Chương 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


15.

Đã một thời gian rồi không đến bar XY, lúc vừa mới gặp lại Tiểu Ba, y nhiệt tình với Tiêu Chiến đến mức chỉ thiếu điều bắt các nhân viên ra đứng xếp hàng chào đón.

"Đỉnh! Quá đỉnh! Một chữ đỉnh này cũng không cách nào hình dung được 1/10 của anh!" Tiểu Ba liên tục khen ngợi, "Tôi cứ tưởng kiểu gì thì kiểu anh cũng phải hao phí thời gian một năm rưỡi cho cậu ta, vậy mà không ngờ đến luôn, anh quả nhiên rất có sức hút, lại có thể thật sự bẻ cong được một thẳng nam như thế kia! Tôi kể chuyện này với mấy người bạn, à yên tâm, không nói tên anh ra đâu, bọn họ đều vô cùng khâm phục anh, muốn anh mở một lớp học để dạy lại cho bọn họ đấy."

"Tôi cũng chẳng giỏi giang gì cả, phương pháp kia của tôi cũng có thích hợp sử dụng cho người khác đâu." Tiêu Chiến nhận lấy rượu Tiểu Ba đưa tới, đặt ở bên môi nhấp một ngụm, "Tôi có thể thành công được, cậu chính là đệ nhất công thần."

"Hết sức vinh hạnh." Tiểu Ba cười hì hì nói.

Việc làm ăn của quán bar rất được, Tiêu Chiến vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Tiểu Ba lại phải vội vàng đi đón khách. Tuy rằng vẫn còn một vài người sẽ chạy tới bắt chuyện cùng anh, nhưng lần này anh quang minh chính đại nói mình đã có đối tượng, lúc từ chối người khác vừa nhanh gọn lại vừa kiên quyết hơn so với khi xưa.

Anh buồn chán lướt lướt điện thoại, nhịn rồi lại nhịn mới có thể không gửi tin nhắn đến làm phiền Vương Nhất Bác.

Tối nay Vương Nhất Bác phải tăng ca đến rất muộn, chính vì vậy nên anh mới lái xe đến nơi này của Tiểu Ba.

Bây giờ quan hệ của hai người đã không còn giống như xưa, những tin nhắn linh tinh gửi đến không ngừng không những sẽ làm phiền đối phương, nhiều khi còn khiến đối phương sinh ra chán ghét.

Chín quá thì hóa nẫu.

Dù sao cũng rảnh rỗi nhàm chán, anh bèn ngồi bên cạnh quầy bar nhìn Tiểu Ba bận rộn chạy tới chạy lui, chốc lại cúi người gật đầu mỉm cười với khách hàng, chốc lại thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng cao đầu chỉ huy nhân viên làm việc, nhìn hồi lâu cũng cảm thấy khá hay ho. Cứ nhìn rồi lại nhìn, dần dần anh phát hiện ra một chuyện.

Bầu không khí giữa Tiểu Ba và một nhân viên hết sức vi diệu.

Nhân viên kia là một người cơ bắp lực lưỡng, vừa đúng chính là hình mẫu yêu thích của Tiểu Ba, người này vô cùng để ý đến Tiểu Ba, ánh mắt hầu như cứ quay xung quanh y suốt, thế nhưng đối với người này Tiểu Ba lại luôn ra vẻ như không nhìn thấy, lúc giáp mặt nhau cũng sẽ đổi sang hướng khác để đi.

Đến khi Tiểu Ba xong việc quay trở lại, anh lập tức hỏi thăm chuyện này.

Vừa mới nhắc đến thôi, Tiểu Ba đã lập tức bày ra gương mặt không biết phải làm sao hết.

"Lúc trước là vì nhìn trúng vẻ ngoài của anh ta nên tôi mới tuyển vào đây, tiếp xúc với nhau một thời gian cảm thấy tính cách cũng không tệ, mấy ngày trước tôi ngủ với anh ta rồi, kết quả tên này cũng chỉ được mỗi cái vẻ ngoài, phương diện kia thật sự là... một lời khó nói hết." Tiểu Ba tiến sát lại gần tai anh thấp giọng nói, "Anh biết không? Mới được ba phút thôi anh ta đã bắn rồi, ôi trời đất ạ, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp tên đàn ông nào kém đến như thế! Hình như bây giờ anh ta có ý với tôi rồi, tôi thật sự đang không biết phải làm thế nào nữa đây."

Chuyện này...

Tiêu Chiến nghe xong cũng cảm thấy rất rắc rối.

"Tên đó còn rất hăng hái hỏi tôi có thấy thoải mái hay không nữa cơ, anh biết tâm trạng của tôi là như nào không hả?"

Tiểu Ba càng nói càng cảm thấy hết cách, Tiêu Chiến càng nghe càng cảm thấy buồn cười.

"Anh cười cái gì?" Tiểu Ba liếc mắt nhìn anh, "Vị kia nhà anh thì sao hả? Tôi thấy có vẻ hơi gầy quá, liệu có hăng hái được hay không thế?"

Tiêu Chiến hơi ngẩn người, sau đó lại như đang suy nghĩ mà cười lên.

Tiểu Ba vỗ một cái lên vai anh, vô cùng hâm mộ nói: "Đệt!"

Ở phương diện này Tiêu Chiến vẫn luôn thấy hài lòng và vô cùng thích thú, dù sao lúc anh có ý định tấn công Vương Nhất Bác cũng không nghĩ nhiều đến thế này, nếu như ở trên giường có thể ăn nhịp được với nhau, vậy đó có thể là hạng mục để cộng thêm điểm, còn nếu như cũng tạm chấp nhận được, đối với một người coi việc hài hòa về mặt tình cảm quan trọng hơn hẳn so với việc hòa hợp về xác thịt như anh, chuyện này cũng không phải là không thể chấp nhận.

Kết quả Vương Nhất Bác lại mang đến cho anh một kinh hỉ, một sự kinh hỉ vô cùng to lớn.

Có thêm hạng mục cộng điểm này, anh lại càng say đắm Vương Nhất Bác hơn.

Dẫu sao đại đa số con người đều là loài động vật có dục vọng, nếu như anh gặp phải tình huống giống với Tiểu Ba, kể cả có không vì thế mà chia tay thì nhất định cũng sẽ cảm thấy chán nản.

Mặc dù giữa anh và Tiểu Ba nói không hết chuyện, Tiêu Chiến vẫn cứ như cũ về nhà trước khi Vương Nhất Bác tan làm, cũng không uống quá nhiều rượu.

Vương Nhất Bác này ấy mà, lúc buông thả thì cũng sẽ buông thả, khi bảo thủ lại cũng vô cùng cứng nhắc.

Nhận xét của Tạ Tinh Vũ đối với cậu cũng không hoàn toàn sai.

Hai ngày trước lúc ra ngoài anh có mặc một chiếc áo T-shirt cổ chữ V, Vương Nhất Bác ngoài miệng thì không nói gì, thế nhưng ánh mắt vẫn cứ luôn nhìn vào vị trí trước ngực anh, lại thường hay cau mày, tựa như có điều gì muốn nói. Khi ấy anh đoán có thể Vương Nhất Bác không thích anh mặc quần áo kiểu như vậy, quả nhiên sau khi anh đổi sang chiếc áo T-shirt cổ tròn khác rồi, nét mặt Vương Nhất Bác thả lỏng hơn hẳn, cũng không còn cau mày nữa.

Rõ ràng anh cũng chẳng phải con gái, Vương Nhất Bác lại thật sự để ý đến mấy cái này.

Đúng là buồn cười thật.

Mấy hôm nay Vương Nhất Bác luôn tăng ca đến rất muộn, lần sớm nhất về nhà cũng đã 9 rưỡi tối. Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không thể làm gì được.

Bản thân cũng có lúc phải tăng ca, dù sao đều là đi làm công cho người khác, loại chuyện này không có cách nào làm theo nguyện vọng của cá nhân.

Việc anh có thể làm chỉ có chuẩn bị sẵn thức ăn, để phần một ít cho Vương Nhất Bác, đợi khi cậu trở về thì hâm nóng lại lần nữa cho cậu. Dù rằng lúc tăng ca đã ăn tối rồi, sau khi về nhà Vương Nhất Bác cũng vẫn sẽ ăn một chút để cổ vũ cho anh, chưa từng để anh phải uổng công vất vả chuẩn bị, thật sự là một người bạn trai đủ tư cách.

Khoảng chín giờ tối hôm đó trời đột nhiên có cơn mưa nhỏ, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra xem thử dự báo thời tiết, cơn mưa này trong chốc lát cũng chưa tạnh ngay được, lại có chiều hướng càng ngày càng to hơn.

Đúng lúc xe của Vương Nhất Bác đến ngày không được lưu thông*, buổi sáng là cậu ngồi tàu điện ngầm đi ra ngoài.

*Ở bên Trung có luật phân chia ngày sử dụng xe ô tô dựa trên biển số xe để giảm thiểu ùn tắc giao thông ấy, không rõ lắm bên đấy chia ngày theo quy tắc gì, các bác chỉ cần hiểu là trong hoàn cảnh này VNB không thể lái xe là vì lí do trên nha ~

Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn lái xe đưa cậu đi, thế nhưng sáng sớm nay anh phải vội đến công ty tham dự cuộc họp, chạy xe đến công ty của Vương Nhất Bác nữa thì vòng vèo quá, mà giờ cao điểm buổi sáng cũng rất dễ tắc đường, anh thực sự lo lắng mình sẽ tới muộn, sau khi giải thích xong xuôi với Vương Nhất Bác thì lái xe đưa cậu đến trạm tàu điện ngầm.

Vương Nhất Bác cảm thấy anh không cần thiết phải giải thích cặn kẽ mấy chuyện kiểu này, còn phải an ủi ngược lại anh để anh đừng bận tâm nhiều thế.

Lúc này nhìn ra ngoài trời mưa, Tiêu Chiến bỗng nảy ra suy nghĩ sẽ lái xe đến đón cậu tan làm.

Anh gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác hỏi cậu tối nay khoảng mấy giờ có thể xong việc, vài phút sau liền nhận được tin nhắn trả lời.

Vương Nhất Bác nói các đồng nghiệp khác cũng đang tăng ca ở đây, xem ra hôm nay có vẻ cũng không về sớm cho được, chắc cũng phải qua 10 rưỡi, cậu bảo anh nếu cảm thấy buồn ngủ thì đừng đợi cậu, cứ ngủ trước đi.

Tiêu Chiến thay một bộ đồ khác rồi trực tiếp ra cửa.

Tòa nhà Vương Nhất Bác đang làm việc cần phải quẹt thẻ mới có thể vào, anh đỗ xe xong mới phát hiện bản thân quên mang theo ô, cũng may ở đây có một chuỗi quán cà phê đang mở, đúng lúc anh có thể ngồi giết thời gian đợi Vương Nhất Bác tan làm.

Đã là 9 rưỡi tối, quán cà phê vẫn còn rất đông khách, trước quầy thu ngân còn có vài người đang đứng xếp hàng, xem ra người tăng ca đến khuya ở trong tòa nhà này cũng không hề ít.

Sau khi Tiêu Chiến tiến lại gần, anh liếc mắt liền thấy Vương Nhất Bác cũng đang xếp hàng ở đó.

Cạnh Vương Nhất Bác còn có thêm một người đàn ông, cũng đeo thẻ công tác giống hệt cậu, chắc hẳn là đồng nghiệp.

