11. Đe Dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu say xỉn, dù cho đã được quản gia Lý theo lời căn dặn của Vương Nhất Bác cho uống thuốc giải rượu, thế nhưng ngày hôm nay khi anh mở mi mắt rời khỏi giường, đại não vẫn truyền đến những cơn đau inh ỏi.

Đau đầu chính là một loại đau đớn khó chịu nhất trên đời, tuy không đem đến cho người ta sự quằn quại, nhưng nó sẽ kéo dài, một cách nhẹ nhàng và ê ẩm, khiến cả người mệt mỏi không có sức lực. Tiêu Chiến là một người phải hoạt động hết toàn bộ năng suất trong một ngày, đối với việc vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ này, anh thực sự không vui.

Hôm nay là một trong những ngày hiếm hoi Tiêu Chiến chào tạm biệt với những bộ suit đắt đỏ, anh chọn cho mình chiếc sơ mi trắng ôm vừa cơ thể và một chiếc quần âu đen của cùng bộ sưu tập. Xem xét một lượt, trắng và đen, một sự kết hợp hoàn hảo. Tiêu Chiến khẽ nhếch mép sau đó rời khỏi phòng.

Vương Nhất Bác khi trời vừa hừng đông, hắn đã dành chút thời gian quý báo của mình quay số gọi về nhà, với một giọng nói trầm trầm khó nghe, dường như vẫn đang nằm trên giường với hai mi mắt còn dán sát nhau, hắn dặn dò quản gia Lý chuẩn bị cho anh thêm một chén canh giải rượu.

Đối với sự quan tâm lạ thường này của Vương Nhất Bác, tuy tâm tư không phải dụng lên người mình, thế như quản gia Lý vẫn là thụ sủng nhược kinh thay cho Tiêu Chiến. Cậu chủ nhỏ này của ông, biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?

Canh giải rượu đã được chuẩn bị ngay sau khi Vương Nhất Bác gọi đến, nhưng vì hắn gọi đến quá sớm, Tiêu Chiến vẫn chưa rời khỏi giường, mà quản gia Lý cũng không dám phá giấc ngủ của ông chủ.

Quản gia Lý nhận lấy chén canh giải rượu bóc khói từ cô phụ bếp đặt lên bàn, canh giải rượu này đã được hâm nóng lần thứ ba, loạt chất lỏng sóng sánh trong chén sứ sớm đã cạn đi một ít so với ban đầu, nếu không phải vì hắn liên tục nhấn mạnh "Canh phải nóng, nếu không sẽ loét dạ dày.", quản gia Lý cũng không cần khổ sở như vậy.

Tiếng lộc cộc do đế giày da nện xuống cầu thang gỗ phát ra, Tiêu Chiến tầm mắt vẫn đang dán lên cổ tay của mình, anh bận xoắn lấy tay áo sơ mi và chỉnh lại nếp gấp. Quản gia Lý nhìn thấy Tiêu Chiến cuối cùng đã thức dậy, ông tiến đến mấy bước khẽ cúi đầu chào Tiêu Chiến: "Xin chào buổi sáng ông chủ."

"Ừm, chào buổi sáng chú Lý.", Tiêu Chiến ngước mặt nhìn đến lão Lý đứng cách mình không xa, sau đó lại nhìn xung quanh, căn nhà rộng lớn như thế này lại tẻ nhạt đến như vậy sao, vậy có nhiều tiền thì còn gì vui nữa. Đầu lưỡi Tiêu Chiến khẽ run phát ra những tiếng ách chán chường, anh sau đó tiện mắt quét đến căn phòng của hắn ở lầu trên.

"Vương Nhất Bác hôm qua không về nhà sao?"

"Vâng thưa ông chủ, cậu ấy vẫn rất ít khi về nhà, đều sẽ qua đêm ở bên ngoài."

Dù sao hắn cũng đã hai mươi tư tuổi, là ông trùm bãi chiến ngầm Bắc Kinh, việc hắn ăn uống hay ngủ nghỉ ở bên ngoài cũng không phải việc mà bậc cha mẹ phải lo lắng, ấy thế mà dường như Tiêu Chiến có chút không vui, có lẽ anh diễn vai "Bố Dượng" này quá đỗi nhập tâm, đôi lông mày tinh tế khẽ cau lại.

"Tùy hứng thật sự."

Đối với sự tình này quản gia Lý không tiện bàn luận gì thêm. Ông rướn người rót cho Tiêu Chiến một ly nước ấm, sau đó nói.

"Cậu chủ có căn dặn tôi chuẩn bị canh giải rượu cho ông chủ, vẫn còn rất ấm, ông chủ uống một chút rồi hãy ra ngoài."

"Ổ?", Tiêu Chiến đưa tay đón lấy ly nước lọc quản gia Lý đưa đến cho mình. Bất quá đối với sự quan tâm khác lạ của đứa con trai trên danh nghĩa, người mà vài ngày trước còn cảnh cáo anh khi đứng trước mặt hắn nên nói ít một chút, anh cũng có chút ngạc nhiên: "Canh giải rượu? Vương Nhất Bác căn dặn sao?"

"Vâng thưa ông chủ. Cậu chủ đã gọi điện từ sớm, bảo tôi chuẩn bị một chén canh giải rượu cho ông chủ, còn dặn tôi nói với ông chủ nhất định phải uống, sau đó mới được ra ngoài."

Đối với sự tình này, thái độ quan tâm như vậy cũng quá mức lố lăng rồi ấy chứ. Dù sao Tiêu Chiến cũng là một nam nhân ba mươi tuổi, thiếu một chén canh giải rượu có thể chết sao?

Tiêu Chiến khẽ nhếch mép, không phải vì sự quan tâm đó của hắn mà vui vẻ, mà là vì cảm thấy thú vị, không biết hắn rồi sẽ giở trò gì. Tiêu Chiến trước giờ cũng chưa từng cảm thấy ấm lòng khi người khác quan tâm mình.

Phải luôn cảnh giác với những thứ xung quanh, ngay cả người thân cận nhất với mình.

Vì ở Mỹ anh được dạy, cú đấm mạnh mẽ nhất là cú đấm từ phía sau.

Tiêu Chiến sau khi uống xong chén canh giải rượu, cảm thấy bản thân đã có thể xốc lên năm phần thể lực. Anh quay số gọi đi một cuộc gọi, ngay sau đó tầm mười lăm phút, Tống Thành với chiếc Rolls Royce Phantom màu đỏ đô đã đỗ sẵn trước cửa.

Ngay khi Tiêu Chiến lên xe, anh chễm chệ ngồi ở hàng ghế sau quen thuộc, Tống Thành đã đưa đến cho anh chiếc laptop với màn hình đã được mở khóa sẵn. Có lẽ anh hơi khác người, nhưng Tiêu Chiến không thích ngồi ghế trước, nếu như có người lái xe, anh sẽ chọn dãy ghế sau ở phía tay phải. Nếu như hỏi có ngoại lệ hay không, thì một trong số những lần hiếm hoi đó là vào ngày hôm qua.

Tiêu Chiến nhìn sơ lược qua màn hình laptop, anh di chuyển đầu ngón tay lên phần cảm ứng con trỏ chuột, click vào thư mục gần đây nhất.

"Đây là toàn bộ thông tin cùng hoạt động của Viện trưởng Bệnh viện Bắc Kinh Mai Hàm mà em đã điều tra được, bao gồm quỷ đen và lịch sử giao dịch những khoản tiền hối lộ khổng lồ."

Tống Thành làm việc rất tốt, khi chỉ trong một đêm đã có thể tra ra cả một kho bí mật của người khác. Eo ôi, nhìn những con số chạy trên màn hình đi, bao nhiêu đây cũng có thể khiến chủ nhân của nó thân bại danh liệt. Tiêu Chiến hài lòng, nhưng sẽ không tán thưởng.

Nguyên tắc của anh, "Không được tin ai, không được dung túng và không được khen ngợi."

Những kẻ dưới quyền mình, dù cho có làm tốt đến cỡ nào cũng không thể tâng bốc lên, những kẻ đó phải luôn là tầng lớp kém cỏi, phải luôn cảm thấy mình kém cỏi. Bởi nếu như Tiêu Chiến dành lời khen, tận sâu trong tâm trí những kẻ đó sẽ nghĩ mình tài giỏi, rồi sẽ có dã tâm, sẽ trở thành những hòn đá ngán đường.

Tống Thành đối với cách làm việc của Tiêu Chiến, nể phục cùng tôn sùng đều đặt ở đỉnh điểm. Không cần dò hỏi cũng có thể biết được tâm ý của Tiêu Chiến, chiếc Rolls Royce Phantom nổ máy rồi phóng đi.

Trên đường quốc lộ, Tiêu Chiến vẫn đang đăm đăm nghiên cứu loạt thông tin thông qua máy tính. Bất quá bầu không khí quá đổi yên lặng, đợi đến khi Tiêu Chiến xoa xoa mi mắt gập chiếc laptop trong tay lại, Tống Thành mới cất giọng.

"Nếu như anh muốn xử lí bà ta, thật sự em có rất nhiều cách, cũng không cần phải vòng vo tìm nhân chứng và vật chứng như vậy. Anh muốn em điều tra Viện trưởng Mai, là để moi lấy thông tin từ miệng ông ta sao?"

Đối với sự thắc mắc này của Tống Thành, Tiêu Chiến không có bài xích, chỉ khẽ nâng cao gọng kính, trầm giọng hỏi lại.

"Tống Thành, chú có biết Tuyết Trinh ở Bắc Kinh, có thế mạnh là gì không?"

Tay xoay trên bô lăng hai vòng, vừa rồi chiếc Rolls Royce Phantom mới chuyển từ quốc lộ này sang quốc lộ khác, một khúc quanh ngoằn ngoèo. Tống Thành vẫn không dời mắt khỏi đường chạy, chỉ cất tiếng.

"Một người phụ nữ như bà ta thì có gì ngoài tiền?", cậu dừng một nhịp, dường như nghĩ được gì đó liền bồi thêm: "Thứ anh ám chỉ là dùng tiền mua chuộc pháp luật sao?"

"Đúng, Tuyết Trinh chính là có thế mạnh như thế, bởi vậy anh mới phải nhọc lòng đi một đường vòng lớn với bà ta."

"Nhưng đó là thế mạnh của bà ta, liệu chúng ta có thể ở ngay Bắc Kinh tống Tuyết Trinh vào tù chỉ với chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước?"

Tiêu Chiến lựa chọn hướng ánh mắt đến bình minh phía xa, ánh mắt trời của những giây phút đầu ngày, loạt ánh nắng ấm áp mà không quá gay gắt đó thật khiến cho con người ta dễ chịu, Tiêu Chiến yêu cầu Tống Thành hạ kính xe.

"Đánh bại kẻ thù bằng thứ mà họ giỏi nhất, đó mới chính là chiến thắng thật sự."

...

Tại phòng họp khoa nội của bệnh viện Bắc Kinh, một tốp các bác sĩ trong chiếc áo blouse trắng đang ngồi lại, cùng nhau bàn bạc về bệnh tình của một bệnh nhân, dường như đó là một khối u ác tính có liên hệ trực tiếp đến đại não, đội ngũ bác sĩ hiện đang ở đây phải vận hành hết tất cả noron thần kinh để tìm ra hướng giải quyết. Một sự bàn luận đến sôi nổi, nhưng ý kiến này lập ra lại có chỗ không thể chắc chắn, mà việc của bác sĩ làm thì không thể nào không đáng tin cậy như vậy được.

Tại lúc này đây, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đang đan tay chống lên cầm, chốc lát lại thông qua chiếc micro đặt cạnh đó thông báo xuống đám người phía dưới, đây chắc hẳn là người có địa vị cao nhất ở đây.

Sau một lúc bàn luận không có kết quả, cuộc họp cứ như vậy rơi vào bế tắt, người đàn ông trung niên không muốn làm lỡ thời gian, nên đã kết thúc cuộc họp khi vấn đề vẫn chưa được mổ xẻ.

Người đàn ông đó nâng cao chiếc kính cận dày cộm trên mắt, nhấc bút kí vào hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mà y tá vừa đưa đến, sau đó đẩy cửa phòng họp và rời đi.

Ông bước trên sảnh lớn của bệnh viện, hết thảy bác sĩ và y tá đi ngang đều cúi đầu gọi người đàn ông này hai tiếng "Viện trưởng", ông ta cũng không có biểu tình mà đi thẳng.

Một lúc sau có một nữ y tá chạy đến bên cạnh.

"Viện trưởng có người muốn gặp ông."

Nghe có người gọi mình, tiếng bước chân của người đàn ông từ từ nhỏ lại, sau đó là dừng hẳn. Ông đưa ánh mắt nghi hoặc híp nhỏ của mình nhìn nữ y tá: "Gặp tôi? Người đó ở đâu."

"Vâng ạ, người đó đang đợi ở phòng làm việc của viện trưởng."

"Được rồi tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình đến đó."

Sau khi y tá rời đi, người đàn ông cũng quyết định đến xem một chút. Ông mở cửa phòng làm việc của mình, nhìn vào không gian quen thuộc cùng với chiếc bảng tên in bóng dòng chữ "Viện Trưởng Mai Hàm", sau đó bước vào.

Đối diện với Mai Hàm là một tấm lưng rộng, cả thân người cân đối trong chiếc sơ mi trắng, người trước mặt dường như đang bị thu hút bởi một vài thứ trên kệ sách, anh đưa những ngón tay búp măng thon dài của mình, khẽ động lướt qua những cuốn sách được để một cách có trật tự.

Tiêu Chiến dừng lại ở một bức ảnh gia đình.

"Cậu... Là ai?"

Mai Hàm mơ hồ không rõ, trong đầu hiện tại chạy rất nhiều câu hỏi, người trước mặt mình là ai, vốn dĩ có quen nhau sao, sao hôm nay lại đến đây tìm mình.

Nhưng Tiêu Chiến không quan tâm sự hoang mang đó của Viện trưởng Mai, anh vẫn đang bận ngấm nghía bức ảnh gia đình trên kệ sách. Mãi đến khi Mai Hàm cất giọng hỏi lại một lần nữa, Tiêu Chiến mới từ từ lên tiếng.

"Chắc ông yêu gia đình lắm nhỉ? Đặc biệt là con gái của ông, con bé rất xinh đấy."

Tạm thời không cần quan tâm người trước mặt là ai, khi nghe người kia hỏi mình như vậy, Mai Hàm có chút cao hứng, thầm nghĩ tại sao lại có một kẻ ngốc như vậy, ai mà không yêu gia đình của mình. Ông thần sắc không thay đổi.

"Đúng vậy, nhưng cậu là ai? Tại sao lại tự tiện vào phòng tôi, còn động chạm lung tung đồ của tôi. Cậu nghĩ bệnh viện Bắc Kinh là chỗ để cậu chơi, cậu nghĩ Viện trưởng như tôi là để cậu đùa sao?"

Dường như người trước mặt có chút nhiều lời, Tiêu Chiến không thích. Anh khẽ cau mày đặt lại tấm hình lên trên giá sách, xoay người nhìn Mai Hàm. Mà cho dù hiện tại anh có nhìn chằm chằm viện trưởng Mai đi nữa, ông ta cũng không hề biết anh là ai.

Loại cảm giác mà con mồi hoảng sợ tìm kiếm xung quanh, cũng không thể nào biết được thứ chuẩn bị tấn công mình là sói xám hay báo hoa, đem đến cho anh một sự hứng thú nhất định.

Bất quá giọng nói Tiêu Chiến không có ý đe dọa, nhưng lời nói thì có.

"Một tên bác sĩ với nhân cách mục nát, sẵn sàng ôm lấy một mớ tiền rồi biến vụ sát hại bằng chất thúc ép tim thành căn bệnh hiểm nghèo. Một con người rẻ rúng tiếp tay cho kẻ khác giết người, khiến một đứa trẻ mất đi tình thương của ba cũng dám đứng đây nói mình yêu gia đình?"

Sắc mặt Mai Hàm lạnh ngắt như tờ, Tiêu Chiến lại nói tiếp, giọng nói lúc này đã có thập phần thay đổi, không phải hảo ý mà là sự châm biếm đến cùng cực.

"Viện trưởng, ông đánh mặt bằng phấn gì vậy, sao lại dày được đến thế cơ chứ?"

Vấn đề mà Tiêu Chiến đang nhắc đến, chính là thứ mà Mai Hàm muốn giấu kín đến khi mình xuống mồ. Việc ác nhân và không có tính người là bản thân ông ta tự làm, để người khác biết được thì chính là bất an lo sợ. Ông xoay người khóa trái cửa phòng làm việc, dùng hết sức bình sinh để ngăn cho đôi chân thôi run, Mai Hàm hỏi.

"Cậu là ai? Cậu rốt cục muốn nói điều gì, tôi nghe không hiểu."

"Ba mươi triệu USD, cùng với vị trí Viện trưởng danh giá này đổi lấy một chút thay đổi trên hồ sơ bệnh án. Người biết làm ăn như Viện trưởng Mai đây, sao lại không hiểu lời tôi nói kia chứ?"

Ngờ vực, hoảng sợ, chột dạ, tội lỗi, tất cả những cảm xúc đáng sợ mà con người có thể cảm nhận đều được đặt lên Mai Hàm lúc này. Đối với việc bản thân mình làm có bao nhiêu phần xấu xa, có bao nhiêu phần tội lỗi thì Mai Hàm còn không rõ sao? Ông chống tay lên kệ bàn gần đó, hít thở sâu để bình ổn tâm trạng, nhưng chung quy trái tim ông đã đập với tần suất mạnh mẽ hơn thông thường, suy xét xem người trước mặt rốt cục đã biết được bao nhiêu chuyện rồi.

"Cậu là ai? Cậu muốn gì ở tôi?"

Tiêu Chiến từ này đến giờ, ánh mắt vẫn rất thông thả nhìn qua loạt hình ảnh được đặt trên kệ sách, cũng không buồn quan tâm biểu cảm người đối diện. Dường như trong mắt Tiêu Chiến, Mai Hàm không có một chút trọng lực, anh nhìn thấy bức ảnh treo cao trên tường, môi khẽ cong lên còn cảm thán.

"Chà! Con gái ông đẹp thật!"

Đối với sự thong thả này của Tiêu Chiến, Mai Hàm lại càng cảm thấy hoang mang hơn. Bởi ông không rõ được anh biết được những gì, và muốn những gì. Đây được xem là một sự đe dọa mà ông tự tạo lên trong lòng mình, Mai Hàm không giữ được bình tĩnh, lớn tiếng.

"Rốt cuộc cậu muốn gì hả?!"

"Lớn tiếng như vậy làm gì?", Tiêu Chiến dừng một nhịp, lúc này đây mới chịu hướng mắt đến người đàn ông đứng gần mình: "Tôi ghét nhất là người khác la lối trước mặt mình. Đừng có như vậy nữa, hậu quả sẽ khó lường lắm đấy."

Một giọng nói thong thả và nhẹ nhàng, nghe như chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ nhẹ, thế nhưng ý tứ lại chín phần đe dọa cực điểm.

Việc không biết rõ về kẻ thù, không biết được bản thân đang đối mặt với hạng người nào, chính là một việc làm rất rủi ro.

Mai Hàm run run cúi đầu nhìn xuống đế giày, ông thấy được hai chân mình đã vô thức run lên đến không thể dừng lại được. Dù sao đối với chuyện này càng chống đối càng bất lợi, ông sau đó chọn nhỏ giọng.

"Cậu là ai? Rốt cục muốn gì ở tôi?"

"Đấy, nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy có phải tốt hơn không?", Tiêu Chiến xoay người, ngồi lên chính chiếc ghế dành cho Viện trưởng ở bên cạnh: "Muốn ông giúp một chút, cái chết của Vương Chí Trung, những chứng cứ liên quan đến việc Vương phu nhân năm đó giết chồng, sau đó mua chuộc ông thay đổi hồ sơ bệnh án, biến một vụ giết người thành cái chết do bệnh nan y, đều gửi đến cho tôi."

"Sao cậu lại có thể ngông cuồng như vậy, cậu rốt cục là ai?", dường như muốn lấp liếm gì đó, ông lại nói thêm: "Hơn nữa những việc cậu nói từ nảy đến giờ, tôi nghe không hiểu gì hết. Đừng có ở đây ngậm máu phun người, bịa ra những tội trạng mà tôi không có!"

Tiêu Chiến đối với sự lươn lẹo của Mai Hàm chỉ xem nó như một lí luận mỏng manh, không thể che giấu được gì hết. Sự hoang mang và sợ sệt của con mồi luôn khiến thợ săn thích thú, Tiêu Chiến vừa ý kéo cao khóe môi, anh vẫn rất cật lực xoay xoay chiếc bút bi trên tay.

"Không hiểu thì không cần run như vậy chứ?", nhìn người trước mặt mang một bộ dạng run rẩy, yếu đuối như vậy, anh dường như có thể cảm nhận được sự bất lực cũng như tuyệt vọng thông qua mấy lần giật giật trên cơ mặt Mai Hàm. Nhưng chung quy Tiêu Chiến không muốn tốn quá nhiều thời gian, anh rướn người ngồi dậy, để chiếc bút bi trở lại vị trí ban đầu.

Tiêu Chiến chỉnh lại cổ áo, tiến đến bên cạnh Mai Hàm. Bằng một ánh mắt vô cùng thoải mái, giống như những người bạn nói chuyện với nhau, Tiêu Chiến là đang đưa ra lời tư vấn chân thành nhất dành cho người trước mặt.

"Ông có quyền chọn không hiểu, có quyền chọn không biết. Ông có thể không quan tâm đến bản thân, nhưng nếu ông nói ông là một người yêu gia đình, thì cũng nên để ý đến cô con gái nhỏ của mình chứ."

Tiêu Chiến dừng một nhịp, kéo lại ý cười trong ánh mắt. Lần này không phải là gợi ý hay là cho phép Mai Hàm lựa chọn, mà là buộc ông phải làm theo anh.

"Tôi cho ông một tuần để suy nghĩ. Nhưng đừng có cho rằng bản thân có hai sự lựa chọn. Tôi đến đây không phải để đám phán, mà là đe dọa. Xem nhẹ lời nói của tôi sẽ khiến ông phải khổ sở nhiều lắm đấy."

Sau câu nói đầy tính quyết định như vậy, Tiêu Chiến cũng không buồn quan sát đến gương mặt đã vặn vẹo thành mấy đường xấu xí của Mai Hàm, anh trực tiếp vặn tay vịn cửa rồi rời đi.

Ngay sau khi cánh cửa phòng lần nữa được đóng kín, Mai Hàm buông thõng cả cơ thể ngồi bệch xuống sàn.

_______

Tiêu Chiến anh có biết bản thân mình có bao nhiêu phần ngầu lòi không vậy?


Ngắm thợ săn Zhan một chút rồi nhớ thả sao cho tui nha ^^

@Trust


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net