39. Cái Bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật không may cho Tuyết Trinh, sau khi gặp Vương Nhất Bác hai hôm bà đã bị cảnh sát tóm gọn trong lúc mua đồ dùng cá nhân ở cửa hàng tiện lợi, nghe đâu có ai đã nhìn thấy bà ấy tháo khẩu trang và rửa mặt trong nhà vệ sinh nên đã báo cảnh sát.

Bê bối từ người mẹ trước đây của mình khiến Vương Nhất Bác vướng phải nhiều rắc rối, bên phía cảnh sát đã cho mời hắn nhiều lần để lấy lời khai về cái chết của Vương Chí Trung.

Nhưng Vương Nhất Bác nào có thời gian quan tâm đến những việc đó, lão Cục trưởng Cục Cảnh sát cũng không dám nhiều lời với hắn, chí ít lão nghĩ vì Tuyết Trinh là mẹ hắn nên bản thân lão không cần nhiều lời Vương Nhất Bác cũng sẽ chủ động tìm đến.

Nhưng không, Vương Nhất Bác sớm đã không còn xem người phụ nữ đó là mẹ. Từ khi nào nhỉ? Có lẽ là sau khi nhận thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má của bà ta đều là giả tạo.

Vương Nhất Bác trầm mặt, quát vào điện thoại: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi rằng đừng có gọi đến rồi nói mấy lời vô nghĩa đó. Tôi bảo ông tống bà ta vào tù đi, càng nhanh càng tốt, ông nghe không hiểu lời tôi nói sao? Tôi sẽ không vì bà ta mà bước vào cái nơi dậy mùi cheese mốc đó đây, không bao giờ!"

Sau đó hắn ngắt máy.

Tưởng hắn rãnh lắm sao? Mớ rắc rối do bê bối tình cảm và hôn nhân của bà ta đã ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn rất nhiều. Hắn hiện tại còn cảm thấy sợ phóng viên hơn đám giết thuê mà kẻ thù cử đến lúc trước ấy.

Ngày hôm nay sau khi đưa Tiêu Chiến đến tòa án để hoàn thành phần còn lại của thủ tục ly hôn với Tuyết Trinh, Vương Nhất Bác đã phải về nhà và chuẩn bị hành lý cho cả hai.

Sáng hôm sau hắn có một chuyến bay đến Mỹ, hình như là một cuộc giao dịch lớn với một trong những ông trùm có máu mặt ở Mỹ. Vương Nhất Bác ngồi trên sofa chắt lọc thông tin mà Quân Quân gửi đến thông qua laptop.

Sơ yếu lí lịch của một người đàn ông hiện lên trên màn hình máy tính, James CV là tên của người đàn ông đó. Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú tìm hiểu về người đàn ông này thì Tiêu Chiến bước đến, anh đặt hai ly cafe nóng lên bàn rồi ngồi xuống cạnh hắn.

Thấy Tiêu Chiến ngồi xuống, Vương Nhất Bác chủ động nghiêng màn hình sang một bên để anh có thể nhìn rõ hơn. Tiêu Chiến im lặng quan sát một chút, hồi lâu anh mới hỏi: "Đây là đối tác mới của em sao?"

Vương Nhất Bác khẽ gật đầu, Tiêu Chiến hỏi tiếp: "Em đã biết những gì về ông ta rồi?"

"Là một ông chủ lớn ở Chicago nhưng gốc rễ lại ở Los Angeles, hình như được sinh ra trong một gia tộc lớn, những thứ còn lại đều giống với những ông chủ cộm cán khác."

Tiêu Chiến hớp một ngụm cafe, sau đó anh nói tiếp: "Thông tin ít ỏi như vậy còn dám hợp tác, em không sợ ông ta giở trò với em à?"

"Muốn giàu thì phải liều."

Tiêu Chiến định hỏi em chẳng phải đã rất giàu hay sau nhưng lại thôi. Nghĩ lại thì tiền mà, ai chả thích? Đối với con người tiền biết bao nhiêu mới đủ, câu trả lời là chẳng bao giờ đủ cả. Khi đói có thể ăn hai bát cơm là no, khi khát có thể uống hai cốc nước là hết nhưng một khi đã trở nên đói khát vì tiền thì chúng không bao giờ là đủ cả.

"Những thứ cần phải trao đổi trong cuộc giao dịch này là gì đây?"

"Tất cả mọi thứ." Vương Nhất Bác gập laptop lại, hắn đưa tay choàng qua vai Tiêu Chiến, ung dung mà nói tiếp: "Rượu lậu, tiền giả, vũ khí, chất cấm và thậm chí là người nữa."

Tiêu Chiến ngừng một nhịp, anh gằn giọng giống như muốn cảnh cáo Vương Nhất Bác, anh nói: "Buôn người ở Mỹ là tội chết, hơn nữa với một kẻ ngoại quốc như em thì bọn họ sẽ chẳng dành cho em một sự khoan hồng nào cả, bị tóm thì không có một ai có thể giúp em hết."

"Los Angeles không phải Bắc Kinh, em ở đó sẽ chẳng là cái thứ gì cả vậy nên hãy thận trọng một chút đi."

"Chẳng phải tôi có dượng sao, không ai có thể cứu tôi nhưng dượng thì có thể mà."

Tiêu Chiến đặt tách cafe xuống trở lại bàn, anh nhìn hắn thật lâu rồi nói: "Em nói vớ vẩn cái gì thế? Tôi làm sao có thể giúp em."

"Dượng là vận may của tôi." Vương Nhất Bác nói tiếp: "Dượng là kim bài miễn tử của tôi, có dượng ở bên cạnh thì tôi còn sợ gì nữa chứ."

Nói sao đi nữa thì cuộc giao dịch này cùng đã được thiết lập, hơn nữa trong việc làm ăn Vương Nhất Bác vẫn luôn là một kẻ máu liều nhiều hơn máu não, đối với những việc như thế này hắn sẽ không đắn đo hay suy nghĩ quá nhiều.

Vì không muốn lưu lại hành tung, Vương Nhất Bác cho người chuẩn bị máy bay riêng mà không sử dụng dịch vụ của bất cứ hãng hàng không nào khác. Chuyến bay kéo dài suốt 12 tiếng đồng hồ thì hạ cánh, tất cả bọn họ ai cũng đã thấm mệt, đặc biệt là Tiêu Chiến.

Xin chào, Chicago xinh đẹp!

Ngay khi vừa xuống máy bay bọn họ liền được đưa đến khách sạn mà Quân Quân chuẩn bị trước. Hiện tại cũng đã tối vậy nên cuộc gặp gỡ với James sẽ được dời lại vào chiều ngày mai.

Tiêu Chiến ngồi ở ban công tầng năm của khách sạn mà hút thuốc, điếu thuốc đầu tiên của gói thuốc ngoại đắc đỏ kia. Tính đến hiện tại đây là lần thứ hai anh hút thuốc sau cái hôm Andrea ra đi ở bệnh viện. Cũng không biết gói thuốc lần đó anh đã để ở đâu nên hiện tại đành phải mở một gói mới. Tuy không thường xuyên hút thuốc nhưng anh vẫn đem nó theo bên người.

Đó có thể là một thói quen kì lạ.

Làn khỏi trắng được Tiêu Chiến nhả ra khỏi miệng, anh dường như đang suy nghĩ gì đó rất phức tạp, đôi lông mày khẽ cau lại, cuối cùng là gọi đi một cuộc điện thoại.

Khi đầu dây bên kia nhấc máy, Tiêu Chiến đã trầm mặt: "Đưa điện thoại cho ông ta, tôi muốn nói chuyện với người đàn ông mưu mẹo đó."

Tiếp theo đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên, giọng nói khản đặc giống như đang bị đám khỏi trắng của thuốc lá bao lấy cuống họng, ông ta gọi: "A... Thằng da vàng mất dạy."

"Bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng rồi hãy nói chuyện với tôi, ông không nhìn xem phổi ông đã thối nát đến mức nào rồi."

Sau khi người đàn ông ở đầu dây bên kia bỏ điếu thuốc khỏi miệng, Tiêu Chiến nói thêm: "Ông đang định giở trò với thằng này sao? Tôi bảo là Los Angeles chứ không phải Chicago."

Sau khi nói xong, Tiêu Chiến có thể đoán được biểu cảm trên mặt người đàn ông nọ, có vẻ là đang cười, một nụ cười không cam lòng và châm biếm, ông ta đang bắt tréo chân và ngả người ra sofa, tay trái cầm điện thoại và tay phải đang gõ gõ điếu xì gà lên cái gạc tàn thuốc trên bàn. Tiêu Chiến biết chắc ông ta sắp phun ra một vài câu nói cợt nhã từ cái miệng đầy đất của mình.

"Muốn người chết còn muốn người chết trên chính mãnh đất của mày. Mày đúng là thâm độc."

"Nếu ông muốn trở thành phân bón cho ruộng dâu ở chính Chicago này thì cứ việc làm trái lệnh tôi. Nhưng kết quả cũng chẳng có gì thay đổi đâu nên hãy tỉnh táo một chút, tôi nhắc nhở là vì không muốn đế giày tôi dính máu của một người đàn ông như ông chứ chẳng phải ý gì khác đâu. Dù sao thì bị người khác giết chết trên chính nơi mình đứng đầu cũng là một việc rất mất mặt mà."

Không đợi người đàn ông kia nói gì thêm thì Tiêu Chiến đã ngắt máy. Ngay khi Tiêu Chiến đặt điện thoại trở lại bàn rồi dập luôn điếu thuốc trên tay, Vương Nhất Bác mở cửa phòng tắm mà bước ra.

Đây là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi của hắn và anh, cũng là khoảng thời gian mà bọn họ có thể ở bên nhau với tư cách người yêu, Tiêu Chiến đã đặt bút vào lá đơn li dị mà Tuyết Trinh chuẩn bị trước đồng nghĩa với việc giữa hai người đàn ông này đã chẳng còn ranh giới nào cả. Vương Nhất Bác nghĩ sau khi hoàn thành cuộc giao dịch ở Mỹ hắn sẽ tạm gác lại việc ở bãi chiến ngầm Bắc Kinh, tiếp theo sẽ đưa anh đến bất cứ nơi nào mà anh thích, cùng anh sống những ngày tháng bình yên ở đó.

Hắn cũng muốn làm bác sĩ nữa.

Nhưng suy đi nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy bản thân không có tư cách mơ mộng đến cái nghề tươi đẹp đó, bàn tay hắn đã dính quá nhiều máu.

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, hắn đưa tay xoa lấy đỉnh đầu anh, hỏi: "Mệt không?"

Tóc Tiêu Chiến rất mượt cũng rất mềm, Vương Nhất Bác rất thích chạm vào tóc anh như thế này nhưng trước đó không có quá nhiều cơ hội nên hiện tại lại trở nên càng rỡ vô cùng, mà Tiêu Chiến cũng không có bài xích khiến hắn càng trở nên tuỳ ý hơn trước.

Tiêu Chiến lắc đầu, Vương Nhất Bác cứ giữ nguyên tư thế âu yếm như vậy một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

"Nếu không mệt vậy có muốn đi dạo một chút không? Gần đây có một chỗ rất vui."

"Được, nếu em có hứng thú."

Về đêm thời tiết ở Chicago khá dễ chịu vì thế cũng không khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái khi đi bộ. Trước khi đi Quân Quân đã bảo sẽ cho một vài tên thuộc hạ đi theo để đảm bảo an toàn cho cả hai nhưng Vương Nhất Bác đã bác bỏ việc đó.

Thật tồi tệ khi cùng nhau hẹn hò lại có sự xuất hiện của người thứ ba đúng chứ?

Đêm nay bọn họ đã rất vui, vì khách sạn chỗ bọn họ ở thường xuyên tiếp đón người ngoại quốc và khách du lịch thế nên gần đó cũng có rất nhiều nơi tổ chức vui chơi về đêm, và Vương Nhất Bác đã đưa anh đến một hội chợ ẩm thực ở gần đó.

Ở đây bán rất nhiều thứ, tuy nói là hội chợ ẩm thực nhưng cũng có rất nhiều người bán quà lưu niệm, Vương Nhất Bác thấy anh khá chú ý đến nó nên đã mua cho anh một chiếc nhẫn bạc có đính đá đỏ, và dĩ nhiên hắn cũng có một chiếc giống như thế vì đây là nhẫn đôi, chỉ có điều đá đính trên chiếc nhẫn của hắn là màu xanh.

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến lên rồi giúp anh đeo nó vào ngón áp út bên tay trái, hắn thậm chí còn chăm chú quan sát nó hơn cả Tiêu Chiến.

"Tôi chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày mình được ở bên cạnh anh như thế này nên nhẫn cầu hôn cũng không kịp chuẩn bị." Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, đầu ngón tay chai sạn miết qua viên đá đỏ lấp lánh ở ngón áp út một lúc lâu, sau đó hắn nói tiếp: "Sau khi xong việc và quay về Bắc Kinh tôi sẽ chuẩn bị một cái tốt hơn cho anh, và còn có hôn lễ long trọng nhất Trung Quốc nữa, tất cả đều sẽ vì anh mà có."

"Vương Nhất Bác em quên rồi sao, tôi là đàn ông, chúng ta không thể kết hôn."

Trong một giây nào đó, Vương Nhất Bác cảm thấy trái tim mình như bị ai cứa rách.

"Số phận của tôi là em là vậy, chúng ta có thể nói yêu nhau nhưng không thể nghĩ đến chuyện có tên trên cùng một tờ hôn thú. Vậy nên nhẫn cưới hay hôn lễ hoàng gia gì đó cũng không cần thiết đâu."

Vương Nhất Bác trầm mặt hồi lâu, sau đó lại giống như kéo về chút dáng vẻ lúc thường ngày của mình, hắn cười trừ rồi xoa đầu Tiêu Chiến: "Sao lại nhắc đến điều đó vào lúc này cơ chứ? Vậy kiếp sau anh là con gái tôi nhất định sẽ cưới anh."

Cả hai không nhắc gì thêm về vấn đề đó nữa, bọn họ đi dạo thêm tầm 30 phút rồi quay về khách sạn. Ngay khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến về đến cổng khách sạn thì thấy Quân Quân đứng ở gần đó đợi sẵn, cậu nhanh chóng bước đến trước mặt hắn.

"Thưa anh, bên phía James báo rằng ông ta có một cuộc họp nội bộ khẩn cấp ở Los Angeles và phải ở lại đó hai tháng để xử lý công việc. Vậy nên ông ta nói rằng muốn phiền chúng ta đến Los Angeles để tiện cho việc thực hiện giao dịch."

"Khi nào thì bắt đầu giao dịch?"

"James nói là ba ngày sau, hơn nữa ông ta còn nói sẽ cho chúng ta quyết định địa điểm giao dịch vậy nên ngày mai chúng ta phải di chuyển đến Los Angeles để em có thể chuẩn bị mọi thứ một cách ổn thoả nhất."

Vương Nhất Bác không có quá nhiều ý kiến về việc này, thật ra từ trước đến giờ năng lực làm việc của Quân Quân vẫn là thứ khiến anh hài lòng nhất. Lúc nào cần thoải mái thì thoải mái, lúc nào cần nghiêm túc thì nghiêm túc, luôn xoáy vào trọng tâm mà không dong dài, và đặc biệt không bao giờ có ý kiến với quyết định của hắn cả.

"Cứ như vậy đi."

Vương Nhất Bác sau đó cùng Tiêu Chiến về phòng.

Sáng hôm sau bọn họ lại phải di chuyển từ Chicago đến Los Angeles. Để có thể thực hiện một cuộc giao dịch như thế này có rất nhiều thứ để lo, không phải giống như mua bán ở chợ mà tuỳ tiện, bởi thứ giao dịch là chất cấm, là vũ khí, toàn là những có thể khiến con người ta nhận tội tử, ngoài mối nguy hại từ phía cảnh sát và pháp còn xuất phát từ chính đối tác của mình nữa. Mưu mô, thâm độc, tàn nhẫn là bộ mặt thật của cái xã hội trái chiều này.

Việc sắp xếp nơi giao dịch và bố trí tay mắt được thực hiện xong cũng vừa hay đến ngày hẹn gặp mặt. Đêm hôm đó Vương Nhất Bác không đưa theo Tiêu Chiến vì không muốn có bất cứ mối nguy hại nào với anh cũng như không muốn có bất kì ai dùng anh để đe doạ hắn, bởi Tiêu Chiến chính là điểm yếu duy nhất của Vương Nhất Bác, hắn không muốn bất kì ai dựa vào điểm yếu của mình mà đạt được dã tâm.

Nơi giao dịch là một nhà kho bỏ hoang trên ruộng cỏ ở phía Nam Norwalk thuộc quận Los Angles, Quân Quân đã sàn lọc qua nhiều nơi mới có thể chọn được địa điểm này. Đây là vùng ngoại ô chuyên trồng cỏ chăn cừu, dân cư ở đây khá thưa thớt và dĩ nhiên cảnh sát ở đây cũng không nhiều, chủ yếu là vài tên thấp bé nhỏ con ngồi ở phòng trực mà uống bia, thứ đám cảnh sát đó có thể áp chế bất quá cũng chỉ là vài tên trộm vặt vãnh, đối với cuộc chạm mặt giữa hai băng đảng lớn như thế này là bất khả kháng.

Luật bất thành văn trong giới ngầm là việc khi đến một nơi xa lạ mà không phải lãnh thổ của mình để giao dịch, bản thân nên yêu cầu việc mình chuẩn bị nơi giao dịch và lo liệu mọi thứ cho cuộc giao dịch để đảm bảo an toàn, và thông thường để đảm bảo uy tín và sự tôn trọng với đối tác, chủ nhà vẫn luôn nhường việc làm này cho khách. Vì nếu như trong hợp tác làm ăn, đôi bên không có sự tin tưởng sẽ rất khó có thể hợp tác lâu dài được.

Quân Quân đã đến đây từ sớm, cậu ra lệnh cho tầm hai mươi tên thuộc hạ canh gác ở bên ngoài nhà kho, dĩ nhiên mỗi người đều đã được trang bị súng, bản thân thì ở bên trong cùng mười tên thuộc hạ khác. Đây đều là người mà Quân Quân chọn lọc và đem từ Trung Quốc đến đây, cuộc giao dịch này cậu đã phải chuẩn bị từ rất lâu.

Quân Quân đứng bên cạnh bàn, phía sau cậu là một chiếc vali đen, hai thùng gỗ và có hơn hai mươi người bị trói đang ngồi xổm dưới đất, bao gồm cả nam lẫn nữ. Quân Quân đứng như vậy một lúc lâu thì bên ngoài có một tên thuộc hạ vác súng chạy vào và báo cáo.

"Em thấy ở phía xa có ba chiếc xe đen chạy đến, hình như là người của bên James CV."

Quân Quân nghe xong liều cuối đầu nhìn đồng hồ, sau đó đầu lưỡi khẽ run phát ra một tiếng ách, cậu cau mày: "Đến sớm như vậy sao? Còn tận 15 phút nữa mới đến giờ hẹn, Bác ca còn chưa tới."

Còn chưa kịp nói xong thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông trung niên bước vào, theo sau còn chưa đến mười tên thuộc hạ. Ông ta đang phì phèo điếu thuốc trên miệng, vừa nhìn thấy Quân Quân liền lập tức nở nụ cười.

"Xem ra việc tôi đến sớm khiến cậu bối rối nhỉ."

Cùng lúc đó Quân Quân đã xua tay bảo tên thuộc hạ kia lui ra, còn không quên căn dặn tên đó gọi điện và báo cáo việc này cho Vương Nhất Bác. Sau khi tên thuộc hạ kia rời đi, Quân Quân đã bước lên trước và cúi đầu chào James, cậu nói: "Tôi khá bất ngờ với phong cách làm việc của ngài, tôi không nghĩ ngài sẽ đến sớm và còn mang theo ít thuộc hạ như thế này, thật sự rất lấy làm vinh hạnh khi được hợp tác với người như ngài."

"Giọng British của cậu cũng khá quá đấy chứ." James xua tay, ông ta nói tiếp: "Đây là sự tôn trọng tôi dành cho ông chủ của cậu thôi."

"Tôi khá bất ngờ khi ngài đến sớm hơn giờ hẹn và mang ít theo ít người như thế này. Nhưng ông chủ tôi vẫn chưa đến, ngài ấy không thích chờ đợi và ưu tiên sự chính xác hơn trong công việc vậy nên có lẽ ngài sẽ phải đợi một lúc, thay vào đó ngài có thể qua đây ngồi và thưởng thức chút trà xanh."

James hoàn toàn thân thiện hơn nhiều so với tưởng tượng của Quân Quân, ông ta không tỏ ra khó chịu mà còn rất vui vẻ chờ đợi. Tầm 15 phút sau thì Vương Nhất Bác đến.

Vì để đảm bảo an toàn và tránh gây sự chú ý, Vương Nhất Bác phải đỗ xe cách nhà kho tầm 100m và đi bộ trên quãng đường còn lại. Hai bên là đồng cỏ trống không, gió lạnh thổi vào khiến phần tóc mái của Vương Nhất Bác trở nên tùy tiện, hắn đã không vuốt keo lên tóc vì Tiêu Chiến từng nói thích hắn xõa tóc hơn.

Vương Nhất Bác trầm mặt mà bước đi, hai tay xỏ vào túi quần, sương đêm ở đồng cỏ khiến hắn hoài niệm về hoàng hôn trên đồng cỏ ở Singapore lúc trước, nghĩ đến đây hắn lại vô thức mà ấn mở màn hình điện thoại, trên đó vẫn là tấm hình chụp vội Tiêu Chiến trong mái tóc rối tung nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Vương Nhất Bác khẽ cong môi.

Đi thêm được một đoạn, hắn ấn tắt và bỏ lại điện thoại vào túi quần, lúc đi qua một chiếc xe đen đóng kính, Vương Nhất Bác chợt khựng lại.

Hắn xoay qua, nhìn thẳng vào tấm kính đen bóng loáng kia, ngoài ảnh ngược của chính bản thân hắn thì hắn không thể thấy được gì nữa. Cứ đứng như vậy một hồi, Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào tay vịn ở cửa xe, vốn định mở ra nhưng bỗng dưng dừng lại, hắn tặc lưỡi: "Nghĩ cái gì vậy chứ."

Sau đó hắn lại tiếp tục bước đi.

Khi Vương Nhất Bác bước vào, đồng loạt hơn hai mươi tên thuộc hạ canh gác bên trong đều cúi đầu chào hắn, Quân Quân bước đến bên cạnh, ghé nhỏ vào tai hắn.

"Ông ta đem đến đây chỉ vỏn vẹn có sáu tên thuộc hạ, dù sao đây cũng là một sự khác thường nên anh cần trọng một chút."

Vương Nhất Bác không nói, hắn khẽ gật đầu.

James ngồi trên sofa tùy tiện xoay người lại, ông ta gõ gõ ngón tay lên điếu thuốc đề tàn thuốc rơi xuống, một nụ cười đầy nét giả tạo kéo lên trên gương mặt già nua của ông ta, James nói: "Xin chào Wang Yibo, hân hạnh được gặp cậu."

"Chào ông James CV, rất vui được gặp ông."

Vương Nhất Bác bước đến ngồi xuống đối diện với James. Vốn biết James là người thích hút thuốc thế nên trước khi đến đây hắn đã sai người chuẩn bị một cây thuốc ngoại khó mua ở Mỹ để tặng cho James. Khi ông ta nhìn thấy cây thuốc được đưa đến, ánh mắt của ông ta phút chốc sang lên, James cười hề hề đón lấy món quà Vương Nhất Bác gửi đến.

Bọn họ trao đổi qua lại vài câu, James đề nghị nếu chuyến hàng lần này không có sai xót gì sẽ cùng hắn làm ăn lâu dài, tiền cùng có thể trả cao hơn với những nơi khác. Mọi thứ James đưa ra như một miếng mỡ béo để dụ dỗ con mèo đói là Vương Nhất Bác nhưng không ngờ hắn đã từ chối.

James tỏ vẻ đầy tiếc nuối hỏi hắn tại sao lại từ chối cơ hội làm ăn hời như thế này thì hắn lại hỏi ngược lại James: "Ông sống nửa đời người và làm những việc phạm pháp như thế này, ngoài tiền ra thì ông còn nhận được gì nữa không? Tôi thật sự rất tò mò cuộc sống của ông diễn ra như thế nào đấy, có phải là vô cùng tẻ nhạt và cô độc không?"

James cười, dùng giọng điệu trưởng bối mà dạy dỗ Vương Nhất Bác: "Cuộc đời cậu còn dài mà, bán mạng vì tiền thêm vài năm nữa cũng có sao đâu, lúc đó cậu sẽ nhận được một cuộc sống giàu có và đầy quyền lực."

"Cuộc đời của một người ngắn lắm, của tôi cũng vậy, của ông cũng vậy, ông nhìn lại xem mình đã làm hết những gì mình muốn làm chưa." Vương Nhất Bác rót cho mình một tách trà, sau đó vô cùng tuỳ ý mà cười lớn, đùa rằng: "Biết đâu được sau khi giao dịch xong James đây sẽ giết chết tôi thì sao, vậy chẳng phải cuộc đời của tôi sẽ kết thúc à. Thế nên nếu cứ sống như vậy mãi tôi thật sự rất lo sợ nha."

James nhếch mép, ông ta nói: "Một câu đùa không vui chút nào."

Bọn họ sau đó cũng không muốn dành quá nhiều thời gian để giao lưu, James ra lệnh cho thuốc hạ đem đến hai vali tiền đô để trước mặt hắn. Vương Nhất Bác bước đến cạy mở hai vali tiền, đôi bàn tay chai sạn lướt qua đống giấy có giá trị đó mà nhếch mép: "Tiền là thứ dơ bẩn nhất và cũng là thứ khiến con người ta phát điên."

Hắn đưa một cộc tiền lên mũi, sau đó nói: "Thơm thật."

Ngay lúc chuẩn bị kiểm hàng và giao dịch, James đột nhiên lên tiếng bảo muốn đi vệ sinh, hút thuốc nhiều khiến thận ông không bình thường thế nên ông cần đi vệ sinh sau khi đã uống mấy chén trà xanh mà Vương Nhất Bác đưa đến. Đối với vấn đề này Vương Nhất Bác cũng không cảm thấy làm lạ, nhìn đôi mắt thâm quầng trũng sâu của James hắn biết rõ rất nhanh thôi ông ta sẽ bị thối nát từ bên trong mà chết. Nhưng để đảm bảo an toàn, Vương Nhất Bác cho người theo sát James và bảo đám thuộc hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net