10. Kiềm Chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không dành quá nhiều thời gian cho việc ăn uống, dù sao bọn họ đều là nam nhân thể lực cường tráng, thứ cần chính là một lượng thức ăn có thể bổ sung đủ năng lượng cho bản thân, cũng sẽ không quá chú tâm đến việc phải ăn chậm để cảm nhận hương vị của chúng.

Dù sao những món ăn đắt tiền này đối với Vương Nhất Bác hay Tiêu Chiến cũng thực rất tầm thường, càng ăn lại càng cảm thấy nó nhạt đến không thể nhạt hơn.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ cũng còn khá sớm, Bắc Kinh hiện tại chỉ mới bắt đầu trở nên nhộn nhịp, 21 giờ đêm chính là thời điểm mà trái tim của China đập nhanh nhất, Vương Nhất Bác không muốn bỏ lỡ nó một chút nào, huống chi ghế phụ còn có Tiêu Chiến cơ chứ.

"Bây giờ vẫn còn sớm, dượng có muốn đi đâu đó một chút không?"

Tiêu Chiến hình như đang nghiên cứu một vấn đề gì đó khá phức tạp, từ lúc lên xe anh vẫn luôn nhìn vào màn hình laptop. Anh không quá quan tâm việc về sớm hay trễ, nếu hắn muốn thì đi thôi, dù sao đây cũng là một buổi hẹn hiếm hoi giữa con trai và bố dượng.

"Được, con đã nghĩ được nên đi đâu chưa?"

Ngón tay trỏ Vương Nhất Bác vẫn đang gõ gõ lên bô lăng, hắn nghiêm nghị suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói.

"Đến bar đi, trông dượng có vẻ rất thích nó."

Thật sự hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Chiến tiếp xúc với Vương Nhất Bác bằng danh phận bố dượng. Tuy chỉ mới gặp nhau tầm một tháng, cơ hội để nói chuyện cũng như tìm hiểu đôi chút về đối phương hoàn toàn không có, thứ bọn họ trao nhau chính là vài cái liếc nhìn hời hợt, ngoài chúng thì chẳng còn gì nữa hết. Thế mà Vương Nhất Bác lại đưa Tiêu Chiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, đầu tiên là việc anh không thích ăn cà tím, thứ hai là việc anh rất thích đi bar.

Hắn còn tưởng câu nói "Chỉ với dượng." kia là nói điêu, hóa ra không phải vậy. Vương Nhất Bác thật sự có ngó đến anh.

Tiêu Chiến gập lại chiếc laptop, sự tinh ý của Vương Nhất Bác thật sự khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên: "Con làm sao lại biết dượng thích đi bar?"

Nhận lại câu hỏi như vậy của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trong lòng biết rõ lời đề nghị vừa rồi của mình đã ngầm được chấp nhận. Hắn không có biểu tình, đạp ga phóng nhanh từ hầm xe của nhà hàng lên đường lớn. Khi mà chiếc Mercedes Benz của hắn đã lao vun vút trên đường quốc lộ, những ánh đèn màu nhấp nháy bên đường trở thành một đốm sáng nhỏ xoẹt qua kính xe, hắn mới trầm giọng trả lời câu hỏi khi nảy của Tiêu Chiến.

"Sau lễ cưới một ngày, tôi đã thấy dượng đến bar với chiếc sơ mi lụa trắng, nhún nhảy trên nền nhạc cùng vài cô gái Tây. Dượng... Thấy việc đó rất vui nhỉ?"

"Aiss thật là, lại để con nhìn thấy rồi.", bất quá đó là một hành động không đẹp, khi mà chỉ vừa mới ngày đầu hậu kết hôn, chồng lại có thể bỏ vợ để đến bar nhún nhảy cùng những cô nàng nóng bỏng, Tiêu Chiến cũng không muốn Vương Nhất Bác vì vậy mà đánh giá mình.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không quá để tâm đến vấn đề Tiêu Chiến sợ. Anh chính là sợ hình tượng người chồng tốt trong mắt Tuyết Trinh sẽ bị Vương Nhất Bác đánh mất, nhưng việc mà Vương Nhất Bác thực sự quan tâm là Tiêu Chiến trong chiếc sơ mi lụa nhún nhảy và ôm eo người đẹp.

Vương Nhất Bác cũng không có quan tâm mẹ mình đến mức muốn bà ta có lựa chọn sáng suốt giữa trai ngoan và trai hư.

"Dượng không cần lo, mối quan hệ của tôi và mẹ cũng không tốt đến mức tôi sẽ đem chuyện đó nói với bà ấy."

