Chapter 29. Hoàn Kết HE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh rõ ràng đã nhìn thấy, phía trước chính là quỷ môn quan.

Nhưng mà...

"Cậu ấy không sao chứ?"

"Tiêu Chiến...!!"

"Không sao rồi không sao rồi, nệm hơi rất dày, cậu ấy không sao."

"Hôn mê rồi, cậu ấy hôn mê rồi.."

Trớ trêu thật, ông trời lại không muốn anh chết.

Tiêu Chiến lần nữa quay về phòng bệnh lạnh lẽo đến đáng sợ đó, đôi mắt vẫn nặng trĩu nhắm nghiền lại, không một chút động tĩnh.

Anh chính là đang rơi mình vào trạng thái chết giả, đại não không thể phân biệt được anh đã chết hay vẫn còn sống, nên hiện tại vẫn đang hôn mê.

Có phải bất công quá không, khi mà anh đã chọn chết đi bằng cách gieo mình trên tầng bảy xuống, hắn vẫn một mực kéo anh quay lại, là để dày vò anh tiếp chăng.

Tiêu Chiến hôn mê, lòng Vương Nhất Bác nặng trĩu gấp ngàn lần. Tận mắt nhìn thấy người mình yêu không còn thiết sống đến nổi nhảy lầu tự tử, mà nguyên nhân chín phần do hắn, hắn có thể cảm thấy dễ chịu sao?

Dĩ nhiên là không, tâm trạng hắn tệ hơn bất kì ai.

Trác Thành đã đánh hắn, đánh đến khoang miệng hắn không ngừng trào máu, mở miệng nói liền có thể thấy hàm răng trắng tinh đều đến một cách hoàn mỹ kia của hắn đều đã đỏ tươi, nhuộm đầy màu máu. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, hắn một lời cũng không oán trách lại.

Bởi Uông Trác Thành đánh không hề sai, hắn đáng lí phải nhận những thứ như vậy gắp trăm ngàn lần.

Vì hắn ra mà, tất cả đều vì hắn mà ra.

Cản được anh lần này, liệu có thể cản được lần sao không. Nếu như anh căn bản không muốn sống, họ níu kéo kiểu gì đây, cũng không thể ở cạnh anh suốt, ép buộc anh sống với mớ tình cảm vỡ nát, mớ kí ức đau thương đó được. Hắn vỗ ngực tự hỏi thử xem, anh rốt cục còn thứ gì để có thể bấu víu mà sống tiếp.

Anh từng vì muốn trả thù cho ba mẹ mà sống, còn muốn phải sống thật tốt, đứng trên đỉnh vinh quang cao cao tại thượng, không ai với tới. Thế nhưng cuối cùng câu trả lời cho câu hỏi suốt bao nhiêu năm qua của anh là gì, còn không phải là hắn hay sao.

Anh muốn trả thù, người giết ba mẹ anh trong loạt thông tin anh thu nhận được lại chính là hắn, mà hắn chính là người anh dù có vùi mình trong đầu xe vỡ nát, chỉ còn lại một chút hơi tàn cũng gắng gượng bảo rằng " Đừng giết em ấy". Anh cuối cùng có thể xuống tay với hắn trả thù cho ba mẹ hay sao?

Sống nổi nữa, anh đúng thật là người không có trái tim đó.

"Nhìn chuyện tốt cậu làm ra đi. Tôi không gọi cứu hộ đến, Tiêu Chiến sớm đã từ trên tầng bảy rơi xuống, nát xương nát thịt rồi." - Uông Trác Thành tầm mắt chứa đựng đầy sự phẫn nộ, đau thương ai oán, xen lẫn chút cảm giác khó chịu, giọng nói phát ra sớm đã gắt gỏng chua ngoa, khó nghe vô cùng.

Tuyên Lộ ngồi bên, đưa tay xoa lấy đôi bàn tay sớm vì giận dữ mà nắm thành quyền của Trác Thành, khẽ khuyên bảo: " Được rồi Trác Thành, chuyện đã đủ rối lắm rồi. Vấn đề bây giờ là phải khiến Tiêu Chiến nghĩ thông suốt."

