Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




5.

Tiêu Chiến lặng im không lên tiếng đợi suốt một tuần, vẫn không đợi được tin chia tay của Tạ Tinh Vũ và Vương Nhất Bác.

Anh hoài nghi linh cảm của mình xảy ra vấn đề, Vương Nhất Bác có lẽ không phải kiểu người trong mắt không chứa nổi một hạt cát như anh nghĩ, rõ ràng đã biết ở sau lưng cậu Tạ Tinh Vũ đã làm những gì, vậy mà vẫn có thể nhẫn nại không nhắc đến chuyện chia tay.

Hoặc là vẫn còn có một khả năng, Vương Nhất Bác vẫn muốn nể mặt Tạ Tinh Vũ không làm to chuyện, cậu đang đợi Tạ Tinh Vũ chủ động trước.

Nếu là như vậy, cũng có hơi đàn ông đến mức ngớ ngẩn rồi.

Mặc dù không có tin chia tay, nhưng rõ ràng Tạ Tinh Vũ đã nhận ra được sự hờ hững của bạn trai mình.

Cô than phiền với Tiêu Chiến suốt ba ngày rằng Vương Nhất Bác đối xử với cô lạnh nhạt miễn cưỡng, hẹn cậu đi chơi cậu luôn nói đang có việc, lúc gọi điện thoại lại gấp gáp cúp máy. Dựa vào kinh nghiệm của cô, hoặc là gần đây Vương Nhất Bác có mục tiêu mới, hoặc là cậu bắt đầu cảm thấy nhàm chán khi ở bên cô rồi.

Tiêu Chiến hỏi cô: "Em định làm thế nào?"

"Để em nghĩ đã..."

Tạ Tinh Vũ có hơi gặp khó khăn.

Trước kia đều là cô đá người ta, vẫn chưa từng nếm trải cảm giác bị người khác lạnh nhạt không để ý tới. Cái người hết lần này đến lần khác thờ ơ không quan tâm đến cô lại chính là người bạn trai hàng thật giá thật duy nhất, cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện thế này.

Cho tới bây giờ cô đều xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác bằng dáng vẻ mà cậu thích, nếu như có gì đó ngoài ý muốn...

E rằng Vương Nhất Bác đã không còn thỏa mãn với việc chỉ làm người yêu trên tinh thần nữa rồi.

"Anh nói thử xem... nếu như em với anh ấy lên giường, dựa theo cái tư tưởng cứng nhắc bảo thủ đó, nhất định anh ấy sẽ lập tức mua nhẫn kim cương đến cầu hôn em đúng không?" Tạ Tinh Vũ dùng ngón tay chấm nước vẽ vòng vòng trên mặt bàn, "Có điều anh ấy qua lại với em vẫn luôn giữ đúng chừng mực, em phải tìm lí do để anh ấy bắt buộc phải ở lại qua đêm mới được."

Bởi vì biết thái độ hiện giờ của Vương Nhất Bác đối với Tạ Tinh Vũ là như thế nào, Tiêu Chiến không hề cảm thấy cách làm này của cô có thể có hiệu quả.

Trừ phi Vương Nhất Bác che giấu quá kĩ, thật ra cậu cũng là một người tinh thần và thể xác có thể tách nhau ra.

Tiêu Chiến hỏi cô: "Em muốn kết hôn với cậu ấy sao?"

Tạ Tinh Vũ lắc đầu một cái: "Bây giờ thì em vẫn chưa sẵn sàng, nhưng mà nếu anh ấy thật sự đề cập đến chuyện này, chắc là em vẫn sẽ đồng ý thôi. Em có thể nói với anh ấy em cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, vẫn chưa chuẩn bị tốt, hy vọng anh ấy cho em thêm chút thời gian để làm cô dâu, nhất định anh ấy sẽ đồng ý mà, trước giờ anh ấy vẫn luôn rất tôn trọng em."

"Cần anh tránh đi không?" Tiêu Chiến lại hỏi.

"Không không không, anh không thể tránh, anh chính là cái cớ của em đó!"

Tiêu Chiến không hiểu được ý của cô.

Có điều rất nhanh anh đã sáng tỏ rồi.

Tạ Tinh Vũ ngồi ngay trước mặt anh gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, bảo rằng ngày mai là sinh nhật của anh, với cương vị là chủ nhà và bạn bè tốt, cô đã đặt cho Tiêu Chiến một món quà mà anh vẫn luôn muốn có từ trước giờ, nhưng mà quà tặng vừa to vừa nặng, một mình cô không thể mang, hy vọng ngày mai Vương Nhất Bác có thể dành chút thời gian lái xe đến giúp cô một chuyến.

Cô biết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không quá quen nhau, nói dối như này sẽ không mảy may bị lộ tẩy.

Chỉ cần Tiêu Chiến bằng lòng phối hợp.

Thực tế thì Tiêu Chiến quả thật không có lý do gì để phản đối, anh thậm chí còn vì Tạ Tinh Vũ đã nghĩ ra biện pháp giúp anh có thể gặp Vương Nhất Bác một cách danh chính ngôn thuận mà cảm thấy vui vẻ.

Lý do này không tiện từ chối, Vương Nhất Bác chỉ do dự hai giây liền đáp ứng cô.

"Ngày mai em sẽ mua sẵn rượu, uống rượu vào là anh ấy không thể lái xe, em lại giữ anh ấy ngủ lại qua đêm, nếu mà anh ấy còn cự tuyệt thì đúng là không phải đàn ông đích thực."

Loại chuyện này, chỉ có thể nhìn xem ý chí của Vương Nhất Bác có đủ kiên định hay không mà thôi.

Con người Tạ Tinh Vũ cũng đáo để thật, vì để tìm được món quà phù hợp với tiêu chuẩn "vừa to vừa nặng" mà cô đã nói, Tạ Tinh Vũ chạy đôn chạy đáo khắp mọi nơi, cuối cùng mua một chiếc máy tạo độ ẩm không khí đặt trên sàn.

Lúc Vương Nhất Bác chuyển cái thùng đó vào phòng, Tiêu Chiến có hơi ngạc nhiên.

Khí hậu thủ đô vô cùng khô hanh, sau khi anh đến đây vẫn không quen được, lúc ban đầu cũng từng chảy máu mũi vài lần vì quá khô nóng, mắt cũng thường xuyên bị khô, anh phải mang theo thuốc nhỏ mắt bên người mới có thể giảm bớt triệu chứng. Trong phòng ngủ của anh có đặt một máy tạo ẩm rất nhỏ, lúc nào đi ngủ anh cũng bật lên, nhưng hiệu quả cũng không được tốt cho lắm.

Mặc dù Tạ Tinh Vũ lấy anh làm lí do để dụ dỗ Vương Nhất Bác, nhưng cũng vẫn là hết lòng vì anh mà lựa chọn quà tặng.

Thời điểm Vương Nhất Bác đang vùi đầu lắp đặt máy tạo ẩm, anh lặng lẽ cho Tạ Tinh Vũ một cái ôm.

"Cảm ơn em."

"Khách sáo gì chứ? Đừng có xem em như người ngoài."

Không thể không nói, là một người bạn, Tạ Tinh Vũ đích xác không có tật xấu gì đáng để bới móc.

Chỉ tiếc mối quan hệ hiện giờ của hai người là tình địch.

Sáng sớm trước khi Tạ Tinh Vũ và Vương Nhất Bác quay về Tiêu Chiến đã gọi ở bên ngoài một bàn lớn thức ăn, Tạ Tinh Vũ lấy ra rượu vang đỏ cô đã chuẩn bị từ trước và hai ly rượu.

Tiêu Chiến thấy cô chỉ lấy hai cái ly, trong lòng thầm nói không ổn.

"Không phải anh nói tối nay những người bạn kia của anh muốn tổ chức party mừng sinh nhật hay sao? Vừa vặn Nhất Bác đến đây, em liền nhân cơ hội này tận hưởng thế giới hai người với anh ấy." Tạ Tinh Vũ nhìn Tiêu Chiến, "Em cũng không cố chấp giữ anh lại làm bóng đèn nữa, chúc anh đi chơi vui vẻ nha!"

Như này không giống với những gì đã bàn trước đó.

Nhìn dáng vẻ Tạ Tinh Vũ là nhất định muốn anh phải đi.

Anh vốn định lúc ăn cơm thấy chiêu nào thì phá chiêu đó, nghĩ cách để nhắc nhở Vương Nhất Bác vài câu, nhưng bây giờ xem ra không thể thực hiện được nữa. Chờ đến khi anh rời đi, chỉ sợ là Tạ Tinh Vũ muốn làm cái gì thì làm, một khi ý chí Vương Nhất Bác không còn kiên định, câu chuyện sẽ phát triển theo hướng khác.

Có lẽ sẽ có người nghĩ rằng họ có thể tận dụng cơ hội để khảo nghiệm xem liệu người họ thích có thể chịu đựng được thử thách hay không, nhưng anh không hề thích loại khảo nghiệm như vậy.

Anh không hiểu lắm con người Vương Nhất Bác, cho nên phải bóp chết tất cả tình trạng bất lợi có thể phát sinh ngay từ trong nôi.

Tiêu Chiến cầm lấy chìa khóa xe và điện thoại di động ở một bên, nửa đùa nửa thật nói với Tạ Tinh Vũ: "Được rồi, vậy anh ra ngoài vui vẻ đây, sẽ cố gắng hết sức sau rạng sáng mới trở về, tránh làm phiền đến thế giới riêng của hai người nhé."

Tạ Tinh Vũ nghe vậy sửng sốt một lúc, gương mặt nhìn anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên.

Tiêu Chiến mở to mắt cười lớn, nói: "Đùa tí thôi, là tự anh muốn đi chơi thâu đêm."

Nói xong, anh thâm sâu nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Vương Nhất Bác suy tư một lúc lâu mới nhìn về phía anh, nhìn nét mặt có lẽ cậu đã hiểu được ý của anh rồi. Cậu đứng lên, nói: "Không thì anh cũng đi trước đây, lát nữa trong công ty còn có chút việc cần xử lý, anh về công ty tùy tiện ăn gì đó là được rồi."

Tạ Tinh Vũ không chịu: "Không phải anh nói tối nay không tăng ca hay sao?"

"Vừa mới nhận được tin nhắn." Vương Nhất Bác lãnh đạm trả lời.

Cũng may Tạ Tinh Vũ không phải một người IQ không cao thích truy đuổi tận gốc những chuyện như này, nếu không chỉ cần cô lấy điện thoại của Vương Nhất Bác ra tìm chứng cứ, cô sẽ phát hiện căn bản là cậu không hề nhận được tin nhắn nào như thế.

Cô quá thông minh, cho nên biết được những hành động nào là Vương Nhất Bác không thích.

"Dù gì thì cũng ăn cơm đã rồi hẵng đi, một bàn lớn thức ăn như này, em cũng ăn không hết mà."

Vương Nhất Bác lui một bước, nói: "Được rồi, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em, có điều không thể uống rượu, lát anh còn phải lái xe về công ty nữa."

Xem ra cậu cũng không chắc chắn về định lực của chính mình cho lắm.

"Vậy anh đi trước đây, hai người từ từ ăn."

Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại bước ra cửa.

Sau khi tới bãi đỗ xe, anh tựa vào bên cạnh nắp động cơ gửi cho Tiểu Ba một tin wechat, hẹn y buổi tối uống rượu nói chuyện cùng nhau. Tiểu Ba nói đúng lúc y đang ở bar XY, bất cứ lúc nào muốn uống rượu muốn nói chuyện cũng có thể tháp tùng.

Tiêu Chiến cất điện thoại đi, cũng không xuất phát ngay lập tức, anh tính sẽ ở đây đợi một lát.

Anh muốn biết kết quả sau khi Vương Nhất Bác và Tạ Tinh Vũ đã nói chuyện với nhau xong.

Là triệt để chia tay? Hay là Tạ Tinh Vũ giả vờ rằng sẽ không ra ngoài làm xằng làm bậy nữa, vậy là Vương Nhất Bác liền vô cùng rộng lượng đồng ý cho cô thêm một cơ hội?

Lần này anh không cần chờ quá lâu.

Hơn mười phút trôi qua, Vương Nhất Bác liền bước ra từ trong thang máy.

Cậu có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Chiến.

"Sao anh vẫn còn ở đây?"

"Không có chỗ để đi ấy mà..." Tiêu Chiến bất đắc dĩ buông tay, "Chẳng có ai muốn mở party chúc mừng sinh nhật tôi cả, cậu không nhìn ra Tiểu Vũ chỉ muốn tìm lí do để tôi rời đi hay sao? Gần đây cô ấy cứ luôn phiền não, cảm thấy cậu đối xử với cô ấy lạnh nhạt, cho nên mới nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu này. Làm sao mà cậu xuống đây nhanh thế? Chắc không phải là..."

"Ừm, bọn tôi chia tay rồi."

Vương Nhất Bác nhún nhún vai.

Tiêu Chiến cố làm ra vẻ kinh ngạc hỏi lại: "Nhanh như vậy sao? Lần trước chúng ta cùng ăn tối cậu hỏi tôi về chuyện kia, tôi tưởng là lúc đó cậu đã định sẽ chia tay với cô ấy rồi, kết quả vẫn chẳng thấy Tiểu Vũ nhắc đến, tôi lại nghĩ cậu vẫn quyết định sẽ thông cảm, muốn tiếp tục cùng cô ấy hẹn hò. Xin lỗi nhé, hôm nay đúng là cô ấy đã nhờ tôi giúp đỡ để lừa gạt cậu, tôi nghĩ nếu như hai người không chia tay, giúp đỡ một chút cũng không sao hết."

"Lừa gạt tôi? Hôm nay không phải sinh nhật của anh?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

"Đương nhiên không phải, sinh nhật tôi vẫn còn chưa đến."

"Tạ Tinh Vũ thật là..." Vương Nhất Bác cau mày thở dài, "Thật xin lỗi anh, bởi vì chuyện của bọn tôi, còn bắt anh phải nói dối theo nữa."

Tiêu Chiến lắc đầu một cái: "Không cần xin lỗi đâu. Cậu với Tiểu Vũ đã chia tay, không có lí gì lại vì chuyện cô ấy làm mà xin lỗi tôi cả, còn về Tiểu Vũ... Cô ấy là bạn tốt của tôi, đã nhờ tôi giúp đỡ, tôi cũng đồng ý rồi, vậy nên người cần nói xin lỗi là tôi mới đúng, hôm nay xin lỗi cậu nhiều."

Vương Nhất Bác gượng gạo cười, cúi đầu xuống, nhìn có vẻ rất khó khăn.

"Khoảng thời gian này tôi đã đi tìm bạn bè hỏi thăm một chút, cũng đã đến những hộp đêm mà cô ấy hay đi, nói thật, hôm nay gặp lại Tạ Tinh Vũ, tôi cảm thấy cô ấy vô cùng xa lạ. Những gì cô ấy thể hiện trước mặt tôi từ trước đến nay đều là giả vờ, tôi còn thật lòng thật dạ mà thích cô ấy, mặc dù con người tôi có hơi không hiểu lãng mạn, đối xử với cô ấy cũng không đủ săn sóc, nhưng tôi quả thật rất khó để tha thứ cho sự lừa dối như thế này."

Nói xong, cậu tựa hồ cảm thấy nói với Tiêu Chiến những lời này không ổn cho lắm, lại nói: "Tôi không nên nói với anh những lời này."

Tiêu Chiến đưa tay nhẹ nhàng khoác lên bả vai cậu, thấp giọng bảo: "Nhìn cậu không được ổn lắm, hay là đừng lái xe một mình nữa, cần tôi đưa cậu về công ty không?"

"Không cần, hôm nay tôi không tăng ca."

Thôi được rồi, nếu đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể lần sau lại nghĩ cách 一一

"Tôi cảm thấy có lẽ tôi cần tìm một chỗ để phát tiết."

Phát tiết lên người tôi đây nè.

Tiêu Chiến lặng lẽ nói trong lòng.

"Tôi thấy có lẽ cậu cần uống chút rượu, say một trận, sau đó ngủ một giấc thật ngon, người bình thường thất tình đều làm như vậy." Anh ân cần nhìn Vương Nhất Bác, "Có điều trông cậu bây giờ thật khiến cho người ta phải lo, nếu cậu không ngại, hay là tôi đi uống cùng cậu chút nhé?"

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Xung quanh đây có chỗ có thể uống rượu sao?"

Trong đầu Tiêu Chiến tự động pass mấy quán rượu nhỏ gần đây, nói với cậu: "Đúng lúc tôi có một người bạn mở quán bar, không thì đến chỗ đó của cậu ta nhé?"

"Được."

"Có điều..." Tiêu Chiến nửa do dự nửa lúng túng nói, "Chỗ đó là một gay bar."

Quả nhiên Vương Nhất Bác kinh ngạc trợn tròn mắt.

Tiêu Chiến lập tức bổ sung thêm: "Tôi bảo đảm tuyệt đối là một quán bar chính quy, không có mấy kiểu người không đứng đắn không đàng hoàng gì đó đâu, có vài cô gái và thẳng nam cũng sẽ đến đó chơi, chẳng qua là một mình đến đó có thể sẽ bị người không quen đến bắt chuyện. Nếu cậu cảm thấy không được tự nhiên, cứ xem như là partner của tôi là được, có partner rồi sẽ không bị người khác quấy rầy nữa."

"Vậy làm phiền anh rồi." Vương Nhất Bác nói.

"Đừng nói như vậy, dù sao trước kia tôi đã từng giúp Tiểu Vũ giấu cậu, hôm nay lại cùng cô ấy nói dối, tôi cũng thấy rất áy náy." Tiêu Chiến chỉ chỉ chiếc SUV đang đỗ bên cạnh, "Ngồi xe của tôi đi, sau khi uống rượu tôi sẽ tìm tài xế đến lái xe hộ."

"Được." Lần này Vương Nhất Bác không do dự nữa.

Ban đầu Tiêu Chiến còn lo Vương Nhất Bác có thể sẽ nhận ra xe của anh, dẫu sao lần trước xe của anh cũng đỗ ngay bên cạnh xe cậu, lưu ý một chút là có thể nhìn ra ngay. Nhưng xe của anh là loại thường nhìn thấy trên phố, thân xe màu trắng cũng chẳng có gì đặc biệt, Vương Nhất Bác càng không thể bất cứ lúc nào cũng để ý đến những chiếc xe khác, xác suất nhận ra cơ hồ là số không.

Trên đường đến quán bar, anh bông đùa nói một câu với Vương Nhất Bác.

Anh nói: "Uống rượu với tôi mà cậu không lo lắng sao? Tôi cong đấy nhé."

Nếu như ban đầu còn có chút phòng bị, sau khi nghe được anh nói như vậy Vương Nhất Bác lại hoàn toàn yên tâm: "Đừng đùa thế nữa, anh cũng không phải dạng người như vậy."

Sao mà dễ bị lừa thế không biết?

Đây cũng không phải đang nói đùa, Tiêu Chiến nghĩ thầm trong đầu, tôi chính là dạng người như vậy đấy.


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic