Chương 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




18.

Tạ Tinh Vũ nghiêng người tựa vào cửa nhà nghịch điện thoại, lúc Tiêu Chiến nhìn thấy cô, cô đang nhìn màn hình di động cười đến híp cả mắt. Nụ cười như vậy Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy trên gương mặt cô rất nhiều lần, đó là nụ cười khi Tạ Tinh Vũ đạt được mục đích.

"Vui như vậy cơ à?"

Cô mặc một bộ váy suông trễ vai sẫm màu, mép váy cao hơn đầu gối khoảng 5cm, cũng không tính là ngắn lắm, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, là phong cách cô hay mặc khi đi dạo phố hoặc ra ngoài ăn cơm. Nhìn Tạ Tinh Vũ giống như cô gái nhà bên mà ở bất cứ đâu cũng có thể bắt gặp, người không quen biết nếu chỉ dựa vào ngoại hình, tuyệt đối sẽ không thể nào nhìn ra được, thực chất bên trong cô là một người phụ nữ nguy hiểm vô cùng.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, hiếm thấy có ai mà chỉ dựa vào bề ngoài là có thể nhìn ra được bản chất bên trong.

Tạ Tinh Vũ không phải, anh không phải, Vương Nhất Bác cũng thế.

Có lẽ người trưởng thành sau khi bước ra xã hội đều sẽ trở thành như vậy, ngụy trang cho bản tính của chính mình, chỉ thỉnh thoảng để lộ một vài phần trước mặt những người tin cậy, những người trong ngoài như một thường hay phải nhận phần thiệt về phía mình.

Tạ Tinh Vũ đứng ở bên cạnh chờ anh lấy chìa ra mở cửa, cười cười quơ điện thoại về phía anh: "Vừa rồi em đi dạo phố cùng mấy đứa bạn, lúc ăn cơm ngồi chung bàn với mấy anh đẹp trai, trong đó có một người nhìn ổn áp lắm, là giảng viên đại học, em add wechat của anh ta rồi, đang bước đầu tìm hiểu nè."

"Ngắm trúng rồi à?" Sau khi Tiêu Chiến mở cửa, anh đưa tay lấy mấy túi đồ Tạ Tinh Vũ đang để cạnh cửa rồi đặt lên tủ giày ở huyền quan.

"Trước cứ nói chuyện xem sao đã, không gấp."

Sau khi vào nhà Tạ Tinh Vũ đi vào phòng ngủ nghe một cuộc điện thoại, Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh xử lý sơ qua một chút dấu vết còn sót lại trên người, thay một bộ quần áo ở nhà sạch sẽ rồi ra phòng khách ngồi đợi cô.

Tạ Tinh Vũ nói chuyện điện thoại xong đi ra thấy anh đã thay quần áo xong xuôi cả rồi, kinh ngạc hỏi: "Tối nay anh không về à?"

Tiêu Chiến đưa cho Tạ Tinh Vũ một chai Coca: "Ừ, cũng muộn rồi, ngủ ở đây luôn vậy, vừa khéo lâu rồi không gặp em, có thể tán gẫu một chút."

"Được thôi, vậy em gọi đồ ăn ngoài nhé, đúng lúc em có hơi đói." Tạ Tinh Vũ đặt chai Coca xuống bàn, nói: "Em không uống lạnh đâu, bà dì của em đang đến thăm, có loại không lạnh không thế?"

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, đột nhiên nhận ra hôm nay lật bài với cô có lẽ không thích hợp cho lắm.

Dù sao mỗi lần Tạ Tinh Vũ đến kỳ, tính tình cô đều có chút không được ổn định.

"Có loại không lạnh, nhưng mà bây giờ em uống thế cũng không tốt đâu, để anh đun ít nước nóng cho em vậy."

Tiêu Chiến vừa mới đứng lên đã bị Tạ Tinh Vũ cản lại.

"Không cần phiền phức vậy, cứ bình thường là được rồi, em không thích uống nước nóng."

Hai người bọn họ đều đã rất lâu không ở đây, trong tủ lạnh ngoại trừ mấy chai nước đang uống dở trước kia, thật sự là không còn gì có thể ăn uống được nữa.

"Thôi vậy, để em đặt trà sữa."

Tạ Tinh Vũ lấy điện thoại ra tìm tìm lướt lướt thật lâu, vẫn đang tìm quán phù hợp để đặt đồ ăn giao đến.

Trên đường về đây Tiêu Chiến đã diễn tập trong đầu rất nhiều lần, nghĩ xem phải mở lời như nào mới là thích hợp nhất, vừa không tổn thương đến tình bạn bao năm qua của hai người, lại vừa không ảnh hưởng đến mối quan hệ thật vất vả mới ổn định được giữa anh và Vương Nhất Bác. Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ không có cách nào có thể vẹn toàn cho được, ban đầu khi anh giấu giếm Tạ Tinh Vũ theo đuổi Vương Nhất Bác đã đoán trước được sẽ có một ngày như này, thay vì đợi Tạ Tinh Vũ phát hiện ra rồi đến tìm anh, chẳng bằng chính anh chủ động đứng ra khai báo.

Giữa bạn bè với nhau quan trọng nhất là sự ngay thẳng, mặc dù sự thẳng thắn này không đến sớm, nhưng ít ra thì vẫn chưa quá muộn.

"Gần đây em sao rồi? Bên người có ai phù hợp chưa?" Anh mở chai Coca uống một hớp, cố gắng hết sức để bản thân trông bớt gượng gạo hơn, "Nếu có người mình thích rồi thì có thể thử qua lại một chút, có lẽ cách nghĩ của em sẽ thay đổi đấy. Giảng viên đại học mà em vừa nhắc tới kia cũng không tệ, người làm nghề giáo thì tương đối đáng tin."

Tạ Tinh Vũ liếc anh một cái.

"Anh tìm được cho bản thân rồi nên muốn đẩy em xuống hố luôn hay sao? Nhưng em không nỡ bỏ mặc rừng cây của mình."

Nếu cô đã không có ý nghĩ này, vậy Tiêu Chiến cũng từ bỏ không khuyên nhủ nữa.

Mỗi một người đều có cách sống của riêng mình, là một người bạn, mặc dù anh hy vọng Tạ Tinh Vũ có được một hạnh phúc ổn định, nhưng anh không có tư cách gì để can thiệp vào hết.

"Thật ra thì hôm nay anh muốn nói với em về chuyện của anh, anh muốn hỏi em vài việc."

"Hỏi em?" Tạ Tinh Vũ cảm thấy rất khó hiểu, "Anh thì có vấn đề gì có thể hỏi em được cơ chứ? Mặc dù hai ta đều thích đàn ông, nhưng mà bản chất không giống nhau, em không thể cho anh quá nhiều lời khuyên được đâu đó."

"Nếu như, anh nói là nếu như." Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nói, "Nếu như bạn của em hẹn hò với người đã từng qua lại với em trước kia, em có cảm thấy chán ghét và ghê tởm không?"

"Anh hẹn hò với người từng qua lại với em? Bạn trai kia của anh là người em quen biết?"

Tạ Tinh Vũ thiếu chút nữa là nhảy dựng khỏi ghế sô pha.

Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, có những lúc năng lực nhìn thấu của phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Thật ra vấn đề anh vừa hỏi vô cùng lấp lửng, có thể là bạn của anh hẹn hò với người đã từng qua lại với anh, cũng có thể là bạn trai hiện tại và một người bạn nào đó của anh trước kia đã từng qua lại.

Vậy mà Tạ Tinh Vũ đã đoán được câu trả lời chính xác ngay lập tức.

"Cho là như vậy đi, nhưng anh có thể bảo đảm với em, những chuyện này tuyệt đối là xảy ra sau khi em và người kia đã tách ra, anh không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em hết." Anh nhất định phải nói trước như vậy.

"Chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ mà, anh đẹp như vậy, người đã từng ngủ với em cũng chưa chắc đã là trai thẳng 100%, em đã sớm hoài nghi vài người sau khi nhìn thấy anh sẽ nảy sinh tâm tư khác rồi, không phải em đã từng nói với anh rồi đấy sao, đừng tùy tiện nói chuyện với bọn họ." Tạ Tinh Vũ vừa nói vừa cau mày, "Lần trước em đã nhìn ra được anh thật sự vô cùng thích người kia, nếu như thật sự là người em quen, anh nên nói sớm với em một chút, ít nhất thì em có thể giúp anh nhìn xem tên đó có đáng tin cậy hay không." Nói đến đây, cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, "Không đúng, sao mà đáng tin cho được? Người có thể phóng túng bừa bãi bên ngoài thế kia có chỗ nào đáng tin chứ? Anh không giống với em, anh là nghiêm túc muốn yêu đương với người ta, không phải là bị lừa gạt rồi đấy chứ?"

Cô càng nói Tiêu Chiến càng cảm thấy chua xót trong lòng.

So với việc ăn lại "cơm thừa" của cô, Tạ Tinh Vũ càng lo lắng đến việc anh bị lừa hơn.

"Em không giận à?"

"Em giận cái gì?" Tạ Tinh Vũ tiến tới ôm lấy vai anh, "Chúng ta là quan hệ thế nào chứ, đàn ông như quần áo, khuê mật như tay chân, biết chưa hả? Em với ai cũng đều là hảo tụ hảo tán, chỉ trừ cái người phá nhà của mình lần trước kia thôi, sau khi chia tay rồi muốn tìm ai thì tìm, liên quan gì đến em đâu nào?"

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười với cô một cái.

"Ấy! Anh đừng có cảm động đến khóc như thế nha! Đừng có làm màu làm mè như vậy!" Rốt cuộc Tạ Tinh Vũ cũng đặt xong đồ ăn ngoài, cô bỏ điện thoại xuống, "Anh thành khẩn khai báo cho em ngay, rốt cuộc là ai hả, em có thể đào bới được lịch sử yêu đương lăn giường của hắn ta kể từ khi ra đời cho đến bây giờ, để xem tên đó có còn dám lừa anh nữa hay không!"

Nói không cảm động thì là giả, dù cho Tạ Tinh Vũ còn nhiều tật xấu đi chăng nữa, cô đối xử với bạn bè vẫn rất có nghĩa khí.

Tiêu Chiến cứ mãi nhăn nhăn nhó nhó không chịu mở miệng, Tạ Tinh Vũ vô cùng sốt ruột, bắt đầu bấm bấm ngón tay liệt kê từng người có khả năng, ngay cả những người vô tình chạm mặt Tiêu Chiến ở phòng khách rồi tiến tới bắt chuyện với anh, cô đều nhớ rất rõ ràng.

Nghĩ tới nghĩ lui, từ đầu đến cuối cô đều không nhắc tới Vương Nhất Bác.

"Cậu ấy không bắt chuyện với anh," Tiêu Chiến thở ra một hơi, nhìn cô nghiêm túc nói, "Là em giới thiệu cậu ấy cho anh biết."

"Em giới thiệu cho anh?"

Sao có thể chứ?

Tạ Tinh Vũ nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy, cô không thể nào giới thiệu một người bạn giường giao tình không sâu cho anh được.

"Anh cũng mới tới đây chưa được bao lâu mà, trong thời gian chúng ta ở chung em chỉ giới thiệu cho anh có hai người thôi, nhưng một người là chị em của em, là con gái, với một người là bạn trai cũ của em lần trước qua xem chỗ em sống là em có giới thiệu với anh một chút, em nhớ anh ấy là một ông cụ non rất bảo thủ, không yên tâm em sống chung với con trai, sau đó thì em bị lộ tẩy rồi chia 一一"

Nói đến đây, Tạ Tinh Vũ rốt cuộc cũng nhận ra được điều gì đó.

"Người anh nói là Vương Nhất Bác?"

"Ừ, là cậu ấy."

"Sao lại thế được? Anh ấy thẳng như vậy cơ mà!"

Tạ Tinh Vũ căn bản là không tin, thậm chí cô còn cười, nhưng cô phát hiện trên mặt Tiêu Chiến không hề có chút ý cười nào hết, nghiêm túc như một ông già, không giống như đang nói đùa gì cả.

"Thật đấy?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đã bao giờ anh lừa em đâu."

Tạ Tinh Vũ cười nhạt một tiếng, trừng mắt nhìn anh: "Anh nói câu này mà không thấy chột dạ à?"

Đương nhiên là có chột dạ.

Tiêu Chiến nhìn ra, lúc này Tạ Tinh Vũ đã không còn cười được nữa.

Cô không nhắc đến Vương Nhất Bác là bởi vì cô không hề nghĩ đến khả năng đó, mà Vương Nhất Bác lại còn không giống với những người khác, cậu là bạn trai cũ đã chân chính hẹn hò với cô trong thời gian rất dài, thậm chí cô còn từng nghiêm túc dành tình cảm cho cậu, lúc chia tay với cậu cô cũng đã rất đau lòng, thế nhưng bây giờ Tiêu Chiến lại nói cho cô biết... anh và Vương Nhất Bác đang ở bên nhau?

Thời gian vẫn chưa trôi qua được bao lâu mà.

"Lông vũ nhỏ..." Tiêu Chiến kéo tay cô lại.

Tạ Tinh Vũ nhẹ nhàng rút tay ra.

Tảng đá vốn sắp rơi xuống trong lòng Tiêu Chiến lại một lần nữa treo lên cổ họng.

"Tâm trạng của em bây giờ rất phức tạp, chuyện này đến quá đột ngột, trước giờ anh vẫn luôn không chịu nói cho em hay, tại sao hôm nay lại phải cùng em nói đến chuyện này?" Tạ Tinh Vũ vẻ mặt đau khổ nói, "Anh hẹn hò với ai em đều thấy không sao cả, nhưng sao cứ nhất định phải là anh ấy? Bây giờ nhớ đến anh ấy, trong lòng em vẫn thấy rất loạn."

Biết trước thế này thì nên chờ thêm một thời gian nữa.

Lâu rồi không gặp mặt, Tiêu Chiến tưởng rằng cô đã vượt qua được chuyện này rồi.

"Nếu trong lòng em đã thấy không thoải mái như vậy, anh cũng không ở lại đây làm vướng mắt em nữa, buổi tối đi ngủ nhớ đóng kĩ cửa nẻo, có gọi đồ ăn bên ngoài cũng phải chú ý an toàn đấy, đã biết chưa?"

May là Vương Nhất Bác vẫn đang chờ bên ngoài chưa đi về.

Lúc này Tạ Tinh Vũ lại đột nhiên kéo tay anh lại, chất vấn: "Ý anh là sao? Giờ em đang buồn phiền như vậy, anh lại còn chạy đến nhà bạn trai cũ của em ngủ cùng với anh ấy à?"

Tiêu Chiến ngây ra tại chỗ.

Anh không hiểu những lời này của Tạ Tinh Vũ là có ý gì, rốt cuộc là muốn anh đi hay không muốn cho anh đi?

Tạ Tinh Vũ từ từ buông tay ra, bực bội khó chịu nói: "Sớm biết như này thì ban nãy gọi trà sữa em đã chọn nguyên đường rồi, chả dễ chịu chút nào cả. Chuyện của anh còn chưa nói xong mà đã muốn đi như vậy thì sao được? Chuyện lớn như này, anh phải nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho em, em mới có thể cân nhắc xem rốt cuộc có tha thứ cho anh hay không."

Cô nhìn Tiêu Chiến, thành thật nói: "Em cũng không chắc được hiện giờ là em đang tức giận hay là thế nào, dù sao thì cũng là vô cùng khó chịu."

Cô nói như vậy, tảng đá trong lòng Tiêu Chiến bất chợt rơi xuống đất.

Tạ Tinh Vũ hoàn toàn không có ý định muốn tuyệt giao với anh, cho dù đang tức giận, cũng bằng lòng cho anh cơ hội để giải thích.

"Ôi thật là, tức chết em mất! Băng huyết luôn rồi! Anh đợi em đi nhà vệ sinh tí đã!" Cô vừa nói vừa đứng lên vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.

Tiêu Chiến từ từ thả lỏng hơn, dựa lưng vào trên ghế sô pha.

Sau khi Tạ Tinh Vũ đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đứng cạnh ghế sô pha từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến, nói: "Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin được, Vương Nhất Bác anh ấy không phải là trai thẳng à? Em nhớ lúc em nói anh là đồng tính luyến ái, biểu cảm của anh ấy còn như homophobia cơ mà, anh thật sự có thể bẻ cong được anh ấy à?"

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ cậu ấy chính là gay ngầm trong truyền thuyết."

Tạ Tinh Vũ đứng ở một bên suy nghĩ một lúc lâu, sắc mặt từ từ giãn ra: "Nói như thế thì em cũng nghĩ thông được rồi, bảo sao lúc ở bên em anh ấy quy củ đến như vậy, em còn tưởng là bảo thủ thật chứ, kết quả nhanh như vậy đã cùng với anh... Đù má! Cái người lần trước làm anh đến nhũn cả chân kia là Vương Nhất Bác đấy à?"

Nhớ tới chuyện lần đó, Tiêu Chiến lại thấy vô cùng lúng túng, anh vội vàng đánh trống lảng: "Em thật sự không đuổi anh đi?"

"Em là loại người đó hay sao? Giận anh thì phải đuổi anh ra khỏi nhà à?" Nói đến đây Tạ Tinh Vũ gật đầu một cái, "Đúng, em chính là loại người như vậy đấy, em cực kỳ muốn đuổi anh đi. Nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện đuổi anh đi là anh sẽ tới chỗ anh ấy, vậy còn chẳng bằng nhịn một chút để tối nay hai người không được gặp nhau."

Logic này... hình như cũng chẳng có gì không đúng.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, cầm điện thoại lên định nhắn tin cho Vương Nhất Bác.

"Anh gọi điện thoại cho anh ấy à?" Tạ Tinh Vũ hỏi.

"Gửi tin nhắn, bảo cậu ấy đừng chờ anh nữa, về nhà trước đi."

Tạ Tinh Vũ kinh ngạc mở lớn hai mắt: "Anh ấy đang ở bên ngoài đợi anh?"

"Ừ, sợ anh bị em đuổi ra khỏi cửa." Tiêu Chiến vừa nói vừa không nhịn được nâng khóe miệng lên, nhớ lại những lời Vương Nhất Bác vừa nói khi nãy, trong lòng anh liền thấy ngọt ngào đến nhũn tim.

"Đưa điện thoại cho em." Tạ Tinh Vũ xòe tay về phía anh.

Tiêu Chiến không hiểu ý cô.

"Mau đưa em!" Tạ Tinh Vũ thúc giục.

Tiêu Chiến mặc dù không hiểu lắm, nhưng vẫn đặt điện thoại vào trong tay cô. Sau đó anh thấy Tạ Tinh Vũ lướt lướt trên màn hình một lúc, cuối cùng thì dừng lại.

Từ điện thoại truyền ra âm thanh "tút tút" có quy luật, cô gọi điện thoại, còn bật cả loa ngoài.

Không cần nghĩ cũng biết cô đang muốn gọi cho ai.

Điện thoại được kết nối, âm thanh Vương Nhất Bác từ bên trong truyền tới.

"Sao rồi bảo bảo, thuận lợi chứ?"

Giọng nói Vương Nhất Bác vừa thân mật lại dịu dàng, Tiêu Chiến phải hết sức nhẫn nhịn mới có thể không nhào tới cướp điện thoại về.

Thật ra thì trừ những lúc ở trên giường, Vương Nhất Bác rất ít khi dùng cái giọng buồn nôn như vậy để gọi anh, tối nay đại khái là bởi vì tình huống đặc biệt, bọn họ vừa mới ở trong xe quấn quýt lấy nhau, Vương Nhất Bác lại lo lắng anh với Tạ Tinh Vũ nói chuyện với nhau không vui vẻ cho nên mới nhẹ nhàng và kiên nhẫn hơn bình thường, đừng nói là Tạ Tinh Vũ, ngay cả Tiêu Chiến nghe xong cũng cảm thấy phát ngấy.

"Hai người buồn nôn quá đấy." Mặt Tạ Tinh Vũ cũng sắp nhăn thành một cục, cô hướng về phía điện thoại nói, "Vương Nhất Bác, biết em là ai không?"

Vương Nhất Bác ở đầu kia điện thoại hiển nhiên có chút không kịp ứng phó, thật lâu sau mới dùng giọng nói không chút gợn sóng đáp lời: "Tạ Tinh Vũ."

"Anh cứ đi về đi." Tạ Tinh Vũ hung dữ nói, "Tối nay Tiêu Chiến ở lại chỗ này, em sẽ nghiêm hình ép cung anh ấy, mười hai cực hình Mãn Thanh một cái cũng không thiếu đâu."

"Anh ấy không có lỗi với em." Vương Nhất Bác nói, "Lúc anh và em chia tay, anh vẫn chưa quen anh ấy."

"Biết rồi." Tạ Tinh Vũ không kiên nhẫn cúp máy.

Mặc dù Tiêu Chiến giấu cô rất nhiều chuyện, nhưng anh có người mình thích từ khi nào, khi nào thì khổ não vì chuyện tình cảm, lúc nào thì theo đuổi được người ta vào tay, những chuyện này không phải là cô hoàn toàn không biết gì, chỉ cần hơi nghĩ lại một chút là có thể chắc chắn được mọi chuyện xảy ra sau khi cô chia tay với Vương Nhất Bác.

Cô không trách ai cả, chỉ là cảm thấy hơi hơi có chút không cam lòng mà thôi.

Đêm nay Tiêu Chiến cũng không bị gây khó dễ gì hết.

Lúc anh và Tạ Tinh Vũ nói chuyện cùng nhau, anh lựa chọn bỏ qua một vài chuyện giữa anh và Vương Nhất Bác, thêm thắt vào một chút, chủ yếu là kể lúc đơn phương anh đã chán nản đến nhường nào, sau khi bị Vương Nhất Bác từ chối anh đã đau lòng biết bao nhiêu. Anh biết anh làm thế giống như đang lợi dụng sự đồng cảm của Tạ Tinh Vũ, nhưng có một số việc chỉ có thể lựa chọn cách thức xử lý ổn thỏa hơn để giải quyết mà thôi.

Ít nhất anh cũng đã giữ lại được tình bạn này.

Thời gian có thể xóa nhòa rất nhiều chuyện, anh tin rằng sớm muộn gì Tạ Tinh Vũ cũng sẽ không để tâm nữa.

Sau khi thẳng thắn nói chuyện cùng Tạ Tinh Vũ rồi, Tiêu Chiến cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Việc sống chung giữa anh và Vương Nhất Bác càng ngày càng ổn định, thỉnh thoảng hai người sẽ cùng nhau đi làm và tan ca, mỗi ngày đều ăn chung với nhau ít nhất là một bữa, buổi tối ôm nhau cùng đi ngủ, đây chính là cuộc sống trong mơ anh vẫn hằng mong muốn.

Cùng anh trải qua kiểu sinh hoạt này, là người yêu trong mơ của anh.

Cuộc sống như thế này, nhìn qua có vẻ như hoàn hảo không chút tỳ vết, nhưng bất an trong nội tâm của anh vẫn chưa hề phôi phai.

Anh biết nỗi bất an này đến từ đâu.

Đến từ lòng thấp thỏm không yên khi không thể hoàn toàn nắm chắc đoạn tình cảm này, đến từ việc anh biết rằng thật ra tình cảm giữa bọn họ chưa đủ để đặt ngang hàng nhau.

Vương Nhất Bác cũng biết, cho nên cậu đối xử với Tiêu Chiến tốt vô cùng, thế nhưng chỉ đối tốt thôi thì còn lâu lắm mới đủ.

Tiêu Chiến cảm giác anh vẫn còn thiếu một bước ngoặt.

Bước ngoặt này rất nhanh đã tới rồi.

Tới rất đột ngột, ngay vào lúc anh chưa chuẩn bị chút nào hết.

Cuối tuần Vương Nhất Bác phải tăng ca, anh ở nhà một mình lười biếng ngủ đến khi chán thì thôi.

Gần tới trưa, anh bị tiếng va chạm ở bên ngoài đánh thức, phản ứng đầu tiên của anh khi đó là kẻ gian vào nhà, nhưng suy nghĩ một chút sẽ biết chẳng có kẻ gian nào to gan đến mức lại đột nhập giữa ban ngày ban mặt cuối tuần như vậy cả.

Lúc anh mở cửa phòng đi ra chỉ khoác vội một cái áo ngủ.

Trong phòng khách có người đang sắp xếp lại đống đồ đạc ngổn ngang, cạnh bàn ăn còn để túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn tươi sống.

Người này có chìa khóa nhà Vương Nhất Bác, có thể tự do ra vào nơi này mà không cần phải chào hỏi.

Người này, là mẹ của Vương Nhất Bác.


-tbc-


Còn thức hông các bác ơi =)))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic