Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




3.

Từ trong siêu thị đi ra Tiêu Chiến gửi một tin wechat cho Tạ Tinh Vũ, nói cho cô biết anh vừa vô tình gặp được Vương Nhất Bác ở siêu thị hơn nữa sắp cùng cậu ấy trở về nhà.

Đến tận khi xe đỗ dưới lầu, anh cùng Vương Nhất Bác đi vào trong thang máy, Tạ Tinh Vũ vẫn chưa trả lời lại.

Tiêu Chiến không nhịn được nghĩ trong lòng, nếu như thời điểm anh và Vương Nhất Bác lên tầng đúng lúc bắt gặp trong nhà không chỉ có một mình Tạ Tinh Vũ, vậy đó sẽ là cảnh tượng như thế nào nhỉ?

Là mất khống chế? Cuồng loạn? Hay là bình thản hững hờ?

Anh luôn cảm thấy người giống như Vương Nhất Bác hẳn sẽ rất biết cách giữ gìn thể diện bên ngoài, sẽ không ầm ĩ đến mức chịu không thấu.

Càng tưởng tượng càng thấy chán, mà anh lại càng ngày càng tò mò.

Túi đựng bị hỏng, anh chỉ có thể lấy tay túm vào chỗ bị thủng rồi ôm cả túi vào lòng.

Vương Nhất Bác không hề có ý định sẽ giúp đỡ, Tiêu Chiến cảm thấy chuyện này cũng không có gì đáng trách. Dẫu sao anh cũng chẳng phải là phụ nữ yếu đuối, nếu như Vương Nhất Bác thật sự giúp anh một tay, có thể anh sẽ hoài nghi người này căn bản cũng không có thẳng như vậy.

Mà ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn cứ luôn nhìn về phía trước, không cho anh một tí cơ hội nào để nghi ngờ.

Tiêu Chiến lấy chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa.

Ở cửa chỉ có một đôi giày cao gót họa tiết da báo, gót giày vô cùng cao, anh nhìn mà cũng thấy đau chân hộ Tạ Tinh Vũ.

Nội tâm anh đột nhiên nảy sinh một cảm giác mất mát kỳ dị, trước khi mở cửa, thậm chí anh đã nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất sẽ ra sao, lúc tưởng tượng ra đại khái còn hưng phấn nhiều hơn lo lắng.

Nhưng mà chẳng có gì xảy ra cả.

Ít nhất thì tình huống xấu nhất đã không xảy ra.

Vương Nhất Bác tựa hồ có chút kinh ngạc, cậu đứng ở cửa nhìn đôi giày kia thật lâu, sau đó mới chậm rãi đi theo Tiêu Chiến vào cửa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tạ Tinh Vũ cầm theo túi xách thần sắc vội vã từ trong phòng ngủ chạy ra.

Hoặc là nói, vừa mới nhìn cậu căn bản không nhận ra đó là Tạ Tinh Vũ.

Tạ Tinh Vũ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ diễm lệ, xách theo chiếc túi xách dây xích của một hãng nổi tiếng, chân trần chạy ra ngoài. Cô nghe được động tĩnh ở bên ngoài, biết là Tiêu Chiến trở lại, vừa chạy vừa nói: "Sao hôm nay anh muộn thế? Buổi tối không ăn cùng anh nữa nhé em không có nhiều thời gian sắp muộn 一一"

Lời còn chưa dứt, cô nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng sau lưng Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, sao anh lại tới đây?"

Thần sắc cô hốt hoảng, nhưng lúc này muốn tìm một bộ quần áo nghiêm chỉnh mặc vào đã không còn kịp nữa rồi.

"Tiểu Vũ?" Lúc này Vương Nhất Bác mới chắc chắn cô gái ăn mặc như khách quen vũ trường ở trước mặt này thật sự là bạn gái Tạ Tinh Vũ của cậu.

Tiêu Chiến đứng ở một bên không lên tiếng, trong lòng anh đã thay Tạ Tinh Vũ nghĩ ra vài cái cớ để đối phó qua loa với Vương Nhất Bác rồi.

Tạ Tinh Vũ từ trước đến nay vẫn luôn phản ứng nhanh nhạy, hoảng loạn nhất thời trôi qua, cô rất nhanh đã tìm lại được tiết tấu của chính mình: "Là thế này, công ty bọn em tối nay muốn tổ chức vũ hội, nói là phải mặc trang phục lộng lẫy tới tham gia, em cũng là lần đầu tiên ăn mặc kiểu này. Anh giúp em nhìn thử chút xem, em mặc như này có đẹp không vậy? Có phải là hơi táo bạo rồi không?"

Cô vừa nói vừa kéo cao phần áo trước ngực, nhìn cực kỳ không được tự nhiên.

Kỹ năng diễn vô cùng tốt, Tiêu Chiến cực kỳ bội phục.

Anh suy đoán có lẽ Vương Nhất Bác sẽ tức giận, có lẽ sẽ yêu cầu Tạ Tinh Vũ thay một bộ đồ khác rồi hẵng ra ngoài, thế nhưng tất cả đều không liên quan đến anh, đôi tình nhân trước mắt này có vẻ không có khả năng sẽ vì chuyện này mà ầm ĩ với nhau một cách nghiêm trọng.

Vương Nhất Bác lãnh đạm nói: "Không đâu, anh cảm thấy rất đẹp, chỉ là trông không giống em lúc bình thường thôi."

Tạ Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm nói: "Bình thường em cũng không như này, khó chịu thật ấy."

Nói xong, cô tiến lên kéo tay Vương Nhất Bác, dùng giọng nũng nịu hỏi: "Sao em lại cảm giác anh tức giận rồi nhỉ? Anh không thích em mặc như này đúng không? Hay là không thích em tham gia vũ hội? Em có thể thay bộ đồ khác, hoặc là khoác thêm áo ngoài, không thì em không đi nữa nhé? Em ở nhà ăn cơm cùng anh có được không?"

So với việc ra ngoài tìm vui, hiển nhiên lúc này Tạ Tinh Vũ càng chú trọng đến tâm tình của bạn trai hơn.

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, không hề xuất phát từ tận đáy lòng.

"Nếu là vũ hội của công ty vậy em đi đi, không đi cũng không ổn lắm, để anh đưa em đến đó."

Tạ Tinh Vũ nào dám thật sự để cậu đưa đi, cô nhìn Tiêu Chiến một cái, sau đó lại nhìn đồ đạc Tiêu Chiến đang sắp xếp lại trên bàn.

"Anh mua những gì rồi thế? Muốn ăn lẩu ở nhà sao?" Thấy Tiêu Chiến gật đầu, cô lập tức nói, "Đã vậy thì hai anh ăn ở nhà luôn đi! Em gọi xe rồi, Nhất Bác, anh cũng đừng chạy lung tung theo em đấy nhé, ở nhà ăn lẩu chung với Chiến Chiến đi, dù sao hai người cũng chỉ có một mình, đúng lúc có thể cùng nhau ăn cơm cùng nhau chơi đùa. Chiến Chiến, em giao bạn trai mình cho anh đấy, anh ấy không thể ăn quá cay, lúc cho nguyên liệu vào lẩu thì anh bớt bớt đi chút nhé."

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ an bài như vậy.

"Mua nhiều đồ như vậy một mình anh cũng ăn không hết mà!" Tạ Tinh Vũ nói.

"Anh vốn là định mua về sẽ ăn cùng em." Tiêu Chiến nhìn cô nói.

"Vậy thì đừng lãng phí! Nhất Bác, anh ăn lẩu xong thì về đi nhé, đừng đợi em, em cũng không biết tối nay mấy giờ mới về được nữa."

Vương Nhất Bác hỏi cô: "Cần anh đi đón em không?"

"Không cần, em có một đồng nghiệp ở ngay gần đây, em đi cùng cậu ấy về là được."

Lời nói dối của Tạ Tinh Vũ cơ hồ không chê vào đâu được, Tiêu Chiến phỏng đoán Vương Nhất Bác sẽ không sinh nghi nữa.

Có điều so với chuyện này, trước mắt anh càng quan tâm hơn đến việc Vương Nhất Bác sẽ không đồng ý ở lại ăn lẩu cùng anh. Dẫu sao quan hệ của hai người cũng chưa thân quen đến mức ăn riêng như vậy, Vương Nhất Bác mà có từ chối thì cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng hình như Vương Nhất Bác không muốn làm Tạ Tinh Vũ mất hứng, cậu gật đầu bằng lòng.

"Anh vào nhà vệ sinh trước đã." Vương Nhất Bác nói.

Chờ cậu đóng cửa nhà vệ sinh lại, Tạ Tinh Vũ lập tức bước tới bên cạnh Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi anh: "Chuyện gì xảy ra thế này? Sao anh lại dẫn anh ấy về đây? Bất thình lình thế này đúng là làm em không kịp ứng phó!"

Tiêu Chiến thầm nghĩ: Anh lại chẳng cảm thấy em không kịp ứng phó gì cả, chắc cũng đã từng luyện tập trong lòng vô số lần từ trước rồi đi.

"Anh gửi tin nhắn cho em rồi." Anh nói.

"Thôi được rồi." Tạ Tinh Vũ bất đắc dĩ thở dài, "Sau này em chỉ có thể chú ý nhiều hơn nữa mà thôi, dù sao bây giờ anh ấy cũng đã biết em đang sống ở đâu rồi, nói không chừng lúc nào đó sẽ chạy đến đây thăm em, khó chịu thật. Tối nay nhờ cả vào anh đấy nhé, nếu anh ấy có hỏi anh chuyện gì, anh nhất định phải giúp em giữ kín bí mật."

Tiêu Chiến không nhịn được hỏi lại: "Một mình cậu ấy ở lại với anh mà em không lo lắng sao? Anh là cong đấy."

Tạ Tinh Vũ híp mắt nhìn anh, không nói nên lời: "Anh là cong, nhưng anh ấy thẳng mà, hai người ở gần nhau thì có thể xảy ra được chuyện gì chứ?"

Tiêu Chiến nửa trêu đùa nói: "Lỡ đâu anh vừa ý cậu ấy thì sao?"

"Vừa ý thì vừa ý thôi, có gì ghê gớm đâu, anh ấy vốn đẹp trai như thế mà!" Tạ Tinh Vũ hết sức thoải mái, "Cứ coi như anh vừa ý anh ấy đi, anh ấy cũng không có khả năng sẽ nhìn trúng anh, vẻ ngoài của anh đẹp thật, đẹp đến mức em cũng hâm mộ, nhưng có đẹp hơn nữa cũng không có tác dụng đối với thẳng nam, không có khả năng đâu!"

Những lời này vừa khéo đâm vào trái tim Tiêu Chiến.

Ngay cả trêu đùa anh cũng không muốn giỡn nữa, chỉ nói: "Tối nay cũng đừng đưa người về."

Tạ Tinh Vũ trừng mắt nói: "Yên tâm đi."

Vương Nhất Bác rất nhanh đã đi ra khỏi nhà vệ sinh, sau khi nói lời tạm biệt với cậu, Tạ Tinh Vũ xỏ giày vào rồi đi xuống lầu. Tiêu Chiến cũng không cố ý tìm cậu để nói chuyện phiếm, một mình ở trong bếp rửa rau thái thức ăn, Vương Nhất Bác vốn muốn giúp một chút lại bị anh cự tuyệt, lí do là "Sao có thể không biết ngại mà để khách động tay động chân chứ".

Lo âu của Tạ Tinh Vũ đúng là dư thừa.

Vương Nhất Bác căn bản không hề có ý định thăm dò chuyện gì đó từ trong miệng Tiêu Chiến.

Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên ăn cơm cùng nhau mà thôi.

Tiêu Chiến lo lắng tùy tiện tìm đề tài có vẻ hơi mạo muội, nhìn kiểu gì anh cũng cảm thấy Vương Nhất Bác là một người không thích tiếp chuyện qua loa với người khác, nhiệt tình quá mức ngược lại cũng không ổn. Về sau vẫn là Vương Nhất Bác thấy cơm cũng đã ăn được một nửa mà hai người vẫn chưa nói với nhau được một câu, quả thực hết sức gượng gạo, mới mở lời hỏi anh xem sau khi tới thủ đô đã làm quen được hay chưa.

"Cũng ổn, may là cũng quen vài người bạn ở đây, cũng không khó khăn lắm."

Nói xong, anh liền nhân tiện hỏi Vương Nhất Bác một chút cái xe mà cậu vừa lái là mẫu xe gì.

Sau khi tới thủ đô anh vẫn luôn không để ý đến việc mua xe, trước kia ở quê nhà anh vẫn thường lái xe đi làm, đến đây rồi không có xe ngược lại vẫn chưa quen lắm.

Nhắc tới chủ đề ô tô, Vương Nhất Bác liền nói nhiều hơn trước không ít, xem ra hiếm thấy có người đàn ông nào lại không cảm thấy hứng thú với xe cộ.

Tiêu Chiến báo ra mức giá trong lòng của mình, Vương Nhất Bác liền đề cử cho anh vài mẫu, còn đưa cho anh một số điện thoại, bảo rằng cậu có một người bạn bán xe, nếu cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện tới.

Thời điểm lưu dãy số đấy vào, trong lòng Tiêu Chiến có chút hụt hẫng.

Kỳ thực thứ anh muốn là phương thức liên lạc của Vương Nhất Bác, chỉ tiếc ngay cả ý định kết giao bạn bè với anh Vương Nhất Bác cũng chẳng có.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, anh tự nói với bản thân, không thể vừa mới xuất phát đã bắt đầu nản chí, con đường phải đi sau này còn rất dài, những lúc muốn chùn bước vẫn còn nhiều lắm...

Ăn suốt một tiếng rưỡi, sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác không nán lại thêm nữa, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe nói tạm biệt với anh.

Tiêu Chiến muốn ở bên cậu nhiều thêm chút nữa, vì vậy anh mở lời muốn tiễn cậu, cùng cậu đi xuống dưới tầng, đúng lúc có thể vứt rác mà ban nãy ăn lẩu đã bày ra luôn.

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác cũng không lên tiếng hỏi anh có cần giúp hay không nữa, mà là trực tiếp cầm lấy thùng rác giúp một tay cùng anh thu dọn, Tiêu Chiến cũng không tiếp tục từ chối.

Đồ cần dọn sau khi ăn lẩu không hề ít, hai người giằng co một lúc lâu mới thu dọn xong xuôi, lúc Vương Nhất Bác buộc lại túi rác, Tiêu Chiến lại vào phòng bếp rửa sạch sẽ bát đĩa nồi niêu, lại cầm giẻ lau lau bàn đến sáng bóng, không hề nhìn ra được chút dấu vết nào chứng tỏ bọn họ vừa ăn lẩu ở đây.

Giờ phút này cách lúc Vương Nhất Bác nói phải rời đi đã được nửa tiếng, nhưng cậu cũng không hề mở miệng thúc giục.

Tốc độ Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc rất nhanh, cũng không cố ý cù cưa, hơn nữa còn dọn rất sạch.

Lúc xuống dưới tầng, Vương Nhất Bác hỏi anh: "Trước kia anh sống một mình sao? Tôi thấy anh dọn nhà rất thuần thục."

"Đâu có đâu, trước kia đều sống cùng với ba mẹ, cho tới bây giờ mẹ tôi vẫn không để tôi động vào mấy thứ này." Tiêu Chiến cười với cậu một cái, nói, "Dù sao bây giờ tôi cũng là khách trọ, mượn nhà của người khác thì vẫn phải chú ý nhiều hơn chút, hơn nữa Tạ Tinh Vũ là con gái, tôi cũng không thể khiến cho căn nhà quá bừa bộn được."

Nghe anh nói như vậy, Vương Nhất Bác khẽ nhìn anh mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên cậu cười với Tiêu Chiến.

Đầu óc Tiêu Chiến có chút mơ hồ, anh cố gắng khống chế để bản thân không lộ ra vẻ mặt quá mức si mê, sau khi tiễn Vương Nhất Bác đến chỗ đỗ xe, anh lịch sự nói tạm biệt với cậu, nhân tiện cảm ơn cậu tối nay đã ăn lẩu cùng mình.

Vương Nhất Bác nói: "Là tôi được lợi mà, tôi về nhà cũng gọi đồ ăn ngoài hoặc ăn mì gói mà thôi."

"Cậu không biết nấu cơm sao?" Tiêu Chiến hỏi lại.

Vương Nhất Bác lắc đầu một cái: "Không rành lắm."

Đáng tiếc thật.

Tiêu Chiến nghĩ trong đầu, nếu như Vương Nhất Bác là bạn trai anh, anh nhất định sẽ không nỡ để bạn trai mình đói bụng, cũng sẽ không bỏ cậu một mình chạy đi hẹn hò với người khác.

Sau khi tiễn Vương Nhất Bác đi, trong lòng anh vẫn luôn thấy không thoải mái.

Anh biết sự dối gạt của Tạ Tinh Vũ và sự hờ hững của Vương Nhất Bác chẳng liên quan gì đến mình, thế nhưng anh đã đi ngược lại với ý nguyện của bản thân mà làm đồng lõa của Tạ Tinh Vũ, điều này khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vương Nhất Bác vốn dĩ không nên bị đối xử như thế.

Trước khi ngủ anh nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động, Tạ Tinh Vũ không trở về một mình mà là dẫn theo một người đàn ông khác, từ lúc đóng cửa lại bọn họ đã chẳng ngó ngàng gì tới xung quanh nữa bắt đầu ôm hôn, nghĩ thôi cũng biết, đêm nay đại khái lại tiếp tục là một đêm không ngủ của Tạ Tinh Vũ.

Trước khi ra ngoài rõ ràng đã đồng ý với anh tối nay không đưa ai khác về...

Lúc này Tiêu Chiến ngược lại không hề cảm thấy bản thân không được Tạ Tinh Vũ tôn trọng, mà là cảm thấy khó chịu thay cho Vương Nhất Bác.

Anh nhớ tới những lời Tạ Tinh Vũ đã nói, nói Vương Nhất Bác không thể nào thích anh, càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ê ẩm, chua xót đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi.

Nếu đã khó chịu như vậy, còn không bằng cứ thẳng thắn nghe theo trái tim.

Không có cơ hội, vậy thì dựa vào chính mình tạo ra cơ hội thôi.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic