24. Tin Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời Singapore lần nữa nhuộm màu vàng rực của hoàng hôn. Tiêu Chiến cả ngày hôm nay tìm đến công tố Trương kia cũng không phải là vô ích, anh thong thả ngồi trên ô tô xem xét lại thông tin mật trong chiếc USB tên họ Trương kia đưa đến.

Tiêu Chiến nhếch mép hài lòng, thầm đánh giá: Ngoài Mai Hàm ngu xuẩn thế mà lại còn một Trương Lam Quân hiểu chuyện.

Có một điều Tiêu Chiến rất lấy làm vui vẻ đó chính là loại người sợ chết, cực kỳ yêu bản thân mình. Tư tưởng cũng như phong cách làm việc của Tiêu Chiến trước giờ rất có cơ sở, cái chết chính là điểm yếu của con người, người sợ chết thì là loại dễ dàng thao túng nhất.

Tiêu Chiến lúc sáng có tìm đến quán cafe MT trong một con hẻm nhỏ chỗ Trương Lam Quân làm việc để gặp gã nói chuyện. Lúc gã nghe anh gọi ba tiếng "Công tố Trương" thì mặt đã trắng như giấy tờ, nhưng nhìn thấy người trước mặt mình trong chiếc sơ mi thoải mái cùng kính cận gọng vàng, Trương Lam Quân đánh giá người này không có quá nhiều khả năng có thể gây bất lợi cho mình nên ngay sau đó đã tỏ thái độ hời hợt không muốn tiếp chuyện với anh.

Sai lầm lớn nhất mà Trương Lam Quân cũng như những người khác có thể phạm phải chính là đánh giá con người Tiêu Chiến qua vẻ bề ngoài.

Người tinh tế không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, và đặc biệt đối với người có chín mươi chín vẻ bề ngoài như Tiêu Chiến. Phong cách nào anh cũng đã thử, kiểu người nào cũng đã từng thể hiện qua. Thiếu niên ngông cuồng bay nhảy trên club, doanh nhân thành đạt với mái tóc vuốt cao, một kẻ côn đồn không nhà không cửa, tên nghiện ngập lảo đảo trong xó hẻm, kiểu nào anh cũng có thể hóa thân một cách hoàn hảo. Và ngày hôm nay Tiêu Chiến muốn tìm lại chút tươi trẻ cho bản thân mà khoác lên mình vẻ thư sinh hiếm gặp, nhưng cũng vì vậy mà anh nhận lại sự xem thường của Trương Lam Quân.

Trương Lam Quân xua tay nói với Tiêu Chiến.

"Cậu trai trẻ này cậu nói cái gì vậy, tôi hoàn toàn không hiểu. Nếu cậu không có ý ở lại uống nước hay thưởng thức bánh ngọt thì cậu mau đi đi. Không gian quán tôi rất nhỏ, cậu cứ đứng như vậy các vị khách khác sẽ không thể gọi bánh được."

Nhìn thấy người đàn ông này không có chút nào gọi là hợp tác, Tiêu Chiến cũng không muốn ở lại lâu. Chỉ là xác nhận lại một lần nữa.

"Anh thật sự không thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi sao?"

"Không đâu, tôi bận lắm."

Tiêu Chiến nâng gọng kính, cười mỉm đáp lại: "Được, vậy hẹn gặp lại."

Ngay khi Tiêu Chiến rời đi, Trương Lam Quân còn thầm mắng anh bị điên rồi, nói nhăn nói cuội cái gì không biết. Nhưng Tiêu Chiến thật đã như lời anh nói mà gặp lại, bằng chứng là ngay khi Trương Lam Quân đóng cửa quán cafe lạch xạch túi lớn túi nhỏ chứa đầy thực phẩm quay về nhà, gã đã rất hoảng loạn.

Tiêu Chiến ngồi trên sofa ở phòng khách, phong thái lại vô cùng nhã nhặn không khác gì lúc gặp gã vào buổi sáng. Anh nở một nụ cười nền nã nhận lấy tách trà mà vợ Trương Lam Quân đưa đến, còn vô cùng vui vẻ tặng cho đứa con gái nhỏ bên cạnh một hộp quà.

Lam Quân nuốt một ngụm nước bọt, gã lúc này mới có thể nhận thấy được sự đe dọa bức người từ chỗ anh. Gã tự hỏi làm sao một tên thư sinh như anh lại có thể tra ra địa chỉ nhà gã. Lam Quân hoảng loạn vì việc đó cũng phải, bởi ở Singapore có một lượng lớn người dân di cư, bọn họ không có nhà hay đất cố định nên chỉ có thể sống đây đó quanh năm, ở được nơi này một vài tháng thì bị đuổi đi, vì thế không hề đăng ký thường trú. Việc địa chỉ nhà không cố định như vậy cũng được tra ra rõ đúng là không dễ dàng, huống chi Lam Quân cũng mới đưa vợ con đến nơi này ở cách đây ba hôm.

"Bịch", hai túi thực phẩm lớn nhỏ trên tay Lam Quân rớt xuống đất, nào là cà chua, nào là khoai đây đều lăn lóc ngổn ngang trên sàn nhà. Bé gái đang ngồi bên cạnh Tiêu Chiến thính giác rất tốt, vừa nghe thấy liền vội quay qua, nó sau đó reo to: "Ba, ba về rồi."

Tiêu Chiến cũng theo đó quay sang, anh không có biểu tình mà nở một nụ cười đầy hảo ý nhìn Lam Quân, vợ gã thấy gã đứng thẩn thơ trước cửa còn tưởng rằng gã sinh bệnh nên vội vàng chạy đến, cô nhặt đống cà chua cùng khoai tây rớt đầy dưới đất bỏ lại vào túi, sau đó quay sang nói với Lam Quân.

"Anh làm sao vậy, không khỏe ở đâu à?"

Lam Quân không nói nên lời mà mở to mắt nhìn Tiêu Chiến ngồi ở trong nhà, gã nuốt một ngụm nước bọt. Vợ gã thấy gã ngạc nhiên như vậy, cô căn bản không hiểu rõ sự tình nên mới cười nói.

"Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Quả đúng là mối quan hệ của hai người rất tốt nha, ban đầu cậu trai trẻ này nói mình là đồng nghiệp cũ của anh, ngày trước cùng anh làm ở phòng công tố. Nhìn cậu ấy trẻ thế này nên em ban đầu không tin, nhưng giờ xem anh phản ứng như vậy là em tin rồi."

Đoạn nói xong với Lam Quân cô quay sang cười thân thiện nhìn Tiêu Chiến: "Anh ấy về rồi vậy cậu với anh ấy cứ từ từ ôn chuyện, tôi xuống bếp nấu bữa chiều, nếu cậu không chê thì chiều nay ở lại dùng cơm với vợ chồng chúng tôi."

Vợ và con gái Lam Quân tránh đi một lúc, gã mặt xám mày tro kéo Tiêu Chiến ra góc nhỏ của vườn nhà. Nhận thấy lời đe dọa của Tiêu Chiến, gã thực sự biết sợ là gì rồi, gã thậm chí còn nhìn thấy trong túi áo vest anh để ở sofa có súng. Hoảng sợ, lo lắng, nhiều cảm xúc đan xen bức ép Lam Quân đến đổ cả mồ hôi lạnh, Tiêu Chiến cũng không cần nhiều lời liền có thể thâu được chiếc USB chứa tài liệu về vụ án năm đó và chứng cứ Tuyết Trinh đã chuyển cho gã 130 triệu NDT để chặn miệng.

Càng nghĩ tới lại càng cảm thấy thú vị, Tiêu Chiến nhớ trước khi rời đi còn dễ lại một câu: "Có những người vẫn luôn mạnh miệng bảo rằng mình không sợ chết. Nhưng giây phút đứng giữa ranh giới của sinh và tử, có thể cảm nhận được những giây phút tiếp theo là những giây phút mỏng manh cuối đời mình thì khát khao được tiếp tục sống đều sẽ phun trào mãnh liệt."

Chiếc xe ô tô trung cấp hạ ga rồi sau đó dừng lại, người đàn ông trong bộ vest đen lỗi thời ngồi ở ghế lái thông qua kính chiếu hậu quan sát biểu cảm trên gương mặt hoàn hảo Tiêu Chiến một lúc, ông ta sau đó mới lên tiếng.

"Đến nơi rồi thưa cậu."

Nghe thấy như vậy Tiêu Chiến gập lại laptop, thong thả mở cửa xe bước xuống. Đi được vài bước thế mà lại bắt gặp Vương Nhất Bác đương độ lái xe ngang qua.

Hắn đạp thắng dừng lại, hạ kính xe xuống nhìn Tiêu Chiến.

"Dượng mới ra ngoài sao?"

"Ừm.", Tiêu Chiến gật đầu, hời hợt trả lời: "Có chút việc nên phải ra ngoài, vừa về đến."

Tiếng động cơ nồ máy vô cùng ồn ào, Vương Nhất Bác cứ giữ như vậy hồi lâu cũng không có ý tiếp tục đạp ga phóng đi hay là tắt máy, bởi lẽ hắn đang bị phiên bản thư sinh của Tiêu Chiến làm cho điêu đứng. Mái tóc xám tro rũ một cách tự nhiên, từng lọn tóc mềm mượt bị gió đùa nghịch mà trở nên nửa rối nửa thẳng, trông vô cùng tùy tiện. Nhưng trong sự tùy tiện đó lại có mị lực quyến rũ khiến cho Vương Nhất Bác không thể rời mắt. Hắn im lặng hồi lâu, đợi đến khi Tiêu Chiến cau mày hỏi lại hắn mới miễn cưỡng dời mắt khỏi gương mặt thanh tú của anh. Đương lúc cao hứng, Vương Nhất Bác nói.

"Lên xe đi, tôi đưa dượng đi hóng mát."

"Không đi, ở đây mát lắm rồi. Còn hóng nữa sẽ bị trúng gió mà chết đấy, em cũng nên cẩn thận chút."

Lời này nghe như đang rủa Vương Nhất Bác vậy, cũng không phải là "nghe như" mà anh thật sự là có ý như vậy. Anh xoay người định rời đi nhưng lại nghe Vương Nhất Bác nói thêm.

"Khi tôi ngõ ý muốn cùng dượng đi đến mối quan hệ vững chắc, dượng đã nói quá vội chứ không có nói là không được. Nếu dượng không đi với tôi, vậy chẳng khác nào là tự đánh đồng câu nói của mình."

Tiêu Chiến cũng thực rất tò mò rốt cuộc Vương Nhất Bác có bao nhiêu bộ mặt. Anh nhớ lần đầu gặp hắn, hắn đâu phải là cái kiểu người chặn họng người khác như vậy. Nếu bảo anh đánh giá một việc mà Vương Nhất Bác làm tốt nhất thì anh chỉ có thể tặc lưỡi bảo rằng: Dùng chính lời nói của tôi để phản bác tôi là thứ mà em ấy làm tốt nhất.

Lôi qua kéo lại, cuối cùng Tiêu Chiến cũng đồng ý lên xe để hắn đưa đi hóng mát. Chiếc xe với lớp sơn keo bóng màu xanh xẫm chạy vun vút trên đường lớn, vì thành phố Singapore là nơi phồn hoa nhất của đất nước này thế nên xe cộ trên đường cực kỳ đông, Vương Nhất Bác không thể nào đạp mạnh chân ga đi hết cỡ, hắn và anh cứ như vậy lái xe một lúc lâu, anh hỏi hắn rốt cuộc muốn đưa anh đi đâu thì hắn lại vô cùng dửng dưng mà trả lời: "Chưa biết nữa."

Tiêu Chiến không còn lời nào để nói, vì không biết làm gì nên anh dời mắt nhìn ra phía xa thông qua kính xe dày cộm. Chợt Tiêu Chiến trầm mặt, anh liếc đến kính chiếu hậu của xe sau đó nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác.

"Em có thấy gì bất thường không?"

"Bất thường cái gì?"

"Chiếc xe đen phía sau, em xem thử có phải hay không từ lúc ở khách sạn nó vẫn luôn chạy theo chúng ta?"

Ngay sau câu nói đó, đồng tử Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không hẹn mà cùng liếc qua kính chiếu hậu. Vì để chắc chắn hắn quay đầu nhìn lại chiếc xe đen kia, đúng thật là từ đầu đến giờ nó vẫn luôn đuổi theo phía sau.

Vương Nhất Bác đạp mạnh chân ga, xoay bô lăng rẽ sang một tuyến đường ngược chiều, và không ngoài dự đoán chiếc xe kia cũng rẽ sang cùng hướng.

"Mẹ đó cái tên Lâm Quách này!", Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi mắng.

Nhìn thấy chiếc xe phía trước bỗng chốc tăng ga, đoán chắc hàng tung bị bại lộ nên đám người nọ quyết định đánh nhanh rút gọn. Hai chiếc xe cứ như vậy một rượt một đuổi, vì quốc lộ đông người không tiện ra tay nên ngay khi xe Vương Nhất Bác rẽ vào một đường đất dẫn đến một nông trại dê, đám ở phía sau đã khẩn trương động thủ.

Đường đất gồ ghề làm xe lắc lư như con thuyền lênh đênh trên biển, Tiêu Chiến ngồi bên trong bị xốc nổi đến lợi hại, anh cau mày nhìn Vương Nhất Bác.

"Vương Nhất Bác em nghĩ cái gì mà lại chạy vào đây vậy?"

"Không biết rẽ đi đâu nên chọn bừa thôi, chỗ này cây cối nhiều, nếu có thất thủ cũng sẽ ẩn trốn được."

Vương Nhất Bác vẫn đang rất nghiêm túc lái xe, vì thế Tiêu Chiến chốc lát sẽ quay lại quan sát phía sau. Anh muốn nhìn xem đối phương có bao nhiêu người, chiếc xe mà đám "chó săn" nọ sử dụng là loại xe ô tô cỡ lớn, chứa tầm 6 - 8 người, đến cả kính xe cũng là loại chống nhìn từ ngoài vào. Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn nam nhân bên cạnh vẫn đang cật lực lái xe, anh hỏi.

"Em có đem súng không?"

"Chỉ có một khẩu."

"Vậy còn băng đạn thì sao?"

"Cũng chỉ có một."

Khá gay go, đó là những gì mà Tiêu Chiến đánh giá tình huống lúc này. Theo như kinh nghiệm thông qua những lần bị truy sát kiểu này, nếu như đã dùng loại xe đó thì xác xuất có tám người trên xe là 80%. Vì nếu như chỉ có sáu hay bảy người thì sẽ không cần phải đi con xe to và gồ ghề như vậy. Vương Nhất Bác đem một băng đạn, vậy tức chỉ có sáu viên để hạ gục sáu tên, xác suất bắn đâu trúng đó là 75% và còn tùy thuộc vào độ giật của súng. Cứ cho là tài bắn súng của Vương Nhất Bác cực tốt vậy vẫn còn hai tên, mà hai tên kia dĩ nhiên sẽ không quăng súng qua một bên mà đánh với hắn, thế nên việc tay không đấu với súng là vô cùng ngu ngốc, Tiêu Chiến rất cật lực tìm ra phương pháp.

Anh đang trầm mặt suy nghĩ thì bỗng cảm thấy được một hơi ấm truyền đến từ mu bàn tay mình. Tiêu Chiến cúi xuống, tay đặt nơi đầu gối của anh hiện đang được bao bọc bởi bàn tay to lớn của nam nhân bên cạnh. Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh mà trấn an.

"Đừng lo, tôi còn sống thì dượng sẽ không thể chết đâu."

"Vương Nhất Bác... "

"Xin lỗi, xin lỗi vì đã kéo dượng vào chuyện rắc rối này. Không sao đâu, tôi còn ở đây thì dượng sẽ không có chuyện gì hết, dù một vết xước nhỏ ở đầu ngón tay cũng sẽ không, tôi đảm bảo."

Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú lái xe, mong muốn phía trước chính là một lối rẽ đâm ra quốc lộ. Hắn muốn ngay lập tức thoát khỏi đường đất gồ ghề xốc nổi đến lợi hại này, trời thì dần tối, phía trước hoàn toàn là một mảng tối đen như mực, chạy đến đâu ánh đèn pha mới rọi đến đó, thông qua ánh đèn vàng chập chờn từ ô tô, Vương Nhất Bác lờ mờ thấy được hai bên đường đều là đám cây cao chọc thẳng lên trời, hoàn toàn không có một đường lui nào cả.

Chí ít hắn vẫn rất kiên nhẫn mà đạp mạnh chân ga, nhưng tiếc thay trời không giúp hắn. Vương Nhất Bác thắng gấp, phía trước chính là đường cùng, không còn một lối đi nào nữa, hắn bây giờ có cầu đường đất gồ ghề mà ban nãy bản thân ghét bỏ cũng không có. Vương Nhất Bác đấm mạnh vào bô lăng, bực dọc quát.

"Con mẹ nó, sáng nay ra cửa bước nhầm chân trái hay sao vậy chứ!"

Tiêu Chiến đưa mắt quan sát xung quanh, đúng là không còn đường nào có thể lui được nữa, lại nhìn qua kính chiếu hậu thì chiếc xe đen phía sau đang chạy vun vút đến, không còn cách nào khác, Tiêu Chiến bảo Vương Nhất Bác quay xe, xem chiếc ô tô như lá chắn chắn ngang đường đất.

Vương Nhất Bác nghe theo lời Tiêu Chiến đạp ga xoay bô lăng, chiếc xe nặng nhọc rú lên những tiếng kêu nhức óc, lớp đất đá dưới bánh xe bay tán loạn. Vì đường đất rất hẹp, thế nên ngay khi chiếc xe được Vương Nhất Bác quay ngang đã chắn kín lối đi, người bên này không thể qua bên kia. Chiếc xe va đập vào hàng cây hai bên đường nên ngay sau khi quay sang, nó kêu lên "tít tít" rồi tắt máy.

Cả hai tháo dây an toàn, Vương Nhất Bác với tay xuống phía sau xe lấy ra một khẩu súng , hắn xem xét hời hợt rồi tra băng vào súng. Tiêu Chiến ngồi bên này mở cửa xe, cả hai cùng xuống xe ở bên cửa phải.

Chiếc xe đen phía sau cũng dừng lại, tiếp theo đó cửa được kéo ra, một hai ba bốn, đếm qua đếm lại Tiêu Chiến khẽ nói: "Đúng thật là có tám tên."

Đoạn thấy đám người phía trước đem theo súng ngắn, tâm tình cũng trở nên tốt hơn ba phần. Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến.

"Dượng tin tôi không?"

"Tôi tin em."

"Được, vậy tôi bắn hạ sáu tên, còn hai tên thì đánh liều, đồng ý không?"

Giờ phút này đây không còn con đường thứ hai để lựa chọn. Dù sao đây cũng không phải lần đầu hai người cược tính mạng của mình, chỉ là bỗng dưng bên cạnh có thêm một người tin tưởng mình như vậy, Vương Nhất Bác có chút ấm lòng. Đoạn nói xong hắn lập tức rướn người đứng dậy, tiếp theo đó là sáu phát súng chói tay cất lên.

Tiêu Chiến thực đặt niềm tin rất đúng chỗ, Vương Nhất Bác thường ngày đã bắn rất chuẩn, hôm nay lại có Tiêu Chiến ở bên cạnh nói tin hắn khiến sát tâm hắn nổi lên cuồn cuộn, mỗi phát bắn đều ở nơi chí mạng, một phát chết tươi không kịp nhắm mắt.

Bị tập tích nhanh đến như vậy khiến đám sát thủ bất ngờ không thôi, còn chưa kịp quay sang hỏi ý nhau thì sáu đồng đội đã ngã xuống, hai tên còn lại không tránh khỏi hoang mang. Nhưng dù sao đi nữa giới sát thủ cũng có quy tắc riêng, nhận tiền rồi thì nhất định phải làm, một là hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về hai là chết. Bước chân trở nên có chút chậm chạp, song hai tên nọ vẫn quyết định tiến lên trước.

"Đoàn"

"Đoàn"

Hai phát súng bắn ra từ nòng súng trên tay hai tên sát thủ, nhưng thứ bọn chúng bắn trúng chỉ là cửa xe kim loại, ngay sau đó Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đã từ phía sau đấm tới, một đấm vào mặt lại một cước bẻ gãy tay.

Thân thủ nhanh đến không kịp nhìn, chẳng mấy chốc hai tên sát thủ nọ đã nằm la liệt dưới đất mà không còn sức lực. Tiêu Chiến phủi tay, liếc nhìn Vương Nhất Bác mà nhếch mép.

"Hoàn thành."

Vương Nhất Bác nhặt lấy khẩu súng trên tay tên sát thủ đang nằm dưới đất, hời hợt nhắm thẳng giữa trán hắn mà bắn. Hắn sau đó tiến thêm mấy bước, kéo khoảng cách hai người gần lại.

Vương Nhất Bác nở một nụ cười dịu dàng hết cỡ nhìn Tiêu Chiến, nhưng rồi khóe môi hắn thu lại, mặt mày biến sắc lao vội đến. Tiêu Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, vừa xoay người lại liền thấy bản thân bị một lực rất mạnh kéo đi, một bàn tay cứng cáp ôm lấy đầu anh kéo vào lồng ngực vững chắc quen thuộc mà bao bọc, âm thanh đạn bắn chát chúa vang lên. Tiêu Chiến vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, anh sau đó chỉ thấy người trước mặt mình từ từ gục xuống.

Mắt Tiêu Chiến đỏ ao, dường như anh không thể giữ được chút bình thản cuối cùng của mình mà lau vội đến tên sát thủ nằm dưới đất. Như đã nói lực tay Tiêu Chiến không phải thứ có thể đùa, những cú đấm như trời giáng không có kiêng nể mà đấm thẳng vào mặt, anh xem tên sát thủ kia như bao cát mà trút giận, gã nằm bệch dưới đất, máu từ vài khiếu không ngừng trào ra ngoài, gã dường như cảm thấy sóng mũi mình gãy làm đôi.

Tiêu Chiến buông ra, anh chộp lấy khẩu súng trong tay gã, khẩu súng mà gã dùng để tập kích anh mà tiễn đưa gã - một tên sát thủ xấu số.

Anh quay lại, vội vàng đỡ lấy Vương Nhất Bác đang nằm la liệt dưới đất. Xốc cả cơ thể Vương Nhất Bác ôm vào lòng, anh cảm thấy hơi thở hắn yếu đến lợi hại. Tiêu Chiến đưa tay dò xét sau lưng Vương Nhất Bác, anh nhận thấy giữa lưng hắn loạt chất lỏng ướt át vẫn không ngừng trào ra, Vương Nhất Bác trong tay anh đã không còn ý thức.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!"

Anh cố gọi, nhưng ngoài tiếng côn trùng trú đêm kêu lên, tiếng lá cây xào xạc, tiếng kèn xe kêu tít tít vì động cơ bị hỏng thì không còn gì nữa. Anh lay cơ thể Vương Nhất Bác nhưng hắn không trả lời.

Anh hình như có chút sợ, vốn tưởng rằng không có thứ gì có thể khiến Tiêu Chiến sợ hãi đến run rẩy. Nhưng nhận định như vậy là sai rồi, nhìn xem, đôi bàn tay anh bấu lấy vai Vương Nhất Bác run đến lợi hại. Tiêu Chiến dường như đã mất đi năng lực ổn định tâm trạng, anh nhỏ giọng hỏi lại lần nữa.

"Vương Nhất Bác, em nghe thấy tôi nói gì không?"

"Vương Nhất Bác đừng ngủ, mở mắt ra. Nói gì đi, nói gì đó đi!"

Nhưng Vương Nhất Bác hình như không có nghe thấy.

_____

Hoàn.







Đùa thôi, giờ mà hoàn chắc mấy cô giết tôi chết =]]

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net