6. Bữa Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác hầu như cả một đêm qua hắn không tài nào chợp mắt được. Bất quá từ lúc ở sofa quay về phòng ngủ, hắn đã dùng hết sức bình sinh bình ổn lại tâm trạng của mình. Nhưng mà loạt hình ảnh khó hiểu chạy dài trong trí óc, điều đó đã không thể đem Vương Nhất Bác chìm vào giấc ngủ.

Trời sắp sáng Vương Nhất Bác dường như có chút buồn ngủ, nhưng chuyện đã xảy ra hắn cũng không còn hứng thú chợp mắt nữa.

Đồng hồ mới điểm bảy giờ sáng, hắn đã một thân quần áo chỉnh chu bước xuống nhà.

"Con đi đâu sớm vậy? Ăn một chút gì đi.", Tuyết Trinh ngồi bên bàn ăn cạnh bếp, ngó thấy Vương Nhất Bác vừa mới sáng sớm đã vội vã ra ngoài, dù sao cũng đã lâu lắm không cùng ăn sáng với con trai. Bà trước kia có bài xích ghét bỏ Vương Nhất Bác, nhưng đó cũng đã là chuyện của mười năm trước, hắn hiện tại đã lớn, bà cũng sắp sửa cùng Tiêu Chiến xây dựng hạnh phúc mới, nghĩ lại cũng không nên cứ mẹ con không vui như vậy mãi.

Nhưng mà Vương Nhất Bác không có ý sẽ thôi bài xích với bà, hắn bất quá chỉ liếc nhìn một cái, đến trả lời cũng sẽ lười. Hắn định rời đi nhưng lại nghe Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nói.

"Đến ăn một lúc đi, đồ ăn nhanh bên ngoài không tốt cho sức khỏe của con đâu."

Có trời mới biết hắn lúc này nghĩ gì mà lại theo lời Tiêu Chiến đến bàn ăn cùng dùng bữa sáng. Đến khi hắn mở bung cúc áo của chiếc khoác vest ôm người, kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu động đũa, hắn mới kịp nhận ra bản thân như vậy mà lại nghe theo lời của anh mất rồi, bây giờ có muốn thu liễm lại cũng không còn kịp.

Tuyết Trinh nhìn thấy hắn lại có thể nghe lời như vậy, có chút ngạc nhiên, sau đó cũng an lòng.

"Con sau này nên thay đổi lối sinh hoạt một chút, bỏ bữa sáng sẽ không tốt cho sức khỏe."

Bà hiếm lắm mới mở miệng quan tâm, nhưng hắn cũng không buồn chú ý, im lặng ăn lấy phần thức ăn của mình.

Tuyết Trinh biết rõ tính tình độc lập lạnh lẽo của hắn là do đâu, muốn hắn ngay lập tức có thể đổi xử nhẹ nhàng với mình là điều rất khó, dù sao mười năm qua hắn đã phải chật vật như thế nào, từ đầu chí cuối đều không phải do một tay bà gây ra hay sao?

Tuyết Trinh thở dài, sau đó lại gắp cho hắn một chút thức ăn, bà vẫn còn nhớ hắn rất thích ăn rau mùi, nên cố tình kẹp nó chung với phần thịt ba chỉ rồi để lên đĩa của hắn.

Phần thịt đó hắn không ăn, ngay khi bà rời đũa của mình khỏi đĩa của hắn, mớ thức ăn đó liền lập tức bị hắn ghét bỏ mà hất sang một góc. Tuyết Trinh mím môi, sau đó mới nói: "Con xem, mẹ con chúng ta đã lâu như vậy không có cơ hội ngồi ăn cùng nhau, không phải mẹ không muốn về thăm con, là do mẹ thực sự rất bận. Nhưng mà sau này sẽ không như vậy nữa, mẹ sẽ chuyển cửa hàng chủ chốt về Bắc Kinh, mẹ thoải mái với con, con cũng nên thoải mái với mẹ một chút. Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ chung sống một nhà."

Vương Nhất Bác tạm ngưng hoạt động của mình, hắn hướng ánh nhìn hờ hững đến Tuyết Trinh: "Tôi cũng không có nói cần Vương phu nhân lặn lội đường xa về thăm."

Mấy lời này nói ra, Tuyết Trinh nghe có chút không vui, theo thông lệ bà sẽ gắt gao mà lớn tiếng mắng nhiếc Vương Nhất Bác. Nhưng vì đêm qua bà có ngồi lại nói chuyện với Tiêu Chiến, cũng đã hứa với anh sẽ thay đổi thái độ với con, như vậy không khí gia đình mới có phần thoải mái. Dù hiện tại có tức, nhưng Tuyết Trinh cũng vẫn nhẹ giọng nói thêm: "Trước kia là mẹ không tốt, có chút hời hợt với con. Con cảm thấy mẹ không tốt chỗ nào, mẹ sau này liền sẽ thay đổi."

"Mẹ chỗ nào cũng không tốt.", đây là một trong số ít lần hắn gọi Tuyết Trinh là mẹ sau đêm bà ta rời bỏ Bắc Kinh sang Los Angeles sinh sống.

Vốn dĩ không muốn nói những lời như vầy, nhưng là vì vừa rồi hắn nhìn vào đôi mắt mang đầy thành ý của Tuyết Trinh, đứa trẻ ngây thơ yêu thương mẹ mười năm trước phút chốc quay về. Hắn mặc định mấy lời nói này của Tuyết Trinh đều là giả, cũng không phải thực sự muốn vì hắn mà thay đổi, nhưng tận sâu bên trong hắn có chút gì đó cảm động.

Dù sao đi nữa, người phụ nữ đầy dối trá này cũng là mẹ của hắn, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ yêu mẹ, khát khao tình yêu của mẹ dành cho mình.

Tuyết Trinh vì lời nói này của hắn, có chút thất thần, đến Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cũng sẽ không nghĩ hắn tại giây phút này sẽ gọi Tuyết Trinh là mẹ. Hắn giây trước gọi mẹ, nhưng giây sau lại cảm thấy câu nói đó không phải là thái độ mình nên có, mới nói thêm: "Nếu muốn thay đổi, và có thể thay đổi, thì đổi luôn cả người mẹ đi, bởi vì Vương phu nhân không có tố chất của một người mẹ."

Tuyết Trinh như đóng băng. Một loạt cảm giác gượng gạo, xa lạ xảy ra trên chính bàn ăn này, xảy ra đối với chính người mẹ và đứa con trai chảy chung dòng máu này, đến cả một người ngoài như Tiêu Chiến còn cảm thấy, mối quan hệ giữa anh và hắn có đôi khi còn thân thuộc hơn giữa hắn với Tuyết Trinh.

Nhưng dù sao cũng phải giữ cho bầu không khí thoải mái nhất có thể, Tiêu Chiến không muốn sau này sống chung với nhau, mỗi bữa sáng đều phải nhìn hai người ngồi đây mặt cau mày có. Anh trở đũa gắp cho Tuyết Trinh một chút thức ăn, lại gắp tiếp cho Vương Nhất Bác một chút, sau đó mới nói.

"Được rồi đừng nói đến chuyện này nữa, mau ăn đi."

Cũng may nhờ có Tiêu Chiến, Tuyết Trinh mới có thể cảm thấy thôi khó xử với chính đứa con trai của mình, không bà cũng chẳng biết nên đối tiếp như thế nào. Tuyết Trinh chuyển ánh nhìn sang Tiêu Chiến.

"Anh đêm qua ngủ có ngon không?"

"Haizz, việc sai lệch múi giờ vẫn là thứ khiến anh khó chịu nhất. Đêm qua anh không thể ngủ được, hơn nữa thời tiết Bắc Kinh cũng không giống như ở Los Angeles."

Tuyết Trinh nói tiếp: "Chốc nữa em sẽ cho người thay điều hòa ở phòng cho anh, Los Angeles có vẻ sẽ khá lạnh, em sẽ thay loại điều hòa không ám mùi."

"Ừm.", Tiêu Chiến gật đầu, nói tiếp: "Quả thực điều hòa đêm hôm qua khiến anh không thoải mái. Cảm ơn em."

Vương Nhất Bác nghe mấy lời này liền không thể thấm được, hắn cũng không muốn nán lại lâu, dù sao cũng đã hẹn với bác sĩ tâm lý lúc 8 giờ sáng. Hắn không đợi một trong hai người ở đây nói gì thêm đã khoác áo xoay người rời đi.

"Con ăn ít vậy, không ăn thêm một chút sao?"

Tuyết Trinh biết rõ, sẽ không có câu trả lời đáp lại. Hắn như vậy mà một mạch rời đi. Tiêu Chiến cũng không có biểu tình gì với hành động này của hắn, anh vỗ vỗ lên mu bàn tay Tuyết Trinh.

"Đừng buồn, con sớm sẽ thay đổi cách nhìn về em ấy mà."

Tuyết Trinh không phải buồn vì Vương Nhất Bác, bà cũng chưa từng muốn hạ mình trước hắn, dù cho đó là con trai mình, bà chỉ lo nghĩ cho chuyện chung sống sau này của bà, hắn và anh.

"Em không phải quan tâm về vấn đề thái độ của nó đối với em, em là quan tâm thái độ của nó đối với anh. Dù sao sau này cũng phải chung sống một nhà, em lo nó sẽ bài xích với anh. Việc chấp nhận một người đàn ông hơn mình sáu tuổi là bố dượng, đối với một đứa tự cao cố chấp như nó là điều rất khó."

Dù cho Tuyết Trinh không nói, Tiêu Chiến cũng biết rõ bà làm như vậy là vì ai. Anh bất quá đã tận hưởng được chút cảm giác chinh phục, chỉ cười tươi nhìn Tuyết Trinh: "Em không cần quá lo lắng việc đó, anh đều sẽ không để tâm. Không phải quan trọng nhất vẫn là em yêu anh à?"

Phi, đều là mấy lời dối trá cả đấy, Tiêu Chiến căn bản lấy Tuyết Trinh là vì gia sản bà ta, chứ chẳng phải yêu thương gì đối với người phụ nữ này. Chỉ khi anh thực sự trở thành chồng của bà hoàng đá quý Tuyết Trinh, thì chuỗi cửa hàng bên Los Angeles mới thực sự dưới quyền điều hành của anh, anh đơn giản là muốn củng cố một xíu địa vị của bản thân ở quê nhà.

Một kế hoạch hoàn hảo diễn tra trong vòng nửa năm. Kết hôn, sau đó chuyển nhượng quyền sở hữu, mọi chuyện sẽ diễn ra trong vòng năm tháng, vào một tháng cuối bất quá anh sẽ đi tìm những người phụ nữ khác, sau đó gây gổ và ly hôn, ôm lấy mớ giấy tờ chuyển nhượng bay về Los Angeles, hoàn toàn là một ý định tuyệt vời.

...

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua cũng đã được một tuần, ngày hôm nay trên khắp các mặt báo, diễn đàn xã hội ở Trung Quốc đều đưa tin: Bà hoàng đá quý Tuyết Trinh quyết định tái hôn sau mười năm làm góa phụ.

Điều đặc biệt khiến người khác quan tâm, vị hôn phu này chỉ hơn đứa con trai quyền lực của bà sáu tuổi.

Gấp lại tờ báo trắng đen với hàng tiêu đề phóng lớn kia, Vương Nhất Bác buồn chán ném sang một bên. Hắn ở hiện tại chơi rất vui vẻ, ngày nào lúc trời chập tối cũng có thể ở bãi chiến ngầm kiếm về cho mình mớ tiền tiêu vặt, sớm cũng đã không còn để tâm đến người mẹ này của mình.

Vương Nhất Bác đứng trên lầu hai, thông qua lớp kính trong suốt nhìn sàn đấu quyền anh ở tầng một, hai người đàn ông cơ bắp lực lưỡng đang cởi trần chiến đấu đến hăng hái, liều chết cũng phải lấy được cúp vô địch. Nhưng đến thời điểm nhận được mớ tiền thù lao, trên mặt cũng đã chồng chất vết thương lớn nhỏ, vặn vẹo dữ tợn đến dọa người.

Kẻ còn lại không may mắn như thế, dĩ nhiên sớm đã tắt thở trên sàn đấu.

Vương Nhất Bác mò mẫn từ túi áo trong lấy ra một gói thuốc ngoại, đưa lên miệng song lại không muốn hút, chán chường trả cho chúng dáng vẻ như lúc đầu.

"Lão chủ tịch tập đoàn Thịnh An hôm nay có đến đây cược không?"

Tên đàn em đứng bên cạnh nghiêng người về trước, nói.

"Có thưa anh, hôm nay ông ta vẫn đến."

"Ông ta vẫn đặt cược lên tên đó à?", hắn vừa nói, vừa mím môi đưa tay chỉ vào một trong hai người đàn ông đang đấm nhau dưới sàn đấu. Tên đàn em theo hướng nhìn xuống, gật đầu nói tiếp: "Vâng thưa anh, ông ta thế chấp 50% cổ phần tập đoàn Thịnh An."

Nhận được câu trả lời vừa ý, Vương Nhất Bác khẽ nhếch mép.

"Hôm qua lão ta đã thua cả căn biệt thự của mình rồi, hôm nay cho lão ta thắng đi.", hắn dừng một nhịp, nói tiếp: "Ngày mai tăng giá trị của tên tuyển thủ kia lên cao một xíu, thúc đẩy lão già đó cược 70% cổ phần, để lão tự đưa đầu vào dây thòng lọng, việc của chúng ta chỉ là đá đổ cái ghế dưới chân lão thôi."

Dĩ nhiên, đó chỉ là một trong vài thủ đoạn hắn dùng để siết chết đáp thượng lưu mạt rệp này. Hắn sẽ không chọn cách leo từng bước từng bước một để lên cao, cách hắn chọn là đạp lên những kẻ ở sẵn trên cao mà đi.

Sau khi căn dặn một số chuyện, hắn vẫn còn hứng thú nán lại đây. Trên võ đài có không ít người bị lôi xuống phía dưới, mặt mày đều là không bị đấm đến chảy máu mũi cũng trào máu miệng, Vương Nhất Bác mỗi lần như thế đầu lưỡi đều run nhẹ phát ra một tiếng ách, những tuyển thủ yếu ớt này rốt cục là từ quốc gia nào đến vậy. Yếu, quá yếu rồi. Đám thuộc hạ ăn thật làm dối à, toàn một lũ vô dụng, lần sau lúc phát lương nhất định sẽ ít đi vài tờ set.

_________

Vương Nhất Bác đã hình thành sự nghe lời trong vô thức ^^

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net