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng đằng sau bọn họ, không lên tiếng.

Hai người trước mặt đều không chú ý đến ai đang đứng đằng sau, cứ nói chuyện với nhau tựa như xung quanh không có ai cả.

"Dù sao đến lúc đó mọi người cùng nhau góp tiền quà là được, khó khăn lắm bà chủ mới gả được ra ngoài, chúng ta nên thể hiện cái gì thì thể hiện cái đó đi, đừng bủn xỉn quá." Đồng nghiệp nam nói.

Vương Nhất Bác gật đầu một cái: "Ừm, tiền quà cáp thì cứ theo mọi người, còn hôn lễ thì chưa chắc tôi đã đến tham dự đâu."

Đồng nghiệp nam nghe thế thì không hài lòng: "Cậu sao vậy? Tôi đã muốn hỏi cậu từ sớm rồi, gần đây hẹn cậu đi uống rượu sau giờ tan ca cậu đều nói không rảnh, tăng ca xong cậu cũng là người chuồn đi nhanh nhất. Đều là người đang độc thân cả, chạy về cũng có ai đợi cậu ở nhà đâu!" Đồng nghiệp nói xong đột nhiên lại cảm thấy sai sai, "Từ từ, có phải là cậu có gì thay đổi rồi đúng không? Thành thật khai báo mau, giấu mỹ nhân ở nhà hay sao hả?"

Tiêu Chiến đứng phía sau nín cười.

Vương Nhất Bác tỏ ra rất bất ngờ, sau đó cười nói: "Ở nhà thật sự có người, nhưng mà không phải như cậu nghĩ đâu, là một người bạn của tôi, gần đây xảy ra chút chuyện nên tạm thời đến chỗ tôi ở tạm."

Đồng nghiệp nam căn bản không tin: "Bốc phét đấy à? Nhà của cậu tôi chưa từng được đến, hồi cậu mới chuyển nhà mọi người đều muốn đến góp vui, kết quả cậu mời một bữa cơm ở ngoài rồi xua mọi người đi mất, cậu mà lại có thể để cho bạn đến ở trong nhà à? Nói thật với tôi đi, có phải bạn gái không? Tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết."

Tâm trạng của Tiêu Chiến đã sắp chạm đáy rồi.

Anh nghĩ bản thân thật sự đã quá lơ là, nên mới có thể nghĩ rằng dọn vào sống cùng Vương Nhất Bác là một kiểu tượng trương cho tình cảm ổn định.

Vương Nhất Bác cười khổ nói: "Không phải thế thật, tôi mà có bạn gái gì chứ? Cậu đừng đoán mò, thật sự là bạn bình thường mà thôi, là nam."

Khắp gương mặt của đồng nghiệp nam vẫn là vẻ không thể tin.

Tiêu Chiến hơi mấp máy khóe miệng đã căng cứng, tiến lại gần thêm một bước về phía bọn họ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Trùng hợp thật đó, lại gặp được em ở đây."

Trong khoảnh khắc quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chiến, nét mặt Vương Nhất Bác vô cùng hoảng hốt.

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn cậu, không bỏ qua chuỗi động tác nhỏ cậu làm ra để cố tỏ vẻ bản thân đang bình tĩnh.

"Xin hỏi anh là..." Đồng nghiệp nam đột nhiên lên tiếng.

"Xin chào, tôi là bạn của Nhất Bác." Tiêu Chiến lịch sự bắt tay cùng y, vẻ mặt hết sức vô hại, "Gần đây tôi đang ở tạm trong nhà cậu ấy, tối hôm nay đúng lúc ăn cơm gần đây nên đến mua ly cà phê, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, gặp được hai người ở chỗ này."

Nghị luận sau lưng người ta lại đúng lúc bị người ta bắt gặp, loại chuyện như này ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy lúng túng.

Đồng nghiệp nam hơi áy náy bắt tay cùng anh, sau đó huých cùi chỏ vào người Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Đúng là nam thật, tên nhóc nhà cậu không lừa tôi."

Vương Nhất Bác lại không thể nào cười cho nổi.

Tiêu Chiến nghe vậy khẽ mỉm cười, nói: "Vừa rồi vốn định lên tiếng chào hỏi, kết quả lại đúng lúc nghe được hai người đang nhắc đến tôi, tôi có thể giúp cậu ấy bảo đảm, thật sự cậu ấy không giấu mỹ nhân ở trong nhà đâu, cũng không có bạn gái, là một người đàn ông độc thân hoàng kim đấy."

Vương Nhất Bác hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không lên tiếng phản bác.

Tiêu Chiến bề ngoài đẹp trai, con người lại lịch sự hòa nhã, đồng nghiệp nam sau khi thấy anh thì hai mắt sáng rực lên.

Đương nhiên "hai mắt sáng lên" này của y không mang theo ý tứ ở bất kỳ phương diện nào khác, chỉ thuần túy là ánh mắt thưởng thức mà thôi.

Y trêu ghẹo cười nói: "Không nghĩ tới Nhất Bác còn có người bạn đẹp trai như vậy, nói ra thì đây đúng là mẫu hình lý tưởng của em họ tôi." Y không khách sáo hỏi Tiêu Chiến, "Anh thì sao? Bây giờ vẫn còn đang độc thân chứ? Đã có bạn gái chưa? Nếu đã là bạn của Nhất Bác, vậy thì nhân phẩm nhất định không thể chê, tôi có một đứa em họ điều kiện cũng không tệ, người nhà đều đang thu xếp tìm đối tượng cho con bé, nếu anh không ngại thì add wechat có được không?"

Vương Nhất Bác có chút khó chịu nói: "Cậu đừng có mà thấy ai cũng bảo người ta add wechat của em gái mình nữa."

Đáng tiếc đồng nghiệp chỉ cảm thấy cậu đang nói đùa, cũng không nhìn ra nét mặt của cậu có gì không đúng: "Này có gì đâu, dù không thể hẹn hò cũng có thể làm bạn được mà, cũng chẳng tổn thất gì hết." Y tiếp tục hỏi Tiêu Chiến, "Anh thấy sao? Có hứng thú không?"

Tiêu Chiến nghiêm túc suy nghĩ một lúc, tiếc nuối cười với y một cái.

"Xin lỗi nhé, đúng là bây giờ tôi đang độc thân, nhưng kỳ thực tôi đã có người mình muốn theo đuổi rồi, chỉ là đối phương vẫn chưa thích tôi nhiều đến thế. Nếu như bây giờ tôi lại đi xem mắt với những cô gái khác, vậy thì có lẽ không công bằng với người ta."

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác cơ hồ có thể dùng "mây đen giăng đầy" để hình dung.

Đồng nghiệp nam sau khi nghe anh nói thế lại càng có thiện cảm hơn nữa, cảm thấy anh chính là một người thành thị ngay thẳng chính trực.

"Vậy thì tiếc thật đó, nhìn anh lịch sự tuấn tú như vậy, cô gái kia đúng là không có mắt nhìn."

Tiêu Chiến không phủ nhận, chỉ đau khổ cười một cái.

Lúc chọn đồ uống đồng nghiệp nam nhất định muốn mời khách, bảo là nói chuyện với Tiêu Chiến rất hợp nhau, nếu đã là bạn của Vương Nhất Bác cả, nói không chừng sau này còn có cơ hội gặp mặt, có thể cùng nhau kết giao bạn bè.

Tiêu Chiến không từ chối, lịch sự nói cảm ơn.

Sau khi lấy được cà phê anh chủ động nói tạm biệt với hai người họ: "Hai cậu chắc là còn phải quay về tăng ca nhỉ? Vậy tôi không làm phiền nữa, đúng lúc bạn tôi vẫn còn đang đợi tôi, tôi về trước đây."

Trước khi đi, anh nói với Vương Nhất Bác: "Có thể lát nữa mưa sẽ lớn hơn, em đừng đi tàu điện ngầm, gọi xe đi thẳng về nhà đi nhé."

"Được." Vương Nhất Bác đồng ý nói.

Sau khi anh rời đi, đồng nghiệp nam mặt đầy khó xử nói với Vương Nhất Bác: "Biết trước anh ấy còn có bạn đang đợi thì tôi đã không chỉ mời anh ấy một ly cà phê rồi, anh ấy chia cho bạn kiểu gì được đây? Nhưng mà nếu không đi phải một mình, sao anh ấy chỉ lấy một ly đã đi rồi chứ, kỳ lạ thế nhỉ."

Vương Nhất Bác không lên tiếng, lẳng lặng nhìn về phương hướng Tiêu Chiến rời đi rất lâu.

Chờ đến khi cậu xong việc về đến nhà, Tiêu Chiến không còn ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách đợi cậu như mọi khi, cũng không có giận dỗi trực tiếp đi ngủ không đợi cậu về nữa, anh đang vô cùng nghiêm túc thu dọn hành lý.

Thấy cậu mở cửa vào nhà, Tiêu Chiến còn ngẩng đầu lên quay về phía cậu mỉm cười nói: "Về rồi đấy à? Trên bàn ăn có xiên thịt chiên anh vừa mua ở ngoài tiểu khu đấy, hẵng còn nóng."

"Anh đang..."

"À, nãy trên đường về anh có gọi điện cho Tạ Tinh Vũ, cô ấy nói đã tìm người đến thu dọn sạch sẽ căn nhà rồi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể trở về được." Tiêu Chiến vừa gấp quần áo vừa nói, "Anh vốn cũng chỉ tạm thời ở nhờ nhà em, em không thu tiền thuê nhà anh đã rất cảm kích rồi, ở đây suốt hơn một tuần, anh thấy rất vui, thiếu chút nữa là anh cũng quên mất anh nên sớm trở về chỗ của mình."

"Nếu đã vui vẻ như vậy, sao phải vội vã rời đi như thế?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến cúi đầu, cười khổ nói: "Nơi này cũng không phải nhà của anh, anh đến từ chỗ nào thì cũng phải trở về chỗ đó chứ? Nếu anh cứ ỷ lại không chịu đi mãi, khẳng định em cũng sẽ ngại mà nhắc nhở anh."

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, kéo lấy cánh tay anh: "Đừng như vậy, em nhận lỗi với anh, chuyện hôm nay là do em --"

"Em không muốn để người khác biết được em đang hẹn hò với một người đàn ông đúng không?" Tiêu Chiến đánh gãy lời cậu, hỏi.

Điều anh nói là sự thật, Vương Nhất Bác không thể chối cãi.

Tiêu Chiến dịu dàng nhìn cậu: "Có lẽ ngay cả chính em cũng chưa tiếp nhận được chuyện này, anh biết, anh cũng có thể hiểu cho em, chuyện như này đương nhiên không thể tiếp thu chỉ trong chốc lát được. Anh không nên tăng thêm áp lực cho em làm gì, hôm nay cũng không nên tiến lên chào hỏi khiến em lúng túng như thế."

"Đây đâu phải lỗi của anh?"

Vương Nhất Bác không ngừng hổ thẹn, đưa tay kéo lấy anh vào trong lòng.

"Là em không tốt."

Tiêu Chiến tựa lên vai cậu lắc lắc đầu: "Em không sai, người kéo em lên con đường này là anh, cho dù em có nhất thời đầu óc mê muội không nghĩ thông suốt cũng là chuyện bình thường. Anh dọn về chỗ cũ không phải là vì muốn ép em phải như thế nào cả, chỉ là anh cảm thấy anh nên cho em thêm thời gian suy nghĩ, nếu như em có hối hận, anh tuyệt đối sẽ không dây dưa với em."

Vương Nhất Bác càng ôm chặt lấy anh hơn.

"Bất kể là cần đến bao lâu, nhất định anh sẽ một mực chờ đợi em như vậy." Tiêu Chiến ở bên tai cậu nhẹ giọng nói.

"Tại sao lại yêu em nhiều như vậy chứ?" Vương Nhất Bác hỏi anh, "Rõ ràng em đối xử với anh không phải là quá tốt, anh cũng chẳng thiếu người muốn theo đuổi mình, cho dù phát hiện ra em dao động cũng không hề oán trách, vì sao vậy?"

Em dao động cũng không đáng sợ.

Khiến cho em không dao động nữa là được thôi.

Tiêu Chiến nâng tay vân vê sợi tóc vừa mảnh vừa mềm trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, cảm thấy tóc của cậu cũng giống y hệt với con người cậu, chỉ cần chạm tới sự mềm mại đó một lần thôi cũng rất khó để thực sự buông tay.

"Không biết nữa, có lẽ đây chính là số mệnh đi." Anh hôn lên tai Vương Nhất Bác, "Từ trước tới giờ anh chưa từng nhận lấy thất bại trong chuyện tình cảm, không giấu gì em, đây là lần đầu tiên anh muốn chủ động theo đuổi một người. Con người anh tương đối cố chấp, chuyện đã nhận định sẽ không dễ dàng từ bỏ, yêu một người, đại khái cũng rất khó mà thay đổi được."

Vương Nhất Bác buông một bên tay xuống, đẩy túi hành lý bên chân anh ra thật xa.

"So với anh, em vẫn còn rất yếu kém, em đúng là một người bạn trai không đạt tiêu chuẩn." Cậu nhìn vào mắt Tiêu Chiến, nghiêm túc cam kết với anh, "Nếu em làm gì chưa tốt, anh cứ nói thẳng với em, em có thể từ từ sửa đổi. Mặc dù không bằng được anh, nhưng em hẹn hò với anh tuyệt đối không phải là kích động, cũng không phải đang đùa giỡn, nếu sau này còn xảy ra tình huống như vậy, em sẽ chọn cách thức xử lý tốt hơn, tuyệt đối sẽ không khiến anh đau lòng nữa."

Tiêu Chiến đỏ mắt nhìn cậu: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, em nói được thì sẽ làm được." Vương Nhất Bác tiếp tục đảm bảo, "Ở trước mặt em anh không cần hạ thấp mình như vậy, muốn thế nào cũng đều được hết, chỉ cần đừng tổn thương chính mình, đừng quá đáng quá, em đều sẽ chấp nhận."

"Em như vậy sẽ chiều hư anh mất." Tiêu Chiến không khóc nữa, mỉm cười.

"Ừ, cũng được." Vương Nhất Bác hôn lên chóp mũi đỏ ửng của anh một cái, nói, "Chuyện tối nay em xin lỗi anh, anh đại nhân đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân nhé, đừng giận nữa, cũng đừng nói muốn dọn đi. Anh ở chỗ này rất vui vẻ, em cũng rất vui khi có anh ở đây, vậy thì còn dọn đi làm gì nữa? Muốn chơi trò 'khoảng cách tạo nên nét đẹp' với em à?"

Tiêu Chiến khịt mũi một cái, cười nói: "Anh cũng có muốn đâu, khoảng cách không tạo nét đẹp được, khoảng cách âm thì có đó."

Vương Nhất Bác dùng ngón tay ấn một cái lên trán anh, cảnh cáo: "Còn phóng đãng như vậy nữa, cẩn thận anh sẽ phải hối hận phát khóc đấy."

Khóc thì khóc thôi, đó cũng chẳng phải là do hối hận.

Tiêu Chiến lưỡng lự nói: "Phía Tạ Tinh Vũ..."

"Cô ấy cũng không về đó ở, anh lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic