14. Dục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Zhan..."

Ngay khi cánh cửa mở ra, người đàn ông cao to với mái tóc màu hổ phách chải ngược đầy cuốn hút. Tiêu Chiến từ khi nào đã đến tận đây vậy?

Elise không nói gì hết, vẫn đưa mắt đăm đăm nhìn lên ngũ quan tinh tế, đẹp đến mê người của Tiêu Chiến. Anh muốn dò hỏi một chút, nhìn thấy vết thương trên tay Elise vẫn không ngừng chảy máu, Tiêu Chiến khẽ cau mày.

"Làm sao vậy?"

Một chút quan tâm nhẹ nhàng đến từ Tiêu Chiến, điều đó cũng đủ khiến tâm trạng Elise vui đến không thể tả. Đứng trước người đàn ông với đôi mắt nhu tình nhưng lạnh nhạt này, Elise sớm đã không còn nhớ đến vết thương trên tay đang chảy máu. Cố muốn bấu mạnh thêm một chút, như vậy máu sẽ tuông ra nhiều hơn, cô sẽ được nghe thêm vài lời hỏi thăm của Tiêu Chiến.

Dù nó không quá ôn nhu, nhưng cũng đủ khiến Elise làm vậy.

"Em đã làm theo anh nói, nhưng cậu ta không muốn em."

Nhận lại câu trả lời không vừa ý, Tiêu Chiến dĩ nhiên sẽ không vui. Anh cau mày, nhưng xét thấy người trước mặt cũng đã vì anh mà làm chuyện đó, hiện tại còn bị thương, Tiêu Chiến cũng không phải là con người nhẫn tâm đến mức như vậy.

Anh đưa tay vén lấy lọn tóc rối đang rũ đi nửa khuôn mặt xinh đẹp của Elise, một nụ cười nhạt nhòa không mấy vui vẻ hiện lên, Tiêu Chiến ôn tồn bảo.

"Em đi xử lý vết thương đi. Tôi vào xem cậu ta một lúc."

Đối với Elise, người trước mặt là tín ngưỡng, là sự tôn trọng to lớn nhất của cô. Dĩ nhiên đối với lời nói của người này, nửa chữ cô cũng không dám chống đối.

Ngay sau đó Elise rời đi.

Quả thực rất ngạc nhiên, cũng không thể rõ được Tiêu Chiến vì nguyên do gì lại sắp xếp người hạ thuốc Vương Nhất Bác. Anh có thể đơn giản cảm thấy Vương Nhất Bác thiếu thốn một chút ái tình, muốn nhiệt huyết đem đến cho hắn một mĩ nữ. Mà Elise cũng đặc biệt xinh đẹp, lần trước ở sòng bạc hắn còn có ý muốn che chở.

"Sao em lại kén chọn như vậy chứ Vương Nhất Bác?"

Tiêu Chiến trong bộ vest đen không quá cầu kì bước đến, anh xỏ tay vào túi quần nhìn thân ảnh nam nhân đang chìm vào mơ hồ trên giường. Quả thực là đau đầu mà, anh có phải là làm sai chỗ nào rồi không?

Trong cơn hỏa dục cuộn trào, Vương Nhất Bác vì chất kích thích nên cả người nóng ran, cổ họng khô khốc khát khao lửa tình bùng cháy. Hắn giây phút đó còn tưởng, bản thân thực sự là mơ hồ đến tưởng tượng ra dáng vẻ Tiêu Chiến. Hắn không nói gì hết, vẫn cật lực chống đối lại sự kích thích của dục vọng, Vương Nhất Bác như vầy là quá khổ rồi.

Tiêu Chiến đối với sự tình trước mặt có chút rối ren. Vốn nghĩ là giúp hắn thỏa mãn một chút, đem đến cho hắn một mỹ nữ không thể hoàn hảo hơn, vậy mà Vương Nhất Bác vẫn lạnh nhạt bắn bỏ. Con người này sao mà khó chiều vậy chứ? Anh rũ mi mắt quan sát người trên giường, bất quá trong cơn rối ren, Tiêu Chiến như vậy mà lại tưởng Vương Nhất Bác là chê Elise không trong sạch.

"Cô ta vẫn sạch, tôi chưa từng đụng đến."

Cổ họng khô khan đau rát, Vương Nhất Bác muốn nói gì đó, nhưng giọng nói trầm khàn phản đầy mùi rượu, hắn tạm thời vẫn không thể thốt lên một câu dài dòng. Nhưng cũng vì vậy mà Tiêu Chiến lại hiểu sai ý, tưởng hắn thật sự là vì lí do đó mà đuổi Elise đi.

"Được rồi, tôi gọi cô ấy lại cho em."

Tiêu Chiến xốc lại tinh thần, nâng cao gót chân định rời đi. Nhưng ngay khi giày da nện xuống sàn nhà lộc cộc hai tiếng, anh đã bị một lực đạo không quá mạnh níu lại, Vương Nhất Bác bấu hờ vào một góc áo của anh.

"Đừng đi."

"Tôi gọi người đến giúp em."

"Dượng..."

Tiêu Chiến xoay người, đem toàn bộ sự tập trung dán lên người Vương Nhất Bác. Không thể hiểu rõ ý tứ Vương Nhất Bác muốn truyền đạt là gì, anh híp mi mắt hỏi lại: "Cái gì?"

Mái tóc màu đen huyền tự nhiên rũ xuống, che hờ đi tầm mắt đã bị dục vọng làm đỏ, Vương Nhất Bác khó khăn nuốt cho mình một ngụm nước bọt, giọng nói tha thiết cầu xin: "Tôi không muốn cô ta. Dượng... Ở lại giúp tôi."

Tiêu Chiến trước lời đề nghị hớ hênh này có chút khó mà tiếp nhận nổi.

Một thằng đàn ông như Vương Nhất Bác sao lại từ chối phụ nữ để trông chờ vào một người như anh? Tiêu Chiến hoàn toàn không thể hiểu nổi, đối với yêu cầu quái gở này của Vương Nhất Bác anh có chút khó mà phân trần định đoạt. Đứng ngây ngốc một lúc lâu, cơ thể Vương Nhất Bác lại vì tác dụng mạnh mẽ của thuốc mà trở nên cực kì khó chịu, một loạt cảm giác bị bức đến tê dại. Hắn khẽ hừ mấy tiếng đầy mệt mỏi, Tiêu Chiến lúc này mới có thể xốc lại tinh thần.

"Mặc dù tôi chưa từng thử kiểu này, nhưng chắc hẳn sẽ rất đau, em chịu nổi không?"

Phải nói thật cả cơ thể Tiêu Chiến đều rất sạch sẽ, đối với cơ thể nữ nhân chưa từng có nửa điểm đụng chạm quá đáng. Dù sao cũng là lần đầu, Tiêu Chiến phải suy nghĩ một lúc. Nhưng anh hơn hết biết rõ tác dụng của thuốc kích dục khiến con người ta đau khổ đến cỡ nào, Tiêu Chiến cũng không phải chưa từng trải qua. Lúc anh còn ở Los Angeles, số người muốn leo lên giường anh nhiều không đếm xuể, dĩ nhiên một trong thủ đoạn để có thể đạt được mục đích đó chính là cách này. Dù cho Tiêu Chiến có là một người cẩn trọng đến cỡ nào đi nữa, thì cũng không thể tránh hết hoàn toàn. Cảm giác khó chịu cùng cực này, Tiêu Chiến rất hiểu rõ.

Anh đứng ở đó, chờ đợi câu trả lời từ phía Vương Nhất Bác, nhưng hắn không còn sức để trả lời. Trong cơn dục vọng điên cuồng đang dân trào trong cơ thể, Vương Nhất Bác lấy hết sức bình sinh hỏi lại một lần nữa.

"Dượng giúp tôi được chứ?"

Phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm Tiêu Chiến mới có thể gật đầu. Anh cởi bỏ chiếc khoác vest đắt đỏ đặt sang một bên, đôi bàn tay thon thả cùng các đốt ngón tay ửng đỏ nhẹ nhàng luồng lên cổ, chiếc caravat màu xám tro từ từ được tháo bỏ. Tiêu Chiến đến giây phút này cũng là hết cách, anh trước đó cũng chưa từng nghĩ bản thân lại trải qua đêm đầu tiên với một nam nhân, nhưng bất quá cũng còn chút thể diện, vì người níu lấy góc áo của anh buộc phải nằm dưới.

Nhưng Tiêu Chiến căn bản không biết, người trước mặt đã có bao nhiêu phần dục vọng đối với mình, loạt suy nghĩ đầy dơ bẩn cùng sự tình phát sinh như hiện tại là thứ hắn chực chờ bao lâu nay. Ngay khi nhận được cái gật đầu của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như được tiếp thêm sức mạnh. Khẩu súng trong tay bị quăng một cách mạnh bạo sang một góc, Vương Nhất Bác sốc cả cơ thể ngồi dậy trong chiếc sơ mi bị nhàu nát, hắn nhanh chóng tiến đến thân ảnh nam nhân đang vật lộn với chiếc caravat kia.

Vì loại chuyện này quá đổi khó xử, Tiêu Chiến là vì những suy nghĩ mông lung trong đầu mà tháo caravat cũng phải cần nửa ngày trời. Khi mà anh cúi đầu nhìn chiếc caravat trên cổ vẫn đang được thắt nút, Vương Nhất Bác đã tiến đến bên cạnh, hôn ngấu nghiến vào sau gáy anh.

Tiêu Chiến có chút không kịp thích ứng mà khẽ run lên.

Đối với sự đồng tình này của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chính là nhận thấy con mồi được dâng đến miệng, hắn tội gì mà không thường thức ngay khi còn nóng. Với suy nghĩ muốn cùng người trước mặt hoan ái đã xảy ra từ trước, kèm theo thuốc kích dục như là chất xúc tác, Vương Nhất Bác đã gấp đến độ không thể gấp hơn, hắn ấn anh vào nụ hôn sâu vào cuồng bạo với hắn.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác điều khiển như một con thú bông trong tay, đối với chuyện này anh hoàn toàn bị động. Hắn giữ chặt gáy của anh, ép anh vào một nụ hôn sâu, có chút tư vị cuồng bạo, có chút ôn nhu lại còn phản phất một chút hơi nồng của rượu. Ấy thế mà anh đến hiện tại vẫn còn nghĩ là mình nắm thóp Vương Nhất Bác.

Nụ hôn này vẫn giống như lần trước, lần đầu tiên hắn không thể kiềm chế mà tha thiết chiếm lấy đôi môi của anh. Tiêu Chiến vẫn như lần đó, dù cho có đồng ý và nhận thức được loại chuyện sắp xảy ra nhưng anh cũng không thể tiếp ứng nổi, Vương Nhất Bác ra tay quá nhanh.

Hắn đưa anh vào nụ hôn sâu, anh hiện tại như một tên mù mất đi gậy trúc, mặc sức cho Vương Nhất Bác chỉ đường dẫn lối. Nụ hôn nồng nhiệt mang đầy tư vị ngọt ngào cùng dục vọng, Vương Nhất Bác ấn anh xuống giường, cơ thể hai người quấn lấy nhau không rời, hắn hiện tại chỉ hận không thể đem Tiêu Chiến hòa làm một với mình, biến anh trở thành cốt nhục của hắn.

Tiêu Chiến dần thích ứng với Vương Nhất Bác, anh cũng sớm hòa mình vào nụ hôn nồng cháy kia, dù là lần đầu hay lần thứ hai cùng người khác môi lưỡi giao triền như vầy, đều đã bị Vương Nhất Bác cướp hết. Thế nhưng cũng không biết tại sao Tiêu Chiến không có bài xích còn nhiệt liệt hưởng ứng. Dĩ nhiên có thể tự tin mà nhận định, không một ai có thể cưỡng lại ham muốn dục vọng cùng cảm giác hoan ái mà nó mang lại.

Vì sự xúc tác của thuốc, hạ thân Vương Nhất Bác đã trướng đến phát đau, thế nhưng hắn đối với người dưới thân có sự ôn nhu nhất định, hắn hoàn toàn không biết đây là lần đầu Tiêu Chiến cùng người khác lăn giường, nhưng hắn vẫn dành cho anh sự ôn nhu nhất, chỉ muốn những xúc cảm đầu tiên hắn đem lại cho anh đều là những cảm xúc thăng hoa và đầy vui sướng, chứ không phải là sự đau đớn và dày vò thể xác mỗi khi nhớ tới.

Con người ấy à, ai cũng yêu cái đẹp. Mà người trước mặt Vương Nhất Bác đấy chính là đẹp của đẹp, phải gọi là cực phẩm, từ ngoại hình đến vóc dáng. Hắn thậm chí còn thắc mắc, Tiêu Chiến có thật hay không chính là nhân vật bước ra từ trong tranh. Từng đường nét cơ thể đều hoàn mỹ đến không bút nào tả nổi. Sóng mũi cao thẳng cùng mái tóc màu hổ phách chải ngược, đôi mắt hoa anh đào phong tình vạn chủng, đối với sự tình hiện tại có chút hốt hoảng nhưng vẫn toát lên vẻ quyết rũ, như nam châm hút lấy hỏa dục của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lưu luyến rời khỏi đôi môi đầy mềm mại kia, Tiêu Chiến vì thiếu dưỡng khí nên ngay khi li khai đã vội hít thở sâu, muốn lấy lại chút sinh khí cho mình. Anh khó chịu cau mày, khẽ quát.

"Muốn giết người à?"

Dĩ nhiên câu hỏi đó trong khoảnh khắc như này, Vương Nhất Bác sẽ chọn không nhiều lời mà bỏ qua. Hắn hướng ánh mắt đến thân thể được giấu sau lớp âu phục kia, cả cơ thể được che đậy một cách cứng nhắc nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không cảm thấy thế, ngược lại hắn còn nhìn thấy một thần sắc cấm dục đến kinh người, nhìn thấy người trước mặt có một thân trong sạch thanh cao đến bao nhiêu. Nhưng con người đều có tính hiếu thắng, càng cấm càng muốn làm. Hắn nôn nao đến nỗi không quan tâm bộ âu phục kia đã phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được mà mạnh bạo xé ra, bị một lực đạo cường bạo tác dụng khiến đống khuy áo rơi vãi trên sàn nhà, phát ra những thanh âm ái mụi.

Vương Nhất Bác lả lướt từng đốt ngón tay trên gương mặt phiếm hồng của Tiêu Chiến, đối với sự xinh đẹp nhưng mang nét lạnh lẽo đầy chết chóc ngay trước mặt, Vương Nhất Bác thật sự không thể rời mắt.

"Đã có ai nói với dượng, dượng hoàn hảo như một bức tranh chưa?"

Vòng eo thanh mảnh đang theo nhịp thở mà nhấp nhô bình ổn. Tâm tình Vương Nhất Bác lại càng rạo rực. Động tác ngày một nhanh hơn, chẳng mấy chốc lớp y phục vướng víu trên cơ thể đều phải chịu số phận giống khẩu súng ngắn của Nga, bị Vương Nhất Bác mạnh bạo quăng sang một bên.

Vì là quán bar lớn, thiết bị và vật dụng cần thiết đều đã được chuẩn bị đầy đủ, còn để ở nơi rất dễ được tìm thấy. Vương Nhất Bác dù cho có nóng vội, hạ thân có bị trướng đến khó chịu vô cùng, nhưng hắn vẫn muốn dùng chính sự ôn nhu của mình sưởi ấm trái tim Tiêu Chiến, hắn đưa tay vào học tủ bên cạnh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy một lọ gel bôi trơn.

_____

Thả sao cho tui để tui có động lực viết nốt cái đêm mưa gió của đôi bố con này đi mọi người ~.~

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net