Chương 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




26.

"Thật ra thì anh vẫn luôn rất được trưởng bối yêu thích, nhưng mà mẹ em... Dù sao quan hệ giữa hai ta cũng hơi khang khác, bà không thích anh là chuyện rất bình thường. Em biết không? Hôm nay anh gặp bà, đột nhiên lại thấy vui mừng vì chúng ta đã chia tay, nếu không anh thật sự sẽ bị bà nói cho không ngẩng đầu lên được, anh không muốn gây khó xử cho em chút nào hết." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt là vẻ yếu đuối đã lâu rồi không xuất hiện, "Anh chống đối lại bà, không phải là bởi vì không tôn kính, mà chỉ bởi anh không muốn bà coi thường tình cảm anh dành cho em mà thôi."

Vương Nhất Bác vô cùng cảm động, cậu không để ý đến người đi đường vẫn đang chăm chú nhìn hai người bọn họ nữa, kéo Tiêu Chiến đến trước mặt ôm chặt lấy anh.

"Em nói rồi, em không đồng ý chia tay."

"Mẹ em phản đối mạnh như vậy, cứ coi như bây giờ em không đồng ý đi, sớm muộn gì cũng sẽ thỏa hiệp thôi." Tiêu Chiến vô lực nói.

Vương Nhất Bác cảm thấy thứ cảm giác không được tin tưởng này quả thật vô cùng khó chịu, nhưng cậu không có cách gì để thay đổi hoàn toàn thái độ của Tiêu Chiến. Bọn họ ầm ĩ đến mức này trách nhiệm của cậu nhiều hơn hẳn, một khi lời nói dối bị phát hiện, muốn xây dựng lại niềm tin cần phải trả giá rất nhiều.

Ngay cả chuyện này Tiêu Chiến cũng đã lo nghĩ thay cho cậu.

Chia tay, để cậu không cần phải đeo trên lưng cảm giác áy náy này nữa, có thể dựa theo nguyện vọng của bản thân mình mà đưa ra lựa chọn.

Nhưng như này, cảm giác áy náy trong lòng cậu càng thêm sâu sắc.

"Em đã là người trưởng thành, không phải đứa trẻ lớn xác, cũng chẳng phải tên bám váy mẹ." Cậu cố gắng cam kết, "Cuộc đời em thế nào phải do em tự quyết định, từ trước đến giờ em không sống dựa vào gia đình, nên đương nhiên sẽ không bởi vì chuyện này mà thỏa hiệp đâu."

"Em đã từng nghĩ tới tương lai của mình chưa?" Tiêu Chiến hỏi cậu, "Nhất định em đã từng nghĩ tới rồi, đại khái là muốn kết hôn ở độ tuổi nào, khi nào thì sinh con lên chức bố, em đã từng chấp nhận đi xem mắt, không thể nào chưa từng lên kế hoạch được. Nếu như em muốn ở bên anh, rất nhiều năm về sau hồi tưởng lại có thể em sẽ cảm thấy hối hận."

Anh nói: "Anh không hy vọng sau này em sẽ oán hận anh."

Vương Nhất Bác cảm thấy hai chữ "oán hận" này nghiêm trọng quá mức.

"Em cũng không thể chỉ vì nỗi hối hận có khả năng sẽ không tồn tại trong tương lai mà buông tha cho hạnh phúc của hiện tại, đúng chứ?" Cậu buông Tiêu Chiến ra, nhìn thẳng vào mắt anh, "Khoảng thời gian này em vẫn luôn ân hận vì đã không giữ anh lại khi anh muốn ra đi, trong cuộc sống của em có quá nhiều dấu vết do anh để lại, bất kể em đi tới chỗ nào cũng đều nhớ đến anh. Đôi khi em lại cảm thấy anh đi rồi cũng tốt, anh đi rồi em mới có thể suy nghĩ cho rõ ràng được, rốt cuộc đối với em anh quan trọng đến mức nào."

Cuối cùng nụ cười cũng hiện lên trên gương mặt Tiêu Chiến.

"Quan trọng đến mức nào thế?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác suy đi nghĩ lại vẫn không thể tìm ra được từ nào tốt nhất để hình dung, cuối cùng chỉ đành nói: "Buổi sáng thức dậy phát hiện bên cạnh không có ai, em có thể tức giận với chính mình mãi không hết."

