13. Gài Bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sau đêm hôm đó lại đặc biệt tránh Tiêu Chiến.

Cũng không biết lí do tại sao, rõ ràng là Tiêu Chiến thiệt thòi. Cớ sao anh không thấy ngại mà ngược lại là hắn? Chuyện này nói ra chẳng khác nào làm trò cười cho người khác. Dù sao đi nữa, Tiêu Chiến đối với chuyện tình cảm hay loạt hành động của Vương Nhất Bác ngày hôm đó đều cảm thấy rất thoải mái, anh dữ dội lắm cũng chỉ có thể nghĩ Vương Nhất Bác là vì nhu cầu của bản thân, trong lúc có hơi men trong người, nhìn mình thành dáng vẻ của nữ nhân nên mới có hành động thất thố như vậy.

Bởi vậy anh với chuyện đó không có bài xích, vẫn muốn hảo hảo nói chuyện với hắn như bình thường. Nhưng dạo gần đây hắn tránh anh như tránh tà. Là bởi tư tâm hắn không sạch, hắn chính là bởi vì cái bộ dạng đó của Tiêu Chiến mà nảy sinh ham muốn, chứ tuyệt không giống như Tiêu Chiến nghĩ.

Loại chuyện này đồn ra cũng có chút mất mặt ấy chứ, hắn còn tưởng bản thân trước giờ không thích động chạm nữ nhân là vì ưa sạch sẽ, hoàn toàn không nghĩ rằng bản thân như vậy mà thật sự từ bỏ cơ thể phụ nữ quyến rũ để theo đuổi một nam nhân có bộ phận chẳng khác gì mình.

Aiss điên thật chứ!

Vương Nhất Bác cả ngày ngồi trong sòng bạc, thơ thẩn thẩn thơ không nói năng tiếng nào, mà đám thuộc hạ bên cạnh cũng không dám hỏi gì nhiều, chỉ có thể thầm nhận thấy được ông chủ hôm nay có ưu phiền.

Xung quanh đều tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, Vương Nhất Bác mân mê chiếc nhẫn bạc ở ngón tay trỏ, hắn đưa mắt nhìn vào một khoảng không vô định nào đó, không có tiêu điểm. Đám thuộc hạ đứng bên cạnh hoàn toàn không dám gây ra một chút tiếng động nào, cứ im lặng như vậy một lúc lâu, Quân Quân mới từ ngoài sòng bạc bước vào.

Cậu lách qua đám thượng lưu đang chơi bài phía dưới mà đi lên, tên thuộc hạ được phân phó đứng nơi cầu thang nhỏ giọng nói với Quân Quân.

"Quân ca, ông chủ hôm nay có chút phiền muộn, anh xem liệu có thể nói đôi ba câu kéo lại tâm trạng ông chủ không? Ông chủ cứ u buồn như vậy, anh em bọn tôi cũng thiệt là khó thở đó."

Quân Quân khẽ híp mắt, loại sự tình gì thế này? Vương Nhất Bác trước giờ có giận dữ, có nổi điên, có hớn hở, chứ chưa từng bày ra cái bộ dạng trầm lặng thất thần đến như vậy. Quân Quân còn lo lắng, có khi nào bệnh rồi không?

"Có biết nguyên nhân không?"

Tên thuộc hạ lắc đầu: "Không, không ai dám hỏi hết."

Quân Quân lại lần nữa liếc đến nam nhân ngồi ở phía xa, cậu thở dài rồi lại vỗ lên vai tên thuộc hạ trước mặt mấy cái, nói.

"Được rồi, để tôi dò hỏi một chút."

Tiếng giày da nện xuống sàn nhà phát ra lộc cộc, Quân Quân không tốn quá nhiều thời gian để có thể bước đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Cậu cúi đầu chín mươi độ, đợi đến khi hắn xua tay cho phép cậu khôi phục về tư thế ban đầu, Quân Quân mới nói.

"Em đã theo lời anh đến Thịnh An hoàn thành thủ tục chuyện nhượng 70% cổ phần của chủ tịch Trần. Sau đó cũng có kiểm kê lại doanh thu sòng bạc cùng quán bar một lúc, đều đã liệt kê và gửi qua mail cho anh. Còn nữa..."

Quân Quân vẫn đang rất miệt mài báo cáo lại hết thảy những việc bản thân đã làm lúc sáng. Nhưng mà Vương Nhất Bác tâm tư bây giờ đã đặt ở chỗ khác, mấy lời Quân Quân nói đều xiên xẹo rồi trôi tuột đâu mất, không thể thấm nổi vào trí óc hắn. Quân Quân nói một lúc lâu, một loạt các công việc đã được cậu tỉ mỉ nêu ra, nhưng hắn nghe không hiểu, cũng không có biểu tình gì.

"Bác ca, anh đang nghĩ gì vậy?"

Mãi đến khi Quân Quân gọi lấy tên hắn, loạt các suy nghĩ vẩn vơ của hắn mới tan biến. Vương Nhất Bác xốc người ngồi thẳng dậy, tằng hắng một tiếng lấy lại phong thái mà đáng lí một ông chủ nên có. Hắn khẽ gật đầu hài lòng.

"Làm tốt lắm."

Thật ra thì bây giờ đây, cái gì tốt hắn cũng không biết, từ nảy đến giờ một chữ hắn cũng không có nghe được. Bất quá là khen bừa khen bậy vậy thôi.

...

Vương Nhất Bác vì loạt chuyện xảy ra liền trở thành một tên da mặt mỏng, hai hôm rồi đã không về nhà. Đêm nay hắn ở lại sòng bạc, giải quyết một số vấn đề về địa bàn cũng đã đến khuya. Hắn không thể ngủ được, dù sao dạo gần đây chứng trầm cảm của hắn cũng trở nên trầm trọng hơn, từ việc Tuyết Trinh đến cả sự tình đêm hôm đó, Vương Nhất Bác ngày trước khó ngủ thì bây giờ chính là không thể ngủ được.

Nhưng kiểu người như hắn ấy à, hằng ngày vẫn lao đầu vào củng cố quyền lực, hằng đêm vẫn ở bãi chiến ngầm kéo về mấy vali tiền dính đầy máu, cũng sẽ không biết chú ý sức khỏe của bản thân. Hắn nghĩ rất đơn giản, không ngủ được thì đến bar uống rượu.

Vốn dĩ hắn không thích nơi ồn ào, nhưng cũng chẳng biết làm sao hắn lại đến bar vào lúc này, còn là quán bar lần trước hắn và anh cùng nhau đến. Vì không có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không muốn ngồi ở quầy pha chế, hắn đảo mắt nhìn một lượt, lựa chọn một lúc lại nhìn trúng một chỗ khuất sáng khá vắng người.

Người phục vụ ngay sau khi đem rượu và trái cây lên cho hắn, chưa kịp nói gì đã bị hắn đuổi đi, đến cả những cô gái nóng bỏng cũng không có cơ hội. Hắn muốn ở một mình.

Hắn ngồi trên lầu hai của quán bar nhìn xuống sàn nhạc phía dưới đại sảnh, một cô gái vẫn đang đánh nhạc vô cùng hăng hái. Đó là một cô gái với mái tóc vàng óng, nước da trắng cũng sóng mũi cao thẳng. Đây... Không phải là cô gái Tây kia hay sao?

Đối với cô gái Tây này hắn đặc biệt có chút hứng thú, là bởi vì cô ta có mối quan hệ không rõ ràng với Tiêu Chiến. Một kẻ bám đuôi hoàn hảo, đây cũng có thể xem là một chiếc USB chứa thông tin của Tiêu Chiến khi anh còn ở Los Angeles, vì vậy Vương Nhất Bác đã chọn bắt chuyện với Elise.

Vương Nhất Bác liếc mắt tìm kiếm xung quanh, hắn liếc thấy người đàn ông cao to đứng gần quầy bar với bộ đàm trên tay, đoán chắc đó chính là một trong những tên thuộc hạ bảo đảm an ninh ở đây. Vương Nhất Bác híp mi mắt gọi người đàn ông đó đến.

Người đàn ông với thân hình cao to, một bộ vest đen với chiếc caravat xanh không quá nổi bật bước đến. Nhìn thấy được người vừa gọi mình là Vương Nhất Bác, tên đó có ngốc đến cỡ nào cũng không thể không biết hắn là ai, vội vã cúi đầu.

"Anh Nhất Bác, anh cần gì ạ?"

Vương Nhất Bác một tay nâng ly rượu, ánh mắt vẫn đang đăm đăm nhìn xuống sàn nhạc bên dưới. Hắn không cần nói gì hết, người bên cạnh cũng đã có thể hiểu được ý muốn của hắn, lập tức cúi đầu rồi rời đi.

Hắn ấy à, muốn gì thì liền có thể đạt được, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian để có thể nhận lấy thứ mình mong muốn. Hắn thong thả uống cạn ly rượu trong tay, chân bắt chéo nhìn xuống sàn nhạc lập lòe ánh đèn kia. Người đàn ông vừa nảy rất nhanh đã đến bên cạnh Elise, bọn họ trao đổi gì đó với nhau, hầu như đều theo phản xạ tự nhiên, Elise hướng ánh nhìn đến khu vực khuất người hắn đang ngồi, cô ta vừa hay bắt thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn cũng một lần nâng cao ly rượu.

Elise nhanh chóng theo lệnh đi đến bên cạnh hắn. Người phụ nữ trước mặt Vương Nhất Bác hiện tại chính là một trong những nữ dancer xinh đẹp nhất của "Thành phố thiên thần", nhưng cũng vì tình yêu vĩ đại dành cho Tiêu Chiến, Elise dù biết rõ Tiêu Chiến là một tay đào hoa đi chăng nữa cô vẫn quyết định từ bỏ sự nghiệp đang ở đỉnh cao của mình, từ Los Angeles bay đến Bắc Kinh chỉ mong níu được góc áo Tiêu Chiến.

Nhưng Tiêu Chiến là ai chứ, nguyên tắc trong tình cảm của anh không thích dây dưa quá nhiều. Và Elise đã phạm phải điều đó, cô dám bám theo Tiêu Chiến đến tận Bắc Kinh, dĩ nhiên Tiêu Chiến sẽ rất không hài lòng.

"Sit down.", Vương Nhất Bác giọng nói đầy bình thản, thế nhưng dường như hắn đang không được khỏe, cổ họng có chút không ổn nên giọng nói đã trở nên trầm khàn hơn hẳn. Elise cũng không muốn vướng phải rắc rối, vì ban nảy người đàn ông vest đen kia đã giới thiệu sơ lược về vị trước mặt này đây, còn dặn đi dặn lại lúc tiếp rượu hắn phải lựa lời mà nói, nếu không đến cả cái bar này cũng không giữ được.

Bọn họ rất biết thức thời, biết được bar mình xây trên địa bàn của ai, mình là đang kiếm tiền trên đầu của ai, dĩ nhiên đối với Vương Nhất Bác không mười thì chín phần nể sợ.

Elise trầm ngâm nhìn Vương Nhất Bác, muốn đoán lấy một chút ý đồ của hắn khi gặp mình là gì, thế nhưng cô không phải Tiêu Chiến, tâm tư Vương Nhất Bác cũng chỉ mình anh mới có thể nhìn ra. Mãi một lúc lâu sau khi dò xét nhưng hoàn toàn không tìm được đáp án, nhìn thấy người trước mặt cũng không có biểu tình gì, Elise mới nói.

"Anh gọi tôi đến đây có việc gì sao?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, sau đó lại híp mi mắt, nhìn lại một lần nữa người phụ nữ trước mặt mình. Hắn chính là bất ngờ bởi khả năng nói tiếng Trung của Elise, nhớ lần trước gặp cô cũng chỉ cách đây tầm một tháng, bây giờ đã có thể nói sỏi đến như vậy.

"Cô biết nói tiếng Trung?"

"Tôi... Có biết một chút."

Không cần tốn quá nhiều thời gian hay cản trở ngôn ngữ, Vương Nhất Bác cực kỳ hài lòng. Hắn dựa người vào thành ghế, đương lúc cao hứng sẽ để Elise bồi rượu cho mình. Hỏi một lúc lâu cũng không có gì đặc biệt. Vẫn là loạt thông tin đó, Tiêu Chiến còn có tên là Zhan, quốc tịch Mỹ, ngoài ở Los Angeles ăn chơi và cặp kè với những cô nàng xinh đẹp thì không còn gì hết, nghe thì có thể phán đoán là một thiếu gia khá giả và ăn chơi.

"Dượng ta đúng là một người đàn ông không tốt."

"Nhưng Zhan rất thú vị..."

Đúng rồi, rất thú vị. Đó cũng là lí do Vương Nhất Bác đặc biệt để tâm.

Vì sự tò mò của bản thân được giải đáp một phần nào đó, Vương Nhất Bác phá bỏ luật lệ để Elise bồi rượu bên cạnh mình. Hắn cứ như vậy mà uống, cao hứng đến nỗi say lúc nào không hay.

Vương Nhất Bác ngã người ra dãy sofa êm ái ở đó mà nhắm nghiền mi mắt, tất cả người ở đây không một ai lại muốn để hắn nằm như vậy, lỡ mai hắn thức dậy có tê chân hay là đau lưng, bọn họ có mười cái bar cũng trách không đủ để hắn đập. Suy nghĩ một lát, cuối cùng thì Elise phải dìu hắn về phòng ngủ có ở đây.

...

"Cút!" Tiếng quát lớn đầy giận dữ phát ra từ một căn phòng có cánh cửa gỗ khép kín, ngay sau đó là loạt âm thanh điếc tai từ việc nổ súng cất lên.

Vương Nhất Bác rũ rượi nằm trên giường với chiếc sơ mi bị nhào nặn, trên tay hắn vẫn đang ghì chặt khẩu súng ngắn của Nga. Còn đối diện với hắn đây, Elise với cách tay trái bị bắn rách, máu tươi vẫn không ngừng ứa ra. Gương mặt xinh đẹp không góc chết kia của cô chợt hiện lên vài tia lo sợ, cô đưa tay ôm lấy chỗ vết thương mà ngồi bệch xuống sàn.

"Cút!", Vương Nhất Bác quát to người phụ nữ ăn mặt hở hang dưới sàn bằng giọng say xỉn và hình như hắn đã bị gài thuốc kích dục.

"Tôi... Tôi chỉ muốn giúp anh."

Đối với sự tình này, Vương Nhất Bác căn bản không dự liệu tới. Bởi vì Elise trước mặt vẫn là một lòng yêu thương Tiêu Chiến, hắn cũng không nghĩ vì lợi ích hay thứ gì đó, Elise sẵn sàng bán rẻ tình yêu từ miệng của mình đến như vậy.

Nhưng trách làm sao được, Vương Nhất Bác là một con mồi ngon. Có con mèo nào đứng trước miếng cá thu béo bở lại có thể kìm lòng, huống chi đó còn là một con mèo lâm vào cảnh khốn cùng. Vương Nhất Bác chính là tiền, leo lên giường hắn thì chính là một bước lên mây, Elise chắc là cũng vì lí do đó.

Vì một lượng thuốc kích dục mạnh đưa vào người thông qua men rượu, Vương Nhất Bác cả người vô lực, cơ thể nóng ran cùng hạ thân bị trướng đến phát đau. Hắn không còn sức để giằng co với người phụ nữ này nữa. Và đó cũng là lí do hai phát súng liên tiếp được bắn ra nhưng chỉ xẹt qua cánh tay Elise. Nếu hắn còn đủ sự tỉnh táo, Elise sớm đã không thể giữ được mạng.

Đối với sự phẫn nộ này của Vương Nhất Bác, Elise hiện tại vẫn chưa dám làm gì, dù sao cô cũng không thể biết được băng đạn còn mấy viên. Liều là chết.

Đúng lúc đang bâng khuâng không biết nên nhả hay nuốt miếng cá to này, bỗng bên ngoài phát ra một vài tiếng động, Elise khẽ giật mình, là tiếng gõ cửa phòng.

Vương Nhất Bác trên giường vẫn đang bị hơi men cùng dục hỏa chiếm lĩnh, hoàn toàn không biết người nào đang đến và gõ cửa phòng mình như vậy, nhưng Elise vẫn còn tỉnh táo, cô ta xốc cả thân mình một cách khó khăn ngồi dậy khỏi nền đất lạnh lẽo.

Cửa phòng mở ra.

"Anh Zhan..."

________

Có cái gì đó nó lạ lắm, hỏng biết các cô get đúng chưa ^^

R&R, đừng quên để lại một sao và một chút cảm nhận trước khi rời đi nhé ^^

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net