Chương 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




24.

Có lẽ vì muốn thể hiện quyết tâm, cũng có thể là hoàn toàn nghe theo trái tim mình, từ khi bắt đầu đi công tác đến giờ Vương Nhất Bác luôn không ngừng gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, bất kể là chuyện gì đi chăng nữa.

Cảnh vật xung quanh khách sạn rất đẹp, người khách thuê phòng bên cạnh xem TV đến tận hơn 3 giờ đêm, bữa sáng được khách sạn chuẩn bị giúp, tài xế tới muộn quá làm hại cậu suýt chút nữa thì muộn họp... Tiêu Chiến cảm thấy bản thân cứ như đang đi công tác cùng với cậu luôn vậy, chi tiết nào cũng không bị bỏ sót.

Hóa ra Vương Nhất Bác cũng có thể dính người đến như vậy hay sao?

Vì để tỏ ra mình không quá chú ý đến động thái của cậu, Tiêu Chiến chỉ thỉnh thoảng trả lời lại mấy chữ, cũng không chủ động hỏi cậu bất cứ chuyện gì, nhưng Vương Nhất Bác cũng chẳng vì thế mà cảm thấy chán nản, vẫn rất chăm chỉ cần mẫn gửi tin nhắn như cũ.

Buổi tối trước khi đi ngủ Tiêu Chiến và Tạ Tinh Vũ cùng nhau nướng rất nhiều bánh quy, anh gói lại một ít mang đến công ty chia cho đồng nghiệp, thuận tiện lúc nghỉ trưa thì mời vài người đồng nghiệp xung quanh uống cà phê.

Một nhóm người tụ tập ở phòng trà nước cười cười nói nói, khu vực làm việc hoàn toàn vắng tanh không có một ai.

Đợi đến khi anh quay lại chỗ ngồi, anh thấy một tờ giấy được đè dưới bàn phím, vẫn là loại giấy ghi chú giống như lần trước. Loại giấy này không phải thứ được công ty phân phát, trên giấy có in hoa văn nhạt màu, có vẻ như được mua ở cửa hàng văn phòng phẩm, không quá tinh xảo nhưng cũng chẳng phải loại rẻ tiền.

Nội dung được viết trên tờ ghi chú không giống lần trước, nhưng ý chính thì chẳng khác là bao, chỉ là càng thêm lộ liễu.

"Ngứa mông không? Anh đây có cây hàng khủng đấy."

Vẫn không kí tên.

Tiêu Chiến cố nén xuống cảm giác chán ghét trong dạ dày, cầm lấy cây bút trên bàn viết một câu xuống chỗ còn trống trên tờ giấy:

"Bar XY, tám giờ tối."

Anh đang cân nhắc một chút xem có cần phải viết theo kiểu mời gọi thêm tí nữa hay không, như vậy thì khả năng câu được tên kia ra ngoài sẽ nhiều hơn chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bản chất tên này chỉ là một kẻ nhát gan, viết rõ ràng quá có khi lại khiến gã bỏ cuộc giữa chừng, chi bằng cứ đơn giản như vậy, vừa có thể gợi lên lòng hiếu kỳ của gã lại vừa có thể khiến gã tự liên tưởng theo ý mình.

Một lát sau, đồng nghiệp ngồi bên cạnh anh nói muốn đi ra ban công hút điếu thuốc, anh lập tức nói mình cũng muốn đi ra hóng mát bên ngoài rồi lập tức đi theo đối phương.

Lúc trở lại đã không thấy tờ giấy kia đâu nữa.

Tối hôm qua anh gọi điện thoại cho Tiểu Ba, Tiểu Ba rất sẵn lòng giúp đỡ anh chuyện này, bọn họ đã cùng nhau thiết kế một vở kịch hay để dụ địch vào tròng, đợi cho đối phương cắn câu.

Vừa tan làm anh liền lái xe đến bar XY.

Lần này không chỉ Tiểu Ba có mặt ở đây, ngay cả nhân viên cơ bắp kia cũng thế.

Tiêu Chiến vô cùng kinh ngạc.

Anh phát hiện quan hệ giữa Tiểu Ba và anh chàng cơ bắp rõ ràng đã thay đổi so với hồi trước, không còn là chàng cơ bắp theo đuổi Tiểu Ba không ngừng nghỉ nữa mà ngược lại là Tiểu Ba thường xuyên đặt ánh mắt ở trên người đối phương, thỉnh thoảng anh chàng cơ bắp kia để ý tới còn tặng cho y một nụ hôn gió, nhìn kiểu gì thì cũng giống như là...

"Về bên nhau rồi?" Tiêu Chiến hỏi Tiểu Ba.

Tiểu Ba cười vô cùng đắc ý: "Vốn tôi cũng chẳng muốn cho anh ấy cơ hội, nhưng mà anh ấy quấn chặt quá."

"Ba phút mà cậu cũng không thèm để ý luôn?"

"Ai ba phút chứ? Đó là ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn!" Tiểu Ba tiến tới gần anh nhỏ giọng nói, "Lúc đó tôi cũng nói ngoại trừ bắn nhanh ra thì người này không còn tật gì xấu rồi mà? Sau đó anh ấy nói bởi vì quá thích tôi, lúc quan hệ quá kích động nên mới bắn sớm như vậy."

Tiêu Chiến cười trêu lại: "Cậu ta nói vậy là cậu tin được luôn?"

"Đương nhiên không phải." Tiểu Ba phản bác, "Thử thêm mấy lần rồi."

Được rồi, Tiêu Chiến coi như đã hiểu.

Tám phần là Tiểu Ba cũng có hảo cảm với người ta, nhưng trải qua một lần không mấy vui vẻ kia, lo lắng sau này ở bên nhau sinh hoạt tính phúc sẽ không hài hòa cho nên mới cố tình đối xử lạnh nhạt như vậy. Nếu là người bình thường, đại đa số sẽ không chịu nổi cái mồm độc địa của Tiểu Ba, có lẽ năng lực chịu đựng của anh chàng cơ bắp này tương đối mạnh nên mới có thêm cơ hội để chứng minh bản thân như thế.

Bất luận có nói thế nào, Tiểu Ba có thể tìm được một người để thích, cũng là chuyện tốt.

Vì để cái người thần bí kia buông lơi cảnh giác, Tiểu Ba tìm cho Tiêu Chiến một chỗ ngồi rất khuất, không trò chuyện với anh được bao lâu đã bỏ đi tiếp đón những vị khách khác. Vậy nhưng y vẫn luôn thường xuyên để ý tới bên này, cũng bảo các nhân viên khác hỗ trợ quan sát, bất kỳ một biến động nhỏ nào y cũng có thể kịp thời cứu trợ.

Địa bàn của Tiểu Ba thì chính là địa bàn của anh, trong lòng Tiêu Chiến cũng không căng thẳng cho lắm.

Chờ đến khoảng chín rưỡi tối, Tiêu Chiến chú ý tới một gã đàn ông đeo mắt kính đang đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm vào anh.

Người nhìn anh chăm chú ở bar XY từ trước đến nay chỉ có nhiều chứ chưa từng ít, tối hôm nay cũng giống như vậy, người đến bắt chuyện cũng đã được mấy tốp rồi, nhưng rõ ràng người này không giống những người khác.

Anh biết gã, là đồng nghiệp ở tổ 3, hôm qua lúc anh sang tổ 3 mượn tài liệu, chính người này đã đưa cho anh.

Biết mình bị nhận ra, gã đeo kính chậm rãi đi tới, ngồi xuống chỗ đối diện với anh.

"Anh là... Tiểu Trần?" Tiêu Chiến không nhớ được hết tên họ đầy đủ của gã.

Gã đeo kính nhìn qua có chút câu nệ, nhưng ánh mắt lại như có tia sáng, gã nhìn Tiêu Chiến chằm chằm không chớp mắt, cái nhìn này khiến Tiêu Chiến có một loại ảo giác như sắp bị đối phương nuốt vào bụng đến nơi.

"Tên tôi là Trần Văn Lương." Gã đeo kính nhỏ giọng nói.

Một cái tên rất phổ thông.

Tiêu Chiến khẽ mỉm cười một chút, rót một ly rượu đưa cho gã: "À đúng rồi, là cái tên này, ban nãy nhất thời tôi không nhớ ra."