Như vậy tốt thật đó.

Tiêu Chiến nghĩ, anh luyến tiếc đến vậy nhưng vẫn nhất quyết muốn rời đi, không phải là vì chuyện này hay sao?

Anh không tiếp tục dây dưa với Vương Nhất Bác chuyện của mẹ cậu nữa, cũng không nhắc tới việc rốt cuộc bây giờ bọn họ đã được coi như làm lành với nhau rồi hay chưa, nhưng lúc đi tới quán lẩu dùng bữa với Tiểu Ba và Tạ Tinh Vũ, anh rất tự nhiên để Vương Nhất Bác đảm nhiệm vai trò tài xế của mình, để cậu tham dự vào bữa ăn gặp mặt bạn bè thân thiết này của anh.

Tiểu Ba không tới một mình, y dẫn theo cả bạn trai đến, cũng chính là nhân viên cơ bắp ở bar XY kia.

Hai người này rõ ràng đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, mức độ dính lấy nhau kia khiến người xem phải nổi da gà da ốc. Tạ Tinh Vũ thì không lấy gì làm quái lạ, người duy nhất không được tự nhiên e là chỉ có mình Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đoán chắc hẳn đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc gần với đôi tình nhân đồng tính khác thế này.

"Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, để tôi giới thiệu chút," Anh hất cằm chỉ chỉ Tạ Tinh Vũ và Tiểu Ba, "Đây là bạn cùng phòng của tôi Tạ Tinh Vũ, đây là Tiểu Ba, ông chủ của gay bar, bên cạnh là bạn trai của cậu ấy, tên..." Anh suy ngẫm một lúc lâu cũng không nhớ ra được rốt cuộc Tiểu Ba đã nhắc đến tên của anh chàng cơ bắp này với anh hay chưa, "Ấy, bạn trai cậu tên gì thế?"

Tiểu Ba ngọt ngào nói: "Anh ấy tên Bành Bằng."

Tiêu Chiến vừa mới uống một hớp bia, vẫn chưa nuốt xuống đã bị sặc đến chảy cả nước mắt.

Vương Nhất Bác đưa tay vỗ lưng giúp anh, nhìn anh ho lâu thật lâu mới dừng lại, sắc mặt đỏ bừng khóe mắt vương lệ, cậu có chút đau lòng đưa nước lọc và khăn giấy cho anh.

Tiểu Ba cạn lời: "Có cần thiết phải phản ứng mạnh như thế không hả?"

Tiêu Chiến vui vẻ cực kỳ: "Hai người đúng là tuyệt phối, thật đấy."

"Là sao cơ?" Tạ Tinh Vũ nghe không hiểu.

Tiêu Chiến cười tươi giải thích với hai con người đang không hiểu mô tê gì ở đây: "Tiểu Ba là nghệ danh của cậu ta, vốn tên thật không phải cái này, cậu ta họ Đinh, tên Đinh Mãn."

Tạ Tinh Vũ cười đến mức đập bàn.

*Giải thích về tên của hai đồng chí này :v

Tiểu Ba tên thật là Đinh Mãn, viết là 丁满 - Dīng Mǎn
Bạn trai Tiểu Ba tên Bành Bằng, viết là 彭鹏 - Péng Péng
Hai tên này trùng với tên tiếng Trung của Timon và Pumbaa, là đôi bạn thân trong phim hoạt hình Vua Sư Tử. Hình ảnh đây nhé


Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác một cái, phát hiện ra mặc dù cậu vẫn là kiểu "người sống chớ gần" nhưng rõ ràng khóe miệng đã hơi nâng lên, xem ra có vẻ đã lĩnh ngộ được chuyện cười này rồi.

Tiểu Ba bị anh trêu chọc thì hơi tức, lập tức chuyển đề tài lên trên người anh: "Anh có ý gì thế hả? Hẹn bọn tôi ra ngoài ăn cơm, sao lại còn mang theo cậu ta thế này? Không phải hai người đã chia tay rồi hay sao? Nhanh như vậy đã làm lành rồi? Người ban đầu chạy đến chỗ tôi mượn rượu giải sầu là ai vậy chứ?"

"Vẫn chưa." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, cười nói, "Hôm nay cậu ấy cũng đến đây với thân phận bạn bè."

Tạ Tinh Vũ "xí" một tiếng, trợn trắng mắt.

"Vậy anh hẹn bọn tôi ra đây để làm gì? Thật sự là để chúc mừng vì bị công ty sa thải đấy hả?" Tiểu Ba thở dài nói, "Ngốc chết đi được! Ban đầu tôi đã bảo không thể đơn giản bỏ qua cho gã ta rồi, gã vẫn có thể trở tay, bây giờ thành thế này, anh ngậm đắng nuốt cay cũng oan ức quá rồi thấy không?"

"Không phải bị sa thải, là tôi chủ động từ chức." Tiêu Chiến phản bác.

"Chả khác gì." Tiểu Ba đã đoán ra được chuyện này từ sớm.

Một người không biết ngọn nguồn câu chuyện như Vương Nhất Bác hết sức kinh ngạc khi nghe Tiểu Ba nói, cậu lập tức kéo lấy cánh tay Tiêu Chiến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị công ty đuổi việc.

Tiêu Chiến cũng lười giải thích thêm lần nữa là do anh chủ động xin nghỉ chứ không phải bị đuổi, anh lời ít ý nhiều nói với Vương Nhất Bác: "Xảy ra chút vấn đề ầm ĩ không vui với đồng nghiệp, anh sợ ảnh hưởng đến việc thăng tiến của cấp trên nên dứt khoát từ chức luôn."

"Nào có đơn giản như anh nói thế." Tạ Tinh Vũ nghe xong thì cau mày.

Tiểu Ba kinh ngạc hỏi: "Anh không nói gì với cậu ấy luôn à?"

Nhìn phản ứng của hai người họ, Vương Nhất Bác biết chuyện này không thể nào chỉ giống như những gì Tiêu Chiến đã nói.

Cậu hiếm khi tức giận ra mặt, kiên quyết muốn Tiêu Chiến nói mọi chuyện cho rõ ràng.

"Thôi được rồi, cậu đừng ép buộc anh ấy, có khi nhắc tới thôi anh ấy cũng cảm thấy chán ghét lắm rồi." Tiểu Ba thở dài, quyết định làm người tốt cho trót, "Hay là để tôi kể cho cậu nghe đi."

Tiểu Ba là một người rất có sở trường trong việc kể chuyện, y nắm bắt vô cùng chính xác lúc nào thì nên kể đúng sự thật, lúc nào thì nên thêm mắm dặm muối cường điệu lên. Tiêu Chiến là nhân vật chính trong câu chuyện mà nghe những chi tiết y kể lại kia cũng không nhịn được thán phục trong lòng, Tiểu Ba thật sự đã biến anh thành một đóa hoa trắng bé nhỏ đơn thuần vô tội vô hại không thể bị tàn phá lại phải trải qua quá trình sinh tử trong xã hội, mặc dù trong chuyện này đúng là anh vô tội thật...

Nhưng bị Trần Văn Lương quấy rầy đến mức tối ngủ không yên luôn gặp ác mộng có phải là hơi phóng đại quá rồi không?

Bước vào thang máy là thấy sợ hãi... đang nói anh đấy à?

Mỗi lần nhận được giấy note là lại buồn nôn mắc ói, tình huống này thực sự đã từng tồn tại hay sao?

Ngay cả thông minh tinh quái như Tạ Tinh Vũ cũng tin ngay tắp lự, còn tự trách bản thân mấy hôm đó không quan tâm nhiều đến anh.

Gặp phải chuyện này quả thực rất xui xẻo, nhưng anh cũng không đến mức vì một tên cặn bã như vậy mà khiến bản thân ăn không ngon ngủ không yên chứ?

Tiểu Ba nói rất xuất thần, Tiêu Chiến hoài nghi y mà còn nói nữa thì chính anh cũng tin tưởng không nghi ngờ gì mất. Nhưng anh cũng không có biện pháp cắt ngang giữa chừng, bạn có lòng tốt giúp mình, mình cũng đâu thể không cảm kích cho được đúng không?

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác đã không thể dùng "u ám" để hình dung được nữa rồi.

Tiêu Chiến có chút chột dạ, nhưng vì chuyện này mà anh mất việc là sự thật, tâm trạng tốt được mới là lạ. Để giấu đi những tâm tư phức tạp trong lòng, anh chỉ có thể vùi đầu uống rượu. Tửu lượng của Tạ Tinh Vũ và Tiểu Ba cao hơn anh khá nhiều, uống với bọn họ khó tránh khỏi sẽ hơi thua thiệt, cũng may Vương Nhất Bác và Bành Bằng không đụng tới chút rượu nào cả, nhìn có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng làm người thu dọn tàn cuộc.

Ăn lẩu xong, Tiểu Ba còn phải về quán bar ngó nghiêng một chút, Bành Bằng trực tiếp gọi xe đưa y đi.

Tửu lượng của Tạ Tinh Vũ rất kinh người, ngay cả lúc bước xuống bậc thang cũng vững vàng ổn định, Vương Nhất Bác vốn định lái xe đưa cô về, dù sao cô và Tiêu Chiến cũng ở cùng một chỗ, rất thuận đường đi, thế nhưng Tạ Tinh Vũ không chút nghĩ ngợi đã khoát tay từ chối, nói thời gian vẫn còn sớm, cô vẫn muốn đến chỗ khác chơi thêm.

Vương Nhất Bác vốn định nói với cô đêm hôm rồi con gái còn ở ngoài đường không quá an toàn, suy nghĩ một chút lại thấy lời này có hơi thừa thãi một chút.

"Hai anh mau về đi, nhìn bộ dạng này xem, rõ ràng không thắng được em lại cứ kiên quyết muốn hẹn em đi uống rượu, đúng là con gà." Tạ Tinh Vũ nhìn Tiêu Chiến một cái, lại quay sang nói với Vương Nhất Bác, "Em thấy anh ấy say lắm rồi, không bằng nhân cơ hội này anh đưa anh ấy về nhà đi, cứ bảo là không tìm thấy chìa khóa gì gì đó, mượn tạm cái cớ, vậy là sẽ làm lành được thôi. Anh ấy đối với anh là thế nào trong lòng anh tự biết, nói chia tay với anh chỉ là muốn để anh theo đuổi lại mà thôi."

"Cảm ơn em, hiện giờ vẫn chưa thích hợp." Vương Nhất Bác cự tuyệt ý tốt của cô.

Những gì Tạ Tinh Vũ nói không phải là cậu không biết, nhưng nếu tối nay cậu thực sự thừa nước đục thả câu, nói cho cùng vẫn là coi thường Tiêu Chiến, cũng coi thường chính mình.

Cậu hy vọng lúc Tiêu Chiến quay lại với cậu là chủ động, là cam tâm tình nguyện.

Trên đường tới bãi đỗ xe, Tiêu Chiến cứ một mực vắt vẻo trên người cậu y như con koala khổ lớn.

Nói thế nào thì Tiêu Chiến cũng là một người đàn ông thân cao hơn 1m8, muốn cậu thuận lợi mang người lên xe quả thực không hề dễ dàng. Cũng may không phải là Tiêu Chiến hoàn toàn mất đi ý thức, anh chỉ là uống quá nhiều rượu nên không kiểm soát được bản thân, có chút ngốc nghếch mà thôi.

Dọc con đường này Vương Nhất Bác bị anh hành hạ vô cùng khổ.

Rõ ràng đang đi rất bình thường, Tiêu Chiến đột nhiên lại chạy đi ôm chặt lấy cái cột điện bên đường dán sát mặt lên, bất kể Vương Nhất Bác có kéo thế nào cũng không kéo anh đi được.

"Buông tay ra đi nào, được không anh?" Vương Nhất Bác kiên nhẫn dỗ dành Tiêu Chiến.

"Không được, buông tay ra là em sẽ đi mất, nhất định phải ôm thật chặt, ha ha ha..." Anh đang nói đột nhiên lại cười lên, "Báo cảnh sát... không được báo cảnh sát, phải ôm thật chặt..."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười: "Được được được, nào, em ôm anh, ôm thật chặt."

Tiêu Chiến đột nhiên nhảy đến trước mặt cậu, la lớn: "Vương Nhất Bác!"

Vương Nhất Bác giật thót người: "Sao thế?"

"Anh nhớ em quá Vương Nhất Bác ơi." Tiêu Chiến bĩu môi, vô cùng tủi thân nói, "Em chẳng tới tìm anh gì cả."

Vương Nhất Bác thật hết cách: "Em không tới tìm anh lúc nào chứ? Cũng chỉ có mấy ngày đi công tác là không đến thôi."

Đáng tiếc Tiêu Chiến đang say rượu căn bản không nghe lời cậu nói, anh đột nhiên tự mình đa sầu đa cảm: "Mẹ em hung dữ lắm í, còn nói sẽ cho anh ba mươi nghìn, anh thiếu ba chục ngàn đấy hay sao chứ? Anh muốn nói... muốn nói là... cho bà ba mươi nghìn để bà rời xa em, bà có thể đồng ý không? Nhất định là không thể đúng không? Ba mươi nghìn tệ cũng rẻ quá."

Vương Nhất Bác dứt khoát buông tha việc nói chuyện với anh, nhanh chóng kéo anh đi về phía xe của mình.

Cứ tiếp tục thế này, có khi lại khiến người qua đường phải đứng lại vây xem.

Ai biết được tới gần xe rồi, Tiêu Chiến lại bám lấy cửa xe, nói kiểu gì cũng nhất định không chịu ngồi vào bên trong.

"Anh muốn hôn môi với em, hôn một cái có được không hả? Hôn theo kiểu không cần chịu trách nhiệm ấy." Tiêu Chiến chu môi mặt đầy chờ mong nhưng ánh mắt lại đảo khắp nơi, hiển nhiên là ngay cả người ở đâu cũng không tìm thấy.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.

Tiêu Chiến "hê hê" cười lên, nói: "Em đẹp trai ghê nha, chúng ta lâu lắm không... rồi." Anh vừa nói vừa dùng tay vỗ nhẹ ba cái.

Vương Nhất Bác trêu đùa anh: "Cái kiểu không cần chịu trách nhiệm ấy hả?"

"Cái này đâu thể không chịu trách nhiệm được chứ?" Tiêu Chiến cau mày, "Thế thì không được rồi. Ài ui, độ tuổi đẹp thế này, buổi tối đẹp thế này, cứ như vậy mà trôi qua một cách lãng phí, tiếc thật đó nha..."

Vốn dĩ Vương Nhất Bác thật sự đã định đưa anh về nhà an toàn rồi sẽ rời đi, lúc này đột nhiên cậu bắt đầu dao động, Tiêu Chiến như thế này quá khác so với ngày trước, mặc dù trước kia thỉnh thoảng cậu có thể thấy một ít, nhưng cảm giác sinh động thế này thật sự là điều cậu thích nhất, cũng là điều cậu mê luyến nhất.

So với một Tiêu Chiến khôn khéo hiểu chuyện giỏi đoán lòng người kia, cậu lại càng thích một Tiêu Chiến nghịch ngợm đáng yêu có chút đanh đá này hơn.

"Cũng không phải là không được, em có thể chịu trách nhiệm, anh thì sao? Anh sẽ chịu trách nhiệm chứ?"

Tiêu Chiến bám lấy cửa xe suy ngẫm thật lâu, hình như vẫn chưa lý giải được cái logic này.

Vương Nhất Bác lại hỏi anh: "Tiêu Chiến, anh có còn muốn trở lại bên cạnh em không?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn trăng sáng, vung tay lên: "Trái tim anh sẽ ở bên em."

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, sau khi cười xong thì xoay vai anh lại, nghiêm túc hỏi: "Cho anh lựa chọn một lần, anh có bằng lòng cùng em đối mặt với những trách móc và chỉ trích kia không? Em không thể đảm bảo từng thời từng khắc đều kiên định giống như bây giờ, nhưng em sẽ chịu trách nhiệm với quyết định của chính em, tuyệt đối sẽ không đổi ý, nếu là như vậy, anh có còn bằng lòng trở về bên cạnh em không?"

Tiêu Chiến cố gắng tập trung ánh mắt nhưng vẫn thất bại, nhìn biểu cảm trên mặt anh có vẻ rất uất ức.

"Anh không thích nhất là đưa ra lựa chọn." Anh nói.

Bàn tay đang nắm lấy bả vai anh của Vương Nhất Bác có hơi dùng sức.

Cậu ép buộc Tiêu Chiến đối mặt với mình thật lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, dùng ngón tay cái ấn mạnh lên trán Tiêu Chiến như đang đóng dấu.

"Vậy thì anh đừng lựa chọn nữa."

Đôi mắt Tiêu Chiến mở lớn hơn một chút, cười rộ lên để lộ hàm răng trắng tinh: "Được nha."


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic