4. Đứa Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đêm nay có vẻ ngủ không được ngon.

Có lẽ vì một phần tức giận đang len lỏi trong cơ thể hắn. Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu cảm giác muốn làm mà không thể làm, hắn trước giờ chưa từng vướng phải trường hợp này, hay đúng hơn là chưa từng có kẻ nào Vương Nhất Bác muốn giết mà lại không giết được.

Sự việc này đem lại cho hắn một cảm giác tù túng!

Hoặc có thể là hắn gặp lại mẹ hắn.

Nói thực thì, Vương Nhất Bác vẫn mang một nỗi ám ảnh cũng như là chán ghét mẹ của mình. Mỗi lần hắn nhìn thấy gương mặt tươi trẻ đó của mẹ mình, nghe thấy được giọng nói đó của mẹ mình, hắn lại không thể nào chợp mắt.

Đêm hôm nay cũng vậy. Hắn nằm trên chiếc giường Kingsize rộng lớn, chiếc áo sơ mi mở hờ hai cúc cùng chiếc quần tây âu dress trousers vẫn chưa được thay ra, hắn mệt mỏi đến cùng cực nhưng vẫn không thể nào chợp mắt được, hắn mỗi khi nhắm mắt, đều sẽ thấy dáng vẻ mình khi còn nhỏ.

Đó là vào một ngày đông lạnh, Vương Nhất Bác vẫn còn là một đứa trẻ sáu tuổi. Hắn không phải là con một, hắn từng có em. Em của hắn là một bé gái đáng yêu bụ bẫm, trong đoạn hồi ức thì bé gái chỉ mới ba tuổi.

Ba hắn là một nhà kinh doanh lớn, vì tính chất công việc nên rất hiếm khi về nhà. Tuyết Trinh cũng là một người phụ nữ độc lập không phụ thuộc vào chồng nên cũng đã bắt đầu vào sự nghiệp mở chuỗi cửa hàng trang sức. Những đứa trẻ lớn lên trong sự giàu sang vẫn luôn có những nỗi buồn mà người ngoài không hiểu được. Đó là sự bận rộn của ba mẹ, chúng từ nhỏ đều phải lớn lên trong vòng tay của bảo mẫu thay vì mẹ mình, bởi vì khi hắn chỉ vừa tròn hai tháng tuổi, Tuyết Trinh đã từ chối việc dùng sữa mẹ bồi dưỡng Vương Nhất Bác với lí do không muốn vóc dáng mình xuống cấp.

Vương Nhất Bác và em gái hắn từ đó lớn lên cũng không quá trông mong vào cái hôn lên trán và lời chúc ngủ ngon mỗi tối từ người mẹ "độc lập" đó của mình.

Ngày hôm đó cũng như thường lệ, cả Tuyết Trinh và ba Vương Nhất Bác đều phải ra ngoài làm việc. Bọn họ không thể dành thời gian cho hai anh em, vì thế đã gọi bảo mẫu đến chăm sóc hai đứa con cưng của mình.

Vương Nhất Bác sinh ra trong một gia đình quý tộc, từ nhỏ đã được sống trong lối sống khác hẳn những đứa trẻ khác. Hắn dù cho mới là một đứa trẻ sáu tuổi thế nhưng tư duy lại có phần chính chắn hơi tuổi của mình. Vương Nhất Bác cảm thấy việc bảo mẫu cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn và em hắn, đó là việc ảnh hưởng đến sự riêng tư của hắn. Vương Nhất Bác cảm thấy không thoải mái nên đã yêu cầu bảo mẫu rời đi cho hắn không gian riêng, khi nào cần hắn sẽ gọi đến.

Trong phòng chỉ còn có hắn và em gái của mình. Vương Nhất Bác ghì mặt vào quyển truyện, hắn từ khi năm tuổi đã được dạy chữ, bây giờ khả năng nhìn đọc đã có thể so sánh bằng với một đứa trẻ tám tuổi, hắn vốn dĩ chính là tư chất hơn người, lại được bồi dưỡng từ nhỏ, đó là nền móng cho khả năng đàm phán và sự biến hóa trong làm ăn của Vương Nhất Bác bây giờ.

Vương Nhất Bác vừa đọc truyện, vừa cắn hạt óc chó ra ăn, đơn giản vì nó ngon và tốt cho trí não. Hắn vừa cắn vừa ăn, cũng không quá quan tâm đến em gái mình bên cạnh, ấy nhưng mà trẻ con đều sẽ có tính tò mò, thích thú với những điều mới lạ. Em gái hắn có hứng thú với thứ hạt vừa cứng vừa to này nên có bắt lấy xem xét, hồi lâu mới cất giọng, lắp bắp nói.

"Muốn... Muốn ăn."

Vương Nhất Bác nghe vậy, bỏ quyển truyện trong tay xuống, nhìn gương mặt bụ bẫm đáng yêu của em mình, hắn không tránh khỏi vui vẻ mà nở nụ cười, hai cái má sữa cũng theo đó mà hiện lên. Vương Nhất Bác dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình, vụn về xoa lên lọn tóc của em gái, hỏi.

"Mễ Mễ muốn ăn nó sao?"

"Ừm.Muốn... Muốn ăn."

Vương Nhất Bác dĩ nhiên rất cưng chiều em gái, nghe đến đây, hắn vội lấy một hạt óc chó, kê lên răng cắn một lúc, dù cho có chút khó khăn, bởi răng sữa của hắn vẫn chưa cứng lắm, nước bọt tèm lem lên trên vỏ hạt, hắn ngậm đến mềm cả ra. Chật vật một hồi hắn cũng cắn ra được cho em gái mình.

Vương Nhất Bác lúc đó còn khá nhỏ, dĩ nhiên sẽ không thể biết được con nít mới ba tuổi không thể ăn thứ hạt vừa cứng vừa to như vậy, nên hắn hồn nhiên đưa cho Mễ Mễ.

Mễ Mễ vui vẻ cười giòn tan, đón lấy hạt óc chó đầu tiên anh hai bóc cho mình, cũng theo hành động của Vương Nhất Bác bỏ vào miệng. Mễ Mễ ngậm tới ngậm lui hạt óc chó trong miệng, nhai mãi không được, cũng không muốn nhã ra, chật vật một hồi, cô bé nuốt trộng.

Mà cũng chính vì như vậy mới xảy ra một sự cố đáng đau lòng. Việc Mễ Mễ nuốt trộng hạt óc chó không ai biết, Vương Nhất Bác thì còn quá nhỏ để nhận thức được sự việc này. Mễ Mễ bé nhỏ ngủ một đêm, sáng hôm sau đã không thể tỉnh dậy nữa.

Hạt óc chó to bằng đầu ngón tay, vừa cứng vừa gồ ghề, người trưởng thành nuốt trộng còn phải chật vật lắm mới khiến hạt óc chó đó không nghẹn ở cổ, huống chi đối với một đứa bé mới ba tuổi như Mễ Mễ. Vì hạt óc chó to, lúc chiều Mễ Mễ vẫn giữ cổ thẳng lên, hạt óc chó tuy vẫn nghẹn lại ở cổ họng, nhưng là chầm chậm mà theo dịch vị trôi xuống dạ dày, về đêm Mễ Mễ ngủ trên gối cao, hạt óc chó không thể trôi xuống được dạ dày, lại chuyển hướng sang ống phổi, chặn lấy đường hô hấp của cô bé.

Ngay sau khi biết nguyên nhân cái chết của con gái, Tuyết Trinh đau khổ vô cùng, vừa căm vừa phẫn không biết trút lên ai, lại nghĩ Vương Nhất Bác chính là kẻ giết con gái mình, bài xích với hắn. Đứa trẻ sáu tuổi vì sự ngây ngô gián tiếp hại chết em gái, bị chính mẹ ruột mình oán hận, ghẻ lạnh. Chỉ còn có ba hắn thương hắn, nhưng không lâu sau đó, ba hắn cũng chết.

Điều khiến hắn thực sự cảm thấy vừa ghê sợ vừa căm hận mẹ mình như hiện tại, là vì Tuyết Trinh chính tay giết ba của hắn, chính tay giết chết chồng của mình.

Hắn sống tiếp tục tám năm sau khi Mễ Mễ chết, tám năm hắn bị người mẹ ruột của mình căm ghét, mắng nhiếc, khoảng thời gian đó chỉ có ba hắn là thương yêu hắn, cân bằng lại tình cảm trong trái tim hắn. Nhưng rồi có một khoảng giờ gian Vương tiên sinh ngã bệnh.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ rằng ba mình vì công việc dày đặc nên đổ bệnh, nhưng rồi một ngày từ trường về đến nhà, hắn thấy chính mẹ hắn đứng trong phòng đưa cho ba hắn uống một thứ bột màu trắng.

Đó là một ngày vào thu, Vương Nhất Bác được giáo viên cho tan học sớm vì đã hoàn thành xong bài tập về nhà. Vì hắn lo cho sức khỏe của ba mình, đến bộ đồng phục của trường cũng chưa kịp thay ra đã vội chạy lên phòng để hỏi thăm sức khỏe Vương tiên sinh. Nhưng hắn vừa đến, đảo mắt nhìn qua khe hở do cửa gỗ chưa được đóng kín, Vương Nhất Bác thấy mẹ hắn ép Vương tiên sinh uống một ly nước vừa được pha một thứ bột gì đó.

Ba hắn không muốn uống.

Nhưng mẹ hắn lại liên tục thúc ép ba hắn, ông Vương cũng buộc phải uống hết. Hắn nhìn thấy người phụ nữ mà hắn vừa kính trọng vừa yêu thương dù cho bà ấy có đối xử tệ bạc với mình cỡ nào, bây giờ lại có một bộ mặt đáng sợ như vậy.

Tuyết Trinh đứng bên cạnh, nhìn người đàn ông giãy giụa trên giường, bà ta nhếch mép: "Xin lỗi Vương Chí Trung, em cũng không muốn làm như vậy, nhưng suy đi nghĩ lại, anh chết mới là tốt nhất."

Vương Chí Trung sau đó vài ngày, suy tim mà chết.

Lúc nhỏ hắn cũng không hiểu tại sao mẹ mình lại phải làm như vậy, nhưng lớn rồi hắn mới hiểu được, tại sao Tuyết Trinh lại vì cái chết của Mễ Mễ, ghét bỏ đứa con trai của mình, và càng đáng sợ hơn là giết chồng của mình.

Tuyết Trinh chính là không tự nguyện lấy Vương tiên sinh. Trước khi hôn ước được định đoạt, Tuyết Trinh đã có người yêu. Bà ta lúc đó yêu nam nhân kia say đắm, nhưng vì sức ép của gia đình nên mới cắn răng kết hôn với ba Vương Nhất Bác.

Nói rõ ràng, Vương Nhất Bác chính là đứa con do gượng ép mà có, Tuyết Trinh căn bản không thích sự tồn tại của hắn trên đời này. Hắn còn biết được khi hắn một tháng tuổi, Tuyết Trinh đã có ý định bóp chết hắn trong lồng kính.

Còn có Mễ Mễ thế mà lại là đứa em cùng mẹ khác cha với hắn. Tuyết Trinh trong lúc bằng mặt không bằng lòng sống trong cuộc hôn nhân gượng ép, bà vẫn lén lút qua lại với tình nhân cũ, và Mễ Mễ chính là đứa con của bà và tình nhân đó.

Vương Chí Trung biết rõ, nhưng ông là vì thật lòng thương vợ, lại nghĩ Nhất Bác chỉ mới ba tuổi, không muốn hắn trở thành một đứa trẻ bất hạnh thiếu sót tình thương của ba hoặc mẹ, nên đã không truy cứu việc này, còn xem Mễ Mễ là con ruột của mình, xác nhập là con cháu nhà họ Vương.

Nhưng Tuyết Trinh không cảm thấy cảm kích, bà ta căn bản không yêu Vương tiên sinh, lại nghe lời xúi giục của tình nhân, giết chồng. Nhưng cuối cùng tên tình nhân kia ôm tiền biến mất, không có ý định kết hôn với bà, vì sợ sẽ liên lụy đến kẻ giết người.

Cuộc đời này thật éo le...

Người thương mình mình từ chối, kẻ lừa dối mình lại yêu.

Tuyết Trinh cũng vì tên đàn ông tồi đó mà giết chồng, nhưng hắn cuối cùng lại sợ bị liên lụy mà bỏ đi.

Tuyết Trinh sau đó không ở Bắc Kinh nữa mà rời đi, bỏ lại Vương Nhất Bác chỉ mới mười bốn tuổi gồng gánh nhiều thứ, nếu không phải vì còn có ông nội, Vương Nhất Bác sớm đã chẳng khác nào những đứa trẻ mồ côi lăn lóc trong các xó hẻm.

Hắn hiện tại vừa hận, lại vừa ghét mẹ hắn cực kỳ.

Rốt cục phải trải qua loạt cảm xúc tồi tệ đến như thế nào, mới có thể khiến Vương Nhất Bác hận chính người sinh ra mình đến như vậy.

Hắn ở bên ngoài đã là cái loại người đứng tít trên cao, không ai chạm được. Nhưng hắn khi quay về căn nhà rộng lớn, nhìn thấy gương mặt không có nét nào già nua, vẫn giống như mười năm trước của mẹ mình, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ đáng thương, co ro ôm đầu rơi nước mắt trong phòng tối.

Sự hào nhoáng và uy quyền chỉ cứu vớt được vẻ bề ngoài cứng rắn của hắn, chứ không thể cứu được trái tim đầy rẫy vết thương.

Vương Nhất Bác rướn người ngồi dậy, dựa hờ vào thành giường hít thở sâu bình ổn lại tâm trạng, vết thương ở bả vai nhói đau khiến hắn vô cùng khó chịu.

Lần nào cũng vậy, gặp lại mẹ của mình chính là việc hắn vừa chán ghét vừa sợ hãi, hắn không ngủ được, nên quyết định tìm thuốc an thần để uống.

Vương Nhất Bác xỏ dép lê bước ra khỏi phòng, hắn trong chiếc sơ mi chật chội vẫn chưa được thay ra mà bước xuống phòng khách, quản gia Lý vẫn còn thức, thấy hắn bước xuống nên ông tiến đến bên cạnh.

"Cậu chủ lại không ngủ được sao?"

Ông đã quá thân quen với Vương Nhất Bác, làm quản gia từ lúc còn là một thiếu niên hai mươi mấy tuổi, bây giờ tóc cũng đã hai màu, cũng đã tận mắt quan sát hết quá trình trưởng thành của Vương Nhất Bác, ông dĩ nhiên biết rõ mỗi lần bà chủ quay về nhà, dù cho không cần phải đứng đối diện nói năng vài câu, vài đêm sau đó Vương Nhất Bác nhất định phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ được.

Vương Nhất Bác đêm nay cũng vậy, hắn mệt mỏi ngã người xuống sofa, khép hờ đôi mi rồi tự tay xoa bóp, hắn cảm thấy mắt có chút đau.

"Ừm. Chú lấy cho tôi chút thuốc an thần với."

Giọng nói hắn sớm đã hiện rõ sự mệt mỏi, lão quản gia cũng theo lời rời đi, sau đó liền lập tức quay trở lại.

Hắn thôi không ngã ngửa mà xốc cơ thể ngồi thẳng dậy. Hắn không nói gì, lão quản gia cũng sẽ không mở miệng, cả căn nhà rộng lớn đến tiếng côn trùng kêu ngoài vườn cũng không nghe thấy được, yên ắng đến lạnh lẽo. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bốn viên thuốc an thần trong lòng bàn tay, nhìn thật lâu, cũng không biết nghĩ gì trong đầu.

Hắn lần nào dùng thuốc, cũng đều phải là bốn viên. Bởi lượng thuốc bình thường không thể áp chế lại nỗi ám ảnh đối với người mẹ của mình trong tâm trí hắn, cũng không biết những thứ hắn đã phải trải qua, tồi tệ đến cỡ nào.

Nghĩ một hồi cũng không nghĩ nổi nữa, càng nghĩ càng đau đầu. Vương Nhất Bác hời hợt đem bốn viên thuốc an thần kia nuốt vào.

Hắn sau khi uống xong thuốc, quản gia Lý đứng bên cạnh liền nhanh tay thu dọn lọ thuốc cùng li nước lọc trên bàn, khi ông quay lại, đã thấy Vương Nhất Bác nhắm nghiền mi mắt trên sofa.

Lão Lý biết Vương Nhất Bác chưa ngủ, nên mới cất giọng nhắc nhở, giọng nói của ông tuy có chút run run già nua, nhưng nó cũng thực rất ấm áp, Vương Nhất Bác đặc biệt có cảm giác thích giọng của Lão Lý, vì ba hắn nếu như còn sống bây giờ cũng đã ngang tuổi Lão Lý. Nghe Lão Lý nhắc nhở, lo lắng cho hắn, hắn không khỏi cảm thấy vui vẻ, tưởng tượng đó chính là giọng của ông Vương nói với hắn.

"Cậu chủ, cậu có cần gì thêm không? Ở đây lạnh lắm, cậu mệt thì về phòng rồi hãy nghỉ ngơi."

Vương Nhất Bác vẫn nhắm nghiền mi mắt: "Không sao, chú đi nghỉ đi. Tôi chỉ ngồi đây một lát thôi."

"Vâng.", lão Lý nhìn hắn, lại nói: "Vậy tôi về phòng, nếu có cần gì thêm cậu cứ gọi tôi."

"Được."

Quản gia Lý sau đó xoay người rời đi, chỉ là đi được một lúc, ông dường như nghe thấy Vương Nhất Bác nói với mình "Ngủ ngon", ông không chắc mình có nghe lầm không, giọng nói trầm ổn của Vương Nhất Bác phát ra rất nhỏ, dường như không muốn cho ông nghe thấy, ông cũng biết rõ không nên hỏi lại, hắn âm thầm nói, ông âm thầm nhận, sau đó quay về phòng.

Vương Nhất Bác nằm trên sofa, nhìn lên trần nhà suy nghĩ gì đó thật lâu, sau đó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi hắn giật mình tỉnh dậy, loạt ánh sáng xanh trên màn hình điện thoại hiện lên, đã là 1 giờ sáng hơn.

Vương Nhất Bác cựa quậy, lại không biết từ khi nào cả cơ thể mình đã được ủ ấm bằng một lớp chăn bông, hắn còn tưởng là lão Lý đắp cho mình, nào ngờ ngước mắt lại thấy một bóng người đàn ông trong bộ đồ ngủ bằng lụa đang vắt tréo chân ở sofa bên cạnh, vừa uống cafe vừa lướt điện thoại, vô cùng trẻ trung.

"Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì về phòng ngủ đi. Ở đây khá lạnh, có thể sẽ bị cảm."

_______

Ấn vào ngôi sao nhỏ bên dưới cho mình nha ^^

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net