29. Grey Goose Có Vấn Đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách dự tiệc đến ngày một đông hơn, có thể ban đầu thầm đánh giá dùng hội trường rộng lớn này để tổ chức tiệc thật quá mức phô trương, chắc rằng sẽ chẳng có tiệc nào đãi nổi hơn hai ngàn khách như sức chứa của hội trường này cả. Thế nhưng nhìn thấy lần lượt từng chiếc siêu xe đắt đỏ được nhân viên đỗ vào gara, đám nhà báo mệt đến mức đã không thể phỏng vấn thêm ai nữa, bước chân của phục vụ cũng ngày càng nhanh hơn, tiết tấu bữa tiệc được đẩy lên cao, lúc này Tiêu Chiến mới thật sự nhận ra, bữa tiệc này hoành tráng đến cỡ nào.

Tuyết Trinh trong chiếc váy đuôi cá xẻ tà đầy tươi trẻ khoác eo trò chuyện với những vị phu nhân khác, dường như đã là bạn bè rất lâu không gặp lại. Sau cái chết của chồng cũ Tuyết Trinh đã chuyển đến Mỹ sinh sống, và tiếp đó là chuỗi ngày đi đi về về do đặc thù công việc, bà đã không còn thời gian nằm dài trên bờ biển ở Hawaii hay cùng các quý bà khác đánh golf giữa trời thu mát mẻ.

Đây có lẽ là một cơ hội hiếm hoi để Tuyết Trinh tìm lại chút thoải mái ngày xưa, bà cũng biết Tiêu Chiến không thích nhất chính là phụ nữ nhiều lời vì thế đối với việc ôn chuyện với bạn cũ bà không muốn kéo theo Tiêu Chiến, anh cũng vì vậy có thể dành chút thời gian dỗ dành nhân cách thứ hai của ông chủ Vương Nhất Bác.

Một điểm tương đồng được xem là hợp ý của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là đều không thích không khí đông đúc của lễ tiệc thượng lưu, anh rất muốn nhanh chút có thể tìm thấy một góc khuất thế nhưng hội trường này quá đông, chỗ nào cũng có người. Thêm nữa Vương Nhất Bác đối với nơi này địa vị cao ngất ngưởng, hắn chỉ cần đứng đó cũng đã có hàng tá người vây quanh muốn tiếp chuyện, anh nghe mà đau hết cả đầu.

Tiêu Chiến nhận lấy ly rượu vang người phục vụ đưa đến, uống được hai ngụm lại cảm thấy đây không phải thứ rượu khi nãy mình đã uống.

Grey Goose biến đâu mất rồi? Tiêu Chiến cần rượu cay cả cuống họng, chạy xuống cổ họng rồi thiêu đốt dạ dày, nóng đến xương cụt còn mang theo chanh edelweiss chứ không phải là thứ "rượu ngoại" nhạt như nước lã này.

Anh nhăn mặt đặt lại ly rượu lên khay, tâm trạng đã chùn xuống. Vương Nhất Bác vẫn đang nói chuyện với một vài nhà tài phiệt bên cạnh liếc thấy biểu cảm không mấy thoải mái trên mặt Tiêu Chiến thì liền xua tay mà rời khỏi cuộc trò chuyện, hắn quay sang nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Nhưng lời Tiêu Chiến còn chưa bật ra khỏi cuống họng thì xung quanh khán phòng truyền đến tiếng nhạc xập xình, ngay lúc này sân khấu ở trung tâm ánh nhìn của hội trường sáng đèn, người dẫn chương trình đã bắt đầu dẫn dắt mọi người vào chính tiệc.

Đây là giai đoạn Vương Nhất Bác ghét nhất, bởi lẽ chính là lúc nghe mấy lời phát biểu cùng hân hoan đầy giả tạo của Vương Vũ. Dạo này chút hảo ý còn sót lại của Vương Nhất Bác dành cho Vương Vũ cũng đã bị gã đánh bay, còn nhớ cách đây vài hôm gã còn cho người đến làm loạn sòng bạc, như thế chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Vương Nhất Bác.

Theo tiến độ của buổi tiệc, Vương Vũ bước lên sân khấu nhận lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình nọ, sau đó là một tràn thao thao bất tuyệt về sự vỡ òa cùng hân hoan khi SD21 đã được nghiên cứu thành công và công tác chuẩn bị sản xuất cũng đã được hoàn thành.

Chiếc micro được trao trả lại cho người dẫn chương trình sau khi Vương Vũ phát biểu xong. Gã cười tươi nhưng nụ cười lại vô cùng giả tạo, đường cong hoàn hảo nọ chẳng khác gì được người khác dùng bút họa nên. Vương Vũ nâng cao cánh tay trái thì phía hậu phương lập tức hiểu ý, một cô gái với mái tóc vàng óng ả cùng thân hình bốc lửa trong chiếc váy body hở bạo cầm khay trải lụa đỏ bước lên, trên đó chính là chiếc kéo mạ vàng sang trọng.

Vương Nhất Bác híp mi mắt quan sát lại một lần nữa. Nhìn thấy người con gái đứng bên cạnh Vương Vũ, hắn trầm mặt hồi lâu lại quay sang nói với Tiêu Chiến.

"Người phụ nữ mà dượng đem từ Los Angeles đến đây quả thực là người rất thức thời."

Thị lực Tiêu Chiến không được tốt, anh theo ánh nhìn Vương Nhất Bác mà hướng đến nơi sân khấu chói lóa ánh sáng trắng kia nhằm muốn tìm thứ Vương Nhất Bác ám chỉ, thế nhưng những người đứng từ xa đó anh không tài nào nhìn rõ được, chỉ là một đám người dáng cao dáng thấp khác nhau. Tiêu Chiến híp mi mắt hỏi lại Vương Nhất Bác.

"Em nói ai cơ?"

"Cô gái tóc vàng với con ngươi xanh biển, lần đầu đến sòng bạc của tôi dượng đã bắn cô ta mà. Cô ta... tên là gì nhỉ?"

Nghe đến đây Tiêu Chiến mới có thể hình dung ra rốt cuộc người hắn đang ám chỉ là ai, anh khẽ nhếch mép: "Em nói Elise sao? Cũng phải thôi, phụ nữ lớn lên ở thành thị không phải loại dễ dãi non nớt đâu."

Người phụ nữ trong chiếc váy body hở bạo đang được Vương Vũ công khai ôm ấp kia thế mà lại chính là Elise. Vốn dĩ loại người như Elise Vương Nhất Bác không phải là chưa từng thấy qua, thậm chí hắn chính là con mồi ngon ngọt của hạng người này. Vương Nhất Bác cảm thấy hạng người đó không đủ tầm để hắn để tâm, thế nhưng Elise dù sao cũng có liên quan đôi chút đến Tiêu Chiến, nhớ lần đó gặp mặt cô ta rõ ràng rất yêu anh, thế nhưng cuối cùng lại hạ thuốc hòng trèo lên giường Vương Nhất Bác, bây giờ lại đẩy đưa bên cạnh Vương Vũ. Vương Nhất Bác tự đánh giá: Tình yêu từ miệng Elise, liệu có phải là quá rẻ rúng rồi không?

"Dạo trước vì bận quá nhiều việc nên quên mất, vừa hay gặp được cô ta ở đây. Tiêu Chiến dượng nói xem nên xử lí loại người này như thế nào?"

Tiêu Chiến nhỏ giọng, vẻ mặt không có quá nhiều thay đổi, chỉ bình ổn mà bàn luận: "Em tốt nhất đừng động đến cô ta."

"Tại sao?" Vương Nhất Bác nhướng mày: "Cô ta là cái thá gì mà Vương Nhất Bác này không thể đụng vào?"

"Em dù sao cũng là ông chủ bãi chiến ngầm Bắc Kinh, làm việc cũng không nên chỉ dựa vào cảm xúc như vậy. Lần trước cô ta ở bệnh viện đã nói sẽ một lòng vì tôi nhưng cuối cùng lại quay lưng khi tìm được chỗ dựa là ông trùm Shadow, tôi đối với loại nữ nhân đó có bảy phần ghét bỏ nhưng cũng không thể làm gì." Tiêu Chiến dừng một nhịp, nói tiếp: "Nói đến đây em chắc cũng hiểu được rồi chứ?"

Hiểu rồi, Vương Nhất Bác hiểu rồi. Chó má lại là cái danh ông trùm Shadow của Vương Vũ. Một Quân Quân suốt ngày nhắc đi nhắc lại đã khiến Vương Nhất Bác chán ghét lắm rồi, hiện tại còn có một Tiêu Chiến suy trước tính sau. Vương Vũ xuất hiện đúng thật là giẫm đạp sự cao ngạo của Vương Nhất Bác, hắn trong lòng cực kỳ không thích, bởi lẽ ngày trước chỉ cần là Vương Nhất Bác nhìn không thuận mắt liền phán một chữ "Giết", bây giờ lại vì sự áp đảo của Shadow mà có mỗi nữ nhân nhỏ bé không có tiếng nói hắn cũng không thể động vào.

Vương Nhất Bác ảo não, nhưng lời của Tiêu Chiến tuyệt không dám chống lại quá hai câu. Hắn im lặng nhìn lên sân khấu hồi lâu, dường như nghĩ gì đó lại nói.

"Dượng nói thử xem, dạy dỗ cô ta một chút có được không?"

"Đường mà em đi là giẫm lên đầu người khác, nơi mà em đang ngự trị chính là nơi mà người khác phải ngửa đến mỏi cả cổ mới có thể nhìn. Kiểu địa vị như em một là giết, hai là không làm gì cả, nếu không sẽ mất đi sự tôn sùng của đám hạ nhân bên cạnh."

Lời Tiêu Chiến nói không sai, loại người như hắn nếu muốn trừng trị kẻ khác cũng chỉ có một cách, ban án tử. Hoặc nếu như có chút lòng tốt thì sẽ hành hạ đến chết đi sống lại, việc đó cũng không khác giết chết là mấy, chủ yếu cách thức và thời gian có chút không tương đồng, nhưng đau đớn và sự tuyệt vọng đem lại cho kẻ phạm sai lầm là không khác nhau. Một là giết, hai là không làm gì cả, đó chính là thứ Tiêu Chiến học được khi lăn lộn trong xã hội hai chiều ở Los Angeles.

"Dượng thật sự không có chút nào muốn trút giận lên người Elise sao? Dù sao thì cô ta cũng đã từng có ý với tôi mà, người đàn ông của dượng ấy!"

Vương Nhất Bác đem ngón tay với vệt da chai sạn của mình lả lướt trên xương gò má Tiêu Chiến. Đoạn nói đến "người đàn ông của dượng" Vương Nhất Bác miết nhẹ vào cánh môi mỏng của anh, miệng kéo thành một đường đến cao.

Tiêu Chiến đối với hành động quá mức lộ liễu đó cũng không hề bài xích, anh vẫn giữ nguyên tư thế mặc cho Vương Nhất Bác động chạm môi mình. Mãi đến khi hai cánh môi màu hồng đào khép mở muốn nói gì đó Vương Nhất Bác mời rời tay ra.

"Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ tôi lại phải đem toàn bộ phụ nữ ở Bắc Kinh này giết hết. Dù sao thì tất cả bọn họ đều cầu được em ôm eo bằng tay trái sờ mông bằng tay phải mà."

Vương Nhất Bác bật cười: "Dượng đối với cơ thể nữ nhân mang chấp niệm lớn đến vậy sao?"

Đoạn nói rồi hắn lại tự liên tưởng đến mấy ả phụ nữ lẳng lơ ngày trước đeo bám mình. Vương Nhất Bác trước kia đối với đám phụ nữ thích thoát y nhảy nhót trước mặt không có bài xích như hiện tại, chí ít hắn trước đó cũng còn chút phản ứng của đàn ông khi nhìn thấy mông cong ngực bự. Nhưng có lẽ là vì trước đó không gặp được Tiêu Chiến, ngay khi gặp anh rồi Vương Nhất Bác lại thấy thích vòng eo săn chắc cùng yết hầu nhấp nhô của nam nhân hơn, thêm nữa thanh âm rên rỉ của Tiêu Chiến phát ra không nhão nhoẹt buồn nôn như đám phụ nữ ỏng a ỏng ẹo nọ.

Mĩ nhân ở bên cạnh ưu việt như vậy, Vương Nhất Bác nào có tâm trạng ngắm nhìn mấy thứ nửa thật nửa giả trên người đám phụ nữ rẻ tiền kia.

Nói hắn đổi tính thích đàn ông cũng không phải. Hắn không phải gay, hắn không thích đàn ông, hắn chỉ thích mỗi anh, thích mỗi Tiêu Chiến, vì thế hắn thích tất cả phiên bản riêng biệt của anh. Anh như nào cũng được, chỉ cần anh là anh thì hắn đều thích.

Say mê đến thế, vậy mà sự nghi ngờ của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác về vấn đề này vẫn không thôi thuyên giảm, ngược lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Nhưng hắn đối với chấp niệm này của Tiêu Chiến lại nảy sinh chút tưởng tượng tình thú, Tiêu Chiến trong bộ sườn xám xẻ bạo đến đùi non, đôi chân thon thả trắng nõn không thua gì những người phụ nữ khác cũng khiến Vương Nhất Bác thèm đến nhỏ dãi, chiếc nút thắt trên cổ lại mang một vẻ gì đó kính cổng cao tường, cấm dục đến bức bách. Vương Nhất Bác nhìn thấy bản thân quay trở lại những năm của triều đại Tây Chu, anh trong trí tưởng tượng của hắn lại mang đến vẻ gợi dục không thể tả nổi.

Thầm nghĩ mai này có dịp nhất định phải mua cho anh một bộ sườn xám xẻ sâu đến không thể sâu hơn. Nếu có thêm đôi tất lưới từng làm mưa làm gió trong ngành thời trang Châu Âu những năm 1970 nữa thì thật sự là một tổng thể hoàn hảo.

Những suy nghĩ nhạy cảm đang hiện hữu trong đầu Vương Nhất Bác Tiêu Chiến hoàn toàn không biết, mà anh cũng chẳng thèm để tâm đến làm gì. Đúng đó, anh chính là có chấp niệm với cơ thể phụ nữ, dù sao là đàn ông thì đều thích ba vòng cong thành chữ S hoàn hảo. Theo như Tiêu Chiến biết thì Vương Nhất Bác là kiểu đàn ông cấm dục đã lâu, anh lại không có gì ngoài một cơ thể chẳng khác gì hắn, chẳng trách sẽ sinh ra lo sợ bản thân không đáp ứng nổi nhu cầu đương độ sung mãn của hắn.

Việc từ bỏ cơ thể phụ nữ quyến rũ để yêu lấy nam nhân có bộ phận chẳng khác gì mình quả đúng là rất khó để có thể chấp nhận.

Nói về đồng tính, nếu như bản thân từ nhỏ đã xác định được xu hướng giới tính của mình thì cũng sẽ chẳng quá quan ngại. Nhưng hắn trước giờ không có nửa điểm muốn qua lại kiểu này với nam nhân, chí ít hắn chỉ cảm thấy nữ nhân vô cùng rắc rối, việc lên giường đưa đẩy hắn cũng không cần.

Tình dục chính là sợi dây ràng buộc của tình yêu. Vì thế nỗi lo ngại về sự ràng buộc không bền chặt trong mối quan hệ này của Tiêu Chiến không phải là không có căn cứ. Dù sao cũng sẽ không có con cái, anh đồng tôi thuận thì cùng nhau hoan ái, nói không thích nữa thì chính là không thích nữa, sau đó cũng chẳng có thứ gì có thể đem ra níu kéo đoạn tình cảm đã lụi tàn này.

Người yêu nhiều hơn thì thua thôi.

Đối với tình yêu Tiêu Chiến cực kỳ chán ghét, anh không thích thứ cảm giác rạo rực chờ đợi để gặp đối phương, may mắn lắm Tiêu Chiến mới có thể đem tình yêu đặt vào mắt, nhưng chung quy cũng chỉ là mối quan hệ có lợi cho bản thân.

Anh không hề nghĩ tới một ngày bản thân sẽ nói chuyên yêu đương, càng không thể nghĩ mình sẽ yêu đương với một người đàn ông. Ngay giây phút anh nhận ra bản thân yêu Vương Nhất Bác anh đã rất hoảng loạn, nhưng cuối cùng cũng không trốn tránh được. Vì thế anh đối với mối quan hệ này ngờ vực cùng lo sợ nhiều hơn cả.

"Ôi anh họ đầy kiêu hãnh của tôi ơi, sao hôm nay lại có nhã hứng dự tiệc vậy, chẳng phải trước kia ông chủ Vương như anh ghét nhất là tiệc tùng à?"

Một giọng nói cao ngạo cất lên đem đoạn suy nghĩ của riêng hai người đánh tan đi. Người đàn ông vừa đứng trên bục cắt băng rôn kia từ khi nào đã đi xuống đến đây vậy? Vương Vũ một tay xỏ vào túi quần, tay còn lại bận ôm eo người đẹp, gã kiêu căng hất cao cằm, nhếch miệng khiêu khích Vương Nhất Bác.

Đối với Vương Nhất Bác, Vương Vũ dù sao cũng chỉ là loại tôm tép không đáng để vào mắt, kiểu công kích như gã cũng chẳng có tí sát thương nào ngoài chút tê dại ở đầu ngón tay như bị gai tôm đâm phải.

"Đừng hiểu lầm, tôi đến đây cũng không phải vì cậu."

Cảm thấy lấy lời nói chăm chọc Vương Nhất Bác chẳng bằng đem đi mắng chó thì hơn, chí ít chó sẽ có thể hiểu đôi chút mà sủa lại. Còn đối với Vương Nhất Bác là bởi vì trong mắt hắn Vương Vũ như không tồn tại thế nên mới không rãnh hơi để tâm. Vương Vũ không muốn cứ nhìn gương mặt lạnh như băng không hề dao động của vị anh họ này nên đảo mắt tìm mục tiêu mới, vừa hay ánh nhìn dán lên nam nhân đứng bên cạnh hắn.

Vương Vũ thu lại vẻ tùy tiện của mình, gã hỏi.

"Ai đây ông chủ Vương, người quen của anh à, giới thiệu chút được không?"

Tiêu Chiến dù sao cũng biết rõ người trước mặt là ai. Anh vốn không muốn để tâm quá nhiều, bằng chứng là từ lúc Vương Vũ bước đến Tiêu Chiến đã không có ý chào hỏi, nhưng hiện tại Vương Vũ đã nhìn tới mình, Tiêu Chiến không thể ngó lơ.

Cơ mặt kéo thành một đường thân thiện tùy ý, Tiêu Chiến nói.

"Tôi là bố dượng của Vương Nhất Bác."

Nghe đến đây, Vương Vũ không khỏi bật cười: "Hóa ra là cái vị Tiêu... Tiêu gì ấy nhỉ? À, Tiêu Chiến."

Đoạn nói xong bàn tay đang quấn quanh chiếc eo thanh mãnh của Elise buông ra, Vương Vũ co tay để lên miệng ho nhẹ như muốn kéo lại vẻ chững chạc của bản thân. Đôi bàn tay to lớn của gã sau đó chìa ra trước mặt Tiêu Chiến.

Vương Vũ chính là rất có lòng muốn bắt tay xã giao với Tiêu Chiến, nhưng đôi bàn tay của gã vừa để ở không trung chưa lâu, tay của Tiêu Chiến bên hông còn chưa có rục rịch muốn đáp lại thì đôi bàn tay của Vương Vũ đã bị một lực đạo mạnh mẽ nắm vào. Đó không phải là các ngón tay búp măng thon thả của Tiêu Chiến, mà là đốt ngón tay với vết da chai sạn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không bày ra quá nhiều biểu tình, thế nhưng ánh mắt như đốt lửa, thấu rõ được hắn là đang nghĩ chỉ cần Vương Vũ còn có thêm một hành động dư thừa nào nữa thì mười mấy tên thuộc hạ đang đợi ở bên ngoài của hắn sẽ không ngại nả đạn vào đây. Vương Nhất Bác lạnh giọng, giọng nói bình thản lại thập phần cảnh cáo.

"Dượng ấy có bệnh sạch sẽ, không thích chạm vào những thứ dơ bẩn."

Vương Vũ cảm nhận được các đốt xương ngón tay mình bị siết chặt đến lợi hại, gã hoàn toàn không còn chút sức lực nào để phản đòn. Cái bắt tay nhìn sơ lại thấy hòa hảo đến không thể hòa hảo hơn, khiến cho Tuyết Trinh đứng từ xa vô tình liếc qua cũng thầm đánh giá đứa con trai "không mong muốn" này của mình thật sự rất biết điều. Thế nhưng không một ai biết, hai nam nhân cao to đối diện nhau sau cái bắt tay này đây lại sặc mùi thuốc súng.

Vương Nhất Bác không muốn Tiêu Chiến tiếp xúc quá nhiều với loại người đứng ở trên cao nhưng cốt cách hạ đẳng như Vương Vũ nên ngay khi cái bắt tay gay gắt kia kết thúc, hắn đã vội vã kéo anh đi sang chỗ khác.

Vương Vũ cử động các đốt ngón tay vừa bị Vương Nhất Bác siết đến lợi hại của mình rồi nhìn theo bóng lưng hắn và anh lúc rời đi. Gã đứng đó, vẫn là đăm đăm quan sát anh, hồi lâu gọi Từ Minh đến.

"Sắp xếp một cuộc gặp mặt riêng với vị bố dượng kia của Vương Nhất Bác đi."

Từ Minh gật đầu đã rõ, nhưng chung quy hắn có chút không hiểu, vì thế hỏi lại: "Nhưng em có một chuyện muốn hỏi. Đại ca, tại sao lại phải gặp riêng người đàn ông đó? Anh ta mang đến lợi lộc gì cho chúng ta?"

Đôi bàn tay Vương Vũ lần nữa vòng qua chiếc eo thanh mãnh của Elise, đôi lúc lại còn không an phận di chuyển xuống gò mông nhô cao kia của cô, đánh nhẹ vài cái. Gã nói.

"Mày không nhìn ra Vương Nhất Bác rất coi trọng anh ta à? Cứ làm như lời tao nói, sắp xếp một cuộc gặp gỡ riêng ngay trong đêm nay đi, nói là chúng ta có chứng cứ bất lợi với Vương Nhất Bác."

"Vâng anh."

...

Bữa tiệc vẫn đang được diễn ra một cách nhộn nhịp. Vương Nhất Bác không thích bầu không khí quá mức ồn ào như hiện tại nhưng chí ít hắn đi là để "giữ của". Thế nhưng một cuộc điện thoại gọi đến từ số máy của An Hi, có một vụ thanh toán băng đảng không nhỏ trên địa bàn của hắn, nhân vật nọ cũng là người có máu mặt trong giới thế nên An Hi không tài nào tự xử lý được, buộc phải báo cho hắn.

Vương Nhất Bác lúc này đành để lại "của" mà rời đi. Việc này Vương Nhất Bác không đưa theo Quân Quân, trước khi rời đi hắn còn không quên căn dặn.

"Cho người để ý Tiêu Chiến chút đi, vừa rồi anh nhìn thấy ánh mắt đầy dơ bẩn của thằng rẻ tiền Vương Vũ nhìn dượng ấy. Đừng để thứ dơ bẩn đó có cơ hội dán lên người dượng ấy thêm một lần nào nữa. Nếu làm không tốt, một là móc mắt Vương Vũ, hai là móc mắt đám ăn hại của chú ra!"

Vương Nhất Bác bước lên xe, ngay sau đó tiếng nhạc xập xình ở khách sạn nhỏ dần. Chiếc Mercedes Benz màu xanh đen quen thuộc đã phóng nhanh trên đường lớn.

Sau khi xong việc, Vương Nhất Bác về nhà cũng đã hơn 1 giờ sáng. Thấy hắn quay về quản gia Lý đã vội ra mở cửa. Vương Nhất Bác xuống xe, theo thói quen đảo mắt vào gara xe nhìn xem một lúc, bởi trước kia hắn về nhà đều sẽ nhìn xem xe Tuyết Trinh có ở đó không, nếu có thì hắn sẽ quay đầu xe đến sòng bạc mà ngủ, dù sao nơi đó cũng từng là dinh thực của một tên tài phiệt giàu có. Đêm hôm nay chiếc siêu xe phủ sơn hồng sang trọng không có ở đó nữa, thế nhưng khác với tâm trạng thường ngày, Vương Nhất Bác không cảm thấy nhẹ nhõm mà có chút khó chịu, hắn cau mày.

"Mẹ tôi và Tiêu Chiến đâu rồi?"

Quản gia Lý với gương mặt già nua trong đêm đen không rõ được biểu tình, chỉ nghe giọng già cỗi run run lại có chút ấm áp.

"Bà chủ gặp lại bạn cũ nên có nói đêm nay sẽ không về nhà. Còn ông chủ vẫn chưa về, cũng không có một cuộc điện thoại nào cả.", ông ngưng một nhịp, nghĩ thầm rồi đánh giá: "Chắc là đi cùng bà chủ."

Nhưng lời đánh giá đó quản gia Lý tự nói tự nghe, bởi khi ông vừa mới nói đến "ông chủ vẫn chưa về" thì Vương Nhất Bác đã phóng lên xe mà rời đi. Dường như lúc đóng cửa xe hắn còn bực dọc mắng một câu: "Con mẹ nó!"

Vương Nhất Bác không quan tâm xe trên xa lộ tấp đến cỡ nào. Hắn đạp mạnh chân ga, lách qua hết chiếc ô tô này lại đến chiếc bán tải kia, vừa láy xe điện thoại vừa kết nối đến Quân Quân. Ngay khi đầu dây bên được kết nối, Vương Nhất Bác đã vội hỏi.

"Tiêu Chiến đi đâu rồi?"

Quân Quân ở bên kia có chút lưỡng lự, không nói Vương Nhất Bác cũng đã biết hẳn là làm hỏng chuyện. Cậu nhỏ giọng nhận lỗi: "Xin lỗi anh, dượng ấy tinh quá, chiếc xe vừa rẽ ra khỏi khách sạn liền mất dấu, bọn em không tài nào theo tiếp được."

Quân Quân biết chắc Vương Nhất Bác đã rất giận, và ngay sau đó cậu cùng đám thuộc hạ bên cạnh phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Vương Nhất Bác thông qua điện thoại. Chiếc loa ngoài rè mấy tiếng vì thanh âm lớn quá mức cho phép, Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia dường như đã rất tức giận mà quát lớn.

"Cho dù có phải lật tung nóc dinh thự phủ thủ tướng cũng phải tìm Tiêu Chiến về cho tao!"

Hắn sau đó cúp máy. Nhưng ngay sau khi cuộc gọi với Quân Quân kết thúc, điện thoại Vương Nhất Bác lại một lần nữa vang lên, một dãy số lạ không được lưu chập chờn trên màn hình điện thoại. Hắn híp mi mắt nhưng đương lúc vội vã cũng không tiện nghĩ nhiều liền ấn nhận, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của phụ nữ ấm áp, tiếng phổ thông không sỏi, có chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net