19. Mối Quan Hệ Này Là Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chín giờ tối, thành phố Bắc Kinh lần nữa trở nên nhộn nhịp. Vì sòng bạc, quán bar Vương Nhất Bác hay đến đều đã bị Tiêu Chiến phá cho đóng cửa, hắn cũng không biết đi đâu nên quyết định về nhà.

Căn biệt thự cao cấp nằm giữa lòng thành phố rực rỡ ánh đèn màu, đám bạch mẫu đơn nơi mà Tiêu Chiến gửi gắm sự nhàm chán cũng đã rũ mình đi vào giấc ngủ. Anh lại nhìn sang phía bên kia, nơi hồ bơi trong vắt đang phản chiếu ánh trăng vàng rực treo cao trên đỉnh trời, vờ như thật sự đã đi quanh một vòng rồi tụ đọng ngay dưới mặt nước đó. Tiêu Chiến ngồi một mình ở sofa, tách trà thảo mộc ở trước mặt vẫn đang bốc khói nghi ngút, nhưng hình như anh không có nhiều thời gian để thưởng thức hương vị thanh mát của nó, mọi sự chú ý đều đã đặt lên chiếc laptop trên tay.

Vương Nhất Bác lái xe vào gara, nhìn thấy Tiêu Chiến trầm ngâm ngồi ở sofa nên đã ra hiệu không cho quản gia Lý lên tiếng. Cũng không biết từ lúc nào việc ngắm nhìn Tiêu Chiến từ phía xa lại đem đến cho hắn một cảm giác vô cùng dễ chịu, yên bình đến nỗi khiến hắn mường tượng ra cảm giác đứng trên đồng cỏ ở Thụy Sĩ, trước mặt là núi non trùng trùng điệp điệp với mấy ngôi nhà li ti mọc san sát nhau, làn gió mang hương thơm của hoa rừng mọc dại phả vào mặt, Tiêu Chiến chính là liều thuốc hiếm trấn an lại sự rối ren trong con người hắn.

Vương Nhất Bác muốn có một không gian riêng, hắn yêu cầu quản gia và giúp việc rời đi chỗ khác, có thể là đến dọn dẹp phòng thập thể dục, hay là quầy bar, dù sao nơi này cũng thực rất rộng, rộng đến mức sống chung nhưng lại có thể ăn ý mà tránh né nhau suốt mấy năm như hắn đã làm với mẹ của mình lúc còn nhỏ.

Hắn trước đây chỉ cảm thấy ngôi biệt thự với bốn bức tường cao dựng đứng này như một cái lồng, một cái lồng khóa chặt hắn lại. Hắn chưa bao giờ muốn quay về nơi này, một cảm giác gò bó lạnh lẽo, khó chịu khiến hắn căm ghét chính nơi mình lớn lên. Bởi vậy căn biệt thự cao cấp này sớm đã không còn hơi người, không khí u buồn ảm đạm. Thế nhưng hắn như tìm thấy được sợi rơm cứu mạng, cái lồng rộng lớn này lại đón về cho hắn một người bố dượng như ánh nắng mặt trời. Có thể là vì tình yêu đang nảy nở, dù cho người kia đối với hắn chính là kiểu quen biết xã giao, nhưng hắn cũng cảm thấy thực hạnh phúc. Hắn từ bỏ sự chán ghét căn nhà này mà quay về, gượng ép bản thân đối diện với người mẹ mà hắn mang đầy lòng thù hận, tất cả chỉ vì muốn nhìn thấy được chút ánh dương yếu ớt trên người dượng của hắn.

Tiêu Chiến giây phút này vẫn chưa phát hiện được có người đứng từ xa ngắm mình. Anh rất chú tâm vào việc mà bản thân đang làm, đúng thật đàn ông khi nghiêm túc làm việc sẽ phát ra một mị lực hút người, đầy sự quyến rũ.

Vương Nhất Bác không muốn khoảng cách của cả hai xa như vậy, hắn nâng cao gót chân bước từng bước nhẹ nhàng, một chút tiếng động cũng không có. Thật không tốn quá nhiều thời gian để có thể đi đến bên Tiêu Chiến, hắn ngồi xuống cạnh anh.

"Dượng đã ăn tối chưa?"

Tiêu Chiến đối với người này vẫn còn đang ghim thù. Khi mà khoảnh khắc hắn tiến đến ngồi cạnh, chiếc sofa phải gánh chịu thêm sức nặng mà lún xuống thì Tiêu Chiến thực đã đứng dậy muốn rời đi. Nhưng Vương Nhất Bác không để cả hai xa cách như vậy, một khoảng cách vô cùng thuận lợi, hắn cũng không mất quá nhiều thời gian để vòng tay ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của anh, không nặng không nhẹ kéo anh ngã vào lòng.

Tiêu Chiến mặt xám mày tro, bày ra cái bộ dạng cực kỳ ghét bỏ, vùng vẫy muốn thoát khỏi tư thế đầy nhạy cảm này. Nhưng cũng không biết bằng cách nào bản thân nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác thì sức lực đều tuột về không, Tiêu Chiến không tài nào thoát ra được.

Ông chủ bãi chiến ngầm gì chứ, hóa ra cũng chỉ là một tên lưu manh. Nhìn thấy người trong lòng bất lực không thoát ra được, hắn đắc ý đem hai tay đan vào nhau, cật lực khóa chặt anh trong vòng tay hắn, còn tiện thể sửa lại tư thế của bản thân để anh thuận lợi ngồi lên đùi mình. Tiêu Chiến cau mày, khẽ quát.

"Buông ra."

Dường như trong thâm tâm Vương Nhất Bác đã hình thành một loại si mê không có lối thoát, ánh mắt hắn nhìn anh từ đầu chí cuối đều nặng nhiều tâm tư, ôn nhu cùng cưng nựng. Chỉ việc nhìn người trước mặt bày ra bộ dạng khó chịu, hắn cũng thực cảm thấy rất hạnh phúc, sự vui vẻ không thể che giấu được, hắn kéo cao khóe môi.

"Không buông."

"Vương Nhất Bác..."

Cũng không biết hiện tại là tình thế gì, Tiêu Chiến lại có chút nhỏ giọng, anh không giống như hôm đó mà cật lực quát tháo vào mặt hắn. Đơn giản chỉ là một chút giận giữ, lời nói còn được Tiêu Chiến chọn lọc bật nhỏ ra khỏi miệng, đối với Vương Nhất Bác thì chính là một con thỏ xù lông muốn dùng răng của mình để tấn công hắn, sát thương hoàn toàn bằng không. Vương Nhất Bác không quá quan tâm, hắn vẫn còn nhớ rất rõ chuyện đêm hôm kia mà bản thân đã làm, vì vậy muốn bù đắp một chút, hắn dời bàn tay to lớn của mình xuống phần eo của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng mà xoa bóp.

"Đừng náo. Để tôi xoa bóp cho dượng, là đêm đó tôi không tốt, là tôi không biết tiết chế nên chắc dượng đau lắm."

Hắn vẫn rất chăm chú mà xoa bóp cho Tiêu Chiến, dường như cảm thấy người trước mặt không có ý chống đối, Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến thoát khỏi sự kìm kẹp của mình, dùng hai bàn tay nhiệt tình giúp anh xoa bóp vùng eo. Mà cũng lạ, Tiêu Chiến từ lúc nào lại quên mất bản thân cần thoát khỏi cái tình thế oái oăm này mà ngồi im mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Thoải mái không?", Vương Nhất Bác vẫn đang cặm cụi giúp anh xoa bóp, đôi bàn tay to lớn với đầu ngón tay chai sạn, thứ mà hắn dùng để nâng cao nòng súng, lao thân vào những cuộc giao dịch đẫm máu ở bãi chiến ngầm. Tưởng chừng đôi bàn tay đó là thứ xấu xí và cứng nhắc nhất trên đời này, thế nhưng lại không phải. Cả đêm hôm đó, và cả lúc này nữa, đôi bàn tay đó đối với Tiêu Chiến vẫn trở nên mềm mại dịu dàng hết cỡ, anh không cảm thấy nó có nửa điểm cứng nhắc như bản thân đã nghĩ.

"Hai người đang làm cái gì vậy?"

Giọng nói của người thứ ba trong căn nhà rộng lớn này phát ra, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà lộc cộc chói tai. Tuyết Trinh từ trong bếp bước ra, trên tay là đĩa trái cây vẫn còn đọng nước. Hóa ra từ nảy đến giờ Tiêu Chiến không muốn lớn tiếng tranh cãi với Vương Nhất Bác là vì Tuyết Trinh đã về nhà. Ngay trong cái khoảnh khắc bà ta cất tiếng hỏi, Tiêu Chiến cũng không rõ tại sao bản thân có chút chột dạ, giống như anh là có gì đó không đứng đắn với hắn mà xám mặt. Nhưng ngược lại với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn rất bình ổn, hắn lợi dụng góc khuất Tuyết Trinh không thể thấy được sửa lại tư thế của cả hai, để Tiêu Chiến từ trên đùi mình quay trở lại ngồi trên sofa, nhưng tay hắn vẫn không rời khỏi eo anh.

Ngay khi Tuyết Trinh đặt đĩa trái cây lên bàn, ngồi đối diện với hắn và anh. Nhìn thấy được đứa con trai này của bà vẫn đang cật lực xoa bóp cho chồng, Tuyết Trinh có chút không hiểu, bà cau mày hỏi lại lần nữa.

"Hai người đang làm cái gì vậy?"

Trong khi Tiêu Chiến còn ừm ờ chưa biết nói sao, thì Vương Nhất Bác lại bình bình ổn ổn, đôi tay vẫn không li khai khỏi vòng eo thanh mảnh của Tiêu Chiến mà nói: "Dượng ấy đau eo, tôi giúp dượng ấy xoa bóp một chút."

Một lí do đơn giản được bịa ra, có thể đổi lại là người khác nói Tuyết Trinh tuyệt sẽ không tin. Nhưng đây là do chính đứa con trai lạnh lùng của bà lên tiếng, thế nên cũng không thể nào không tin. Vương Nhất Bác từ trước đến giờ có thể mở miệng nói chuyện với bà đã là kì tích, dù sao đây cũng là đàn ông với nhau, nhìn thấy giao tình của cả hai người trở nên thân thiết như vậy Tuyết Trinh rất hài lòng, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi đứa con trai này của bà là có ý với bố dượng của nó.

Tuyết Trinh về nước cách đây không lâu, đem theo đó là giấy phép chuyển nhượng quyền sỡ hữu chuỗi cửa hàng, Tiêu Chiến rất hài lòng, nhấc bút kí vào lớp giấy trắng đóng mọc đỏ kia. Mọi việc lại có thể hoàn thành thuận lợi và nhanh chóng đến như vậy, anh thực không thể ngờ đến. Nghĩ đến cảnh được quay về Los Angeles, ngả người trên chiếc nệm Everons quen thuộc, lòng Tiêu Chiến lại nôn nao không thể kể xiết.

Nói thật thì anh đã chán ngán cái không khí ngột ngạt khó chịu ở Bắc Kinh này lắm rồi, chung quy thì Tiêu Chiến vẫn thích làm Zhan hơn, quay về Los Angeles, quay về thành phố của mình. Cũng giống như cá thì nên sống dưới nước, chim thì nên sải cánh bay trên cao, Tiêu Chiến vẫn là thích hợp quay về cuộc sống xô bồ ở Mỹ hơn.

Vướng phải Vương Nhất Bác chính là một trong những rắc rối mà anh không dự liệu tới, nhưng dù sao đối với Tiêu Chiến mối quan hệ này cũng giống như một kẻ là đại bàng bay cao tận trời, một người là cá nước lặn sâu tận đáy. May mắn gặp được cũng là chim đói tìm mồi, trong hai còn một, thịt nát xương tan.

Vì thế anh đối với Vương Nhất Bác, nhận định là không có tương lai.

Tiêu Chiến đối với cuộc hôn nhân sặc mùi lợi dụng này không có nửa điểm hứng thú, không muốn dây dưa lôi lôi kéo kéo. Đợi lấy được bằng chứng tống Tuyết Trinh vào tù nữa là anh đã có thể an an ổn ổn lên máy bay quay về Mỹ, dù sao cũng phải diệt cỏ tận gốc, bây giờ mà tha cho Tuyết Trinh, chẳng khác nào là tự hại mình. Người phụ nữ đó không phải loại chịu đựng ấm ức sẽ im lặng mà bỏ qua.

Nhưng cũng phải kéo dài tầm một khoảng thời gian nữa, vì cái tên viện trưởng Mai Hàm kia đúng là một tên ngu. Gã sợ hãi vì sự ghé thăm của Tống Thành lúc sáng nên đã gọi điện thông báo với Tuyết Trinh, và dĩ nhiên là bà ta đã thay anh tiễn Mai Hàm một đoạn, giết người diệt khẩu vẫn luôn là nước cờ trí mạng.

Gần không được thì tìm xa, với tai mắt của Tiêu Chiến sao lại không biết được, vụ án năm đó còn có tên công tố Trương đang sinh sống ở Singapore, mà dường như Tuyết Trinh đã bỏ lỡ nhân vật này, thế nên anh ta mới có thể sống qua mười năm một cách bình yên. Anh xem xét một chút lịch trình của Tuyết Trinh thông qua MacBook, vài ngày nữa bà ta sẽ lại phải xuất cảnh một chuyến, thế nên anh đã quyết định ngay lúc đó đến Singapore tìm tên công tố Trương kia hỏi han một chút.

Mọi thứ đều đã dự liệu xong, Tiêu Chiến thoải mái ấn tắt MacBook, không còn loạt ánh sáng xanh chói vào mắt khiến nhãn cầu Tiêu Chiến cảm thấy được thư giản hơn. Anh muốn ngay lập tức đi ngủ nhưng dường như lúc nảy đã ăn quá nhiều soup, đầu lưỡi bị vị mặn bao trùm nên anh quyết định xuống nhà tìm chút nước uống.

...

Vương Nhất Bác không ngủ được, hắn vẫn còn ngồi ở sofa, trên tay là bốn viên thuốc an thần quen thuộc. Hắn thật cảm thấy hận vô cùng, bất lực không biết rốt cục đến bao giờ đống thuốc an thần này mới có thể bay xa khỏi cuộc sống của hắn. Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn không thể có được một giấc ngủ ngon.

Tiêu Chiến đứng từ xa nhìn một lúc, vốn không muốn đối mặt với hắn, dù sao thì loạt chuyện xảy ra không phải ai cũng có thể tiếp nhận được, và Tiêu Chiến chính là như vậy. Anh đặt lại cốc nước lên kệ, xoay người định rời đi thì người ở phía xa lên tiếng.

"Nói chuyện với tôi một chút được không?"

Hắn xoay người lại, đem ánh nhìn đầy trông chờ dán lên người Tiêu Chiến: "Dượng ở lại, nói chuyện với tôi chút được không?"

Ban đầu Tiêu Chiến là không muốn để tâm, thế nhưng nhìn thấy sự cầu mong trong ánh mắt của hắn, nội tâm Tiêu Chiến lại không nỡ rời đi. Dù sao cũng chỉ là nói đôi ba câu, đối với anh cũng sẽ không có thiệt thòi. Hơn nữa càng nghĩ càng thấy không ổn, anh là ai kia chứ? Vì một chút chuyện lại e e ngại ngại như thiếu nữ mới lớn thì ra cái thể thống gì, đàn ông thì phải mạnh dạng đối mặt với vấn đề. Nghĩ như vậy khiến Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái hơn khi đối diện với hắn, vì thế anh đồng ý cùng hắn nói chuyện.

Đợi đến khi Tiêu Chiến lê bước chân ngồi xuống sofa bên cạnh, Vương Nhất Bác mới nói.

"Dượng không cảm thấy hụt hẫng sao?"

Tiêu Chiến híp mi mắt, khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác, anh hỏi lại.

"Hụt hẫng chuyện gì?"

"Dượng bỏ ra nhiều công sức để tống tôi vào tù, thấy tôi có thể dễ dàng được thả ra như vậy không có chút gì thất vọng hay sao?"

"Em đã từng nói Bắc Kinh là thành phố của em mà, đó chẳng qua chỉ là chút phẫn nộ của tôi thôi, tôi cũng không trông chờ quá nhiều. Nhưng chí ít vườn nho mà em thích, tôi lỡ tay mà đốt sạch mất rồi."

"Không sao, của tôi là của dượng. Dượng muốn làm gì với nó cũng được."

Nhưng bất quá đây không phải chuyện Vương Nhất Bác muốn nói với Tiêu Chiến. Ngay khi nói qua loa về vấn đề đó, Vương Nhất Bác mới đi vào chuyện chính.

"Dượng đang cố tránh mặt tôi đúng không?", câu hỏi này hắn nói ra cũng không có cầu nhận lại câu trả lời. Hắn hỏi, song không chờ được Tiêu Chiến đáp lại nên vội bồi thêm: "Cũng phải, tôi đã làm ra loại chuyện gì cơ chứ."

Đúng thật là anh từng có ý định sẽ tránh Vương Nhất Bác, tránh càng xa càng tốt. Thế nhưng nghĩ lại hành động đó không phải là phong cách làm việc của Tiêu Chiến, anh chưa từng trốn tránh rắc rối như vậy.

Tiêu Chiến ban nảy đã tự hỏi bản thân là ai kia chứ? Chính là Zhan của Los Angeles, người khác đánh giá anh là cái loại người lên giường trước nói chuyện sau, mấy mối quan hệ kiểu 419 như này không phải là điều gì mới mẻ đối với một tay chơi như Tiêu Chiến. Dù cho trước giờ khi anh qua lại với ai, cả anh và người kia đều sẽ không nói đến chuyện đó, thế nhưng nếu để mọi người biết được Zhan nổi tiếng là kẻ đào hoa lại chưa từng ân ái cùng ai mặt mũi sẽ bị đè bẹp đến cỡ nào cơ chứ.

Vì thế đối với sự tình đêm hôm đó, dù cho anh đúng thật là rất shock cũng như cảm thấy mất mát đi chăng nữa, Tiêu Chiến cũng phải diễn tròn vai diễn của mình. Hình tượng của anh trong mắt Vương Nhất Bác chính là cái kiểu tình trường dài đăng đẳng, tình nhân nhiều đến nổi không thể nhớ hết.

Tiêu Chiến tự rót cho mình một tách trà, vì quản gia Lý vừa mới thay nước không bao lâu nên trà vẫn còn rất nóng, anh bắt tréo chân nhìn Vương Nhất Bác, tách trà trong tay vẫn đang được thổi nguội, Tiêu Chiến hớp lấy một ngụm trà đắng ngắt sau đó bình thản mà nói.

"Tôi không để tâm đến chuyện đêm đó, vì thế em cũng không cần chú ý quá nhiều đâu."

Nhận lấy câu trả lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dường như có chút không vui. Ánh mắt mang ý cười của hắn năm phần thay đổi, một đường nét thất vọng hiện lên. Đối với Vương Nhất Bác đây là cảm giác hụt hẫng đã từ rất lâu rồi hắn không thể cảm nhận được, từ khi người ba hắn yêu thương qua đời, cái cảm giác này đã không còn tồn tại nữa, lần cuối cùng hắn nhớ lòng mình dấy lên loạt cảm xúc bức rức khó chịu này là khi ba hắn bận việc không thể đưa hắn đi chơi công viên như đã hứa. Và bây giờ là vì anh nói không để tâm.

Dù sao đi nữa bọn họ cũng đã cùng nhau hoan hỉ, trong khi hắn xem nó như là một cột mốc quan trọng của cuộc đời mình thì anh nói rằng bản thân không hề để tâm đến. Vương Nhất Bác có chút không vui, hắn không thể nhìn vào mắt anh được nữa, hắn dường như là sợ phải bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không có chút tình cảm của Tiêu Chiến. Hắn hạ giọng.

"Dượng... Để ý đến nó, để ý đến tôi, một chút thôi, có được không?"

Tiêu Chiến đối với con người này đã không thể thấu tình đạt lý được nữa. Anh hoàn toàn mờ mịt trước mong muốn của hắn, có thể là hình tượng Vương Nhất Bác trong mắt Tiêu Chiến không phải là như vậy, anh không hiểu được.

Mà làm sao anh có thể hiểu được cơ chứ, ngay cả hắn còn không thể hiểu được bản thân mình nghĩ gì, vỏ bọc mà hắn gầy dựng suốt thời gian qua phút chốc bị hắn gỡ bỏ, Vương Nhất Bác không thể biết được là loại năng lực nào thôi thúc hắn làm như vậy, nhưng hắn chỉ muốn Tiêu Chiến để ý đến hắn, để ý đến cảm xúc của hắn.

Tiêu Chiến híp mi mắt, anh đặt tách trà đã cạn đáy xuống bàn, hỏi.

"Em đang muốn nói cái gì?"

"Dượng xem chúng ta là gì?", Vương Nhất Bác nắm chặt bốn viên thuốc an thần trong tay, cũng không rõ tại sao ngay giây phút hắn thốt ra câu hỏi đó, trái tim hắn lại đập nhanh hơn thông thường, lỡ anh nói không là gì thì sao, lỡ anh lần nữa nói không quan tâm đến đoạn tình cảm đó thì sao, Vương Nhất Bác chính là đã bước một bước dài vào tình yêu dành cho anh. Sợ rằng ý tứ của mình không đủ rõ ràng, Vương Nhất Bác bồi thêm: "Mối quan hệ của chúng ta, dượng xem nó là gì?"

"For one night."

Tuy Tiêu Chiến cũng chảy trong người dòng máu Á Đông, thế nhưng anh từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, phong tục và lối sống Châu Âu đối với Tiêu Chiến vẫn có bảy phần thân thuộc. Trong chuyện tình cảm người Châu Âu rất phóng khoáng, đều sẽ không gò bó về tình yêu và tình dục, vì thế mối quan hệ tình một đêm là rất bình thường, và Tiêu Chiến dùng nó để định nghĩa mối quan hệ của anh và hắn.

Cũng đúng, dù sao thì sự tình đêm hôn đó là xảy ra ngoài ý muốn, đối với Tiêu Chiến không phải xuất phát từ tình yêu, vì thế đem cụm từ "For one night" đặt vào mối quan hệ này, Tiêu Chiến lại cảm thấy không thể hợp lý hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác không muốn như vậy, hắn đối với anh chính là tình yêu, là yêu thích từ sự mới mẻ đến khác lạ, chính là yêu từ đầu đến chân con người trước mặt.

"Chúng ta không phải for one night, chúng ta là for every night."

Khoảng cách giữa hai chiếc ghế sofa không phải là thứ có thể gây trở ngại cho Vương Nhất Bác, hắn đặt bốn viên thuốc an thần lên bàn, sau đó kéo Tiêu Chiến ôm vào lòng, xốc anh lần nữa ngồi lên đùi mình. Hắn rút mặt vào hõm cổ anh, hít lấy mùi hương tự nhiên tỏa ra từ chính da thịt ấy, hoàn toàn không có sự can thiệp của một loại nước hoa hay sữa dưỡng thể nào cả. Đúng là một mùi hương dễ chịu, nó thậm chí còn có tác dụng tốt hơn gấp năm lần đống thuốc an thần ở kia.

"Đúng thật là không có liều thuốc nào có thể khiến tôi ngủ ngon hơn dượng."

"Vương Nhất Bác, em..."

Đôi môi vốn dĩ là của mình, thế nhưng không biết tự lúc nào hai cánh môi đó đã bị Vương Nhất Bác chiếm lĩnh. Hắn ngậm lấy, tham lam mà thưởng thức vị ngọt ngào tự nhiên, Tiêu Chiến muốn mở miệng phản kháng nhưng toàn bộ sức lực đều như dồn vào lưỡi, bị Vương Nhất Bác trêu kẹo, thanh âm bật ra lại bị Vương Nhất Bác khoái chí nuốt chửng vào trong.

Giây phút Vương Nhất Bác rời ra chính là lúc sắc mặt Tiêu Chiến vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ ửng. Anh tạm thời không thể quan tâm đến biểu cảm đầy thỏa mãn trên mặt Vương Nhất Bác, thứ anh phải làm là vội vã hít thở để bù đắp hơi sức vừa bị Vương Nhất Bác làm hao hụt. Tâm thế còn chưa vững, Vương Nhất Bác lại như gà mổ thóc mổ bốc bốc hai cái lên đôi môi đỏ ửng ươn ướt của anh.

"Đêm nay ngủ lại ở phòng tôi đi.", Vương Nhất Bác dừng một nhịp, dường như lo sợ ý tứ trong câu nói mình không rõ ràng, chưa đợi được biểu tình của người đối diện hắn liền lập tức bồi thêm: "Chỉ ngủ thôi, tôi sẽ không làm gì đâu."

Con người như Tiêu Chiến, kết hôn với Tuyết Trinh còn yêu cầu ngủ phòng riêng, vậy mà cuối cùng rơi vào tay Vương Nhất Bác thì là lực bất tòng tâm, dù cho có vùng vẫy cũng bị hắn bế trọn trong lòng đưa về phòng.

Nhưng thật đêm đó hắn không làm gì cả, chỉ vùi đầu vào hõm cổ anh mà ngủ, cực kỳ bình yên, cực kỳ an ổn.

Đó chắc hẳn là một giấc ngủ rất ngon.

______

Vương Nhất Bo: Tui vẫn luôn là người giữ lời hứa, không làm gì thì chính là không làm gì. Dượng là để yêu thương, chứ không phải để ức hiếp.

Nhưng Nhất Bo phải ức hiếp dượng thì các tỷ mới có xôi thịt ăn nha =]]

R&R,
Thả sao và để lại một chút cảm nhận nha ^^

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net