Vấn đề đó Tiêu Chiến sớm đã biết, người như anh ấy à, chút khuất mắt nhỏ làm sao mà không nhìn thấu. Nhưng cũng không biết tại sao khi Vương Nhất Bác nói đến vấn đề đó, anh dường như có chút chột dạ.

"Dượng chấp nhận kết hôn với mẹ tôi vì cái gì?"

Đối diện với câu hỏi đột ngột đó của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không tránh khỏi có chút mơ hồ, phải nghe kĩ lại mới có thể nhận thức được. Bằng một cách đối đáp khôn khéo, dùng để thăm dò đối phương và tìm cách ứng xử cho mình sau đó, Tiêu Chiến không chọn trả lời ngay lập tức, anh hỏi lại.

"Thế con nói thử xem dượng chấp nhận kết hôn với mẹ con là vì cái gì?"

Vương Nhất Bác không có dự định được Tiêu Chiến sẽ hỏi ngược lại, nhưng hắn cũng không cần tốn quá nhiều thời gian để đưa ra đáp án của mình: "Có thể vì bất cứ cái gì, nhưng chắc chắn không phải vì tình yêu."

"Đúng là không phải vì tình yêu.

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến, hắn không biết anh đang nghĩ gì, cũng không dám phán đoán xem anh đang nghĩ gì. Không hoàn toàn tin những lời anh nói, vì hắn có một niềm tin rằng Tiêu Chiến không phải kẻ tầm thường chỉ để mắt đến những thứ hào hoa mà Tuyết Trinh có. Nhưng cuối cùng, đó cũng chỉ là sự suy đoán. Vương Nhất Bác nhếch mép cảm thán: Rất thẳng thắn! Dượng như vậy tôi thật sự rất thích, còn tốt hơi khối người giả tạo nói lời ngon ngọt bên ngoài.

Vương Nhất Bác dừng một nhịp, sau đó nói tiếp: "Nếu như dượng muốn tiền hay địa vị, tôi đều sẽ đem đến cho dượng..."

"Đổi lại cái gì?", Tiêu Chiến nhướng mày, thu lại nụ cười: "Con là người làm ăn, có qua thì phải có lại, nếu dượng thật sự muốn địa vị từ chỗ con, thì đổi lại dượng sẽ mất cái gì?"

"Không phải mất gì hết."

"Gì cơ?"

"Đối với dượng, không phải mất gì hết. Nếu như dượng muốn những thứ hào nhoáng đó, tôi có thể chu cấp cho dượng không thua gì mẹ của mình, nhưng tôi cũng sẽ không gượng ép để lấy đi một thứ gì đó của dượng hết... Tôi thích làm cho dượng tự nguyện giao thứ đó ra hơn."

Lời này Vương Nhất Bác nói ra, có được tính là một phút cao hứng hay không? Tiêu Chiến không quá để tâm, anh chỉ đơn giản nhắc nhở: "Có thể đêm nay con có chút hứng thú với dã tâm của dượng, bởi con nghĩ nó chỉ đơn giản là vài vali tiền, hay là vài chiếc thẻ đen không giới hạn. Nhưng con sẽ không thể biết được người được mình thỏa mãn dã tâm, sau đó lại tiếp tục dấy lên những dã tâm to lớn đến cỡ nào."

Tiêu Chiến dừng một nhịp, dời ánh mắt về phía bên đường. Anh là đang nhìn về tòa nhà cao nhất Bắc Kinh ở phía xa, nhìn xem, nó đẹp đẽ, tráng lệ biết bao nhiêu, dù cho tòa nhà cao năm mươi hai tầng đi nữa, đứng cạnh nó cũng đều sẽ trở nên nhỏ bé.

"Lòng tham của con người là một cái động không đáy. Đối với những thứ hào nhoáng như uy quyền và tiền bạc, chúng không bao giờ là đủ. Thế nên Vương Nhất Bác, nếu như dượng thật sự muốn gì đó ở con, con sẽ vì lời nói ngày hôm nay mà lụi tàn đấy."

Tòa nhà đó hiện tại cao nhất Bắc Kinh, nhưng là do chủ tòa nhà không đủ kinh phí, nếu không ông ta nhất định sẽ tiếp tục nâng nó lên với những tầng lầu chồng chất, dù cho nó hiện tại có cao nhất đi chăng nữa, đối với ông ta cũng sẽ không bao giờ đủ.

Họ chỉ hận không thể xây nó chọc xuyên qua mây, vì họ sợ một ngày sẽ có một tòa nhà khác được xây dựng bên cạnh, cao hơn.

Vương Nhất Bác không phải là một người làm ăn sơ xuất như vậy, đối với những việc Tiêu Chiến nói, Vương Nhất Bác không phải là không biết. Trong lòng hắn hiện tại nghĩ gì hắn còn không thể hiểu được, đơn giản là muốn đem những thứ Tiêu Chiến muốn đến cho anh, hắn muốn mình chính là người thỏa mãn dã tâm đó của anh thay vì mẹ mình.

Chắc Vương Nhất Bác đang tìm cho mình hứng thú mới, loại chuyện bao dưỡng mà hắn chưa từng thử. Hoặc có thể hắn muốn, ngay hôm sau sẽ có một hàng tiểu thịt tươi ở sòng bạc cho hắn chọn mặt gửi vàng, chọn lấy một người mà bao dưỡng. Nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không có hứng thú, như hắn đã nói, thứ hắn thích là cảm giác khác lạ, là sói xám với thú tính hoang dã, là sư tử đầu đàn muốn vuốt bờm của hắn, không phải một con thỏ trắng cụp tai hay một chú nai tơ nhảy chân sáo ở bìa rừng.

"Xem ra, dã tâm của dượng lớn thật nhỉ."

"Con người trên thế giới này đều có dã tâm, từ lúc có được ý thức, tận sâu trong mỗi người đều đã hình thành một ham muốn lớn lao cho riêng mình, đó gọi là dã tâm. Nếu như nói không có dã tâm, thì đúng là đang nói dối trắng trợn. Người nguy hiểm không phải là người có ham muốn, mà là người dám đánh đổi mọi thứ để đạt được ham muốn của mình.", Tiêu Chiến nâng gọng kính, quay sang nhìn Vương Nhất Bác, còn tặng cho hắn một nụ cười đầy hảo ý: "Hơn nhau ở sự gan dạ."

Đáp lại Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng tạm thời dời mắt khỏi mặt đường, bất quá nói đôi ba câu sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc lái xe, hơn nữa chiếc Mercedes Benz này đã gắn liền với tên tuổi Vương Nhất Bác ở Bắc Kinh, dù cho là phóng nhanh trên đường, đám người láy xe chung tuyến cũng đều sẽ nhận ra và giữ một khoảng cách nhất định, Vương Nhất Bác không quá quan ngại, hắn nhướng mày hỏi lại.

"Vậy dượng có sự gan dạ lớn lao đến thế không?"

Đối với ánh mắt kiên định của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không hề lay động, vẫn là ánh mắt sáng như sao xa mang đầy ý cười thân thiện, những giọt nước vẫn đang ứ đọng trong hốc mắt để giữ cho nhãn cầu không bị khô. Đó chẳng qua là phản ứng sinh lý của con người, thế nhưng đối với người khác thì là việc bình thường, còn đối với Tiêu Chiến lại khiến ánh mắt của anh trở nên cuốn hút đến như vậy, Vương Nhất Bác là vô tình ngã vào mà không leo ra được.

"Không nha, dượng chỉ là một con thỏ nhút nhát."

"Dượng không phải là thỏ, dượng là một con sói hoang xinh đẹp."

...

Chiếc ly Martini Glass trống rỗng được đặt mạnh xuống mặt bàn, Tiêu Chiến ngã người, lựa chọn cho mình một tư thế thoải mái nhất trên chiếc ghế gỗ ở quầy pha chế. Đây đã là ly cocktail thứ sáu, Tiêu Chiến hình như say thật rồi.

Hôm nay là đêm duy nhất, không nhún nhảy, không người đẹp, chỉ với một ly cocktail và một tên đàn ông kiệm lời bên cạnh, một sự thiếu thốn to lớn như vậy nhưng cũng không khiến Tiêu Chiến chán chường, anh đêm nay đặc biệt vui, vì thế đã không thể ngăn mình uống hết ly cocktail pha từ loại rượu nặng như Everclear.

"Tiêu Chiến dượng say rồi, tôi đưa dượng về."

"Tôi vẫn chưa say...", nhưng ngay sau câu nói đó, Tiêu Chiến đã nhắm nghiền mi mắt mà ngã vào vòng tay Vương Nhất Bác.

Có lẽ do hơi men mạnh mẽ của Everclear đem lại, Tiêu Chiến dường như đã không thể lần nữa đem hai mi mắt dán sát vào nhau của mình mở ra, anh cũng không còn hơi sức quan tâm nơi vừa êm ái vừa ấm áp mà mình cho là gối ngủ kia chính là cơ ngực săn chắc của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến mặc sức chiếm tiện nghi, anh cũng không thể biết được mỗi lần bản thân thở ra mấy hơi nóng nồng nàn mùi rượu vào cơ ngực nọ, Vương Nhất Bác lại khẽ run lên vì nhạy cảm.

Đây là lần đầu có người ngủ trong lòng hắn.

Hắn không thể kéo lại sự tỉnh táo cho người bên cạnh nên chỉ đành bế anh từ quầy bar ra đến hầm xe. Vốn tưởng việc bế Tiêu Chiến là một vấn đề khó khăn, thế nhưng nó lại không khó như Vương Nhất Bác tưởng. Tiêu Chiến vẫn luôn giấu mình sau những bộ suit, hắn không thể tưởng tượng được anh lại có thể nhẹ đến thế này, Vương Nhất Bác không cần quá cố cũng có thể dễ dàng bế anh đi một đoạn dài như vậy.

Tiêu Chiến bây giờ chính là bất tỉnh nhân sự, thế nên việc cài dây an toàn cũng là do Vương Nhất Bác hắn ra tay giúp đỡ. Ngay khi hắn cúi người kéo lấy sợi dây an toàn bên cạnh Tiêu Chiến, anh khẽ ngọ nguậy. Sự di chuyển trong vô thức đó của Tiêu Chiến lại vô tình khiến khoảng cách của hai người gần sát nhau.

Môi hắn chạm lên môi anh.

Như có một dòng điện xẹt thẳng qua da đầu của hắn, Vương Nhất Bác không biết cảm xúc này của mình gọi là gì, hắn ban đầu không rời đi là do ngạc nhiên đến đơ người, nhưng sau là do môi Tiêu Chiến quá mềm mại. Trong giây phút đó hắn dường như cảm thấy hụt hẫng, hắn muốn nhiều hơn như vậy, việc bốn cánh môi chạm nhau không đủ để thỏa mãn dục hỏa đã bị Tiêu Chiến dấy lên trong hắn.

Vậy mà Tiêu Chiến bây giờ lại say. Con mẹ nó!

Nhưng thế nào đi nữa Vương Nhất Bác cũng phải giữ lại chút mặt mũi cho mình, hắn sẽ không nhân lúc người khác say mà chiếm tiện nghi của họ, đối với hắn hành động đó là một hành động tồi. Dù sao Vương Nhất Bác cũng là ông chủ bãi chiến ngầm ở Bắc Kinh, người tự nguyện dâng hiến cho hắn không một trăm thì là chín mươi tám, việc hắn nhân lúc người khác ngủ say giở trò đồi bại, truyền ra ngoài mắt sẽ không thể để trên mặt được nữa.

Sau một lúc lưu luyến, Vương Nhất Bác quyết định li khai. Hắn đạp mạnh chân ga phóng nhanh về biệt thự, sau đó còn phải tự giải quyết phần mình. Dù gì thì hắn cũng không muốn tìm lấy một người phụ nữ trong lúc vội vã, đây là lần đầu Vương Nhất Bác phát hỏa vì một người.

Bánh xe vì sự gấp gáp của chủ nhân mà lăn đi một cách nhanh đến kinh người, chiếc Mercedes Benz phóng trên đường lớn, nhanh đến mức lớp sơn màu xanh đen bên ngoài lướt qua như một ánh đèn mờ ảo, không thể nhìn rõ được vừa nảy có phải có một chiếc xe chạy qua hay không?

Lốp xe cao su vì lực đạp phanh gấp gáp mà ma sát vào đường nhựa, ét một tiếng lớn. Vương Nhất Bác đã có thể đưa được Tiêu Chiến về nhà.

Quản gia Lý từ trong nhà vội vã chạy ra, đỡ lấy Tiêu Chiến một thân nồng nặc mùi rượu từ tay Vương Nhất Bác, hắn không muốn nhìn Tiêu Chiến thêm nữa, bởi vì có nhiều yếu tố tác động đều từ trên người Tiêu Chiến mà ra. Vương Nhất Bác đóng xầm cửa xe, hắn muốn chạy đi nhưng dường như nhớ ra gì đó, hạ kính xe nói ra bên ngoài.

"Gọi dượng ấy dậy để uống thuốc giải rượu, sau đó mới cho dượng ấy đi ngủ. Nếu không ngày mai sẽ rất đau đầu."

Đợi đến khi nhận được cái gật đầu từ quản gia Lý, Vương Nhất Bác lập tức nâng kính xe rồi phóng đi.

_______

R&R

Hãy để lại cảm nhận của bạn trước khi rời đi, và đừng quên thả sao cho mình nhé ^^

@Trust


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net