Chương 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


13.

Sau khi khử trùng cho vết thương, Tiêu Chiến lấy một miếng băng gạc y tế đắp lên chỗ đau, định cứ thế xỏ giày vào.

Vương Nhất Bác cản anh lại.

"Anh mà như vậy đi hai bước là băng lệch ngay."

"Không có băng dính, cứ tạm thế đã."

Tiêu Chiến cảm thấy không sao cả, dù sao chỗ bị rách cũng không lớn, chỉ cần cẩn thận hơn chút không để dính nước là được, lúc bước đi thì cố gắng sử dụng gót chân, vị trí vết thương sẽ không cảm thấy đau nhiều lắm.

"Dùng cái này."

Vương Nhất Bác xé mở bốn cái urgo, cố định lại bốn đầu của băng gạc y tế.

Mặc dù không tiện như trực tiếp dùng băng dính, nhưng dù gì miếng băng cũng đã được cố định lại rồi.

"Em thông minh thật đó!" Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu nói.

Bất kỳ người đàn ông nào được khen ngợi như vậy đều sẽ cảm thấy rất hưởng thụ, Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ. Cậu đưa tay xoa xoa phía sau gáy Tiêu Chiến, đỡ anh đứng dậy.

"Đi lại có đau không?"

"Có một chút, cái chân này không thể dùng sức được, dùng sức là sẽ đau." Tiêu Chiến dựa người vào cậu, mở miệng than thở, "Ài... cảm giác bản thân cứ như tàn phế rồi ấy, cũng may ngày mai không cần làm việc bên ngoài, cứ đàng hoàng ngồi yên trong phòng là được."

Nói tới đây, anh đột nhiên nhớ tới chiếc máy tính xách tay của mình.

Anh vội vàng co một chân định nhảy đi lấy chiếc laptop đã bị vỡ thành hai nửa ngay cả bàn phím cũng đã long ra ngoài kia, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại, vội vã nói: "Anh đừng gấp, muốn lấy cái gì thì nói cho em, em lấy giúp anh."

Tiêu Chiến hết sức buồn bực nói: "Anh khổ quá mà, thấy hôm nay không có việc gì nên muốn đem công việc của ngày mai làm trước một chút, cũng đã viết được một nửa rồi, vậy mà lại quên lưu trữ lên đám mây, giờ lại phải viết lại. Lúc này mà đi mua máy tính mới cũng không còn kịp nữa, ngày mai chỉ có thể xin nghỉ phép nửa ngày đến cửa hàng điện máy mà thôi."

"Cần gấp lắm sao?" Vương Nhất Bác nói, "Ở nhà em vẫn còn một laptop dự phòng, bình thường rất ít khi em dùng đến, nếu cần gấp thì anh lấy ra dùng tạm cũng được."

"Em có mang đi không?"

Tiêu Chiến biết rõ mà vẫn cố hỏi.

"Không, đang để ở nhà."

Nghe cậu nói như vậy, Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt khó xử: "Vậy là anh phải đến nhà em để lấy à?"

Anh nói thế, Vương Nhất Bác lại ngẩn người.

"Em vốn dĩ tới để đón anh đến nhà em mà."

Lúc này Tiêu Chiến mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Em tới để đón anh đến nhà em? Anh còn tưởng là em tới giúp anh dọn dẹp, sợ một mình anh không thu dọn nổi chứ." Anh có chút cao hứng, lại thấy hơi ngại vì biểu hiện quá rõ ràng. "Anh đến chỗ em như vậy liệu có tiện không?"

Vương Nhất Bác cảm thấy dáng vẻ cố gắng kiềm chế sự hưng phấn của anh rất hay ho: "Không tiện chỗ nào?"

"Thì anh đang lo lắng mà..."

Tiêu Chiến ôm lấy chiếc máy tính bị phanh thây đến thảm thương đặt lên bàn, "Tối hôm qua chúng ta mới... Anh cho là em cần chút thời gian mới có thể tiếp nhận được, còn nghĩ chúng ta cứ tiến hành từng bước theo trình tự là tốt lắm rồi, vậy mà hôm nay em lại muốn dẫn anh về nhà, tiến triển có phải là hơi nhanh không hả?"

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ vài cái lên đầu anh: "Anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy chứ?"

Nghĩ đến sống chung đó.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, điều anh muốn chính là như vậy, không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng không đợi nổi nữa muốn giúp anh thực hiện nguyện vọng của mình.

