Chương 29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




29.

Người phụ nữ kia nghe vậy thì sửng sốt một lúc, sau đó liền quay về phía Vương Nhất Bác hỏi: "Là cậu ấy à?"

Giọng nói chị không nóng không lạnh, chẳng mảy may để lộ dáng vẻ lúng túng và sợ hãi khi bí mật bị bóc mẽ gì hết.

Tiêu Chiến đột nhiên tỉnh táo lại, anh phát giác có lẽ chuyện này không giống như trong dự đoán của anh.

Người phụ nữ này nhìn lớn tuổi hơn Vương Nhất Bác một chút, trên mặt cũng không trang điểm, chiếc váy T-shirt đang mặc trên người là kiểu dáng phổ biến hiện nay, phía dưới vạt váy có thể nhìn ra được bởi vì sợ lạnh nên chị mặc thêm cả legging bên trong nữa. Chị ăn mặc như vậy mặc dù nhìn rất có khí chất, cũng rất đẹp, nhưng lại không mang đến cảm giác tinh tế kia.

Là cảm giác tinh tế từ trong ra ngoài khi đến gặp người thương.

Nhưng muộn như vậy rồi vẫn xuất hiện ở đây, hiển nhiên không có khả năng chị và Vương Nhất Bác chỉ là mối quan hệ hời hợt.

Vương Nhất Bác tiến lên phía trước, đẩy chiếc va li hành lý của Tiêu Chiến vào trong phòng.

Nét mặt cậu lúc này đã tự nhiên hơn rất nhiều, nhìn có vẻ như tự cậu cũng biết chạy thế nào cũng không thoát, thay vì mập mờ nước đôi khiến người khác hiểu lầm, thà rằng cứ thẳng thắn thoải mái còn hơn.

Chỉ là cậu không xác định được liệu Tiêu Chiến có tức giận hay không mà thôi.

"Sao anh về mà không gọi điện để em lái xe đến đón thế?" Cậu thuận tay nhận lấy áo khoác của Tiêu Chiến rồi treo lên móc áo ở gần cửa, quay đầu lại nói với người phụ nữ đang đứng ở một bên, "Chị, phòng dành cho khách em đã dọn dẹp lại từ trước rồi, chị cần thêm gì thì cứ bảo em nhé."

Tiêu Chiến khẽ cau mày, ngờ vực nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giải thích: "Đây là chị họ em Trần Tiểu Chi, hai hôm nay con gái chị lên cơn sốt phải nhập viện, chị vẫn luôn túc trực buổi tối ở bệnh viện, đúng lúc chỗ em cách bệnh viện nhi khá gần nên chị qua đây ngủ tạm một hôm."

Hóa ra là như vậy.

Đây chính là người chị họ bị người nhà nắn thẳng trở lại đấy sao?

Tiêu Chiến nghĩ thầm trong đầu, e rằng không chỉ đơn giản là ngủ tạm một đêm như vậy đâu nhỉ?

Nếu như tối nay anh không quay về, không chừng người chị họ này lại mở lớp học tẩy não "cải tà quy chính" gì gì đó cho Vương Nhất Bác, cho dù căn bản Vương Nhất Bác sẽ không tiếp thu chuyện này, chỉ sợ cậu cũng sẽ cảm thấy đau đầu nhức óc.

Mới vừa rồi anh còn nghi ngờ người phụ nữ này là...

Anh không nhịn được cảm thấy hài hước.

Ý thức lãnh thổ của Vương Nhất Bác mạnh đến cỡ nào anh rất rõ ràng, cậu sống ở đây cũng được một thời gian dài, trừ cái lần tình cờ gặp mẹ Vương ra, anh chưa từng thấy bất kì ai bước chân vào đây cả. Bởi vì không thích người khác tùy ý ra vào không gian sống của mình, ngay cả nhân viên dọn dẹp theo giờ Vương Nhất Bác cũng không mướn, có thời gian tự cậu sẽ dọn dẹp.

Sao cậu có thể tùy tiện dẫn người về nhà được cơ chứ?

Tiêu Chiến phát hiện ra di chứng của anh vẫn còn rất nghiêm trọng, cái tật hay nghi ngờ này đúng là phải nghĩ cách chữa đi thôi, chứ nếu không anh lại cứ thấy bứt rứt kìm nén trong người, cũng dễ gây ảnh hưởng đến cả Vương Nhất Bác nữa.

Sự tín nhiệm là thứ cần phải từ từ tu bổ, không thể bởi vì nó có thiếu sót mà lại xé vết rách này cho to hơn nữa được, hại người hại cả mình.

"Chị Trần, chào chị, tôi là Tiêu Chiến."

Anh vốn muốn nói "Tôi là Tiêu Chiến bạn trai của Vương Nhất Bác", suy đi nghĩ lại cảm thấy quả thực không cần thiết phải như vậy. Sự thật rõ rành rành thế rồi, cũng không cần phải đem ra chọc cho người ta không vui, ấn tượng anh lưu lại cho mẹ Vương đã rất kém, cũng không thể đắc tội với từng người từng người trong nhà Vương Nhất Bác được.

Trần Tiểu Chi nhìn anh, lịch sự cười một cái, nói: "Chào cậu, tối nay làm phiền rồi."

Giọng điệu nói chuyện và biểu cảm của chị giống y đúc với mẹ Vương, Tiêu Chiến đại khái đã biết tại sao bà lại coi chị như quân cứu viện của mình.

"Không đâu, chị Trần khách sáo quá, hoan nghênh chị tới đây."

Lời này của Tiêu Chiến mang theo giọng điệu của chủ nhà, Trần Tiểu Chi cười mà không nói gì hết.

Thoạt nhìn có vẻ Vương Nhất Bác không hy vọng hai người tiếp xúc với nhau nhiều, Tiêu Chiến có thể đoán được dụng ý của cậu.

Chẳng qua là sợ anh sẽ hiểu lầm gì đó từ trong lời nói của Trần Tiểu Chi.

"Chuyến bay của anh delay tận hơn ba tiếng, buổi tối vẫn chưa được ăn gì, đói bụng quá đi mất, anh đi nấu mì ăn đây." Tiêu Chiến vừa nói vừa xắn tay áo, hỏi Vương Nhất Bác, "Em muốn ăn một bát không?" Hỏi xong anh lại quay mặt về phía Trần Tiểu Chi, "Chị Trần có đói bụng không thế? Có muốn nếm thử tay nghề của tôi một chút không?"

Nếu như Trần Tiểu Chi vẫn không buông tha cho mục đích kia, tất nhiên chị sẽ gật đầu đáp ứng.

Bằng không thì cũng chẳng còn lí do nào thích hợp hơn để chị đến quấy rầy thế giới riêng của hai vị chủ nhân căn nhà này cả.

Quả nhiên, Trần Tiểu Chi không chút do dự nói: "Đúng lúc cũng đói rồi, vậy làm phiền hai người nhé."

Lúc Tiêu Chiến nấu mì, Vương Nhất Bác chủ động ở lại trong bếp giúp một tay, lấy mấy cái xúc xích hun khói ở trong tủ lạnh ra thái nhỏ.

Xúc xích bị cậu thái thành miếng lớn miếng nhỏ không đều nhau, Tiêu Chiến nhìn vào mà dở khóc dở cười.

"Hay là em cứ ra ngồi với chị họ đi, chỗ này để anh làm cho."

Vương Nhất Bác gãi gãi mũi, đem những lời đã chuẩn bị thật lâu nói ra với anh.

"Không phải em cố ý gạt anh, em đã xóa wechat và số của chị từ lâu rồi, hôm nay là mẹ gọi điện tới tìm em, em quả thật là không tiện từ chối. Em sợ anh mất hứng nên không nói chuyện này cho anh biết, không nghĩ tới anh lại về sớm như vậy. Vừa rồi lúc vào đến cửa sắc mặt anh rất tệ, có phải là lại hiểu lầm rồi không?"

Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác nhìn ra anh nảy sinh nghi ngờ với cậu, lập tức phủ nhận nói: "Anh biết em không làm chuyện gì phản bội lại anh, nhưng anh vừa mở cửa đã thấy trong nhà có người lạ, dù sao cũng phải cho anh chút thời gian để phản ứng chứ?"

Anh nói rất hợp tình hợp lý, Vương Nhất Bác gật đầu một cái, xem ra là đã tin rồi.

Cậu hỏi Tiêu Chiến: "Sao hôm nay anh đã về rồi vậy?"

Tiêu Chiến cố ý trêu đùa cậu: "Hôm nay mà không về là sẽ về không được nữa, ba mẹ anh nói đã sắp xếp công việc ở quê nhà cho anh rồi, để sau này anh ở lại bên cạnh bọn họ, không cho anh đi nữa."

Vương Nhất Bác có chút gấp gáp: "Thủ đô không tốt ư? Không gian phát triển ở nơi này lớn hơn, nếu anh đã thích ứng được thì còn về quê để làm gì? Anh không gấp thì có thể từ từ tìm kiếm, còn nếu thật sự sốt ruột thì em có thể hỏi thăm một chút giúp anh, tìm cho anh một công việc thích hợp, sẽ không kém hơn công ty trước của anh đâu."

Nghe cậu nói nghiêm túc như vậy, Tiêu Chiến cũng ngại nói ra anh chỉ đang đùa mà thôi.

"Thủ đô thì tốt thật, nhưng ba mẹ và rất nhiều bạn bè của anh đều đang ở Trùng Khánh, tình cảm của anh dành cho quê nhà và dành cho thủ đô đương nhiên không thể so sánh với nhau." Anh đưa mặt lại gần sát với Vương Nhất Bác, cười tít mắt nói, "Nhưng mà ấy, anh vẫn không muốn trở về, dù sao thì anh cũng có lý do quan trọng hơn để ở lại đây mà."

Khóe miệng Vương Nhất Bác hơi nhếch lên, có chút đắc ý.

Tiêu Chiến nhân cơ hội rào trước với cậu: "Yêu dấu à, nếu lát nữa anh có nói gì chọc cho chị họ em không vui, em cũng phải đứng về phía anh đấy nhá. Nhưng mà anh bảo đảm, nếu chị khách khí với anh, không gây khó dễ cho anh, anh tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng nếu chị nhắm vào anh, vậy thì anh chỉ đơn thuần là tự vệ mà thôi."

Vương Nhất Bác vỗ lên mông anh: "Em biết rồi."

Một buổi đẹp trời như này, trước khi vào nhà Tiêu Chiến còn nghĩ sẽ trải qua thế giới hai người thật tuyệt vời, kết quả thế giới hai người đâu chả thấy, mở cửa chờ đợi anh chính là lần thử thách thứ hai.

Thật ra Trần Tiểu Chi không bình tĩnh được như mẹ Vương, chị cân nhắc hồi lâu, câu đầu tiên nói ra khỏi miệng lại là: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, không trực tiếp trả lời mà lại nói: "Mì này phải nấu hơi lâu chút."

"Tôi cảm thấy thế cũng tốt, tôi thích ăn mì hơi nhũn một chút hơn." Trần Tiểu Chi rất cổ vũ anh.

Không có thiện ý nào là vô duyên vô cớ cả, Tiêu Chiến cứ cảm thấy mềm mỏng của chị bây giờ có hơi giả dối.

Dự cảm của anh không hề sai, quả nhiên Trần Tiểu Chi rất nhanh đã thuận thế dẫn dắt chủ đề sang hướng khác.

"Chị thấy Tiểu Tiêu là một chàng trai thông minh tuấn tú, hôm nay con bé con hạ sốt rồi, tâm trạng chị cũng tốt, có thể sẽ hơi nhiều lời. Nhất Bác, suy nghĩ của mẹ chắc có lẽ cậu cũng hiểu, bà vô cùng hy vọng cậu có thể sống thật tốt. Tiểu Tiêu quả thật không tệ, vẻ ngoài đẹp, tính cách cũng ôn nhu, hai người các cậu sống chung nhất định sẽ rất hòa hợp."

Tiêu Chiến chờ chị nói "Chỉ có điều".

"Chỉ có điều, cuộc sống mà, rất nhiều chuyện không phải chỉ cần một túp lều tranh hai trái tim vàng là đã được, con người vẫn là không thể tách rời khỏi xã hội, không thể thoát ly được môi trường trưởng thành."

Vương Nhất Bác hết cách, trên mặt viết đầy mấy chữ "lại tới rồi đây".

Tiêu Chiến bắt đầu lĩnh hội được người chị họ này khó đối phó đến nhường nào.

Có thể chị không phải một người có tài ăn nói, nhưng những gì chị nói ra khiến cho người ta rất khó mà phản bác lại được. Chị đứng trên quan điểm "suy nghĩ cho cậu", trước tiên luôn là khen ngợi vài câu rồi sau đấy mới tới giờ "lên lớp".

Vương Nhất Bác than thở, nói: "Chị à, chị không cần nói mấy câu này nữa đâu, chị biết chị không thuyết phục được em mà."

Nếu như có thể, thì đã sớm thuyết phục được rồi.

Trần Tiểu Chi giống như là không nghe vào tai lời cậu nói, hướng về phía Tiêu Chiến tiếp tục: "Từ bé Nhất Bác đã là một đứa trẻ rất có chủ kiến, cả nhà đều rất tôn trọng thằng bé, cho tới bây giờ nó cũng chưa từng đưa ra lựa chọn sai lầm."

"Thật vậy sao?" Tiêu Chiến không tin, "Sao có thể chưa từng lựa chọn sai được chứ?"

"Thật đấy." Trần Tiểu Chi cười hỏi anh, "Làm sao mà nghe cứ như cậu đã từng sai lầm khi lựa chọn vậy nhỉ?"

Tiêu Chiến gật đầu như gà mổ thóc: "Chuyện đấy thực sự là quá nhiều luôn! Nói xa xôi thì ngày xưa khi tôi thi cử có tiến bộ, ba tôi cho phép tôi được chọn thứ mình thích, lúc ấy tôi thích cả yoyo và đồng hồ điện tử, suy nghĩ lâu thật lâu mới quyết định chọn lấy yoyo, kết quả mới mua được một ngày đã bị giáo viên tịch thu mất, tôi vô cùng hối hận, biết vậy đã chọn đồng hồ cho rồi. Nếu nói gần thì, chọn chuyến bay trở về cũng đã chọn sai, biết trước thì đã mua vé chuyến sau, ai mà ngờ chuyến trước bị delay còn chậm hơn chuyến sau nửa tiếng đâu chứ."

Hai người vốn dĩ đang không nói cùng một chuyện.

Lúc Tiêu Chiến nói chuyện rất sinh động chân thật, nhìn không giống như đang cố ý đánh trống lảng sang chuyện khác, tựa như đang không hiểu ẩn ý trong câu nói của Trần Tiểu Chi.

Trần Tiểu Chi hạ quyết tâm muốn lấy bản thân ra làm ví dụ để thuyết phục Vương Nhất Bác, đương nhiên sẽ không bởi vì bị anh phá rối mà thay đổi sách lược được ngay, trái lại chị còn thuận theo Tiêu Chiến nói tiếp: "Vậy sao? Trước kia tôi cũng đã từng chọn sai vài lần."

Vương Nhất Bác biết chị muốn nói gì, cậu đang muốn cất lời cắt ngang lại bị Tiêu Chiến ở dưới gầm bàn đá nhẹ cho một cú.

"Sai cũng không sao, sửa lại là được thôi."

Những lời này của Tiêu Chiến khiến chị bị nghẹn ngay họng.

"Có đôi khi tôi sẽ bị những người khác ảnh hưởng, cho rằng những gì người ta nói đều là đúng, kết quả chọn lấy thứ bản thân không muốn chọn, quay đi quay lại người hối hận vẫn là chính mình. Nếu như sau khi mọi chuyện xảy ra rồi mới phát hiện bản thân đã sai thì sửa đổi lại là được mà? Lúc nào cũng kịp, chỉ cần chị muốn làm."

Trần Tiểu Chi không lên tiếng, tựa hồ là đang nghiêm túc suy nghĩ lời này của Tiêu Chiến là có ý gì.

Tiêu Chiến lại không cho chị quá nhiều thời gian để suy tư.

Anh trực tiếp nói ra cho rõ: "Tôi biết chị cũng phản đối việc tôi và cậu ấy ở bên nhau, con người tôi tương đối ích kỷ, nếu như cậu ấy không thích tôi thì thôi bỏ đi vậy, nhưng nếu cậu ấy muốn ở bên tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giữ cậu ấy lại bên cạnh. Tôi làm như vậy không phải bởi vì muốn khiêu khích ai, tôi cũng không quan tâm mọi người có thích tôi hay không, thế nhưng cứ ép buộc cậu ấy như vậy, tôi sẽ chỉ càng thêm đau lòng cậu ấy càng thêm thích cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc khi ở gần tôi. Các chị làm như vậy, thật ra chính là càng đẩy cậu ấy về phía tôi hơn nữa đấy."

Trần Tiểu Chi cũng không vòng vo nữa.

"Tình cảm không được chúc phúc sẽ không thể dài lâu được đâu."

"Tình cảm được chúc phúc cũng chưa chắc đã có thể lâu dài." Tiêu Chiến cố gắng để giọng nói của mình nghe không quá hùng hổ dọa người, "Nhiều người kết hôn xong rồi lại ly hôn như vậy, từng hứa hẹn với ông trời, cũng đón nhận nhiều chúc phúc, chẳng phải kết quả cũng không thể lâu dài đấy sao? Vậy nên tôi chẳng cần lời chúc mừng, tình cảm của mình tôi sẽ tự tay nắm giữ."

Sắc mặt Trần Tiểu Chi đột nhiên trở nên trắng bệch.

Tiêu Chiến biết anh đã chạm tới vảy ngược của chị, không nói thêm gì nữa mà quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác, chờ mong cậu đứng ra thu dọn tàn cuộc giúp anh.

Vương Nhất Bác vỗ lên tay anh, nói: "Chị, chị không thuyết phục được em, kỳ thực chính chị cũng cảm thấy được, mấy năm ở nước ngoài kia, chị hạnh phúc hơn hẳn so với bây giờ đúng chứ?"

Tiêu Chiến không nghĩ tới cậu vừa mở miệng, lời nói ra lại có lực sát thương đến như thế.

Thật đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Trần Tiểu Chi không phản bác, chỉ nói: "Con đường này thật sự quá gian nan, các cậu lúc này chẳng qua mới chỉ là bắt đầu mà thôi."

"Không sao cả, dù sao đời người cũng phải làm một ít chuyện có tính thử thách chứ." Tiêu Chiến cười lên khiến Vương Nhất Bác chìm đắm, "Lúc theo đuổi cậu ấy tôi đã mang theo suy nghĩ 'không thành công thì cũng thành nhân', biết rõ khả năng theo đuổi được vào tay rất nhỏ, tôi vẫn cứ thử sức, không thử thì sao biết được không thể thành công đây?"

Vương Nhất Bác nhìn anh, trong mắt đều là cưng chiều.

Trần Tiểu Chi bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu còn quá trẻ, so với cậu Nhất Bác còn trẻ hơn, làm sao đảm bảo được không phải nhất thời xúc động chứ?"

"Nào có đạo lý dùng tuổi tác để xét đoán như vậy?" Tiêu Chiến cau mày, "Tôi cũng đâu thể nào đến tám mươi tuổi mới chắc chắn được mình có muốn ở bên người này hay không, sau đó nói với tất cả mọi người, 'mấy người không thể phản đối, bởi vì tôi đã tám mươi tuổi nên không thể nào là kích động nhất thời', đâu thể như vậy được đúng chứ."

Anh tiến tới bên tai Vương Nhất Bác nói khẽ với cậu một câu: "Lúc tám mươi rồi còn sinh hoạt tính phúc kiểu gì được nữa đây?"

Vương Nhất Bác bị anh chọc cười, nhỏ giọng đáp lại: "Tám mươi tuổi vẫn có thể nhé."

Tiêu Chiến híp mắt nhìn cậu, dáng vẻ kia tựa hồ là không mấy tin tưởng lời cậu vừa nói ra.

"Cậu thật thú vị, coi như tôi đã hiểu vì sao Nhất Bác lại thích cậu rồi. Cậu với thằng bé hoàn toàn là hai kiểu người, đối với nó mà nói cậu quá mới mẻ." Trần Tiểu Chi cũng cười theo bọn họ, lúc này nói chuyện lại chân thành hơn nhiều, "Tôi có hơi tán thưởng cậu đấy."

Đây đúng thật là niềm vui ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến vốn nghĩ không khiến mâu thuẫn càng thêm sâu sắc hơn đã là rất tốt rồi, không ngờ tới lại có thể chuyển biến thành như vậy.

"Đáng tiếc tôi không có được dũng khí như thế." Trần Tiểu Chi vừa nói vừa cúi đầu, vẻ mặt phức tạp.

"Trái lại tôi lại cảm thấy, bất luận phải đưa ra lựa chọn thế nào cũng đều cần đến dũng khí cả." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, "Theo đuổi cần dũng khí, buông tha cũng cần dũng khí, buông tha thứ mình muốn, có lẽ so với tùy tâm sở dục theo đuổi càng cần tới nhiều dũng khí hơn."

Đại khái cho tới bây giờ cũng chẳng có ai nói với Trần Tiểu Chi những câu như thế, dường như chị vô cùng xúc động, hốc mắt hơi đỏ lên.

"Cảm ơn mỳ của cậu, tôi ăn no rồi, hẳn là có thể ngủ thật ngon."

Nói xong câu này, chị đứng dậy trở về phòng.

Tiêu Chiến hỏi: "Biểu hiện của anh cũng được chứ hả?"

"Rất hoàn mỹ." Vương Nhất Bác vén tóc mái lộn xộn ở trước trán anh lên, nhẹ nhàng hôn một cái, "Sớm biết anh mồm miệng lanh lợi như vậy, em đã chẳng phải rầu rĩ vì mấy chuyện này."

"Không giống nhau mà." Tiêu Chiến kéo tay cậu nói, "Bọn họ là người thân của em, em quan tâm đến bọn họ, dĩ nhiên sẽ không thể nói ra mấy câu ác độc khiến họ đau lòng, nhiều khi phải tự mình kìm nén. Anh thì không như vậy, anh chỉ quan tâm em có vui hay không, có đau lòng hay không mà thôi."

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Hiện tại anh vui chứ?"

"Đương nhiên là vui rồi." Tiêu Chiến trả lời không chút do dự.

"Ừm, vậy thì em cũng vui."

Cả hai nhìn nhau cười thành tiếng.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic