Chương 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






14.

Kiên nhẫn lại cẩn thận dưỡng thân thể hai ngày, Tiêu Chiến cảm giác như anh sắp có thể mang đi khoe khoang đến nơi.

Vì để có thể nhanh chóng khỏe hơn chút, một người luôn thèm cay như anh trong hai ngày này không đụng đến một chút đồ ăn khẩu vị nặng nào cả, buổi trưa ăn cơm ở gần công ty hay gọi đồ ăn ngoài đều chọn một vài món mùi vị thanh đạm, ví dụ như đồ Nhật hoặc là mì chay.

Ăn như vậy suốt hai ngày, trong miệng anh cũng sắp không cảm nhận được mùi vị gì nữa.

Anh định tối nay về nhất định phải tìm cách câu dẫn để Vương Nhất Bác trở nên chủ động, trong giờ làm mà tư tưởng cũng không thể tập trung.

Cũng may công việc mấy ngày này không bận lắm, anh có rất nhiều thời gian để lười biếng, bỏ việc cũng không phải chuyện gì lớn lao.

Cấp trên của anh đối xử với anh cực kỳ tốt, cũng chính bởi vì như vậy anh mới được tổng công ty nhìn trúng, trực tiếp được điều từ chi nhánh Trùng Khánh đến thủ đô.

Cấp trên hiện giờ của anh đã từng là một trong số những quản lý của chi nhánh Trùng Khánh, bởi vì năng lực cá nhân ưu tú nên được cất nhắc tới trụ sở chính, được thăng chức. Sau khi cấp trên đến đây đương nhiên sẽ muốn xây dựng đoàn đội của riêng mình, thay vì phải tìm kiếm từ trong những người dưới quyền không quá quen thuộc, điều động nhân sự từ đoàn đội ban đầu hiển nhiên sẽ dễ dàng hơn hẳn, cũng sẽ yên tâm nhiều hơn.

Lúc ấy Tiêu Chiến cũng đã từng do dự.

Mặc dù thủ đô phát triển hơn nhiều so với quê nhà, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa từng xa quê, phải chuyển đến một nơi bản thân không quen để bắt đầu lại không phải là một chuyện đơn giản. Cha mẹ anh ngược lại rất sáng suốt, hai người cho rằng con trai phát triển ở thủ đô nhất định sẽ tốt hơn hẳn so với ở quê, huống hồ anh vẫn còn trẻ, ra ngoài xông xáo một chút cũng không hẳn là không được.

Anh vốn đang lưỡng lự không quyết định được, liền dứt khoát nghe theo lời cha mẹ luôn.

Bây giờ xem ra, quyết định này hết sức đúng đắn.

Nếu như không chuyển tới đây, sẽ không có khả năng quen biết Vương Nhất Bác.

Xác suất để tìm được một người đàn ông tốt so với tìm được một công việc tốt thấp hơn rất nhiều.

Muốn giữ người đàn ông này ở bên người, không dùng một ít thủ đoạn nhỏ thì không thể, nhất là khi anh còn phát hiện ra Vương Nhất Bác rất dễ cắn câu.

Có lẽ sau khi tan ca anh nên đi dạo trung tâm thương mại một vòng, lựa mua vài chiếc quần lót kiểu dáng và màu sắc không quá tệ.

Nghĩ như vậy, anh bắt đầu mong ngóng đến giờ tan làm.

Ai mà ngờ được kế hoạch lại có thay đổi, trước khi hết giờ làm anh lại nhận được tin nhắn Tạ Tinh Vũ gửi đến.

Tạ Tinh Vũ nói cô đã bắt xe đến gần khu này, hiện giờ đang ngồi ở quán cà phê đối diện công ty của anh đợi anh tan ca, muốn hẹn anh cùng đi ăn tối.

Từ sau cái lần bị người ta xông vào nhà, anh và Tạ Tinh Vũ chỉ liên lạc với nhau hai lần, một lần là Tạ Tinh Vũ nói cho anh biết tạm thời cô sẽ không quay lại căn nhà đó, nếu anh muốn tìm người thu dọn thì chi phí cứ tính hết cho cô; một lần khác là anh hỏi xem Tạ Tinh Vũ có còn bị người ta làm phiền hay không, Tạ Tinh Vũ trả lời lại bảo anh không cần lo lắng, chuyện kia cô có thể giải quyết được.

Lần này Tạ Tinh Vũ đến tìm anh, tám chín phần là đã giải quyết xong xuôi mọi việc rồi.

Không hổ là cô gái luôn tốc chiến tốc thắng mà anh vẫn ấn tượng.

Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác một tin nhắn, nói cho cậu biết tối nay anh phải ăn cơm cùng bạn bè, buổi tối sẽ về muộn một chút, thuận tiện dặn dò Vương Nhất Bác nhất định phải ăn cơm đúng giờ.

Vương Nhất Bác rất nhanh trả lời lại: "Yên tâm đi, sẽ không nhịn đói."

Đối thoại như vậy khiến Tiêu Chiến có cảm giác hơi giống trưởng bối và hậu bối, vì vậy anh lại gửi tiếp một tin qua: "Đừng ngủ sớm quá, đợi anh về."

Vương Nhất Bác trực tiếp trả lời lại bằng một icon sợ hãi.

Tiêu Chiến tiếp tục trêu đùa cậu: "Ăn chay suốt hai ngày rồi, dù sao tối nay cũng phải cho anh ăn đồ mặn đi chứ?"

Ban đầu anh còn lo Vương Nhất Bác không hiểu được mấy câu đùa giỡn hàm súc như này, sau đó suy nghĩ một chút lại cảm thấy phàm là đàn ông bình thường, chắc hẳn đều sẽ tiếp thu được hàm nghĩa của những câu kiểu thế. Mặc dù kinh nghiệm ở phương diện kia của Vương Nhất Bác không nhiều lắm, nhưng cậu cũng không phải kiểu người tư tưởng bảo thủ thế kia.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác rất nhanh đã trả lời lại: "Sẽ thỏa mãn mong muốn của anh, tối nay đừng có kêu no quá không ăn được đấy."

Đệt.

Chàng trai này quả nhiên rất thú vị.

Gần tới giờ tan ca, Tiêu Chiến đã hoàn toàn không còn tâm trí làm việc nữa.

"Em muốn mời anh ăn buffet, hay là kiểu phục vụ 1-1 thân thiết đây?"

Vương Nhất Bác hỏi anh: ""Anh thích kiểu nào hơn?"

Kiểu nào cũng thích.

Tiêu Chiến muốn nói như vậy, lại sợ nói ra Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy anh phóng đãng, một câu thôi mà sửa đi sửa lại rất nhiều lần, cuối cùng mới hài lòng mà ấn nút gửi.

"Bình thường anh chỉ quan tâm đồ ăn có ngon hay không, tỉ suất giá thành quả có cao hay không mà thôi."

Cuối cùng cũng lết được đến giờ tan làm, anh nói với đồng nghiệp ngồi bên cạnh mình có việc phải đi trước, quẹt thẻ check out rồi cầm lấy túi rời đi, sau khi vào thang máy rồi khóe miệng đang cong lên của anh vẫn không thể che giấu được.

Câu cuối cùng Vương Nhất Bác trả lời lại anh là: "Bảo đảm anh sẽ hài lòng."

Có lẽ là nụ cười trên mặt anh quá rõ ràng, lúc Tạ Tinh Vũ nhìn thấy anh cũng không nhịn được phải trêu ghẹo: "Anh như này quả đúng là gió xuân thả sức cho phi ngựa*, đi đường thôi mà cũng như sắp nhảy lên đến nơi. Nếu như không phải là đã hiểu rõ anh, em còn tưởng là bởi vì được gặp em nên anh mới hưng phấn như vậy đấy. Làm sao, sống chung với người bạn trai kia của anh rất suôn sẻ à?"

*Câu gốc là Xuân phong đắc ý mã đề tật: Đây là một câu trong bài thơ Đăng khoa hậu của tác giả Mạnh Giao, nghĩa bóng của nó là sau khi đỗ đạt, cưỡi ngựa đi trong mùa xuân, chỉ trong một ngày đã ngắm được toàn cảnh đông kinh Tràng An, ý chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, hanh thông. Trong hoàn cảnh này câu này để chỉ tâm trạng vui vẻ thư thái khi mọi chuyện đều theo mong muốn.

Tiêu Chiến dẫn cô đến bãi đỗ xe ở gần công ty, định lái xe chở cô đi ăn ở quán vịt quay mà cô đã từng được ăn một lần rồi cứ nhớ mãi không quên kia.

"Cũng khá ổn." Anh thuận miệng trả lời.

Tạ Tinh Vũ ngồi ở ghế phó lái, ngửi được mùi trên người anh thì không nhịn được hơi nhíu mày.

"Anh đổi nước hoa rồi sao? Sao em lại có cảm giác mùi này trên người anh hơi quen quen nhỉ?"

Tiêu Chiến kinh ngạc một lúc, sau đó cười nói: "Đây không phải mùi nước hoa của anh, gần đây anh vẫn ở nhà của người kia còn gì, đều dùng đồ của cậu ấy, mùi em ngửi được chắc là ở trên quần áo của anh, anh nhớ là trong tủ quần áo của cậu ấy có để vài hộp sáp thơm, cũng thơm lắm."

Tạ Tinh Vũ cảm thấy mùi này rất quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nhớ ra được gì, cuối cùng dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Quán vịt quay bọn họ đi ăn kia có giá trung bình rất cao, một con vịt quay cũng phải tốn hơn vài trăm tệ, Tạ Tinh Vũ vừa ăn vừa meo meo cảm ơn anh: "Chiến Chiến bảo bối thật là hào phóng, mỗi lần mời khách đều tìm mấy quán đắt đỏ, cũng chỉ có ăn cùng với anh là em không cần để ý đến vóc người và hình tượng mà thôi."

Ăn được nửa chừng, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở lời hỏi cô xem đã giải quyết mọi chuyện đến đâu.

"Cũng gần ổn, bà ta đến làm ầm ở công ty của em, làm hại em chỉ có thể thôi việc, em với người đàn ông kia cũng cắt đứt sạch sẽ rồi, chắc là bà ta cũng không tìm đến em nữa đâu."

"Em thôi việc rồi?" Tiêu Chiến cảm thấy hết sức bất ngờ.

Công việc của Tạ Tinh Vũ là do bố của cô bỏ tiền ra nhờ cậy quan hệ mới tìm được, cứ thôi việc như vậy, sợ là cô cũng không thể báo lại với gia đình.

"Đúng vậy đó, người trong công ty đều biết em lên giường với đàn ông đã có vợ, em cứ làm ở đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa." Tạ Tinh Vũ cảm thấy chẳng sao cả, "Vốn dĩ em đi làm chỗ đó cũng không vui vẻ gì, nếu không phải bởi vì nể mặt bố em, em sớm đã làm ầm lên với cấp trên rồi ấy chứ."

"Vậy sau này em định làm thế nào đây?" Tiêu Chiến hỏi cô.

"Trước tiên cứ nghỉ ngơi một thời gian đã, em muốn tìm một công việc mà mình thích làm, dù sao cũng không phải là em không có khả năng, bố em lo lắng hơi quá thôi ấy mà."

Nào có bố mẹ không bận tâm lo nghĩ cho con cái đâu?

Tiêu Chiến đang muốn phản bác lại, anh đột nhiên nhớ ra Tạ Tinh Vũ là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường danh tiếng ở thủ đô, dù cô có từ chức cũng sẽ không lo không tìm được việc làm.

Có điều là bạn bè, có vài lời anh vẫn muốn nói.

"Anh muốn nói với em vài câu, em nghe xong cũng đừng buồn."

Tạ Tinh Vũ ngẩng đầu nhìn anh một cái, đặt đũa xuống: "Em biết anh muốn nói chuyện gì, có điều nếu anh thực sự muốn nói thì cứ nói đi, dù sao nói hay không là do anh, còn nghe hay không là do em quyết định."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài: "Sau này đừng như vậy nữa, em xem, nếu lần này vận khí không tốt thì chẳng phải đã có chuyện lớn rồi hay sao? Người không bị thương đều là may mắn, nếu quả thật gặp phải một người nóng nảy, thứ tạt vào em không phải nước lạnh mà axit thì biết sao giờ? Đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn. Em cũng nên rút kinh nghiệm, trước khi hẹn hò với ai ít nhất cũng phải nắm rõ lai lịch của đối phương đã chứ? Quan hệ bất chính với đàn ông đã kết hôn, cái này thuộc về vấn đề nguyên tắc rồi."

"Em cũng đâu biết hắn đã kết hôn rồi đâu..." Tạ Tinh Vũ nhỏ giọng phản bác.

"Nếu em muốn yêu đương nghiêm túc thì hãy tìm một người có thể tin tưởng được ấy, đừng tìm kiếm ở mấy nơi kiểu kia nữa."

Nói đến đây, mặt Tạ Tinh Vũ đầy vẻ phiền muộn.

"Em muốn yêu đương nghiêm túc lắm đấy chứ, nhưng là do không gặp được người thích hợp còn gì? Khó khăn lắm mới gặp được một người không tệ, kết quả mức độ khoan dung của người ta thấp quá, tan vỡ rồi."

Tiêu Chiến không nhịn được trợn trắng mắt: "Như cậu ấy mà là mức độ khoan dung quá thấp á? Người bình thường cũng chẳng chịu nổi trên đầu mọc lên một đám cỏ xanh mướt như thế đâu?"

"Tiếc thật đó..." Tạ Tinh Vũ ợ một cái, "Nếu như không bị anh ấy phát hiện thì tốt rồi, biết đâu một ngày nào đó em sẽ thay đổi bản thân làm người tử tế, sau đó cùng với anh ấy kết hôn sinh con. Anh nghĩ đi, đàn ông giống như Vương Nhất Bác vừa đẹp trai vừa có điều kiện như vậy, với bộ gen đó của anh ấy, nếu như em cùng anh ấy sinh con, đứa trẻ lớn lên sẽ đẹp biết bao chứ."

"Em lại không biết quý trọng cơ." Tiêu Chiến ngoài miệng thì oán trách, trong lòng lại cảm thấy vui mừng.

Có lẽ cả đời này anh đều phải cảm ơn Tạ Tinh Vũ.

"Anh phải hết sức quý trọng đó." Tạ Tinh Vũ nghiêm túc nói, "Chiến Chiến, em biết anh không dễ dàng thích ai cả, quen anh nhiều năm như vậy rồi, em mới chỉ thấy người khác yêu anh đến chết đi sống lại mà thôi, trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh giống như hiện giờ, bởi vì tình yêu mà thay đổi không còn như trước."

"Đương nhiên anh sẽ trân trọng." Tiêu Chiến nói lời từ tận đáy lòng.

Tạ Tinh Vũ gật đầu một cái, hỏi anh: "Khi nào thì mới chịu dẫn người ra cho em nhìn mặt chút đây hả? Quan hệ hai ta gắn bó như vậy, người đàn ông của anh cũng coi như là chị dâu của em, à không, anh rể nhỉ.... cũng không đúng, thế coi như là anh em với em vậy! Cái khác thì em không chắc, chứ chuyện nhìn đàn ông kiểu này em vẫn rất có kinh nghiệm, nhất định có thể kiểm định giúp anh."

Vậy sao được?

Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa đến lúc.

Tiêu Chiến "xùy" một tiếng, thẳng thắn bóc phốt cô: "Vừa mới nhìn sai người xong, em lấy đâu ra tự tin để mà chém gió chuyện này vậy?"

"Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi."

Tạ Tinh Vũ tự biết mình đuối lý, về sau cũng không nhắc lại chủ đề này nữa.

Tiêu Chiến cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh sợ nhất là Tạ Tinh Vũ sẽ tỏ thái độ "Anh mà không gọi người ra đây cho em nhìn thì chính là không coi em là bạn không có tình nghĩa", nếu là như vậy thì anh thật sự không biết phải xử lý thế nào nữa.

Ăn uống xong xuôi, Tiêu Chiến tiễn Tạ Tinh Vũ đến trạm tàu điện ngầm.

Anh vốn định đưa Tạ Tinh Vũ về tận nhà, nhưng lại bị Tạ Tinh Vũ từ chối.

"Chỗ bố mẹ em xa lắm, lái xe còn dễ bị tắc đường, em ngồi tàu điện ngầm còn nhanh hơn." Tạ Tinh Vũ phất phất tay với anh, "Anh mau về nhà với bạn trai của anh đi, trước kia lúc em hẹn hò anh cũng chưa từng làm phiền em, giờ anh có thế giới riêng với người khác rồi, sao em có thể lãng phí thời gian của anh được chứ?"

Là một người bạn, Tạ Tinh Vũ thật sự không có gì để chê.

Cho dù khuyết điểm của cô không ít, nhưng những khuyết điểm này chẳng chút liên quan gì tới anh, Tiêu Chiến có thể đưa ra kiến nghị, thậm chí là phê bình, nhưng anh không có lí do gì bắt buộc Tạ Tinh Vũ phải thay đổi cả.

Anh nghĩ, chờ thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Tạ Tinh Vũ có tình yêu mới, hoặc là khi cô không còn nhớ được cái tên Vương Nhất Bác này, khi đó hẵng nói cho cô biết sau, có lẽ sẽ được cô lượng thứ.

Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến ngửi được mùi thơm của thức ăn còn lưu lại trong bầu không khí.

Chắc hẳn Vương Nhất Bác mới vừa ăn cơm xong không lâu.

"Ăn gì rồi thế?" Tiêu Chiến đi vào phòng ngủ, dựa vào mặt bên của ghế xoay, đưa tay giúp Vương Nhất Bác xoa bóp sau gáy, "Vẫn chưa xong việc à?"

Vương Nhất Bác chậm rãi gập máy tính xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Không có việc gì quan trọng, thấy anh còn chưa về nên tùy tiện làm lại chút thôi."

"Đã ăn gì rồi?" Tiêu Chiến lại hỏi lại lần nữa.

Vương Nhất Bác bị sự cố chấp của anh chọc cười: "Cơm thịt kho."

Tiêu Chiến nhéo mặt cậu một cái: "Xem ra có ăn cơm tử tế, ngoan thật đó."

"Anh thì sao?"

Vương Nhất Bác đặt tay lên eo anh, nhẹ nhàng vỗ một cái.

Tiêu Chiến rụt người sang bên cạnh, dứt khoát ngồi lên đùi Vương Nhất Bác luôn.

"Anh đương nhiên... vẫn còn chưa ăn no. Không phải em muốn mời anh ăn hay sao? Đã nghĩ xong sẽ ăn cái gì chưa?"

Vương Nhất Bác ra vẻ như khó xử suy nghĩ một chút, đến khi Tiêu Chiến không kiềm chế được hỏi thêm một lần, cậu mới chầm chầm dán sát vào tai anh, thấp giọng nói: "Kẹo mút, anh ăn không?"

Tiêu Chiến hết sức giật mình: "Uầy, em dâm đãng thật đó."

"Anh không thích thế à?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa nâng hông lên đụng vào người anh một cái.

"Con người em sao lại như này rồi?" Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu tựa như làm nũng, mặc dù không có cảm giác như chim non nép vào người, nhưng vẫn là thân mật đến cực điểm, "Trước kia anh còn tưởng em là một người vô cùng nghiêm túc đứng đắn chứ, bất kể anh có trêu ghẹo em kiểu gì em cũng không phản ứng lại, lại còn đối xử lạnh nhạt với anh, rốt cuộc bây giờ cũng để lộ bộ mặt thật ra rồi, hư thật đó."

"Em lạnh nhạt với anh lúc nào vậy?" Vương Nhất Bác lại đánh vài cái lên mông anh, "Rốt cuộc cũng thừa nhận là anh trêu ghẹo em rồi à?"

Tiêu Chiến chột dạ không dám ngẩng đầu lên: "Cũng không phải cố ý mà... Anh muốn theo đuổi em, nhưng em không cho anh cơ hội đấy chứ..."

Vương Nhất Bác cười khẽ, thấp giọng mắng anh: "Hư thân."

Nghe được giọng nói cưng chiều của cậu, trái tim Tiêu Chiến mềm nhũn cả ra, chỉ hận không thể trực tiếp dâng lên trước mặt cậu, anh đánh bạo hỏi: "Em bắt đầu từ khi nào thì th..., thì có cảm giác với anh?"

Anh vốn dĩ muốn hỏi "thích", lại sợ Vương Nhất Bác sẽ nói ra mấy câu đại loại kiểu như "ai thích anh".

Dù cho chỉ là đùa giỡn, trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy mất mát.

Cụm từ "có cảm giác" này nghĩa rộng hơn nhiều, có thể ám chỉ cảm giác trong lòng, rung động, sự yêu thích, cũng có thể chỉ đại diện cho cảm giác về mặt sinh lý, là cái kiểu cảm giác hạn hẹp nhất kia.

Vậy nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Thích anh từ khi nào hả?"

Trái tim Tiêu Chiến cũng sắp nhảy lên tới cổ họng rồi.

"Xác định rõ ràng thì chắc là từ lần sinh nhật đi, có điều khi đó em vẫn chưa khẳng định được, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục gặp anh sẽ rất nguy hiểm, có lẽ em không hề có lực tự chủ như bản thân vẫn nghĩ." Vương Nhất Bác vừa nói vừa trêu đùa mái tóc anh, "Nhưng mà cái lần ở KTV..."

Nhắc đến KTV, Tiêu Chiến càng thêm thấp thỏm.

Vương Nhất Bác trực tiếp vươn tay kéo xuống khóa quần của anh.

Tiêu Chiến "ưm" một tiếng, càng ôm lấy cậu chặt hơn, hai chân cũng không tự chủ được hơi mở ra, phối hợp với động tác của cậu.

Vương Nhất Bác bắt chước theo những gì Tiêu Chiến đã làm cho cậu khi ở KTV, chầm chậm đánh thức con dã thú đang say ngủ.

"Ngày đó mặc dù uống rượu vào, nhưng em đã ý thức được rất rõ ràng, em vô cùng muốn làm anh."

"A..." Hai chân Tiêu Chiến cũng run cả lên, kích động hôn rồi lại hôn bên tai Vương Nhất Bác, "Vậy em... thật ra thì em có thể... em cũng biết mà, em chỉ cần ngoắc ngoắc... ngón tay, là anh sẽ..."

"Thế mà anh còn rất hăng hái an ủi em là đàn ông có phản ứng như vậy rất bình thường nữa chứ."