"Chỉ là em cảm thấy anh ở đây không được an toàn, nếu Tạ Tinh Vũ cũng đã dọn về nhà bố mẹ thì anh tạm thời cũng không cần ở đây nữa, đợi cô ấy xử lý xong mọi chuyện rồi tính sau." Vương Nhất Bác vừa nói vừa đỡ anh về phòng ngủ, "Nhà em lớn hơn chỗ này một chút, cũng có hai phòng ngủ, anh muốn ngủ ở phòng ngủ chính hay phòng cho khách đều được."

"Em ngủ ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

"Đương nhiên là em ngủ ở phòng ngủ chính."

"Vậy anh cũng muốn ngủ ở đó!" Tiêu Chiến nói không chút do dự, nói xong rồi lại cẩn thận quan sát sắc mặt Vương Nhất Bác để xem liệu cậu có cảm thấy bực mình hay không, anh thăm dò hỏi cậu, "Anh ngủ ở phòng em có làm ảnh hưởng đến em không?"

Lần này phản ứng của Vương Nhất Bác lại nhanh cực kỳ.

Cậu bóp một cái vào mông Tiêu Chiến: "Không phải là anh muốn ảnh hưởng đến em à?"

Tiêu Chiến cười hê hê: "Nhẹ thôi, vẫn còn đau đó."

Nét mặt Vương Nhất Bác quả nhiên lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi anh gặp Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác đã từng đề nghị với Tạ Tinh Vũ để cô chuyển đến ở nhà cậu, lúc ấy cậu nói cậu sẽ nhường lại phòng ngủ chính cho Tạ Tinh Vũ, còn bản thân sẽ ngủ ở phòng dành cho khách. Lần này anh đến chỗ Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lại không hề có ý định sẽ chia phòng, mà là giao lại quyền quyết định cho anh.

Nhất định là cậu đã nhìn ra anh sẽ không chọn phòng khách.

Quả nhiên tên nhóc này không hề thiện lương vô hại như bề ngoài thể hiện.

Tiêu Chiến thu thập vài bộ quần áo đúng mùa, đóng gói hết vào trong một túi hành lý nhỏ.

Anh làm như vậy khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra ý đồ muốn ở lại lâu dài ở nhà Vương Nhất Bác, thật giống như chỉ là tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió mà thôi.

Vương Nhất Bác không hỏi, anh cũng rất vui vẻ không nói.

Dù sao sau này anh cũng có rất nhiều cách để tìm cơ hội ở lại.

Nhà của Vương Nhất Bác được dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như lần trước anh đã tới đây, xem ra cậu là một người có tính khiết phích, có thể cho phép người khác tiến vào lãnh thổ của mình như này, chắc cũng đã phải trải qua một hồi xây dựng tâm lý.

Đương nhiên, tâm trạng của Tiêu Chiến lần này so với lần trước không hề giống nhau.

"Máy tính này em không hay dùng cho lắm, lúc trước là bởi vì thấy nó cũng gọn nhẹ dễ dàng mang theo bên người nên mới mua, nhưng mà em vẫn quen dùng cái trước kia hơn, nên máy này căn bản vẫn là để đó không dùng đến. Nếu anh dùng quen tay thì cứ cầm lấy mà dùng đi, để ở chỗ em thì cũng vứt xó, dùng được thì khỏi cần mua cái mới nữa."

Vừa mới về đến nhà, Vương Nhất Bác đã đi thẳng vào phòng của khách tìm máy tính xách tay đưa anh.

Xem ra cậu còn là một người rất hoài cổ.

Thật ra thì Tiêu Chiến không quá thích dùng lại đồ của người khác, nhưng thứ mà Vương Nhất Bác đã dùng qua ở trong mắt anh lại chẳng khác gì bảo bối.

Dĩ nhiên là tốt hơn hẳn so với mua cái mới rồi.

"Em còn có chút việc cần phải xử lý, anh nhìn thử xem còn cần cài đặt thêm cái gì vào máy tính không đi, có chuyện gì thì bảo với em một tiếng."

Vương Nhất Bác nói xong liền cầm lấy máy tính của cậu đi về phía phòng ngủ.

Xem ra cậu thật sự bề bộn nhiều việc, hẳn là đã đặc biệt bỏ ra thời gian để đón anh tới đây.

Tiêu Chiến cũng không gấp gáp xem xét chiếc máy tính kia, anh đi lại quanh phòng khách một lần, nhìn một chút cách bài trí và trang thiết bị ở nhà Vương Nhất Bác, sau đó xuyên qua phòng ăn đi tới phòng bếp.

Trong phòng bếp không còn sót lại chút mùi vị dầu lửa nào cả, có thể nhìn ra Vương Nhất Bác rất ít khi ở nhà nấu cơm.

Nhắc tới nấu cơm, lúc này anh mới nhớ ra tối nay mình còn chưa ăn gì hết.

Anh bước tới trước cửa phòng ngủ chính, thấy cửa vẫn chưa đóng lại hoàn toàn mà vẫn đang chừa ra một khe hở nho nhỏ. Anh khẽ gõ lên cửa một cái, nghe được Vương Nhất Bác ở bên trong hỏi một câu "Sao vậy", anh mới đẩy cửa ra, hỏi cậu đã ăn cơm chưa, có thấy đói bụng hay không.

"Lúc tăng ca ở công ty đã ăn rồi." Vương Nhất Bác trả lời xong, đột nhiên ý thức được gì đó, "Không phải là anh vẫn chưa ăn tối đấy chứ? Hay là em giúp anh gọi đồ ăn bên ngoài được không? Khu gần đây cũng có mấy quán khá ổn, chỉ là không biết giờ này đã đóng cửa hay chưa thôi."

"Trong nhà có gì ăn không?" Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác nhớ lại một chút, nói với anh: "Trong tủ ở phòng bếp vẫn còn mì gói, còn có cả mì sợi nữa, trong tủ lạnh thì hình như chỉ còn trứng gà, ở ngăn đông lạnh có thêm sủi cảo cấp đông đấy."

"Bình thường em ăn những thứ này sao?"

"Em không giỏi nấu cơm." Vương Nhất Bác xấu hổ cười nói, "Bình thường đều ăn ở công ty, cuối tuần thì vẫn gọi đồ ăn bên ngoài là chủ yếu, đồ trong nhà chỉ là để ứng phó lúc cấp bách mà thôi. Thật ra thì phòng bếp đó của em sau khi được lắp đặt cũng chưa dùng được mấy lần, đồ gia vị gì gì đó vẫn chưa có đủ hết."

"Anh có thể dùng phòng bếp không?" Tiêu Chiến thật sự e sợ bệnh sạch sẽ của cậu phát tác, ghét người khác làm bẩn nhà bếp của mình.

Cũng may tính khiết phích của Vương Nhất Bác không nghiêm trọng lắm: "Tất nhiên là được rồi, thoải mái đi."

Tiêu Chiến giúp cậu đóng lại cửa y hệt như dáng vẻ ban đầu, sau đó vui vẻ chạy vào phòng bếp bắt đầu tìm nguyên liệu nấu ăn khắp nơi.

Nhắc tới cũng kỳ, lúc này anh đã hoàn toàn không cảm giác được đau đớn ở lòng bàn chân nữa.

Quả nhiên tâm trạng tốt mới là bài thuốc chữa lành thương đau.

Vương Nhất Bác không hề gạt người tí nào cả, đồ dùng trong phòng bếp của cậu thật sự rất ít, gia vị cũng chỉ có muối, giấm và nước tương, trong tủ lạnh ngay cả rau củ trái cây tươi mới cũng không có, hầu như tất cả đều là đồ uống và nước khoáng.

Sinh hoạt không ổn một chút nào cả.

"Gặp được anh là coi như dạ dày của em phải chịu thua rồi." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói.

Anh tìm trong ngăn kéo được một gói mì sợi, lấy từ ngăn mát tủ lạnh ra bốn quả trứng gà, lại lôi sủi cáo cấp đông ở trên ngăn đá ra.

May là nồi niêu xoong chảo trong bếp cũng không thiếu, nếu không anh thật sự là không thể ra tay.

Đầu tiên anh rút ra một ít mì sợi, bẻ nhỏ rồi ngâm vào trong nước, sau đó đổ một ít dầu ăn vào chảo, lần lượt bỏ từng cái sủi cảo cấp đông vào trong rồi chờ đến khi dầu đã nóng thì đổ thêm vào một bát nước, đậy nắp lại, giảm bớt lửa rồi chờ sủi cảo chín từ từ.

Nước ở trong một cái nồi khác nhanh chóng sôi lên, anh thả một ít mì vào nồi, lúc gần được thì vớt ra bỏ vào nước lạnh, để qua một bên lát dùng sau.

Khi nước trong chảo đã gần cạn, anh đổ bát nước đã ngâm mì vào rồi đậy nắp tiếp tục đun. Đến khi nước gần cạn thì món sủi cảo chiên cũng được ra lò.

Không có bột mì hay tinh bột, phương pháp anh nghĩ tới chính là dùng nước đã ngâm mì để làm.

Sau khi bày sủi cảo chiên ra đĩa, anh lại dùng chảo để rán trứng gà, trứng rán mà có thêm nước tương thì màu sắc còn mê người hơn nữa. Anh thả trứng lên trên vắt mì, mì trộn phiên bản đơn giản đã hoàn thành xong.

Cửa ở phòng ngủ không khóa, Vương Nhất Bác sớm đã ngửi được mùi thơm rồi.

Lúc Tiêu Chiến bày mì trộn và sủi cảo chiên lên bàn, cậu trực tiếp buông máy tính xuống đi ra khỏi phòng ngủ.

"Đúng lúc lắm, em cũng tới ăn thử chút đi, anh nấu nhiều." Tiêu Chiến kéo cậu ngồi xuống bên bàn ăn, nhét một đôi đũa vào trong tay cậu, "Đồ trong nhà ít quá, nếu như có rau cải hay giăm bông thì còn có thể thơm hơn chút. Em tăng ca lâu như vậy nhất định là cũng đói bụng đúng không?"

Vương Nhất Bác sờ bụng một cái, nói: "Thật đúng là có chút đói."

"Vậy mau ăn đi." Tiêu Chiến cũng ngồi xuống theo cậu, "Ngày mai tan làm anh sẽ đi siêu thị một chuyến, mua chút rau xanh với thịt tươi, nếu anh đã tạm trú ở đây dĩ nhiên sẽ không ăn không uống không rồi. Em cứ ăn đồ ăn ngoài ứng phó qua loa như vậy mãi cũng không tốt, nếu dạ dày bị hỏng thì phải làm sao?"

"Như vậy có phải là hơi vất vả cho anh rồi không?" Vương Nhất Bác kẹp một miếng sủi cảo chiên bỏ vào miệng, ánh mắt lập tức sáng lên, "Ngon thật đó."

"Vất vả thì cũng hơi có một chút, nhưng anh muốn chăm sóc tốt cho em mà."

Nói xong lời này, Tiêu Chiến lập tức ngẩng đầu lên mong đợi câu trả lời của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi hé miệng, chỉ xoắn xuýt vài giây ngắn ngủi rồi nói: "Ngày mai để em lái xe đưa đón anh, sau khi tan làm vừa vặn có thể cùng nhau đi siêu thị, chân anh bị thương lái xe cũng chẳng tiện lắm."

Kỳ thực Tiêu Chiến là bị thương ở chân trái, Vương Nhất Bác hình như nhớ nhầm rồi.

Chân trái bị thương cũng không ảnh hưởng đến việc lái xe.

Tiêu Chiến đương nhiên sẽ không ngu ngốc nói chuyện này cho cậu biết, anh nói nhỏ: "Được nha, vậy thì cùng nhau đi."

Cơm nước xong, Vương Nhất Bác chủ động đề xuất muốn rửa bát.

Tiêu Chiến không cự tuyệt.

Một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách rửa bát, anh cảm thấy kiểu phân công hợp tác như này rất giống với cách vợ chồng sinh hoạt cùng nhau hằng ngày trong lý tưởng của anh, cha mẹ anh cũng là như vậy.

Lúc Vương Nhất Bác rửa bát, anh lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo cậu từ phía sau.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

"Đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc." Tiêu Chiến tựa cằm lên vai cậu, "Trước kia sống cùng với cha mẹ, trong lòng anh biết rõ rồi sẽ có một ngày rời xa bọn họ có gia đình riêng của mình, thỉnh thoảng sẽ tưởng tượng một chút. Sau đó lại thuê chung nhà với Tạ Tinh Vũ, đó quả thực là thuê chung, lúc nằm ngủ trên giường cũng không có cảm giác chân thực. Như bây giờ ngược lại lại có dáng vẻ của căn nhà trong tưởng tượng rồi."

Nếu như lúc này Vương Nhất Bác có thể nói một câu "Em cho anh một mái nhà" thì thật tốt.

Nhưng mà Vương Nhất Bác chỉ nghiêng đầu hôn lên miệng anh một cái rồi nói: "Được rồi, để em cất bát đĩa đi đã."

Anh tự nói với bản thân, ngàn vạn lần đừng nóng vội.

Con người luôn có lòng tham, thứ không có sẽ tìm trăm phương ngàn kế để đoạt lấy, một khi có rồi, sẽ lại càng nảy sinh nhiều dục vọng hơn, càng ngày càng trở nên tham lam.

Lúc nằm ngủ trên giường, Vương Nhất Bác hỏi anh: "Mông vẫn còn khó chịu sao?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn hơi đau chút." Tiêu Chiến vừa nói vừa cọ lên người cậu, ngón tay ở trên hông cậu nhẹ nhàng gãi gãi, "Có phải là em muốn làm rồi không? Làm cũng được, cho anh chút thời gian thích ứng là được thôi, có điều không thể làm mãnh liệt giống như tối qua nữa, nếu không sợ rằng ngày mai anh dậy không nổi."

Vương Nhất Bác cười nhẹ thành tiếng: "Em thật sự chỉ đang quan tâm thân thể của anh thôi."

"Thôi được." Tiêu Chiến hào phóng thừa nhận, "Là anh muốn làm, được rồi chứ?"

"Không được." Vương Nhất Bác quả quyết cự tuyệt, "Chờ thân thể anh khỏe lại rồi nói sau."

"Thân thể khỏe lại là được hả?" Trong giọng nói Tiêu Chiến mang theo chút nghi ngờ, "Không phải là em không muốn nên cố tình mượn cớ từ chối đấy chứ?"

Vương Nhất Bác cực kỳ không biết phải làm sao, cúi đầu cắn lên bả vai anh một cái.

Tiêu Chiến kêu đau một tiếng, không hiểu nổi chất vấn cậu: "Sao mà em lại thích cắn anh như vậy chứ hả? Tối hôm qua cũng cắn, dấu vết kia đến giờ vẫn còn kia kìa. Có phải là em có khuynh hướng bạo lực gì đó không vậy? Hay là có vài sở thích kỳ quái gì gì đó?"

Vương Nhất Bác cố ý giở trò xấu nói: "Anh đoán xem."

Tiêu Chiến lộ rõ vẻ sợ sệt: "Không phải là em muốn cắn chết anh đấy chứ?"

"Em không chỉ muốn cắn chết anh." Vương Nhất Bác trực tiếp nâng hông đẩy về phía anh, "Em còn muốn làm chết anh."

Tiêu Chiến bị cậu đỉnh một cái eo cũng nhũn cả ra, vắt vẻo ở trên người cậu, hỏi: "Thế sao em còn chịu đựng?"

"Em cũng không phải cầm thú, nhìn anh đi đường cũng phải kẹp chặt mông như vậy sao có thể nhẫn tâm làm anh nữa, đã nói chờ thân thể anh khỏe lại rồi tính tiếp mà. Coi như anh đói khát đi, nhịn một bữa cũng đâu chết được đúng không?"

Lời cậu nói trực tiếp lại trắng trợn như vậy, Tiêu Chiến càng nghe càng không nhịn được cười.

"Mau ngủ đi." Vương Nhất Bác thấp giọng quát lên.

Tiêu Chiến mặt dày yêu cầu: "Em cho anh sờ một cái đi, sờ một cái là anh sẽ ngủ, anh đảm bảo."

Cái đảm bảo của anh thiếu chút nữa thì khiến Vương Nhất Bác tức chết.

Nói sờ một cái rồi ngủ, kết quả cứ thế sờ đến cứng cả lên, cứng lên rồi còn không quan tâm, lập tức buông tay nói buồn ngủ rồi ôm chăn lăn qua một bên giường.

Nhưng mà da mặt Vương Nhất Bác còn chưa dày đến nỗi có thể quấn lấy anh đòi anh giúp đỡ giải quyết cho triệt để, cuối cùng chỉ có thể tự chạy vào nhà tắm xối nước hạ nhiệt.

Nhìn cậu bị mình trêu ghẹo đến mức dục vọng khó nhịn nhưng vẫn không nhẫn tâm chạm vào mình, trong lòng Tiêu Chiến vô cùng sung sướng.


-tbc-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic