dùng ngữ khí mạnh mẽ như vậy nói chuyện, trong lòng Tiêu Chiến tan ra thành nước.

Nhớ tới trên người vẫn đang mặc bộ quần áo hôm qua, anh vội vàng vào phòng mở tủ đồ tìm một bộ thường ngày hay mặc mà anh cảm thấy đẹp rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, sấy khô đầu tóc. Bởi vì thời gian quá gấp, anh vô tình dẫm phải mảnh kính vỡ của đèn bàn, lòng bàn chân rách ra một đường không lớn không nhỏ.

Khi Vương Nhất Bác đến nơi, anh đang ngồi trên ghế ở huyền quan bôi cồn povidone lên vết thương ở lòng bàn chân.

"Không phải anh nói không bị thương hay sao?"

"Miệng vết thương như này không sao hết." Tiêu Chiến mặt đầy lấy lòng nhìn cậu, "Không nói với em là vì không muốn để em lo lắng mà."

"Thật hết cách với anh."

Vương Nhất Bác đoạt lấy miếng bông cùng với chai cồn trong tay Tiêu Chiến, ngồi xổm xuống trước mặt anh, cẩn thận từng li từng tí khử trùng cho vết thương dưới chân.

Sau khi bôi cồn xong, cậu còn nhẹ nhàng thổi vào vết thương vài cái.

Tiêu Chiến rụt chân lại về phía sau, cười nói: "Ngứa."

"Anh còn cười."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mà nhéo nhéo ngón chân anh.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic