Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


9.

Nhìn Tiêu Chiến mặt đầy vô tội nói ra những câu vượt quá sức chịu đựng của mình, Vương Nhất Bác quẫn bách đến mức không dám nhìn vào mặt anh.

So với một loạt chuyện hoang đường vừa xảy ra, kỳ thực chuyện khó giải thích nhất vẫn là nụ hôn kiềm lòng không đặng của cậu và Tiêu Chiến lúc cao trào.

Cậu tưởng Tiêu Chiến sẽ truy hỏi nguyên do, kết quả Tiêu Chiến lại chỉ coi như vừa rồi không phát sinh chuyện gì cả, từ đầu đến cuối đều là thái độ "Không có gì không sao hết đừng để ý đến", anh rút ở bên cạnh ra mấy tờ giấy vệ sinh, lau sạch thứ đồ ở trên tay và trên quần áo.

Hôm nay Tiêu Chiến mặc một chiếc quần jeans ôm sát người, lúc anh cúi đầu lau quần, vị trí đáy quần vẫn đang gồ lên, rất khó mà không để ý tới.

"Cậu ngồi đây một lát đi, tôi vào nhà vệ sinh sửa sang lại chút."

Nói xong lời này, Tiêu Chiến cũng không nhìn nét mặt Vương Nhất Bác nữa, trực tiếp vòng qua quầy bar quay lại chỗ sô pha.

Mấy người ngồi đó thấy anh trở lại, ngay cả hát hò cũng không muốn nữa, từng người từng người hô to gọi nhỏ, truy hỏi anh có thấy kích thích hay không có thấy sướng hay không.

Tiêu Chiến tiện tay cầm lên áo sơ mi khoác ngoài của Tiểu Ba đang vắt trên lưng ghế che lại phần hông, có chút xấu hổ phàn nàn: "Đều tại mấy người, ai viết tờ giấy đó thế, sau này mà còn chơi lớn như vậy là tôi không đi nữa đâu, bạn trai tôi tương đối bảo thủ, còn thế này nữa cậu ấy sẽ nổi giận mất."

Anh hất cằm về phía Tiểu Ba: "Tôi vào nhà vệ sinh dọn dẹp chút đây."

Tiểu Ba lập tức đứng lên: "Đúng lúc tôi cũng muốn đi, uống đầy một bụng rượu nên phải đi giải phóng một chút, các anh tiếp tục đi, không cần đợi bọn tôi đâu!"

Từ trong phòng đi ra, Tiểu Ba cười đểu nói với Tiêu Chiến: "Chúc mừng anh nha."

Trên mặt Tiêu Chiến cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt.

"Chúc mừng cái gì chứ? Chơi hơi quá rồi, đợi cậu ấy tỉnh rượu lấy lại tinh thần sợ rằng sẽ xa lánh tôi mất. Vốn dĩ tôi chỉ muốn trêu chút thôi, nếu cậu ấy thật sự không vui hoặc phản đối rõ ràng thì tôi sẽ dừng lại, kết quả là cậu ấy uống nhiều rồi, lại không muốn khiến tôi cảm thấy cậu ấy đứng đắn quá mức không thể chơi, tóm lại là ngay cả tôi cũng thấy hết sức vô lý đây."

Tiểu Ba nói: "Vậy tôi hỏi anh, cảm giác thế nào hả? Rất sướng có đúng không?"

"Cậu ấy mới sướng, tôi chỉ muốn..."

"Chỉ muốn cái gì?"

Tiêu Chiến đỏ mặt nhỏ giọng nói bên tai Tiểu Ba: "Muốn bị cậu ấy thao. Cậu không biết đâu, vừa rồi thiếu chút nữa là tôi đứng không vững, ngay cả tiếng thở dốc của cậu ấy cũng sexy muốn đòi mạng."

"Má nó chứ, anh lẳng lơ thật." Tiểu Ba không nhịn được văng tục một câu, sau đó đảo mắt nói, "Tôi thấy cậu ta không phải thẳng nam sắt thép thực thụ đâu, dựa vào kinh nghiệm của tôi ấy, mười phần thì đến tám chín phần là gay ngầm. Kiểu người như này chỉ cần anh có biện pháp cạy miệng cậu ta ra, có khi về sau còn cong hơn cả nhang muỗi."

Tiêu Chiến che mặt nói: "Vừa rồi bọn tôi mới hôn môi, nhưng mà tôi không dám cạy miệng của cậu ấy."

"Ôi cái đệt! Ý của tôi không phải thế này!" Tiểu Ba cạn lời đẩy anh vào buồng vệ sinh, "Anh mau vào đấy mà tỉnh táo lại cho tôi, đừng có như kiểu đến mùa động dục thế này nữa."

Chờ đến khi hai người quay lại phòng KTV, Vương Nhất Bác đang một mình ngồi ở quầy bar uống rượu.

Tiêu Chiến mặt đầy lo lắng bước tới: "Sao cậu lại ngồi đây uống một mình thế này? Hôm nay cậu uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa, uống quá mức thân thể không thoải mái thì phải làm sao?"

Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, cười khổ nói: "Vẫn chưa đủ say."

"Cứ phải uống say để làm gì? Trốn tránh thực tế à?" Tiêu Chiến hỏi cậu.

Vương Nhất Bác không lên tiếng.

Tiêu Chiến cướp lại chai rượu trong tay cậu, cười nói: "Đã nói với cậu đừng để trong lòng rồi, cậu nhìn đi, nếu mà thật sự muốn nhắc đến thì vẫn là cậu được lợi từ tôi đấy, tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cậu cần gì phải để ý chứ hả?" Anh vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, "Thôi nào, để tôi chào bọn họ một tiếng, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi trước vậy."

Người ở đây cũng đã uống không ít rồi, nghe Tiêu Chiến nói phải đi về, cũng không giữ lại nữa.

Lúc hai người đứng bên xe đợi người lái thay đến, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Nếu như hôm nay là người khác tới đây cùng anh, anh cũng sẽ làm chuyện như vậy với bọn họ sao?"

Men rượu bắt đầu thấm, Tiêu Chiến có chút chóng mặt, thật lâu sau mới phản ứng được câu hỏi của cậu là có ý gì.

Vương Nhất Bác cho rằng cậu xuất hiện ở đây chẳng qua chỉ là tình cờ, là do khi cậu đang trả lời tin nhắn mừng sinh nhật của Tiêu Chiến thì vừa khéo nhắc đến.

Đến đây cùng Tiêu Chiến vốn dĩ phải là người khác.

"Đương nhiên là sẽ không." Tiêu Chiến khẳng định nói, "Nếu như là người khác đi cùng tôi, vừa khéo tôi cũng rút được tờ giấy như vậy, chắc là tôi sẽ thừa nhận ngay tại trận rằng tôi tìm người đóng giả bạn trai để lừa gạt cho qua chuyện."

Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn anh tựa như chìm trong biển sương mù dày đặc, không có tiêu cự.

Tiêu Chiến lại nói tiếp: "Thật ra thì hôm nay tôi cũng uống nhiều rồi, cho nên cũng có hơi chút mượn rượu để tăng thêm can đảm. Loại trò chơi kiểu đó không nhất định phải tham gia, nhưng mà lúc đó tôi..." Anh do dự khẽ lắc đầu một cái, "Thật ra thì lúc đó tôi cũng muốn thử một chút, thử nhìn xem nếu làm như vậy, từ nay về sau cậu có thể hoàn toàn ghét bỏ tôi hay không. Cậu cũng biết tâm tư của tôi đối với cậu là thế nào rồi, trước mặt cậu tôi cũng không che đậy gì cả, bảo muốn làm bạn bè bình thường với cậu cũng chỉ là đang lừa gạt cậu mà thôi. Sao tôi có thể chỉ muốn làm bạn với cậu được cơ chứ..."

"Thật xin lỗi." Vương Nhất Bác nói.

"Không cần xin lỗi tôi, tôi biết cậu không thể chấp nhận được tôi rồi." Tiêu Chiến bước một bước lại gần cậu, nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, giọng nói dịu nhẹ đến mức dường như không mang chút sức lực nào hết, "Tôi uống nhiều rồi, cậu cũng uống không ít, cậu có thể nhân lúc này mà trả lời một câu hỏi của tôi được không? Đợi cậu trả lời xong, chúng ta sẽ quên hết những gì vừa nói."

Vương Nhất Bác tựa như đã bị anh đầu độc: "Câu hỏi gì?"

"Mới vừa rồi..." Tiêu Chiến cắn cắn môi, phảng phất như đã hạ quyết tâm cực kỳ lớn, "Lúc tôi... cho cậu, người cậu nghĩ đến trong đầu là ai? Là người khác hay là tôi? Có hay không một giây phút nào đó, chỉ trong tích tắc thôi cũng được, cậu muốn cùng tôi làm tình?"

Câu hỏi của anh khiến Vương Nhất Bác muốn tránh cũng không thể.

"Chỉ cần cậu không bác bỏ, tôi sẽ coi như cậu đang ngầm thừa nhận." Tiêu Chiến nói.

Thẳng đến khi người lái thay đã tới, đưa bọn họ đến trước cửa tiểu khu nơi Vương Nhất Bác đang ở, Tiêu Chiến cũng không đợi được bất kỳ câu trả lời nào.

Đó chính là ngầm thừa nhận.

Vương Nhất Bác mở cửa xuống xe, Tiêu Chiến cũng đi theo xuống.

"Không cần tiễn đâu, anh mau về nhà đi." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến không nghe lời cậu, mà là hơi có phần hùng hổ tiến lại gần hơn, khiến cho Vương Nhất Bác phải nhìn thẳng vào anh trong tình cảnh này.

Chẳng có gì để mất nữa, Tiêu Chiến nói: "Có lẽ cậu có thể thử một chút, hẹn hò với tôi không hề đáng sợ như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương cậu, cũng sẽ không phản bội cậu, nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt."

"Được rồi." Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, "Đến đây thôi, Tiêu Chiến."

"Ý cậu là sao?" Trong lòng Tiêu Chiến dâng lên một dự cảm xấu.

Vương Nhất Bác nhìn sâu vào anh.

"Nếu như anh không muốn chỉ làm bạn, vậy thì tạm thời đừng liên lạc nữa."

Thẳng đến khi bóng lưng của cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Tiêu Chiến vẫn chưa thể hoàn hồn từ đòn tấn công vừa nãy.

Anh cho rằng việc anh làm cũng không quá đáng, dù sao vừa rồi Vương Nhất Bác cũng rất tận hưởng không phải hay sao? Hưởng thụ xong thì một cước đá văng người đi, hành động kiểu này khiến người ta khó mà chấp nhận cho được.

Chẳng lẽ thật sự là anh đã dồn ép quá mức rồi ư?

Anh cẩn thật suy nghĩ một chút, Vương Nhất Bác nói là "tạm thời" đừng liên lạc.

Tạm thời?

Là bao lâu?

Nếu quả thật là do anh dồn ép quá, vậy thì nới lỏng ra một chút cũng không sao cả, chỉ cần Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong phạm vi kiểm soát của anh, vậy thì hết thảy vẫn sẽ dựa theo đường đi nước bước anh muốn. Anh phải có lòng tin tuyệt đối với bản thân mình, nếu còn không thể thuyết phục được chính mình, vậy sao có thể thuyết phục được một người vô cùng cố chấp chứ?

Từ sau đêm hôm đó cùng Vương Nhất Bác tách ra, Tiêu Chiến cũng không chủ động liên lạc với cậu.

Đương nhiên, những bài đăng được phân nhóm có thể nhìn thấy trên vòng bạn bè chẳng thiếu đi cái nào, chỉ là đã bớt đi lượt like cùng bình luận.

Anh biết Vương Nhất Bác không phải là không có hứng thú đối với anh, càng không phải là đối với anh không có dục vọng, chẳng qua là cậu vẫn chưa vượt qua được cửa ải của chính mình, cậu không tin được bản thân sẽ đi thích một người đàn ông.

Trong tình cảnh này, nhất định Vương Nhất Bác sẽ thường xuyên để ý đến vòng bạn bè của anh.

Cho nên khoảng thời gian này vòng bạn bè của anh hầu như đều theo chủ đề đa cảm và hơi có một chút tươi mát, không còn là mèo mèo cún cún đáng yêu, không có các loại đồ ăn tinh xảo, thay vào đó là mưa ngoài cửa sổ, mây ở chân trời, thỉnh thoảng lại đăng một hai nội dung như thân thể khó chịu hoặc là bởi vì mất ngủ nên công việc xảy ra chút sai lầm, sống động cứ như anh đang thất tình buồn khổ.

Tạ Tinh Vũ trở về từ Tây Tạng cả người đều phấn chấn hẳn lên, ngoại trừ bị nắng đen da một chút, những thứ khác đều thay đổi rất tích cực, Tiêu Chiến nhìn mà cũng yên tâm hơn nhiều.

Bất luận có thế nào, anh đều hy vọng Tạ Tinh Vũ có thể vui vẻ hơn, không bị chuyện chia tay với Vương Nhất Bác trước kia ảnh hưởng đến.

Vương Nhất Bác cứ như là biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ vậy, ai cũng không nhắc đến.

Tạ Tinh Vũ không nói, Tiêu Chiến lại càng không chủ động nói ra.

Cách lần cuối cùng gặp Vương Nhất Bác đã qua hơn nửa tháng, Tiêu Chiến trong lòng rõ ràng, buông lỏng đến mức này là đã đủ lắm rồi, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng sau này gặp mặt Vương Nhất Bác cũng sắp quên sạch giữa bọn họ từng xảy ra những chuyện kia, anh cần phải xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác một lần nữa để nhắc nhở cậu một chút.

Trước kia cùng tham gia party sinh nhật của Vương Nhất Bác có một người là đồng nghiệp của cậu, lúc đó Tiêu Chiến cũng đã tìm người đó khách sáo vài câu, biết được Vương Nhất Bác đang đi làm ở chỗ nào.

Đây cũng là lí do hơn nửa tháng nay anh không quá nóng ruột.

Anh biết Vương Nhất Bác làm việc ở đâu, đang sống ở chỗ nào, không cần lo lắng người này sẽ hoàn toàn biến mất.

Trước giờ tăng ca anh đã giải quyết xong hết công việc ở trong tay mình rồi xin nghỉ phép, lái xe đến tòa nhà văn phòng nơi Vương Nhất Bác đang làm việc trước khi giờ cao điểm bắt đầu, ở trong hầm gửi xe thuận lợi tìm được xe của Vương Nhất Bác đang đỗ ở đó.

Tiêu Chiến đỗ chiếc xe của mình cách chiếc xe kia không quá xa, đảm bảo ngồi ở trong xe cũng có thể nhìn thấy được vị trí mà xe Vương Nhất Bác đang đỗ.

Sau đó anh đợi cho đến khi Vương Nhất Bác tan ca xuống hầm lái xe rời đi.

Hôm nay Vương Nhất Bác mặc áo sơ mi xanh lá cây cùng với quần cargo màu đen, xem ra vẫn đẹp trai y như nửa tháng trước, tóc có hơi dài hơn một chút, trông cả người cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến vui vẻ lái xe đi theo sau xe cậu.

Anh định lúc Vương Nhất Bác dừng xe lại sẽ làm bộ như vô tình gặp được mà xuất hiện trước mắt cậu, hai người mặt đối mặt với nhau, dù sao thì Vương Nhất Bác cũng không đến mức sẽ trở mặt rồi bỏ đi ngay tức khắc.

Bởi vì thời khắc như vậy, anh thậm chí còn mặc lại bộ đồ đã mặc vào ngày đi KTV kia.

Để giúp Vương Nhất Bác khôi phục lại ký ức đêm đó.

Vương Nhất Bác dừng xe ở trước cửa một tiệm hoa, bước vào trong rồi ôm một bó hoa ra ngoài, tốc độ rất nhanh, có vẻ là đã đặt hàng từ trước.

Đó là một bó hoa đỏ rực, nhìn như hoa cẩm chướng, cũng rất giống hoa hồng.

Cách hơn mười mấy mét, Tiêu Chiến nhìn không được rõ cho lắm.

Nhưng anh cảm giác sự tình có lẽ không được ổn.

Dự cảm của anh vẫn luôn chính xác như vậy.

Vương Nhất Bác mua hoa xong thì lái xe đến một địa điểm khác, cậu đỗ xe ở đó trong chốc lát, rất nhanh liền có một cô gái mặc váy liền thân vàng nhạt chạy chậm đến, ngồi vào ghế phó lái trên xe của cậu.

Tiêu Chiến mặt mũi âm trầm một mực lái xe theo đằng sau, thấy bọn họ dừng xe ở một nhà hàng đồ Tây đẳng cấp không tệ bầu không khí cũng rất mập mờ lãng mạn.

Mới chỉ có hơn nửa tháng mà thôi.

Anh nghĩ, Vương Nhất Bác lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đi yêu người khác hay sao?

Chỉ bởi vì anh không phải phụ nữ?

Như này thì bắt người ta nghĩ thông suốt kiểu gì đây?

Anh cách cửa sổ thủy tinh nhìn một hồi lâu, phát hiện hai người chỉ là lịch sự khách khí vừa trò chuyện vừa dùng bữa, không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào. Cô gái váy vàng kia ngay cả ăn bít tết cũng cẩn thận như thế, rất sợ động tác lớn sẽ khiến chàng trai ở đối diện ác cảm, tình huống kiểu này nhìn càng giống như đang xem mắt hơn.

Tiêu Chiến đột nhiên hiểu ra rồi.

Có lẽ không phải là Vương Nhất Bác đã yêu người khác, chỉ là cậu muốn nhanh chóng bắt đầu một đoạn tình cảm mới mà thôi.

Đúng là cố chấp.

Nhưng cho dù là vậy, Tiêu Chiến vẫn thích cậu trai này như cũ, cảm thấy cậu vừa ngốc lại vừa đáng yêu.

Người đàn ông này, một chút anh cũng không muốn nhường cho người khác.

Anh lặng lẽ bước vào phòng ăn, tìm một chỗ không bắt mắt ở trong góc ngồi xuống, gọi một ly đồ uống, sau đó yên lặng đợi thời cơ thích hợp.

Đến khi Vương Nhất Bác đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, anh lập tức đi tới bàn ăn đó.

"Xin chào."

Anh hơi khom lưng, lịch sự hòa nhã mỉm cười với cô gái mặc váy vàng.

Con gái đối với đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai khó tránh khỏi sẽ buông xuống tâm lý đề phòng, cô có chút bất ngờ nhìn Tiêu Chiến: "Chào anh, xin hỏi anh có chuyện gì không?"

"Là như này, vừa rồi lúc tôi dùng bữa ở đây có vô tình làm rơi điện thoại, vừa vặn là ở vị trí bạn đang ngồi bây giờ, xin hỏi lúc tới đây bạn có nhìn thấy chiếc điện thoại nào trên bàn không vậy?"

Cô gái lắc đầu một cái, nói: "Xin lỗi anh, lúc bọn tôi tới đây không thấy trên bàn có điện thoại. Nếu như vừa rồi anh dùng bữa ở đây, tôi đoán chắc là điện thoại được nhân viên phục vụ cầm lấy rồi, anh ra lễ tân hỏi chút thử xem, có lẽ sẽ tìm được đấy."

"Cảm ơn bạn." Tiêu Chiến vẫn nhã nhặn như cũ nói, "Vừa rồi tôi có nhìn thấy bạn trai của bạn rồi, bề ngoài rất tuấn tú, ánh mắt của bạn tốt thật đó."

Cô gái ngây ngẩn một lúc, sau đó xấu hổ xua xua tay: "À... bọn tôi không phải... bây giờ còn chưa phải là người yêu, cũng chỉ mới gặp mặt nhau ba lần mà thôi."

Gặp nhau ba lần...

Nụ cười trên môi Tiêu Chiến đột nhiên cứng lại.

Anh thấy phía dưới khóe miệng của cô gái có một nốt ruồi đen nho nhỏ.

Vị trí giống y hệt với nốt ruồi dưới khóe miệng của anh.

Không chỉ như vậy, lúc cô cười lên sẽ lộ ra hai chiếc răng thỏ, một điểm này so với anh cũng giống y đúc.

"Cảm ơn bạn nhé, chúc hai người dùng cơm vui vẻ."

Nói xong, anh xoay người rời đi, đứng trước quầy lễ tân thanh toán xong liền trực tiếp lái xe về nhà.

Vương Nhất Bác dùng cách xem mắt để trốn tránh tình cảm đối với anh, như vậy có thể suy đoán ra được: Cậu càng gấp gáp bao nhiêu thì rung động càng lớn từng đó. Tiêu Chiến không những không cảm thấy chán nản, ngược lại còn thấy vô cùng phấn chấn.

Vương Nhất Bác cứ khăng khăng tìm một người có điểm tương tự với anh...

Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác...

Tiêu Chiến mở giao diện trò chuyện với Vương Nhất Bác ở trong wechat ra, nhắm vào màn hình làm động tác "bắn súng", trong miệng nhẹ nhàng nói một câu: "Piu."


-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #fanfic