8. Cùng Ăn Tối Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba ngày sau lễ cưới long trọng của Tuyết Trinh, bất quá bây giờ gọi là Tiêu phu nhân. Vì công việc dày đặc, dù cho vừa kết hôn thì bà cũng phải ngậm ngùi đập tan tuần trăng mật để bay về Los Angeles xử lí một số rắc rối.

"Em sẽ nhớ anh lắm.", Tuyết Trinh vòng tay ôm lấy chiếc eo thanh mảnh của Tiêu Chiến, sau đó bà nhón người, đặt lên má Tiêu Chiến một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tiêu Chiến cũng đáp trả lại như vậy.

"Đừng quá lao lực, rãnh hãy gọi cho anh."

Vòng tay Tuyết Trinh siết chặt hơn nữa: "Thật là đáng tiếc, tuần trăng mật cũng sẽ vì chuyện này mà hủy bỏ, em có thể sẽ phải đi ít nhất một tuần."

"Đợi công việc ổn định hơn một chút, anh và em đi cũng không muộn. Đừng quá bận tâm về chuyện đó nhé."

"Ừm.", Tuyết Trinh đưa ánh mắt đầy lưu luyến nhìn Tiêu Chiến, "Em sẽ tranh thủ trong một tuần tới chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng quyền sở hữu chuỗi cửa hàng đá quý ở Los Angeles cho anh. Xong việc em sẽ về ngay."

Dù rằng mục đích ban đầu chính là như vậy, nhưng anh cũng chỉ có thể nghĩ được nhanh nhất cũng sẽ tầm vài tháng để có thể lấy được sự tin tưởng của Tuyết Trinh, không ngờ rằng chỉ mới ba ngày sau khi kết hôn bà ta lại lập tức thuận theo ý anh như vậy.

Tiêu Chiến là không ngờ tới, tình yêu và sự tín nhiệm của Tuyết Trinh dành cho mình lại lớn đến như vậy.

Anh muốn kéo lên một nụ cười đắc ý, nhưng suy xét hiện tại quả là không nên. Cũng không sao, chuyện ngụy tạo một cảm xúc trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ đã là chuyện mà Tiêu Chiến không thể nào thành thạo hơn. Anh chuyển nụ cười đắc ý thành ý cười ôn nhu, ấm áp đến lạ.

Anh cúi người hôn lên mái tóc màu hạt dẻ của Tuyết Trinh: "Cảm ơn em yêu."

Dù sao cũng không nên cứ bịn rịn không thôi như vậy mãi, yêu anh yêu em một vài lần Tiêu Chiến còn có thể gượng gạo, nhưng càng nói anh lại càng cảm thấy mình thế này cũng quá mức giả tạo rồi. Anh nhìn đồng hồ, sau đó bày ra cái điệu bộ luyến tiếc nhưng mà bắt buộc phải rời xa.

"Cũng không còn sớm nữa, nếu còn ở đây sẽ không kịp chuyến bay mất. Anh không muốn em đáp chuyến bay trễ lại không ngủ ngon giấc."

"Vậy... Em đi nha, em đã gọi tài xế riêng nên anh không cần phải đưa em đến sân bay đâu."

"Được, vậy em đi cẩn thận. Đến nơi nhớ gọi cho anh."

Tiễn được Tuyết Trinh đi, Tiêu Chiến đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Một tràng ôm ấp vừa rồi, đến chính anh còn cảm thấy gượng gạo vô cùng.

...

Vương Nhất Bác chính là loại người rất biết tìm kiếm niềm vui cho mình.

Dường như hôm nay hắn lại có trò mới. Hắn sớm đã từ bỏ chiếc ghế sắt ở sòng bạc ngồi lâu sẽ đau lưng, hay là ánh đèn chớp nháy đến chói mắt ở quán bar, và sàn đấu quyền anh chỉ có đám đàn ông cởi trần vật lộn, hắn càng không có hứng thú.

Vương Nhất Bác hôm nay tìm đến Billiard.

Vẫn theo thông lệ, xung quanh Vương Nhất Bác vẫn luôn có đám thuộc hạ mặt liệt đầu gỗ, dù sao hắn đến tự châm ngòi thuốc còn lười, nên đem đến một vài tên cao to dữ tợn như vầy cũng khá vui.

Trên chiếc bàn Pool Billiard được làm từ loại gỗ Lignum Vitae quý hiếm, bên trên sớm đã được đặt sẵn 15 quả bi tròn nhiều màu. Nhìn xem, dùng một ván gỗ lớn Lignum Vitae đóng thành bàn chơi Billiard, như vậy phải là kiểu chơi xa hoa đến cỡ nào cơ chứ. Eo ôi từng tấc gỗ quý như vậy lại chỉ để hắn khoét lên chúng sáu cái lỗ ở xung quanh sau đó đẩy bi vào sao?

Nhưng dù sao hắn thích là được, vì hắn có tiền mà.

Tâm trạng Vương Nhất Bác hôm nay có vẻ khá tốt, vì thế hắn từ chối điếu xì gà của người bên cạnh mời tới. Chỉ những lúc nào hắn cảm thấy thực sự áp lực, hắn mới tìm đến khói thuốc.

Không trì trệ thời gian, hắn muốn nhân lúc hứng thú của mình dành cho môn thể thao này còn sôi sục mà thử nó.

Hắn đã nâng sẵn cơ trong tay.

Vương Nhất Bác nhắm một bên mắt, canh chuẩn không tới hai giây liền đẩy gậy gỗ trong tay mình lên trước, bi trắng va chạm bi đỏ phát lên một tiếng "Bóc" đã tai, bi đã lọt lỗ.

"Wow, đây có thật là lần đầu anh chơi không vậy? Đánh còn chuẩn hơn em."

Người đàn ông đứng cách đó không xa, vẫn đang xoay xoay viên phấn xanh trên đầu cơ của mình, chờ đợi tới lượt đánh, vừa rồi nhìn đường đánh của Vương Nhất Bác, cảm thán đến mức không thể không dành lời khen.

Người đàn ông này, không làm thì thôi, làm rồi thì chỉ có xuất sắc.

Vương Nhất Bác đương lúc cao hứng, khẽ nhếch miệng trả lời.

"An Hi chú không tin anh à? Quả thực đây là lần đầu anh chơi đấy."

"Nào có, chỉ là cảm thấy anh chơi quá tốt thôi."

Vương Nhất Bác cũng không có trả lời lại, hắn vẫn chăm chú chơi tiếp lượt của mình. Vốn dĩ ngày hôm nay Vương Nhất Bác đến đây để bàn việc, nhưng vì vừa hay An Hi lại bày ra cái trò Billiard, dạo trước hắn bận bịu đến tối mặt, làm gì có thời gian thử mấy trò tiêu khiển tựa vầy. Hôm nay được dịp, không tránh khỏi nôn nao muốn thử một chút.

Nhưng dù sao đi nữa, Vương Nhất Bác là người làm việc lớn, hắn cũng không rãnh rỗi chạy đến đây chỉ để chơi một ván Bi-a rồi về, tầm mắt vẫn đang căng độ vào những viên bi trên bàn, nhưng hắn vẫn không quên việc chính.

"Anh hình như nghe nói, Shadow sẽ đến Trung Quốc đúng không?"

An Hi nghe Vương Nhất Bác hỏi về vấn đề này, ý cười trên mặt cũng không còn nữa. Cậu thu liễm lại, ánh mắt có đôi phần nghiêm túc hơn trước.

"Vâng anh. Em nghe đâu đích thân ông trùm sẽ đến Bắc Kinh, dường như là muốn mở một công ty nghiên cứu thuốc, tòa nhà đó cũng đã được chuẩn bị rồi, gọi là 'Dược phẩm Shadow'."

Vương Nhất Bác vẫn đang chơi phần của mình: "Đó chẳng qua chỉ là vỏ bọc. Shadow là tổ chức mafia lớn nhất ở Los Angeles, dĩ nhiên sẽ không chỉ đơn giản muốn mở một nhà thuốc bé nhỏ mà đến Bắc Kinh. Thứ mà ông trùm thực sự muốn, là sản xuất thuốc giảm đau có chứa một lượng ma túy vừa đủ - gọi là SD21 và tiêu thụ nó ở thị trường Trung Quốc một cách công khai thôi."

"Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta. Shadow không phải thứ nên chọc vào, Bác ca anh tránh được bao xa thì tránh."

"Chuyện đó còn tùy trường hợp. Nếu người ta tìm đến trước cửa, anh làm sao có thể xoay lưng bỏ đi đây."

Vương Nhất Bác đối với việc này lại vô cùng thong thả, nhưng ngược với hắn, sắc mặt An Hi sớm đã kéo nên mấy đường méo mó, huyết sắc thành âm. Cậu bỏ gậy gỗ trong tay lên bàn Pool, giọng nói đã căng cứng đến cùng cực.

"Anh nói vậy là sao? Đừng nói với em là anh và ông trùm Shadow xích mích rồi nha."

Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục lượt chơi của mình, thong thả một cách kì quái. Shadow là tổ chức mafia lớn nhất ở Los Angeles, hắn đối diện với thù địch mạnh như vậy lại vô cùng an nhàn,ư quả thức rất biết cách khiến người ta lo thay phần của mình.

Nhìn thấy thái độ đó của Vương Nhất Bác, An Hi lòng sớm đã tỏ như ban ngày, câu hỏi vừa rồi hình như cậu cũng đã tự tìm được câu trả lời. An Hi vò đầu bức tóc, đầu lưỡi khẽ run phát ra mấy tiếng ách đầy rối ren.

"Trời ơi tổ tông của em, người ta còn chưa đến Bắc Kinh, anh làm sao mà đụng độ với Shadow hay như vậy?"

"Là người quen."

"Anh nói cái gì? Người quen á? Ý anh nói ôm trùm Shadow là người quen của anh á?"

"Ừ.", Vương Nhất Bác gật đầu, nói tiếp: "Anh cũng không ngờ, ôm trùm Shadow vậy mà lại là Vương Vũ."

An Hi nuốt cho mình một ngụm nước bọt, thông tin này đối với cậu quả thực là một chuyện chấn động: "Vương Vũ? Đừng nói với em là đứa em họ vô dụng trước kia của anh đấy."

Vương Nhất Bác không có biểu tình, chỉ khẽ nhướng mày.

An Hi lần này không giữ nỗi cơ gỗ trong tay nữa, cậu dứt khoát quăng nó xuống mặt bàn. Vương Nhất Bác cau mày, dùng cơ gỗ trong tay đẩy cơ của An Hi ra: "Lấy lên, vướng hết cả bàn bi của anh rồi."

"Anh à, thằng nhãi đó trước đây cực kì không thích anh, đã là cái loại vô dụng còn tự cao. Nó làm thế nào có thể tung hoành ở Los Angeles, làm chủ Shadow được.", việc đó chính xác là không có khả năng, An Hi càng nghĩ lại càng rối: "Aisss điên thật chứ."

"Được rồi, cầm cơ của chú lên và chơi với anh một lượt đi."

...

Ván này chính là ván thứ sáu trong suốt khoảng thời gian hắn đến đây, dường như Billiard đã thành công thu hút sự chú ý của hắn, hắn chơi đến không quan tâm gì hết. Điển hình là trong suốt hai tiếng đồng hồ hắn vùi mình vào cơ gỗ và bi sắt, đàn em của hắn đã trượt tắt tầm hai mươi cuộc gọi đến cho hắn.

Ngay cả một người có địa vị quan trọng như Thị trưởng thành phố Bắc Kinh - Phác Chân Minh hắn cũng không muốn bắt máy.

"Thưa anh, anh có điện thoại từ chủ tịch Trần."

"Không rãnh để nghe, ngắt đi."

"Thưa anh, anh có điện thoại từ..."

Thứ mà Vương Nhất Bác ghét ngang ngửa với món mì ý sốt bí đỏ chính là nhiều lời, đối với phong thái làm việc của tên đàn em này hắn cực kì không thích. Chút chuyện cũng không thể làm xong, còn phải đợi hắn nhiều lời.

"Ngắt ngắt ngắt, con mẹ nó ngắt hết đi. Tao đã nói hiện tại tao đang bận, ai gọi cũng đều không nhận. Bọn bây bị ngu à, nghe không hiểu sao?"

Tên đàn em thấy hắn tức giận như vậy, dĩ nhiên là bị dọa sợ đến thất thần rồi. Cho dù bản thân có cao to hơn hắn đi chăng nữa, nhưng đối với cái phong thái không thích thì giết của hắn, sắt cũng sẽ hóa thành đậu phụ.

Tên đàn em đó ấp úng một lúc, sợ tiếp tục nói sẽ lại chọc giận hắn, nhưng cuộc gọi đến này đã gọi lần thứ ba, hơn nữa tên người gọi đến được Vương Nhất Bác đặt một cách khá là đặc biệt. Nói đặc biệt thì cũng không phải là đặc biệt với mọi người, chỉ là Vương Nhất Bác thông thường đều sẽ đặt danh bạ là "Chó già", "Rác rưởi" và một vài từ ngữ tương tự, đều sẽ dùng danh từ mắng mỏ đầy khinh bỉ dành cho đám hám tiền, còn cuộc gọi này lại chễm chệ với một cái tên đàng hoàng.

"Nhưng... Nhưng mà người này đã gọi lần thứ ba, nên em mới muốn đưa anh xem một chút."

Vương Nhất Bác khẽ cau mày, nhưng sau đó lại tiếp tục quan sát trên bàn Pool, tìm một vị trí tốt để thúc bi đi: "Mẹ nó, có gọi lần thứ năm hay thứ sáu cũng đều tắt hết đi.", chỉ là hắn sau khi vô cùng bực dọc, lại tò mò rốt cục là ai dám gọi hắn đến cuộc thứ ba khi hắn không muốn bắt máy. Vương Nhất Bác dừng một nhịp, thúc mạnh cơ gỗ trong tay lên phía trước, tiếp bi va chạm bi phát lên một cái "bốc", bi lần nữa vào lỗ. Thật là vừa ý, đường bi vừa rồi đi rất đẹp, Vương Nhất Bác khẽ nhếch mép, hắn sau đó mới cất giọng: "Nhưng rốt cục là tên điên nào lại dám gọi cho tao đến cuộc thứ ba vậy?"

Tên đàn em vẫn cúi đầu: "Thưa anh, là người tên Tiêu Chiến."

"Cái gì?", Vương Nhất Bác thoáng chốc dời mắt khỏi bàn bi, quay sang nhìn tên đàn em đứng bên cạnh. Lưng cũng đã từ một độ nghiêng sát vào mặt bàn thẳng trở lại, hắn dộng mạnh gậy gỗ xuống nền nhà, dò hỏi lại lần nữa.

"Mày nói ai?"

"Dạ là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác buông gậy gỗ ra khỏi tay, dường như có chút gấp gáp, tay phải chống vào thành bàn, tay trái lại quơ quơ thành một cái điệu bộ rối tung rối mù: "Nhanh, đưa điện thoại đây. Mẹ nó sao không nói sớm."

An Hi đứng bên cạnh không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, có chút thắc mắc: "Bác ca, Tiêu Chiến lại là ai đây? Làm sao mà phải xoắn đến vậy chứ?"

Vương Nhất Bác đưa một ngon tay lên trước môi, ý bảo An Hi đừng nói nữa, bởi trước khi An Hi cất giọng cười, hắn đã gấp đến độ không thể gấp hơn quay số gọi lại cho Tiêu Chiến. Hắn chính là muốn An Hi im lặng, giữ cho hắn một không gian yên tĩnh nhất có thể.

Mà hắn đã muốn, dĩ nhiên không ai dám làm ồn. Tất cả đám người xung quanh đều dừng hoạt động, im lặng đến không thể nào im lặng hơn.

Vương Nhất Bác gọi lại cho dãy số vừa bị mình nhỡ ba cuộc. Cuộc gọi đi vậy mà một lúc lâu vẫn chưa có tiếng đáp lại, đây chính là lần đầu Vương Nhất Bác phải siết siết vạt áo của mình trong lúc chờ đợi một cuộc gọi. Cái đầu tiên chính là chưa từng có ai để hắn phải đợi cả, cái thứ hai là Vương Nhất Bác cũng chưa từng gọi điện cho ai mà lại căng thẳng như vậy.

Cuộc gọi đầu tiên không có hồi âm, cuộc gọi thứ hai cũng vậy. Dường như đối phương muốn trả đũa Vương Nhất Bác, nên đợi đến cuộc thứ ba mới chịu nhấc máy. Nhưng mà cũng đúng thôi, Tiêu Chiến chính là kiểu ăn miếng trả miếng.

"Gọi lại làm gì? Chẳng phải con rất bận à, ngắt cả ba lần cơ mà."

"Xin lỗi, lúc nảy có chút bận.", Vương Nhất Bác xoay người ngồi xuống sofa bên cạnh, bồi thêm: "Gọi có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến giọng nói không rõ ràng, nghe giống như anh đang bước xuống cầu thang.

"Con đang ở đâu vậy?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn xung quanh, đây vốn là một nơi vui chơi lành mạnh, nhưng cũng không biết vì sao hắn không muốn nói với Tiêu Chiến rằng mình đang ở đây và vì chơi Billiard nên mới không muốn nghe cuộc gọi từ anh. Vương Nhất Bác thậm chí còn không hiểu rõ bản thân tại sao lại nghĩ như vậy, hắn hình như chỉ không muốn Tiêu Chiến biết mình đã vì vài trái bi màu mà bỏ lỡ tận ba cuộc gọi của anh.

Không là gì cả, nhưng hình như Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến giận mình.

"Đang nghĩ gì vậy? Có câu trả lời cho câu hỏi con đang ở đâu cũng khó nói vậy sao?"

Hắn vẫn đang bận suy nghĩ vẩn vơ, mãi đến khi đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn giống lúc nảy, hắn mới mơ hồ kéo về chút linh thức của mình.

"Đi gặp một người bạn cũ thôi."

"Tối nay có thời gian không? Cùng ăn tối đi."

"Dượng và mẹ tôi đi ăn, kéo theo tôi làm gì?"

"Muốn mời con đi ăn cùng thôi, thấy như thế nào? Liệu có thể sắp xếp chút không?"

Vương Nhất Bác gõ gõ đầu ngón tay lên thành sofa, suy xét hồi lâu mới đáp: "Không hứa, còn tùy hứng."

Hắn muốn nghe câu trả lời ngay lập tức, nhưng Tiêu Chiến ở bên kia hình như cũng trầm ngâm suy nghĩ một cái gì đó, sau một hồi cả hai bên đều im lặng, tưởng chừng như hắn hay anh đã ngắt máy, Tiêu Chiến cũng lên tiếng: "Ừ. Dượng sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho con, nếu con có thể sắp xếp một chút thì đến đi."

Anh dừng một nhịp, suy nghĩ lại bồi thêm một câu: "Ừm. Cứ như vậy đi.", sau đó gác máy.

Vương Nhất Bác nhìn màn hình điện thoại từ một màu đen, vì sự ngắt kết nối của người kia mà sáng lên. Hắn cũng không biết là bản thân có phải bị điên rồi không, tại sao trong lòng lại có chút gì đó cao hứng, khẽ cong môi.

"Chật.", An Hi đứng bên cạnh tặc lưỡi, khuôn miệng cũng kéo thành một đường cong vừa đẹp: "Em là rất thắc mắc, rốt cục Tiêu Chiến này là ai nha. Sao đây, có đồ chơi mới à?"

"Đồ chơi mới", ba từ này vô tình phát ra khiến Vương Nhất Bác không vui. Đây không phải là lần đầu An Hi dùng nó để ám chỉ đến những cái đuôi xung quanh Vương Nhất Bác, thậm chí hắn lúc trước còn cảm thấy danh từ đó khá thú vị, nhưng hiện tại dùng nó đặt lên Tiêu Chiến, hắn trong lòng có chút không được thoải mái. Hắn cau mày, ánh mắt hình viên đạn dán lên người An Hi.

"Cẩn thận cái miệng nhỏ của chú. Anh ấy là dượng của tôi."

Nhìn thấy gói biểu cảm đó của Vương Nhất Bác, An Hi biết vừa rồi mình là vui quá nên quên chừng mực, cậu khẽ cúi đầu: "Xin lỗi Bác ca, là em lỡ miệng."

"Còn một lần nữa thì tôi sẽ không bỏ qua.", hắn đứng dậy, với lấy chiếc áo vest treo ở trên giá cạnh đó, tân trang lại một chút, sau đó rời đi.

______

Cái anh giữ điện thoại kia ơi, nếu khó khăn quá thì về đây em thương, cũng tại anh xui thôi, ai biểu là bố dượng của người ta điện đến chứ.

R&R, trước khi rời đi hãy để lại một sao và một chút cảm nhận nhé.

@Trust

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net