Trần Văn Lương ngạc nhiên vui mừng hỏi: "Cậu nhớ được tên của tôi?"

"Nhớ chứ." Tiêu Chiến thuận mồm bịa chuyện.

Trần Văn Lương nhận lấy ly rượu Tiêu Chiến đưa tới, ngón tay không biết là vô tình hay cố ý mà cọ một chút trên mu bàn tay của anh, Tiêu Chiến ngay lập tức nổi da gà khắp người.

"Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là muốn hẹn anh ra ngoài, nhìn chút thử xem rốt cuộc anh là ai." Tiêu Chiến cố gắng giữ bình tĩnh, "Lá gan của anh thật lớn, dám ở trong thang máy động tay động chân với tôi, anh có biết như vậy là đang quấy rối tình dục hay không thế?"

"Nếu như cậu cũng vui lòng, vậy thì không phải là quấy rối." Trần Văn Lương nói.

"Con mắt nào của anh nhìn ra tôi vui lòng vậy?"

"Tôi đã nhìn thấy cậu ở đây nhiều lần, rất nhiều người đã tiến tới bắt chuyện với cậu, cậu cười lên vô cùng mê người." Trần Văn Lương híp mắt, giống như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, "Mặc dù tôi chỉ tới đây uống rượu, nhưng tôi biết cậu thì không như thế, lần nào cậu cũng uống rất ít, thật ra cậu là đang tới tìm người. Cậu muốn tìm một người vừa mắt để cùng nhau trải qua một đêm, con người cậu phóng đãng từ tận xương tủy, cậu rất hưởng thụ cảm giác cùng người khác làm tình, thế nhưng mắt nhìn của cậu lại đặt ở nơi rất cao."

Nghĩ nhiều quá đúng là một căn bệnh.

Tiêu Chiến xem thường ở trong lòng rất nhiều lần.

Chỉ đơn giản là anh và ông chủ của bar XY là bạn tốt mà thôi, thế mà người này lại có thể biên tập ra một câu chuyện như vậy.

"Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào, tôi hẹn anh ra đây chỉ để nói với anh, đừng làm những chuyện vô nghĩa kia nữa, tôi không có hứng thú gì với anh cả, cũng không có ý định dây dưa lén lút với bất kỳ người nào trong công ty hết."

Anh nói rất khéo léo.

"Tôi biết cậu sợ bị người ta phát hiện ra." Trần Văn Lương đột nhiên cười lên, gã gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, "Tôi có thể đồng ý với cậu không nói chuyện này cho bất kỳ ai biết cả, chỉ là tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Tôi muốn làm cậu."

Quả nhiên là một tên biến thái tinh trùng thượng não.

Cho dù là anh, hay là Tạ Tinh Vũ và Tiểu Ba, đều chỉ cần nhìn qua là có thể xem thấu chiêu trò của Trần Văn Lương này. Loại người như gã căn bản là không có khả năng theo đuổi một cách lịch sự, càng không thể nào chơi trò tuần tự từng bước, gã chỉ có một mục đích đơn giản, một mục đích xấu xa và dơ dáy.

Đối phó với loại người này, muốn nói chuyện phải trái với gã hiển nhiên sẽ không có tác dụng.

Tiêu Chiến cười với gã một cái, đứng lên: "Tôi muốn đi vệ sinh một lát, anh có muốn cùng đi luôn không?"

Hỏi xong câu này, anh không đợi đối phương trả lời đã cất bước về phía nhà vệ sinh, vừa cho đối phương cơ hội tấn công, vừa cho đối phương cơ hội lùi bước.

Nếu đã dám lộ mặt, đương nhiên Trần Văn Lương sẽ không bỏ qua cơ hội tốt cỡ này. Gã lập tức đứng lên đi theo phía sau Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh, đủ loại hình ảnh cờ bay phấp phới hiện lên trong đầu, lại không nghĩ được rằng trước khi bước vào WC đã bị một đám người lôi tới kho chứa đồ ở cách đó không xa.

Tiểu Ba đóng lại cửa kho từ bên trong, y hỏi Tiêu Chiến: "Xử lý như thế nào đây?"

Trần Văn Lương ban đầu còn sửng sốt, sau đó lại cười lên.

"Các người không dám làm gì tôi đâu, đây là phạm pháp, các người dám ra tay thì tôi dám báo cảnh sát, trừ phi quán bar này của mấy người không muốn tiếp tục kinh doanh nữa thôi."

Tiểu Ba trực tiếp đạp vào đầu gối gã một cước.

Tiêu Chiến cau mày nhìn gã: "Bọn tôi không muốn làm gì anh cả, chẳng qua là muốn cảnh cáo để anh đừng tiếp tục làm những chuyện sai trái kia nữa, nếu không tôi sẽ không tùy tiện bỏ qua cho anh. Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi sẽ chỉ coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh, nếu như anh còn được đằng chân lân đằng đầu, sẽ không còn đơn giản như hôm nay nữa đâu."

Tiểu Ba lại đạp cho Trần Văn Lương một phát: "Nói chuyện."

Trần Văn Lương nhìn bọn họ một cái, ỉu xìu nói: "Vận khí không tốt, tự nhận xui xẻo."

"Anh đồng ý rồi sao?" Tiêu Chiến hỏi gã.

Trần Văn Lương gật đầu một cái: "Được, tôi bảo đảm sau này sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Nhìn gã thoải mái đáp ứng, Tiêu Chiến liền bảo những nhân viên Tiểu Ba gọi tới giúp đỡ buông tay ra.

Trần Văn Lương đứng tại chỗ nhìn Tiêu Chiến một lúc, xoay người mở cửa, đầu cũng không ngoảnh lại liền bỏ đi.

Tiểu Ba có chút buồn bực: "Thế là xong rồi đấy à? Anh cứ như vậy bỏ qua cho gã? Tôi còn tưởng kiểu gì cũng phải lột sạch đồ rồi chụp vài tấm ảnh giữ lại nữa chứ, gã bị anh nắm thóp trong tay là sẽ không dám làm gì anh nữa đâu."

"Thế thì kinh tởm quá." Tiêu Chiến nói, "Lưu hình gã ta trong điện thoại di động, cậu rốt cuộc là muốn uy hiếp gã hay muốn làm tôi mắc ói thế hả? Mọi người vốn là đồng nghiệp, có thể giải quyết như này là tốt nhất, tôi thấy gã cũng chẳng phải kiểu người dám làm to mọi chuyện lên, sau này ở công ty giả vờ như không quen nhau là được, không cần phải làm ầm ĩ lên cạch hẳn mặt nhau như thế."

"Anh hiền quá, chưa hẳn người ta đã nhận tấm lòng này của anh đâu." Tiểu Ba bất đắc dĩ lắc đầu.

Chỉ là Tiêu Chiến không muốn làm to mọi chuyện.

Anh ở lại bar XY thêm một lúc nữa, nghe Tiểu Ba kể câu chuyện quanh co lòng vòng của y và anh chàng cơ bắp kia, tâm trạng cũng thả lỏng không ít.

Uống rượu vào rồi không thể lái xe, anh gọi một người lái hộ rồi đứng cạnh xe chờ đợi.

Quần áo anh mặc trên người cũng chẳng tính là ít, nhưng từ quán bar bước ra ngoài vẫn không nhịn được mà rùng mình.

Lúc này đột nhiên Vương Nhất Bác lại gọi điện tới.

Anh cầm di động lên, nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tối đi, do dự xem rốt cuộc có cần phải nghe máy hay không.

Đợi đến khi có cuộc gọi thứ hai, anh liền nghĩ, nếu như còn có lần thứ ba anh sẽ bắt máy.

Kết quả cuộc gọi thứ hai kết thúc được mấy phút rồi vẫn chẳng thấy chuông điện thoại tiếp tục vang lên.

Anh có chút mất mát, cảm thấy chân tình của Vương Nhất Bác vẫn còn chưa đủ, tại sao không kiên nhẫn thêm chút nữa cơ chứ? Anh lại hơi thấy hối hận, cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng rồi, rõ ràng cũng rất nhớ đối phương, nhận một cuộc điện thoại cũng chẳng có gì to tát cả, cứ cho là nghe điện thoại xong sẽ xúc động muốn ngay lập tức chạy đến trước mặt cậu làm lành đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, bây giờ bọn họ cách xa nhau như vậy, căn bản chuyện này không có khả năng sẽ xảy ra.

Nhưng nếu muốn anh chủ động gọi lại, anh lại cảm thấy tựa hồ như bản thân trở về cái thời chủ động dâng tới trước cửa của ngày xưa.

Dù sao cũng hơi quá.

May là khi anh vẫn còn đang xoắn xuýt, cuộc điện thoại thứ ba đã đến.

Điện thoại vừa vang lên một tiếng chuông anh đã ấn nút trả lời, sau khi nối máy rồi lại âm thầm hối hận vì mình nhận điện thoại quá nhanh, cứ như là anh đang chờ cuộc gọi này vậy.

"Anh vừa mới nói chuyện với người khác xong thì em gọi đến, tìm anh có việc gì không?"

"Anh ngủ chưa vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Không phải vừa mới bảo là đang nói chuyện với người khác đấy sao?" Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm.

Vương Nhất Bác lại hỏi: "Vậy anh đã muốn đi ngủ chưa?"

Tiêu Chiến không muốn tiếp tục dây dưa với cậu cái vấn đề nhàm chán đã ngủ hay chưa có muốn đi ngủ hay không này nữa, anh vào đúng trọng tâm: "Nếu em tìm anh vì có chuyện thì cứ nói thẳng đi. Anh không muốn vòng vo Tam quốc với em đâu, chẳng có ý nghĩa gì hết."

Vương Nhất Bác ở đầu kia điện thoại hơi ngừng một chút, lúc lâu sau mới nói: "Không có gì quan trọng cả, muốn nói chuyện một chút mà thôi. Thật ra em vốn dĩ đã ngủ rồi, buổi tối ăn tiệc có uống rượu, thấy hơi choáng đầu, kết quả vừa rồi ngoài cửa có động tĩnh nên em bị đánh thức."

"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?" Tiêu Chiến khẩn trương hỏi.

"Không có gì đâu." Vương Nhất Bác cười nói, "Có người lén lút nhét một tấm card qua khe cửa của em."

Tiêu Chiến đột nhiên hiểu ra.

"Khách sạn đấy như thế là không được rồi, lại có thể để người như vậy đi vào. Em thành thật nói cho anh ngay, có phải em cũng nhặt card lên xem thử một lần rồi đúng không? Anh nói em biết nè, mấy cái card đó đều lừa người cả đấy, ảnh trên đó chẳng có ai là thật đâu, nếu thật sự gọi đến số điện thoại bên trên, em sẽ hối hận chết luôn."

"Sao anh lại biết? Anh từng gọi rồi à?"

"Sao có thể chứ? Anh cũng chẳng thích con gái." Tiêu Chiến không nói thành lời, "Còn không phải là anh đang lo em trống vắng tịch mịch không kiềm chế nổi đấy sao?"

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Trống vắng tịch mịch thì có một chút, nhưng vẫn kiềm chế được."

Tiêu Chiến nảy ra ý xấu.

"Nếu như anh ở đó, em cũng kiềm chế được hả?"

"Bây giờ nghe anh nói chuyện em đã không chịu được nữa rồi."

Đệt.

Phạm quy.

Rõ ràng là thẳng nam... à không cựu thẳng nam, sao mà lại giỏi tán tỉnh người khác thế cơ chứ? Đây thật sự là Vương Nhất Bác cứng nhắc không hiểu phong tình mà Tạ Tinh Vũ vẫn hay nói đấy à?

"Anh cũng cảm thấy có chút không nhịn được." Tiêu Chiến cố ý kéo dài âm cuối ra, lúc nói chuyện miệng cách điện thoại vô cùng gần, "Em nói xem, tại sao anh lại phải tách ra khỏi em vậy nhỉ? Hiện giờ nhìn chẳng thấy sờ chẳng tới, chỉ nghĩ thôi cả người đã thấy khó chịu rồi, rõ ràng cũng rất muốn làm với em."

"Em sẽ sớm trở về, vài ngày nữa thôi." Vương Nhất Bác vừa nói vừa hít thở thật sâu.

"Ở nhà em có rất nhiều chỗ chúng mình vẫn chưa thử, còn có xe của anh nữa, xe anh rất rộng, bọn mình vẫn chưa làm ở đó bao giờ, tiếc thật đấy. Em có biết vì sao ban đầu anh lại muốn mua chiếc xe này không? Vì anh nghĩ rằng khi tán đổ được em rồi, anh sẽ cưỡng gian em ở trong đó, không gian trong xe rộng rãi như vậy, anh còn giấu cả bao cao su nữa, em có biết không thế?"

Vương Nhất Bác càng ngày càng thở gấp hơn nữa.

Cậu khàn giọng hỏi: "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên là giả." Tiêu Chiến vừa nói vừa cười, "Hôm nay anh uống rượu ở quán bar, bên giờ đang đứng cạnh xe, hơn nữa còn đang đợi một người khác. Nếu anh thật sự để mấy thứ đó ở trong xe, em có thể yên tâm không?"

Bầu không khí mập mờ vừa rồi bỗng nhiên biến mất.

Vương Nhất Bác nghiêm giọng hỏi anh: "Lời này của anh là có ý gì? Anh ra ngoài uống rượu với ai?"

Tiêu Chiến cười nhẹ, không dám tiếp tục trêu cậu nữa.

"Còn có thể với ai được đây? Đương nhiên là với Tiểu Ba rồi. Anh uống rượu nên không thể tự lái xe, đang đợi người lái hộ."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Chiến thấy cách đó không xa có một ông chú mặc gile in logo lái thay đang cẩn thận kiểm tra biển số xe, anh lập tức vẫy tay về phía đó.

"Không nói nữa, người lái hộ của anh đến rồi."

Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Vương Nhất Bác, muốn chơi với anh, em còn non và xanh lắm.

Sau khi về nhà Tiêu Chiến thoải mái tắm nước nóng một lúc lâu, đêm nay anh ngủ ngon giấc cực kỳ. Sau khi tỉnh dậy anh theo thói quen thường ngày mở điện thoại lên xem Vương Nhất Bác có gửi tin nhắn nào mới hay không, vừa mở giao diện wechat lên, anh đã bị nội dung phía trên làm cho chấn động đến mức thiếu chút nữa điện thoại cũng cầm không chắc.

Toàn bộ đều là tin nhắn của những đồng nghiệp thân thiết với anh gửi đến, tất cả đều đang hỏi anh đã đọc được bức mail mà tối qua có người gửi hàng loạt trong email hay chưa.

Trái tim Tiêu Chiến đột nhiên chìm xuống.

Anh có một dự cảm xấu.

Tin nhắn đồng nghiệp gửi đến khiến anh đoán được bảy tám phần, nhưng anh vẫn không dám tin Trần Văn Lương sẽ thật sự làm ra chuyện như vậy, anh hối hận đêm qua đã bỏ qua cho người này quá dễ dàng.

Nhưng bây giờ có hối hận hiển nhiên đã chằng còn kịp nữa.

Ngón tay anh run rẩy mở email lên, tìm được bức mail chưa đọc kia, mở video ở bên trong ra.

Đó là video được Trần Văn Lương quay lại vào hôm tiệc kỉ niệm của bar XY, mặc dù có chút rung, nhưng gương mặt anh ở trong video vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Lúc ấy anh đang tình tứ với Vương Nhất Bác ở trên sàn nhảy.

Anh đã không còn nhớ được bản thân làm những gì khi đó, nhưng nhìn ở trong video thì lộ liễu trắng trợn vô cùng, nhìn anh lại... cơ khát đến mức độ này, thậm chí Vương Nhất Bác còn đưa tay tháo thắt lưng của anh, sau khi bị anh ngăn lại hai người còn ôm lấy nhau triền miên một hồi lâu, sau đó là cảnh hai người ôm nhau bỏ ra ngoài.

Video tới đây thì dừng lại.

Tiêu Chiến thấy mừng bởi vì Trần Văn Lương chỉ quay đến đoạn này, bằng không nếu gã tiếp tục đi theo, có khi hình ảnh kích thích hơn của bọn họ ở trong xe cũng đã bị quay lại.

Nhưng cho dù chỉ quay được đến chỗ này, cũng đã đủ khiến anh cảm thấy không chịu nổi nữa.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic