18. Cộng Sự Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đem đến loạt rắc rối có thể nói là kinh người cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chung quy vẫn chưa cảm thấy hả hê. Bất quá mấy hành động đó của anh chỉ là dằn mặt, anh thừa biết nhà tù Bắc Kinh đối với Vương Nhất Bác chỉ là một cái lồng bằng nhựa, muốn bẻ thế nào là bẻ, vào lúc nào là vào, ra lúc nào là ra, anh cũng không trông mong vào cái gọi là luật pháp mục nát ở Bắc Kinh này nữa.

Nhìn thấy cả ngày hôm qua, và thậm chí là kéo đài đến sáng hôm nay, tâm trạng Tiêu Chiến đều là tuột dốc đến tệ hại, cả ngày cứ mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ như thiếu ngủ rất lâu, đôi lúc còn nhìn thấy anh đưa tay tự xoa bóp vùng eo của mình. Tống Thành lo lắng, sợ rằng Tiêu Chiến là vì lao lực quá độ nên sinh bệnh, cậu hỏi.

"Chiến ca, eo anh bị đau sao? Có cần em đưa đi bệnh viện xem xét một chút không?"

Đối với câu hỏi này của Tống Thành, Tiêu Chiến không thể không nhớ về cảnh tượng đêm hôm đó, anh khẽ rùng mình lại xua tay nói không sao, Tống Thành cũng không tiện hỏi gì thêm. Cuộc hội thoại cứ như vậy rơi vào bế tắc, Tống Thành vẫn lo việc lái xe của mình, Tiêu Chiến vẫn lo việc của anh, không ai mở miệng nói thêm lời nào, khiến cho không khí trong xe như mùa đông ở Thụy Sĩ, lạnh lẽo đến không thể nào tả nổi.

Tiêu Chiến sau khi xem xong hồ sơ cũng như thông tin về vụ án năm đó của gia đình nhà họ Vương, anh chán chường ấn tắt chiếc MacBook trong tay, thầm nghĩ tại sao bản thân lại giúp Vương Nhất Bác làm sáng tỏ cái chết của ba hắn, trong khi hắn đối xử với anh như một tiểu mĩ thụ yếu đuối, điều đó đối với Tiêu Chiến chính là một sự khinh thường.

Anh dù sao cũng là dân chơi có tiếng ở Los Angeles, về Trung Quốc lại trở thành cái dạng cho Vương Nhất Bác mặc sức trừu tống, dù chuyện có qua năm bữa nửa tháng đi chăng nữa Tiêu Chiến tuyệt vẫn ghim thù. Anh ngay bây giờ là nghĩ, mẹ nó cần gì phải quan tâm đến vụ án của Vương Chí Trung, trực tiếp cho máy bay nổ chết Tuyết Trinh luôn cho tiện, chẳng mấy chốc tài sản đều sẽ thuộc về mình.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, như vậy quá nguy hiểm. Dù sao con trai bà ta cũng là ông trùm Bắc Kinh, Tuyết Trinh lại là bà hoàng đá quý, danh tiếng đều ở trên đỉnh cao, việc sắp xếp ổn thỏa và khiến cái chết của Tuyết Trinh thoát khỏi tai mắt cánh nhà báo là điều rất khó. Tiêu Chiến càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, dù sao anh cũng sẽ không để cảm xúc chi phối chí hướng của bản thân.

Tiêu Chiến ngả ngớn về phía sau, hốc mắt truyền đến một cơn đau rát khó chịu. Anh hôm nay lại đeo kính áp tròng, nhưng lúc sáng đi quá vội đã quên đem theo thuốc rửa mắt. Cũng không biết Tiêu Chiến rốt cục là bị gì, ma xui quỷ khiến thế nào vì một chút đau rát ở tròng mắt mà liên tưởng tới dáng vẻ Vương Nhất Bác xoa mi mắt cho mình.

Mẹ nó, đúng là điên rồi!

Dĩ nhiên mấy lời này Tiêu Chiến chỉ thầm mắng trong lòng, anh không phải loại người thất thố đến như vậy. Suy nghĩ một hồi anh chợt nhớ ra một việc, là Elise, cũng phải giải quyết cái đuôi đó càng nhanh càng tốt, thế là Tiêu Chiến hỏi lấy một số thông tin từ chỗ Tống Thành.

"Hôm trước Elise bị thương, cô ta đang ở đâu?"

Tống Thành không quay người lại, thông qua kính chiếu hậu quan sát biểu cảm trên gương mặt Tiêu Chiến, cậu sau đó mới nói.

"Cô ấy đang ở bệnh viện, vết thương do Vương Nhất Bác bắn lần này trùng với vết thương lần trước anh bắn cô ấy, bác sĩ nói cũng khá nghiêm trọng, nếu không ở lại để theo dõi, nguy cơ hoại tử vùng da cánh tay là rất cao."

Tiêu Chiến đối với nữ nhân này cũng có chút hảo cảm, ban đầu là không thích việc Elise theo mình từ Los Angeles đến tận đây, sợ cô miệng lưỡi không khôn khéo nói năng lung tung, hỏng việc lớn. Nhưng cuối cùng Elise đối với anh chính là trung thành, là tin yêu tuyệt đối, có chút giá trị, thế nên Tiêu Chiến không còn ghét bỏ. Anh rũ mi mắt, vốn không muốn bận tâm quá nhiều đến bất kì người phụ nữ nào cả, bởi với Tiêu Chiến phụ nữ chính là rắc rối, mà dĩ nhiên không một ai muốn quan tâm cũng như bận lòng đến một mớ rắc rối cả. Anh đưa tay xoa bóp huyệt thái dương, trầm giọng nói.

"Đưa cho cô ta tiền, sau đó bảo cô ta về nước đi, đừng ở lại đây nữa."

"Cô ấy sẽ không về đâu. Việc đó anh không cần nói em cũng đã làm rồi, nhưng cô ấy không muốn về, cô ấy nói muốn gặp anh."

Tiêu Chiến nhướng mày, hướng ánh mắt chờ đợi đến Tống Thành: "Gặp anh?"

Anh dừng một nhịp, suy xét xem hôm nay không có việc gì, cũng khá rảnh, bây giờ về nhà thì quá nhàm chán. Đối diện với một lão quản gia già nua và đám người hầu không dám mở miệng nói chuyện, đó là việc mà Tiêu Chiến đã chán ghét lắm rồi. Dù sao đối với nữ nhân hiểu chuyện Tiêu Chiến cũng sẽ đối xử dịu dàng, xét thấy Elise vì mình mà đồng ý lên giường với nam nhân mình không yêu, cũng vì việc của mình mà bị bắn bị thương, với chút ước nguyện gặp anh đơn giản như vậy, Tiêu Chiến cũng không nỡ khiến người đẹp thất vọng.

Ngay sau đó, chiếc Rolls Royce Phantom màu đỏ đô quen thuộc rẽ hướng về phía bệnh việc Bắc Kinh.

Elise hiện tại đang được theo dõi ở phòng bệnh 209, Tiêu Chiến cùng Tống Thành theo chỉ dẫn của y tá đã có thể tìm đến nơi. Là vì Elise muốn gặp riêng Tiêu Chiến, thế nên Tống Thành phụ trách việc canh gác bên ngoài, đảm bảo không có ai đến quấy rầy cuộc nói chuyện của anh.

Tiêu Chiến đảo mắt nhìn xung quanh bốn góc tường trên trần nhà, chắc rằng không có bất kì máy quay hay camera nào ở đây cả, anh mới rướn người bước ra khỏi góc khuất của căn phòng mà đến bên cạnh Elise.

Elise với mái tóc màu vàng óng quen thuộc, đó cũng là một trong những ưu điểm khiến cô để lại ấn tượng đẹp trong mắt người khác. Mái tóc vàng tự nhiên được duy trì từ người ba gốc Thụy Sĩ, là màu tóc giúp làn da trắng nõn cùng con ngươi màu xanh đại dương càng trở nên nổi bật, màu tóc này không phải salon hay bất cứ hair dye nào có thể mô phỏng được, chính là kiểu độc nhất vô nhị. Elise trong bộ đồ bệnh nhân rộng hơn thân người, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó khiến tâm tình cô trở nên rạo rực, không quan tâm ống truyền dịch vẫn đang được nối vào mạch máu ở cô tay, Elise đứng bật dậy.

"Đừng cử động", Tiêu Chiến đưa tay đỡ lấy Elise, sau đó ấn vai cô để cô ngồi lại xuống giường. Dù sao đi nữa Tiêu Chiến không phải loại đàn ông vô tình, anh chính là biết cách dỗ dành phụ nữ, bởi vậy mới khiến người ta yêu anh say đắm, ngay cả một người phụ nữ khó tính và độc đoán như Tuyết Trinh cũng chấp nhận đi đến mối quan hệ hôn nhân không gò bó, không tình dục, chỉ nói đến chuyện tình cảm và bầu bạn, thậm chí anh còn yêu cầu ngủ riêng, và Tuyết Trinh vẫn đồng ý.

Đó chính là mị lực của Tiêu Chiến, nếu như anh là nữ nhân thì chính là kiểu trà xanh trong truyền thuyết hoặc đại loại là hồ ly tinh.

Elise vì hành động ôn nhu đó của Tiêu Chiến, cô không dám không nghe theo, đành ngoan ngoãn ngồi trở lại giường. Elise đưa mắt nhìn Tiêu Chiến hồi lâu mới cất tiếng gọi.

"Anh Zhan..."

"Ừ.", Tiêu Chiến chớp mi mắt, sau đó nói tiếp: "Tôi nghe nói vết thương chuyển biến xấu đi nên đến thăm em."

"Cảm ơn anh.", Elise ngưng một nhịp, tiếng Trung Quốc của cô vẫn chưa thật sự tốt, cô bất quá chính là đã đặt quyết tâm theo Tiêu Chiến sinh sống ở đây một thời gian dài, thế nên mới dụng tâm mà học tiếng Trung, một loại ngôn ngữ không có chút liên hệ với ngôn ngữ của quê hương cô. Sau một hồi suy nghĩ, moi móc lại đoạn kí ức của những buổi học phổ cập tiếng Trung, Elise mới nặn ra được một câu đầy đủ chủ ngữ vị ngữ: "Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã đến thăm em, em rất vui."

Nhận lấy lời cảm ơn, Tiêu Chiến cũng không mấy cảm thấy được phúc. Bởi vốn dĩ chuyện này là do anh mà ra, bỏ chút công sức đến thăm thì có gì to tát mà phải cảm ơn. Thăm cũng thăm rồi, quan tâm cũng quan tâm rồi, Tiêu Chiến thiết nghĩ nên đi vào việc chính. Vì không muốn lỡ dở thời gian, Tiêu Chiến kéo ghế ngồi cạnh giường, lấy ra trong túi chiếc thẻ đen nhẵn bóng với số dư vô hạn đặt vào tay Elise.

"Em hiểu ý tôi mà đúng không? Nơi này không phải nơi em nên ở lại, quay về đi, số tiền này đủ cho em cứu lại sự nghiệp dancer của mình.", Tiêu Chiến dừng một nhịp, liếc thấy ánh mắt tỏ rõ ý "Em không muốn" của Elise nhìn mình, nhưng bất quá Tiêu Chiến trước giờ là người làm việc không quan tâm đến cảm xúc, dù có bịn rịn cỡ nào đi nữa anh cũng không bận lòng, tuyệt tình chính là tuyệt tình: "Đừng theo tôi nữa, thế giới của tôi không phải là nơi phù hợp với em. Về Mỹ đi, về lại cuộc sống của em, về lại thế giới thuộc về em. Elise, là tôi đùa giỡn với em, đừng bám riết theo tôi nữa."

Anh không muốn dây dưa nên lập tức rướn người định quay đi. Nhưng giây phút anh xoay người, một lực đạo không quá mạnh mẽ níu lấy góc áo anh, giây phút đó vậy mà khiến anh nhớ đến cái khoảnh khắc Vương Nhất Bác níu lấy vạt áo anh, cũng không biết từ khi nào hành động này lại lọt vào danh sách những hành động khiến anh mềm lòng, Tiêu Chiến xoay người nhìn Elise.

Không biết rõ Elise lấy dũng khí từ đâu, ngau giây phút Tiêu Chiến quay lại nhìn cô, cô cảm thấy mình giống như vừa vớt được sợi rơm cứu mạng, nhìn thấy Tiêu Chiến chịu lắng nghe lời mình nói, rào cản ngôn ngữ trong người Elise hoàn toàn bị thiêu đốt, cô rít một hơi nói năng sành sỏi như người Trung Quốc thật sự.

"Anh không phải không biết em đến đây là vì cái gì? Anh nghĩ em thật sự cần tiền mới bám riết theo anh sao? Nếu như em cần tiền, việc em phô ra hai ba điệu nhảy ở club cũng đủ nuôi em cả đời còn lại, tại sao em phải từ bỏ nó mà chạy đến đây?"

Tiêu Chiến vẫn không nói, anh đưa mắt đăm đăm nhìn sự phẫn nộ cũng như bức phá trong con ngươi Elise. Anh dường như cảm thấy một sự điên cuồng tàn bạo sau ánh mắt đầy bình ổn đó của cô. Anh bị thu hút, bởi chính cái sự kiềm nén không một kẽ hở đó, Tiêu Chiến chính là cho Elise một cơ hội để nói lên suy nghĩ của mình. Và Elise không phải kẻ ngốc, cô biết, cô bắt lấy.

"Zhan... Từ lúc em đến sân bay mua vé đến Trung Quốc, em đã chọn anh thay vì sự nghiệp của mình. Anh không cần nói rằng bản thân không nghiên túc với em, điều đó em thừa biết. Em cũng không biết sao nữa, chắc là do em yêu anh quá rồi."

Elise biết rõ Tiêu Chiến chưa từng thật lòng với ai cả, nhưng tình yêu cũng đồng nghĩa với mù quáng, con người ta sẽ không thể giữ được lí trí của mình khi yêu. Những điệu nhảy trên nên nhạc xập xình, sau đó là đống đô la dày cộm đập đến đau mặt được đám đại gia ném lên cho cô, một cuộc sống nhàn hạ giàu có, cô đều cảm thấy chúng không thể bằng được một cái liếc nhìn của Tiêu Chiến. Elise ngưng một nhịp, hít lấy một ngụm khí lớn để điều chỉnh lại tâm trạng của mình, để nói được mấy lời như thế này trước mặt Tiêu Chiến, Elise đã phải dùng hết sự can đảm mà bản thân có để bộc lộ.

"Anh không cần đáp trả, để em ở bên cạnh anh là được. Em sẽ ở bên cạnh anh, trở thành cộng sự của anh, bất cứ việc gì em đều sẽ giúp sức vì nghiệp lớn của anh. Zhan... Đừng đuổi em về Mỹ, đám đàn ông giàu có kia tồi tệ hơn anh nhiều, bọn họ vẫn luôn muốn em phục vụ bọn họ, xem em như một món hàng, nhưng anh thì không vậy. Anh trêu đùa em, nhưng anh vẫn tôn trọng thân thể cũng như nghề nghiệp của em..."

Thứ khiến Tiêu Chiến hài lòng chính là sự tín ngưỡng cùng tôn sùng, đem Tiêu Chiến đặt ở vị trí tối cao. Anh không cần một thuộc hạ cao to với sức lực cường tráng, thứ anh cần chính là sự trung thành tuyệt đối, và anh tìm thấy nó trên người Elise. Không phải là một tên đàn ông với thân hình vạm vỡ có thể một đấu ba, tuy chỉ là một cô gái với vóc người mảnh khảnh, thế nhưng khát khao được bên cạnh, được giúp sức của Elise đã đá động đến ý chí Tiêu Chiến.

"Hối hận là địa ngục đau khổ nhất mà con người phải trải qua.", Anh trầm ngâm quan sát Elise, chính là muốn cho cô một chút thời gian suy nghĩ lại, thế nhưng đối diện với ánh mắt đầy quyết đoán không có nửa điểm lung lay kia của Elise, Tiêu Chiến thầm cảm thấy hài lòng. Nhưng vì để chắc chắn, cũng như là trao cho Elise cơ hội quay đầu cuối cùng, anh hỏi: "Bước vào thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, em sẽ không hối hận chứ?"

"Là vì anh, đều sẽ không hối hận."

Khóe miệng nhếch lên kéo hai cánh môi đó căng thành hình lưỡi liềm, Tiêu Chiến cực kỳ hài lòng với cộng sự mới của mình: "Được. Chào mừng em Elise, mừng em đến với thế giới của tôi."

Theo nguyên tắc, Tiêu Chiến tiến đến ông Elise vào lòng, như là một nghi thức chào mừng của dòng tộc thời xưa. Ngay sau đó Elise đã trao trả chiếc thẻ đen nọ, Tiêu Chiến cũng không thể nán lại quá lâu, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa Tuyết Trinh sẽ đáp chuyến bay ở sân bay quốc tế Đại Hùng, ngay sau đó Tiêu Chiến rời đi.

Bất quá trong lúc ra khỏi bệnh viện, anh liếc thấy bóng dáng Mai Hàm đang đứng ở phía xa trao đổi gì đó với một nữ y tá. Nhớ tới lời đen dọa kia, một tuần dành cho Mai Hàm ngày mai nữa là hết hạn. Tiêu Chiến có chút tò mò, hỏi Tống Thành đi bên cạnh.

"Lão già đó có liên lạc cho cậu chưa?"

Lúc đầu nghe Tiêu Chiến nhắc đến "lão già" cậu còn có chút không thể nhớ ra, bởi lượng công việc cùng đối tượng mà Tiêu Chiến yêu cầu cậu theo dõi nhiều không kể hết, như thể Tiêu Chiến muốn bản thân trở thành đài quan sát Bắc Kinh, đem toàn bộ hành động của đám nhà giàu thu vào mắt, nhưng chung quy đầu óc Tống Thành phải là dạng nhạy bén nên mới được Tiêu Chiến trọng dụng, thế nên cậu không phải tốn quá nhiều thời gian để nhận ra "lão già" mà Tiêu Chiến nói là ai. Tống Thành kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, lách người che chắn bóng dáng Tiêu Chiến thoát khỏi tầm nhìn Mai Hàm, cậu sau đó nghiêm túc mà trình bày.

"Hoàn toàn không có liên lạc. Anh định sẽ xử lý thế nào?"

Tiêu Chiến vẫn nâng cao gót chân, nhịp điệu chưa từng chậm đi một chút nào cả, tiếng bước chân hòa nhã như những ngón tay thon dài lả lướt trên phím đàn, chỉ là dáng đi thôi có cần đẹp đến vậy không?

"Tối mai đến thăm ông ta một chút. Dù sao ngoài ông ta cũng còn có công tố Trương đang trốn chui trốn nhủi ở Singapore, tên đó cũng có nhúng tay vào vụ án năm đó. Nếu như Mai Hàm còn lì đòn, xem nhẹ lời nói của anh, thì trực tiếp bắn chết đi."

"Vâng anh."

Chiếc Roll Royce Phantom nồ máy, phút chốc đã hòa mình vào dòng xe tấp nập trên đại lộ mà mất hút.

_______

Có thể có nhiều bạn sẽ thắc mắc tại sao tình tiết này lại xoáy sâu để thành một chap như vậy thì mình nói luôn, Elise là nhân vật phụ có năm phần quyết định tuyết tình cảm của hai người á (≧▽≦)

R&R, đừng quên ấn vào ngôi sao nhỏ bên dưới và để lại chút cảm nhận của mọi người trước khi rời đi nha <3

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net