Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




4.

Chuyện mua xe chính thức được Tiêu Chiến đưa vào lộ trình hàng ngày.

Vốn dĩ việc này cũng không cần gấp đến vậy, nhưng Tiêu Chiến lại sốt ruột chuyện khác.

Anh không thể cứ bị động chờ Vương Nhất Bác xuất hiện ở bên cạnh anh hay chờ Tạ Tinh Vũ đột nhiên gọi Vương Nhất Bác đến nhà được, thời cơ như vậy quá khó để nắm bắt, cũng cực kỳ dễ thất bại.

Cũng may người bạn mà Vương Nhất Bác giới thiệu kia cực kỳ đáng tin.

Tiêu Chiến không biết người bạn này với Vương Nhất Bác thân quen đến mức độ nào, anh sợ hỏi thăm nhiều, ngược lại đối phương lại sinh ra hiểu lầm với anh, khiến Vương Nhất Bác đối với anh đề cao cảnh giác. Thế nhưng người này làm việc rất chu đáo, cho dù Tiêu Chiến có phân vân lưỡng lự giữa hai kiểu xe suốt cả một tuần, người đó cũng không hề mở miệng thúc giục anh.

Về điểm này thật sự rất giống Vương Nhất Bác.

Có những lúc rất thân sĩ rất đáng được khen ngợi.

Tiêu Chiến vừa ý một chiếc Sedan và một chiếc SUV, giá cả của hai mẫu xe này không chênh lệch lắm, nhưng trải nghiệm lúc lái xe chung quy vẫn có chút khác biệt.

Sau đó anh suy nghĩ một chút, chiếc mà Vương Nhất Bác đang lái kia là Sedan, nhỡ đâu anh thật sự theo đuổi được người ta, như vậy một chiếc SUV có lẽ sẽ tốt hơn chút, hai người có thể dựa trên các tình huống khác nhau mà đổi qua đổi lại, hơn nữa đúng là SUV rộng rãi hơn hẳn thật.

Có thể một ngày nào đó chiếc xe này còn có thêm một vài công dụng không thể miêu tả nhỉ?

Sau một tuần cân nhắc, anh quyết đoán chi tiền mua chiếc SUV kia.

Làm xong một loạt thủ tục thuận lợi mang xe về, anh mời người bạn kia một bữa để tỏ lòng cảm ơn, nhân lúc đối phương uống rượu có chút say đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, anh nhắc tới Vương Nhất Bác.

"Lần này thật sự rất cảm ơn anh, cũng phải cảm ơn Vương Nhất Bác nhiều lắm. Có điều gần đây tôi không cẩn thận phải cài lại hệ điều hành cho di động, số điện thoại của cậu ấy bị xóa mất rồi, anh có phương thức liên lạc của cậu ấy không?"

Kiểu mượn cớ này thật lồi lõm.

Nếu như anh với Vương Nhất Bác thật sự là chỗ thân quen, là bạn bè, vậy thì khẳng định anh sẽ không chỉ có số điện thoại mà còn có wechat của Vương Nhất Bác, thậm chí còn có nhiều cách để liên lạc hơn. Cứ coi như điện thoại khởi động lại đi, bây giờ kỹ thuật thông tin phát triển như vậy, muốn liên lạc với Vương Nhất Bác suôn sẻ căn bản không phải chuyện gì quá khó khăn.

Kiếm cớ kém chất lượng chỉ có thể dùng khi đối phương không được tỉnh táo.

Người bạn này rất hào phóng mà đưa cho anh số của Vương Nhất Bác.

Rốt cuộc phải gọi điện kiểu gì, phải nói những gì thì mới không có vẻ lỗ mãng quá, Tiêu Chiến suy nghĩ ròng rã suốt ba ngày mới có thể đưa ra quyết định.

Không phải gọi điện, mà là gửi tin nhắn.

Nếu như Vương Nhất Bác có thói quen không nghe cuộc gọi đến từ số lạ, không cẩn thận có khi cậu lại coi đây là số điện thoại quấy rối mà bỏ qua mất.

"Xin chào, tôi là Tiêu Chiến, bạn cùng phòng của Tạ Tinh Vũ. Lần trước ăn lẩu cùng nhau tôi có nhắc đến việc muốn mua xe, cậu đã cho tôi cách thức liên lạc của một người bạn, người đó thật sự rất tốt đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Hiện tại tôi đã mua được xe, cũng cảm thấy rất hài lòng. Tôi muốn cảm ơn cậu đã giới thiệu người bạn đó với tôi, không biết liệu có thể mời cậu một bữa cơm để cảm ơn không nhỉ, nếu được hãy trả lời lại nhé."

Nhắn như này cho dù không nhận được tin trả lời, anh cũng có thể tự nói với bản thân: Chẳng qua là đối phương bận rộn quá nên không đọc được tin nhắn.

Anh không thể nào nghĩ được Vương Nhất Bác lại trực tiếp gọi điện lại cho anh.

"Anh khách sáo quá rồi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn." Vương Nhất Bác nói trong điện thoại.

Tiêu Chiến không nắm chắc lắm về thái độ của cậu.

Nếu như thật sự cảm thấy anh quá khách sáo, vậy thì hoàn toàn có thể không để ý tới hoặc nhắn tin lại từ chối khéo với anh, thế nhưng Vương Nhất Bác lại gọi điện thoại tới. Có thể nói cậu thật sự rất chú trọng chuyện này. Ngữ khí của cậu nghe ra thật điềm tĩnh, cũng không có vẻ gì là đặt nặng chuyện này trong lòng.

Anh đoán Vương Nhất Bác gọi đến có thể là còn chuyện khác.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác liền nói ngay: "Mời tôi ăn cơm thì không cần đâu, gọi điện thoại cho anh thế này, thật ra tôi cũng cảm thấy có hơi mạo muội, nếu ngày mai anh có thời gian tôi mời anh bữa tối nhé, tôi muốn hỏi anh một vài chuyện."

Tiêu Chiến nhanh chóng đồng ý.

Anh không ngây thơ đến mức cho rằng Vương Nhất Bác có thiện cảm với anh nên mới muốn mời anh ăn cơm.

Vương Nhất Bác có thể có chuyện gì cần phải hỏi anh chứ?

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, mối liên hệ giữa bọn họ cũng chỉ có Tạ Tinh Vũ mà thôi.

Nếu như là chuyện tình cảm, Vương Nhất Bác không cần thiết phải hỏi riêng anh, đến mức phải tìm tới anh như này, vậy thì tất nhiên không phải chuyện gì đơn giản.

Có lẽ sau vụ việc bất ngờ lần trước, Vương Nhất Bác đã nảy sinh nghi ngờ với Tạ Tinh Vũ.

Lúc ấy cậu chẳng qua là đang giả vờ bị Tạ Tinh Vũ qua mắt mà thôi.

Nghĩ như vậy, anh đột nhiên liền cảm thấy lời nói dối của Tạ Tinh Vũ có khi cũng chẳng đến mức hoàn mỹ vô khuyết như những gì cô nghĩ. Một lời nói dối nói ra, sẽ phải dùng đến hàng ngàn hàng vạn lời nói dối khác để che đậy, đây chẳng phải chuyện gì dễ dàng.

Là một người bạn, kỳ thực anh nên báo cho Tạ Tinh Vũ một tiếng.

Nhưng lần này anh lại không làm thế.

Vương Nhất Bác quyết định địa điểm ăn uống ở một quán Cha Chaan Teng* có vẻ rất có phong cách. Tiêu Chiến vừa bước vào liền cảm thấy tỷ suất giá thành quả* của quán này nhất định không cao, trang trí lộng lẫy sang trọng không nói, ngay cả người phục vụ cũng là một dàn trai xinh gái đẹp, tạo cho người ta cái cảm giác nghề kinh doanh chính ở đây tuyệt đối không phải là đồ ăn.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Sở dĩ chọn chỗ này, là vì Vương Nhất Bác cho rằng bọn họ cần không gian yên tĩnh một chút để nói chuyện.

"Vốn dĩ là tôi muốn tìm người khác để hỏi thăm, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn là anh thích hợp nhất, tôi hy vọng những gì mà tôi hỏi anh hôm nay anh có thể giúp tôi giấu giếm Tiểu Vũ, anh đồng ý với thỉnh cầu này của tôi có được không?"

Từ nét mặt Vương Nhất Bác có thể nhìn ra chuyện cậu muốn hỏi chắc chắn không phải vấn đề gì đơn giản nhẹ nhàng cả.

Tiêu Chiến cân nhắc trong lòng một chút, sau đó nói: "Yêu cầu này của cậu kỳ quái thật đấy, hẳn là cậu cũng rất rõ ràng, cho dù mối quan hệ của tôi với Tạ Tinh Vũ không phải quá mức thân thiết, nhưng vẫn còn tốt hơn so với mối quan hệ giữa tôi với cậu mà? Nếu như không phải chuyện gì quan trọng cho lắm, tôi không nói cho cô ấy cũng không sao cả, nhưng nếu như đối với cô ấy rất quan trọng, vậy thì tôi nhất định sẽ nói để cô ấy biết."

Nghe lời nói của anh, Vương Nhất Bác rõ ràng rất khó xử.

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, đổi lại lời nói: "Được, cậu hỏi đi, tôi đồng ý với cậu sẽ không cho cô ấy biết, có điều nếu như là vấn đề tôi không muốn trả lời, tôi có thể không đáp không?"

"Được thôi."

Vương Nhất Bác thỏa hiệp.

"Cậu hỏi đi."

Tiêu Chiến dùng cùng lúc cả dao và nĩa để ăn bánh mì dứa* trên đĩa, bình thường anh rất thích món ăn này, nhưng lúc này bởi vì trong lòng có quá nhiều chuyện đè ép, căn bản là anh chẳng nếm ra được mùi vị gì cả.

"Tôi có nghe được một vài chuyện," Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh, hơi có vẻ khổ sở nói, "Cũng không tính là nghe được, là một người bạn có quan hệ khá tốt với tôi đã cho tôi xem một đoạn video, tôi đã từng dẫn theo Tiểu Vũ đi ăn cùng cậu ấy. Cậu ta bảo là soi trong vòng bạn bè của mình thấy được video của Tiểu Vũ, sau đó gửi video đó qua cho tôi, bài post đó đăng từ nửa năm trước, khi đó tôi vừa mới lấy thân phận người yêu để hẹn hò với Tiểu Vũ."

Cậu đặt di động lên bàn, mở đoạn video đó ra cho Tiêu Chiến xem.

Tiêu Chiến vừa liếc mắt nhìn đã hiểu.

Sợ là Tạ Tinh Vũ đã bị lộ tẩy rồi.

Video này chắc là quay được ở trong một hộp đêm nào đó, Tạ Tinh Vũ trang điểm đậm đà mặc áo hai dây trễ ngực quần short cực ngắn đang đong đưa cơ thể theo tiếng nhạc xập xình, còn làm ra những hành động mập mờ ám muội với những tên đàn ông xung quanh.

Vương Nhất Bác nhìn ra trên mặt anh không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, trong lòng cũng đã hiểu được vài phần.

"Bạn tôi nói cậu ta còn đặc biệt bóng gió hỏi thăm được, người đăng video nói cô gái này là khách quen của hộp đêm kia, cũng đã từng hẹn hò với không ít khách nam ở đấy."

Cậu vừa nói vừa day day mi tâm.

Tiêu Chiến cũng cảm thấy chật vật thay cậu.

"Người đăng video cũng đã từng lên giường với cô ấy một lần."

Anh không biết Vương Nhất Bác rốt cuộc là lấy tâm trạng gì để nói ra được những lời này, lại lấy tâm trạng gì để đến tìm anh chứng thực. Có lẽ trong lòng cậu cũng mong chờ người trong video không phải Tạ Tinh Vũ, với tư cách là bạn cùng phòng, nếu như Tiêu Chiến phủ nhận nhất định sẽ có sức thuyết phục rất lớn.

Cũng có thể nếu như ngày đó Vương Nhất Bác không bắt gặp Tạ Tinh Vũ đang vội vàng ra ngoài, thì dù cho cậu có xem video cũng sẽ chỉ cảm thấy cô gái này và Tạ Tinh Vũ chẳng qua là trùng hợp nhìn giống nhau mà thôi.

"Xin lỗi, tôi không có cách nào để nói với cậu về vấn đề này."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, thật ra thì cậu cũng đã hiểu rồi.

"Tôi chỉ có thể nói với cậu, đối với cậu Tạ Tinh Vũ rất nghiêm túc, cô ấy là thật tâm muốn hẹn hò với cậu, cũng muốn cùng cậu kết hôn. Nếu như cậu coi trọng sự chân thành cô ấy dành cho cậu, vậy thì không cần phải để ý người khác nói cái gì, chuyện tình cảm như này vốn không có thập toàn thập mỹ. Bất kể có nói thế nào, cậu cũng đừng nghi ngờ chân tâm cô ấy dành cho cậu."

Mặc dù chân tâm này quá rẻ mạt.

"Ha, chân tâm kiểu này có phải rẻ rúng quá rồi không?" Vương Nhất Bác cười tự giễu, cậu dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn Tiêu Chiến, "Ở trong mắt người như các anh, có phải thể xác và tinh thần là hoàn toàn có thể tách rời nhau ra có đúng không? Đừng nói là cô ấy muốn kết hôn với tôi, kể cả có lấy nhau rồi thì cũng thế mà thôi."

Tạ Tinh Vũ cho dù có kết hôn cũng sẽ không thay đổi, Tiêu Chiến không có cách nào chối bỏ chuyện này, nhưng mà...

Cái gì gọi là "người như các anh"?

Vương Nhất Bác như này là tự động coi anh thành cùng loại người với Tạ Tinh Vũ đấy à?

"Xin lỗi nhé, tôi không đồng ý với lời này của cậu." Anh đặt dao nĩa xuống rồi đứng lên, "Cậu có thể không thừa nhận sự thật lòng của cô ấy, nhưng cậu không thể suy đoán vô căn cứ tôi là dạng người gì được."

"Thật xin lỗi, tôi không có ý đó." Vương Nhất Bác nhận ra vừa nãy bản thân đã không biết lựa lời.

Tiêu Chiến nhìn cậu, vẫn cảm thấy dáng vẻ xin lỗi của cậu không phải xuất phát từ đáy lòng, giống đang ứng phó qua loa hơn.

Vì vậy anh không ngồi xuống.

"Tôi biết có lẽ cậu có chút thái độ với tôi, rất nhiều người cũng đều có thành kiến với chúng tôi như vậy, cho rằng bọn tôi rất phóng đãng, đúng là có những người như thế, chuyện này tôi không phủ nhận, nhưng mà không phải ai cũng giống như ai." Anh kéo ghế trực tiếp bước ra ngoài, "Cảm ơn chiêu đãi của cậu, tôi no rồi, đi trước đây."

Anh mới chỉ ăn có hai miếng bánh mì dứa mà thôi.

Anh nghe Vương Nhất Bác gọi tên anh một lần, anh tạm ngừng bước chân một lát, vẫn là không quay đầu lại đi tiếp ra ngoài.

Anh đang đánh cược.

Anh cược một lần Vương Nhất Bác có thể cảm thấy áy náy hay không, có thể bởi vì thật sự thấy có lỗi mà đuổi theo hay không.

Bước chân anh rất chậm, anh tính toán thời gian Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra thanh toán cần mất bao lâu, sau đó ngay khi anh sắp ấn xuống phím bấm thang máy, có người ở đằng sau kéo cánh tay anh lại.

"Tiêu Chiến, thật sự rất xin lỗi, tôi thật tâm thật ý nói xin lỗi với anh." Vương Nhất Bác kéo cánh tay anh, mặt đầy áy náy bước theo anh vào thang máy, "Gần đây bởi vì những chuyện kia mà tâm trạng tôi đang buồn bực, lúc nói chuyện không có suy nghĩ, tôi thật sự không có ý tứ muốn xem thường anh."

Quả nhiên tên mình được kêu lên từ miệng cậu ấy sẽ vô cùng dễ nghe.

Tiêu Chiến nhắc nhở bản thân, phải biết điểm dừng mà thu tay lại.

"Được rồi, tôi tha thứ cho cậu."

Tuy nói ra như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt anh vẫn cực kỳ nghiêm túc như cũ.

Vương Nhất Bác quả nhiên không tin: "Thật không?"

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu một cái, không lên tiếng.

Bầu không khí trong thang máy đột nhiên lại trở nên gượng gạo.

Đầu sỏ khiến cho lần gặp mặt này của hai người trở nên không vui là Vương Nhất Bác chỉ có thể chủ động nghĩ cách làm dịu bầu không khí: "Nếu thật sự không tức giận, vậy chí ít cũng để tôi lái xe đưa anh về nhà đi."

Tiêu Chiến đưa tay vào túi áo khoác, nắm lấy chìa khóa xe đang được để bên trong.

"Có phải cậu quên mất rằng tôi đã mua xe rồi không?" Anh nói.

Trên mặt Vương Nhất Bác lại viết lên hai chữ lúng túng.

Tiêu Chiến rút tay từ trong túi áo ra, cười nói: "Có điều cũng rất đúng lúc đấy, vừa khéo hôm nay tôi không lái xe, ngồi tàu điện ngầm đến đây."

Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức cười: "Đi thôi, xe của tôi ở bên kia."

Tiêu Chiến biết xe cậu đang đỗ ở đó.

Vương Nhất Bác đến sớm hơn so với anh, lúc anh đến nơi còn đặc biệt tìm kiếm một vòng quanh hầm gửi xe, tìm được xe của Vương Nhất Bác rồi liền đỗ chiếc xe mới mua của mình vào ô trống bên cạnh xe của cậu.

Hai chiếc xe được đặt cạnh nhau, anh nhìn vào là cảm thấy vui vẻ.

Anh đi theo sau lưng Vương Nhất Bác, như không có chuyện gì xảy ra đi ngang qua xe của mình, mở cửa chiếc xe kia của Vương Nhất Bác.

Lần này anh không hề do dự, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái.

-tbc-


(*) Cha Chaan Teng (茶餐厅): là tinh hoa và là mô hình đại diện thực thụ cho ẩm thực Hong Kong. Cha Chaan Teng vốn là một nhà hàng kết hợp quán trà quán cà phê trong những năm 1950 - 1960 ở Hong Kong, được tiếp thu và phát triển theo phong cách nhà hàng của phương Tây kể từ sau Thế chiến thứ 2.

Minh hoạ cho không gian của mô hình này trên baidu, mà tui không hiểu những quán kiểu này thì có gì mà yên tĩnh nhỉ ¯\_()_/¯

(*) Tỷ suất giá thành quả (性价比): Price-performance ratio, một thuật ngữ trong kinh tế, thể hiện mối quan hệ tỉ lệ giữa hiệu suất của sản phẩm và giá của sản phẩm. Đây là một định lượng để cân nhắc khả năng mua khách quan của hàng hóa. Đối với người mua, tỷ lệ này càng cao thì càng có lợi.

(*) Bánh mì dứa (菠萝油): là một món ăn phổ biến ở Hong Kong, gọi là bánh mì dứa không phải vì bánh được làm từ dứa mà vì hình thù của nó trông giống quả dứa thôi, trong nguyên liệu làm bánh không hề có tí dứa nào hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic