22. Tâm Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng không biết từ lúc nào Tiêu Chiến đối với mọi việc hồ nháo mà Vương Nhất Bác làm ra chỉ có thể lắc đầu bất lực. Bởi thế hắn được nước lấn tới, sắp xếp hết đống quần áo kia vào tủ lại nằm la liệt trên giường không muốn rời đi, mà căn phòng này chỉ có một cái giường.

Tiêu Chiến đối với kẻ trước mắt thật là không còn lời gì để nói, vốn muốn đẩy hắn ra sofa ngủ nhưng hắn lại nhất quyết không chịu đi, còn bình bình ổn ổn mà bảo.

"Nếu dượng đã nói không để tâm thì tại sao không cho tôi ngủ cùng giường? Nam nhân với nhau tôi sẽ làm gì được chứ?"

Thế là Tiêu Chiến không thể tranh cãi gì thêm, cũng không thể vì nhún nhường hắn mà bản thân ôm thiệt thòi ngủ ở sofa, chỉ có thể miễn cưỡng để hắn nằm cạnh mình.

Nhưng Vương Nhất Bác nào có yên phận, lấy hết lí do này đến lí do khác mà rúc mặt vào cổ anh, hết ôm rồi lại hôn, mặt mũi Tiêu Chiến không biết né đi đâu mới tránh được mấy lần "không cố ý, đừng để tâm" của hắn.

Mười lăm phút, ba mươi phút, một tiếng trôi qua. Bất quá lúc đầu Vương Nhất Bác còn có ý trêu ghẹo, giọng nói năm phần vui đùa năm phần cợt nhả, thế nhưng khi đã thật sự khóa được Tiêu Chiến trong vòng tay mình, lòng hắn lại không tránh khỏi dấy lên chút hụt hẫng cùng đau lòng, nhớ rõ Tiêu Chiến vẫn chưa muốn tiến xa với hắn. Hắn cần một sự bức phá, phải đem đến cho anh một bước ngoặt trong cuộc đời để anh chấp nhận đi đến mối quan hệ bền chặt có nền móng hơn với hắn, nhưng Tiêu Chiến không bao giờ để cho hắn biết lòng anh thật sự nghĩ gì hay muốn gì. Thấy Vương Nhất Bác rụt mặt vào cổ mình không có động tĩnh, Tiêu Chiến vậy mà vô thức lên tiếng dò hỏi.

"Ngủ rồi sao?" Không nhận lại được bất cứ câu trả lời hay động tĩnh nào của Vương Nhất Bác. Là do chùm đèn huỳnh quang mờ nhạt ánh vàng, Tiêu Chiến cũng không thể cúi đầu quan sát xem hắn đã ngủ hay chưa, vì thế dựa vào chút thăm dò của mình mà phán đoán Vương Nhất Bác đã ngủ, anh rụt rịt muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

"Đừng động, cứ để như vậy đi, để tôi ôm dượng một lát." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói. Nhận thấy được sự cầu mong hiếm có từ chỗ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không có bài xích mà vẫn nằm im mặc hắn ôm lấy. Dù sao những chuyện xa hơn cũng đã trải qua, một vài cái ôm như vầy Tiêu Chiến cũng sẽ không keo kiệt đến mức tính toán với hắn.

Cả hai cứ như vậy im lặng một hồi, Tiêu Chiến cảm thấy hơi thở của người bên cạnh mình nặng nề tâm sự, thế nhưng cho dù có là vậy anh cũng chọn im lặng không tìm hiểu quá nhiều việc của Vương Nhất Bác. Anh im lặng, nhưng hắn thì không.

Dường như có một sức mạnh vô hình đem suy nghĩ của Tiêu Chiến dán chặt vào Vương Nhất Bác, khi mà Tiêu Chiến không có ý hỏi đến hắn cũng tự biết rõ, chưa gì đã đem toàn bộ lí do tại sao mình có mặt ở Singapore nói ra cho anh. Từ việc gặp được Vương Vũ, muốn tránh đi một chút đến chuyến hàng với Lâm Quách, từng li từng tí hắn nói không sót một chữ. Hắn đã kể, anh cũng nhiệt tình lắng nghe, dù sao đó cũng là việc mà anh thắc mắc từ nảy đến giờ nhưng không tiện hỏi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tiêu Chiến càng không thể hiểu rõ, anh là không hiểu được Vương Nhất Bác tại sao phải nói những chuyện này cho anh biết, hắn đâu có nghĩa vụ giải đáp mọi thắc mắc của anh. Hơn hết đối với những cuộc giao dịch giữa hai thế lực như thế này phải hạn chế để người ngoài biết, dù chỉ là một chút tin tức hé lộ ai với ai hợp tác thôi, truyền ra ngoài đã là đại kị, Tiêu Chiến muốn mở miệng thăm dò lại thấy không được hay cho lắm, thế nên là im luôn.

Hồi lâu sau khi Vương Nhất Bác nói xong lịch trình của mình, Tiêu Chiến mới nhỏ giọng hỏi hắn.

"Sao em không hỏi tôi đến Singapore làm gì?"

Vương Nhất Bác lần nữa ghì mặt vào hõm cổ anh, tham lam mà hít lấy ngụm hương thơm tự nhiên hiếm hoi trên da thịt Tiêu Chiến. Nó như là thuốc an thần liều lượng mạnh giúp hắn trấn an lại tâm tình rối ren của mình, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người bên cạnh, Vương Nhất Bác nhắm mắt đầy hài lòng, hắn nói.

"Nếu như dượng không muốn nói, vậy thì tôi cũng sẽ không hỏi. Dù sao cũng là cuộc sống riêng của dượng, dượng làm gì cũng được hết, tôi đều sẽ thuận theo, đều sẽ không có ý kiến."

"Vương Nhất Bác, em xem trọng tôi vậy sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác khẽ gật đầu: "Trong lòng tôi, rất quan trọng, cũng là duy nhất."

Bọn họ sau đó cũng không nói gì thêm, cứ như vậy mà an an ổn ổn chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến có một tật xấu chính là lạ chỗ, nếu không phải giường ngủ quen thuộc thì sẽ không tài nào ngủ được. Khi anh từ Mỹ trở về Bắc Kinh, mất khoảng hai tuần để Tiêu Chiến có thể làm quen với chiếc giường Kingsize ở biệt thự nhà Vương Nhất Bác. Vì vậy lần này đến Singapore, dù phòng ốc có hiện đại tiện nghi đến cỡ nào Tiêu Chiến cũng không thể chợp mắt, anh từ rất lâu đã hình thành nên sự cảnh giác một cách nghiêm ngặt với mọi thứ xung quanh, huống chi hiện tại còn có một người nằm cạnh.

Nhưng ngược lại với Tiêu Chiến, đây có lẽ là một trong những đêm hiếm hoi Vương Nhất Bác không cần dùng tới thuốc an thần vẫn có thể ngủ ngon. Hắn ôm chặt anh, dù cho cả cơ thể đã rơi vào trạng thái nghỉ ngơi nhưng tay Vương Nhất Bác vẫn ghì chặt Tiêu Chiến vào lòng, dường như là lo sợ anh sẽ rời đi vậy.

Sáng sớm tỉnh lại, sau khi biết được hôm qua Tiêu Chiến ngủ không ngon lại còn bị mình lôi lôi kéo kéo ôm cả một đêm, Vương Nhất Bác dường như cảm thấy có lỗi nên từ sớm đã sai người chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Suốt buổi ăn cũng chỉ nói chuyện qua lại vài câu, sau khi ăn xong Vương Nhất Bác cho người dọn dẹp một chút, đồng thời chuẩn bị cho anh vài loại hương liệu giúp an thần dễ ngủ đặt trên đầu giường.

Mặc dù không biết Tiêu Chiến đến Singapore để làm gì, nhưng khi thấy anh ăn xong lại quay về giường ngủ mà không ra ngoài khiến hắn có chút khó hiểu. Vương Nhất Bác có hỏi nhưng anh chỉ nói chán ở Bắc Kinh muốn sang Singapore nghỉ dưỡng một vài hôm, bây giờ ăn xong thì cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ, còn đuổi hắn đi đâu thì đi nhanh cho khuất mắt. Vương Nhất Bác chỉ đành thở dài bất lực, sau đó cũng ậm ừ mấy tiếng, nghĩ ngợi hồi lâu lại nói.

"Dượng cứ nghỉ ngơi đi, tầm chiều sau khi tôi xử lý chút chuyện này xong sẽ tranh thủ quay về, đưa dượng đi ngắm hoàng hôn có được không?"

Đợi đến khi nhận thấy một vài thanh âm đầy lười nhác do bị lớp chăn bông dày cộm quấn kín mà trở nên lí nhí khó nghe từ Tiêu Chiến, nội dung nôm na kiểu: "Biết rồi biết rồi. Đừng có nhiều lời nữa mau đi đi.", Vương Nhất Bác mới hài lòng mà rời đi.

Vì không thể hành động quá vội vàng mà Tiêu Chiến chọn an vị ở khách sạn một ngày, sáng mai hẵng đến tìm cái vị công tố Trương kia cũng không muộn, dù sao thì Tuyết Trinh không biết tới sự tồn tại của người này thế nên việc moi chứng cứ trong tay công tố Trương chín phần chắc chắn. Nhưng cũng phải dè chừng một phần ngu ngốc, không biết được rằng tên công tố Trương kia có hảo hảo trung thành với Tuyết Trinh mà chọn tự tử để bao che cho tội ác của bà ta hay không. Nếu là vậy thì Tiêu Chiến phải ra tay nhanh một chút, đem sự sống của vợ con gã ra mà uy hiếp.

Mặc dù đây là hành động không mấy đẹp đẽ thế nhưng trước giờ Tiêu Chiến cũng chỉ đem nó ra để đe dọa chứ hoàn toàn không gây hại đến người thân của kẻ địch. Ai nợ thì người đó trả, anh không phải kiểu đem nợ người này gán lên người khác.

Tiêu Chiến muốn ép mình vào giấc ngủ nhưng không tài nào có thể thực hiện được. Mỗi khi anh nhắm mắt thì cảm giác nặng nề đè lên người, Tiêu Chiến mơ thấy một đoạn kí ức hỗn loạn, một người phụ nữ với mái tóc mà hổ phách tự nhiên đang bất lực ôm lấy một đứa bé vào lòng, anh lắng tai nghe thấy tiếng khóc đầy thê lương của những người xung quanh, ở phía xa chính là một người đàn ông nằm trong quan tài bằng kính. Tiêu Chiến tiến thêm mấy bước đến phía trước thì phía sau phát ra âm thanh ồ ồ khó nghe, tiếp theo đó quan cảnh xung quanh thay đổi, anh lạc vào cảng hoang trong màn đêm, tiếng bước chân dồn dập truyền từ tứ phía, anh nhìn thấy một bóng người nâng cao nòng súng hướng về phía mình, là Vương Nhất Bác.

"Đoàn", tiếng súng nổ lớn đến điếc cả tai khiến Tiêu Chiến giật mình khỏi cơn mộng khó hiểu đó. Vốn dĩ muốn ngủ một chút để lấy lại tinh thần thế nhưng toàn toàn phản tác dụng, đã vậy còn mơ thấy ác mộng. Con người ta thường nói ngày sợ cái gì lúc ngủ sẽ mơ thấy cái đó, Tiêu Chiến cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy Vương Nhất Bác giết mình, có khi nào... là sợ như vậy?

Vốn tưởng rằng mình đã ngủ rất lâu nhưng hóa ra bản thân chỉ mới chợp mắt tầm ba mươi phút. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì thế nên sau khi trò chuyện với Tống Thành qua điện thoại, Tiêu Chiến đã quyết định đi vòng vòng khuôn viên khách sạn để tản bộ.

...

Vương Nhất Bác từ sáng đã phải đến chỗ Quân Quân xem xét lại lô hàng, vì lần này thứ đối tác đặt mua là vũ khí, tính ra được quy mô cũng không quá lớn khi chuyến hàng lần này chỉ là vài trăm khẩu súng trường. Vương Nhất Bác và Quân Quân chia nhau đến Singapore để tránh tai mắt, hắn đi máy bay còn Quân Quân theo đường biển cùng đống vũ khí kia nên mới đến nơi vào lúc sáng.

Hắn kiểm tra lại toàn bộ số vũ khí, từ số lượng đến chất lượng, cảm thấy không có sai sót gì mới cho người đóng hàng chở đến địa điểm giao dịch vào ngày mai. Loay hoay có chút việc vậy mà đến tận chiều mới xong. Nhưng cũng vừa hay trùng với thời gian đưa Tiêu Chiến đi ngắm hoàng hôn.

Ngay sau khi xong việc, Vương Nhất Bác đã không thể chờ để chào tạm biệt Quân Quân mà vội vã rời đi. Vì ở Singapore nên Mercedes Benz mà hắn yêu thích không có ở đây, hắn chỉ đành miễn cưỡng lái một chiếc ô tô được Quân Quân chuẩn bị sẵn mà quay về khách sạn. Cái tốc độ chậm chạm cùng tiếng động cơ ồn ào này khiến Vương Nhất Bác vô cùng bực dọc.

Mất tầm ba mươi phút để có thể quay về khách sạn, ngay khi chiếc xe rẽ hướng vào gara thì hắn vô tình lia mắt đến phía xa, nơi hàng dừa kiểng cao không quá thân người, một bóng dáng quen thuộc trong chiếc sơ mi trắng đơn giản, là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác xuống xe rồi bước từng bước dài, vờ như rất vội vã mà kéo ngắn khoảng cách của cả hai. Hắn xỏ một tay vào túi quần đứng phía sau Tiêu Chiến.

"Dượng làm gì ở đây vậy?"

Vương Nhất Bác vẫn luôn như vậy, Tiêu Chiến thầm nghĩ con người này liệu có phải là ma quỷ chốn nào hay không mà lần nào xuất hiện cũng không có tiếng bước chân. Hắn lên tiếng làm Tiêu Chiến khẽ giật mình, anh quay qua cau mày.

"Tản bộ."

"Đi ngắm hoàng hôn không?", Vương Nhất Bác vẫn không dời tầm mắt khỏi gương mặt cau có của Tiêu Chiến, không đợi người kia nói thêm gì hắn đã trực tiếp nắm tay mà kéo đi: "Đi thôi, dượng đã hứa sẽ đi với tôi."

Chính vì sự tự tiện động chạm này của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến có chút không thoải mái, thế nhưng dù sao lúc sáng cũng đã đồng ý với hắn, khiến hắn cấp tốc xử lý công việc mà quay về đúng hẹn, nếu anh không đi thì chính là mất uy tín, vì vậy cũng phải ngậm ngùi cùng hắn đi ngắm hoàng hôn, một việc làm mà anh cho là vô nghĩa nhất từ trước tới giờ.

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến một đồng cỏ trống, xung quanh không có cây nào quá cao che đi tầm nhìn về phía đường chân trời. Không khí ở đây cực kỳ thoải mái, thế nên tâm trạng Tiêu Chiến đã có chút chuyển biến tốt, anh và hắn bước xuống xe, cũng không biết đi đâu nên chỉ dựa lưng vào chiếc ô tô đắt đỏ của hắn mà ngắm nhìn mặt trời lặng.

Bọn họ im lặng như vậy một lúc lâu thì có một đám người ngoại quốc đi tới. Ban đầu Tiêu Chiến tưởng đây là nơi đồng hoang nên vắng vẻ, hóa ra lại là chỗ mà khách du lịch vẫn hay đến chụp hình. Cũng phải, người cứng nhắc như Vương Nhất Bác làm gì có hứng thú tìm ra mấy nơi "chỉ đôi ta biết" để mà đưa anh đi, Tiêu Chiến đến bây giờ cũng không có mấy điểm hụt hẫng, bởi lẽ ban đầu anh không trông chờ quá nhiều.

Đáng lí Tiêu Chiến cũng sẽ không cảm thấy phiền hà nếu như đám người ngoại quốc kia không hướng khung hình về phía anh và hắn. Tiêu Chiến quan sát một chút, hồi lâu thấy Vương Nhất Bác không có biểu tình mới tự mình ra tay.

Tiêu Chiến tỏ vẻ thân thiện bước đến trước mặt đám người ngoại quốc đó, dùng giọng điệu vui tươi ngỏ ý để anh giúp họ chụp hình. Đám người ngoại quốc kia thấy anh nhiệt tình nên đồng ý, ngay khi nhận được điện thoại từ tay một trong những người ở đó Tiêu Chiến đã nhanh chóng truy cập thư viện mà xóa đống hình vừa rồi, bao gồm những bức hình có anh và hắn, và thậm chí là có biển số xe của hắn thôi anh cũng xóa nốt.

Sau khi chắc rằng không còn bất cứ bức hình nào có mình trong điện thoại người này nữa, Tiêu Chiến hờ hững chụp vài tấm cho đám người ngoại quốc nọ rồi trao trả lại điện thoại. Đợi khi Tiêu Chiến quay trở lại, Vương Nhất Bác nhướng mày hỏi.

"Dượng vừa làm gì vậy?"

"Em không thấy đám người đó chụp trúng chúng ta à?"

"Hóa ra sự cảnh giác của dượng cao đến như vậy."

Tiêu Chiến không trả lời, anh trước giờ chính là như vậy. Dù sao sống trong cái thế giới mà việc chém chém giết giết xảy ra như cơm bữa, hay là sơ hở một tí sẽ chẳng thể giữ nỗi mạng này vẫn nên cảnh giác một chút. Có thể Vương Nhất Bác từ đầu đã ở trên đỉnh cao, sinh ra đã được định sẵn là chủ bãi chiến ngầm Bắc Kinh, vì thế hắn không có quá nhiều lo ngại. Nhưng Tiêu Chiến thì khác, anh dù sao cũng chỉ là đơn thân độc mã sống trong cái thế giới rối ren này, không là gì cả, không có bè phái, không có đàn em, anh chỉ là Zhan của Los Angeles, nếu như có kẻ có sát ý với Tiêu Chiến anh cũng chỉ có thể một mình chống đỡ, vì thế mọi chuyện đối với Tiêu Chiến phải cẩn trọng hết cỡ.

Đoán thấy Tiêu Chiến có nhiều tâm sự, Vương Nhất Bác cũng không biết nên nói gì, bởi hắn căn bản không nhìn thấu được tâm tư Tiêu Chiến. Suy nghĩ hồi lâu Vương Nhất Bác khẽ gọi.

"Tiêu Chiến... "

Chân trời phía xa đã thành công thu hút sự chú ý của Tiêu Chiến, bởi lẽ nó quá đẹp, mặt trời như cái lồng đỏ trứng muối từ từ khuất dạng sau đám mây mờ, xung quanh là ánh dương vàng rực rỡ. Nghe thấy ngươi bên cạnh gọi tên, Tiêu Chiến bình ổn hỏi lại.

"Có chuyện gì?"

"Nếu bây giờ tôi tiến thêm một bước, liệu dượng có cố ý tránh né mà lùi về sau hay không?"

Hắn vẫn rất cố gắng để thăm dò Tiêu Chiến, dường như muốn lần nữa xác nhận Tiêu Chiến có bật đèn xanh cho mình hay không. Thật lâu rồi, à không, phải là chưa bao giờ Vương Nhất Bác bày ra giọng điệu tựa như lúc này, cũng không biết nên dùng lời nào để diễn tả tâm tình của hắn hiện tại.

Có thể nói tơ lòng Vương Nhất Bác như trăng dưới đáy hồ, chập chờn méo mó. Tiêu Chiến đối với biểu tình này của Vương Nhất Bác có chút không kịp thích ứng, thế nên cũng phải im lặng hồi lâu mới lên tiếng.

"Vương Nhất Bác, em có xác định được tình cảm của mình với tôi là gì không?"

"Tôi thích dượng."

Dường như có chút gì đó hụt hẫng dấy lên trong lòng Tiêu Chiến, anh khẽ cười nói nhỏ: "Cũng chỉ ở mức thích."

"Nhưng tôi chưa từng thích ai hết, dượng là người đầu tiên."

"Vậy tại sao em lại thích tôi?"

Vương Nhất Bác trầm lặng hồi lâu, ngay giây phút này đây hắn mới nhận thấy được ngay cả bản thân cũng không biết tại sao lại thích anh.

Noron thần kinh đang hoạt động hết mức nhằm tìm cho hắn một câu trả lời. Câu nói: "Dù cho có là nhà bác học vĩ đại đi chăng nữa khi đứng trước định mệnh đời mình thì câu hỏi 1+1 bằng mấy cũng không biết câu trả lời." đúng thật không hề sai.

Dù sao Vương Nhất Bác là lần đầu động tâm với một người. Hắn có chút cứng nhắc, có chút lạnh lùng và không tin tưởng ai, hắn cũng không biết dùng lời hay ý đẹp để bài tỏ tâm ý của mình, bởi từ trước đến giờ không ai dạy cho hắn cả. Hắn sống trong cô độc cùng những đoạn kí ức đầy đau khổ, cũng không có nghĩ một ngày bản thân sẽ mở lòng mà muốn che chở ai đó.

Thấy Vương Nhất Bác im lặng thật lâu nên Tiêu Chiến cũng không còn quá trông đợi vào câu trả lời nữa. Anh nghĩ bản thân chỉ đơn giản là tò mò xem loại người vô tình như Vương Nhất Bác thích mình ở điểm nào. Ngay lúc anh muốn đánh câu chuyện sang hướng khác thì Vương Nhất Bác lên tiếng.

"Có thể là một ánh mắt, một cái liếc nhìn, một nụ cười hay đơn giản là chiếc áo phông không quá cầu kì. Bất cứ cái gì liên quan đến dượng, chúng đều như chất kích thích len lỏi vào trái tim tôi mà tích tụ, đợi đến một ngày nào đó liền bén rễ cắm sâu vào tim. Dượng hỏi tôi tại sao thích dượng thì tôi cũng chẳng biết. Khi tôi phát hiện thì có lẽ chúng đã quấn chặt lấy trái tim này, tôi cũng đã từng chối bỏ cảm giác kì lạ dành cho dượng nhưng không được. Thậm chí tôi còn không biết cảm giác ấy bắt đầu từ lúc nào, nhưng tôi phải thừa nhận một điều rằng tôi thật sự rất thích dượng ."

Vương Nhất Bác là người kiệm lời, để có thể nói một câu dài với đầy đủ ý tứ nhu tình như vậy quả thực là một thử thách khó. Hắn đánh liều phá bỏ vỏ bọc lạnh lùng của bản thân để bày tỏ với anh, đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận rằng mình thật sự thích người đàn ông hơn mình sáu tuổi này, còn không ngại đập vỡ khoảng cách giới tính.

Tình yêu thì phải có biến hóa! Chính là câu nói đó. Vương Nhất Bác thật sự đã vì Tiêu Chiến mà thay đổi ngoạn mục, dường như ngay bây giờ bảo hắn làm một việc gì đó vô cùng ấu trĩ hắn cũng đồng ý, chỉ cần người đó là Tiêu Chiến.

Nhận lấy lời bày tỏ với nhiều tâm tư của đứa con trai riêng dành cho mình, Tiêu Chiến có chút không thích ứng kịp. Vốn dĩ trong tình huống như này anh có chút ngượng, nhưng anh không giống hắn, sẽ không đứng trước mặt hắn mà đập vỡ lớp vỏ bọc bản thân kì công xây dựng. Tiêu Chiến thầm nén lại sự gượng gạo trong lòng, thản nhiên hỏi.

"Đây có được xem là lời tỏ tình hay không?"

Vương Nhất Bác dời ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Chiến, có vẻ rất nghiêm túc, mà Tiêu Chiến cũng đáp trả lại ánh nhìn đó của hắn. Vương Nhất Bác trầm giọng.

"Tiêu Chiến, tôi chính là xác định rõ ràng tình cảm của mình nên mới nói mấy lời như vậy."

Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Để tôi che chở cho em, được không?"

Lần nào Vương Nhất Bác xưng hô kiểu này Tiêu Chiến cũng cảm thấy rất kì lạ, là loại cảm giác không tiện gọi tên, nửa bài xích, nửa thích thú. Ngay giây phút hắn nói ra mấy lời như vậy, Tiêu Chiến đã phải tốn nửa ngày tiếp thu, nửa ngày suy nghĩ mới bật ra được câu nói.

"Quá vội."

______

Đôi lời tác giả muốn gửi tới Vương Nhất Bo: Dượng chỉ nói vội thôi chứ dượng không có nói không được nha, cố gắng mà phát huy đi ạ =]]

Đôi lời tác giả muốn gửi tới readers: Đọc tới đây rồi thì ấn vào ngôi sao nhỏ bên dưới cho tôi đi, cần động lực nhắm nhắm nhắm mà mọi người toàn dạo chơi thôi, tổn thương ╥﹏╥

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net