Trách Thành càng nói càng tức, lại trở nên kích động đôi phần: "Thông suốt? Chị thử đặt mình vào hoàn cảnh Tiêu Chiến, chị sẽ thông suốt được sao. Đều là chuyện tốt hắn làm, đều do thằng đàn ông tồi là hắn gây ra."

Vương Nhất Bác nảy giờ vẫn không có biểu tình, không khóc cũng không cười, cơ mặt hoàn toàn xụi lơ đi, tay vẫn không ngừng nắm thật chặt cổ tay đang đặt vô lực trên giường. Tầm mắt hắn chưa từng rời đi, hai tiếng đồng hồ rồi, từ cái khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy anh quyết định nhảy xuống, cũng không đưa tay về phía hắn lần nữa, tâm can hắn đều như phế liệt cả rồi, đến khóc cũng không thể khóc.

Hắn chưa từng rời mắt, cũng chưa từng đảo mắt nhìn qua nơi khác ngoài đôi mắt đang nhắm nghiền của anh. Hắn sợ rằng, cái khoảnh khắc anh mở mắt tỉnh lại, đều sẽ mong manh, đều sẽ chóng qua như những bông tuyết tan mình trong nắng ấm, đều tan biến theo một tốc độ nhanh đến không kịp tận hưởng. Hắn chính là sợ như vậy, không thể rời mắt, chỉ sợ anh vừa mờ, hắn chỉ cần bỏ lỡ cái giây phút ấy, Tiêu Chiến sẽ nhất định chạy trốn đến một góc nào đó, quyết định kết liễu đi sinh mạng của mình.

Hắn muốn ngay khi anh mở mắt, hắn sẽ lập tức ở ngay bên cạnh, giải thích mọi chuyện, nói với anh rằng " Ba mẹ anh không phải em giết", " Đại Lục em không có ý định giết, là tên đàn em đó ngông cuồng làm càng, em giết tên đó rồi", lời muốn nói nhất vẫn là " Em xin lỗi", " Em yêu anh".

Tuyên Lộ thấy hắn ngồi như vậy đã được hai tiếng đồng hồ, đôi bàn tay vẫn chưa từng buông ra, cô khẽ tiến bước đến bên cạnh, đưa từng ngón tay thon dài đầy mềm mại của mình đặt lên vai hắn, vỗ vỗ vài cái.

"Bác sĩ đã nói Tiêu Chiến em ấy chỉ vì shock quá độ, hao tâm quá nhiều, cộng với tâm trạng không ổn định mới hôn mê. Không có chuyện gì đâu, em đừng lo, em ấy sẽ không bỏ chúng ta, sẽ không bỏ Tiểu Uyển mà đi đâu."

Vương Nhất Bác nhớ ra, lúc này mới khẽ chớp mắt, nhưng vẫn không hề dời tầm, nhạt nhòa nói mấy câu, nghe lại chẳng thế níu được chút sức sống nào trong câu nói: " Tiểu Uyển, đúng rồi Tiểu Uyển. Anh ấy nhất định sẽ không bỏ Tiểu Uyển." - Lời nói từ nhẹ nhàng lại chuyển sang kích động, đáy mắt hắn cuối cùng cũng nặn ra được vài giọt nước mắt khô nóng, lăn dài xuống má. Vương Nhất Bác hắn khóc.

"Chị, chị đưa Tiểu Uyển đến đây, nếu không anh ấy sẽ đi. Anh ấy muốn rời xa em, anh ấy muốn rời đi, chị gọi Tiểu Uyển tới đây.."

Thấy dáng vẻ em trai mình lại trở nên ngu ngốc, luôn lo sợ như này Tuyên Lộ rất đau lòng, cô cũng khẽ khóc, nước mắt cũng đã rơi ra, làm hốc mắt khô khốc kia được rửa qua một tầng nước mặn.

"Được, được. Chị gọi đến cho em, gọi đến cho em."

"Chị gọi mau đi có được không. Nếu không anh ấy sẽ đi mất." - Vương Nhất Bác hắn khóc khổ.

Tuyên Lộ biết rõ Uông Trác Thành hiện tại ở đây, nhìn thấy hắn tâm tình đều sẽ không dễ chịu, sớm muộn cũng không nhịn nỗi khiến bầu không khí trở nên tệ hại hơn, cô nhẹ tiến đến bên cạnh Uông Trác Thành.

" Trác Thành, em đến nhà đón Tiểu Uyển vào đây giúp chị, có được không?"

Trác Thành chán ngán, liếc nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu rời đi. Trước khi rời đi còn không quên xỉa xói hắn: "Giả vờ giả vịt đau khổ cho ai coi, cậu ta thành ra như vậy còn không phải do ơn cậu ban à."

Hắn nghe không nổi mấy lời đó, cũng muốn mở miệng nói chút gì đó, thế nhưng Uông Trác Thành nói đâu có sai, hắn không biết, cũng không thể nói được gì hết.

Uông Trác Thành rời đi cũng được một lúc rồi, hắn vẫn ngồi bên giường bệnh, không ăn không uống nắm lấy tay anh, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, vô cùng đáng thương.

"Baba.." - Giọng nói trong trẻo đáng yêu từ phía cửa cất lên, Tiểu Uyển trong bộ quần áo màu xanh dễ thương hết phần đã đứng sẵn ở đó, nón vải dáng lá sen trên đầu vẫn chưa kịp gỡ xuống, mắt Tiểu Uyển đã rưng rưng, hai bên má bánh bao tròn ủn cũng bị cơ mặt đang mếu kia làm cho trùn xuống, vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.

Vương Nhất Bác hắn lúc này mới chịu dời tầm mắt khỏi Tiêu Chiến, thế nhưng đôi bàn tay vẫn không thể buông ra.

Uông Trác Thành biết chắc hắn sẽ không bỏ tay anh ra, nên mới nhẹ nhàng bế Tiểu Uyển đến bên cạnh hắn.

Tiểu Uyển sụt sùi, thế nhưng mới chỉ rưng rưng chứ không khóc: " Baba, papa sẽ không sao chứ?"

Vương Nhất Bác nhẹ giọng: " Ừm, papa sẽ không sao, Tiểu Uyển đừng khóc."

Tiểu Uyển hít mũi, đưa tay quẹt tí nước mắt đã sắp rớt ra khỏi mi mắt, mạnh mẽ trong giọng nói trong trẻo đáng yêu của mình: " Tiểu Uyển không khóc, Tiểu Uyển rất ngoan. A dì nói Tiểu Uyển không khóc thì papa mới tỉnh lại."

Đứa trẻ này, hiểu chuyện đến như vậy, thật khiến người ngay lập tức muốn có một đứa.

Tiểu Uyển còn nhỏ, lại rất ngoan ngoãn, sợ rằng hắn sẽ phải lo lắng thêm nên đã không khóc, dù có sót cho baba đến cỡ nào, Tiểu Uyển bé vẫn ngoan ngoãn đến như vậy, ghét cũng không thể ghét được.

Vương Nhất Bác đưa một tay tháo cái nón dáng lá sen trên đầu Tiểu Uyển, lại nhẹ nhàng đưa những ngón tay thon dài của mình đan xen vào lọn tóc mỏng nhẹ của Tiểu Uyển, vuốt mấy cái cưng chiều.

"Tiểu Uyển, con là hy vọng cuối cùng, chỉ có con mới khiến papa sống tiếp."

Đúng rồi, chỉ còn Tiểu Uyển thôi, chỉ còn duy nhất Tiểu Uyển mới khiến anh ở lại thôi. Nếu như bé con Tiểu Uyển, cũng không đủ lớn để khiến anh sống tiếp giữa cuộc đời rối ren này, thì hết cách rồi, bọn họ không sớn không muộn cũng phải chấp nhận việc mất Tiêu Chiến mãi mãi rồi.

Bốn người, ba lớn một nhỏ quây quần bên nhau trong căn phòng bệnh rộng lớn này, toàn bộ đều đặt sự chú ý lên người Tiêu Chiến, mà Tiêu Chiến lúc này trong cơn mụ mị, dường như lại có ý lay động tỉnh dậy, ngón tay trỏ được Vương Nhất Bác nắm chặt trong lòng bàn tay khẽ lay động nhẹ, Vương Nhất Bác cũng hay là vừa cảm nhận được.

Cái dáng vẻ mệt mỏi Vương Nhất Bác lập tức nghiêm túc ngồi phắc dậy, tay nắm chặt hơn. Tuyên Lộ và Uông Trác Thành như thế cũng hướng mắt đến.

"Sao vậy?" - Tuyên Lộ gấp gáp hỏi.

"Ngón tay anh ấy cử động."

"Tôi đi gọi bác sĩ." - Uông Trác Thành chạy vội đi, vô cùng gấp gáp, vô cùng khẩn trương.

Bác sĩ nhanh chóng được gọi đến, kiểm tra sơ bộ thông qua nhãn cầu, và cả mạch đập, bác sĩ đưa tay hướng đến lòng bàn tay anh, thế nhưng hắn sớm đã nắm chặt không buông, bác sĩ có ý muốn hắn bỏ ra, nhưng hắn vẫn dường như không để tâm đến ánh mắt đó, vẫn đăm đăm nhìn anh.

Tuyên Lộ đứng bên cạnh, khẽ lay vai hắn, nhẹ giọng nói: " Được rồi Nhất Bác, em ấy sẽ không sao. Em bỏ tay ra cho bác sĩ kiểm tra một chút, ha."

Hắn đưa mắt nhìn Tuyên Lộ, lại đưa mắt nhìn anh, suy nghĩ một hồi mới chịu buông tay ra.

Hắn trông giống như đứa trẻ đang ôm lấy món quà mà mình thích nhất, dù cho ai có nói gì cũng quyết không buông ra, dáng vẻ sợ hãi, sợ anh mất đi của hắn thật khiến người ta đau lòng, đến độ bác sĩ cũng không thể mở miệng yêu cầu hắn buông tay ra, vì sợ hắn tổn thương.

Bác sĩ vừa xem xét xong, hắn không thừa không thiếu liền nắm chặt tay anh lần nữa.

Bác sĩ gấp hồ sơ bệnh án trên tay lại, điều chỉnh nút vặn của thiết bị y tế bên cạnh, sau đó mới nói: " Tình hình bệnh nhân đã ổn định hơn trước rất nhiều, đoán chừng 15 phút nữa sẽ tỉnh lại. Nhớ đừng để bệnh nhân kích động, vì tôi nghe nói hình như bệnh nhân là nhảy lầu tự sát mà, đúng chứ? Việc bây giờ nên làm là khiến cho bệnh nhân suy nghĩ thoáng hơn, tránh kích động, nếu không thì Hoa Đà tái thế cũng không cứu được."

Nói rồi bác sĩ kia rời đi.

Tiểu Uyển đứng bên này vội vàng chạy đến, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên đôi bàn tay run run của hắn, nước mắt hắn rơi xuống làm ướt luôn cả tay Tiểu Uyển.

"Baba không được khóc, baba khóc papa sẽ không tỉnh lại. Baba phải ngoan, Tiểu Uyển cũng ngoan, như vậy papa mới ở lại với chúng ta." - Tiểu Uyển ngây thơ nói, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mi hắn.

Tuyên Lộ cũng không ngăn được cảm xúc, rơi nước mắt theo: " Em xem, em còn không bằng Tiểu Uyển."

"Khóc cái gì mà khóc, chẳng phải cậu ta nhất định sẽ tỉnh lại sao. Dùng cái lưỡi của cậu mà giải thích, giải thích hết thì khúc mắc đều sẽ qua thôi." - Uông Trác Thành đứng bên cạnh, không tránh khỏi bất bình mà nói, cũng cảm thấy việc rơi nước mắt thật sự rất dư thừa, có khóc cũng không làm được gì, vô dụng biết bao.

Hắn thôi khóc, nhưng vẫn hướng tầm mắt nhạt nhòa, sớm đã bị gân máu nổi đỏ, bọng mắt cũng sưng húp lên mà nhìn anh, cũng không nói lấy lời nào.

Đúng như bác sĩ nói, 15 phút trôi qua, mi mắt anh cũng khẽ run run cạy mở, anh chính là quay về rồi.

Vương Nhất Bác hắn vui mừng, mọi người ai cũng vui mừng khôn siết, đưa ánh nhìn vô cùng trông chờ, hắn nắm chặt đôi bàn tay anh hơn.

Anh trong cơn mê, lại thấy được một loạt ánh sáng chói lóa chiếu rọi từ bốn hướng. Trong màn đêm tĩnh lặng, anh mơ hồ mở mắt, tầm nhìn nhạt nhòa đều là những mảng màu loang lổ.

Mi mắt đã cạy mở hết, đồng tử hóa lớn, mới có thể đem hình ảnh trước mắt thu vào, là một tầng nhà cao vô cùng sang trọng, ánh đèn lấp ló phả thẳng vào mặt. Anh đưa mắt nhìn sang, lại thấy hắn ngồi cạnh.

Anh tự hỏi, chết đi rồi cũng không thể thoát được hắn sao.

Anh ngồi phắc dậy, lại cảm thấy mọi thứ dường như cực kì chân thật, hóa ra không phải mơ, anh chưa chết, tức cười thật, từ tầng bảy rớt xuống mà vẫn chưa chết.

Vương Nhất Bác muốn vờn anh đến chừng nào?

Anh cười khổ, nước mắt cũng không ngừng rơi ra. Anh mạnh tay hất tay hắn ra khỏi cơ thể mình, nước mắt đều đua nhau chảy xuôi chảy ngược, anh gào lên, gào khóc trong căn phòng rộng lớn như vậy, đưa tay bịt lấy tai mình, nhắm nghiền mắt lại mà khóc, như không muốn nghe cũng không muốn thấy hắn.

Tất cả mọi người thấy anh kích động đều không khỏi lo lắng, Tiểu Uyển lúc này cũng sợ rồi, thằng bé khóc, nó khóc rất nhiều nhưng không lên tiếng, đưa tay bịnh miệng để không phát ra bất cứ âm thanh oa oa nào cả. Nhìn xem, hiểu chuyện, đáng thương biết bao nhiêu, có lẽ Tiểu Uyển trước đó đã phải sống trong một hoàn cảnh khắc nghiệt cỡ nào, đã khiến thằng bé hiểu chuyện đến đau lòng như vậy.

Vương Nhất Bác hắn tâm tình không hề dễ chịu, vô cùng khẩn trương, vô cùng gấp gáp, lắp bắp gọi mấy tiếng: "Tiêu Chiến, anh nghe em nói."

"KHÔNG! ANH KHÔNG MUỐN NGHE GÌ HẾT."

Tiêu Chiến quát lên, giọng nói đều đã vô cùng kích động, phẫn nộ có, đau thương có, hụt hẫng có.

"Tiêu Chiến, anh nghe em nói một chút đi có được không?" - Nước mắt đều đua nhau chảy, những dòng chất lỏng ấm nóng liên tiếp chạy dài qua gò má, theo xương hàm trượt thẳng xuống cổ, ướt át, khó chịu vô cùng. Vương Nhất Bác hắn giọng nói đã sớm khó nghe, bởi những tiếng nấc được hắn nén trong cổ họng đã làm cho thanh âm phát ra đã không thể rõ ràng nữa.

Tiêu Chiến vẫn nhắm nghiền mắt, không muốn mở ra để nhìn hắn, không muốn đối diện, cũng không muốn nghe bất cứ thứ gì từ hắn. Đúng hơn là có nghe, cũng không thể phân định đâu là thật đâu là giả, anh sợ bản thân yếu đuối lần nữa lại tin hắn, nhưng mà người anh yêu thương chết hết rồi, không còn ai nữa, anh có tin hắn lần nữa thì cũng sẽ chẳng còn gì để hắn cướp đi nữa.

Lục Nam sao, Tiêu Linh sao, nếu hắn muốn thì lấy hết đi, tha cho anh, tha cho anh.

"THA CHO ANH ĐI."

"Tiêu Chiến anh bỏ tay ra nghe em nói có được không?"

"Anh không muốn nghe gì hết, em tha cho anh đi, để anh chết đi Vương Nhất Bác."

"Tiêu Chiến... "

Vương Nhất Bác khó chịu, đau lòng, xót xa, Tiêu Chiến lại càng không dễ chịu, Tiểu Uyển lại càng sợ hơn, Tuyên Lộ nước mắt cũng đều chảy xuôi chảy ngược, Uông Trác Thành lạnh lùng cỡ nào, bây giờ cũng đã rưng rưng nước mắt.

"Từ trước tới giờ anh chưa từng xin em điều gì, lần này anh chỉ xin em, tha cho anh đi, để anh chết đi, thành toàn cho anh đi."

Tiêu Chiến không ngăn nỗi cảm giác vô cùng khó chịu mà lồng ngực đang mang đến, từng tiếng nấc đua nhau phát ra, bi thương ai oán đến xé lòng xé dạ.

Vương Nhất Bác gấp gáp, thở mấy nhịp lại quay sang bế Tiểu Uyển đứng bên cạnh ngồi lên đùi mình.

"Anh mở mắt nhìn xem, Tiểu Uyển, chúng ta còn Tiểu Uyển. Anh không thể bỏ con mà đi được Tiêu Chiến.. "

"Papa, đừng bỏ con đi có được không?" - Tiểu Uyển khóc lớn, tay cũng đã không còn tự bịnh chặt miệng mình nữa, đứa trẻ này lần nữa sợ rồi, sợ mất baba của nó, cái cảm giác có người thân yêu thương còn chưa kéo dài được bao lâu, Tiểu Uyển dù có hiểu chuyện cũng chỉ là một đứa bé ba tuổi, nó cũng muốn có ba, cũng muốn cảm nhận được tình thương gia đình.

Tiểu Uyển sợ, lại lần nữa bị bỏ rơi, Tiểu Uyển cảm thấy bản thân chính là thứ bỏ đi không ai cần như vậy sao.

"Anh có thể bỏ em, nhưng xin anh đừng bỏ con đi có được không? Tiểu Uyển cần anh, Tiểu Uyển thương anh.."

Tiêu Chiến nghe bên tay tiếng khóc nức nở của trẻ con, lại nghe được Tiểu Uyển. Đúng rồi, Tiểu Uyển là đứa bé mình cứu ra, lại không thể vứt bỏ nó lần nữa.

Tiêu Chiến mở mắt, đôi bàn tay run run không bịnh chặt tai lại nữa, anh đưa tay về phía Tiểu Uyển, giọng nói nghẹn ngào khó phát ra thành lời: " Tiểu Uyển, lại đây với papa.."

Tiểu Uyển ngay lập tức sà vào lòng anh, nức nở vùi mặt vào cơ ngực anh mà khóc, những tiếng oa oa vô cùng đáng thương cuối cùng cũng không thể che đậy mà phát lên.

Tiêu Chiến nước mắt rơi mỗi lúc mỗi nhiều, tầm nhìn sớm đã mờ nhòe đi hẳn. Loạt tâm tình vô cùng khó chịu đang không ngừng hòa trộn trong tâm trí anh, đau lòng có, mất mát có, tiếc nuối có, không nỡ có.

Anh đau lòng, vì nhớ về cái chết của ba người anh yêu thương, anh đau lòng, vì hắn đều là người chính tay gây nên. Anh tiếc nuối, anh không nỡ, đều là dành cho Tiểu Uyển, đứa trẻ này chỉ mới ba tuổi, ba mẹ ruột đã không cần nó, anh bỏ nó đi, sẽ để lại một vết hằng rất lớn.

Tiêu Chiến khóc, lúc này tầm nhìn mới hướng về nam nhân ngồi cạnh, hai hàng nước mắt chảy dài, trông vô cùng nhếch nhác, vô cùng đau khổ.

"Em bảo anh sống tiếp, anh sống thế nào đây...

Ba mẹ anh chết rồi, Đại Lục chết rồi...

Em giết bọn họ rồi..

Em bảo anh trả thù, anh làm sao có thể giết chết em, khi em là người còn lại duy nhất mà anh yêu thương.."

"Anh cuối cùng cũng không làm được, việc ngừng yêu em ấy."

Vương Nhất Bác khẩn trương, nắm chặt đôi bàn tay Tiêu Chiến: " Em không có giết ba mẹ anh, em không hề giết ba mẹ anh. Năm đó Paolo còn sống, là cậu ta ra lệnh giết ba mẹ anh, em khi đó chỉ là một thằng hầu tưới phân cho ruộng nho nhà Paolo, năm đó không phải em giết ba mẹ anh..". Vương Nhất Bác dừng một nhịp, lại tiếp tục nói. Hắn rất khẩn trương, cũng rất xúc động, nhưng lời nói lại vô cùng rõ ràng, gấp gáp nhưng đều nói đúng vào trọng tâm, bởi hắn sợ, anh sẽ không có đủ kiên nhẫn nghe hắn dài dòng, anh sẽ không thể nghe hết mà lần nữa ra đi.

"Anh có nghe được không, em không có giết ba mẹ anh.. Tiêu Chiến, em không có giết. Sau vụ ám sát đó vài năm, Paolo mới chết, em mới thay thế cậu ta, em mới trở thành Paolo thứ hai. Còn nữa, em không có chủ ý giết Đại Lục, là cậu ta đánh em, khiến tên đàn em bắn cậu ta, em không có ý giết Đại Lục. Tiêu Chiến, tên đàn em đó em giết rồi, giết cậu ta rất thảm, mai táng cùng Đại Lục rồi, Tiêu Chiến, đám tang Đại Lục em thay anh để tang, cũng đã đưa tiễn cậu ta rồi, cậu ta không cô đơn. Em sai rồi, em xin lỗi, Tiêu Chiến em xin lỗi.."

Hắn gục mặt, dường như xúc động đến không thở nỗi, hắn gục mặt xuống trong lòng bàn tay anh, anh có thể cảm nhận được dòng chất lỏng mặn chát kia đã chan đầy, ướt hết lòng bàn tay, anh có thể cảm nhận được từng tiếng nấc đến run người của hắn đã được đè nén tận sâu trong cuốn họng ra sao.

" Mất anh em không sống nổi..." - Vương Nhất Bác.

Anh không phải không tin, chỉ là vui đến không thở được. Anh khóc, khóc rất lớn, lại chính là một lần nữa gào khóc lên, nhưng lần này không phải tuyệt vọng, mà là vui sướng.

Anh không phải không tin hắn, chỉ là anh không dám mơ mộng quá nhiều.

Anh yêu hắn như vậy, từ lúc Jessica gọi hắn một tiếng Paolo, chẳng phải anh vẫn luôn tự nhủ rằng đều là hiểu lầm, đều có sai sót hay sao.

Hắn giải thích, ba mẹ anh không phải hắn giết, hắn không máu lạnh đến như vậy, anh còn có thể không vui sao.

"Em không lừa anh chứ?"

"Em không có lừa anh, em lừa anh nửa đời người rồi. Tiêu Chiến em sai rồi, em không nên lừa anh, em không nên khiến anh đau khổ. Vương Nhất Bác em biết sai rồi. Tiêu Chiến anh đừng quay lưng đi có được không?"

"Em yêu anh."

"Lời này em muốn nói rất lâu rồi, Tiêu Chiến lần này là em thật lòng thật dạ."

"Em yêu anh"

"Anh có nghe không? Em không lừa dối anh nữa, nửa đời còn lại, em bù đắp cho anh có được không?"

Anh ôm hắn, đưa đôi bàn tay gầy gò mà ôm lấy hắn. Lần này anh cảm nhận được rồi, trong đáy mắt hắn, sự dịu dàng ấy, không phải mộng tưởng nữa.

Lần này hắn nói yêu anh, đều có thể tin là thật rồi.

Tiêu Chiến cuối cùng nút thắt trong lòng cũng được gỡ rồi.

Ngày hôm đó ai cũng khóc, khóc rất lớn, đến không thở nổi. Đau lòng có, tổn thương có, nhưng trên hết vẫn là xúc động đến rơi nước mắt, sự vui mừng, hoan ái, đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net