Vương Nhất Bác nói như vậy, như đang trừng phạt mà bóp bóp phần đỉnh của anh.

Tiêu Chiến càng run dữ dội hơn nữa.

"Anh sai rồi." Tiêu Chiến cực kỳ đáng thương nhận lỗi, "Anh rất sợ. Sợ em... khi đó em... vô... vô cùng quyết tâm muốn... muốn cùng anh vạch rõ giới hạn."

Vương Nhất Bác buông tay, kéo anh dậy khỏi người mình.

"Nằm xuống." Cậu chỉ vào bàn đọc sách trước mặt, "Giữ chắc đấy."

Hai chân Tiêu Chiến mềm nhũn phối hợp với cậu nằm sấp nửa người lên bàn, quay đầu lại nơm nớp lo sợ hỏi: "Em muốn làm gì?"

Vương Nhất Bác cười với anh một cái, thẳng tay kéo cái quần đã sớm lỏng lẻo ra khỏi người anh.

Tiêu Chiến vừa mới bị nụ cười của cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngay giây tiếp theo đã cảm giác được ngón tay của cậu thô bạo cắm vào chỗ đó.

"Đau đau đau đau đau...." Loại chuyện này không thể đùa được, Tiêu Chiến vội vã chỉ vào tủ đầu giường nói với cậu, "Ở trong đó có bôi trơn, em đừng có làm liều, phải dùng cái đó!"

"Phiền phức."

Vương Nhất Bác miệng thì chê phiền toái, nhưng vẫn rất kiên nhẫn làm xong màn dạo đầu.

Cậu lo Tiêu Chiến sẽ bị thương giống như lần trước, suốt hai ngày liền đều không có cách nào thoải mái đi lại hay ngồi xuống được, vậy nên lúc tiến vào vẫn hết sức dịu dàng.

Tất nhiên, sự dịu dàng cũng chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn.

Toàn thân Tiêu Chiến xốc xếch, anh vừa phải cố giữ vững để thân thể không tuột xuống, lại vừa phải cắn chặt răng để không kêu quá lớn tiếng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hàng xóm xung quanh, cái cảm giác vừa căng thẳng vừa kích thích kiểu này khiến anh trầm mê không dứt.

Sa đọa, hết sức sa đọa.

Thậm chí anh bắt đầu có suy nghĩ nếu ngày mai có không dậy nổi thì cũng không sao cả, cứ ăn vạ Vương Nhất Bác không cho cậu dậy là được.

Cũng may Vương Nhất Bác thấy anh sắp nằm không vững được nữa liền trực tiếp kéo anh dậy chuyển địa bàn lên trên giường, nửa chặng đường về sau anh mới không cần phải phí sức như vậy nữa, che mặt đi tập trung cả thể xác và tinh thần vào việc làm tình.

Vương Nhất Bác kéo tay anh ra, hỏi anh: "Che mặt làm cái gì?"

Tiêu Chiến nói không lên lời, trong miệng đều là những câu chữ đứt quãng.

Chỉ là anh không muốn để Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của mình, anh sợ bản thân lúc này trông vô cùng xấu.

Vương Nhất Bác cũng rất hưởng thụ đè xuống hai tay anh, nói thế nào cũng không cho anh che mặt lại nữa, động tác cũng càng thêm dùng sức, mạnh mẽ ép anh tới cao trào.

Lúc bắn tinh toàn thân Tiêu Chiến đều run rẩy, anh há miệng thở hổn hển, chỗ phía sau cũng không tự chủ được co chặt theo, kẹp tới mức Vương Nhất Bác cực kỳ hài lòng, một bên đánh lên mông anh nói anh "Lẳng lơ", một bên lại cúi người cẩn thận hôn lên giọt nước mắt vừa mới trào ra ngoài.

Tiêu Chiến còn chưa kịp cảm động đã nghe thấy cậu nói một câu: "Bảo bối ngoan, tự mình ngồi lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic