Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




6.

Lần đầu tiên đặt chân vào bar XY, quả thực có thể nhìn ra được Vương Nhất Bác đang rất căng thẳng.

Tiêu Chiến làm bộ như không nhìn thấy, quen cửa quen nẻo dẫn cậu vào trong, vừa đi vừa nói với cậu: "Tôi biết thẳng nam các cậu hơi có chút hiểu nhầm với mấy chỗ như gay bar, cho rằng nơi này nhất định sẽ chướng khí mù mịt, cậu vào trong rồi sẽ biết thôi, thật ra thì cũng giống với quán bar bình thường ấy mà, ông chủ là bạn của tôi, ban đầu lúc sửa sang chỗ này cậu ta cũng tốn tâm tư lắm, tôi cũng khá thích cái phong cách này."

"Cái tên thật lạ." Vương Nhất Bác nói ra lời từ đáy lòng.

Hai người sánh đôi bước vào, một bàn gần cửa vừa vặn là các cô gái đến tham gia náo nhiệt, vừa nhìn thấy bọn họ hai mắt liền như phát ra ánh sáng, lấy tay che miệng sợ bản thân sẽ hét lên.

Tiêu Chiến liếc mắt liền nhìn ra đây là một bàn hủ nữ.

Thấy nơi này quả thật giống như những gì Tiêu Chiến nói, không có cảm giác âm u ngột ngạt, toàn bộ trang trí đều theo style Industrial, thật sự là vô cùng có phong cách, mấy cô gái kia cũng khiến Vương Nhất Bác dần buông lỏng cảnh giác hơn.

Tiêu Chiến dẫn cậu đến chỗ Tiểu Ba chào hỏi.

"Đến rồi à?" Tiểu Ba đang nói chuyện phiếm cùng bartender, nhìn thấy anh lập tức ra đón, ngay sau đó cũng nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh, "Đây là bạn anh? Bạn trai hay là bạn bình thường?"

Bị Tiểu Ba quan sát từ đầu đến chân một lượt, Vương Nhất Bác tỏ ra có chút không được tự nhiên.

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Bạn tôi, cậu đừng đùa quá đáng, hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt, tôi đến uống với cậu ấy mấy ly, nếu có người hỏi, cậu cứ nói là cậu ấy đến đây cùng với tôi, hiểu không? Cậu ấy là trai thẳng, cậu nói chuyện để ý hộ tôi một tí."

Vương Nhất Bác lúc này mới gật đầu chào hỏi với Tiểu Ba: "Xin chào."

"Được rồi, bạn của Chiến Chiến thì chính là bạn của tôi, không cần khách sáo đâu, gọi Tiểu Ba là được, nếu là lần đầu đến đây, hôm nay tôi sẽ dành cho cậu chiết khấu thật lớn luôn." Tiểu Ba là người rộng rãi thẳng thắn, mặc dù động tác có hơi chút ẻo lả, nhưng cũng không làm người khác thấy ghét, "Đi với tôi nào, tìm cho hai người một chỗ yên tĩnh."

Tiểu Ba nói xong, tiến lên khoác lấy tay Tiêu Chiến kéo anh đi về phía trước, ở góc độ Vương Nhất Bác không thể nhìn thấy dùng cùi chỏ khẽ chọc vào eo Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhẹ gật đầu.

Tiểu Ba ngay lập tức hiểu ra.

"Cậu muốn uống rượu gì?" Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác.

"Bia là được rồi."

Vừa nhìn là biết cậu không giống người thường xuyên uống rượu, mấy chỗ như quán bar thế này hẳn là cũng chưa đến nhiều. Mục đích của Tiêu Chiến hôm nay là đi cùng cậu, lúc này cũng không chọn gì nữa: "Được, trước tiên cứ lấy 6 chai bia đi."

"Ok, có ngay."

Tiểu Ba nháy mắt với Tiêu Chiến, đi thẳng về phía quầy bar.

Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Sao nào? Nơi này cũng không tệ lắm đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, nói: "Điều kiện quả thật không tồi, cũng không ồn ào lắm, nhìn ra được lúc trang trí đúng là đã tốn rất nhiều tâm tư, phong cách như này tôi cũng rất thích."

Tiêu Chiến cười nói: "Đúng vậy, tôi cực kỳ thích style Industrial này, trước kia Tiểu Ba từng học thiết kế, cho nên ở phương diện này cậu ấy rất giỏi. Lúc trước tôi còn đùa sau này nếu có mua nhà sẽ để cậu ấy thiết kế hộ, cứ dựa theo cái style này mà làm, kết quả cậu ta lại không đồng ý."

"Tại sao vậy?" Vương Nhất Bác không hiểu.

"Cậu ấy nói phong cách kiểu này không thích hợp để ở, lạnh lẽo quá."

Còn chưa kịp nghe đánh giá của Vương Nhất Bác, điện thoại Tiêu Chiến đang để trên bàn đột nhiên sáng lên.

Là Tạ Tinh Vũ gọi điện tới.

"Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại đã." Anh đứng dậy nói với Vương Nhất Bác, "Đợi lát nữa nếu Tiểu Ba có tới hỏi thăm linh tinh hay nói năng lung tung cái gì, cậu cũng đừng coi là thật, chẳng qua là cậu ta thích đùa giỡn vậy thôi, không có ý xấu đâu."

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: "Được."

Tiêu Chiến đối với nơi này rất quen thuộc, trực tiếp hướng về lối đi đến nhà vệ sinh, đứng ở một góc tương đối yên lặng gần đó nhận điện thoại.

Tạ Tinh Vũ ở trong điện thoại làm nũng với anh: "Chiến Chiến bảo bối, anh chạy đi đâu rồi vậy? Em bây giờ rất khó chịu rất muốn khóc, anh có thể trở về ngồi với em cho em mượn một bờ vai được không?"

Tiêu Chiến hắng giọng, hỏi lại cô: "Sao vậy? Bạn trai đi về tăng ca rồi à?"

"Đi từ lâu rồi, tăng ca cái gì chứ? Hôm nay anh ấy đến đây là vì muốn chia tay với em, cưng ơi, em thất tình rồi..."

Tiêu Chiến cố ra vẻ kinh ngạc: "Tại sao cậu ấy lại muốn chia tay với em? Thích người khác rồi ư?"

"Không phải, em bị lộ tẩy rồi!" Giọng Tạ Tinh Vũ vừa như đưa đám vừa có chút ăn năn, "Sau khi anh đi rồi anh ấy liền nói có chuyện muốn hỏi em, sau đó liền hỏi em có quen biết với một người tên Thôi Quốc Cường hay không, em nào có biết đến ai có cái tên quê mùa như vậy chứ? Thế rồi anh ấy cho em xem hình, tên Thôi Quốc Cường đó chính là Kevin đã từng lên giường một lần với em, hắn ta còn quay lại video của em rồi đăng lên vòng bạn bè, Vương Nhất Bác với tên đó có quen biết."

"Vậy chẳng phải là cậu ấy đã biết hết rồi hay sao?" Tiêu Chiến hỏi.

"Cũng không hẳn là thế, anh ấy không biết nhiều như vậy, anh ấy chỉ cho rằng em không chống lại được cám dỗ phản bội anh ấy một lần, rồi còn nói anh ấy không thể chịu được việc bị cắm sừng mà bản thân lại không hề hay biết gì hết, chuyện này không còn cách nào xoay chuyển nữa rồi."

"Em ấy..." Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, "Phải biết trước sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy chứ."

Xem ra Vương Nhất Bác vẫn giữ lại chút mặt mũi cho Tạ Tinh Vũ, cố gắng hết sức để hảo tụ hảo tán.

"Em muốn anh quay về với em..." Tạ Tinh Vũ kéo dài âm cuối, ỏn à ỏn ẻn.

Tiêu Chiến nghĩ trong đầu, nếu như nhận điện thoại là một tên trai thẳng, mười người thì phải đến tám chín người sẽ không chống cự được cái kiểu làm nũng này.

Tiếc là anh không phải.

"Xin lỗi nhé, hôm nay thật sự không về được, giờ anh đang ngồi ở quán bar bạn anh mở uống rượu." Anh nhẹ nhàng nói, "Người anh thích cũng đang ở đây, anh không muốn đi."

Thanh âm Tạ Tinh Vũ đột nhiên lớn hơn mấy lần: "Anh có người mình thích lúc nào vậy? Thế mà lại không nói với em!"

"Chuyện mới gần đây thôi, vẫn chưa đâu vào với đâu, nói với em sao được?"

"Thế thôi vậy, đợi anh câu được người vào tay rồi, nhớ mang người đến cho em nhìn một chút, em cực kỳ tò mò kiểu đàn ông như thế nào sẽ được anh nhìn vào mắt đó nha."

Tiêu Chiến nói lời từ tận đáy lòng: "Được, mượn tạm lời chúc của em nhé."

Anh tắt điện thoại đang muốn quay về, vừa mới xoay người liền thấy Tiểu Ba thần thần bí bí đi lại đây.

"Làm sao?"

Tiểu Ba kéo anh về lại chỗ cũ, để cho cả người anh bị giấu sau khúc quanh, sau đó hất cằm về phía sau lưng, thấp giọng nói cho anh biết: "Trai thẳng của nhà anh đang tới đây, chắc là muốn đến nhà vệ sinh."

Chỗ bọn họ đang đứng vừa khéo chênh chếch với cửa nhà vệ sinh, ở trước lối vào có lắp một cái cửa, ban đầu lúc lắp đặt Tiểu Ba cũng cân nhắc rất chu toàn, cố ý lắp cửa cách âm, cho nên ở trong lối đi cơ hồ sẽ không nghe được tiếng nhạc bên ngoài vọng tới, khách quen của bar sẽ thường xuyên đến đây để gọi điện thoại.

Nếu như đứng ở đây nói chuyện, người đi ngang qua nhất định có thể nghe thấy rõ.

Tiểu Ba đột nhiên tăng lớn âm thanh, hỏi Tiêu Chiến: "Đừng có lừa tôi, cái người anh mang đến này chính là bạn trai của bạn cùng phòng mà anh nói lần trước đấy sao? Không phải anh nói cậu ta là thẳng nam không có hứng thú với anh à? Thế sao hôm nay cậu ta lại theo anh đến chỗ này của tôi vậy?"

Y vừa mở miệng, Tiêu Chiến đã lập tức hiểu ngay.

Tiểu Ba như này là đang muốn giúp anh khéo léo chọc thủng lớp tường giấy.

"Bọn họ chia tay rồi, tôi muốn giúp cậu ấy uống rượu giải sầu một chút." Tiêu Chiến nói.

"Anh hào phóng ghê ha, có phải cậu ta không biết anh thích cậu ta có đúng không?" Tiểu Ba trong miệng thì nói nghiêm túc, trên mặt lại treo nụ cười pha trò, "Sớm đã nói với anh đừng thích kiểu trai thẳng này rồi, vừa có tội lại vừa dằn vặt mình, người thích anh nhiều như vậy, được người ta nâng niu trên tay không tốt hay sao? Cứ thích dính lấy an ủi người khác, lại còn không dám nói gì cả."

"Cậu coi như không biết chuyện này đi, đừng có lỡ miệng."

"Anh thật sự không định để cho cậu ta biết à?" Tiểu Ba hỏi anh.

"Đương nhiên không thể để cậu ấy biết rồi, nếu cậu ấy biết được người bạn mà mình tin tưởng ôm cái loại suy nghĩ đó, không thấy ghê tởm mới là lạ." Tiêu Chiến thấp giọng, "Vốn là chuyện không có khả năng, chẳng qua là tôi lo cho cậu ấy quá nên mới dẫn đến đây. Sau này có thể làm bạn bình thường là tôi mãn nguyện rồi, không hy vọng xa vời những thứ khác."

Tiểu Ba liếc mắt nhìn anh: "Chán nhất là cái kiểu yêu yêu đương đương như này của các anh, có muốn tôi giúp anh một tay bỏ thêm vài thứ vào trong rượu của cậu ta không, trực tiếp từ gạo sống nấu thành cơm chín, dù cậu ta có thẳng hơn thì cũng làm gì được nữa đâu?"

Tiêu Chiến khẩn trương nói: "Cậu đừng như vậy, nếu cậu dám làm thế, bọn tôi ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa rồi."

Tiểu Ba nhỏ giọng nói: "Được rồi đấy, cậu ta đi vào rồi."

Tiêu Chiến gật đầu một cái.

Vốn cũng không muốn để cậu biết nhanh như vậy, nhưng kỳ thực anh cũng không định giấu cậu mãi, đã thế thì cứ coi như chọn ngày không bằng gặp ngày đi.

Vừa mới trải qua việc thất tình, lúc này chính là thời điểm tình cảm của Vương Nhất Bác tương đối yếu ớt, cũng là thời cơ tốt nhất để anh thừa dịp tấn công, muốn tìm được khoảng thời gian thích hợp hơn lúc này sợ rằng rất khó.

Điều duy nhất anh lo lắng là, sau khi Vương Nhất Bác biết chuyện này sẽ xa lánh anh.

Việc anh cần đề phòng cũng chỉ có chuyện này.

Cũng may khi anh quay về chỗ ngồi không được bao lâu thì Vương Nhất Bác cũng quay lại, cậu cũng không chán ghét anh đến mức lặng lẽ rời đi, chẳng qua là nhìn có vẻ căng thẳng hơn trước rất nhiều, Tiêu Chiến chỉ có thể làm như không thấy.

Vương Nhất Bác nâng ly lên định tiếp tục uống, lại bị Tiêu Chiến đưa tay chặn lại.

"Mở lại chai khác đi."

Tiêu Chiến lấy đi ly rượu trong tay cậu, để nhân viên phục vụ mang tới hai cái ly sạch khác, thay thế cho hai cái đã dùng trước kia. Chai bia đã bật ra uống được một nửa kia cũng bị anh để qua một bên, anh lấy dụng cụ khui chai bật nắp một chai mới.

"Dạy cậu một chiêu này." Anh nhìn về phía Vương Nhất Bác, ánh mắt chuyên chú, "Bất kể là ở quán bar hay quán karaoke, một khi cốc đã rời khỏi tầm mắt của mình rồi, những thứ bên trong đừng đụng đến nữa, có thể sẽ không an toàn đâu. Mặc dù ông chủ chỗ này rất thân với tôi, nhưng người xa lạ cũng có rất nhiều, lòng phòng bị không thể không có."

Bả vai đang căng thẳng của Vương Nhất Bác từ từ thả lỏng ra.

"Hình như anh rất có kinh nghiệm." Cậu nói.

Tiêu Chiến nhún vai một cái, chỉ vào Tiểu Ba đang đứng nói chuyện với khách cách đó không xa: "Thiếu chút nữa là tôi đã mắc phải, cũng may đúng lúc Tiểu Ba nhìn thấy, nếu không hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi."

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, có vẻ như vô tình nói: "Vậy mà anh còn dám tới?"

"Hết cách rồi mà..." Tiêu Chiến cười khổ thở dài, nhấc ly lên uống một hơi cạn hết một nửa, "Tôi vừa tới thủ đô, cuộc sống còn chưa quen, cũng không có bạn bè nào, ngoại trừ Tiểu Vũ, Tiểu Ba là người tôi quen lâu nhất. Phàm là những người biết tính hướng của tôi, đại đa số đều đối xử với tôi rất xa lạ, cứ coi tôi như virus vậy, chỉ có ở đây tôi mới không khác biệt so với người ta."

"Không phải bây giờ rất nhiều người đều có thể tiếp nhận rồi hay sao?"

"Miệng thì nói tiếp nhận, nói không kỳ thị, nhưng gặp được rồi thì đều không như thế, cứ như đụng trúng bệnh truyền nhiễm ấy." Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, hỏi cậu, "Cậu thì sao? Cậu biết tính hướng của tôi rồi, vẫn bằng lòng coi tôi là bạn chứ?"

Vương Nhất Bác có phong độ lại yêu thể diện, đáp án của vấn đề này anh đã chắc chắn đến 90%.

"Đương nhiên rồi, tôi đến đây với anh, chính là coi anh như bạn bè đấy."

Tiêu Chiến lập tức vui vẻ ra mặt.

Bởi vì sự thẳng thắn của anh, lòng phòng bị của Vương Nhất Bác đối với anh rõ ràng đã hạ xuống mức thấp nhất, về sau cũng không để lộ ra bất kỳ vẻ không thoải mái nào. Mặc dù như vậy, cậu vẫn cố để bản thân không uống say đến mức bất tỉnh nhân sự, cậu duy trì ba phần tỉnh táo, để Tiêu Chiến gọi người lái xe hộ đưa cậu về nhà, cởi giày ra bước vào phòng liền trực tiếp ngã người ngủ mất.

Sau khi tỉnh dậy cậu mới phát hiện, Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách của nhà mình, suốt đêm cũng không rời đi.

Cậu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng hết sức nhẹ động tác.

Dù cho là vậy, Tiêu Chiến luôn ngủ không sâu giấc vẫn bị cậu đánh thức.

"Xin lỗi, tôi ngủ quên mất ở đây." Tiêu Chiến đứng lên, kéo kéo quần áo vì nằm ngủ mà đã nhăn nhúm cả lại, "Tối hôm qua thấy cậu say quá, sợ là tôi về rồi nếu cậu có buồn nôn hay bị làm sao lại không có ai ở bên. Cậu cũng biết sau khi say mà buồn nôn cũng rất nguy hiểm còn gì, dù sao tôi cũng không có việc gì nên muốn chăm sóc cậu một lúc, kết quả không hiểu sao lại ngủ mất tiêu."

Đối với quan tâm và chăm sóc của anh, Vương Nhất Bác quả thực không biết nói gì, chỉ còn lại sự cảm kích đang lấp đầy trong tim.

"Thật ra trong nhà cũng có phòng dành cho khách mà, ghế sô pha chật như vậy, ngủ rất không thoải mái đúng không?"

"Khá ổn, ngủ rồi thì cái gì cũng không biết nữa, hiện tại lại thấy eo có hơi đau." Tiêu Chiến lúng túng cười một tiếng, hỏi cậu, "Trông tôi lúc này khẳng định chán lắm nhỉ, không có cách nào đi thẳng đến chỗ làm luôn, tôi có thể mượn tạm phòng tắm của cậu tắm 一一"

Nói được một nửa, anh đột nhiên lại dừng lại.

Vương Nhất Bác không hiểu nhìn anh.

Tiêu Chiến có vẻ hơi thấp thỏm hỏi cậu: "Mượn tạm phòng tắm có phải là hơi bất tiện không?"

"Dĩ nhiên là không rồi, anh đi tắm đi."

Vương Nhất Bác nhìn ra anh đang bứt rứt không yên, suy nghĩ một chút, gọi anh lại: "Đợi một chút, tôi lấy cho anh khăn tắm khác, lấy cả cho anh bộ quần áo khác luôn, anh như thế này mà đi làm ngay thì không ổn thật. Có điều chỗ tôi không có bộ đồ nào mới hết, chỉ có đồ tôi từng mặc qua rồi thôi, anh có ngại không?"

Tiêu Chiến cố gắng kiềm chế nội tâm đang nhảy nhót tung tăng, hết sức bình tĩnh nói: "Đương nhiên là không ngại."


-tbc-


Thất tịch vui vẻ nhaaaaa (づ ̄ 3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic